Nữ Cường Nhân Cùng Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 100: Nói tên anh
Vậy là truỵen đã đi đến chương 100 rồi, không biết nói gì mong các nàng hãy luôn ủng hộ ta, cảm ơn rất nhiều ^^.
*
Bệnh viện, lại một ngày xuân..
Vườn hoa không một tiếng động, bất tri bất giác, cỏ non xanh lá, cây nảy mầm, hoa dại khắp nơi, rực rỡ nhiều vẻ, tất cả tắm ánh rạng đông sáng sớm mùa xuân.
Gió xuân dao động..Lắc nhẹ
Tựa như những thiếu nữ hát hay múa giỏi, đẹp đẽ xinh đẹp đến động lòng người. Lộ ra sinh mạng đáng quý, mê người.
Xuân sáng sớm gọt giũa hi vọng trong lòng, kích ra cuộc sống nhiệt tình. Cảnh xuân tươi đẹp, thế giới đột nhiên mỹ lệ như thế, khắp nơi chiếu ánh mặt trời sáng rỡ, khắp nơi huyền diệu năm sắc thái, khắp nơi phiêu đãng mùi hương làm người ta say mê.
Mùa hè quyến rũ, mùa xuân cho nên đẹp như thế là bởi vì nó làm cho người ta vào thời khắc này mà nở rộ!.
Ở cửa bệnh viện ra vào vẫn đông người như vậy, một người đàn ông cầm một bó hoa y phục phẳng phiu bước chân chậm rãi tiến vào.
Nơi trực y tá, các cô y tá vì mùi hương nam tính đó mà bị cuốn theo đã là một thói quen rồi. Cô y tá thực tập ở bên cạnh nhìn theo bóng lưng đã khuất ở căn phòng cuối, tính tò mò hỏi cô bên cạnh
" Y tá trưởng, người đó là ai vậy?"
Người được gọi là Y tá trưởng xoay qua giải thích "Người đó hình như là chồng của bệnh nhân phòng đó, cô ấy đã hôn mê hơn nửa năm rồi. Nhưng anh ấy vẫn hằng ngày đến trò chuyện, thay hoa và lau người cho cô ấy!"
Cô y tá thực tập mắt loé sáng lên nhìn vào cánh cửa phòng đó "Thật ngưỡng mộ tình yêu của người đó"
"Đúng vậy, kiếm ở đâu một người đàn ông như vậy chứ!" Y tá trưởng thầm chúc phúc cho hai người ở trong lòng.
Người đàn ông ở trong phòng, nhẹ nhàng cắm hoa hướng dương vào lọ sau đó theo thường lệ ngồi xuống "Đã nửa năm rồi mà em còn không tỉnh dậy nữa sao Yêu Hy. Em đó ngủ thật nhiều mau thức dậy đi anh sắp không kiên nhẫn nữa rồi" Giọng nói không có chút tức giận chỉ có oán trách.
Tề Ngạo Thần năm nay đã có chút già đi, nhưng không chút phai mờ vẻ đẹp, anh ngày càng chững chạc phong độ.
"Anh đã lập kế hoạch rất nhiều, sau khi em tỉnh, anh sẽ cầu hôn em, chúng ta sẽ có một hôn lễ thế kỉ cho cả thể giới biết rằng anh và em yêu nhau đến mức nào. Sẽ cùng nhau có những đứa con nhỏ nhắn chạy khắp nơi!" Vành mắt Tề Ngạo Thần hơi đỏ khi nhắc đến một lần nữa..
"Anh sắp không kiên nhẫn nữa rồi" Tiếng nói anh bắt đầu lạc đi một chút
Ngón tay xanh xao đột ngột khẽ giật nhẹ, anh nhanh chóng cúi xuống xem thật kĩ, mặt không che giấu được vẻ vui mừng đến tột cùng. Vội vàng nhấn chuông ở đầu giường tìm kiếm bác sĩ, đội ngũ bác sĩ lập tức đi đến khám cho Hàn Yêu Hy
" Chúc mừng, Tề tổng. Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ nhanh thôi!"
