Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký

Chương 5: Kế mẫu chưa buông tha



Việc đã giải quyết xong, nàng không cùng hắn đầu gối tay ấp nhưng vội mặc quần áo chuẩn bị rời khỏi đó ngay.

Nhìn hắn thỏa mãn mà ngủ, nàng không khỏi thở dài. Người ta sau khi trải qua xuân tình trên giường đều có mộng xuân, mà nàng lại còn trâu lì rời đi, đến cả mắt còn chưa kịp nhắm… Cảm giác hiện giờ chỉ là hai chữ “sung sức”…

Này là nàng quá khỏe mạnh rồi? Hình tượng thục nữ của nàng… trả nàng đi a~~~

Nàng nhìn hắn, có chút quyến luyến mà đưa tay khắc họa gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nàng có áy náy khi khiến thanh quan như hắn nhuốm bùn, nhưng nàng không nuối tiếc. Một nam tử hán như hắn, bất cứ nữ nhân nào gặp phải đều sẽ si mê. Nàng cũng có chút si, nhưng nàng một thân đầy bụi trần, không xứng với một người vô dật* như hắn. Huống hồ, sau đêm qua, hắn sớm đã không thể cùng nàng…

Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp nhân lúc hắn ở dưới thân mình mà hỏi tên hắn a~

Nàng mặc kệ, có duyên sẽ gặp lại… còn nếu không có… nàng sẽ tới hôn lễ của hắn mà nháo một phen. Aizz, không biết vị tiểu thư tốt số nào sẽ thu phục được hắn đây?

Hắc hắc, không sao, nàng là người đầu tiên cưỡng ép được hắn a~ Người đầu tiên rất quan trọng nha~ Hắn hẳn là sẽ không ngại để nàng nháo tiệc đâu~

A, lần đầu tiên… cũng nên lưu lại gì đó?

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ trong phút chốc, rồi khẽ reo. Nàng có chuẩn bị sẵn cho việc lưu lại ấn ký nha~

Dương Tiếu Tâm đưa tay lấy hầu bao bên hông. Trong hầu bao nho nhỏ của nàng là một cái nghiên dài hơn hai tấc, rộng hơn một tấc và dày khoảng ba phân; một thỏi mực dài hai tấc, dày hai phân và một cây bút lông dài ba tấc.

Mực là thứ mà nàng trộm đi từ chỗ sư phụ. Khi đấu kiếm pháp với nàng, sư phụ thường bảo nàng dùng một cây bút gỗ chấm loại mực đặc biệt này để truy kích nàng. Sau hai canh giờ, chỉ cần nàng điểm trúng một vệt mực trên người sư phụ, nàng sẽ được ăn cơm tối, bằng không sẽ phải xách thùng nước đứng tấn trong hai canh giờ kế tiếp, đương nhiên là cũng phải nhịn ăn. Mực này rất đặc biệt, vừa đậm sắc lại nhanh khô, khó phai; một khi đã vẽ thì chỉ có thể dùng diệp hạ châu sắc nước với lá chè xanh để tẩy dần… Mà cái cách biến thái này lại có ai nghĩ ra ngoại trừ vị sư phụ rảnh rỗi của nàng chứ?

Còn nghiên và thỏi mực là do chính tay nàng lấy đá ở khe núi Tử Vực mà chạm khắc khi nhàm chán. Loại đá này nàng chỉ thấy xuất hiện ở Tử Vực, đen tuyền một màu, ẩn ẩn mấy đường vân đá màu trắng trong suốt. Đá vừa mịn vừa láng, đông ấm hạ mát, lại cũng không nặng như đá thường, so với ngọc thạch có thể nói là không chút kém cạnh. Bút cũng là gỗ ở Tử Vực mà thành, trên thân bút tỉ mỉ khắc một bức Sơn Đồ Ẩn Vân, so với thư pháp vẽ cảnh mềm mại không thua, mới lạ bội phần.

