Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 10: Hoàng Tử






Hoàng hôn buông xuống, Dạ An Thần đi ra từ ngự thư phòng, thế này mới phát hiện, trên bầu trời có thật nhiêu bông tuyết đang bay trong gió, bên ngoài sân ngự thư phòng đã phủ lên một tầng tuyết mỏng manh.
Dạ An Thần nhíu mày, tuyết rơi thật dày, sẽ không có tuyết tai đi. Kiếp trước thời gian này cũng không có tuyết tai, cho nên nàng cũng không có để ở trong lòng, hiện tại nhớ tới đến, kiếp trước đại tuyết không có lớn như vậy. Quả nhiên, hết thảy đều đã muốn thay đổi sao?
Tuyết Sương Linh cầm một kiện áo choàng màu trắng mang tới, khoách lên người Dạ An Thần.
Dạ An Thần cầm tay nàng, nhíu mày, "Ngươi cũng phải chú ý thân thể, không cần chỉ lo trẫm."
Tuyết Sương Linh thản nhiên cười cười, "Thuộc hạ đã biết."
Trong lòng khẽ nhúc nhích, trái phải cũng không có người, Dạ An Thần hơi hơi khuynh, hôn Tuyết Sương Linh.
Dạ An Thần đáp ứng đại hoàng tử Dạ Minh Việt đi Phượng Loan điện dùng bữa tối, dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, kiếp trước ba hoàng tử của nàng đều chết sớm, trước không nói nguyên nhân là Ly Tuần Lạc giết, thật sự nàng đối với cái hoàng tử không coi trọng, nếu nàng xem trong, các hoàng tử của nàng đã không chết không rõ ràng như thế.
Mà kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Bốn thị nhân đốt đèn lồng đi phía trước, đem con đường phía trước chiếu một mảnh sáng ngời, Tuyết Sương Linh đi theo phía sau Dạ An Thần, An Tử Thuần cách đó không xa, phía sau còn có bốn tiểu thị nhân cầm đèn lồng.
"An Tử Thuần!" Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Dạ An Thần hơi hơi đề cao thanh âm.
"Bệ hạ." An Tử Thuần lập tức đã đi tới, trên mặt mang theo vừa đúng tươi cười, cung kính.
"Trẫm đêm nay đi Phượng Loan điện dùng bữa, ngươi cũng dẫn ba vị hoàng tử đến dùng bữa, ai hỏi nói là trấm tưởng niệm hoàng nhi." Dạ An Thần nói, đều là con của nàng, không nên gặp đại hoàng tử mà không gặp các hoàng tử khác.
"Nô tỳ tuân chỉ." An Tử Thuần đáp, lập tức mang theo vài thị nhân lui xuống, hướng đến các cung điện của các hoàng tử khác.
Dạ An Thần nhìn Tuyết Sương Linh liếc mắt một cái, vẫn là cảm thấy thực xin lỗi Tuyết Sương Linh, nàng đã có con, thậm chí hậu cung ba ngàn thị quân, mà Tuyết Sương Linh cái gì đều không có, kiếp trước lại vì nàng mà mất mạng, có chút buồn rầu cau mày, vì cái gì không cho nàng trực tiếp trọng sinh một lần nữa?
Thật sự là ma chướng. Dạ An Thần than nhẹ, có thể có cơ hội trọng sinh một lần đã muốn là thiên đại ân đức, nàng cư nhiên còn bất mãn? Quả thật là lòng tham. Sự tình đã qua đi, hối hận đã vô dụng, nàng chỉ cần nắm chắc hiện tại là tốt rồi, việc qua rồi liền cho qua đi.
Hơi dừng cước bộ, không dấu vết giữ chặt bàn tay Tuyết Sương Linh, tiếp tục về phía trước đi, nàng dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, "A Linh, ta tuyệt đối sẽ không phụ của ngươi. Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi."
Tuyết Sương Linh hiểu nàng đang có ý gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay Dạ An Thần một chút, sau liền nhanh chóng buông lỏng ra, có thể ở lại bên cạnh bệ hạ là vạn hạnh, nàng không cầu thêm gì nữa.
Phượng Loan điện ở trung tâm hậu cung, cách long miên điện không xa cũng không gần, khoảng cách đến tẩm cung của thị quân cũng không xa, cho nên, thời điểm Dạ An Thần đến, đã sớm nhận được tin tức, đã chuẩn bị tốt hết thảy, Linh Quốc hậu quân Dương Thiên Lâm cũng chuẩn bị tốt bữa tối, Dạ Minh Việt cũng hân hoan nhảy nhót một khắc cũng dừng không được đến, chờ mẫu hoàng đến.
"Bệ hạ giá lâm!"
Phượng Loan ngoài điện, tiểu thị nhân kêu lớn.
Dương Thiên Lâm nghe được tiểu thị nhân thanh âm vội vàng mang theo Dạ Minh Việt đón đi ra, phía sau đi theo hai đại thị nhân.
"Tham kiến bệ hạ." Vừa mới đi ra chính điện, vừa lúc liền thấy Dạ An Thần đi ra, khom mình hành lễ.