Chỉ có một chút cử động của cô đã là biết bao nhiêu an ủi cho Tề Ngạo Thần, nỗ lực của anh bao nhiêu nay đã không oan uổng.
Sau khi bác sĩ rời đi anh yêu thương hôn lên tóc cô "Cố lên em nhé!"
Anh biết cô đang cật lực đấu tranh giành lại sự sống của mình.
*
Hàn Yêu Hy siết chặt cổ bà ta sau đó lôi đến của sổ, bà ta cố vùng vẫy nhưng vẫn bị Hàn Yêu Hy kẹp chặt. Lâm Triệu My mở to mắt nhìn mình đang chuẩn bị rơi xuống biển to lớn sợ hãi ngập tràn cơ thể, Hàn Yêu Hy thì càng ngược lại, cô một chút cũng không sợ chuyện này nên kết thúc với một mình cô thôi!
" Ầm" Hai người đều rơi xuống biển sâu, Lâm Triệu My hung hăng rời khỏi tay cô, làm Hàn Yêu Hy bị đẩy ra sau đầu bị va chạm với đá.
Hàn Yêu Hy có chút choáng váng, khẩu súng rơi khỏi tay, cô lập tức bơi đến giật lại không chút lưu tình bắn vào tim bà ta.
Lâm Triệu My khi bị bắn vẫn còn trong trạng thái không thể tin được, không phải cô ta ngày xưa con kiến cũng không dám giết bây giờ lại bắn mình.
Máu xen lẫn trong nước biển mặn, bà ta mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu, cô mệt mỏi cố gắng bơi lên bờ nhưng vết thương trên chân lại không cho. Nước biển lành lạnh xen vào cơ thể, cô bất tỉnh.
Trên mặt có một cỗ nhiệt độ ấm áp lan tới, cô muốn mở mắt nhưng không được chỉ biết bất lực.
Tiếng xe đẩy của băng ca loáng thoáng rơi vào tai cô, may quá cô chưa chết cô được đưa vào bệnh viện rồi. Từ đó cô mất ý thức.
Hàn Yêu Hy thả chậm cước chân trên con đường trắng, xung quanh chỉ có màu trắng đơn điệu. Cô bước mãi, bước mãi vẫn không thấy đích, mãi đến khi trước mắt thấy một cụ già đang điềm tĩnh ngồi.
Cô bước lại "Xin hỏi, đây là đâu vậy ông?"
Cụ già đã bạc hết mái tóc ngẩng đầu "Đây là thiên đường cô bé à!"
Hàn Yêu Hy giật mình "Vậy con đã chết rồi sao?"
Cụ già nền nã vuốt chòm râu dài của mình "Ngồi xuống đi, đánh với ta một ván cờ con thắng ta sẽ cho con về"
Cô nghi hoặc "Vậy..nếu con thua?"
Cụ già không trả lời, cô cũng im lặng mà đánh cờ cùng ông.
Hàn Yêu Hy đánh mãi, đáng mãi nhưng vẫn thua, cô tức giận quyết tâm đánh thắng ông.
Rồi một hôm, ván cờ đã được hoá giải cô đánh thắng ông cụ "Con thắng rồi con có thể trở về chưa?"
Ông cụ hiền lành cười "Được rồi theo ta, ta muốn con gặp một người "
Mây vây quanh khung cảnh mờ mịt phía trước có một người phụ nữ ăn mặc giản dị đang đứng chờ. Lúc này ông cụ đột nhiên biến mất, cô hoang mang bước đến từng bước "Bà là ai?"
Cự li ngày càng gần mây đã toả ra cô mới nhận thấy được đó là Mẹ! Mẹ của cô
Hàn Yêu Hy như đứa trẻ chạy đến oà vào lòng mẹ "Mẹ, mẹ con nhớ mẹ rất nhiều!"
Người phụ nữ ôn nhu vuốt tóc cô "Đúng rồi mẹ đây con gái"
"Mẹ ở đây có tốt không?"