Nàng nhanh chóng mài mực rồi họa một bức Trúc Quân Tử thanh thoát trên lưng Cổ Vô Dật. Cổ Vô Dật trải qua đêm đầu rất mệt mỏi, không nhạy bén như bình thường nên không biết trò đùa ngớ ngẩn của nàng, chỉ khẽ thở nhẹ vài hơi rồi tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Dương Tiếu Tâm hài lòng ngắm bức Trúc Quân Tử tọa trên lưng hắn, môi khẽ nhếch. Quả nhiên rất hợp, khiến hắn tăng thêm vài phần phong tình… Cổ Vô Dật người này thực đúng là mỹ nhân hiếm gặp nha~

Sau khi mãn nhãn, Dương Tiếu Tâm vội vàng chui qua khung cửa sổ rồi chạy đi một mạch. Tại sao không đi bằng cửa chính ư? Như vậy còn gì là phong phạm của một nữ hái hoa tặc nữa a~ Phải lén lén lút lút mới có vẻ ẩn giấu gian tình nha~

=====___Ta là đường phân cách nữ hái hoa tặc sau khi phạm tội liền lén lút phủi trách nhiệm mà chạy như bay___=====

Khi nàng trở về Vô Tự liền cảm nhận được khí tức cường đại lởn vởn quanh Tử Vực. Theo lời sư phụ của nàng, Vô Tự xưa nay vốn hiếm người qua lại vì địa thế âm u hiểm trở cùng thú dữ ẩn núp xung quanh. Cao thủ đến đây đương nhiên chỉ có một việc để làm – Truy lùng tung tích của nàng.

Vị đại mỹ nhân mẫu phi, mà đúng hơn là kế mẫu của nàng cũng thực kĩ lưỡng quá đi, nàng đã sớm rớt xuống vực sâu vạn trượng từ tháng trước, thế mà đến giờ kế mẫu cũng vẫn chưa đành lòng buông tha cho nàng. Bà ta sợ gì chứ? Quyền lực thiên hạ hơn phân nửa đã nằm trong tay bà ta, đương kim hoàng thượng hiện giờ so với bù nhìn cũng không khác biệt mấy, vậy mà bà ta vẫn không hề buông tha một con rối hư nát của cố triều đại là nàng. Bà ta đang ngại nàng quyến rũ đương kim hoàng thượng để chống lại bà ta sao? Hắc, cũng thật là tức cười. Sao không tự bảo hắn canh giữ tim mình cho thật tốt mà lại tìm mọi cách để sát hại nàng?

Chờ nửa ngày trời, rốt cuộc người cũng đi hết. Nàng nhanh nhẹn vận khí phi thân xuống vực. Bọn họ hẳn là có đập đâu vào tường cũng không ngờ nàng sống ở nơi địa ngục này đi!?

… Còn sống với cả một lão bà bà quản ngục đáng sợ nữa…

Chưa đặt chân xuống Tử Vực cốc, Dương Tiếu Tâm đã thấy sư phụ của mình chực chờ sẵn, trong tay là một cây bút lông bằng gỗ mục xơ xài. Người ném cho nàng cây bút, chưa nói được lời nào mà đã nhanh chóng thi triển công pháp.

“Sư phụ! Người nỡ lòng tấn công đồ nhi trước!?” Nàng phụng phịu trách, mũi chân nhẹ nhàng đạp vào vách núi để né tránh.

“Ngươi vi phạm sư quy, đây chính là một nửa hình phạt. Nội trong hai canh giờ này, nếu trúng một đòn của ta liền phải chịu thêm một nửa hình phạt còn lại, nếu không đánh trúng ta một đòn thì chịu bụng đói cả ngày mà xách thùng đứng tấn đi.”

“Người bất công!”, Dương Tiếu Tâm vừa la oai oái vừa không ngừng thi triển khinh công để né tránh cùng tìm kiếm cơ hội phản đòn. Sư phụ của nàng cũng thật tinh tường. Hôm trước nàng rời đi vào canh tí một khắc, hôm nay trở về tuy cũng vào canh tí nhưng lại trễ mất một phần tư khắc… Khi rời khỏi cốc, thấy sư phụ vẫn lặng yên nằm phòng kế bên, nàng cứ đinh ninh rằng sư phụ đã trúng mê dược của mình mà ngủ li bì, không biết rằng hóa ra nàng ta vốn đi guốc trong bụng nàng, liền cứ như vậy một khắc sa chân, vạn kiếp bất phục…