Dạ An Thần thản nhiên gật đầu, "Đều đứng lên đi. Nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi."
"Tạ bệ hạ." Thị nhân tán đi, Dương Thiên Lâm Lôi kéo Dạ Minh Việt nghênh đón.
"Mẫu hoàng." Dạ Minh Việt buông tay Dương Thiên Lâm, hướng Dạ An Thần xông đến, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm, "Ngươi thật sự đến đây? Nhi thần hảo vui vẻ."
Dạ An Thần sờ sờ hắn đầu, nắm tay hắn, cười nói, "Mẫu hoàng đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ đến."
"Bệ hạ." Dương Thiên Lâm cũng đã đi tới, đối Dạ Minh Việt vẫy tay, "Việt nhi, đến phụ quân nơi này."
Dương Thiên Lâm xuất thân danh gia, khí chất ôn nhuận như ngọc, mẫu thân là đương triều Thừa tướng, nhiều thế hệ trung lương, tuy rằng mỗi đại nữ đế đô đều làm suy yếu lực lượng Dương thị tộc nhân tại triều đình, nhưng là như trước tín nhiệm Dương gia tộc. Cho nên, cho dù Dạ An Thần đối Dương Thiên Lâm không có gì cảm tình, cũng chưa bao giờ từng chân chính cho hắn mất thể diện, thẳng đến sau khi Ly Tuần Lạc vào cung.
Dạ An Thần đối Ly Tuần Lạc mê luyến đến cực điểm, Ly Tuần Lạc tiến cung, Dạ An Thần đã không có chiêu qua thị quân khác, Dương Thiên Lâm làm hậu quân, vì hoàng tự, tự nhiên muốn nói hai câu, ngược lại cùng Dạ An Thần sinh ra khắc khẩu, sau đó, Dạ Minh Việt mất, Dương Thiên Lâm cũng không quản chuyện tình hậu cung, thẳng đến Dạ An Từ làm phản, Dạ An Thần hốt hoảng ra cung, sau lại mới biết được, hậu cung của nàng người trốn kẻ chết, ba năm sau, một lần nữa đăng cơ, hậu cung tất cả mọi người đều thay đổi.
Đi vào chính điện, ngồi ở chủ vị, Dương Thiên Lâm tự mình cấp Dạ An Thần ngã một chén trà nóng, ôn thanh nói, "Nghe nói bệ hạ đem hoàng tử đều kêu lại đây, thần vừa lệnh nhà bếp làm các món ăn hoàng tử thích."
"Ân, không cần chuẩn bị nhiều như vậy, buổi tối ăn nhiều không tốt." Dạ An Thần nhấp một ngụm trà nóng, ý bảo Dương Thiên Lâm ở bên người nàng tọa hạ, "Ngươi cũng tọa."
"Thần đã biết." Dương Thiên Lâm thản nhiên nở nụ cười.
Dạ Minh Việt lần đầu tiên cùng chính mình mẫu hoàng dựa vào là như vậy gần, trong ánh mắt đều là lòe lòe tỏa sáng, bị Dạ An Thần lãm vào trong ngực hỏi mấy vấn đề, lại kích động không được, khuôn mặt đều đỏ rực, nhìn ra được đến cao hứng thật sự.
Dạ An Thần trong lòng chua sót, thầm hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, về sau phải rút ra một ít thời gian bồi đứa nhỏ.
Mặt khác hai cái hoàng tử rất nhanh cũng đến Phượng Loan điện.
Nhị hoàng tử Dạ Minh Lương năm nay năm tuổi, sinh phụ là một cái bình thường tiểu thị nhân, bị Dạ An Thần lâm hạnh, sau thăng vì thị quân, hắn vận khí không sai, chính là một lần thành sủng, liền sanh ra Dạ Minh Lương, nay cũng là nhất điện đứng đầu; Tam hoàng tử Dạ Minh Việt (thấy bảng qt trùng như thế) năm nay ba tuổi, sinh phụ là Chiêu quý quân, chỉ dưới hậu quân.
Ba cái hoàng tử rất ít nhìn thấy mẫu hoàng, cho nên làm Dạ Minh Việt biết Dạ An Thần ở ngự hoa viên khi, mới có thể liều lĩnh chạy tới.
Nhìn thấy Dạ An Thần, hai hài tử còn có chút thẹn thùng, bất quá khi bọn hắn bị Dạ An Thần ôm vào trong ngực sau, rất nhanh liền im lặng xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đồng dạng đỏ bừng đứng lên.
Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu dùng bữa.
Ba hoàng tử lần đầu cùng Dạ An Thần ăn cơm, đều có chút câu nệ, hai hoàng tử nhỏ, ngay cả đũa đều cầm không được.
Dạ An Thần cũng thực cảm khái, càng cảm thấy đời trước có lỗi với các hoàng tử.
