Chương 13: Mật Đạo (hai)
Tuyết Sương Linh đứng ở trên cao, có chút lo lắng nhìn Dạ An Thần.
Tuy rằng Dạ An Thần biểu tình không có gì biến hóa, nhưng Tuyết Sương Linh cảm giác được rõ ràng, quanh thân nữ đế bệ hạ, hơi thở ở trong nháy mắt liền trầm xuống.
Chẳng lẽ là vừa rồi mình nói gì không đúng? Trong đầu quét qua một vòng, Tuyết Sương Linh không phát hiện điều gì không hợp.
"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh thấp giọng kêu.
Dạ An Thần nâng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Tuyết Sương Linh.
Ánh mắt Tuyết Sương Linh đều là hình ảnh của nàng, tràn đầy, rốt cuộc chứa không được người khác.
Trong nháy mắt, Dạ An Thần đột nhiên rất muốn hỏi nàng – Kiếp trước, ngươi đến tột cùng mang tâm tình gì nhìn ta cùng Ly Tuần Lạc ở cùng nhau? Nhìn ta cẩn thận trân quý đồng tâm kết, rất thống khổ có phải không? Ném xuống lại tìmvề, là sợ hãi ta sinh khí đúng không? Cuối cùng, ngươi ở tẩm cung tự thiêu mà chết, có phải hay không cảm thấy giải thoát rồi? Tự do rồi?
"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh nghi hoặc nhìn nàng, đi xuống dưới, lo lắng hỏi "Bệ hạ ngươi làm sao vậy?"
Dạ An Thần đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.
Đúng rồi, Tuyết Sương Linh này không phải Tuyết Sương Linh kia, những vấn đề này hỏi nàng, nàng cũng trả lời không được. Huống chi, cần đáp án này làm gì? Tuyết Sương Linh vẫn là Tuyết Sương Linh, cho tới bây giờ đều không thay đổi, bất luận là kiếp trước, hay là kiếp này, trong mắt nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ có duy nhất bản thân mình.
Hít một hơi thật sâu, Dạ An Thần cười nói, "Chỉ là nghĩ đến một số việc không tốt thôi."
Tuyết Sương Linh không hỏi tiếp, chỉ là cúi đầu, đem bàn tay đang nắm chặt của Dạ An Thần mở ra, xem nàng có bị thương hay không.
Dạ An Thần phản cầm tay nàng, cười khẽ, "Chúng ta trở về đi."
"Dạ, bệ hạ." Tuyết Sương Linh dừng một chút, "Mật đạo nên xử trí như thế nào?"
Dạ An Thần lôi kéo Tuyết Sương Linh trở về, "Ta sẽ an bài ám vệ tới nơi này điều tra, ngươi yên tâm."
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc chỉ có Tuyết Sương Linh và bản thân, Dạ An Thần đã không xưng "trẫm", đều dùng "ta".
Lúc trở về hai người đều tự giác đi nhanh hơn, rất nhanh đến lối rẽ, mật đạo bên trái các nàng vừa đi qua, cửa ra là nội điện, cửa ra mật đạo bên phải còn chưa biết.
Dạ An Thần đứng ở lối rẽ, trầm mặc nhìn mật đạo bên phải.
Nếu nàng không đoán sai, cửa ra mật đạo bên phải hẳn là Long Miên điện thư phòng đi.
Rảo bước tiến lên bên phải mật đạo, Dạ An Thần cước bộ cực nhanh, tựa hồ là nháy mắt đi đến cuối.
Tuyết Sương Linh cầm ngọn nến đi theo phía sau nàng, nhìn nàng ở trên tường sờ soạng vài cái, sau đó cửa ngầm liền mở ra, ánh sáng chói lọi liền tiến vào.
Dạ An Thần gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng mà cười cười, mật đạo này, quả thật là mật đạo kiếp trước Tuyết Sương Linh đưa nàng rời đi - lúc nghe đến Tuyết Sương Linh nói cửa ra mật đạo là ở núi giả, Dạ An Thần liền xác định, sở dĩ ngay từ đầu không nghĩ lên xem, là vì cửa vào mật đạo không giống.
Thật sự là ông trời chê cười. Nếu không phải Tuyết Sương Linh bởi vì ghen ném xuống đồng tâm kết, tiến tới phát hiện mật đạo này, cuối cùng cứu mạng nàng, kiếp trước nàng có thể hay không chết trong hoàng cung? Kết quả là, đồng tâm kết Ly Tuần Lạc gián tiếp cứu mạng nàng! Nếu kiếp trước Ly Tuần Lạc biết, có thể hay không tức giận đến sống lại?
Nắm tay Tuyết Sương Linh thật chặt, Dạ An Thần quay người đem Tuyết Sương Linh gắt gao ôm vào trong ngực.
"Thực xin lỗi......" Thực xin lỗi, Tuyết Sương Linh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...