Nhưng nàng tuy khinh công đã đạt đến thượng thừa, nhưng võ công so với sư phụ còn quá kém, khiên cưỡng bày chiêu trò mới có thể né được vạn vạn chiêu thức diệu ảo khôn lường của sư phụ, nhưng lại không có cơ hội tung ra chưởng nào. Kết cuộc chính là, tuy thành công thoát khỏi “một nửa hình phạt còn lại”, nhưng nàng vẫn không thể chạm đến bữa trưa cùng bữa xế nóng hổi thơm ngon do chính tay sư phụ biếng nhác của nàng cất công nấu, thay vào đó là xách thùng đứng tấn trong vòng bốn canh giờ. Bốn canh giờ xách nước đứng tấn đáng sợ đến cỡ nào, vậy mà khi nàng phản bác lại vị sư phụ biến thái của mình, ai đó chỉ phun ra bốn chữ nhẹ tênh: “Chỉ có bốn canh.” Nàng khóc a khóc…

Chuyện như thế vẫn chưa nghiêm trọng lắm, đáng hận là vị sư phụ nào đó vào giữa trưa lại xới một bát cơm đến chỗ nàng, vừa ăn vừa hỏi chuyện: “Bọn người khi nãy muốn đuổi giết ngươi?”

Ta gật đầu, cố nuốt nước miếng đang ứa ra bên khóe miệng.

“Độc của ngươi cứ mỗi tháng lại tái phát, ngươi tính sao?” Vô tâm để ý đến đồ nhi đáng thương là ta, người tiếp tục thong dong ăn một miếng hỏi một tiếng.

Mặc dù sư phụ ta hỏi cớ hơi… à ừm… xúc tích… nhưng chuyện ta phải tính đương nhiên không nằm ngoài việc để lộ thân phận. Thử nghĩ xem, một trọng phạm vừa biến mất khỏi chưa được bao nhiêu ngày liền đồng thời xuất hiện một nữ hái hoa tặc quái đản, một tháng cưỡng hiếp một nam nhân, mà quan trọng là nàng ta chỉ toàn thượng giường nam nhân anh tuấn tiêu sái… Nghĩ thế nào cũng có gian tình ẩn giấu…

Triều đình lại không phải một đám ngốc tử, mà kế mẫu cùng đương kim hoàng thượng lại càng là sói giữa bầy sói, đương nhiên thà bắt nhầm còn hơn bỏ xót. Nếu là rơi vào tay đương kim hoàng thượng thì tốt, nàng cùng lắm chỉ bị đoạt lại ngọc ấn rồi bị cưỡng ép làm nữ nhân hậu cung, sống một đời chim chậu cá lồng vàng son. Nhưng nếu là rơi vào tay kế mẫu, mà khả năng này luôn cao hơn, thì cái mạng nhỏ của nàng chắc chắn sẽ mất, hơn nữa, “hắn” cũng sẽ phải cùng nàng chôn thây trong hậu cung mà không ai hay biết, mà vốn cũng chẳng có ai thèm để tâm.

Dương Tiếu Tâm nghe hỏi, nét mặt một chút cũng không nghiêm trọng, vẫn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ bất cần đời mà đáp: “Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn.”

Vẻ mặt của sư phụ nàng lập tức trầm xuống: “Ngươi nghĩ được sao? Ngươi muốn để lộ u cốc này ư?”

“Cùng lắm là ta rời khỏi nơi này, ẩn cư giang hồ.” Nàng cười rạng rỡ, nói như thể đượng nhiên.

Sư phụ nàng mày nhíu thành một đường, tức giận quát: “Ngươi nghĩ ngươi có thể so với đám người ở trên sao? Luận về khinh công, xem như ngươi giỏi, nhưng xét về võ công của ngươi, muốn tung ra một chưởng cũng không kịp! Ban nãy là vi sư mới dùng chưa đến một phần công lực, ngươi đã chật vật thành bộ dáng như vậy, còn bọn họ sẽ nương tay với ngươi chắc? Ngươi nghĩ bọn họ có khả năng động lòng trắc ẩn thả cho ngươi một con ngựa?”

