Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý
Chương 2
La Tinh Tinh là đại diện cho nhóm tài nữ nổi danh ở trường Z, cô ta có dáng người kiều diễm lại thông minh, con người thì thân thiện dễ gần gũi, nhắc đến La Tinh Tinh ai ai cũng đều không ngớt miệng khen. Mà Đường Ninh cũng là một trong những tài nữ nổi danh của trường, cô có khuôn mặt xinh đẹp khiến người đối diện không thể dời tầm mắt, tuy cô không thích ồn ào nhưng mỗi khi có dạ hội lại là thời điểm quan trọng để tuyên truyền, ai bảo cô là thiên kim của chủ tịch tập đoàn tài chính J lớn nhất nhì nước đây?
Tại cổng chính của trường đại học Z, một chiếc xe sang trọng đang dừng lại, tiếp đến tài xế bước xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa.
"Tiểu thư."
Bước xuống xe là một cô gái mỹ mạo khiến người ta phát điên - Đường Ninh. Ánh mắt của người xung quanh đổ dồn về đây, ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, yêu thích cũng có nhưng Đường Ninh lại cảm thấy có chút bực bội. Đường Ninh xưa nay đều không thích lộ diện ở nơi đông người, lần xuất hiện hoành tráng như vậy ở trước cổng trường vẫn là lần đầu tiên. Người bình thường quá kiêu căng sẽ làm cho người ta phản cảm, thế nhưng những mỹ nam hay mỹ nữ mỹ mạo hơn người thì kiêu căng lại làđiều bình thường, cũng là dịp để những người bình thường mơ mộng ngắm nhìn.
Đường Ninh chỉnh trang lại quần áo trên người rồi quay đầu nói với tài xế:"Bác Vương, hôm nay tôi và A Tĩnh sẽ tham gia một tiệc liên hoan, buổi trưa bác không cần đến đón tôi."
Tài xế Vương là một người đàn ông trung niên nhân hậu chất phác, nghe Đường Ninh nói như vậy, ông cười rồi gật đầu."Vâng, tiểu thư."
Đường Ninh bước vào trường thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ của các bạn học. Cái nhìn như vậy làm Đường Ninh có cảm giác rất hưởng thụ. Cô từ từ băng qua sân trường, bỗng nhiên một âm thanh không giấu nỗi vui mừng vang lên.
"Ninh Ninh!"
Đường Ninh dừng bước, quay đầu chỉ thấy La Tinh Tinh mỉm cười chạy tới, thân mật kéo tay Đường Ninh,"Cậu rốt cục đã về trường, cậu không biết mình đã lo lắng cho cậu nhiều thế nào đâu."
Đường Ninh cúi đầu, nhìn một chút cánh tay bị kéo, không chút biến sắc nhấc tay ra.
La Tinh Tinh nhìn tay mình trống trơn, sững sờ,"Ninh Ninh, có phải cậu còn giận mình không?"
"Tại sao lại nghĩ mình giận cậu?"
La Tinh Tinh vẻ mặt có chút lo lắng, kéo tay Đường Ninh,"Cậu nghe mình nói, ngày đó thật sự mình và A Tĩnh chỉ nói chuyện một chút."
Đường Ninh không nói gì, vẫn như cũ bước chậm rãi băng qua sân trường. Cô biết La Tinh Tinh nói thật, quả thật ngày đó Ngạn Tĩnh đúng là đi tìm cô ta hỏi rõ sự tình, Ngạn Tĩnh không có ý gì, thế nhưng La Tinh Tinh khẳng định có ý tứ khác. Nếu cô nhớ không sai, Ngạn Tĩnh đối với La Tinh Tinh không hề có cảm giác gì đặc biệt.
"Cậu ngày đó tại sao không nghe mình giải thích gì hết đã chạy đi? Nếu như cậu không bỏ chạy sẽ biết được rằng A Tĩnh tìm mình kì thực chỉ muốn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ nhỏ." La Tinh Tinh cắn môi dưới, ngước nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Đường Ninh, giọng nói càng ôn nhu:"Ngày đó, A Tĩnh chuẩn bị cho cậu một màn tung người bay lên không trung đầy lãng mạn, bởi vì mình học thiết kế nên A Tĩnh đến tham khảo ý kiến của mình, sau đó hỏi mình cậu thích hoa gì. Thảo luận xong, mình và A Tĩnh rời khỏi phòng học đi chuẩn bị ai ngờ mình không cẩn thận vấp vào cái ghế ngã xuống, may mà có A Tĩnh kịp thời ôm lấy nếu không mình đã nằm trên nền lớp học rồi."
La Tinh Tinh vấp vào cái ghế tuyệt đối là cố ý. Bất quá, mặc kệ cô ta là cố ý hay không thì hiện giờ đối với Đường Ninh đều không có bất kì quan hệ nào.
Đường Ninh không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước đều về phía phòng học, nhàn nhạt lên tiếng,"Ừ"
La Tinh Tinh vốn đã chuẩn bị một đống lý do biện hộ cho mình, thế nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đường Ninh lúc này, một tiếng"Ừ" thật sự khiến cô ta không biết tiếp theo nên nói gì. Cô ta im lặng, sau đó quay đầu về phía Đường Ninh, không biết có phải ảo giác hay không mà lúc này cô ta nhận thấy sau nửa tháng không gặp Đường Ninh đã thay đổi rất nhiều, cứ như là trở thành một người khác vậy.
"Ninh Ninh?" La Tinh Tinh mang theo vài phần dò hỏi lên tiếng.
Đường Ninh rốt cuộc quay đầu lại, trên mặt mang theo vài phần thản nhiên cùng nụ cười mỉm quen thuộc,"Tinh Tinh, mình thật sự không tức giận. Cậu và A Tĩnh đều là những người bạn quan trọng của mình, hơn nữa mình và A Tĩnh lại là thanh mai trúc mã của nhau, làm sao mình lại không biết tâm tư của A Tĩnh được?"
Đường Ninh trên mặt nở nụ cười làm cho La Tinh Tinh hoàn toàn sững sờ, Đường Ninh trước đây luôn mỉm cười dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ mang theo vài phần e lệ nhưng bây giờ nụ cười mang vẻ thản nhiên thì La Tinh Tinh trước đây chưa hề thấy.
La Tinh Tinh trong lòng thoáng run rẩy, lại nghe Đường Ninh nói tiếp.
"Tuy rằng A Tĩnh cái gì cũng đều không nói nhưng mình biết anh ấy vì mình mà hao tâm tổn trí rất nhiều. Anh ấy lại còn nghĩ ra cái trò tung người lên trên không rồi lại còn có hoa nữa thật là khờ quá mà. Cậu lại không phải là mình như thế nào biết mình sẽ thích hay không? Bất quá anh ấy làm như thế mình cũng rất vui, đương nhiên sẽ vui vẻ phối hợp."Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh rồi mỉm cười ngọt ngào,"Mình cũng đã chuẩn bị cho anh ấy một món quà bí mật."
La Tinh Tinh nghe Đường Ninh nói như vậy không tự chủđược dừng bước. Cô ta nhìn cô gái trước mặt mình, không khỏi nhíu mày nhìn lên, đây thật sự là Đường Ninh? Làm sao mới chỉ có nửa tháng không gặp mà lại trở nên khác thường như thế này? Đường Ninh về mặt tình cảm luôn luôn bị động, dù trong lòng có yêu thích người đàn ông đó như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ chủ động ra tay. Cô ta chỉ biết đứng tại chỗ, chờ đối phương từng bước tiến đến bên cạnh mình. Ngạn Tĩnh không phải là người hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ nên vẫn chưa biết mình đã yêu thích Đường Ninh. Anh ta chỉ là người có tính cách táo bạo lại thiếu sự kiên nhẫn nên về mặt tình cảm thật sự là rất trì độn. Sau đó không biết ai đã kích thích anh ta lại khiến anh ta đột nhiên thông suốt, phát hiện bản thân mình thật sự đã yêu Đường Ninh, lập tức chạy tới chỗ Đường Ninh đang biện luận luận văn. Ngay khi Đường Ninh kết thúc phần tranh luận của mình xong, anh ta lập tức chạy tới kéo Đường Ninh đầu óc đang mơ hồ không hiểu chuyện gì ra ngoài rồi ngay tại hành lang lớp học cưỡng hôn Đường Ninh - chính là hoa khôi giảng đường nổi tiếng của trường đại học tài chính Z.
