Nỗi Đau Của Đom Đóm
Chương 7
Tuy đã được cảnh sát Trần nhắc nhở, trong thời gian bảo lãnh chờ thẩm vấn, bất cứ lúc nào gọi là phải đến, nhưng Quan Kiện không ngờ là giấy gọi lại gửi đến nhanh như vậy.
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy Chử Văn Quang là khi nào?"
Phản ứng đầu tiên của Quan Kiện là có chút kỳ lạ khó hiểu: "Lần cuối cùng chính thức gặp mặt là buổi tối hôm Thi Thi bị hại, ngày 11/10, chúng tôi cùng đi đến nhà ăn dùng cơm."
"Ồ?" Đôi mắt của cảnh sát Trần lướt trên mặt Quan Kiện. Một lúc sau, ông lại nói: "Chúng tôi đã mở hồ sơ vụ án, đang điều tra sự mất tích của Chử Văn Quang."
"Cái gì?" Quan Kiện không kềm chế được đứng bật dậy.
"Cũng hơn 9h tối ngày 11/10, Chử Văn Quang rời khỏi ký túc xá, sau đó không ai còn trông thấy cậu ta nữa."
"Ngày Thi Thi bị hại!"
"Không sai, trong ký túc xá không phát hiện được bất cứ dấu vết nào chứng tỏ cậu ta đi xa, tất cả đồ đạc đều còn nguyên. Anh có manh mối gì khác không? Ví dụ như, có ai có mâu thuẫn với cậu ta, gần đây tâm trạng cậu ta có gì không ổn định..."
Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, Chử Văn Quang mất tích, gần như có thể khẳng định hai việc này có liên quan với nhau. Nhưng Quan Kiện lại không thể cung cấp được bất cứ manh mối nào.
"Chử Văn Quang có thân với Hoàng Thi Di không?"
"Đương nhiên là thân, Chử Văn Quang là bạn thân nhất của tôi, cũng gần như là bạn thân của Thi Thi vậy". Quan Kiện có cảm giác cảnh sát Trần có vài điều không tiện nói ra.
Lẽ nào cảnh sát Trần nghi ngờ Chử Văn Quang là hung thủ? Nhưng vậy thì tại sao chứ? Lẽ nào giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang ... có gì đó? Có phải là mình thường ngày quá sơ ý, bỏ qua không quan sát những chi tiết nhỏ nhặt? Mà trùng hợp thay điều này có thể giải thích tại sao Thi Thi lại giấu mình việc cô ấy đi đến toà nhà giải phẫu. Nhưng Quan Kiện nghĩ đến đau đầu cũng không thể nhớ nổi dù là chỉ một chút manh mối, chuyện tình cảm mờ ám giữa Thi Thi và Chử Văn Quang. Có phải là Chử Văn Quang yêu đơn phương, không thể có được Thi Thi nên đã chủ tâm giết cô ấy? Điều này lại có thể giải thích được Chử Văn Quang vì sợ tội nên bỏ trốn; nhưng nếu cậu ấy không phải là hung thủ, thì rất có khả năng trở thành người bị hại tiếp theo. Nghĩ đến đó, Quan Kiện không kềm được toàn thân toát mồ hôi lạnh.
*
Phía cảnh sát đã cố gắng hết sức, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ dấu vết nào của Chử Văn Quang.
Ba mẹ của Chử Văn Quang cũng đã từ ngoài quê vội vã đến, sốt ruột chờ tin của cảnh sát.
*
Tối chủ nhật, lại là ca đêm, Quan Kiện rời nhà, vội vã đi đến bệnh viện trực thuộc số 1 thực tập. Khi anh đi đến cửa phòng khám, "bọn họ" lại xuất hiện, lại còn có cả hành lang dài tăm tối đó!
"Rốt cuộc là anh đã nhìn kỹ chưa? Người bị hại kế tiếp là ai?" Bên kia đầu dây điện thoại cảnh sát Trần nôn nóng hỏi.
"Không có... chỉ là lóe lên một khắc rồi thôi, không nhìn rõ được. Tôi... tôi thật sự rất sợ đó là Chử Văn Quang... Nếu thật sự là cậu ấy, ít ra cũng chứng minh được cậu ấy có thể vẫn chưa bị giết, chúng ta phải nắm chắc... thời gian không còn nhiều nữa." Trong lòng Quan Kiện nghĩ: Đi đâu để tìm được cái hành lang dài đó đây? Đây có lẽ là khả năng duy nhất để ngăn chặn bi kịch phát sinh.
"Hiện giờ anh đang ở đâu?"
"Trước cửa bệnh viện trực thuộc số 1"
"Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến ngay. Nhớ, tuyệt đối không được chạy lung tung."
"Được."
Đúng ngay lúc Quan Kiện đóng nắp điện thoại lại, "bọn họ" lại vô tình xuất hiện.
Hành lang dài tăm tối đó, những ánh mắt phẫn nộ đó, con đom đóm ủ rũ đó, lóe lên trong đôi mắt đang mở to gần như vô hồn của anh. Một tay anh ấn mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng nhìn rõ hình dáng của "bọn họ."
Có lẽ, cũng không cần nhìn rõ làm gì, chờ khi nhìn rõ được "bọn họ" thì bi kịch đã lên đến cao trào mất rồi.
Nhưng anh định thử nhìn rõ hành lang đó, nơi bi kịch xảy ra.
Hành lang hình như ở dưới một ngọn đèn lúc sáng lúc tắt, anh thấy rõ hơn rồi, nửa phần tường trên màu trắng, nửa phần dưới hình như màu lục.
Hành lang của bệnh viện!
Đột nhiên anh nhớ ra, toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1 gần đây có xây thêm 1 tầng lầu nữa, mở rộng thành phòng phẫu thuật, công trình đã hoàn thành, các thiết bị cũng đã sắp sửa lắp xong, những ngày này rất có thể bị bỏ trống.
Anh trừng mắt lên, không muốn nhìn thấy "bọn họ" nữa, hai tay huơ loạn xạ trước mắt, dường như làm như vậy có thể đuổi được "bọn họ" đi, bởi vì khi cảnh tượng cuối cùng lộ ra, nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Người qua đường nhìn anh, nhất định sẽ cho rằng anh bị điên.
Dao nhọn xuyên tim!
Cơn đau dữ dội gần như làm anh mất đi tri giác.
Không thể đợi được nữa, anh phải bắt hung thủ. Lúc Quan Kiện hơi tỉnh lại, liền bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy về phía toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1.
Giây phút bước vào thang máy, Quan Kiện lại cảm thấy một cơn đau dữ dội nữa, xương sọ, xương quai xanh và xương ức, dường như đang bị cưa ra, tháo rời. Đau buốt như có từng làn sóng cuộn trào mãnh liệt ập tới, Quan Kiện suýt ngất xỉu.
Thang máy cuối cùng cũng ngừng ở tầng 12, trước đây vốn là tầng cao nhất. Tầng còn lại vẫn chưa lắp thang máy, muốn lên phải đi bằng cầu thang. Quan Kiện há miệng thở hổn hển, chạy ra khỏi thang máy, "bọn họ" lại xộc đến trước mặt.
"Bọn họ" chỉ là một con đom đóm nhỏ bé, một mình bay lượn trong bóng tối.
Bay đến cầu thang bị che phủ bởi những lớp giấy các-tông màu xám, bay vào hành lang dài tăm tối.
Một luồng sáng, như ánh chớp, rọi lên khuôn mặt của người nằm trên bàn.
Khuôn mặt quen thuộc, người bạn thân thiết.
Tất cả lại trở nên tối đen như cũ.
Đẩy cánh cửa cuối cầu thang ra, mới là hành lang dài tăm tối đó.
Con đom đóm nhỏ bé đó đang chờ anh.
Trừ con đom đóm ra, trong hành lang không hề có chút ánh sáng nào.
Quan Kiện mở nắp điện thoại – nguồn sáng quá yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng lờ mờ xung quanh người anh... Anh nhìn thấy bức tường, vừa quét sơn xong, nửa trên trắng nửa dưới xanh.
Anh bắt đầu bước nhanh về phía trước, con đom đóm cũng bay nhanh hơn.
Hai bên hành lang là các phòng phẫu thuật, phòng chuẩn bị.
Đột nhiên, phía trước một luồng sáng lóe lên, chói đến mức Quan Kiện phải nheo mắt lại.
Liền sau đó, đôi mắt anh lập tức mở to, tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng anh vẫn không dám tin vào cảnh trước mắt.
Phía cuối hành lang, một cái đèn pin thõng xuống, ánh sáng công suất cao của đèn pin chiếu xuống, một cái bàn phẫu thuật bị bao phủ bởi máu tươi .
