Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 1 - Chương 49: Không có gì hay



Editor: Kinh Thuế

Kính Nguyệt Sâm cảm nhận được một tầm ánh mắt đặc biệt, cho đến khi cậu cúi đầu, nhìn thấy khối thể tích khổng lồ kia vẫn như trước, nhạt.

Quét mắt một vòng, sau đó nhìn về phía Thẩm Vũ Âm, hai người đều đang mặc đồng phục quý tộc, cực kỳ hoàn mỹ. Cũng cực kỳ xứng đôi.

Là như vậy sao? Cô nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, từng bước bước ra ngoài, đôi chân lại dường như nặng hơn rất nhiều, không phải đã gầy đi rồi sao, vì sao, vẫn cảm thấy nặng như vậy chứ.

Đi ra bên ngoài, dần dần rời xa hết thảy, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng hoan hô bên trong, cô mới buồn bực thở hắt một hơi.

Đứng bên ngoài, lúc này, toàn bộ mọi người đều đang tập trung trong hội trường, bên ngoài, chỉ còn lại mình cô.

Mà cô cũng không phát hiện, thật ra, còn có một người cũng đứng bên ngoài thật lâu, sau đó xoay người, đó là một cơ thể trưởng thành, mang theo chút lạnh lùng ưu tư lại cực kì khao khát, nhìn vào trong hội trường, tóc bay bay chạm nhẹ đến bờ vai, khi xoay người mới biết trên mặt người đó mang mặt nạ một nửa màu trắng, che kín đến mũi, chỉ để lộ ra đôi môi, cực kì hoàn hảo nhưng lại cực nhợt nhạt, cậu ta quay đi, theo tiếng bước chân xa dần là tiếng thở dài nhẹ.

Tiếng thở dài truyền đến từ xa, Dư Châu ngạc nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ mê man, cô muốn tìm điều gì đó, có cảm giác, dường như trong không khí truyền đến một loại hơi thở như có như không, cô đứng thẳng người lên, chạy nhanh về phía trước, đôi chân mập đã lâu lắm rồi mới phải dùng sức như vậy, tới ngã tư đường, vẫn chỉ có một mình cô.Dien/;dan'lequydon

Là ai, là ai…

Cô nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy ai khác, trên mặt đất chỉ hiện lên chính bóng dáng của cô.

Đầu gục xuống, nhìn thân hình như khối lập thể hình vuông, đột nhiên, cô nở nụ cười, cười mà như khóc, cười không chút tiếng động, chỉ đơn thuần cười lên. Cô ngước đầu lên lần nữa, ánh mặt trời rọi vào mắt cô là màu vàng ấm áp lại lộ ra nét lạnh lùng như băng.

Tan học, kết thúc một ngày, Đan Tương Tư không ngừng lải nhải về cuộc bỏ phiếu không hề công bằng dân chủ kia, cô chỉ yên lặng mà nghe, so với trước kia lại càng thêm yên tĩnh, dường như linh hồn của cô đã bị giam lỏng, không chút phản kháng giãy dụa.

“Dư Châu, cậu có biết tên được chọn kém như thế nào không, tớ thật sự không hiểu mình thua kém ở điểm nào, nếu là Thẩm Vũ Âm, tớ đành chấp nhận nhưng lại thua bởi một người như vậy thật không cam lòng chút nào, với lại, không biết tên đó có điểm gì hay mà Sâm học trưởng lại lựa chọn hắn?”

Đan Tương Tư không ngừng kéo tóc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ phừng phừng, cô cũng không để ý, cậu nam sinh bên cạnh đang nhìn cô ngại ngùng.

“Không có điểm gì hay, có lẽ là có nguyên nhân, vô cùng xấu hay đẹp đều không tốt, ở giữa là tốt nhất, lấy điểm giữa làm gốc, hơi xấu cũng có chút đáng yêu, mà hơi xinh cũng có điều không tốt.”

“Đây chính là chuyện hết sức rõ ràng trên đời.”

Đan Tương Tư sửng sốt, ngạc nhiên quay đầu sang nhìn Dư Châu, trước kai cô cũng thường phàn nàn với cô ấy, nhưng, bây giờ nhìn cô ấy thản nhiên phân tích vấn đề thật vô cùng đáng sợ. Một trận gió thổi qua, cả người cô run lên, rõ ràng trời đã vào hè, tại sao lại có gió lạnh thế này?

Không có gì hay mới là nguyên nhân, loại lời nói này nghe sao cũng thấy thật có vấn đề. Chưa nói đến đây là sự thực đi chăng nữa, nếu như suy ngẫm thật kỹ sẽ thấy, đây chính là một loại triết lý. Rất kỳ quái.

Thật sự rất kỳ quái, có một số điều chính là đơn giản như vậy.

“Này, cậu thực sự là Dư Châu sao?” Hỏi xong, Đan Tương Tư mới cảm thấy vấn đề mình hỏi thật ngu ngốc, thân thể như vậy ngoại trừ Dư Châu còn ai có thể đạt được chứ.

Chắc chắn chỉ có mình cô ấy, không ai khác.

“Cậu nói thử xem.” Dư Châu nhàn nhạt liếc nhìn, trên đời này không ai có thể biết rõ, Dư Châu hiện nay đã không còn là Dư Châu trước kia.

Gió mang theo hơi thở mùi bạc hà thổi tới, Dư Châu cũng sững sờ dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện