Nữ Chủ Nữ Phụ Văn
Chương 10: TG1: Sủng phi của nhiếp chính vương (End)
“Sao nàng lại tới đây?”
Hàn Vân Nhược tùy tiện trèo lên nhuyễn tháp mà Hàn Dạ đang ngồi, sau khi ở trên đùi hắn làm tổ xong mới đáp: “Nhớ chàng.”
Hàn Dạ đối với thiếu nữ làm nũng cũng không trách, một tay hạ xuống vuốt ve tóc mềm của nàng, một tay vẫn cầm lấy văn kiện tư mật nhìn xem. Hàn Vân Nhược thấy hắn chuyên chú như vậy cũng không làm phiên, yên lặng hưởng thụ hắn vuốt ve.
Không gian trong thư phòng yên tĩnh lại ấm áp, Tiểu Quế Tử canh giữ thời gian, hồi lâu sau thấy ánh sáng tối lại liền gõ cửa muốn tiến vào tra thêm dầu.
Hàn Dạ nghe được âm thanh nhắc nhở của hắn, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện đèn đã gần cạn dầu. Hắn hơi cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi gối trên đùi mình. Không biết nàng đã ngủ mất từ lúc nào, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, cánh môi hồng hào khẽ nhếch lên, so với lúc tỉnh táo đáng yêu hơn nhiều, giống như một đứa trẻ.
Hàn Dạ cũng không nghĩ đánh thức nàng, nhẹ giọng bảo Tiểu Quế Tử đi vào tra thêm dầu.
Tiểu Quế Tử tiến vào, ánh mắt vô ý nhìn tới bên cạnh vương gia nhà mình có thêm vạt áo vàng nhạt, hoàng đế thiếu niên thế nhưng lại ở trên đùi vương gia làm tổ, điều này khiến hắn vừa kinh vừa sợ, bất quá rất nhanh hắn lập tức rời mắt, làm như không thấy mà tiếp tục công việc trên tay.
Đèn được thêm dầu thoáng chốc cháy bùng lên, ngọn lửa trong bóng tối nhẹ nhàng dao động, chiếu rọi bóng dáng cao lớn của nam nhân.
Đột nhiên, cửa lớn mở toang, đèn dầu bị gió mạnh thổi tắt.
Trong bóng tối, quang ảnh lóe sáng, hướng Hàn Dạ thẳng tắp lao tới. Mắt vừa chạm tới ánh sáng lấp lóe kia, Hàn Dạ muốn khinh thân tránh né, bất quá nhớ tới bên người còn một cái nhân, hắn vội vàng đem thân thể của thiếu nữ ôm lấy, có chút chậm trễ tránh né khiến cho đao quang kia xoẹt ngang quần áo, cắt đứt một nửa ống tay.
“Có thích khách, hộ giá…” Tiểu Quế Tử mặc dù không có võ công, bất quá hắn cũng là người lanh lẹ, mắt thấy nguy hiểm đột ngột kéo tới, hắn chỉ thoáng ngẩn người một giây liền lập tức hô to. Âm thanh the thé chói tai của thái giám cơ hồ văng vẳng trong không gian u tĩnh, cũng vừa lúc đánh thứuc người đang chìm trong giấc mộng.
“Hoàng thúc.” Hàn Vân Nhược nghe loáng thoáng có thích khách, đáy lòng thoáng chốc căng thẳng. Này một tràng tình tiết ở trong cốt truyện có được nhắc qua, bất quá phải là rất lâu về sau, khi Chu tướng chó cùng dứt dậu, hắn mới điều động tất thảy tai mắt để làm ra một tràng chém giết này. Nàng không nghĩ tới vì nàng có mặt, cốt truyện đã bị đẩy nhanh đến không tưởng. Nhớ tới cốt truyện mô tả trải qua lần hành thích này, Hàn Dạ bị thương rất nặng, trái tìm nàng không khỏi càng đập càng nhanh.
Soát…leng keng…
Thoáng chốc, trong không gian tối đen vàng lên tiếng binh khí va chạm. Đối phương phái tới có trên năm mươi hắc y nhân tay cầm đao sắc, hung ác lao về phía Hàn Dạ, mà bên này người luôn ở trong bóng tối bảo vệ Hàn Dạ là Vô Ảnh cùng Vô Tung cũng đã đi ra, nhất thời miễn cưỡng ngăn chặn được thế công mãnh liệt của đối phương.
Mặc kệ bên trong Sùng Dương viện gà bay chó nhảy, đêm tối vẫn yên tĩnh dị thường.
“Tiểu Quế Tử, bảo vệ hoàng thượng rời đi.” Thanh âm Hàn Dạ lạnh lẽo như băng, ánh mắt hắn ngập tràn sát ý. Không nghĩ tới thái hậu lại cài cắm nhiều người như vậy vào trong cung. Một tràng sự kiện này là hướng về hắn, hắn cũng không nghĩ khiến Hàn Vân Nhược gặp nguy hiểm.
Hàn Vân Nhược nghe thấy lời hắn, gấp đến độ hai mắt đều hồng: “Hoàng thúc…”
“Nàng đi trước đi, ta không thể bảo vệ nàng.” Hàn Dạ không đợi nàng nói xong, liền đẩy nàng về phía Tiểu Quế Tử, sau đó rút ra lợi kiếm, bắt đầu tham gia tràng chiến.
Bên kia hơn năm mươi sát thủ, võ công không thấp. Mà bên này chỉ có ba người, mặc kệ võ công cao, cũng không chống cự được quá lâu.
Hàn Vân Nhược cố lấy lại bình tĩnh, vội vàng mang theo Tiểu Quế Tử chạy đi. Dựa theo hiểu biết của nàng, người có thể tin tưởng được trong hoàng cung này chỉ có Trần Duệ thống soái cấm vệ quân. Hiện tại tình trạng cấp bách, nàng cũng chỉ có thể tìm hắn. Hàn Vân Nhược trực tiếp để Tiểu Quế Tử dẫn đường, hướng bóng tối u ám chạy đi.
Thời gian trôi qua một khắc, hắc y nhân vơi đi phân nửa, mà bên này Vô Ảnh đã thương nặng, Vô Tung cùng Hàn Dạ trên người chồng chất vết thương. Rất nhiều lần Vô Tung muốn ngăn chặn công kích, để Hàn Dạ có cơ hội thoát thân, bất quá đối phương số lượng đông đảo, hắn một tay không thể chống lại mười người, cho nên Hàn Dạ cũng không cách nào thoát ra được.
Mắt thấy bên kia đã sức cùng lực kiệt, thủ lĩnh đám hắc y nhân lập tức quát lên: “Kẻ nào lấy được đầu Hàn Dạ liền thưởng vạn lượng hoàng kim.”
Đám hắc y nhân lúc này giống như được tiêm thêm máu gà, sôi nổi lao về phía trước. Đầu mày Hàn Dạ nhíu chặt, trên thân vết thương lớn nhỏ máu tươi ồ ồ chảy ra, mất máu quá nhiều cùng đau đớn khiến động tác của hắn chậm lại. Hàn Dạ lạnh lùng nhìn một tràng như thủy triều đang hướng hắn lao tới, hung áo vung kiếm trong tay, một hồi liền đem hai hắc y nhân ngã xuống, mà trên người hắn lại có thêm một vết thương.
Thủ lĩnh hắc y nhân luôn đứng bên ngoài, mắt ưng nhìn về phía Hàn Dạ, khóe miệng lóe lên tia sáng lạnh. Hắn nhân lúc Hàn Dạ phải đối phó với ba hắc y nhân lao tới, lộ ra phần lực, trong mắt ngập trên sát khí lóe sáng, kiếm trên tay vun vút lao lên, thẳng tắp hướng về vị trí yếu hại trên lưng con môi.
“Cẩn thận…” Chỉ nghe thấy một âm thanh luống cuống chói tai, ở chớp mắt kiếm kia chạm đến lưng Hàn Dạ, trước mắt đột nhiên xuất hiện vạt áo hoàng kim. Kiếm đã ra liền không thể thu lại, này một kiếm cũng cứ thế mà lao thẳng, đen trước ngực hoàng đế đâm xuyên qua, mũi kiếm đều lộ ra bên ngoài, nhỏ xuống máu tươi.
“Vân Nhược!” Hàn Dạ nghe thấy âm thanh kia trái tim đã giật thót, vừa quay đầu liền nhìn thấy thiếu nữ ở phía sau lưng hắn mềm yếu ngã xuống. Hắn lập tức đem tay đỡ lấy nàng, khiến nàng không thể thảm ngã xuống đất.
“Bắt lấy thích khách.” Trần Duệ nhìn một tràng diễn ra trước mắt, kinh hãi quát to. Đám cấm vệ quân cũng không chút chậm trễ lao lên, nhân số áp đảo nhanh chóng đem thích khách bắt giết toàn bộ. Chỉ trong chớp mắt, cục diện biến đổi, không gian tối đen cũng sáng bừng lên, để lộ ra huyết tinh đầy đất.
Không khí trong Tuyên Chính điện lúc này cực kì tĩnh lặng, văn võ bá quan xếp thành sáu cái hàng dọc, mắt nhìn mũi chân, không dám thở mạnh. Phía trên long ỷ, nam nhân vận kim sắc y bào lạnh lùng ngồi dấy, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn xuống bên dưới, khiến người ta không rét mà run.
Chỉ trong một đêm, tất thảy đều biến đổi.
Tiểu hoàng đế gặp phải thích khách, trải qua ba tháng chữa trị không có kết qua, tháng mười hai năm nay liền băng hà, người ám sát lại chính là Chu tướng cùng thái hậu. Trước khi băng hà, hoàng đế để lại di chỉ nhường ngôi cho nhiếp chính vương, đem quyền lực cao nhất tiến vào tay vị vương gia nổi danh Cẩm quốc này.
Chu tướng ngã ngựa, theo sau là một tràng sự kiện dâng tấu tố cáo, hơn vạn người chết cùng lưu đày, soát nhà biên chế tài sản là chuyện mỗi ngày đều có thể thấy.
Quan lại trong triều cơ hồ vơi đi hơn nửa, trải qua một lần huyết tẩy, có kẻ vui sướng cũng có kẻ phiền muộn. Kẻ vui vẻ nhất chính là đám quan viên không dung đột nhiên được tăng lên một phẩm, mà phiền muộn chính là đám người theo phe phái của Chu tướng, không biết bao giờ thì đầu bản thân rơi xuống đất.
Tràng diện này triều đình ảnh hưởng rất lớn, bất quá đối với dân chúng lại vẫn như cũ thái bình.
“Ngươi nghe nói chưa? Đích nữ Chu gia kia quả thật là bị yêu quái nhập thân. Nghe người chứng kiến kể lại, Giác Ngộ đại sư cùng một trăm linh tám vị tăng nhân trải qua một ngày một đêm tụng kinh khấn phạt mới có thể đem yêu quái đánh tan, khiến Chu tiểu thư tỉnh lại.”
“Ha hả, tỉnh lại thì như thế nào, cửu tộc bị chém đầu, nàng ta tỉnh lại, cũng chẳng qua là qua một kiếp nạn lại đến một kiếp, chẳng thà chết sớm siêu sinh sớm.”
“Không đâu, sau khi nàng ta tỉnh lại đã được Hạnh Ngô sư thái thu làm đệ tử, lúc này đã quy y cửa phật, ở tại Huyền Tĩnh Am, có lẽ tân đế cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, đánh đuổi vào tận phật môn đâu.”
“Cũng không chắc chắn.”
….
Trong trà quán không ngừng bàn tán về đủ chuyện bát quái, mà nhiều nhất chính là chuyện về Chu tiểu thư đích nữ tướng phủ kia. Bất quá dù sao Chu gia cũng đã tận diệt, Chu tiểu thư kia ít nhiều chính là tội nhân, cho nên mọi người cũng tự giác dừng lại đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Hàn Vân Nhược ngồi trong nhã gian, nghiêng tai lắng nghe một tràng tin tức này, cũng không có bao nhiêu cảm giác. Sau khi bát quái bên ngoài chuyển đến trên người vị viên ngoại nào đó, Hàn Vân Nhược cũng không có hứng thú nghe nữa, nhàm chán nhấp một ngụm trà, bên tai vang lên âm thanh dịu dàng của tiểu nha hoàn:
“Tiểu thư, nên hồi phủ rồi.”
“Ừ.” Hàn Vân Nhược không thèm để ý đứng lên, lam y phiêu phiêu theo động tác của nàng nhẹ nhàng lay động. Nha hoàn Tiểu Cúc bên cạnh nhìn trước mắt cô nương, không khỏi ngẩn ngơ nhìn thêm vài cái. Đối với vị tiểu thư vừa mới nhận về phủ tướng quân này, nàng cảm thấy cực kì vi diệu.
Tướng quân gia tướng mạo hung ác mười phần, tướng quân phu nhân mặc dù yểu điệu dịu hiền, nhưng dung mạo cũng chỉ đạt phúc hậu thanh tú, thế nhưng cái tiểu thư thất lạc nhiều năm này lại là một bộ tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày cũng đủ khiến người xem kinh tâm động phách. Trong phủ tướng quân âm thầm truyền ra, vị tiểu thư gọi là Vân Nhược này nhất định là con rơi của tướng quân với một vị thần tiên nữ tử nào đó, nếu không, làm sao lại có thể sinh ra được một nữ tử nổi trội như vậy.
Chẳng qua lời kia cũng chỉ là bọn nô tài lén lút đồn thổi, cũng không có người dám nói ra ngoài. Đừng nhìn vị tiểu thư này ở trong dân gian lưu lạc mà khinh thường, toàn thân nàng như có như không tản ra quý khí bức người, tướng quân cùng phu nhân đối với nàng cũng có ba phần nể mặt, cho nên đám hạ nhân đối với nàng càng là lấy lòng, cũng không dám khiến tiểu chủ tử này phật ý.
Hàn Vân Nhược sau khi trở về phủ tướng quân liền nhận được tin tức, chính là tân đế chỉ đích danh muốn đích nữ phủ tướng quân trở thành hoàng hậu. Khi nghe được tin tức này, nàng không khỏi cười khổ một chút, nàng thân thể vừa mới tốt, người kia đã nhịn không được mà muốn đem nàng trở về.
Nàng còn chưa chơi đủ đâu.
Rất nhanh, tin tức tân đế đối với vị đích nữ tuyệt sắc mới được tướng quân gia tìm trở về vừa gặp liền thích đã lan truyền ra chóng mặt. Đám quan lại trong triều vốn đang rục rịch nghĩ làm thế nào để nhét nữ nhi của mình vào hậu cung hoàng đế lúc này có được một cái cớ tốt, không ngừng dâng sớ lên đề cử nữ nhi. Bất quá những thứ tấu chương này chính là một đi không trở lại, nếu gặp vị đại thần nào dám ở trước mặt rồng đề cập đến vấn đề này, hắn lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế, muốn nói thêm, liền đem mũ quan tháo xuống đi. Rốt cuộc ồn ào một tháng, cũng không có ai dám đề cập đến vấn đề này nữa.
Đại hôn long trọng diễn ra, ba ngàn tấc lụa đỏ trải xuống. Thời điểm đại điển sắc phong hoàng hậu diễn ra, đám đại thần nhìn tới dung mạo hoàng hậu lập tức vừa kinh vừa sợ. Bất quá ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn đến mũi, cái miệng ngậm lại thật chặt, ngay cả đầu óc cũng vứt đi ý nghĩ linh tinh.
Nói đùa, chuyện nhà đế vương cũng không phải ai muốn bàn cũng được.
Hàn Vân Nhược ngồi trên long sàng đỏ rực, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía cửa. Mũ phượng trên đầu nặng đến mấy cân, trên người y phục lớp lớp nặng nề không kém. May mắn lúc này vừa tới tháng hai, tiết trời vẫn còn lạnh, nếu như là tháng bảy, có lẽ nàng đã sớm bị thứ đồ chơi này bức nóng chết.
Bốn bề không gian thập phần tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngọn lửa chốc chốc ‘lách tách’ vang lên, ánh sáng chập chờn của ngọn nến chiếu rọi khuôn mặt tinh mĩ nhỏ nhắn của thiếu nữ, chiếu rọi cả sự không mệt mỏi bên trong.
Lạch cạch…
Âm thanh mở cửa vang lên, tiến bước chân đều đều vang vọng trong Dưỡng Tâm điện. Hàn Vân Nhược lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm tới nam nhân một thân lửa đỏ y phục. Chỉ mới hai tháng không thấy, nam nhân của nàng đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn bộ dáng nghiêm nghị trầm tĩnh, ngược lại trở nên có chút lạnh lùng. Khuôn mặt góc cách tuấn tú mà lãnh ngạo, tướng mạo được y phục lửa đỏ tô điểm càng thêm chói mắt hoặc nhân. Hàn Vân Nhược như si như say nhìn nam nhân trước mắt, không chú ý đến ánh mắt sáng rực của đối phương.
Hàn Dạ nhìn đôi mắt long lanh của thiếu nữ, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng cảm thêm xinh đẹp động lòng người. Nàng ở bên ngoài sống đến thật thoải mái, trên người giống như có thêm chút thịt, khiến hắn có thể mơ hồ nhìn thấy cao vút trước ngực nàng.
Dưới ánh mắt câu nhân của thiếu nữ, Hàn Dạ khẽ nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu hắn dao động lên xuống vài lần. Bất quá hắn vẫn nhẫn nhịn đi đến bàn tròn trước giường, chậm rãi cầm lấy ly rượu, nâng đến gần thiếu nữ.
Hai người đều yên lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Hàn Vân Nhược thấy hắn đưa ly rượu qua, liền vươn tay ngọc ra cầm lấy. Ngón tay có chút lạnh của nàng xoẹt qua bàn tay to lớn ấm áp, xúc cảm tê dại khiến nàng thoáng rung mình.
“Uống rượu gia bôi, nàng sau này chính là thê tử của ta.” Hàn Dạ nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt lấp lánh của thiếu nữ, khác với dáng vẻ lạnh lùng khi nãy, lúc này trên khuôn mặt hắn treo lên một nụ cười dịu dàng, trong mặt ngập tràn nhu tình mật ý khiến Hàn Vân Nhược nhìn đến say mê.
Nàng như bị hút vào trong đôi mắt đó.
“Vợ chồng son, vĩnh kết đồng niên.” Hàn Dạ đem tay hai người quấn quýt, đem ly rượu đến trước miệng, thanh âm trầm thấp mê hoặc.
“Chấp tử chi thuyết, dữ tử giai lão.” Hàn Vân Nhược cũng khẽ cười, đôi mắt nàng cong cong, ánh mắt sáng trong lấp lánh như chứa hàng vạn tinh tú.
“Một đời một kiếp một đôi.” Hai người không hẹn mà đồng thời nói ra, thanh âm cuốn quýt mê hoặc, rượu trong tay chớp mắt liền cạn, tơ hồng chậm rãi kết, chặt chẽ không rời.
[Tích…Tích… Chúc mừng kí chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mời lựa chọn ‘ở lại’ hay ‘rời khỏi’] Thanh âm hệ thống thật lâu không thấy vang lên bên tai Hàn Vân Nhược. Nàng không chút do dự lựa chọn ‘ở lại’, thanh âm xác nhận của hệ thống vang lên, sau đó tiêu tán trong không khí.
Màn trướng rũ xuống, bên trong vô hạn cảnh xuân, bên ngoài điện, ba khóm hoa quỳnh chậm rãi nở rộ, tản ra hương vị ngọt ngào.
PS: Xong một tg, tg tiếp sau là gì? Thanh xuân vườn trường? Giới giải trí? Tu Tiên? Thỉnh chờ mong…
Hạ Hà Truy Nguyệt
Hàn Vân Nhược tùy tiện trèo lên nhuyễn tháp mà Hàn Dạ đang ngồi, sau khi ở trên đùi hắn làm tổ xong mới đáp: “Nhớ chàng.”
Hàn Dạ đối với thiếu nữ làm nũng cũng không trách, một tay hạ xuống vuốt ve tóc mềm của nàng, một tay vẫn cầm lấy văn kiện tư mật nhìn xem. Hàn Vân Nhược thấy hắn chuyên chú như vậy cũng không làm phiên, yên lặng hưởng thụ hắn vuốt ve.
Không gian trong thư phòng yên tĩnh lại ấm áp, Tiểu Quế Tử canh giữ thời gian, hồi lâu sau thấy ánh sáng tối lại liền gõ cửa muốn tiến vào tra thêm dầu.
Hàn Dạ nghe được âm thanh nhắc nhở của hắn, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện đèn đã gần cạn dầu. Hắn hơi cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi gối trên đùi mình. Không biết nàng đã ngủ mất từ lúc nào, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, cánh môi hồng hào khẽ nhếch lên, so với lúc tỉnh táo đáng yêu hơn nhiều, giống như một đứa trẻ.
Hàn Dạ cũng không nghĩ đánh thức nàng, nhẹ giọng bảo Tiểu Quế Tử đi vào tra thêm dầu.
Tiểu Quế Tử tiến vào, ánh mắt vô ý nhìn tới bên cạnh vương gia nhà mình có thêm vạt áo vàng nhạt, hoàng đế thiếu niên thế nhưng lại ở trên đùi vương gia làm tổ, điều này khiến hắn vừa kinh vừa sợ, bất quá rất nhanh hắn lập tức rời mắt, làm như không thấy mà tiếp tục công việc trên tay.
Đèn được thêm dầu thoáng chốc cháy bùng lên, ngọn lửa trong bóng tối nhẹ nhàng dao động, chiếu rọi bóng dáng cao lớn của nam nhân.
Đột nhiên, cửa lớn mở toang, đèn dầu bị gió mạnh thổi tắt.
Trong bóng tối, quang ảnh lóe sáng, hướng Hàn Dạ thẳng tắp lao tới. Mắt vừa chạm tới ánh sáng lấp lóe kia, Hàn Dạ muốn khinh thân tránh né, bất quá nhớ tới bên người còn một cái nhân, hắn vội vàng đem thân thể của thiếu nữ ôm lấy, có chút chậm trễ tránh né khiến cho đao quang kia xoẹt ngang quần áo, cắt đứt một nửa ống tay.
“Có thích khách, hộ giá…” Tiểu Quế Tử mặc dù không có võ công, bất quá hắn cũng là người lanh lẹ, mắt thấy nguy hiểm đột ngột kéo tới, hắn chỉ thoáng ngẩn người một giây liền lập tức hô to. Âm thanh the thé chói tai của thái giám cơ hồ văng vẳng trong không gian u tĩnh, cũng vừa lúc đánh thứuc người đang chìm trong giấc mộng.
“Hoàng thúc.” Hàn Vân Nhược nghe loáng thoáng có thích khách, đáy lòng thoáng chốc căng thẳng. Này một tràng tình tiết ở trong cốt truyện có được nhắc qua, bất quá phải là rất lâu về sau, khi Chu tướng chó cùng dứt dậu, hắn mới điều động tất thảy tai mắt để làm ra một tràng chém giết này. Nàng không nghĩ tới vì nàng có mặt, cốt truyện đã bị đẩy nhanh đến không tưởng. Nhớ tới cốt truyện mô tả trải qua lần hành thích này, Hàn Dạ bị thương rất nặng, trái tìm nàng không khỏi càng đập càng nhanh.
Soát…leng keng…
Thoáng chốc, trong không gian tối đen vàng lên tiếng binh khí va chạm. Đối phương phái tới có trên năm mươi hắc y nhân tay cầm đao sắc, hung ác lao về phía Hàn Dạ, mà bên này người luôn ở trong bóng tối bảo vệ Hàn Dạ là Vô Ảnh cùng Vô Tung cũng đã đi ra, nhất thời miễn cưỡng ngăn chặn được thế công mãnh liệt của đối phương.
Mặc kệ bên trong Sùng Dương viện gà bay chó nhảy, đêm tối vẫn yên tĩnh dị thường.
“Tiểu Quế Tử, bảo vệ hoàng thượng rời đi.” Thanh âm Hàn Dạ lạnh lẽo như băng, ánh mắt hắn ngập tràn sát ý. Không nghĩ tới thái hậu lại cài cắm nhiều người như vậy vào trong cung. Một tràng sự kiện này là hướng về hắn, hắn cũng không nghĩ khiến Hàn Vân Nhược gặp nguy hiểm.
Hàn Vân Nhược nghe thấy lời hắn, gấp đến độ hai mắt đều hồng: “Hoàng thúc…”
“Nàng đi trước đi, ta không thể bảo vệ nàng.” Hàn Dạ không đợi nàng nói xong, liền đẩy nàng về phía Tiểu Quế Tử, sau đó rút ra lợi kiếm, bắt đầu tham gia tràng chiến.
Bên kia hơn năm mươi sát thủ, võ công không thấp. Mà bên này chỉ có ba người, mặc kệ võ công cao, cũng không chống cự được quá lâu.
Hàn Vân Nhược cố lấy lại bình tĩnh, vội vàng mang theo Tiểu Quế Tử chạy đi. Dựa theo hiểu biết của nàng, người có thể tin tưởng được trong hoàng cung này chỉ có Trần Duệ thống soái cấm vệ quân. Hiện tại tình trạng cấp bách, nàng cũng chỉ có thể tìm hắn. Hàn Vân Nhược trực tiếp để Tiểu Quế Tử dẫn đường, hướng bóng tối u ám chạy đi.
Thời gian trôi qua một khắc, hắc y nhân vơi đi phân nửa, mà bên này Vô Ảnh đã thương nặng, Vô Tung cùng Hàn Dạ trên người chồng chất vết thương. Rất nhiều lần Vô Tung muốn ngăn chặn công kích, để Hàn Dạ có cơ hội thoát thân, bất quá đối phương số lượng đông đảo, hắn một tay không thể chống lại mười người, cho nên Hàn Dạ cũng không cách nào thoát ra được.
Mắt thấy bên kia đã sức cùng lực kiệt, thủ lĩnh đám hắc y nhân lập tức quát lên: “Kẻ nào lấy được đầu Hàn Dạ liền thưởng vạn lượng hoàng kim.”
Đám hắc y nhân lúc này giống như được tiêm thêm máu gà, sôi nổi lao về phía trước. Đầu mày Hàn Dạ nhíu chặt, trên thân vết thương lớn nhỏ máu tươi ồ ồ chảy ra, mất máu quá nhiều cùng đau đớn khiến động tác của hắn chậm lại. Hàn Dạ lạnh lùng nhìn một tràng như thủy triều đang hướng hắn lao tới, hung áo vung kiếm trong tay, một hồi liền đem hai hắc y nhân ngã xuống, mà trên người hắn lại có thêm một vết thương.
Thủ lĩnh hắc y nhân luôn đứng bên ngoài, mắt ưng nhìn về phía Hàn Dạ, khóe miệng lóe lên tia sáng lạnh. Hắn nhân lúc Hàn Dạ phải đối phó với ba hắc y nhân lao tới, lộ ra phần lực, trong mắt ngập trên sát khí lóe sáng, kiếm trên tay vun vút lao lên, thẳng tắp hướng về vị trí yếu hại trên lưng con môi.
“Cẩn thận…” Chỉ nghe thấy một âm thanh luống cuống chói tai, ở chớp mắt kiếm kia chạm đến lưng Hàn Dạ, trước mắt đột nhiên xuất hiện vạt áo hoàng kim. Kiếm đã ra liền không thể thu lại, này một kiếm cũng cứ thế mà lao thẳng, đen trước ngực hoàng đế đâm xuyên qua, mũi kiếm đều lộ ra bên ngoài, nhỏ xuống máu tươi.
“Vân Nhược!” Hàn Dạ nghe thấy âm thanh kia trái tim đã giật thót, vừa quay đầu liền nhìn thấy thiếu nữ ở phía sau lưng hắn mềm yếu ngã xuống. Hắn lập tức đem tay đỡ lấy nàng, khiến nàng không thể thảm ngã xuống đất.
“Bắt lấy thích khách.” Trần Duệ nhìn một tràng diễn ra trước mắt, kinh hãi quát to. Đám cấm vệ quân cũng không chút chậm trễ lao lên, nhân số áp đảo nhanh chóng đem thích khách bắt giết toàn bộ. Chỉ trong chớp mắt, cục diện biến đổi, không gian tối đen cũng sáng bừng lên, để lộ ra huyết tinh đầy đất.
Không khí trong Tuyên Chính điện lúc này cực kì tĩnh lặng, văn võ bá quan xếp thành sáu cái hàng dọc, mắt nhìn mũi chân, không dám thở mạnh. Phía trên long ỷ, nam nhân vận kim sắc y bào lạnh lùng ngồi dấy, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn xuống bên dưới, khiến người ta không rét mà run.
Chỉ trong một đêm, tất thảy đều biến đổi.
Tiểu hoàng đế gặp phải thích khách, trải qua ba tháng chữa trị không có kết qua, tháng mười hai năm nay liền băng hà, người ám sát lại chính là Chu tướng cùng thái hậu. Trước khi băng hà, hoàng đế để lại di chỉ nhường ngôi cho nhiếp chính vương, đem quyền lực cao nhất tiến vào tay vị vương gia nổi danh Cẩm quốc này.
Chu tướng ngã ngựa, theo sau là một tràng sự kiện dâng tấu tố cáo, hơn vạn người chết cùng lưu đày, soát nhà biên chế tài sản là chuyện mỗi ngày đều có thể thấy.
Quan lại trong triều cơ hồ vơi đi hơn nửa, trải qua một lần huyết tẩy, có kẻ vui sướng cũng có kẻ phiền muộn. Kẻ vui vẻ nhất chính là đám quan viên không dung đột nhiên được tăng lên một phẩm, mà phiền muộn chính là đám người theo phe phái của Chu tướng, không biết bao giờ thì đầu bản thân rơi xuống đất.
Tràng diện này triều đình ảnh hưởng rất lớn, bất quá đối với dân chúng lại vẫn như cũ thái bình.
“Ngươi nghe nói chưa? Đích nữ Chu gia kia quả thật là bị yêu quái nhập thân. Nghe người chứng kiến kể lại, Giác Ngộ đại sư cùng một trăm linh tám vị tăng nhân trải qua một ngày một đêm tụng kinh khấn phạt mới có thể đem yêu quái đánh tan, khiến Chu tiểu thư tỉnh lại.”
“Ha hả, tỉnh lại thì như thế nào, cửu tộc bị chém đầu, nàng ta tỉnh lại, cũng chẳng qua là qua một kiếp nạn lại đến một kiếp, chẳng thà chết sớm siêu sinh sớm.”
“Không đâu, sau khi nàng ta tỉnh lại đã được Hạnh Ngô sư thái thu làm đệ tử, lúc này đã quy y cửa phật, ở tại Huyền Tĩnh Am, có lẽ tân đế cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, đánh đuổi vào tận phật môn đâu.”
“Cũng không chắc chắn.”
….
Trong trà quán không ngừng bàn tán về đủ chuyện bát quái, mà nhiều nhất chính là chuyện về Chu tiểu thư đích nữ tướng phủ kia. Bất quá dù sao Chu gia cũng đã tận diệt, Chu tiểu thư kia ít nhiều chính là tội nhân, cho nên mọi người cũng tự giác dừng lại đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Hàn Vân Nhược ngồi trong nhã gian, nghiêng tai lắng nghe một tràng tin tức này, cũng không có bao nhiêu cảm giác. Sau khi bát quái bên ngoài chuyển đến trên người vị viên ngoại nào đó, Hàn Vân Nhược cũng không có hứng thú nghe nữa, nhàm chán nhấp một ngụm trà, bên tai vang lên âm thanh dịu dàng của tiểu nha hoàn:
“Tiểu thư, nên hồi phủ rồi.”
“Ừ.” Hàn Vân Nhược không thèm để ý đứng lên, lam y phiêu phiêu theo động tác của nàng nhẹ nhàng lay động. Nha hoàn Tiểu Cúc bên cạnh nhìn trước mắt cô nương, không khỏi ngẩn ngơ nhìn thêm vài cái. Đối với vị tiểu thư vừa mới nhận về phủ tướng quân này, nàng cảm thấy cực kì vi diệu.
Tướng quân gia tướng mạo hung ác mười phần, tướng quân phu nhân mặc dù yểu điệu dịu hiền, nhưng dung mạo cũng chỉ đạt phúc hậu thanh tú, thế nhưng cái tiểu thư thất lạc nhiều năm này lại là một bộ tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày cũng đủ khiến người xem kinh tâm động phách. Trong phủ tướng quân âm thầm truyền ra, vị tiểu thư gọi là Vân Nhược này nhất định là con rơi của tướng quân với một vị thần tiên nữ tử nào đó, nếu không, làm sao lại có thể sinh ra được một nữ tử nổi trội như vậy.
Chẳng qua lời kia cũng chỉ là bọn nô tài lén lút đồn thổi, cũng không có người dám nói ra ngoài. Đừng nhìn vị tiểu thư này ở trong dân gian lưu lạc mà khinh thường, toàn thân nàng như có như không tản ra quý khí bức người, tướng quân cùng phu nhân đối với nàng cũng có ba phần nể mặt, cho nên đám hạ nhân đối với nàng càng là lấy lòng, cũng không dám khiến tiểu chủ tử này phật ý.
Hàn Vân Nhược sau khi trở về phủ tướng quân liền nhận được tin tức, chính là tân đế chỉ đích danh muốn đích nữ phủ tướng quân trở thành hoàng hậu. Khi nghe được tin tức này, nàng không khỏi cười khổ một chút, nàng thân thể vừa mới tốt, người kia đã nhịn không được mà muốn đem nàng trở về.
Nàng còn chưa chơi đủ đâu.
Rất nhanh, tin tức tân đế đối với vị đích nữ tuyệt sắc mới được tướng quân gia tìm trở về vừa gặp liền thích đã lan truyền ra chóng mặt. Đám quan lại trong triều vốn đang rục rịch nghĩ làm thế nào để nhét nữ nhi của mình vào hậu cung hoàng đế lúc này có được một cái cớ tốt, không ngừng dâng sớ lên đề cử nữ nhi. Bất quá những thứ tấu chương này chính là một đi không trở lại, nếu gặp vị đại thần nào dám ở trước mặt rồng đề cập đến vấn đề này, hắn lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế, muốn nói thêm, liền đem mũ quan tháo xuống đi. Rốt cuộc ồn ào một tháng, cũng không có ai dám đề cập đến vấn đề này nữa.