“Không có khả năng.” Nàng bình thản đáp “Nhưng là, ngoài võ công, con còn có cái đầu này.” Nàng không phải là kẻ ngốc đến nỗi để bọn họ nhìn thấy sơ hở của nàng. Nàng chán ghét võ công, chán ghét phải vấy máu tươi nên khi trước, nàng không hề để tâm trau luyện võ thuật. Nhưng nàng cũng không thể chỉ dùng một thân liễu yếu đào tơ để sống, nên luận về tài trí cùng khinh công, độc dược, nàng tự tin khẳng định mình cũng xứng để nêu danh cao thủ. Đó cũng chính là lí do nàng được trọng dụng trong cấm vệ quân.

Chó săn Độc Tâm của triều đình từng hành tẩu giang hồ, giết người vô số khẳng định không ai không nghe đến đại danh. Trùng hợp, đó chính là nàng.

Sư phụ nàng thở dài lắc đầu. Tuy lúc nào cũng là một cái bộ dạng cười đến tê tâm liệt phế như một kẻ ngốc, nhưng tính tình tiểu đệ tử của nàng quá sức quật cường, một khi là chuyện đã quyết thì có làm cách nào cũng không thể lay chuyển. Tới nước này, chỉ đành hòa hoãn khuyên răn tiểu đồ đệ này một chút, ai bảo nàng không muốn mất đi đồ nhi ngốc này chứ? “Ta cho ngươi ba ngày. Nội trong ba ngày này, hãy tìm một nam nhân giúp ngươi giải độc. Vô sỉ như ngươi, chắc cũng không sợ bị mang tiếng kim ốc tàng kiều chứ?”

“Đồ nhi không làm.” Nàng lạnh giọng đáp. Không phải không muốn, không phải không thích, mà là kiên quyết không làm. Nàng tuy lãnh huyết, nhưng cũng luôn có tôn chỉ riêng của minh. Không động đến người vô tội là một trong số đó. Phải hạ mình cưỡng ép nam nhân lên giường đã là đạt mức giới hạn nhẫn nhịn của nàng rồi. Bảo nàng trộm nam nhân về cốc? Đừng mơ!

“Nếu như vậy, thì đợi ngày ngươi lộ tung tích. Chuyện ngươi muốn làm, xem như là mộng đi, ta đây không quản.” Kẻ làm sư phụ nàng cũng quyết không khoan nhượng nữa. Cứng đầu cố chấp như vậy sẽ không thể thành tài được. Huống hồ, nàng là sư phụ, không có đạo lí nào lại cho phép đồ đệ phản sư trong mọi việc.

“Sư phụ vốn không phải là ghét thấy người lạ xuất hiện trong cốc sao?” Dương Tiếu Tâm vờ ngốc hỏi.

“Đây là biện pháp cuối. Nếu ngươi không muốn, ta không ép, nhưng đã không theo lời vi sư dạy, danh hiệu sư phụ này, ta bỏ.” Sư phụ nàng xoay người rời đi, trầm giọng lẩm nhẩm “Ta vốn chán ghét người lạ, nhưng là vì ngươi.”

Nghe được câu này, Dương Tiếu Tâm cảm thấy có chút rung động. Lão sư phụ cố chấp của nàng đồng ý xuống nước, lại còn nói lời mùi mẫn?

Trăm suy ngàn tính, vẫn là nên thu dưỡng một tiểu bạch kiểm chuyên dụng để giải độc. Nàng không muốn chết, không muốn bị giam cầm, càng không muốn để mất cơ hội cứu thoát hắn.

“Đồ nhi đi ngay. Sư phụ miễn cho ta hình phạt này nga~” Lời vừa dứt, liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sư phụ của nàng mỉm cười gian trá. Hảo đồ nhi. Ngươi trốn được một canh này, không trốn được cả đời đâu… Bắt vi sư phải nói lời đường mật ớn lạnh đó? Chờ chịu phạt đi!

Chú thích:

*Vô dật: Theo như sách kinh nhà Phật, phóng dật nghĩa là tâm hướng ra ngoài (chạy theo các pháp trần). Vậy vô dật ở đây là từ viết tắt của vô phóng dật – không nhiễm bụi trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện