Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Chương 172: Đệ đệ muốn leo giường ⑬
Nấu cơm cần một ít thời gian, Quỳ Thanh Thanh có vẻ như rất mệt mỏi, Đào Nhiên liền nói: "Tỷ tỷ đi tắm trước đi, ngủ một hồi, cơm xong tôi kêu dậy."
Quỳ Thanh Thanh đồng ý, đứng dậy đi tắm.
Đào Nhiên nhìn thức ăn còn lại trong nhà, phát hiện nhiều ngày như vậy phải phụ trách bữa cơm cho cả mấy người, thức ăn đã không còn đủ rồi. Hắn dự định đi tìm La Song, lặng lẽ kiếm chút thức ăn trở lại.
Hắn đến khu nuôi heo của La Song, còn chưa đến nơi liền cảm giác không khí chấn động một trận. Trên không trung có một tia chớp rơi xuống, Đào Nhiên nghĩ một chút, liền đi đến nơi đó.
Mới vừa đến gần, hắn liền cảm giác đặc biệt lạnh, rõ ràng là mùa hè lại làm hắn rùng mình một cái. Đào Nhiên ở một góc tường thò đầu xem, liền thấy Tần Khắc còn có Lão Trương đứng chung một chỗ, đối diện bọn họ là năm người xa lạ tới từ phương bắc.
Trong số đám người từ phương bắc tới, một nam nhân áo đen nhìn có vẻ là dẫn đầu nói: "Tần Khắc ngươi đừng có cho mặt không muốn mặt, ngươi tưởng ngươi toàn tâm quỳ liếm, chính phủ bên kia sẽ bỏ qua ngươi sao?"
Tần Khắc lạnh mặt nói: "Ta không cần ai bỏ qua, hơn nữa ta ghét nhất người khác uy hiếp ta, ngươi còn dám nói nhiều một câu, có tin ta để các ngươi chỉ có đến không có về hay không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt năm người đối diện liền trở nên rất khó coi. Năm người bọn họ đều là người dị năng mạnh mẽ, nhưng mà năm người chung vào một chỗ lại không đánh lại một Tần Khắc. Bất kể là vì thể diện hay gì, điều này cũng khiến bọn họ không cách nào tiếp nhận.
Nhưng mà không chấp nhận cũng không có biện pháp nha, cũng không thể thật chết ở chỗ này đi?
Năm người hận hận nhìn Tần Khắc, cuối cùng đều thở phì phò đi.
Bọn họ sậm mặt lại xoay người rời đi, rẽ sang một chỗ quẹo nhìn thấy một người thiếu niên nơi góc tường khom người lặng lẽ nhìn nơi này. Ở dưới ánh mắt thiếu niên ngây thơ, năm người thẹn thùng đến lỗ tai đều đỏ, chuyện mất mặt như vậy lại còn bị người vây xem. Bọn họ cũng không dám gây chuyện tiếp, cả năm người đều trợn mắt nhìn Đào Nhiên một cái. Đào Nhiên hướng về bọn họ chớp chớp mắt, cười rất ngọt rất ngọt.
Tần Khắc cũng phát hiện Đào Nhiên, đi tới nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Đào Nhiên nói: "Mấy người đang làm gì đó?"
"Chuyện của người lớn con nít không cần xía vào" Lão Trương nói: "Không có chuyện gì đừng chạy loạn khắp nơi."
Đào Nhiên nói: "Thức ăn trong nhà sắp bị cái bao tử lớn Tần Khắc ăn hết rồi, tôi phải đi tìm La Song lấy thêm chút."
Vừa nhắc tới ăn cơm Tần Khắc chính là mắt sáng lên, hắn nói: "Làm gì tìm La Song a, nhà ta còn a." Nói xong hắn khoác tay phải lên bả vai Đào Nhiên, kéo Đào Nhiên đến nhà mình, nói: "Những ngày qua ăn sạch thức ăn nhà cậu thật là ngại quá, như vậy đi, tôi đem thức ăn đưa cho cậu có được không? Cậu chỉ cần đến lúc ăn cơm nhiều thêm hai đôi đũa, để cho tôi và Chân Lăng cọ cơm một chút là được rồi."
Lão Trương lại gần nói: "Ta cũng đem thức ăn đều cho ngươi, cũng cho ta thêm đôi đũa đi."
Đào Nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc nói: "Con nít làm cơm ông cũng ăn?"
Lão Trương: "..."
Tần Khắc vừa đắc ý lại lắc đầu thở dài, lão Trương này đầu óc chính là quá không tốt, không phát hiện lão đại ta đây trước nay đều không dám đắc tội tiểu tử này sao? Hắn coi như biết rồi, biểu đệ này của Quỳ Thanh Thanh vừa có bản lãnh tài nấu nướng lại tốt, nhưng chính là đặc biệt nhỏ mọn cộng thêm thù dai. Bất quá may mà người tương đối dễ dao động, khen nhiều hai câu liền cái gì cũng dễ nói.
Tần Khắc vừa đi vừa nói: "Triều Ca nha, cậu nói xem sao mà cậu lợi hại như vậy? Lại còn trẻ như vậy, đám tuổi lớn chúng ta đem ra so quả thực là không đưa tay nổi a."
Đào Nhiên nghĩ bụng coi như ngươi tự biết mình, hắn thận trọng nói: "Kỳ thực anh cũng không tệ, vừa rồi năm người kia đều không đánh lại một mình anh, cũng coi như nhìn lên không bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng."
"Tôi cảm thấy tôi còn chưa đủ." Tần Khắc nói: "Tôi lúc nào có thể lợi hại được giống như cậu mới tốt."
Đào Nhiên: "Cái này thì phải xem thiên phú..."
Cứ như vậy một kẻ cố ý nịnh hót, một tên thích nghe nịnh bợ, chờ Quỳ Thanh Thanh dậy ăn cơm, liền phát hiện trong nhà đã có hai người ngồi. Tần Khắc cười nói: "Yo, đã dậy rồi? Thật là cực khổ."
Quỳ Thanh Thanh giật giật khóe miệng một cái, nhìn về phía phòng bếp, lòng nói Triều Ca không phải rất ghét Tần Khắc sao, sao hôm nay cho hắn tới nhà ăn cơm?
Quỳ Thanh Thanh thấy Chân Lăng cũng tới ăn chùa, tâm tình liền không tốt được đi đâu, lúc này Đào Nhiên vừa vặn bưng đĩa thức ăn đi ra. Quỳ Thanh Thanh oán trách nói: "Sao bây giờ mới làm cơm? Muốn bỏ đói tôi sao?"
Đào Nhiên nở nụ cười, chủ động thừa nhận sai lầm. Tần Khắc nhìn không đặng nói: "Cũng không trễ lắm nha, hắn đã rất nhanh rồi."
Quỳ Thanh Thanh trừng hắn, "Liên quan gì đến ngươi?"
Tần Khắc: "Ách..."
Ngay trước mặt mọi người bị thuộc hạ oán hận, Tần Khắc cảm thấy rất mất mặt, vì vậy nói sang chuyện khác: "A, cá kho, cá nơi nào tới?"
Đào Nhiên nhìn Quỳ Thanh Thanh một cái, nói: "Mò ở cái hồ trong trấn kia."
Quỳ Thanh Thanh sau lưng cứng đờ, nhớ lại chuyện ngày đó bị đòi hôn trên hồ.
Tần Khắc thật lâu chưa ăn qua cá, hắn nhìn cá kho tỏa hương, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, "Bên trong hồ kia không ít cá biến dị a, cậu làm sao đem cá lên được?"
Đào Nhiên nói: "Tùy tiện liền mò lên được, anh muốn ăn có thể cùng tôi đi bắt cá."
"Được được được." Tần Khắc miệng đầy đáp ứng, "Mò lên nhiều cá một chút cho các anh em nếm thử."
Một bữa cơm này, trên căn bản đều vào bụng Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc. Nếu như cứ nhất định muốn tìm xem hai người này có điểm nào xứng đôi, đoán chừng chính là ăn. Đáng tiếc hai cái thùng cơm cùng một chỗ đã định trước là không có kết quả tốt, vẫn là để cho Đào Nhiên và Chân Lăng tới cứu bọn họ đi.
Sau khi ăn xong Chân Lăng chủ động đi rửa chén, Quỳ Thanh Thanh tê liệt trên ghế sa lon nói: "Trái cây còn không? Rửa vài quả tới."
Đào Nhiên đi rửa trái cây, Tần Khắc nói: "Tôi đã cự tuyệt bọn họ, chỉ là..."
Quỳ Thanh Thanh: "Ngươi không phải muốn lặng lẽ đem tin tức nói cho chính phủ đấy chứ?"
"Phải." Tần Khắc rất sảng khoái thừa nhận, sau đó nói: "Bọn họ bí mật làm việc, chính phủ bên kia không có chuẩn bị, rất có thể liền..."
"Ngươi đừng quên thân phận mình, ngươi là người dị năng." Quỳ Thanh Thanh nhìn phương hướng phòng bếp một cái, nói: "Ngươi không giúp người dị năng, chúng ta bên này đều ủng hộ ngươi, nhưng cái này cũng không đại biểu chúng ta sẽ ủng hộ ngươi trợ giúp chính phủ."
"Aiz, được rồi." Tần Khắc thở dài nói: "Tôi không nói nữa, nhìn vận mệnh đi, nhiều năm như vậy bao nhiêu trắc trở đều đi qua, cũng không biết nhân loại có thể thật sự vượt qua cửa ải này hay không."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Năm đó khủng long cũng là nghĩ như vậy."
Tần Khắc: "..." . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TRUMtruy en.C OM --
Năm người phương bắc kia trở về, kể lại thái độ của Tần Khắc. Sắc mặt thủ lãnh liên minh người dị năng liền không dễ coi, bọn họ đã sớm nghe nói tên của hai cường giả Tần Khắc và Quỳ Thanh Thanh này, mất đi bọn họ trợ giúp, cuộc chiến tranh này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Năm người kia bị Tần Khắc chọc tức, lúc này thấy thủ lãnh có vẻ như còn muốn tranh thủ Tần Khắc, liền nói: "Bọn họ không thể nào trợ giúp chúng ta, Tần Khắc là phần tử thân cận chính phủ, bạn gái hắn là một người bình thường, hắn không thể nào trợ giúp chúng ta."
Thủ lãnh tức thì đổi sắc mặt, kế hoạch lần này của bọn họ nhất định phải giữ bí mật, nếu không thì không tạo được hiệu quả hành động bất ngờ. Nếu như Tần Khắc là phần tử thân cận chính phủ, liệu hắn có đem tin tức nói cho chính phủ hay không?
Thủ lãnh nói: "Ngươi xác định chứ?"
"Xác định, nghe nói nữ nhân kia là nhân vật trọng yếu bên phía chính phủ."
"Vậy thì không thể không để ý bọn họ, kế hoạch của chúng ta tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Các ngươi liên lạc mấy thế lực lân cận tiểu trấn một chút, nếu Tần Khắc đã có thể phản bội, chúng ta không thể bỏ qua hắn."
Đào Nhiên rửa một mâm quả đào tới, bốn người ngồi chung một chỗ ăn đào, Chân Lăng chợt nhớ ra cái gì nói: "Năm người ngoại lai kia tới làm gì?"
Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc một cái, Tần Khắc biết một khi tin tức này bị Chân Lăng biết được, nàng nhất định sẽ không để yên như vậy. Không phải nghĩ hết biện pháp ra ngoài, thì chính là muốn buộc bản thân đem tin tức nói cho chính phủ. Bản thân khó tránh khó xử muốn nổ đầu, Tần Khắc chỉ có thể gạt nàng, nói: "Chỉ là tới hỏi thăm tình huống, cậu biết đó, giữa các thế lực người dị năng cũng cần thường xuyên trao đổi một chút, để phòng ngừa một ít người dị năng nông thôn quá dốt nát."
Chân Lăng gật đầu, trong lòng còn có chút nghi ngờ. Chỉ là trấn nhỏ vẫn an tĩnh trước sau như một, nàng cũng không nghĩ quá nhiều. Trong lòng Đào Nhiên biết là chuyện gì, nhưng còn phải làm bộ như không biết, chỉ ở một bên ngoan ngoãn ăn đào không nói lời nào.
Tần Khắc nói: "Trấn nhỏ chúng ta tự cấp tự túc là đủ, chỉ là có hơi quá nhàm chán. Trên căn bản chỉ có thịt heo, rau cải ngược lại có nhiều, nhưng mà tôi không thích ăn rau cải. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên nghĩ biện pháp chuẩn bị nhiều hơn một vài chủng loại thịt, hiện tại làm vẫn còn kịp, đến mùa đông là có thể ăn lẩu thịt dê lẩu thịt bò..."
Chân Lăng nói: "Động vật biến dị loại dê bò tương đối nhiều, hơn nữa sau khi biến dị lực công kích sẽ tăng cường, không dễ nuôi lắm."
Tần Khắc nói: "Sợ cái gì, tất cả chúng ta nơi này đều là người dị năng, còn sợ không đánh lại bò?"
Hắn nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên nói: "Cậu nói chúng ta cùng đi bắt cá, là bắt làm sao?"
Đào Nhiên yên lặng nhìn hắn một cái, nói: "Anh đưa nắm tay vào trong nước, sau đó phóng điện choáng váng chúng nó."
Tần Khắc: "..."
Cái phương pháp này tuy rằng có thể hữu hiệu, nhưng mà Tần Khắc không thể bảo đảm mình còn có thể lấy nắm tay nguyên vẹn ra hay không, vì vậy hắn cự tuyệt đề nghị của Đào Nhiên. Đào Nhiên tiếc nuối nhìn hắn, có hắn trợ giúp, mình sẽ bắt cá thuận lợi hơn rất nhiều. Hắn hiện tại chính là trước vớt lên một khối nước lớn cùng với cá, sau đó lại phải lựa ra cá không biến dị, còn phải phòng ngừa bị cá biến dị công kích.
Quỳ Thanh Thanh có vẻ như rất thích ăn cá, thân là nam nhân liền nên thỏa mãn hết thảy nhu cầu cho nữ nhân của mình.
Quỳ Thanh Thanh không biết Đào Nhiên đã phân loại nàng thành nữ nhân của mình, sau khi Tần Khắc bọn họ đi thì nàng lên lầu nghỉ. Nhiều ngày bôn ba như vậy quả thực quá cực khổ, Quỳ Thanh Thanh bày tỏ không đàng hoàng nằm ba ngày nàng căn bản không khôi phục nổi.
Ban đêm trấn nhỏ một mảnh an tĩnh, bờ hồ có con ếch biến dị dáng dấp rất kỳ quái nhảy lên bờ, kêu ộp ộp.
Tần Khắc nằm ở trên giường, đưa tay sờ vách tường, Chân Lăng ngủ ở ngay tường bên kia. Lúc nào hắn mới có thể vượt qua bức tường này, đem Chân Lăng ôm vào trong ngực?
Một trận gió thổi qua, trong không khí hơi mang vị tanh ngọt. Đào Nhiên mãnh liệt mở mắt, hắn lên lầu tốc độ cực nhanh, đưa tay về phía Quỳ Thanh Thanh.
Quỳ Thanh Thanh mở mắt ra bắt tay Đào Nhiên nói: "Ngươi làm gì?"
Đào Nhiên nói: "Suỵt, nín thở, trong không khí có độc."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Quỳ Thanh Thanh đồng ý, đứng dậy đi tắm.
Đào Nhiên nhìn thức ăn còn lại trong nhà, phát hiện nhiều ngày như vậy phải phụ trách bữa cơm cho cả mấy người, thức ăn đã không còn đủ rồi. Hắn dự định đi tìm La Song, lặng lẽ kiếm chút thức ăn trở lại.
Hắn đến khu nuôi heo của La Song, còn chưa đến nơi liền cảm giác không khí chấn động một trận. Trên không trung có một tia chớp rơi xuống, Đào Nhiên nghĩ một chút, liền đi đến nơi đó.
Mới vừa đến gần, hắn liền cảm giác đặc biệt lạnh, rõ ràng là mùa hè lại làm hắn rùng mình một cái. Đào Nhiên ở một góc tường thò đầu xem, liền thấy Tần Khắc còn có Lão Trương đứng chung một chỗ, đối diện bọn họ là năm người xa lạ tới từ phương bắc.
Trong số đám người từ phương bắc tới, một nam nhân áo đen nhìn có vẻ là dẫn đầu nói: "Tần Khắc ngươi đừng có cho mặt không muốn mặt, ngươi tưởng ngươi toàn tâm quỳ liếm, chính phủ bên kia sẽ bỏ qua ngươi sao?"
Tần Khắc lạnh mặt nói: "Ta không cần ai bỏ qua, hơn nữa ta ghét nhất người khác uy hiếp ta, ngươi còn dám nói nhiều một câu, có tin ta để các ngươi chỉ có đến không có về hay không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt năm người đối diện liền trở nên rất khó coi. Năm người bọn họ đều là người dị năng mạnh mẽ, nhưng mà năm người chung vào một chỗ lại không đánh lại một Tần Khắc. Bất kể là vì thể diện hay gì, điều này cũng khiến bọn họ không cách nào tiếp nhận.
Nhưng mà không chấp nhận cũng không có biện pháp nha, cũng không thể thật chết ở chỗ này đi?
Năm người hận hận nhìn Tần Khắc, cuối cùng đều thở phì phò đi.
Bọn họ sậm mặt lại xoay người rời đi, rẽ sang một chỗ quẹo nhìn thấy một người thiếu niên nơi góc tường khom người lặng lẽ nhìn nơi này. Ở dưới ánh mắt thiếu niên ngây thơ, năm người thẹn thùng đến lỗ tai đều đỏ, chuyện mất mặt như vậy lại còn bị người vây xem. Bọn họ cũng không dám gây chuyện tiếp, cả năm người đều trợn mắt nhìn Đào Nhiên một cái. Đào Nhiên hướng về bọn họ chớp chớp mắt, cười rất ngọt rất ngọt.
Tần Khắc cũng phát hiện Đào Nhiên, đi tới nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Đào Nhiên nói: "Mấy người đang làm gì đó?"
"Chuyện của người lớn con nít không cần xía vào" Lão Trương nói: "Không có chuyện gì đừng chạy loạn khắp nơi."
Đào Nhiên nói: "Thức ăn trong nhà sắp bị cái bao tử lớn Tần Khắc ăn hết rồi, tôi phải đi tìm La Song lấy thêm chút."
Vừa nhắc tới ăn cơm Tần Khắc chính là mắt sáng lên, hắn nói: "Làm gì tìm La Song a, nhà ta còn a." Nói xong hắn khoác tay phải lên bả vai Đào Nhiên, kéo Đào Nhiên đến nhà mình, nói: "Những ngày qua ăn sạch thức ăn nhà cậu thật là ngại quá, như vậy đi, tôi đem thức ăn đưa cho cậu có được không? Cậu chỉ cần đến lúc ăn cơm nhiều thêm hai đôi đũa, để cho tôi và Chân Lăng cọ cơm một chút là được rồi."
Lão Trương lại gần nói: "Ta cũng đem thức ăn đều cho ngươi, cũng cho ta thêm đôi đũa đi."
Đào Nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc nói: "Con nít làm cơm ông cũng ăn?"
Lão Trương: "..."
Tần Khắc vừa đắc ý lại lắc đầu thở dài, lão Trương này đầu óc chính là quá không tốt, không phát hiện lão đại ta đây trước nay đều không dám đắc tội tiểu tử này sao? Hắn coi như biết rồi, biểu đệ này của Quỳ Thanh Thanh vừa có bản lãnh tài nấu nướng lại tốt, nhưng chính là đặc biệt nhỏ mọn cộng thêm thù dai. Bất quá may mà người tương đối dễ dao động, khen nhiều hai câu liền cái gì cũng dễ nói.
Tần Khắc vừa đi vừa nói: "Triều Ca nha, cậu nói xem sao mà cậu lợi hại như vậy? Lại còn trẻ như vậy, đám tuổi lớn chúng ta đem ra so quả thực là không đưa tay nổi a."
Đào Nhiên nghĩ bụng coi như ngươi tự biết mình, hắn thận trọng nói: "Kỳ thực anh cũng không tệ, vừa rồi năm người kia đều không đánh lại một mình anh, cũng coi như nhìn lên không bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng."
"Tôi cảm thấy tôi còn chưa đủ." Tần Khắc nói: "Tôi lúc nào có thể lợi hại được giống như cậu mới tốt."
Đào Nhiên: "Cái này thì phải xem thiên phú..."
Cứ như vậy một kẻ cố ý nịnh hót, một tên thích nghe nịnh bợ, chờ Quỳ Thanh Thanh dậy ăn cơm, liền phát hiện trong nhà đã có hai người ngồi. Tần Khắc cười nói: "Yo, đã dậy rồi? Thật là cực khổ."
Quỳ Thanh Thanh giật giật khóe miệng một cái, nhìn về phía phòng bếp, lòng nói Triều Ca không phải rất ghét Tần Khắc sao, sao hôm nay cho hắn tới nhà ăn cơm?
Quỳ Thanh Thanh thấy Chân Lăng cũng tới ăn chùa, tâm tình liền không tốt được đi đâu, lúc này Đào Nhiên vừa vặn bưng đĩa thức ăn đi ra. Quỳ Thanh Thanh oán trách nói: "Sao bây giờ mới làm cơm? Muốn bỏ đói tôi sao?"
Đào Nhiên nở nụ cười, chủ động thừa nhận sai lầm. Tần Khắc nhìn không đặng nói: "Cũng không trễ lắm nha, hắn đã rất nhanh rồi."
Quỳ Thanh Thanh trừng hắn, "Liên quan gì đến ngươi?"
Tần Khắc: "Ách..."
Ngay trước mặt mọi người bị thuộc hạ oán hận, Tần Khắc cảm thấy rất mất mặt, vì vậy nói sang chuyện khác: "A, cá kho, cá nơi nào tới?"
Đào Nhiên nhìn Quỳ Thanh Thanh một cái, nói: "Mò ở cái hồ trong trấn kia."
Quỳ Thanh Thanh sau lưng cứng đờ, nhớ lại chuyện ngày đó bị đòi hôn trên hồ.
Tần Khắc thật lâu chưa ăn qua cá, hắn nhìn cá kho tỏa hương, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, "Bên trong hồ kia không ít cá biến dị a, cậu làm sao đem cá lên được?"
Đào Nhiên nói: "Tùy tiện liền mò lên được, anh muốn ăn có thể cùng tôi đi bắt cá."
"Được được được." Tần Khắc miệng đầy đáp ứng, "Mò lên nhiều cá một chút cho các anh em nếm thử."
Một bữa cơm này, trên căn bản đều vào bụng Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc. Nếu như cứ nhất định muốn tìm xem hai người này có điểm nào xứng đôi, đoán chừng chính là ăn. Đáng tiếc hai cái thùng cơm cùng một chỗ đã định trước là không có kết quả tốt, vẫn là để cho Đào Nhiên và Chân Lăng tới cứu bọn họ đi.
Sau khi ăn xong Chân Lăng chủ động đi rửa chén, Quỳ Thanh Thanh tê liệt trên ghế sa lon nói: "Trái cây còn không? Rửa vài quả tới."
Đào Nhiên đi rửa trái cây, Tần Khắc nói: "Tôi đã cự tuyệt bọn họ, chỉ là..."
Quỳ Thanh Thanh: "Ngươi không phải muốn lặng lẽ đem tin tức nói cho chính phủ đấy chứ?"
"Phải." Tần Khắc rất sảng khoái thừa nhận, sau đó nói: "Bọn họ bí mật làm việc, chính phủ bên kia không có chuẩn bị, rất có thể liền..."
"Ngươi đừng quên thân phận mình, ngươi là người dị năng." Quỳ Thanh Thanh nhìn phương hướng phòng bếp một cái, nói: "Ngươi không giúp người dị năng, chúng ta bên này đều ủng hộ ngươi, nhưng cái này cũng không đại biểu chúng ta sẽ ủng hộ ngươi trợ giúp chính phủ."
"Aiz, được rồi." Tần Khắc thở dài nói: "Tôi không nói nữa, nhìn vận mệnh đi, nhiều năm như vậy bao nhiêu trắc trở đều đi qua, cũng không biết nhân loại có thể thật sự vượt qua cửa ải này hay không."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Năm đó khủng long cũng là nghĩ như vậy."
Tần Khắc: "..." . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TRUMtruy en.C OM --
Năm người phương bắc kia trở về, kể lại thái độ của Tần Khắc. Sắc mặt thủ lãnh liên minh người dị năng liền không dễ coi, bọn họ đã sớm nghe nói tên của hai cường giả Tần Khắc và Quỳ Thanh Thanh này, mất đi bọn họ trợ giúp, cuộc chiến tranh này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Năm người kia bị Tần Khắc chọc tức, lúc này thấy thủ lãnh có vẻ như còn muốn tranh thủ Tần Khắc, liền nói: "Bọn họ không thể nào trợ giúp chúng ta, Tần Khắc là phần tử thân cận chính phủ, bạn gái hắn là một người bình thường, hắn không thể nào trợ giúp chúng ta."
Thủ lãnh tức thì đổi sắc mặt, kế hoạch lần này của bọn họ nhất định phải giữ bí mật, nếu không thì không tạo được hiệu quả hành động bất ngờ. Nếu như Tần Khắc là phần tử thân cận chính phủ, liệu hắn có đem tin tức nói cho chính phủ hay không?
Thủ lãnh nói: "Ngươi xác định chứ?"
"Xác định, nghe nói nữ nhân kia là nhân vật trọng yếu bên phía chính phủ."
"Vậy thì không thể không để ý bọn họ, kế hoạch của chúng ta tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Các ngươi liên lạc mấy thế lực lân cận tiểu trấn một chút, nếu Tần Khắc đã có thể phản bội, chúng ta không thể bỏ qua hắn."
Đào Nhiên rửa một mâm quả đào tới, bốn người ngồi chung một chỗ ăn đào, Chân Lăng chợt nhớ ra cái gì nói: "Năm người ngoại lai kia tới làm gì?"
Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc một cái, Tần Khắc biết một khi tin tức này bị Chân Lăng biết được, nàng nhất định sẽ không để yên như vậy. Không phải nghĩ hết biện pháp ra ngoài, thì chính là muốn buộc bản thân đem tin tức nói cho chính phủ. Bản thân khó tránh khó xử muốn nổ đầu, Tần Khắc chỉ có thể gạt nàng, nói: "Chỉ là tới hỏi thăm tình huống, cậu biết đó, giữa các thế lực người dị năng cũng cần thường xuyên trao đổi một chút, để phòng ngừa một ít người dị năng nông thôn quá dốt nát."
Chân Lăng gật đầu, trong lòng còn có chút nghi ngờ. Chỉ là trấn nhỏ vẫn an tĩnh trước sau như một, nàng cũng không nghĩ quá nhiều. Trong lòng Đào Nhiên biết là chuyện gì, nhưng còn phải làm bộ như không biết, chỉ ở một bên ngoan ngoãn ăn đào không nói lời nào.
Tần Khắc nói: "Trấn nhỏ chúng ta tự cấp tự túc là đủ, chỉ là có hơi quá nhàm chán. Trên căn bản chỉ có thịt heo, rau cải ngược lại có nhiều, nhưng mà tôi không thích ăn rau cải. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên nghĩ biện pháp chuẩn bị nhiều hơn một vài chủng loại thịt, hiện tại làm vẫn còn kịp, đến mùa đông là có thể ăn lẩu thịt dê lẩu thịt bò..."
Chân Lăng nói: "Động vật biến dị loại dê bò tương đối nhiều, hơn nữa sau khi biến dị lực công kích sẽ tăng cường, không dễ nuôi lắm."
Tần Khắc nói: "Sợ cái gì, tất cả chúng ta nơi này đều là người dị năng, còn sợ không đánh lại bò?"
Hắn nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên nói: "Cậu nói chúng ta cùng đi bắt cá, là bắt làm sao?"
Đào Nhiên yên lặng nhìn hắn một cái, nói: "Anh đưa nắm tay vào trong nước, sau đó phóng điện choáng váng chúng nó."
Tần Khắc: "..."
Cái phương pháp này tuy rằng có thể hữu hiệu, nhưng mà Tần Khắc không thể bảo đảm mình còn có thể lấy nắm tay nguyên vẹn ra hay không, vì vậy hắn cự tuyệt đề nghị của Đào Nhiên. Đào Nhiên tiếc nuối nhìn hắn, có hắn trợ giúp, mình sẽ bắt cá thuận lợi hơn rất nhiều. Hắn hiện tại chính là trước vớt lên một khối nước lớn cùng với cá, sau đó lại phải lựa ra cá không biến dị, còn phải phòng ngừa bị cá biến dị công kích.
Quỳ Thanh Thanh có vẻ như rất thích ăn cá, thân là nam nhân liền nên thỏa mãn hết thảy nhu cầu cho nữ nhân của mình.
Quỳ Thanh Thanh không biết Đào Nhiên đã phân loại nàng thành nữ nhân của mình, sau khi Tần Khắc bọn họ đi thì nàng lên lầu nghỉ. Nhiều ngày bôn ba như vậy quả thực quá cực khổ, Quỳ Thanh Thanh bày tỏ không đàng hoàng nằm ba ngày nàng căn bản không khôi phục nổi.
Ban đêm trấn nhỏ một mảnh an tĩnh, bờ hồ có con ếch biến dị dáng dấp rất kỳ quái nhảy lên bờ, kêu ộp ộp.
Tần Khắc nằm ở trên giường, đưa tay sờ vách tường, Chân Lăng ngủ ở ngay tường bên kia. Lúc nào hắn mới có thể vượt qua bức tường này, đem Chân Lăng ôm vào trong ngực?
Một trận gió thổi qua, trong không khí hơi mang vị tanh ngọt. Đào Nhiên mãnh liệt mở mắt, hắn lên lầu tốc độ cực nhanh, đưa tay về phía Quỳ Thanh Thanh.
Quỳ Thanh Thanh mở mắt ra bắt tay Đào Nhiên nói: "Ngươi làm gì?"
Đào Nhiên nói: "Suỵt, nín thở, trong không khí có độc."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình luận truyện