Khi đó chuyện tình của Ngạn Tĩnh và Đường Ninh đã được những người chứng kiến ở đó lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong trường trở thành giai thoại được lưu truyền tới nay hay còn gọi là chuyện tình thế kỷ có một không hai ở trường đại học Z. Mà cô ta, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, ngoài mặt thì mỉm cười chúc phúc nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ. Bởi vì, cô ta cũng giống Đường Ninh thật sự, thật sự rất yêu thích Ngạn Tĩnh.
Một năm sau, Ngạn Tĩnh và Đường Ninh kết hôn, chú rể là người đàn ông mà cô ta yêu nhất trên thế giới này, còn cô ta thật nực cười lại là phù dâu của cô dâu. Thật không công bằng, dựa vào cái gì mà Đường Ninh có thể có tất cả mọi thứ mà cô ta muốn? Ngoại trừ gia thế hiển hách, Đường Ninh có cái gì có thể so sánh với cô ta? Cô ta từ nhỏ, trước lúc Đường Ninh chưa xuất hiện, là một học sinh xuất sắc trong mắt các thầy cô và bạn bè. Thế nhưng chỉ cần Đường Ninh xuất hiện, tất cả đều thay đổi. Đường Ninh nhu nhược vô năng nhưng lại có vô số người bu quanh, yêu thích rồi tân bốc cô. Đường Ninh ởđâu thì La Tinh Tinh nhất định sẽ bị lu mờ, không thể ngóc đầu lên nổi. Buổi tối hôm đó, La Tinh Tinh uống đến say khướt. Sau khi tỉnh dậy, cô ta phát hiện cô ta đang ở thời điểm cô ta vừa mới vào đại học.
La Tinh Tinh và Đường Ninh đều là thành viên ưu tú của hội học sinh. Ngay lúc Đường Ninh muốn tham gia vào hội học sinh thì bị Ngạn Tĩnh kéo đi, anh ta vừa kéo miệng vừa lẩm bẩm hội học sinh có gì tốt mà phải tham gia, chả lẽ lại muốn cho người ta sai bảo mình làm việc hay sao? La Tinh Tinh lúc đó cảm thấy Ngạn Tĩnh chắc hẳn là thiếu gia con nhà giàu, mắt cao hơn đầu. Nghe Ngạn Tĩnh nói như thế Đường Ninh không nhịn được phản bác lại hai câu, hai người tranh cãi nhau sau đó Ngạn Tĩnh kéo Đường Ninh đi, thế nhưng Đường Ninh lại quay lại xin lỗi cô ta.
Sau chuyện đó, Đường Ninh và La Tinh Tinh trở thành bạn thân của nhau.Tỉnh rượu, những kí ức trước đây lần lượt tràn về làm cho La Tinh Tinh biết cô ta đã trọng sinh. Cô ta dựa theo kí ức của kiếp trước từng bước tiếp cận Đường Ninh, dựa vào Đường Ninh mà tiếp xúc với Ngạn Tĩnh. Cô ta tự nhủ với lòng, ông trời đã cho cô ta trọng sinh, nhất định muốn cô ta giành lấy hạnh phúc đáng ra phải thuộc về cô ta. Cô ta thề, sẽ có một ngày, dù phải trả giá như thế nào cũng phải giành lại được Ngạn Tĩnh! Cô ta không thể để Đường Ninh kia một lần nữa cướp đi tất cả của cô ta, ngoài gia thế hiển hách ra, cái gì cô ta cũng hơn Đường Ninh, hiện tại cô ta biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đối với cô ta đây lại là lợi thế rất quan trọng.
Đường Ninh tiếp tục bước đi, không nhìn thấy cái trừng mắt đầy sát khí của La Tinh Tinh, sau đó cô quay đầu lại chỉ thấy La Tinh Tinh đứng tại chỗ cau mày, tựa hồ không hề có cái ánh mắt đầy oán hận kia. Cô khẽ nhíu mày, ngữ khí hơi không kiên nhẫn lên tiếng:"Tinh Tinh còn không mau vào lớp, sắp trễ rồi."
La Tinh Tinh lúc này mới xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, bước nhanh tới bên cạnh Đường Ninh, "Được rồi, không phải là đang đi đó sao? Ninh Ninh, sau khi cậu khỏi bệnh tựa hồ lại trở nên nóng nảy hơn rồi? Cậu trước đây không như vậy."
Đường Ninh trước đây thế nào? Đường Ninh lúc trước được mệnh danh là một người luôn luôn bình tĩnh, lúc nào cũng là bộ dáng an tĩnh đến lạnh nhạt, chỉ có cô ta là lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Cho dù tập đoàn J có khắc khe, hay mùa hè nóng đến cháy da, mọi người ai cũng đầy mồ hôi còn cô thì tinh thần vẫn sảng khoái, nhẹ giọng nói chuyện với mọi người, hơn nữa trên mặt luôn luôn là nụ cười khiến vạn người mê, chưa bao giờ thấy cô lo lắng hay vội vã làm gì. Vì lẽ đó nên mỗi lần các nam sinh người đầy mồ hôi mà nhìn thấy Đường Ninh cũng đều che ngực, rồi ai oán than thầm:"Quả nhiên là nữ hoàng được ông trời ưu ái, dáng vẻ lúc nào cũng là băng cơ ngọc cốt, thật là phong thái của một nữ thần!"
囧, nữ thần thật đúng là nữ thần, dù trong bất kì tình huống nào cũng vẫn giữ được phong thái của nữ thần.
Tại cổng chính của trường đại học Z, một chiếc xe sang trọng đang dừng lại, tiếp đến tài xế bước xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa.
"Tiểu thư."
Bước xuống xe là một cô gái mỹ mạo khiến người ta phát điên - Đường Ninh. Ánh mắt của người xung quanh đổ dồn về đây, ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, yêu thích cũng có nhưng Đường Ninh lại cảm thấy có chút bực bội. Đường Ninh xưa nay đều không thích lộ diện ở nơi đông người, lần xuất hiện hoành tráng như vậy ở trước cổng trường vẫn là lần đầu tiên. Người bình thường quá kiêu căng sẽ làm cho người ta phản cảm, thế nhưng những mỹ nam hay mỹ nữ mỹ mạo hơn người thì kiêu căng lại làđiều bình thường, cũng là dịp để những người bình thường mơ mộng ngắm nhìn.
Đường Ninh chỉnh trang lại quần áo trên người rồi quay đầu nói với tài xế:"Bác Vương, hôm nay tôi và A Tĩnh sẽ tham gia một tiệc liên hoan, buổi trưa bác không cần đến đón tôi."
Tài xế Vương là một người đàn ông trung niên nhân hậu chất phác, nghe Đường Ninh nói như vậy, ông cười rồi gật đầu."Vâng, tiểu thư."
Đường Ninh bước vào trường thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ của các bạn học. Cái nhìn như vậy làm Đường Ninh có cảm giác rất hưởng thụ. Cô từ từ băng qua sân trường, bỗng nhiên một âm thanh không giấu nỗi vui mừng vang lên.
"Ninh Ninh!"
Đường Ninh dừng bước, quay đầu chỉ thấy La Tinh Tinh mỉm cười chạy tới, thân mật kéo tay Đường Ninh,"Cậu rốt cục đã về trường, cậu không biết mình đã lo lắng cho cậu nhiều thế nào đâu."
Đường Ninh cúi đầu, nhìn một chút cánh tay bị kéo, không chút biến sắc nhấc tay ra.
La Tinh Tinh nhìn tay mình trống trơn, sững sờ,"Ninh Ninh, có phải cậu còn giận mình không?"
"Tại sao lại nghĩ mình giận cậu?"
La Tinh Tinh vẻ mặt có chút lo lắng, kéo tay Đường Ninh,"Cậu nghe mình nói, ngày đó thật sự mình và A Tĩnh chỉ nói chuyện một chút."
Đường Ninh không nói gì, vẫn như cũ bước chậm rãi băng qua sân trường. Cô biết La Tinh Tinh nói thật, quả thật ngày đó Ngạn Tĩnh đúng là đi tìm cô ta hỏi rõ sự tình, Ngạn Tĩnh không có ý gì, thế nhưng La Tinh Tinh khẳng định có ý tứ khác. Nếu cô nhớ không sai, Ngạn Tĩnh đối với La Tinh Tinh không hề có cảm giác gì đặc biệt.
"Cậu ngày đó tại sao không nghe mình giải thích gì hết đã chạy đi? Nếu như cậu không bỏ chạy sẽ biết được rằng A Tĩnh tìm mình kì thực chỉ muốn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ nhỏ." La Tinh Tinh cắn môi dưới, ngước nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Đường Ninh, giọng nói càng ôn nhu:"Ngày đó, A Tĩnh chuẩn bị cho cậu một màn tung người bay lên không trung đầy lãng mạn, bởi vì mình học thiết kế nên A Tĩnh đến tham khảo ý kiến của mình, sau đó hỏi mình cậu thích hoa gì. Thảo luận xong, mình và A Tĩnh rời khỏi phòng học đi chuẩn bị ai ngờ mình không cẩn thận vấp vào cái ghế ngã xuống, may mà có A Tĩnh kịp thời ôm lấy nếu không mình đã nằm trên nền lớp học rồi."
La Tinh Tinh vấp vào cái ghế tuyệt đối là cố ý. Bất quá, mặc kệ cô ta là cố ý hay không thì hiện giờ đối với Đường Ninh đều không có bất kì quan hệ nào.
Đường Ninh không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước đều về phía phòng học, nhàn nhạt lên tiếng,"Ừ"
La Tinh Tinh vốn đã chuẩn bị một đống lý do biện hộ cho mình, thế nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đường Ninh lúc này, một tiếng"Ừ" thật sự khiến cô ta không biết tiếp theo nên nói gì. Cô ta im lặng, sau đó quay đầu về phía Đường Ninh, không biết có phải ảo giác hay không mà lúc này cô ta nhận thấy sau nửa tháng không gặp Đường Ninh đã thay đổi rất nhiều, cứ như là trở thành một người khác vậy.
"Ninh Ninh?" La Tinh Tinh mang theo vài phần dò hỏi lên tiếng.
Đường Ninh rốt cuộc quay đầu lại, trên mặt mang theo vài phần thản nhiên cùng nụ cười mỉm quen thuộc,"Tinh Tinh, mình thật sự không tức giận. Cậu và A Tĩnh đều là những người bạn quan trọng của mình, hơn nữa mình và A Tĩnh lại là thanh mai trúc mã của nhau, làm sao mình lại không biết tâm tư của A Tĩnh được?"
Đường Ninh trên mặt nở nụ cười làm cho La Tinh Tinh hoàn toàn sững sờ, Đường Ninh trước đây luôn mỉm cười dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ mang theo vài phần e lệ nhưng bây giờ nụ cười mang vẻ thản nhiên thì La Tinh Tinh trước đây chưa hề thấy.
La Tinh Tinh trong lòng thoáng run rẩy, lại nghe Đường Ninh nói tiếp.
"Tuy rằng A Tĩnh cái gì cũng đều không nói nhưng mình biết anh ấy vì mình mà hao tâm tổn trí rất nhiều. Anh ấy lại còn nghĩ ra cái trò tung người lên trên không rồi lại còn có hoa nữa thật là khờ quá mà. Cậu lại không phải là mình như thế nào biết mình sẽ thích hay không? Bất quá anh ấy làm như thế mình cũng rất vui, đương nhiên sẽ vui vẻ phối hợp."Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh rồi mỉm cười ngọt ngào,"Mình cũng đã chuẩn bị cho anh ấy một món quà bí mật."
La Tinh Tinh nghe Đường Ninh nói như vậy không tự chủđược dừng bước. Cô ta nhìn cô gái trước mặt mình, không khỏi nhíu mày nhìn lên, đây thật sự là Đường Ninh? Làm sao mới chỉ có nửa tháng không gặp mà lại trở nên khác thường như thế này? Đường Ninh về mặt tình cảm luôn luôn bị động, dù trong lòng có yêu thích người đàn ông đó như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ chủ động ra tay. Cô ta chỉ biết đứng tại chỗ, chờ đối phương từng bước tiến đến bên cạnh mình. Ngạn Tĩnh không phải là người hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ nên vẫn chưa biết mình đã yêu thích Đường Ninh. Anh ta chỉ là người có tính cách táo bạo lại thiếu sự kiên nhẫn nên về mặt tình cảm thật sự là rất trì độn. Sau đó không biết ai đã kích thích anh ta lại khiến anh ta đột nhiên thông suốt, phát hiện bản thân mình thật sự đã yêu Đường Ninh, lập tức chạy tới chỗ Đường Ninh đang biện luận luận văn. Ngay khi Đường Ninh kết thúc phần tranh luận của mình xong, anh ta lập tức chạy tới kéo Đường Ninh đầu óc đang mơ hồ không hiểu chuyện gì ra ngoài rồi ngay tại hành lang lớp học cưỡng hôn Đường Ninh - chính là hoa khôi giảng đường nổi tiếng của trường đại học tài chính Z.
Khi đó chuyện tình của Ngạn Tĩnh và Đường Ninh đã được những người chứng kiến ở đó lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong trường trở thành giai thoại được lưu truyền tới nay hay còn gọi là chuyện tình thế kỷ có một không hai ở trường đại học Z. Mà cô ta, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, ngoài mặt thì mỉm cười chúc phúc nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ. Bởi vì, cô ta cũng giống Đường Ninh thật sự, thật sự rất yêu thích Ngạn Tĩnh.
Một năm sau, Ngạn Tĩnh và Đường Ninh kết hôn, chú rể là người đàn ông mà cô ta yêu nhất trên thế giới này, còn cô ta thật nực cười lại là phù dâu của cô dâu. Thật không công bằng, dựa vào cái gì mà Đường Ninh có thể có tất cả mọi thứ mà cô ta muốn? Ngoại trừ gia thế hiển hách, Đường Ninh có cái gì có thể so sánh với cô ta? Cô ta từ nhỏ, trước lúc Đường Ninh chưa xuất hiện, là một học sinh xuất sắc trong mắt các thầy cô và bạn bè. Thế nhưng chỉ cần Đường Ninh xuất hiện, tất cả đều thay đổi. Đường Ninh nhu nhược vô năng nhưng lại có vô số người bu quanh, yêu thích rồi tân bốc cô. Đường Ninh ởđâu thì La Tinh Tinh nhất định sẽ bị lu mờ, không thể ngóc đầu lên nổi. Buổi tối hôm đó, La Tinh Tinh uống đến say khướt. Sau khi tỉnh dậy, cô ta phát hiện cô ta đang ở thời điểm cô ta vừa mới vào đại học.
La Tinh Tinh và Đường Ninh đều là thành viên ưu tú của hội học sinh. Ngay lúc Đường Ninh muốn tham gia vào hội học sinh thì bị Ngạn Tĩnh kéo đi, anh ta vừa kéo miệng vừa lẩm bẩm hội học sinh có gì tốt mà phải tham gia, chả lẽ lại muốn cho người ta sai bảo mình làm việc hay sao? La Tinh Tinh lúc đó cảm thấy Ngạn Tĩnh chắc hẳn là thiếu gia con nhà giàu, mắt cao hơn đầu. Nghe Ngạn Tĩnh nói như thế Đường Ninh không nhịn được phản bác lại hai câu, hai người tranh cãi nhau sau đó Ngạn Tĩnh kéo Đường Ninh đi, thế nhưng Đường Ninh lại quay lại xin lỗi cô ta.
Sau chuyện đó, Đường Ninh và La Tinh Tinh trở thành bạn thân của nhau.Tỉnh rượu, những kí ức trước đây lần lượt tràn về làm cho La Tinh Tinh biết cô ta đã trọng sinh. Cô ta dựa theo kí ức của kiếp trước từng bước tiếp cận Đường Ninh, dựa vào Đường Ninh mà tiếp xúc với Ngạn Tĩnh. Cô ta tự nhủ với lòng, ông trời đã cho cô ta trọng sinh, nhất định muốn cô ta giành lấy hạnh phúc đáng ra phải thuộc về cô ta. Cô ta thề, sẽ có một ngày, dù phải trả giá như thế nào cũng phải giành lại được Ngạn Tĩnh! Cô ta không thể để Đường Ninh kia một lần nữa cướp đi tất cả của cô ta, ngoài gia thế hiển hách ra, cái gì cô ta cũng hơn Đường Ninh, hiện tại cô ta biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đối với cô ta đây lại là lợi thế rất quan trọng.
Đường Ninh tiếp tục bước đi, không nhìn thấy cái trừng mắt đầy sát khí của La Tinh Tinh, sau đó cô quay đầu lại chỉ thấy La Tinh Tinh đứng tại chỗ cau mày, tựa hồ không hề có cái ánh mắt đầy oán hận kia. Cô khẽ nhíu mày, ngữ khí hơi không kiên nhẫn lên tiếng:"Tinh Tinh còn không mau vào lớp, sắp trễ rồi."
La Tinh Tinh lúc này mới xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, bước nhanh tới bên cạnh Đường Ninh, "Được rồi, không phải là đang đi đó sao? Ninh Ninh, sau khi cậu khỏi bệnh tựa hồ lại trở nên nóng nảy hơn rồi? Cậu trước đây không như vậy."
Đường Ninh trước đây thế nào? Đường Ninh lúc trước được mệnh danh là một người luôn luôn bình tĩnh, lúc nào cũng là bộ dáng an tĩnh đến lạnh nhạt, chỉ có cô ta là lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Cho dù tập đoàn J có khắc khe, hay mùa hè nóng đến cháy da, mọi người ai cũng đầy mồ hôi còn cô thì tinh thần vẫn sảng khoái, nhẹ giọng nói chuyện với mọi người, hơn nữa trên mặt luôn luôn là nụ cười khiến vạn người mê, chưa bao giờ thấy cô lo lắng hay vội vã làm gì. Vì lẽ đó nên mỗi lần các nam sinh người đầy mồ hôi mà nhìn thấy Đường Ninh cũng đều che ngực, rồi ai oán than thầm:"Quả nhiên là nữ hoàng được ông trời ưu ái, dáng vẻ lúc nào cũng là băng cơ ngọc cốt, thật là phong thái của một nữ thần!"
囧, nữ thần thật đúng là nữ thần, dù trong bất kì tình huống nào cũng vẫn giữ được phong thái của nữ thần.
Bình luận truyện