Đem Dạ Minh Việt nhỏ tuổi nhất ôm vào trong ngực, tự tay uy hắn ăn, lại cấp hai hài tử gắp món ăn, dặn bọn họ không thể kiêng ăn, ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa còn nói, về sau học, cách vài ngày phải báo danh với nàng, nàng sẽ kiểm tra công khóa -- Linh Quốc hoàng tử không chỉ phải học tập lễ nghi, một ít kinh sử cũng cần hiểu biết, lớn lên một chút cần theo phụ thân học tập quản gia.
Trừ bỏ ba tuổi tam hoàng tử không quá hiểu lời của Dạ An Thần, hai hoàng tử còn lại có vẻ thật cao hứng.
"Hậu quân, việc hậu cung ngươi quản rất khá, vất vả ngươi."
Thị nhân đem tàn canh lãnh thu thập xuống, ba hoàng tử cũng bị thị nhân dẫn đi nghỉ ngơi, thị nhân một lần nữa mang điểm tâm cùng nước trà, Dạ An Thần cùng Dương Thiên Lâm ngồi ở cùng nhau, Dạ An Thần có chút cảm khái nói.
"Đây là thần phải làm." Dương Thiên Lâm nở nụ cười, "Thần là hậu quân, việc này thuộc bổn phận của thần."
Dạ An Thần trấn an vỗ vỗ tay Dương Thiên Lâm nói, "Trẫm biết lúc trước vì Ly Tuần Lạc trẫm không nể mặt ngươi, sẽ không có lần tiếp theo."
Nghe vậy, Dương Thiên Lâm chỉ biết, Ly Tuần Lạc thất sủng.
Bất quá việc này thực bình thường, hậu cung các vị thị quân, thất sủng, được sủng ái lúc nào cũng có, không kém Ly Tuần Lạc.
Dạ An Thần trầm mặc, "Trẫm mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì, nhưng là có một việc, Ly Tuần Lạc phải sống, khi trẫm không cho phép, Ly Tuần Lạc không thể chết được."
"Thần hiểu được." Dương Thiên Lâm cúi đầu, Ly Tuần Lạc vào cung ba tháng, hầu như đều đắc tội với người trong hậu cung, trước kia có nữ đế sủng, các vị thị quân tự nhiên không dám làm gì, hiện tại thất sủng, có thể có trò hay nhìn, chính là không chết mà thôi, thủ đoạn hậu cung có rất nhiều.
"Trẫm đêm nay sẽ không ngủ lại." Dạ An Thần đứng lên, sửa sang lại một chút tay áo, "An toàn của các hoàng tử ngươi cũng chú ý một chút, bọn họ còn nhỏ, bình an mạch tam thiên sẽ thỉnh một lần, biết không?"
"Thần tuân chỉ." Dương Thiên Lâm nói, tuy rằng nữ đế không lưu lại làm cho hắn có chút mất mát, nhưng là nữ đế hôm nay đến ăn cơm đã đủ làm cho hắn mừng rỡ, lại biết được Ly Tuần Lạc thất sủng, bệ hạ cũng sẽ không làm hắn mất thể diện nữa, hoàng tử lại được sủng ái, còn gì bằng nữa ?
Thời điểm ra khỏi Phượng Loan điện, sắc trời đã mốn đen, tuyết tiếp tục rơi, vươn tay là có thể hứng được vài bông tuyết.
Dạ An Thần nắm tay Tuyết Sương Linh chậm rãi đi trên đường, thị nhân cùng bọn thị vệ đều xa xa theo sau hai người.
Hai người đều không có bung dù, chỉ có đèn lồng trong tay Tuyết Sương Linh tản ra mông lung quang mang.
"A Linh." Dạ An Thần thấp giọng kêu.
"Bệ hạ."
"Về sau, thời điểm không có người, kêu trẫm bằng A Thần được không?" Dạ An Thần nghiêng đầu, cười nói, "Cũng không cho tự xưng thuộc hạ, được không?"
Tuyết Sương Linh mím môi, không nói gì.
Dạ An Thần đi qua hôn mi mắt nàng, dán môi nàng, hàm hồ nói, "Gọi ta A Thần, về sau thời điểm chỉ có chúng ta, bảo ta tên, ta không phải hoàng đế, ta chỉ là người yêu của ngươi."
Người yêu? Tuyết Sương Linh thùy mi mắt, hơi hé môi, "... A Thần."
Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, ôm lấy thắt lưng Tuyết Sương Linh, tinh tế mật mật hôn môi, triền miên lưu luyến.
Tuyết Sương Linh một bàn tay dẫn theo đèn lồng, nghĩ đến thị nhân phía sau, nhất thời thân thể liền cứng ngắc, hai tay đặt phía sau, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng là nàng rất nhanh liền quên người phía sau, quên hết thảy, trong hô hấp toàn hương vị của Dạ An Thần đã làm nàng muốn mất hết giác quan.
Hồi lâu sau, Dạ An Thần buông ra Tuyết Sương Linh, song phương kéo ra một sợi tơ.
Lại tới gần nàng, cắn cắn môi nàng, nhất bính tức lui.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi." Dạ An Thần lôi kéo Tuyết Sương Linh, hướng Long Miên điện đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện