Chương 114: 114: Hay Là Gọi Điện
Lâm Ninh gọi điện cho Lục Tiến, nói dối rằng An Hoài Thương là người dì ruột, đến ở cùng để chăm sóc cho cô.
Âm giọng Lục Tiến qua điện thoại vẫn rất khó chịu, chỉ cần nghe qua đã có thể hình dung ra nét mặt cau có của anh ta.
Dù sao thì dì An cũng đã đến chỗ Lâm Ninh, Lục Tiến có khó chịu thì cũng chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận.
Bởi dì An đã lỡ biết chỗ của Lâm Ninh, còn biết chuyện cô có thai, dì ở lại cũng tốt hơn rời đi, thế nên Lục Tiến đã thuận theo Lâm Ninh, giữ dì An ở lại.
An Hoài Thương đã được phép đường đường chính chính ở lại căn hộ của Lâm Ninh.
Ba tháng trôi qua…
Ngày ngày, dì An đều nấu một món ngon mới cho Lâm Ninh ăn.
Tay nghề của dì quả đúng là số một, các món ăn dì nấu thật sự rất ngon, mỗi lúc dì An đứng trong bếp, khói bếp phủ lên thành lớp sương mờ, mùi đồ ăn thơm lừng bay từ trong bếp ra tận ngoài vườn nhà.
Những lúc đang đói, chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn của dì An, bào tử Lâm Ninh và Tiểu Nhiễm chỉ có đánh trống thổi kèn.
Tiểu Nhiễm bái sư học đạo dì An, lẽo đẽo theo sau dì An học hỏi tay nghề.
Từ ngày có dì An ở đây, Lâm Ninh cũng không buồn bã nữa, cô nghe lời dì, không được để tâm trạng bản thân ảnh hưởng đến đứa bé.
Dẫu vậy, cũng có đôi khi Lâm Ninh không kiềm lòng được, ngồi thẫn thờ nhìn đi xa xôi.
Nhất là vào buổi chiều tà nắng đỏ, ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn nhà, ngắm nhìn hoàng hôn chín đỏ, Lâm Ninh không kiềm được lòng, thẩn thẩn thơ thơ lặng im.
Cô nhìn bầu trời đỏ rực, làn gió xuân thổi qua gương mặt, lay nhẹ những sợi tóc dài.
Nhìn ngắm bầu trời, những khi ấy, cô sẽ gửi gắm nỗi nhớ vào cơn gió, nhắn nhủ tình yêu với bầu trời cam đỏ phía xa xa đường chân trời.
Mùa xuân đến rồi, là mùa của muôn hoa đua nở, Lâm Ninh thầm nghĩ, ở Hoa Viên lúc này chắc chắn rất đẹp.
Liên tưởng đến Hoa Viên rực rỡ muôn sắc hoa, trái tim Lâm Ninh xao xuyến muôn ngàng vươn vấn.
Ánh hoàng hôn cam đỏ rực rỡ hôn lên đôi gò má thiếu nữ, Lâm Ninh đắm say ngắm nhìn, lặng yên để gửi gắm những nỗi nhớ của mình vào làn gió.
Cô thật sự rất nhớ anh, liệu rằng nơi đó anh có nhớ cô hay không?
Mỗi khi anh nhìn thấy muôn hoa đua nở, rực rỡ cả Hoa Viên, anh có nhớ đến cô không?
Đã ba tháng rồi…
Bụng Lâm Ninh đã lớn, thai kỳ đã bước sang tháng thứ năm, cô đang ở giai đoạn tam cá nguyệt thứ hai.
Bụng trở nên lớn, ngực cũng lớn hơn, hoạt động của Lâm Ninh cũng theo đó mà chậm chạp, chỉ việc bước đi cũng chậm hơn rất nhiều.
Khoan hãy nói đến chuyện đi đứng, cho dù cô chỉ ngồi một chỗ cũng cảm thấy thật nặng nề.
Mọi thứ trên cơ thể Lâm Ninh đều nặng trĩu, hít thở cũng không thoải mái như trước nữa, có những lúc Lâm Ninh hít thở không xong, mặt mũi tái miết khó khăn hô hấp, dì An đã có chuẩn bị trước một bình oxi, giúp cho Lâm Ninh hít thở.
Tiểu Nhiễm chứng kiến cảnh tượng Lâm Ninh đột nhiên lại không thở được, cô bé đứng như trời chồng, mếu máo muốn khóc.
May mắn đã có dì An, nếu không, Tiểu Nhiễm chẳng biết phải làm sao khi đột nhiên chị Ninh bị như thế.
Dì An nói, là vì em bé trong bụng lớn lên, dung tích phổi của Lâm Ninh bị thu lại, cho nên hít thở sẽ không còn tốt như trước nữa.
Nhờ có dì An bồi bổ, da dẻ của Lâm Ninh vẫn không mấy thay đổi, cô không bị sạm da, ngược lại còn hồng hào, Lâm Ninh cũng cảm thấy rất lạ.
Dì An đã từng mang thai rồi sao nhỉ?
Dì An có kinh nghiệm rất phong phú, chẳng thua kém những y sĩ là bao, buổi sáng thức dậy, dì nhìn qua sắc mặt Lâm Ninh thì đã biết hôm nay cô cần phải bổ sung thực phẩm gì, cần phải uống loại sữa nào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, dì An luôn tự tay thoa dầu chống rạn cho Lâm Ninh, mỗi khi xoa dầu, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng, trò chuyện với đứa nhỏ đang trú ẩn trong chiếc bụng, chẳng khác gì một người bà đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ.
Dì An chăm sóc cô vô cùng chu đáo, hệt như đang tự tay chăm đứa con ruột vậy, thời gian ở bên cạnh nhau dần trôi, Lâm Ninh càng mềm yếu, hoàn toàn dựa dẫm vào dì An.
Tầng suất cô làm nũng với dì cũng nhiều hơn, nhất là buổi đêm thèm ăn.
Bước qua giai đoạn tháng thứ năm, Lâm Ninh không có kén ăn nữa, đổi lại cô ăn rất nhiều.
Chỉ có một vấn đề, lúc ăn thì ngon miệng lắm a, ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ, nhưng sau khi ăn xong, bước đến giai đoạn bào tử tiêu hoá thì bao nhiêu thứ đã ăn vào trào ngược lên miệng, nôn thốc nôn tháo.
Cô ăn mười phần, nôn ra cũng phải hết bảy, tám phần.
Khi ấy thì bào tử trống rỗng mà miệng lưỡi chua chua đắng đắng, Lâm Ninh không ăn được gì nữa.
Lúc đó, dì An sẽ nấu những món canh hầm bổ dưỡng cho Lâm Ninh, húp nước canh vừa nóng vừa bổ làm dịu lại bao tử.
Chuyện ăn đã thê thảm, chuyện ngủ của Lâm Ninh càng thê thảm hơn.
Từ ngày bước sang tháng thứ năm, cô hầu như không có một giấc ngủ ngon nào.
Giấc ngủ lâu nhất của Lâm Ninh chỉ từ khoảng ba giờ đồng hồ, một đêm thức dậy mấy lần, lăn qua lăn lại trằn trọc mãi.
Rõ ràng cô rất buồn ngủ nhưng mắt cứ mở trao tráo, không thể vào giấc ngủ được.
Thức giấc giữa đêm như vậy, đối mắt với màn đêm hiu hắt, chân lại còn rất đau, vừa đau vừa tê, cơn đau chạy dọc theo sống lưng làm tê liệt cả người.
Có những lúc cô nằm nghiêng một bên, lưng đau chân tê, cả người như thể bị liệt, không thể ngồi dậy được, phải mất một lúc rất lâu, khi chân Lâm Ninh không còn tê nữa, cô mới có thể ngồi dậy.
Có khi Lâm Ninh đang ngủ rất ngon, phải nói là ngủ rất say, mê say trong giấc ngủ ngon hiếm có thì bị chuột rút, thế là giật mình thức dậy, lại rồi trằn trọc cả đêm.
Ngủ không được, người thì đau, đêm khuya còn chưa sáng, Lâm Ninh khó chịu đến mức nước mắt như mưa chảy ào ào.
Cô khó chịu quá, bực bội quá… Nhưng làm sao cũng không được, chỉ biết ngồi một chỗ, tức tưởi ch ảy nước mắt.
À… Cô còn bị chảy sữa non nữa, một ngày thay không biết bao nhiêu chiếc váy, trên người ám theo mùi sữa.
Dạo này còn kèm theo triệu chứng rụng tóc, dì An mấy hôm nay đều bắt cô uống thêm vitamin bổ sung.
Ầy dà, Lâm Ninh nghĩ thử xem, một ngày cô uống bao nhiêu thứ nhỉ?
Nào là sữa, nào là vitamin, nào là canxi, nào là sắt.
Thế mà cô cũng chỉ có thịt thà một chút, chỉ có cái bụng to ra, tay chân vẫn không mấy thay đổi.
Đêm nay, Lâm Ninh đang ngủ say thì bị chuột rút, thức dậy khoảng một giờ sáng.
Dì An cách hai tiếng thì đi sang phòng cô kiểm tra, nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra trời đêm bên ngoài ô cửa.
An Hoài Thương đi đến.
“Con lại không ngủ được à?”
Nghe giọng nói, Lâm Ninh xoay đầu lại, nhìn thấy dì đang đi đến.
Bỗng chốc như có cái gì chọt vào trong dạ, gương mặt nhỏ mếu mếu máo máo, nước mắt ào ào chảy.
Dì An thấy thế, vội vội vàng vàng đi đến chiếc ghế của Lâm Ninh, hai tay đưa ra ôm lấy đứa nhỏ tội nghiệp vào lòng vỗ vỗ.
“Thôi nào, lại khóc nữa rồi.”
Dì An đứng bên chiếc ghế, Lâm Ninh ôm lấy bụng dì An, dụi dụi nước mắt vào bụng dì, tủi thân uất ức rỉ ra tiếng.
“Con khó chịu quá…”
Cô khó chịu lắm, trên người chỗ nào cũng khó chịu, đến hít thở cũng không thoải mái, tay chân thì tê, lưng thì đau, lại còn rụng tóc, dù rằng ngoại hình không mấy thay đổi nhưng trong tâm trí Lâm Ninh cảm thấy bản thân trở nên rất xấu xí, da dẻ tuy vẫn hồng hào nhưng cũng không đẹp như trước nữa.
Còn rất hay ngứa ngáy, ngứa bụng, ngứa chân, rất rất khó chịu.
Khó chịu đến mức chỉ muốn khóc oà oà lên thôi.
Dì An khẽ cười, ôn nhu dỗ dành Lâm Ninh, bàn tay dịu dàng xoa xoa mái đầu đang dụi trong bụng.
“Ngoan, chịu khó một chút.”
Lâm Ninh hít hít ngửi ngửi mùi từ áo dì An, mùi hương thơm dịu dỗ dành cô, và cả bàn tay thật nhịp nhàng xoa xoa trên mái đầu.
Cô khó chịu quá… Cô cũng… Nhớ anh quá.
“Con nhớ anh quá…”
Lâm Ninh nấc ra tiếng khóc, bắt đầu nức nở.
Dì An thở khẽ ra một âm thật dài, nhìn ra trời đêm ngoài ô cửa.
Bà không biết phải an ủi con bé thế nào cho đặng, Phàm Dương đang làm rất tốt, bà đã cho người bí mật tiếp thêm thông tin cho Phàm Dương, mọi chuyện đang rất tốt, thế nhưng cần phải thêm một thời gian nữa mới có thể hoàn thành.
An Hoài Thương thở dài, nảy ra một ý.
“Sao con không thử gọi điện cho chồng con đi? Không thể gặp mặt thì nghe giọng nói cũng được.”
Bà ngừng một giây, tay vỗ nhẹ mái đầu con gái tội nghiệp.
“Gọi cho người kia đi, nghe giọng nói một chút cũng đỡ đi nhớ nhung phần nào, nghe xong rồi thì không được khóc nữa, cố gắng thêm một thời gian nữa, hiểu không?”
Lâm Ninh nấc nghẹn, trái tim hao mòn nghĩ đến chuyện đó, bồi hồi đến mức run rẩy.
Nhưng mà cô lại sợ… Nếu gọi cho anh, lỡ đâu anh sẽ mắng cô thì sao?
Cô đã bỏ anh, bây giờ lại chủ động gọi cho anh, cô sợ anh sẽ nổi giận.
“Nhưng… Nhưng mà… Con sợ…”
Lâm Ninh tủi phận nức nở, sụt sùi nước mắt không ngừng run lên.
An Hoài Thương thở phì ra một hơi, bà biết Lâm Ninh lo sợ chuyện gì, dịu dàng dỗ dành.
“Con sợ người kia mắng con à? Chật, chẳng phải con nói rằng người kia chưa từng lớn tiếng với con sao? Nên dì nghĩ, hắn sẽ không mắng con đâu.”
An Hoài Thương lại nói thêm, phòng hờ trường hợp nếu có bị con trai trách móc.
Bởi con dâu của bà bỏ đi, thằng bé ấy lại thương con bé quá, bị con bé bỏ, thằng bé đã rất đau lòng, thế nên cũng có thể sẽ hơi khó chịu một chút.
Bà nói.
“Mà cho dù có bị mắng thì đã làm sao? Nghịch ngợm bao lần không sợ bị mắng, lần này bị mắng một chút thôi mà, không cần quan trọng, chỉ cần nghe được giọng là đủ rồi.”
Lâm Ninh bậm bậm môi, mắt đỏ hoe phủ đầy nước mắt, hít thật sâu một hơi.
Phải rồi… Hay là cô gọi cho anh, bị mắng cũng không sao, chỉ cần nghe giọng là được rồi.
Còn tiếp…
(P/s Đúng roài, ông Phàm nào có dám mắng chị, mà ông ta trách chị thoai, ổng thốt câu nào như dao đâm câu đó thôi hà.)
_ThanhDii.
Bình luận truyện