Đại hôn long trọng diễn ra, ba ngàn tấc lụa đỏ trải xuống. Thời điểm đại điển sắc phong hoàng hậu diễn ra, đám đại thần nhìn tới dung mạo hoàng hậu lập tức vừa kinh vừa sợ. Bất quá ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn đến mũi, cái miệng ngậm lại thật chặt, ngay cả đầu óc cũng vứt đi ý nghĩ linh tinh.
Nói đùa, chuyện nhà đế vương cũng không phải ai muốn bàn cũng được.
Hàn Vân Nhược ngồi trên long sàng đỏ rực, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía cửa. Mũ phượng trên đầu nặng đến mấy cân, trên người y phục lớp lớp nặng nề không kém. May mắn lúc này vừa tới tháng hai, tiết trời vẫn còn lạnh, nếu như là tháng bảy, có lẽ nàng đã sớm bị thứ đồ chơi này bức nóng chết.
Bốn bề không gian thập phần tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngọn lửa chốc chốc ‘lách tách’ vang lên, ánh sáng chập chờn của ngọn nến chiếu rọi khuôn mặt tinh mĩ nhỏ nhắn của thiếu nữ, chiếu rọi cả sự không mệt mỏi bên trong.
Lạch cạch…
Âm thanh mở cửa vang lên, tiến bước chân đều đều vang vọng trong Dưỡng Tâm điện. Hàn Vân Nhược lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm tới nam nhân một thân lửa đỏ y phục. Chỉ mới hai tháng không thấy, nam nhân của nàng đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn bộ dáng nghiêm nghị trầm tĩnh, ngược lại trở nên có chút lạnh lùng. Khuôn mặt góc cách tuấn tú mà lãnh ngạo, tướng mạo được y phục lửa đỏ tô điểm càng thêm chói mắt hoặc nhân. Hàn Vân Nhược như si như say nhìn nam nhân trước mắt, không chú ý đến ánh mắt sáng rực của đối phương.
Hàn Dạ nhìn đôi mắt long lanh của thiếu nữ, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng cảm thêm xinh đẹp động lòng người. Nàng ở bên ngoài sống đến thật thoải mái, trên người giống như có thêm chút thịt, khiến hắn có thể mơ hồ nhìn thấy cao vút trước ngực nàng.
Dưới ánh mắt câu nhân của thiếu nữ, Hàn Dạ khẽ nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu hắn dao động lên xuống vài lần. Bất quá hắn vẫn nhẫn nhịn đi đến bàn tròn trước giường, chậm rãi cầm lấy ly rượu, nâng đến gần thiếu nữ.
Hai người đều yên lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Hàn Vân Nhược thấy hắn đưa ly rượu qua, liền vươn tay ngọc ra cầm lấy. Ngón tay có chút lạnh của nàng xoẹt qua bàn tay to lớn ấm áp, xúc cảm tê dại khiến nàng thoáng rung mình.
“Uống rượu gia bôi, nàng sau này chính là thê tử của ta.” Hàn Dạ nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt lấp lánh của thiếu nữ, khác với dáng vẻ lạnh lùng khi nãy, lúc này trên khuôn mặt hắn treo lên một nụ cười dịu dàng, trong mặt ngập tràn nhu tình mật ý khiến Hàn Vân Nhược nhìn đến say mê.
Nàng như bị hút vào trong đôi mắt đó.
“Vợ chồng son, vĩnh kết đồng niên.” Hàn Dạ đem tay hai người quấn quýt, đem ly rượu đến trước miệng, thanh âm trầm thấp mê hoặc.
“Chấp tử chi thuyết, dữ tử giai lão.” Hàn Vân Nhược cũng khẽ cười, đôi mắt nàng cong cong, ánh mắt sáng trong lấp lánh như chứa hàng vạn tinh tú.
“Một đời một kiếp một đôi.” Hai người không hẹn mà đồng thời nói ra, thanh âm cuốn quýt mê hoặc, rượu trong tay chớp mắt liền cạn, tơ hồng chậm rãi kết, chặt chẽ không rời.
[Tích…Tích… Chúc mừng kí chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mời lựa chọn ‘ở lại’ hay ‘rời khỏi’] Thanh âm hệ thống thật lâu không thấy vang lên bên tai Hàn Vân Nhược. Nàng không chút do dự lựa chọn ‘ở lại’, thanh âm xác nhận của hệ thống vang lên, sau đó tiêu tán trong không khí.
Màn trướng rũ xuống, bên trong vô hạn cảnh xuân, bên ngoài điện, ba khóm hoa quỳnh chậm rãi nở rộ, tản ra hương vị ngọt ngào.
PS: Xong một tg, tg tiếp sau là gì? Thanh xuân vườn trường? Giới giải trí? Tu Tiên? Thỉnh chờ mong…
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bình luận truyện