Tuyết Sương Linh ngây người một chút, cảm thấy bệ hạ của nàng hình như có chút kỳ quái, bằng không vì sao lại nói thực xin lỗi chứ?
Do dự một chút, một bàn tay Tuyết Sương Linh ôm lấy eo Dạ An Thần, thử hỏi, "Bệ hạ làm sao vậy?"
Dạ An Thần mặt chôn ở cổ nàng, còn nhẹ nhàng cắn một ngụm, Tuyết Sương Linh không có phòng bị kinh hô ra tiếng, lập tức cắn môi, hai má rất nhanh đỏ ửng.
"Gọi tên ta." Dạ An Thần tiếp tục cắn nàng một ngụm.
Tuyết Sương Linh nhấp mím môi, hơi hơi nghiêng đầu, "A Thần."
Dạ An Thần cúi đầu cười cười.
Nàng vừa rồi xác thực muốn hỏi Tuyết Sương Linh, hỏi nàng đến tột cùng có hay không hận mình. Bất quá ngẫm lại, nàng vẫn là không hỏi, có ý nghĩa gì đâu? Tuyết Sương Linh chung quy là của nàng.
Lôi kéo Tuyết Sương Linh đi ra mật đạo, quả nhiên là Long Miên điện tiểu thư phòng, nhìn giá sách nằm đối diện, lại cái gì đều không có thấy.
Phía sau cửa ngầm đột nhiên tự động đóng, hai người lập tức nghe thấy thanh âm kỳ quái, là từ giá sách đối diện truyền đến, nhưng hai người nhưng không phát hiện điều gì kỳ quái.
Đây là có chuyện gì? Dạ An Thần tiến lên vài bước, đi đến trước giá sách, lấy tay sờ sờ ô vuông trên bình hoa.
Tiểu ô vuông cái gì đều không có.
Năm ngón tay dừng trên mặt tiểu ô vuông, ô vuông tựa hồ có hoa văn, Dạ An Thần hơi hơi dùng sức đè xuống.
Không có tiếng động khác thường.
"Bệ hạ, làm sao vậy?" Tuyết Sương Linh thổi tắt ngọn nến, đi qua bên người Dạ An Thần.
"Cơ quan hẳn là trong này." Dạ An Thần hơi liễm mi, nghiêng thân đổi một chút vị trí, buông lỏng tay ra.
Tuyết Sương Linh cũng chạm đến đến cái kia vị trí, dùng sức đè xuống, cũng là không có phản ứng, nàng nghĩ nghĩ, năm ngón tay dùng sức, thuận chiều kim đồng hồ xoay một vòng.
Cửa ngầm lại mở ra.
"Ấn xuống còn phải xoay một chút." Tuyết Sương Linh giải thích nói.
Dạ An Thần xoay lại, "Phía trước không thấy ngươi, ta gọi An Tử Thuần đi tìm ngươi, hiện tại hẳn là còn tìm, chúng ta trước rời đi nơi này." Xem ra, kiếp trước hẳn là Tuyết Sương Linh phát hiện mật đạo này.
"Làm cho bệ hạ lo lắng." Tuyết Sương Linh cúi đầu nói.
Dạ An Thần nhẹ nhàng ôm nàng, "Hai chúng ta còn nói vậy sao?"
Dạ An Thần cười cười, đi trước ra khỏi thư phòng, Tuyết Sương Linh vẫn giống như trước đây, trầm mặc đi theo phía sau cách nàng ba bước, chỉ cần nàng vừa quay đầu lại, là có thể thấy nàng.
Đại tuyết vừa tan, ánh mặt trời phủ khắp nơi.
Đi ra nội điện, bên ngoài đã muốn loạn thành một đoàn, Tuyết Sương Linh không thấy, bệ hạ giận dữ, vì mạng nhỏ của chính mình, An Tử Thuần phân phó không ít thị nhân đi ra ngoài tìm kiếm, hắn thật ra rất thông minh, cũng không nói vì sao Tuyết Sương Linh trong tẩm cung bệ hạ biến mất, chỉ nói bệ hạ tìm Tuyết thị vệ có việc gấp.
"Đem An Tử Thuần gọi đến." Dạ An Thần đứng ngoài cửa lớn, thản nhiên nói với thị vệ bên cạnh nói.
"Dạ, bệ hạ." Thị vệ cung kính hành lễ, nhanh chạy ra.
An Tử Thuần rất nhanh tới, thấy Tuyết Sương Linh đứng phía sau Dạ An Thần, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tham kiến bệ hạ." An Tử Thuần quỳ trên mặt đất, cái trán chạm sàn.
"Đứng lên đi." Dạ An Thần nhìn hắn một cái, "Đem mọi người kêu trở về, không có việc gì."
"Nô tỳ tuân chỉ." Lau trán đầy mồ hôi, An Tử Thuần không dấu vết nhìn thoáng qua Tuyết Sương Linh, có chút nghi hoặc, hắn xác thực không thấy Tuyết Sương Linh rời đi, như vậy, Tuyết Sương Linh đến tột cùng là như thế nào biến mất?
Ở trong hoàng cung nhiều như vậy năm, An Tử Thuần am hiểu cách sinh tồn trong cung, rất rõ ràng biết khi nào nên mang theo lỗ tai ánh mắt, khi nào thì không thể, tự nhiên sẽ không mang nghi hoặc hỏi ra, cũng sẽ không nói cho những người khác, sẽ chỉ để trong bụng.
An Tử Thuần rất nhanh đem thị nhân được phân phó ra ngoài tìm Tuyết Sương Linh mang về, cho bọn họ tiếp tục công việc của bản thân, nên làm cái gì thì làm cái đó, sau đó im lặng đi theo phía sau Dạ An Thần, sụp mi thuận mắt.
Tìm được Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần cũng trầm tĩnh lại, sau đó liền cảm thấy chính mình có chút đói bụng, ngẫm lại chính mình còn ăn được một ít, Tuyết Sương Linh chỉ sợ là cái gì cũng chưa ăn, nàng phân phó An Tử Thuần đi Ngự thiện phòng lấy nhiều điểm tâm lại đây, chính mình mang theo nàng đi Ngự thư phòng.
Ngự thư phòng trên bàn như cũ là tấu chương, gần nhất mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, biên cương cũng an ổn, không có đại sự phát sinh, cho nên trên bàn tấu chương không nhiều, một canh giờ có thể xem hết.
Tuyết Sương Linh đứng ở một bên.
An Tử Thuần rất nhanh mang điểm tâm vào, Dạ An Thần mở tấu chương, "A Linh, ngươi đi vào trước ăn một chút gì."
"Dạ, bệ hạ." Tuyết Sương Linh tiếp nhận thức ăn trong tay An Tử Thuần, đi vào ngự thư phòng tiểu cách gian.
Đem điểm tâm lấy ra, Tuyết Sương Linh trước mang cho Dạ An Thần một đĩa điểm tâm thích ăn, sau đó mới ăn.
Nàng buổi sáng vốn không ăn gì, hiện tại thực tại là có điểm đói bụng, không chỉ có đem một chén lớn gà ti thủ can diện điều ăn, còn ăn hai bàn điểm nhỏ tâm, kết cục chính là bụng có điểm trướng.
Dạ An Thần đi đến, thấy tình trạng thức ăn trên bàn, ngăn lại động tác của Tuyết Sương Linh, thuận thế ngồi ở bên người nàng, khẽ cười nói, "Ăn nhiều như vậy, không sợ bỏ ăn?"
Tuyết Sương Linh không nhìn nàng, chính là lỗ tai có điểm hồng.
Dạ An Thần nghiêng người cắn lỗ tai của nàng, Dạ An Thần kêu An Tử Thuần tiến vào dọn dẹp.
"Tấu chương xử lý xong rồi?" Tuyết Sương Linh hỏi.
Một bàn tay theo vạt áo tiến vào bên trong quần áo Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần không chút để ý nói, "Còn không có."
Cắn môi, Tuyết Sương Linh áp chế không cho bản thân phát ra âm thanh, Dạ An Thần ngẩng đầu, liền thấy cổ nàng đều đỏ.
Khẽ cười một tiếng, ngón tay chạm đến đến da thịt Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần nghiêng người hôn trụ môi nàng, "Ngoan, kêu đi ra."
Tuyết Sương Linh phe phẩy đầu, thở dốc nói, "Bệ hạ, nơi này không được..."
"Có cái gì không được?" Dạ An Thần không thèm để ý nói, "Sẽ không ai vào."
Tuyết Sương Linh mím môi, bị đặt trên cẩm tháp, Dạ An Thần hô hấp dừng trước trước ngực nàng, cảm giác sung sướng.
Cười khẽ, cắn trụ nhũ hoa nhiễm phấn hồng trước ngực, bàn tay vuốt ve da thịt Tuyết Sương Linh, mỗi điểm đi qua đều nổi lên hỏa diễm, càng ngày càng nóng rực sắc dục.
"Đến, A Linh, cởi quần áo của ta." Đôi môi dán trước ngực Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần trêu đùa nói.
Tuyết Sương Linh cố gắng trụ chính mình hô hấp, ngón tay run rẩy, hơn nữa ngày mới cởi được quần áo của Dạ An Thần.
Da thịt không có trở ngại dán cùng một chỗ, Dạ An Thần nhẹ nhàng cắn da thịt Tuyết Sương Linh, lưu lại một cái xanh tím dấu vết.
Hai tay vuốt ve nhủ hoa đã dựng thẳng lên trước ngực, bên tai truyền đến âm thanh than nhẹ vì không chịu được áp lực của Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần càng phát ra đắc ý cười, bàn tay bắt đầu đi xuống đi, đem Tuyết Sương Linh thần trí toàn bộ đều thiêu đốt hầu như không còn.
Bình luận truyện