Chử Văn Quang cũng chết thảm như Hoàng Thi Di vậy.
Quan Kiện khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy Chử Văn Quang là khi nào?"
Phản ứng đầu tiên của Quan Kiện là có chút kỳ lạ khó hiểu: "Lần cuối cùng chính thức gặp mặt là buổi tối hôm Thi Thi bị hại, ngày 11/10, chúng tôi cùng đi đến nhà ăn dùng cơm."
"Ồ?" Đôi mắt của cảnh sát Trần lướt trên mặt Quan Kiện. Một lúc sau, ông lại nói: "Chúng tôi đã mở hồ sơ vụ án, đang điều tra sự mất tích của Chử Văn Quang."
"Cái gì?" Quan Kiện không kềm chế được đứng bật dậy.
"Cũng hơn 9h tối ngày 11/10, Chử Văn Quang rời khỏi ký túc xá, sau đó không ai còn trông thấy cậu ta nữa."
"Ngày Thi Thi bị hại!"
"Không sai, trong ký túc xá không phát hiện được bất cứ dấu vết nào chứng tỏ cậu ta đi xa, tất cả đồ đạc đều còn nguyên. Anh có manh mối gì khác không? Ví dụ như, có ai có mâu thuẫn với cậu ta, gần đây tâm trạng cậu ta có gì không ổn định..."
Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, Chử Văn Quang mất tích, gần như có thể khẳng định hai việc này có liên quan với nhau. Nhưng Quan Kiện lại không thể cung cấp được bất cứ manh mối nào.
"Chử Văn Quang có thân với Hoàng Thi Di không?"
"Đương nhiên là thân, Chử Văn Quang là bạn thân nhất của tôi, cũng gần như là bạn thân của Thi Thi vậy". Quan Kiện có cảm giác cảnh sát Trần có vài điều không tiện nói ra.
Lẽ nào cảnh sát Trần nghi ngờ Chử Văn Quang là hung thủ? Nhưng vậy thì tại sao chứ? Lẽ nào giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang ... có gì đó? Có phải là mình thường ngày quá sơ ý, bỏ qua không quan sát những chi tiết nhỏ nhặt? Mà trùng hợp thay điều này có thể giải thích tại sao Thi Thi lại giấu mình việc cô ấy đi đến toà nhà giải phẫu. Nhưng Quan Kiện nghĩ đến đau đầu cũng không thể nhớ nổi dù là chỉ một chút manh mối, chuyện tình cảm mờ ám giữa Thi Thi và Chử Văn Quang. Có phải là Chử Văn Quang yêu đơn phương, không thể có được Thi Thi nên đã chủ tâm giết cô ấy? Điều này lại có thể giải thích được Chử Văn Quang vì sợ tội nên bỏ trốn; nhưng nếu cậu ấy không phải là hung thủ, thì rất có khả năng trở thành người bị hại tiếp theo. Nghĩ đến đó, Quan Kiện không kềm được toàn thân toát mồ hôi lạnh.
*
Phía cảnh sát đã cố gắng hết sức, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ dấu vết nào của Chử Văn Quang.
Ba mẹ của Chử Văn Quang cũng đã từ ngoài quê vội vã đến, sốt ruột chờ tin của cảnh sát.
*
Tối chủ nhật, lại là ca đêm, Quan Kiện rời nhà, vội vã đi đến bệnh viện trực thuộc số 1 thực tập. Khi anh đi đến cửa phòng khám, "bọn họ" lại xuất hiện, lại còn có cả hành lang dài tăm tối đó!
"Rốt cuộc là anh đã nhìn kỹ chưa? Người bị hại kế tiếp là ai?" Bên kia đầu dây điện thoại cảnh sát Trần nôn nóng hỏi.
"Không có... chỉ là lóe lên một khắc rồi thôi, không nhìn rõ được. Tôi... tôi thật sự rất sợ đó là Chử Văn Quang... Nếu thật sự là cậu ấy, ít ra cũng chứng minh được cậu ấy có thể vẫn chưa bị giết, chúng ta phải nắm chắc... thời gian không còn nhiều nữa." Trong lòng Quan Kiện nghĩ: Đi đâu để tìm được cái hành lang dài đó đây? Đây có lẽ là khả năng duy nhất để ngăn chặn bi kịch phát sinh.
"Hiện giờ anh đang ở đâu?"
"Trước cửa bệnh viện trực thuộc số 1"
"Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến ngay. Nhớ, tuyệt đối không được chạy lung tung."
"Được."
Đúng ngay lúc Quan Kiện đóng nắp điện thoại lại, "bọn họ" lại vô tình xuất hiện.
Hành lang dài tăm tối đó, những ánh mắt phẫn nộ đó, con đom đóm ủ rũ đó, lóe lên trong đôi mắt đang mở to gần như vô hồn của anh. Một tay anh ấn mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng nhìn rõ hình dáng của "bọn họ."
Có lẽ, cũng không cần nhìn rõ làm gì, chờ khi nhìn rõ được "bọn họ" thì bi kịch đã lên đến cao trào mất rồi.
Nhưng anh định thử nhìn rõ hành lang đó, nơi bi kịch xảy ra.
Hành lang hình như ở dưới một ngọn đèn lúc sáng lúc tắt, anh thấy rõ hơn rồi, nửa phần tường trên màu trắng, nửa phần dưới hình như màu lục.
Hành lang của bệnh viện!
Đột nhiên anh nhớ ra, toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1 gần đây có xây thêm 1 tầng lầu nữa, mở rộng thành phòng phẫu thuật, công trình đã hoàn thành, các thiết bị cũng đã sắp sửa lắp xong, những ngày này rất có thể bị bỏ trống.
Anh trừng mắt lên, không muốn nhìn thấy "bọn họ" nữa, hai tay huơ loạn xạ trước mắt, dường như làm như vậy có thể đuổi được "bọn họ" đi, bởi vì khi cảnh tượng cuối cùng lộ ra, nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Người qua đường nhìn anh, nhất định sẽ cho rằng anh bị điên.
Dao nhọn xuyên tim!
Cơn đau dữ dội gần như làm anh mất đi tri giác.
Không thể đợi được nữa, anh phải bắt hung thủ. Lúc Quan Kiện hơi tỉnh lại, liền bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy về phía toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1.
Giây phút bước vào thang máy, Quan Kiện lại cảm thấy một cơn đau dữ dội nữa, xương sọ, xương quai xanh và xương ức, dường như đang bị cưa ra, tháo rời. Đau buốt như có từng làn sóng cuộn trào mãnh liệt ập tới, Quan Kiện suýt ngất xỉu.
Thang máy cuối cùng cũng ngừng ở tầng 12, trước đây vốn là tầng cao nhất. Tầng còn lại vẫn chưa lắp thang máy, muốn lên phải đi bằng cầu thang. Quan Kiện há miệng thở hổn hển, chạy ra khỏi thang máy, "bọn họ" lại xộc đến trước mặt.
"Bọn họ" chỉ là một con đom đóm nhỏ bé, một mình bay lượn trong bóng tối.
Bay đến cầu thang bị che phủ bởi những lớp giấy các-tông màu xám, bay vào hành lang dài tăm tối.
Một luồng sáng, như ánh chớp, rọi lên khuôn mặt của người nằm trên bàn.
Khuôn mặt quen thuộc, người bạn thân thiết.
Tất cả lại trở nên tối đen như cũ.
Đẩy cánh cửa cuối cầu thang ra, mới là hành lang dài tăm tối đó.
Con đom đóm nhỏ bé đó đang chờ anh.
Trừ con đom đóm ra, trong hành lang không hề có chút ánh sáng nào.
Quan Kiện mở nắp điện thoại – nguồn sáng quá yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng lờ mờ xung quanh người anh... Anh nhìn thấy bức tường, vừa quét sơn xong, nửa trên trắng nửa dưới xanh.
Anh bắt đầu bước nhanh về phía trước, con đom đóm cũng bay nhanh hơn.
Hai bên hành lang là các phòng phẫu thuật, phòng chuẩn bị.
Đột nhiên, phía trước một luồng sáng lóe lên, chói đến mức Quan Kiện phải nheo mắt lại.
Liền sau đó, đôi mắt anh lập tức mở to, tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng anh vẫn không dám tin vào cảnh trước mắt.
Phía cuối hành lang, một cái đèn pin thõng xuống, ánh sáng công suất cao của đèn pin chiếu xuống, một cái bàn phẫu thuật bị bao phủ bởi máu tươi .
Chử Văn Quang cũng chết thảm như Hoàng Thi Di vậy.
Quan Kiện khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
Bình luận truyện