"Rất tốt"
Phía sau đột nhiên xuất hiện khung cảnh ở phòng bệnh người nằm trên giường là cô mà, còn có cả Tề Ngạo Thần.
"Con gái nghe lời mẹ, mẹ biết con vẫn còn rất yêu cậu ta nhưng ở giữa còn có một thứ cho con chần chừ!"
Nhắc đến chuyện này, Hàn Yêu Hy cúi đầu xuống. Bà xoa đầu cô "Yêu Hy, con không nên vì một số chuyện mà đánh mất hạnh phúc mà mình muốn có được. Hãy suy nghĩ cho chĩnh bản thân mình, hãy mở rộng lòng của chính mình, cho mình một hạnh phúc mà mình thực sự muốn"
Không đợi cô phản ứng, bà đã tan biến chỉ để lại những hạt lấp lánh trong không trung..
Hàn Yêu Hy hốt hoảng tìm kiếm nhưng phía trước lại có ánh sáng truyền đến..
Đôi mi rung lên, cô mở mắt ra sau một giấc ngủ dài "Nư..ớc" Hàn Yêu Hy khó khăn thều thào mấy tiếng.
"Nước"
Tề Ngạo Thần đang ngủ thiếp đi bên cạnh cô liền tỉnh dậy, thấy cô đang mở mắt nhìn anh. Sững sờ vài phút, anh lập tức đến đút nước cho cô, Hàn Yêu Hy ngồi dậy gỡ dụng cụ tiếp oxi ra khỏi mặt.
Anh thấy cô ngồi dậy liền muốn vứt phăng li nước sang một bên mà đến đỡ cô, thật nguy hiểm mà.
Chầm chậm đưa li nước lên miệng cô, Hàn Yêu Hy đã khát khô cổ họng. Cô uống lấy uổng để, Tề Ngạo Thần cẩn trọng vuốt lưng cô "Từ từ, chậm thôi". Buông ly nước sang một bên, Hàn Yêu Hy được anh đỡ nằm xuống, nhấn chuông trên đầu giường.
Không lâu sau, các bác sĩ liền tới khám kĩ càng lại cho cô sau khi chắc chắn cô không có chuyện gì mới dám thở phào
"Tề tổng, bệnh nhân bây giờ đã tỉnh lại chỉ cần bồi bổ và nghỉ ngơi sẽ hoàn toàn hồi phục"
Tề Ngạo Thần gật đầu phất tay ý đi ra ngoài, tiến lại gần cô anh vẫn không dám tin đây là sự thật.
Nắm lấy tay cô, Hàn Yêu Hy khẽ run lên nhìn anh, anh đã gầy đi rất nhiều má đã hóp vào. Cô đau lòng vô tình thốt ra vài chữ "Sao lại để ốm như vậy?"
Anh lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô có phải anh bị lãng tai không tại sao lại nghe cô lo lắng cho mình. Hàn Yêu Hy như muốn cắn lưỡi mình, tại sao lại nói thẳng ra như vậy chứ, khuôn mặt phờ phạc có chút hồng hồng.
"Em phải về nhà nuôi béo anh đó!"
Hàn Yêu Hy giật mình "Ai mà về nhà với anh chứ"
Tề Ngạo Thần thấy vẻ mặt của cô thì cười phá lên, thật thoải mái mà.
" Yêu Hy, anh muốn nghe giọng em nói. Nói tên của anh đi"
"Tề Ngạo Thần"
"Một lần nữa"
"Tề Ngạo Thần"
"Một lần nữa thôi"
" Tề Ngạo Thần"
Anh hạnh phúc, vui sướng ôm cô vào lòng nhưng lại không dám ôm chặt sợ cô còn yếu.
Hàn Yêu Hy vùi đầu vào vai anh, hưởng thụ giây phút này, cô cũng không thể tránh khỏi vận mệnh đưa đẩy, cô yêu anh và đó là điều không thể chối cãi!
Chỉ một động tác đơn giản nhưng cảm xúc lại dâng trào đến không thể tả!
Hết chương 100
Chuẩn bị ngọt cho chết các nàng nhá kkk. Để lại một sao nhé!!
*
Bệnh viện, lại một ngày xuân..
Vườn hoa không một tiếng động, bất tri bất giác, cỏ non xanh lá, cây nảy mầm, hoa dại khắp nơi, rực rỡ nhiều vẻ, tất cả tắm ánh rạng đông sáng sớm mùa xuân.
Gió xuân dao động..Lắc nhẹ
Tựa như những thiếu nữ hát hay múa giỏi, đẹp đẽ xinh đẹp đến động lòng người. Lộ ra sinh mạng đáng quý, mê người.
Xuân sáng sớm gọt giũa hi vọng trong lòng, kích ra cuộc sống nhiệt tình. Cảnh xuân tươi đẹp, thế giới đột nhiên mỹ lệ như thế, khắp nơi chiếu ánh mặt trời sáng rỡ, khắp nơi huyền diệu năm sắc thái, khắp nơi phiêu đãng mùi hương làm người ta say mê.
Mùa hè quyến rũ, mùa xuân cho nên đẹp như thế là bởi vì nó làm cho người ta vào thời khắc này mà nở rộ!.
Ở cửa bệnh viện ra vào vẫn đông người như vậy, một người đàn ông cầm một bó hoa y phục phẳng phiu bước chân chậm rãi tiến vào.
Nơi trực y tá, các cô y tá vì mùi hương nam tính đó mà bị cuốn theo đã là một thói quen rồi. Cô y tá thực tập ở bên cạnh nhìn theo bóng lưng đã khuất ở căn phòng cuối, tính tò mò hỏi cô bên cạnh
" Y tá trưởng, người đó là ai vậy?"
Người được gọi là Y tá trưởng xoay qua giải thích "Người đó hình như là chồng của bệnh nhân phòng đó, cô ấy đã hôn mê hơn nửa năm rồi. Nhưng anh ấy vẫn hằng ngày đến trò chuyện, thay hoa và lau người cho cô ấy!"
Cô y tá thực tập mắt loé sáng lên nhìn vào cánh cửa phòng đó "Thật ngưỡng mộ tình yêu của người đó"
"Đúng vậy, kiếm ở đâu một người đàn ông như vậy chứ!" Y tá trưởng thầm chúc phúc cho hai người ở trong lòng.
Người đàn ông ở trong phòng, nhẹ nhàng cắm hoa hướng dương vào lọ sau đó theo thường lệ ngồi xuống "Đã nửa năm rồi mà em còn không tỉnh dậy nữa sao Yêu Hy. Em đó ngủ thật nhiều mau thức dậy đi anh sắp không kiên nhẫn nữa rồi" Giọng nói không có chút tức giận chỉ có oán trách.
Tề Ngạo Thần năm nay đã có chút già đi, nhưng không chút phai mờ vẻ đẹp, anh ngày càng chững chạc phong độ.
"Anh đã lập kế hoạch rất nhiều, sau khi em tỉnh, anh sẽ cầu hôn em, chúng ta sẽ có một hôn lễ thế kỉ cho cả thể giới biết rằng anh và em yêu nhau đến mức nào. Sẽ cùng nhau có những đứa con nhỏ nhắn chạy khắp nơi!" Vành mắt Tề Ngạo Thần hơi đỏ khi nhắc đến một lần nữa..
"Anh sắp không kiên nhẫn nữa rồi" Tiếng nói anh bắt đầu lạc đi một chút
Ngón tay xanh xao đột ngột khẽ giật nhẹ, anh nhanh chóng cúi xuống xem thật kĩ, mặt không che giấu được vẻ vui mừng đến tột cùng. Vội vàng nhấn chuông ở đầu giường tìm kiếm bác sĩ, đội ngũ bác sĩ lập tức đi đến khám cho Hàn Yêu Hy
" Chúc mừng, Tề tổng. Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ nhanh thôi!"
Chỉ có một chút cử động của cô đã là biết bao nhiêu an ủi cho Tề Ngạo Thần, nỗ lực của anh bao nhiêu nay đã không oan uổng.
Sau khi bác sĩ rời đi anh yêu thương hôn lên tóc cô "Cố lên em nhé!"
Anh biết cô đang cật lực đấu tranh giành lại sự sống của mình.
*
Hàn Yêu Hy siết chặt cổ bà ta sau đó lôi đến của sổ, bà ta cố vùng vẫy nhưng vẫn bị Hàn Yêu Hy kẹp chặt. Lâm Triệu My mở to mắt nhìn mình đang chuẩn bị rơi xuống biển to lớn sợ hãi ngập tràn cơ thể, Hàn Yêu Hy thì càng ngược lại, cô một chút cũng không sợ chuyện này nên kết thúc với một mình cô thôi!
" Ầm" Hai người đều rơi xuống biển sâu, Lâm Triệu My hung hăng rời khỏi tay cô, làm Hàn Yêu Hy bị đẩy ra sau đầu bị va chạm với đá.
Hàn Yêu Hy có chút choáng váng, khẩu súng rơi khỏi tay, cô lập tức bơi đến giật lại không chút lưu tình bắn vào tim bà ta.
Lâm Triệu My khi bị bắn vẫn còn trong trạng thái không thể tin được, không phải cô ta ngày xưa con kiến cũng không dám giết bây giờ lại bắn mình.
Máu xen lẫn trong nước biển mặn, bà ta mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu, cô mệt mỏi cố gắng bơi lên bờ nhưng vết thương trên chân lại không cho. Nước biển lành lạnh xen vào cơ thể, cô bất tỉnh.
Trên mặt có một cỗ nhiệt độ ấm áp lan tới, cô muốn mở mắt nhưng không được chỉ biết bất lực.
Tiếng xe đẩy của băng ca loáng thoáng rơi vào tai cô, may quá cô chưa chết cô được đưa vào bệnh viện rồi. Từ đó cô mất ý thức.
Hàn Yêu Hy thả chậm cước chân trên con đường trắng, xung quanh chỉ có màu trắng đơn điệu. Cô bước mãi, bước mãi vẫn không thấy đích, mãi đến khi trước mắt thấy một cụ già đang điềm tĩnh ngồi.
Cô bước lại "Xin hỏi, đây là đâu vậy ông?"
Cụ già đã bạc hết mái tóc ngẩng đầu "Đây là thiên đường cô bé à!"
Hàn Yêu Hy giật mình "Vậy con đã chết rồi sao?"
Cụ già nền nã vuốt chòm râu dài của mình "Ngồi xuống đi, đánh với ta một ván cờ con thắng ta sẽ cho con về"
Cô nghi hoặc "Vậy..nếu con thua?"
Cụ già không trả lời, cô cũng im lặng mà đánh cờ cùng ông.
Hàn Yêu Hy đánh mãi, đáng mãi nhưng vẫn thua, cô tức giận quyết tâm đánh thắng ông.
Rồi một hôm, ván cờ đã được hoá giải cô đánh thắng ông cụ "Con thắng rồi con có thể trở về chưa?"
Ông cụ hiền lành cười "Được rồi theo ta, ta muốn con gặp một người "
Mây vây quanh khung cảnh mờ mịt phía trước có một người phụ nữ ăn mặc giản dị đang đứng chờ. Lúc này ông cụ đột nhiên biến mất, cô hoang mang bước đến từng bước "Bà là ai?"
Cự li ngày càng gần mây đã toả ra cô mới nhận thấy được đó là Mẹ! Mẹ của cô
Hàn Yêu Hy như đứa trẻ chạy đến oà vào lòng mẹ "Mẹ, mẹ con nhớ mẹ rất nhiều!"
Người phụ nữ ôn nhu vuốt tóc cô "Đúng rồi mẹ đây con gái"
"Mẹ ở đây có tốt không?"
"Rất tốt"
Phía sau đột nhiên xuất hiện khung cảnh ở phòng bệnh người nằm trên giường là cô mà, còn có cả Tề Ngạo Thần.
"Con gái nghe lời mẹ, mẹ biết con vẫn còn rất yêu cậu ta nhưng ở giữa còn có một thứ cho con chần chừ!"
Nhắc đến chuyện này, Hàn Yêu Hy cúi đầu xuống. Bà xoa đầu cô "Yêu Hy, con không nên vì một số chuyện mà đánh mất hạnh phúc mà mình muốn có được. Hãy suy nghĩ cho chĩnh bản thân mình, hãy mở rộng lòng của chính mình, cho mình một hạnh phúc mà mình thực sự muốn"
Không đợi cô phản ứng, bà đã tan biến chỉ để lại những hạt lấp lánh trong không trung..
Hàn Yêu Hy hốt hoảng tìm kiếm nhưng phía trước lại có ánh sáng truyền đến..
Đôi mi rung lên, cô mở mắt ra sau một giấc ngủ dài "Nư..ớc" Hàn Yêu Hy khó khăn thều thào mấy tiếng.
"Nước"
Tề Ngạo Thần đang ngủ thiếp đi bên cạnh cô liền tỉnh dậy, thấy cô đang mở mắt nhìn anh. Sững sờ vài phút, anh lập tức đến đút nước cho cô, Hàn Yêu Hy ngồi dậy gỡ dụng cụ tiếp oxi ra khỏi mặt.
Anh thấy cô ngồi dậy liền muốn vứt phăng li nước sang một bên mà đến đỡ cô, thật nguy hiểm mà.
Chầm chậm đưa li nước lên miệng cô, Hàn Yêu Hy đã khát khô cổ họng. Cô uống lấy uổng để, Tề Ngạo Thần cẩn trọng vuốt lưng cô "Từ từ, chậm thôi". Buông ly nước sang một bên, Hàn Yêu Hy được anh đỡ nằm xuống, nhấn chuông trên đầu giường.
Không lâu sau, các bác sĩ liền tới khám kĩ càng lại cho cô sau khi chắc chắn cô không có chuyện gì mới dám thở phào
"Tề tổng, bệnh nhân bây giờ đã tỉnh lại chỉ cần bồi bổ và nghỉ ngơi sẽ hoàn toàn hồi phục"
Tề Ngạo Thần gật đầu phất tay ý đi ra ngoài, tiến lại gần cô anh vẫn không dám tin đây là sự thật.
Nắm lấy tay cô, Hàn Yêu Hy khẽ run lên nhìn anh, anh đã gầy đi rất nhiều má đã hóp vào. Cô đau lòng vô tình thốt ra vài chữ "Sao lại để ốm như vậy?"
Anh lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô có phải anh bị lãng tai không tại sao lại nghe cô lo lắng cho mình. Hàn Yêu Hy như muốn cắn lưỡi mình, tại sao lại nói thẳng ra như vậy chứ, khuôn mặt phờ phạc có chút hồng hồng.
"Em phải về nhà nuôi béo anh đó!"
Hàn Yêu Hy giật mình "Ai mà về nhà với anh chứ"
Tề Ngạo Thần thấy vẻ mặt của cô thì cười phá lên, thật thoải mái mà.
" Yêu Hy, anh muốn nghe giọng em nói. Nói tên của anh đi"
"Tề Ngạo Thần"
"Một lần nữa"
"Tề Ngạo Thần"
"Một lần nữa thôi"
" Tề Ngạo Thần"
Anh hạnh phúc, vui sướng ôm cô vào lòng nhưng lại không dám ôm chặt sợ cô còn yếu.
Hàn Yêu Hy vùi đầu vào vai anh, hưởng thụ giây phút này, cô cũng không thể tránh khỏi vận mệnh đưa đẩy, cô yêu anh và đó là điều không thể chối cãi!
Chỉ một động tác đơn giản nhưng cảm xúc lại dâng trào đến không thể tả!
Hết chương 100
Chuẩn bị ngọt cho chết các nàng nhá kkk. Để lại một sao nhé!!
Bình luận truyện