Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 27-28



Chương 27


 
Khi Tư Sùng Chí quay về nói với Cố Vi muốn đem cô đến Bắc Kinh, Cố Vi ít nhiều do dự, cô cứ tưởng trường điện ảnh cùng sẽ thi đại học như những trường đại học khác, không ngờ lại thi kỹ nghệ. Hơn nữa cơ hội được thi cũng là do Tư Sùng Chí đi cửa sau mới có được.
 
Quan trọng là, cô không có tài nghệ gì, chỉ vì trong mơ thấy mình là diễn viên, nhưng mơ thấy và thực sự làm là hai chuyện khác nhau.
 

Lớn đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên Cố Vi cảm thấy mất tự tin.
 
Tư Sùng Chí nhìn cô băn khoăn, liền an ủi: “Không sao, chỉ cần đến thi qua một lát, chắc chắn sẽ đậu.”
 
Tuy còn lo lắng, nhưng mơ hồ trong tim cô có một niềm tin, cô nhất định phải làm được, kiếp trước khó khăn như vậy, cô vẫn kiền trì ở trong giới giải trí, đủ đế chứng minh cô rất yêu nghề này.
 
Một khi đã quyết tâm rồi, cô cũng không do dự nữa, cô xin nghỉ học, dọn hành lý rồi theo Tư Sùng Chí đến Bắc Kinh.
 
Việc này cô cũng không giấu chủ nhiệm Trương Hân, chỉ là khi biết tin này, Trương Hân không khỏi kinh ngạc, trong mắt cô, Cố Vi nên học Bắc Đại, sau đó chuyên tâm học hành, đây mới là con đường đúng đắn nhất. Không ngờ một học sinh nghiêm túc như vậy, lại chọn con đường dường như không liên quan gì đến mình.
 
Lần đầu Cố Vi đi xa nhà, Diệp Huệ không an tâm, cũng dọn hành lý đi đến Bắc Kinh cùng cô.
 
Vì đã có trải qua trong mơ, Cố Vi đã có chút hiểu về Bắc Kinh, lúc vừa bước chân đầu tiên lên con này, cô đã cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ.
 
Cô thích nơi này!

 
Diệp Huệ từ lúc xuống máy bay vẫn chưa hoàn hồn, ở thành phố C bà tự xây được một ngôi nhà cho chính mình đã thấy ghê lắm rồi, từ khi Tư Sùng Chí mở trung tâm điện máy, mẹ con họ có cuộc sống dư giả hẳn. Nhưng sau khi đến thủ đô, bà mới biết mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
 
Sau khi nhìn mọi thứ ở đây, Diệp Huệ có một niềm tin kiên định, bất kể Cố Vi muốn làm chuyện gì, bà đều sẽ ủng hộ cô vô điều kiện đến cùng.
 
Tư Sùng Chí sai Kỳ Đông đến đón, đồng thời đưa họ đến Tứ Hợp Viện.
 
Tứ Hợp Viện khiến mẹ con Cố Vi kinh ngạc không thôi, đi tham quan mọi ngõ ngách, gốc nào cũng không tha.

 
“Cảm giác không hề khác gì những biệt phủ trong tivi a!” Diệp Huệ cảm thán, vốn bà đã lo lắng Tư Sùng Chí là con nhà gia thế, nay cảm giác ưu tư này chỉ tăng chứ không giảm.
 
Một người tài giỏi như vậy, sau này có thể cho con gái bà một đời bình an không? Anh cũng có cha mẹ, họ sẽ đồng ý hôn sự này sao?
 
Tuy trong mắt bà, con gái bà cũng rất giỏi giang, nhưng có giỏi đến mấy, cũng chỉ là cô nương tỉnh lẻ, có thể sống ở đây sao?
 
Cho nên nói, người làm mẹ, quả thực không thể không lo.
 
“Gần đây có một tòa vương phủ thật, hôm khác dẫn dì đi tham gian.” Tư Sùng Chí cười nói: “Chỗ của con nhỏ hơn vương phủ kia nhiều.”
 
“Thế này cũng đủ lớn rồi, có hoa viên, có ngư đường, quả thực quá tinh xảo, một chỗ to như này mà chỉ có mình con ở thôi sao?”
 
Tư Sùng Chí gật đầu: “Căn nhà này là tài sản riêng của cháu, đến lúc kết hôn với Tiểu Vi, căn nhà này sẽ đổi tên thành cô ấy.”
 
Nghe anh nhắc đến hai chữ kết hôn, Diệp Huệ không khỏi nhìn anh, thấy anh không hề có ý nói đùa, hiển nhiên đã có kế hoạch đâu vào đấy cho tương lai cả hai.
 
Bây giờ, một người trẻ có trách nhiệm như anh không nhiều, con gái có thể nhìn trúng anh, cũng xem là phúc khí.
 
Ngược lại Cố Vi đứng bên nghe anh nhắc đến chuyện kết hôn liền chau mày: “Em đồng ý chắc?”
 
Tư Sùng Chí vội đổi biểu cảm, cười cười: “Thì không phải anh đang nỗ lực tranh thủ sao? Nhân lúc này phải kéo liên minh chứ.”

Diệp Huệ hùa theo: “Hai đứa yêu nhau, thì cũng là vì hướng đến hôn nhân. Chỉ yêu mà không kết hôn, vậy là giở trò lưu manh.”
 
Tư Sùng Chí nghe vậy liền phụ họa: “Dì Huệ thật cao kiến, nên chúng ta kiên quyết phản đối Tiểu Vi giở trò lưu manh!”
 
Cố Vi cạn lời nhìn người đàn ông của mình, có điểm kích động muốn bạo lực gia đình.
 
“Thích nơi này không?” Dẫn hai người đi dạo một vòng, Tư Sùng Chí hỏi cô.
 
Kiếp trước cô thích Tứ Hợp Viện, nhưng lúc đó anh mua muộn, Tứ Hợp Viện lúc đó đã khan hiếm, họ chỉ mua được một tòa tiểu Tứ Hợp Viện, sau này Cố Vi dương bệnh, đa số đều là ở trong tiểu Tứ Hợp Viện đó.
 
Mà Cố Vi, lại đang có một loại cảm khái khác, từ sau khi ở cùng Tư Sùng Chí, người đàn ông này luôn tạo cho cô những bất ngờ hoan hỉ. Tư gia ở thành phố C là một đại kinh hỷ, còn Tứ Hợp Viện này đích thị là đại đại kinh hỷ, cô thậm chí không hỏi nhiều, cũng biết căn nhà đây là chuẩn bị cho cô.
 
Cô bỗng thấy có chút đau lòng vì người đàn ông này, một người ôm hồi ức nặng nề của kiếp trước. Lại vờ như không có gì trước mặt cô, thay cô chống trời, thậm chí trước khi gặp cô, còn chuẩn bị cả nhà cho cả hai. Lúc chuẩn bị những thứ này, anh đã mang tâm trạng như thế nào? Vô cùng cay đắng, hay vô cùng mong đợi?
Cố Vi không muốn hỏi anh những chuyện này, cô cũng không muốn vén bộ mặt yếu ớt của anh lên xem. Nếu trước mặt cô anh đã mạnh mẽ thế, vậy cứ để anh tiếp tục mạnh mẽ đi.
 
“Vô cùng thích.” Cô khẳng định.
 
“Vậy sau khi lên đại học, em ở đây đi, đây gần trường.” Tư Sùng Chí vội đề nghị cô.
 
“Còn chưa chắc sẽ đậu mà.” Cố Vi tạt cho anh gáo nước lạnh.
 
Tư Sùng Chí lại như liệu trước: “Chắc chắn đậu.”
 
Gần đây Cố Vi luôn mơ giấc mơ đang quay phim, kiếp trước sau khi Diệp Huệ mất, Cố Vi liền toàn tâm toàn ý vì nghiệp diễn, nhận được không ít vai diễn, đa phần đều là phim võ thuật. Thời điểm này cô vẫn thường bị người ngoài mỉa mai, nói cô chỉ biết khoa chân múa tay, không có năng lực, chỉ là bình hoa di động.
 
Vì chứng minh bản thân, cô nhận một bộ cổ trang, diễn Võ Tắc Thiên. Tuy cô thích nhân vật chính của bộ này, nhưng tình tiết phim lại chủ yếu kể về một vị trung thần, nên dù là nữ chính, phân cảnh của cô cũng ngang với nhân vật phụ mà thôi. Nhưng nhờ bộ phim phân cảnh ít này mà lại đưa sự nghiệp của cô l3n đỉnh cao.
 
Nhân vật Võ Tắc Thiên này, đã được xuất hiện quá nhiều trong các phim khác, cũng đã có quá nhiều người thể hiện thành công, nên rất nhiều người thích so sánh diễn viên trước và diễn viên mới.
 
Tin tức Cố Vi đảm nhân vai Võ Tắc Thiên vừa truyền ra đã dẫn theo không ít tranh cãnh, có người nói: Võ Tắc Thiên có phải cũng biết võ công không? Biết đâu hình tượng đả nữ của cô sẽ đi vào lòng người,
 
Còn đa số thì đợi chê cười cô.
 
Sau khi phim lên sóng, khi quần dân thấy nữ vương đương triều, một thân hoàng bào, thần tình ấy, động tác ấy, ôi mẹ ơi, bá khí ngời ngời như thể bẩm sinh!!
 
Không sai, vai diễn Võ Tắc Thiên của Cố Vi cho mọi người cảm nhận đầu tiên là bá khí ngút trời, nữ nhiên này, hùng tâm bừng bừng, thống nhất giang sơn, lại có khí khái và cơ trí mà đến nam nhân còn không bì kịp, đây chính là nữ vương mà Cố Vi đảm nhận.
 
Nhờ vai diễn này, cô nhận được giải diễn viên nữ xuất sắc nhất năm đó, từ đó sự nghiệp lên cao.
 

Nhưng không ai biết, vì vai diễn này, cô đã bế quan luyện tập bao lâu.
 
Cố Vi trong mơ, đã dành ra một thời gian dài diễn một mình, có lúc chỉ một động tác cũng luyện đến mấy ngày, cũng vì thế, mới ảnh hưởng sâu sắc đến cô. Cũng vì thế Cố Vi của hiện tại có cảm giác vô cũng sâu sắc, mỗi khi tỉnh dậy, cô đều nhớ đến bộ dáng trong mơ của mình.
 
Cô quyết định rồi, đến lúc đó sẽ biểu diễn đoạn này, dù không học được 10/10 thì 3/10 cũng tốt.
 
Cố Vi một mình luyện tập, những người khác đều không biết.
 
Diệp Huệ không lo lắng, vì thâm tâm bà vẫn chưa hoàn toàn tán thành cô theo nghiệp diễn. Mà Tư Sùng Chí không lo lắng, vì anh có tay trong, có thể đảm bảo Cố Vi bao đậu. Tuy anh cũng không quá tán thành chuyện cô theo nghiệp diễn, nhưng chuyện Cố Vi muốn làm, ngoài ủng hộ ra, anh chưa từng nghĩ sẽ cản trở.
Do đó những ngày ở Bắc Kinh này, Tư Sùng Chí lái xe chở hai mẹ con dạo quanh thành phố mấy hồi, cũng thử qua đủ loại mỹ vị nơi đây.
 
Cho đến hôm phỏng vấn, ba người mới thu hồi tâm tư, đi đến địa điểm phỏng vấn.
 
Thời điểm này đang là thời điểm Bắc Ảnh chiêu sinh, người tham gia phỏng vấn cũng rất nhiều, nhưng Tư Sùng Chí nói với cô, chỉ cần đến thi vòng hai là được.
 
Cố Vi cũng không biết rốt cuộc phải thi bao nhiêu vòng, Tư Sùng Chí nói thế nào cô làm theo thế ấy
 
Vẻ ngoài của Cố Vi rất xuất chúng, lại thêm tính cách cao lãnh, mang đến cho người ta cảm giác rất tự nhiên, cho nên giáo viên phỏng vấn có ấn tượng tốt với cô, đến phần thi tài nghệ cũng không quá khắt khe với cô, để cô tự do phát huy. Cố Vi diễn lại đoạn trong giấc mơ, cô cũng không biết có tốt hay không, diễn xong giáo viên bảo cô ra ngoài đợi thông báo.
Tư Sùng Chí không vào được, nên rất tò mò với phần thi tài nghệ của cô: “Em đã làm gì vậy? Trước đó em nói có chuẩn bị, rốt cuộc là chuẩn bị gì vậy?”

”Em diễn một đoạn kịch, Võ Tắc Thiên.”
 
“.....” Tư Sùng Chí không ngờ cô sẽ chọn biểu diễn: “Là bộ phim kiếp trước em đóng?”
 
“Anh cũng nhớ?” Cố Vi bất ngờ nhìn anh.
 
Tư Sùng Chí bị hỏi vậy rất là không vui, chuyện của cô anh đều rất để tâm, dù là kiếp trước hay kiếp này, từ sau khi hai người bên nhau, anh đã xem hết một loạt những bộ phim cô diễn, thậm chí là hai bộ phim có vai phụ nho nhỏ cũng không tha, cho nên kiếp trước cô diễn những vai gì, có những giải thưởng gì, anh đều nhớ rõ.
 
Tư Sùng Chí ôm cô vào lòng dỗ dành: “Thực ra kể cả em không có làm gì, thì cũng sẽ đậu thôi.”
 
“Cũng không thể quá lộ liễu vậy.”
 
Kết quả được thông bao sau hai ngày, Cố Vi quả nhiên đã nằm trong danh sách đậu.
 
Tuy Diệp Huệ ban đầu không ủng hộ cô học Bắc Ảnh, nhưng sau khi biết Cố Vi sẽ được đến Bắc Kinh học đại học, bà vẫn rất vui vẻ, kêu Tư Sùng Chí lái xe chở họ đến tiệm ăn ngon nhất, bà muốn đãi mọi người bữa cơm.
 
Do đó Tư Sùng Chí dẫn họ đến tiệm ăn của bạn anh, ăn những món ngon nhất Bắc Kinh.
 
Không ngờ, vậy mà gặp đúng mẹ Tư Sùng Chí trong nhà hàng.
 
Thực ra lúc họ đến, mẹ anh chưa đến, nhưng lúc họ đang ăn được một nửa, bạn của Tư Sùng Chí chạy đến nói với anh, mẹ anh cũng sẽ đến đây dùng bữa, hơn nữa giám đốc cũng đã nói với bà là anh ở đây.
 
Tư Sùng Chí nghe xong liền đau đầu.
 
Mẹ anh rất ghê gớm, anh đến đâu cũng định vị được, không thể để anh ăn xong bữa cơm sao?
 
Đau đầu thì đau đầu, Tư Sùng Chí vẫn không ngừng tay, chăm chỉ gắp thức ăn cho Cố Vi. Lâu lâu còn gắp cho Diệp Huệ.
 
Bộ dạng không gì lo lắng của anh khiến bạn anh còn lo hơn: “Cậu không qua chào lão thái thái một tiếng sao?”
 
Tư Sùng Chí bình tĩnh nói: “Chào chắc chắn phải chào, đợi lát nữa đi, bọn họ không phải vừa đến sao? Đợi họ ăn vài miếng đã, miễn để đến khi tôi xuất hiện rồi họ ăn không nổi.”
 
“Thật phục cậu luôn.” Bạn anh cười bất lực, vỗ vai anh: “Không giới thiệu với tôi một chút sao?”
 
Tư Sùng Chí nhìn anh: “Cậu có gì hay mà giới thiệu?”
 
“Tôi....tôi ít nhất cũng là bạn tốt nhất từ nhỏ của cậu chứ gì!”
 
Thấy bộ dạng nóng lòng của bạn mình, Tư Sùng Chí nhịn không được cong miệng, cười thay mọi người giới thiệu.
“Đây là vợ tương lai của tôi, Cố Vi. Đây là mẹ vợ của tôi, dì Huệ, đây là bạn tốt nhất từ nhỏ của con, Vương Cảnh.”
 

Nghe Tư Sùng Chí giới thiệu, Vương Cảnh lập tức trợn tròn mắt nhìn anh, Tư Sùng Chí mắng y: “Ngây ra cái gì. Chào người ta đi.”
 
“Ồ...ồ..chào dì Huệ. Chào chị...chị dâu.” Vương Cảnh lắp bắp, chị dâu trước mặt hắn có khi còn chưa được hai mươi tuổi, gọi lên nghe có chút không tự nhiên.
 
Vương Cảnh chào xong, nhớ đến cô gái mẹ Tư Sùng Chí vừa dẫn tới, xem ra là để giới thiệu cho Tư Sùng Chí. Kết quả bên này Tư Sùng Chí cũng đã có đối tượng, chuyện này quá drama rồi.
 
Vương Cảnh cũng mặt dày, lần đầu gặp đã dám gọi tiếng chị dâu có chút không tự nhiên, lần thứ hai còn thuận miệng hơn rồi: “Chị dâu, lần đầu gặp mặt, cũng không chuẩn bị được quà gì. Em tặng chị tấm thẻ này, chỉ cần có tấm thẻ này thì có thể miễn đơn.”
 
Nói xong đưa qua cho Cố Vi một tấm thẻ vip.
 
Cố Vi nhận lấy tấm thẻ tinh xảo, Diệp Huệ cũng nhận lấy, còn cười nói: “Tấm thẻ này của cậu cứ đem phát thế này thì lỗ mất.”
 
Vương Cảnh cười: “Cho nên tấm thẻ này, thêm tấm này nữa, tổng cộng mới có ba tấm thôi.”
 
Cố Vi hỏi Tư Sùng Chí bên cạnh: “Anh có không?”
 
Tư Sùng Chí lắc đầu: “Hắn keo lắm.”
 
“Vậy tặng anh này.” Cố Vi nói, đưa thẻ cho Tư Sùng Chí: “Chỗ này đúng là ngon thật.”
 
Tư Sùng Chí đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cảm động, mặt dày nhận tấm thẻ: “Em tốt thật đó!”
 
Vương Cảnh thấy bộ dáng thê nô này của anh không khỏi kinh ngạc, liều mạng chà xát hai cánh tay, đến nổi cả da gà: “Cô ấy rõ ràng chỉ mượn hoa hiến Phật, có cần cảm động đến vậy không! Thật không nhìn tiếp được nữa mất!
 
Vương Cảnh nói chuyện với họ một hồi, mới đi chào hỏi những người khác.
 
Đợi ăn xong, Tư Sùng Chí mới chậm rãi đứng dậy: “Mọi người ăn tiếp đi, con đi sang bên cạnh chào hỏi một chút.”
 
“Bạn anh nói lão thái thái là...?”
 
“Mẹ anh.”
 
“.....”
 
Diệp Huệ kinh ngạc, nói: ‘Vậy Tiểu Vi có cần qua chào một tiếng không?”
 
Tư Sùng Chí nhìn Cố Vi, hỏi: “Đi không?”
 
Cố Vi nghĩ một hồi, gật đầu, đứng dậy đến cạnh anh: “Đi thôi.”
 
Thực ra Tư Sùng Chí không muốn đưa Cố Vi đến chào mẹ anh cho lắm, kiếp trước thái độ của mẹ anh đối với Cố Vi thế nào, anh vẫn còn ám ảnh lắm.
 
Anh không muốn Cố Vi ấm ức, nên không muốn hai người gặp nhau, nhưng ban nãy Diệp Huệ chủ động đề nghị, anh từ chối thì không hay.
 
Diệp Huệ có lẽ vẫn không quá tin tưởng anh, nên mới thăm dò, xem anh có tình nguyện để Cố Vi đến gặp mẹ mình không. Nếu lúc này anh từ chối, Diệp Huệ chắc chắc cho rằng anh không thực lòng với Cố Vi.
 
Thôi vậy, để Cố Vi gặp mẹ anh cũng tốt, tránh sau này bà cứ tìm vợ cho anh.
 
Bất quá rời khỏi bàn, anh vẫn kéo tay Cố Vi, nói trước với cô: “Mẹ anh có chút khó ở, lát nữa bà ấy có nói gì không phải, em đừng để bụng, anh cũng vậy cả thôi.”
 
“....” Cố Vi im lặng gật đầu.


Chương 28


Tư Sùng Chí tìm Vương Cảnh, hỏi mẹ anh ngồi ở bàn nào sau đó dắt tay Cố Vi bước qua.

 

Cố Vi cũng không rõ là tâm tư gì, căng thẳng có, nhưng kiên định hơn, cô và Tư Sùng Chí đã yêu nhau hai kiếp người, sau này sẽ ở bên nhau. Cho nên bất kể mẹ chồng có lợi hại đến thế nào, chỉ cần Tư Sùng Chí vững vàng, cô cũng sẽ kiên định ở bên cạnh anh.

 

Có niềm tin mãnh liệt này, cô không sợ gì nữa.

 

Phòng ăn vừa mở ra, bên trong có ba người, bố Tư, mẹ Tư và một cô gái trẻ tuổi.

 

Cố Vi không quen họ, chỉ im lặng đứng bên cạnh Tư Sùng Chí.

 

“Bố, mẹ.” Tư Sùng Chí không vòng vo, trực tiếp nói: “Vốn muốn hôm nào đó sẽ về thăm người, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, cũng tốt, con giới thiệu một chút, đây là bạn gái con, Cố Vi.”

 

Sau đó nói với Cố Vi: “Đây là bố mẹ anh.”

 

Cố Vi cũng lễ phép: “Chào chú, chào dì.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Trong phòng ăn, ba người kia đã dừng đũa, bố Tư tương đối hòa ái, thấy Tư Sùng Chí và Cố Vi, còn có thể cười vui vẻ. Mà sau khi mẹ Tư thấy Cố Vi, biểu cảm bắt đầu lạnh nhạt.

 

“Cô bé, chào con.” Bố Tư cười đáp lại cô.

 

“Có bạn gái lúc nào, sao ta không nghe con nhắc đến?” Mẹ Tư lấy khăn ướt lau qua miệng, hỏi Tư Sùng Chí.

 

Tư Sùng Chí cười cười, kéo tay Cố Vi vào bàn ngồi xuống: “Thì bây giờ nói rồi đó thôi.”

 

Thấy động tác ngồi xuống bàn của họ, mẹ Tư đập tay lên bàn: “Hỗn láo. Ta đã để hai đứa ngồi xuống chưa?”

 

Tư Sùng Chí nheo mắt: “Nếu đã không cho ngồi, vậy tụi con đi đây.” Sau đó đứng dậy.

 

Bố Tư vội hòa hoãn: “Mỗi lần đều thế, nói hai câu là lại khai chiến, Sùng Chí, con và bạn gái ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện.”

 

Tư Sùng Chí ngồi lại chỗ cũ, bất lực nói với bố: “Bố, con không có gây chuyện à.”

 

“Con tùy tiện tìm một đứa con gái rồi nói là bạn gái, ta thấy có khi nó còn chưa thành niên.” Mẹ Tư đánh giá Cố Vi.

 

“Năm nay cháu 18 tuổi.” Cố Vi nhìn thẳng mắt bà, bình tĩnh đáp.

 

“18 mà đã biết yêu đương quen bạn trai, còn có thể học hành gì sao?” Mẹ Tư khinh thường nói.

 

Tư Sùng Chí nhịn không được đứng dậy chống lưng vợ: “Thành tích của cô ấy rất tốt, năm nào cũng có học bổng, năm nay sẽ đến Bắc Kinh học đại học.”

 

“Trường nào? Bắc Đại? Thanh Hoa?

 

Cố Vi đáp: “Là học viện điện ảnh Bắc Kinh.”

 

“Diễn viên?” Mẹ Tư lạnh lùng hừ một tiếng: “Tư Sùng Chí, ta tuyệt đối không đồng ý để một con hát bước vào nhà, con tự mà tính lấy.”

 

“Mẹ, sống với ai là tự do của con, con cũng không có định trưng cầu ý kiến của mẹ.”

 

“Con....con vì loại con gái này mà chống đối ta? Giai Vân có gì không tốt, môn đăng hộ đối hôn nhân mới lâu bền.”

 

Thẩm Giai Vân nghe gọi đến tên liền nhìn sang Tư Sùng Chí, bộ dáng thục nữ ngọt ngào.

 

Tư Sùng Chí cười: “Không hợp nhau thì nói nửa câu cũng thấy nhiều.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Cố Vi luôn trầm mặc, giờ mới mở miệng nói: “Dì, đối với cháu mà nói, môn đăng hộ đối không quan trọng, mà Tư Sùng Chí là con trai duy nhất của dì, lẽ nào hạnh phúc của anh ấy không quan trọng sao? Anh ấy nhận định cháu là hạnh phúc của anh ấy, mà cháu cũng có thể cho anh ấy một đời hạnh phúc. Cho nên cháu hy vọng dì cho cháu một thời gian quan sát, quan sát xem chúng cháu có hợp ở bên nhau không. Nếu chúng cháu thực sự không hợp, dì càng có lý do phản đối. Nếu cuối cùng dì có thể chấp nhận chúng cháu, vậy dì đã có được sự tôn trọng của con trai mình, và có thêm một đứa con gái hiếu thuận với dì.”

 

Lời phản bác của Cố Vi khiến cả phòng im lặng, mẹ Tư vốn định phát hỏa nhưng bị bố Tư liếc mắt, nên cuối cùng không phản bác.

 

Bố Tư cười nói: “Cô bé, cháu thật sự nghĩ vậy sao? Nếu Tư Sùng Chí không có gì cả, không thể cho cháu một cuộc sống an nhàn, cháu vẫn kiên trì đến cuối sao?”

 

“Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, cho dù không có gì, anh ấy cũng có thể dựa vào sức lực của chính mình tạo nên mới thể giới mới. Mà điều cháu cần làm là, tin tưởng anh ấy, ủng hộ anh ấy.”

 

Cô sẽ không nói kiểu như cháu nuôi anh ấy, nếu cần, cô cũng có thể bỏ hết tất cả vì anh, nhưng cô tin người đàn ông của mình, dựa vào sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của anh, khẳng định sẽ không để người con gái mình yêu phải nuôi mình.

 

Tư Sùng Chí cảm động không nhịn được nắm chặt tay cô ngay trước mặt bố mẹ anh, cô gái của anh, quả nhiên là người hiểu anh nhất.

 

“Được được được, nói hay lắm, xem ra, cháu rất hiểu thằng bé.” Bố Tư từ đầu đến cuối đều vui vẻ thoải mái nói: “Gọi thêm mấy món, cùng nhau ăn nhỉ?”

 

Bố Tư chuyển chủ đề cũng nhanh quá rồi?

 

“Thôi ạ, mọi người ăn đi, tụi con đi trước đây.” Tư Sùng Chí nói xong, kéo Cố Vi ra ngoài, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Giai Vân lấy một lần.

 

Cố Vi bị kéo đi vẫn không quên lễ phép: “Chào chú, chào dì.”

 

Bố Tư vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Sau khi hai người rời khỏi, mẹ Tư vứt đũa, tức giận nói: “Miệng mồm cũng ghê gớm lắm, một con nhỏ mà dám nói đạo lý với tôi, không lễ phép chút nào!”

 

“Bà ấy, cứ cái tính cách này, ai cũng sợ bà mới chịu được sao? Tôi thấy con bé rất tốt, ít nhất là có gan làm gan chịu, không khúm núm khép nép. Rất xứng với Sùng Chí.”

 

“Tốt mấy cũng là con diễn, lộ mặt trước bao nhiêu người, thật mất mặt.”

 

Bố Tư lắc đầu, không cãi nhau với bà, chuyên tâm dùng bữa. Mẹ Tư nói với Thẩm Giai Vân: “Đừng lo, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.”

 

“Dì, nếu Sùng Chí thật sự không muốn thì thôi vậy.” Thẩm Giai Vân khó xử nói, cô có thể cảm nhận được, ánh mắt Tư Sùng Chí khó chứa thêm một ai nữa.

 

“Tính cách của cháu, còn không bằng một đứa nhỏ 18.”

 

Mẹ Tư có chút hận không rèn sắt thành thép được, bà chọn cô trong cả mấy trăm cô, không ngờ lại là một đứa không có chí khí.

 

Cố Vi theo Tư Sùng Chí ra ngoài, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Mẹ anh thật sự khó ở thật.”

 

Tư Sùng Chí cười: “Nhưng em xử lý tốt lắm, người như mẹ anh, không nên sợ bà ấy, bà ấy sẽ càng khinh thường.”

 

“Nhưng dù sao cũng là trưởng bối.” Cố Vi tuy vừa nãy nói vậy, nhưng cô biết, mình như thế là không giữ thể diện cho trưởng bối, rất không lễ phép.

 

“Không cần quan tâm bà ấy, bà ấy cần sự phục tùng của người khác chứ không phải là sự tôn kính. Bố anh có ấn tượng rất tốt với em, còn chủ động mời em ăn cơm, thường thì ông ấy không ra mặt đâu, hôm nay ông ấy còn giúp em đỡ lời nữa.”

 

Sau khi hai người quay về bàn, Diệp Huệ đợi đến có chút lo lắng, vội đứng dậy hỏi: “Sao rồi?”

 

Tư Sùng Chí thành thật báo cáo: “Bố con rất thích Tiểu Vi.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Diệp Huệ nửa tin nửa ngờ liếc anh một cái, bất quá Cố Vi ở bên cạnh cũng gật gật đầu để bà đừng lo lắng, Diệp Huệ mới an tâm lại. Cứ nghĩ đến chuyện hôn sự, có khi là có thể thật.

 

Sau khi có kết quả thi, cả hai ở lại Bắc Kinh hai ngày mới về, tuy đã thi xong kỹ nghệ nhưng Cố Vi vẫn muốn tham gia kỳ thi đại học.

 

Chuyện đi Bắc Kinh học đại học đã định, Cố Vi hy vọng mẹ sẽ đi cùng cô đến Bắc Kinh, để Diệp Huệ ở nhà một mình, cô thật sự không an tâm. Hơn nữa trong lòng cô vẫn băn khoăn chuyện mẹ sẽ sinh bệnh, cho nên đến nay vẫn rất quan tâm đ ến sức khỏe của Diệp Huệ.

 

Nhưng Diệp Huệ không đồng ý, thành phố lớn tuy tốt, nhưng có huyên náo. Bà vẫn thích sự an tĩnh thành phố nhỏ hơn, cho nên bà không muốn rời khỏi thành phố C.

 

“Sao mẹ lại một mình chứ? Có ông bà ngoại, có các cậu bên này, mẹ bình thường cũng đi đi về về, chắc chắn sẽ không buồn đâu.”

 

Cố Vi không khuyên được mẹ, chỉ đành bất lực thở dài. Sự thay đổi của Diệp Huệ khiến Cố Vi nửa mừng nửa lo, ba năm trước lúc vừa ly hôn, bà căn bản không thể nào rời xa con gái. Lúc Diệp Huệ đi học, bà còn mở ngay tiệm áo quần gần đó, thậm chí còn nói với cô: Con đi đâu mẹ đi theo đó.

 

Không ngờ đến, chỉ mới ba năm ngắn ngủi, bà đã để con gái đi Bắc Kinh xa xôi học đại học, còn mình chọn ở lại quê nhà.

Đến tận đêm trước hôm thi đại học, Cao Triết mới biết tin Cố Vi thi vào học viện điện ảnh, hắn rất bất ngờ, không nhịn được hỏi cô.

 

“Sao lại học Bắc Ảnh?”

 

Từ khi biết chuyện kiếp trước, Cố Vi luôn muốn tránh Cao Triết, sợ mẹ hắn tìm đến cửa, nói cô ảnh hưởng hắn học hành.

 

“Ừm, đóng phim thú vị mà.”

 

“Nghe nói cậu đi thi kỹ nghệ rồi? Đã xác định sẽ đi học sao?”

 

Đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, Cố Vi chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Ừm.”

 

“Tớ đã tra qua rồi, Bắc Ảnh và Bắc Đại cũng không xa nhau lắm, nếu tớ đậu Bắc Đại, có thể đến tìm cậu không?” Tuy ba năm này, Cố Vi tương đối xa cách hắn, nhưng vì phải thi đại học, hắn cũng không dám bày tỏ tình cảm với cô, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cả hai. Đợi hai người cùng lên đại học rồi chắc sẽ khác đi.

 

Những năm này, tình cảm của hắn vẫn không hề thay đổi, cho nên sau khi lên đại học, hắn chắc chắn sẽ cố gắng theo đuổi được cô.

 

Lúc này, Cố Vi cũng không nói ra lời tuyệt tình, dù sao cũng còn kỳ thi phía trước, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Cho nên cô chỉ đáp lại mơ hồ: “Đến lúc đó rồi tính đi.”

 

Gian khổ học tập chỉ chờ ngày cá chép hóa rồng, thi đại học đối với mỗi người mà nói đều là bước ngoặt lớn của cuộc đời, thành bại đều quyết định trong kỳ thi này.

 

Cố Vi may mắn vì trước kỳ thi cô đã đậu vào Bắc Ảnh, nên chỉ cần điểm không quá thấp là được, nhưng thành tích cô vốn đã rất tốt, chuyện điểm thấp cũng là không thể nào.

 

Tuy thành tích đã không còn là chìa khóa quyết định có được vào đại học hay không nhưng Cố Vi vẫn cố gắng thi thật tốt, đứng đầu bảng, Cao Triết thấp hơn cô vài điểm, nếu trước đó cô đồng ý gặp nhau ở Bắc Kinh, có khi hắn sẽ đứng đầu bảng.

 

Là chủ nhiệm ba năm cấp ba của cô, Trương Hân vô cùng tiếc, nhưng mỗi người có một chí hướng khác nhau, cô chỉ có thể chúc học sinh mình thuận buồm xuôi gió.

 

Thành tích của Cố Vi khiến Diệp Huệ vô cùng vui mừng, còn về quê tổ chức tiệc mừng, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa còn để Cố Vi dẫn theo Tư Sùng Chí về ra mắt nhà ngoại.

 

Vì chuyện này, Tư Sùng Chí còn đi tút tát lại vẻ ngoài, từ áo quần đến tạo hình, không khác nào minh tinh điện ảnh.

 

Cố Vi che miệng cười trộm.

 

“Anh lớn hơn em nhiều vậy, nếu không sửa soạn một chút, lỡ bị nói là không xứng với em thì sao!”

 

Cố Vi đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Đúng vậy! Hôm nay anh rất đẹp trai!”

 

Tư Sùng Chí ôm cô vào lòng hôn sâu một hồi, mới không nỡ buông cô ra, nói bên tai cô: “Cứ để em đắc ý đi, đêm nay anh xử đẹp em.”

 

Cố Vi liếc mắt, vẻ khiêu khích: “Anh dám!”

 

Tư Sùng Chí bị ánh mắt này làm cho nôn nóng, tim ngứa ngáy ôm lấy cô: “Hay là, bây giờ anh xử lý luôn rồi nói sau?”

 

Cố Vi nhếch miêng cười nhạt, biểu cảm quyến rũ động lòng người. Đương lúc Tư Sùng Chí bị cô làm cho thần hồn điên đảo, cô liền vô tình nhấc chân lên đạp anh: “Ai xử ai còn chưa biết!” Nói xong liền không để ý anh nữa, quay đầu đi ra.

 

Tư Sùng Chí không ngờ sẽ bị cô cho một đạp, chỉ đành ôm chân nhảy lò cò, bất lực nghĩ: Quả nhiên không thể thị uy trước mặt cô được, aizz~

 

Bất quá, anh cũng mong chờ được cô xử lý lắm. Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Hôm tổ chức tiệc đó, Tư Sùng Chí không những sửa soạn đâu vào đấy mà còn chuẩn bị cả một xe quà. Trước khi đến anh đã điều tra sở thích của từng người, cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, vì có thể lấy được lòng cả họ ngoại, nên để cho mọi người đều có ấn tượng hoàn mỹ về mình.

Có điều, anh lấy thân phận ông chủ của trung tâm Vi Vi đến làm khách, không cần phải lấy lòng ai, mọi người cũng đủ ấn tượng tốt với anh lắm rồi.

 

Trung tâm Vi Vi không chỉ nổi tiếng trong thành phố C mà còn lan đến những trấn nhỏ xung quanh, mọi người chỉ cần nói đến đồ điện là sẽ nhắc đến Vi Vi. Giá cả hợp lý mà đồ lại tốt, đến đó mua đồ cũng được xem là một loại hãnh diện. Trung tâm phát triển đến nỗi ở đây, đến nhà gái hỏi cưới mà không có đồ của trung tâm Vi Vi thì hôn sự coi như không thành.

 

Cho nên vừa nghe ông chủ lớn của Vi Vi đến thôn, từng người trong thôn đã sớm ra tranh chỗ đẹp, đợi tận mắt diện kiến dung nhan của ông chủ này. Từ một góc độ nào đó, Tư Sùng Chí chính là một minh tinh.

 

Kết quả, Tư Sùng Chí không hiểu sự tình, vào lúc lái chiếc xe tiến vào thôi, đã bị dòng người đông đúc dọa sợ rồi.

 

“Người thôn em ăn tiệc cơ động hay sao mà náo nhiệt vậy?”

 

Cố Vi và Diệp Huệ ngồi trong xe cũng không hiểu mô tê gì, cuối cùng Diệp Huệ cũng hiểu chuyện. Lần trước lúc gọi điện thoại bà có kể với mợ Cố Vi chuyện Tư Sùng Chí, còn nói anh là ông chủ lớn, lúc đó mợ cô còn nói phải đi thông báo cho mọi người.

 

Tư Sùng Chí nghe xong mừng rỡ: “Đây là đến nhìn con sao? May mà con có chuẩn bị hồng bao.”

 

Diệp Huệ nhìn cái bao lớn bên cạnh hỏi: “Bên trong đựng bao lì xì sao? Dì xem chút được không?”

 

“Được, cũng không biết có đủ không, con còn mang tiền mặt đây.”

 

Cố Vi bất lực thở ra, đây có phải kết hôn đâu, anh cư nhiên làm như mình là chú rể, đúng là không biết xấu hổ!

 

“Trời, thế này nhiều quá rồi!” Diệp Huệ nhìn số tiền trong bao, bị dọa một phen, cư nhiên là năm mươi và một trăm tệ, cứ thế mà phát thì giành nhau mất!”

 

“Kiếm chút náo nhiệt ấy mà.” Tư Sùng Chí nói.

 

Cố Vi tạt cho anh gáo nước lạnh: “Em thấy không chỉ náo nhiệt, có khi còn thành sự kiện giẫm đạm giành tiền.”

 

“Nghiêm trọng vậy sao?”

 

“Sùng Chí, con nghe dì đi, cất 100 lại, nhiều quá, phát 50 là được.” Diệp Huệ vừa nói vừa bắt đầu cất lại tờ 100.

 

“Được, vậy dì làm chủ ạ.”

 

Vì đường thôn nhỏ, Tư Sùng Chí chạy vô cùng chậm, rất nhiều đứa nhỏ chạy theo sau xe, vô cùng nguy hiểm, khiến Tư Sùng Chí chảy cả mồ hôi hột.

 

Cuối cùng thật sự không thể chạy tiếp nữa, đành đậu xe dưới nắng trước thôn.

Cậu mợ cô sớm đã nghe phong phanh, vội chạy đến đầu thôn đón người, đợi đến khi thấy Tư Sùng Chí, cả nhà đều bị khí chất ngời ngời của anh dọa sợ.

 

“Sao cứ giống lãnh đạo trên tivi vậy.” Cậu cả thầm thì với mợ cả.

 

Mợ cả trẻ trung hơn, lập tức bị vẻ ngoài này mê hoặc: “Em thấy cậu ta còn đẹp hơn minh tinh trong tivi.”

 

Cả nhà vui vui dẫn khách về nhà, đầu năm nay, Diệp Huệ đã sửa lại nhà cho ông bà ngoại, còn xây thêm mấy phòng, rất rộng rãi, cho nên mỗi khi tụ tập đều sẽ tổ chức ở nhà ông bà.

 

Lúc Tư Sùng Chí được Diệp Huệ giới thiệu, đều là lời khen ngợi không dứt, sau đó bà mới nói đến chuyện hai người đã đính hôn, không khác nào một tiếng nổ, khiến người trong nhà choáng váng.

Mọi người đều cùng một ý nghĩ: Cố Vi sẽ trở thành bà chủ của Vi Vi!!!!!

 

Đây đây đây.....chính là một bước lên phượng hoàng sao!

 

Vì vị thế của Tư Sùng Chí quá cao, nên mọi người cũng xem nhẹ tuổi tác của anh, càng thấy hai người vô cùng xứng đôi.

 

Tư Sùng Chí không bị chê già nên cũng rất vui, ngay giữa cuộc vui trao quà gặp mặt, mỗi cậu một chiếc xe máy, anh đưa chìa khóa cho để họ tự đến lấy xe. Mà mỗi mợ là một bộ trang sức, bông tai dây chuyền lắc nhẫn đủ cả, lúc hai mợ mở hộp quà, kích động suýt ngất.

 

Mà ông bà ngoại, ngoài những thuốc bổ quý còn có hai hồng bao, cụ thể là bao nhiêu, chỉ có hai ông bà biết.

 

Lúc mọi người đang được rót mật ngọt không ngừng, vẫn có người duy trì vẻ bình tĩnh, chính là ông ngoại Cố Vi. Ông kéo Diệp Huệ qua, hỏi nhỏ: “Những thứ bên ngoài thì hào nhoáng thật, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm, cậu ta đối xử với Tiểu Vi thế nào?”

 

Diệp Huệ vỗ vỗ tay cha, nói: “Cha yên tâm, con quen cậu ta ba năm rồi, là một người có chí khí, có trách nhiệm.”

 

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

 

Tiệc trưa bắt đầu, cả thôn nhỏ lại náo động, không phải vì bữa tiệc ngon mà vì hồng bao của ông chủ lớn. Có đồ ăn còn có đồ cầm, hơn nữa nghe nói mỗi bao còn hơn năm mươi tệ!

 

Thực ra lúc mới đầu, Tư Sùng Chí chỉ phát hồng bao cho người già và trẻ nhỏ đến ăn, nhưng sao đó có vị chị dâu nhà nào đó khen Tư Sùng Chí mấy câu, chúc hai người họ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.

 

Nháy mắt anh high lên, tiện tay phát hồng bao cho vị kia, sau đó ai nấy cũng được nhận hồng bao.

 

Cứ một đám người tới chúc mừng, anh lại vui vẻ phát hồng bao, may mà anh còn chuẩn bị đủ.

 

Mợ cả cũng đi lấy được hai cái hồng bao, về còn nói với Diệp Huệ: “Đây mà là tiệc mừng Tiểu Vi lên đại học sao, đây rõ ràng là tiệc đính hôn mới đúng!”

 

Diệp Huệ cũng vui vẻ đáp: “Cũng đúng!” Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Mợ hai đã mang cả bộ trang sức lên rồi, còn khen nức nở không thôi, đến ngồi bên Cố Vi nói: “Hai đứa đính hôn rồi, nhẫn to chừng nào cho mợ xem với?”

 

Cố Vi cũng không khó chịu, lôi chiếc dây chuyền từ trong cổ áo ra, trên dây chính là một chiếc nhẫn bạch kim.

 

“Sao lại là nhẫn bạc??” Mợ cả ra vẻ chê bai.

 

Mợ hai liếc bà: “Gì mà bạc, là bạch kim đó có biết không? Bên trên là kim cương sao? Lớn thật đấy.”

 

Diệp Huệ gật đầu: “Là kim cương loại hiếm đấy, tiệm ở đây không có đâu, phải đặt từ nước ngoài đấy.”

 

Mấy người ngắm nghía một hồi, Cố Vi mới cất dây chuyền vào, đây là chiếc nhẫn mà hôm sinh nhật 18 tuổi Tư Sùng Chí tặng cô, vì không tiện đeo lên tay nên anh mới quan tâm làm thêm chiếc dây chuyền để cô đeo. Còn cười nói thế này còn gần tim cô hơn.

 

Nhìn xem Tư Sùng Chí đã bị đám đông dìm chết, Cố Vi đứng dậy bước qua cứu anh.

 

“Được rồi, hôm nay phát hồng bao đến đây thôi, tan tiệc nào.” Cố Vi vừa nói vừa cất đống hồng bao từ tay anh, không quan tâm sự kháng nghị của mọi người, kéo Tư Sùng Chí về phòng.

 

“Vui mà, sao lại kết thúc rồi?”

 

“Anh không thấy à, đa số đều đã lấy đến lượt hai rồi.”

 

“Anh không để ý, có quen ai đâu.” Tư Sùng Chí cười.

 

Cố Vi liếc anh: “Làm người tiêu tiền như nước vui thế sao.”

 

“Sao lại là coi tiền như nước. Lần sau đến đây, mọi người đều đã biết anh là người của em rồi.”

 

“Để người ta biết anh là người của em rất quan trọng sao?”

 

Tư Sùng Chí nghiêm mặt: “Anh muốn tất cả mọi người đều biết, anh là người của em, như thế mới không ai dám để ý em. Anh nói trước nhé, sau này em vào giới giải trí, quan hệ của chúng ta phải công khai mới được.”

 

Cố Vi cười nghe anh nói, nghe anh uy hiếp không được giấu chuyện đính hôn, nhịn không được gắt gao ôm lấy anh.

 

Vì tiệc rượu chưa vãn, Diệp Huệ đêm đó đành ở lại thôn không về nhà, mà để Tư Sùng Chí lái xe đưa Cố Vi về Tư gia.

 

Anh nói được làm được.

 

Đêm nay nhất định xử đẹp Cố Vi.

 

Trọng sinh đến giờ, anh chỉ chờ đến ngày này, vậy mà đã đợi đến năm năm, bắt một thanh niên cường tráng sinh lực dồi dào phải đợi đến năm năm, đây là loại giày vò khó chịu đến nhường nào, anh rõ nhất.

Cho nên đêm nay bất kể thế nào, không ai ngăn cản được quyết tâm ăn thịt của anh.

 

Về đến nhà mới 8 giờ tối, nhưng anh không thể nhịn thêm nữa, trực tiếp kéo Cố Vi lên lầu ba.

 

Vừa vào phòng đến áo quần cũng chưa kịp cởi đã ôm cô ngấu nghiến hôn. Kết quả Cố Vi vô tình đẩy anh ra.

 

Nữ vương ra lệnh: “Có gấp mấy cũng tắm rửa sạch sẽ đã.”

 

Cả người toàn mùi rượu, thật không thể nào hôn xuống được.

 

Tư Sùng Chí vẫn muốn tiếp tục: “Làm đã rồi tắm mà.”

 

“Không tắm đêm nay đừng mơ làm.”

 

“....” Tư Sùng Chí bĩu môi, vẻ mặt đầy oán hận.

 

Cố Vi nhìn bộ dạng đáng thương của anh, mềm lòng nhẹ ho một tiếng: “Hay là, cùng đi tắm?”

 

Lời vừa nói xong, lập tức bị Tư Sùng Chí ôm vào phòng tắm.

 

Hai người sau khi hẹn hò, trừ bước cuối cùng, những cái khác đều đã làm qua. Cho nên đối mặt với loại chuyện này, Cố Vi cũng không ngại như lần đầu nữa, hơn nữa dưới sự dạy dỗ cao siêu của Tư Sùng Chí, cô cũng bắt đầu thích loại vận động thân thiết này, đôi lúc còn chủ động đùa anh.

 

Bất quá, nhìn tình hình đêm nay, cô chắc chắn sẽ bị anh ăn đến miếng cuối cùng.

Hai người từng làm ở phòng tắm một lần, nhưng Tư Sùng Chí không hề tiến vào, mà chỉ ma sát ở giữa hai ch@n cô, sợ vì hưng phấn quá độ mà làm tổn thương đến cô.

 

Lần đầu tiên của hai người, anh hy vọng mang đến cho Cố Vi niềm hạnh phúc lớn nhất, cũng để lưu lại ấn tượng đẹp nhất, cho nên chuyện đẹp đẽ thần kỳ này, vẫn nên chọn trên giường là tuyệt vời nhất.

 

Sau khi ôm Cố Vi về giường, Tư Sùng Chí nhẫn nại làm cho cô trước, đợi cô chuẩn bị tốt rồi mới từ từ tiến vào nơi cơ mật kia,

 

Lần đầu tiên bị người khác tiến vào sâu thân thể, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, như thể thế giới của cô hoàn toàn bị mở ra, sau này, người mở thế giới của cô, sẽ dung nhập vào cuộc đời cô, cùng cô chia sẻ mọi hỷ nộ ái ố.

 

Cố Vi hơi nhíu mày, ánh mắt kiên định nhìn Tư Sùng Chí, nhìn anh từ từ luật động, mặt đầy mồ hôi. Nhìn anh sau khi tiến vào, vì thoải mái mà hừ một tiếng.

Tuy anh không biết, nhưng cô biết cô sớm đã yêu điên cuồng anh rồi.

 

Tối nay, Tư Sùng Chí như mãnh thú không biết mệt mỏi, lăn lộn không nghỉ. Mà cô bị cuốn theo đến mất đi tri giác, nhưng vẫn không hề ngăn anh. Bản thân yêu điên cuồng anh, anh chẳng nhẽ lại không, tình yêu của anh đối với cô, chỉ có nhiều hơn, nếu anh muốn dùng giờ khắc này để chứng minh sự tồn tại của đối phương, cô nguyện để anh được hài lòng.

 

Những gì tốt đẹp thuộc về họ, chỉ mới bắt đầu.

 

Tuy Diệp Huệ không muốn đến Bắc Kinh ở nhưng đến hè, bà vẫn theo cô đến Bắc Kinh ở hai tháng. Chủ yếu là cùng cô tập quen cuộc sống ở Bắc Kinh.

 

Mà Cố Vi và Tư Sùng Chí cũng nhân dịp này đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Kết quả chuẩn đoán Diệp Huệ bị viêm thận, nhờ phát hiện sớm nên có thể trị khỏi hẳn.

 

Cố Vi âm thầm thở phào, kiếp trước vì xem nhẹ sức khỏe của mẹ, vì phát bệnh mà không được chữa trị tốt nên mới ra đi sớm.

 

Kiếp này cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

 

“Chả trách gần đây mẹ đi vệ sinh cứ thấy khó chịu.” Diệp Huệ đương nhiên không biết hậu quả của kiếp trước, nên mới thấy đây là chuyện nhỏ, không quá lo lắng, dù sao cũng chỉ cần uống thuốc theo lời bác sỹ là được.

 

“Mẹ không khỏe là phải nói với con ngay.”

 

“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo lắng quá.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn

 

Cố Vi ôm lấy bà, làm nũng: “Mẹ, dù có là bệnh nhỏ xíu thôi, mẹ cũng phải nói với con, được không. Sau này mẹ con mình xa nhau, con sẽ còn lo hơn.”

 

“Được được được, đều nghe con.”

 

Cứ vậy, hè này Cố Vi cẩn thận chăm sóc Diệp Huệ, cho đến lần tái khám, bác sĩ báo bệnh của bà đã cơ bản hồi phục, chỉ cần chú ý ăn uống, ngoài ra không vấn đề gì, Cố Vi mới yên tâm. Nhưng cô vẫn quyết định, sau này mỗi năm đều để Diệp Huệ đi khám tổng quát một lần.

 

Đợi đến khi Diệp Huệ quay về thành phố C cũng là lúc Cố Vi bước vào cuộc sống mới nơi giảng đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện