Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Chương 19: Nữ tổng tài bá đạo ⑲
Hai người bọn họ từ lúc ban đầu hứng thú bừng bừng, đợi đến cuối cùng thì đều đã ngồi phịch ở chỗ ngồi. Tiền bối ngồi bên cạnh lĩnh thưởng xong đi xuống thập phần thả lỏng, từ trong túi móc kẹo ra ăn. Thấy Đào Nhiên nhìn hắn, hắn nói: "Cậu muốn ăn sao?"
Đào Nhiên: "Ngọt hay chua?"
"Chua."
"Vậy ăn hai viên đi."
Tiền bối đổ cho hắn bảy tám viên, Đào Nhiên chia Thôi Hiểu một nửa, sau đó ký giả liền chụp được hình một hàng ba người bị chua toàn mặt biến dạng.
Thời gian đã sắp qua hai tiếng, cuối cùng đã tới giải thưởng vai nam chính xuất sắc nhất. MC ở phía trên nói: "Lần này nhân tuyển đề cử có Dương Phàm, đại biểu tác phẩm 《Sao băng thất lạc》... diễn viên mới Đào Nhiên, đại biểu tác phẩm《Hoa Tử Yên》..."
Hai người MC vẫn còn đang tung hứng, nữ MC nói: "Năm nay cạnh tranh thật là kịch liệt a, tôi cũng hồi hộp không nhịn được."
Nam MC nói: "Cô hồi hộp các soái ca người ta còn hồi hộp hơn, nhanh lên một chút công bố kết quả đi."
"Nhưng mà người ta sợ hãi..."
"Vậy để tôi tới công bố kết quả cho.".
Nam MC vẻ mặt tươi cười mở thẻ, sau đó lộ ra biểu tình khoa trương thán phục nói: "Thành thật mà nói cái kết quả này tôi đúng thật không nghĩ tới, nhưng lại hợp tình hợp lý. Được, người lần này đoạt giải nam chính xuất sắc nhất của lễ trao giải điện ảnh Hoàng Thiên chính là..."
Long Thu ngồi ngay ngắn lại, hồi hộp nhìn chằm chằm MC.
"Đào Nhiên!"
"Oanh..."
Toàn trường vỗ tay như sấm động, MC lớn tiếng nói: "Đào Nhiên mặc dù chỉ là một người mới trẻ tuổi, nhưng mà hắn ở trong Hoa Tử Yên cống hiến màn trình diễn trác tuyệt. Hắn khập khễnh chạy trong ngõ hẻm quanh co nhỏ hẹp, bóng lưng không tiếng động diễn tả, ánh mắt từ trong khuỷu tay lặng lẽ lộ ra tuyệt vọng... Từ diễn xuất của hắn, hoàn toàn không nhìn ra hắn chỉ là một người mới vừa tốt nghiệp, nhân vật mà hắn diễn dịch sâu sắc nhập thần, khắc cốt minh tâm."
Đào Nhiên đứng lên ôm Thôi Hiểu, vừa quay đầu phát hiện Long Thu ở ngay sau lưng, vì vậy hắn hướng về Long Thu giang hai cánh tay ra. Long Thu vốn dĩ biểu tình lãnh khốc cũng không nhịn được nhếch môi, cùng Đào Nhiên ôm một cái.
Đào Nhiên lên đài cung cung kính kính từ trên tay khách quý trao giải nhận lấy cúp, hơn nữa bày tỏ cảm ơn. Sau đó hướng về micro nhìn dưới đài thấy vô số đôi mắt nhìn mình, trong nháy mắt hắn liền quên sạch sẽ cảm nghĩ nhận thưởng vừa đọc thuộc.
Đào Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực vừa rồi tôi ở dưới đài đọc thuộc cảm nghĩ nhận thưởng đã thật lâu, nhưng mà bây giờ đứng ở đây, tôi lại chỉ nhớ phải cảm tạ CCTV."
Dưới đài tức thì cười vang một mảnh.
Đào Nhiên cầm cúp nói: "Đầu tiên, có thể lấy được giải thưởng này tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tiếp theo tôi muốn cảm tạ những người đã dành cho tôi cơ hội lần này, Quan đạo a biên kịch a các nhân viên làm việc phim trường, cùng với cộng sự của tôi Thôi Hiểu tiểu thư tôi đều phải cảm tạ. Vừa rồi ở dưới đài Thôi Hiểu tiểu thư còn chia sẻ tờ cảm nghĩ nhận thưởng với tôi, cũng không biết nàng còn nhớ bao nhiêu."
Bên dưới lại truyền tới một tràng cười.
Cuối cùng Đào Nhiên nói: "Nhưng mà tôi muốn cảm ơn nhất vẫn là bằng hữu cũng là lão bản của tôi, Long tổng của Tinh Huy. Cảm ơn nàng tin tưởng tôi, nguyện ý cho gã người mới như tôi một cơ hội đặc biệt hiếm có, tôi muốn chúc nàng vĩnh viễn hạnh phúc..."
Đào Nhiên xuống đài trong một mảnh vỗ tay, hắn vừa rồi nói đều là lời thật lòng. Hắn rất thích Long Thu, hắn thật lòng hy vọng Long Thu có thể có được hạnh phúc.
Long Thu nhìn Đào Nhiên giờ phút này tỏa sáng chói mắt, bất tri bất giác quên mất hết thảy, trong mắt cũng chỉ có nam tử trẻ tuổi từ từ đến gần kia. Đào Nhiên đặt mông ngồi bên cạnh Long Thu, Long Thu nói: "Tại sao không ngồi về bên cạnh Thôi Hiểu?"
Đào Nhiên cười đùa cợt nhả nói: "Tôi thích ngồi ở bên cạnh cô."
Long Thu không nói gì, nhưng mà khóe miệng không nhịn được nhếch lên bán đứng nàng.
Tiếp theo giải nữ chính xuất sắc nhất không hồi hộp chút nào chính là Thôi Hiểu, Thôi Hiểu đứng ở trên đài đỏ mắt nói cảm tạ. Nàng từ cao trung nghỉ học liền ra ngoài phấn đấu, ăn quá nhiều đau khổ, thật vất vả có ngày hôm nay. Hôm nay là thời khắc vinh dự nhất trong cuộc đời, Thôi Hiểu không khống chế được chảy nước mắt.
Thời điểm nàng chuẩn bị đi, MC đột nhiên nói: "Ảnh hậu trẻ tuổi, trước khoan xuống đài, có người chuẩn bị cho cô một phần đại lễ thần bí."
Thôi Hiểu vẫn còn đang sững sờ, âm nhạc trên sân khấu liền biến đổi. Bạch Thiếu Huy tay bưng 99 đóa hoa hồng đỏ tươi từ bóng tối từng bước một đi ra, cuối cùng hắn lên trên đài, đi tới trước mặt Thôi Hiểu, thâm tình nói: "Hiểu Hiểu, cuộc sống trước kia của em không có anh tham dự, đây là chuyện anh tiếc nuối nhất một đời này. Anh hy vọng bắt đầu từ bây giờ thế giới chúng ta có thể hợp hai làm một, xin hãy để anh làm người bảo vệ cho cuộc đời còn lại của em."
Hắn quỳ một chân xuống giơ lên một chiếc nhẫn xinh đẹp, ôn nhu nói: "Hiểu Hiểu, gả cho anh đi."
Toàn trường một mảnh hoan hô ồn ào lên, Long Thu sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm nam nữ trên đài, trong mắt nàng tất cả đều là phẫn nộ bị lừa gạt. Long Thu quay đầu nhìn Đào Nhiên, thấy trên mặt Đào Nhiên không có chút ngoài ý muốn nào, nàng nói: "Ngươi đã sớm biết?"
Đào Nhiên không nói gì, Long Thu nói: "Ngươi vẫn luôn lừa gạt ta!"
"Cô đừng đi." Đào Nhiên kéo tay Long Thu nói: "Cô nhìn bọn họ xem, bọn họ yêu nhau như vậy, cô tại sao phải chia rẽ bọn họ? Một nữ nhân tốt như cô, nhất định sẽ tìm được chân ái hoàn mỹ thuộc về mình."
Long Thu hung hãn tránh thoát tay Đào Nhiên, bên trong đôi mắt nàng tất cả đều là tâm tình phẫn nộ oán hận, "Ngươi là tên lường gạt."
Nói xong Long Thu liền chạy ra ngoài, Đào Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi theo. Thời điểm đuổi đến cửa hắn bị các ký giả xông tới chặn lại, "Đào Nhiên tiên sinh, tại sao ngài vội vàng đi ra trước thời hạn?"
"Vị tiểu thư vừa chạy ra ngoài có quan hệ gì với ngài?"
"Ngài trẻ tuổi như vậy đã đạt được Ảnh đế, trong đó liệu có nội tình gì hay không?"
Mắt thấy Long Thu càng chạy càng xa, Đào Nhiên gấp hết sức, không nhịn được đưa tay đẩy bọn họ một phen, "Tránh ra!"
"Đào Nhiên đánh người!"
"Ảnh đế đánh người!"
Đào Nhiên bị tức không chịu nổi, đột nhiên đầu một trận đau đớn kịch liệt.
Gấu trúc Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, hậu di chứng dìm nước của ngươi phát tác, thỉnh mau rời khỏi nơi này, nếu không ngươi sẽ té xỉu."
Đào Nhiên trước mắt tối sầm, ngửa đầu té ngã trên đất.
Các ký giả giật mình, sau đó điên cuồng hướng về phía Đào Nhiên nằm trên đất chụp hình.
Tony chạy tới thấy một màn này đều giận sôi lên, hắn như phát điên chạy tới quyền đấm cước đá về phía các ký giả, sau đó ngồi xổm xuống đỡ Đào Nhiên. Các nhân viên bảo vệ lúc này mới chạy tới xua đuổi các ký giả, cửa bị người chặn lại Tony không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Long Thu.
Đi một mình ở trên đường Long Thu nghe được tiếng điện thoại, nàng lập tức nhấn tắt, nàng cảm thấy mình bị lừa gạt. Nàng xem Đào Nhiên như bằng hữu, thật lòng đối đãi hắn, mà hắn lại giúp Thôi Hiểu lừa gạt mình.
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Long Thu cầm lên nhìn, là Tony gọi tới. Nàng lạnh lùng nhận điện thoại, "Chuyện gì?"
Thanh âm sắp phát khóc của Tony vang lên, "Long tổng mau tới cứu mạng a, Nhiên Nhiên té xỉu ở cửa, ký giả chặn cửa chúng ta không ra được..."
Long Thu cảm giác đầu óc trống rỗng, đợi phục hồi tinh thần lại nàng đã trên đường chạy về. Nàng chạy tới cửa, các ký giả chặn lại nơi đó nước chảy không lọt. Long Thu đỏ mắt xông lên phía trước hét lớn: "Các ngươi muốn ngồi tù sao?"
"Người nếu xảy ra chuyện gì, Tinh Huy nhất định sẽ làm cho các ngươi không tiếp tục trộn lẫn được nữa!"
"Tất cả cút ra cho ta!"
Nàng ngang ngược kéo đám người ra, đã nhìn thấy Tony ôm Đào Nhiên hôn mê. Tony vừa nhìn thấy Long Thu giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, "Long tổng..."
Long Thu nói: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không nhanh đem người lên xe."
"Aiz!" Tony gầy yếu như rắn nước tốn sức cõng Đào Nhiên lên xe, Long Thu lái xe nói: "Tài xế đâu? Cút đi đâu rồi?"
"Không biết..." Tony nói: "Trở về tôi liền xào hắn."
Long Thu lái xe một đường vượt đèn đỏ đến bệnh viện, trong hành lang, Long Thu nhức đầu đứng nói: "Làm sao đang êm đẹp liền té xỉu?"
Tony liền nói: "Tôi thấy Nhiên Nhiên đuổi theo cô chạy ra ngoài, tôi cũng theo ra, nhưng mà hai người chạy quá nhanh. Tôi nhìn thấy Nhiên Nhiên bị một đám ký giả ngăn ở cửa, hắn hình như phát hỏa rất lớn, cùng các ký giả xô đẩy một chút, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi."
Long Thu sắc mặt cực kém nói: "Đám ký giả này, ngay cả người Tinh Huy đều dám bắt nạt, thật nghĩ chúng ta hết cách với bọn họ sao? Đi đem từng cái ký giả hôm nay chặn Đào Nhiên ở cửa đều tra ra, sau đó gọi điện thoại cho lão bản tạp chí bọn họ, đuổi hết bọn họ cho tôi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Đào Nhiên: "Ngọt hay chua?"
"Chua."
"Vậy ăn hai viên đi."
Tiền bối đổ cho hắn bảy tám viên, Đào Nhiên chia Thôi Hiểu một nửa, sau đó ký giả liền chụp được hình một hàng ba người bị chua toàn mặt biến dạng.
Thời gian đã sắp qua hai tiếng, cuối cùng đã tới giải thưởng vai nam chính xuất sắc nhất. MC ở phía trên nói: "Lần này nhân tuyển đề cử có Dương Phàm, đại biểu tác phẩm 《Sao băng thất lạc》... diễn viên mới Đào Nhiên, đại biểu tác phẩm《Hoa Tử Yên》..."
Hai người MC vẫn còn đang tung hứng, nữ MC nói: "Năm nay cạnh tranh thật là kịch liệt a, tôi cũng hồi hộp không nhịn được."
Nam MC nói: "Cô hồi hộp các soái ca người ta còn hồi hộp hơn, nhanh lên một chút công bố kết quả đi."
"Nhưng mà người ta sợ hãi..."
"Vậy để tôi tới công bố kết quả cho.".
Nam MC vẻ mặt tươi cười mở thẻ, sau đó lộ ra biểu tình khoa trương thán phục nói: "Thành thật mà nói cái kết quả này tôi đúng thật không nghĩ tới, nhưng lại hợp tình hợp lý. Được, người lần này đoạt giải nam chính xuất sắc nhất của lễ trao giải điện ảnh Hoàng Thiên chính là..."
Long Thu ngồi ngay ngắn lại, hồi hộp nhìn chằm chằm MC.
"Đào Nhiên!"
"Oanh..."
Toàn trường vỗ tay như sấm động, MC lớn tiếng nói: "Đào Nhiên mặc dù chỉ là một người mới trẻ tuổi, nhưng mà hắn ở trong Hoa Tử Yên cống hiến màn trình diễn trác tuyệt. Hắn khập khễnh chạy trong ngõ hẻm quanh co nhỏ hẹp, bóng lưng không tiếng động diễn tả, ánh mắt từ trong khuỷu tay lặng lẽ lộ ra tuyệt vọng... Từ diễn xuất của hắn, hoàn toàn không nhìn ra hắn chỉ là một người mới vừa tốt nghiệp, nhân vật mà hắn diễn dịch sâu sắc nhập thần, khắc cốt minh tâm."
Đào Nhiên đứng lên ôm Thôi Hiểu, vừa quay đầu phát hiện Long Thu ở ngay sau lưng, vì vậy hắn hướng về Long Thu giang hai cánh tay ra. Long Thu vốn dĩ biểu tình lãnh khốc cũng không nhịn được nhếch môi, cùng Đào Nhiên ôm một cái.
Đào Nhiên lên đài cung cung kính kính từ trên tay khách quý trao giải nhận lấy cúp, hơn nữa bày tỏ cảm ơn. Sau đó hướng về micro nhìn dưới đài thấy vô số đôi mắt nhìn mình, trong nháy mắt hắn liền quên sạch sẽ cảm nghĩ nhận thưởng vừa đọc thuộc.
Đào Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực vừa rồi tôi ở dưới đài đọc thuộc cảm nghĩ nhận thưởng đã thật lâu, nhưng mà bây giờ đứng ở đây, tôi lại chỉ nhớ phải cảm tạ CCTV."
Dưới đài tức thì cười vang một mảnh.
Đào Nhiên cầm cúp nói: "Đầu tiên, có thể lấy được giải thưởng này tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tiếp theo tôi muốn cảm tạ những người đã dành cho tôi cơ hội lần này, Quan đạo a biên kịch a các nhân viên làm việc phim trường, cùng với cộng sự của tôi Thôi Hiểu tiểu thư tôi đều phải cảm tạ. Vừa rồi ở dưới đài Thôi Hiểu tiểu thư còn chia sẻ tờ cảm nghĩ nhận thưởng với tôi, cũng không biết nàng còn nhớ bao nhiêu."
Bên dưới lại truyền tới một tràng cười.
Cuối cùng Đào Nhiên nói: "Nhưng mà tôi muốn cảm ơn nhất vẫn là bằng hữu cũng là lão bản của tôi, Long tổng của Tinh Huy. Cảm ơn nàng tin tưởng tôi, nguyện ý cho gã người mới như tôi một cơ hội đặc biệt hiếm có, tôi muốn chúc nàng vĩnh viễn hạnh phúc..."
Đào Nhiên xuống đài trong một mảnh vỗ tay, hắn vừa rồi nói đều là lời thật lòng. Hắn rất thích Long Thu, hắn thật lòng hy vọng Long Thu có thể có được hạnh phúc.
Long Thu nhìn Đào Nhiên giờ phút này tỏa sáng chói mắt, bất tri bất giác quên mất hết thảy, trong mắt cũng chỉ có nam tử trẻ tuổi từ từ đến gần kia. Đào Nhiên đặt mông ngồi bên cạnh Long Thu, Long Thu nói: "Tại sao không ngồi về bên cạnh Thôi Hiểu?"
Đào Nhiên cười đùa cợt nhả nói: "Tôi thích ngồi ở bên cạnh cô."
Long Thu không nói gì, nhưng mà khóe miệng không nhịn được nhếch lên bán đứng nàng.
Tiếp theo giải nữ chính xuất sắc nhất không hồi hộp chút nào chính là Thôi Hiểu, Thôi Hiểu đứng ở trên đài đỏ mắt nói cảm tạ. Nàng từ cao trung nghỉ học liền ra ngoài phấn đấu, ăn quá nhiều đau khổ, thật vất vả có ngày hôm nay. Hôm nay là thời khắc vinh dự nhất trong cuộc đời, Thôi Hiểu không khống chế được chảy nước mắt.
Thời điểm nàng chuẩn bị đi, MC đột nhiên nói: "Ảnh hậu trẻ tuổi, trước khoan xuống đài, có người chuẩn bị cho cô một phần đại lễ thần bí."
Thôi Hiểu vẫn còn đang sững sờ, âm nhạc trên sân khấu liền biến đổi. Bạch Thiếu Huy tay bưng 99 đóa hoa hồng đỏ tươi từ bóng tối từng bước một đi ra, cuối cùng hắn lên trên đài, đi tới trước mặt Thôi Hiểu, thâm tình nói: "Hiểu Hiểu, cuộc sống trước kia của em không có anh tham dự, đây là chuyện anh tiếc nuối nhất một đời này. Anh hy vọng bắt đầu từ bây giờ thế giới chúng ta có thể hợp hai làm một, xin hãy để anh làm người bảo vệ cho cuộc đời còn lại của em."
Hắn quỳ một chân xuống giơ lên một chiếc nhẫn xinh đẹp, ôn nhu nói: "Hiểu Hiểu, gả cho anh đi."
Toàn trường một mảnh hoan hô ồn ào lên, Long Thu sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm nam nữ trên đài, trong mắt nàng tất cả đều là phẫn nộ bị lừa gạt. Long Thu quay đầu nhìn Đào Nhiên, thấy trên mặt Đào Nhiên không có chút ngoài ý muốn nào, nàng nói: "Ngươi đã sớm biết?"
Đào Nhiên không nói gì, Long Thu nói: "Ngươi vẫn luôn lừa gạt ta!"
"Cô đừng đi." Đào Nhiên kéo tay Long Thu nói: "Cô nhìn bọn họ xem, bọn họ yêu nhau như vậy, cô tại sao phải chia rẽ bọn họ? Một nữ nhân tốt như cô, nhất định sẽ tìm được chân ái hoàn mỹ thuộc về mình."
Long Thu hung hãn tránh thoát tay Đào Nhiên, bên trong đôi mắt nàng tất cả đều là tâm tình phẫn nộ oán hận, "Ngươi là tên lường gạt."
Nói xong Long Thu liền chạy ra ngoài, Đào Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi theo. Thời điểm đuổi đến cửa hắn bị các ký giả xông tới chặn lại, "Đào Nhiên tiên sinh, tại sao ngài vội vàng đi ra trước thời hạn?"
"Vị tiểu thư vừa chạy ra ngoài có quan hệ gì với ngài?"
"Ngài trẻ tuổi như vậy đã đạt được Ảnh đế, trong đó liệu có nội tình gì hay không?"
Mắt thấy Long Thu càng chạy càng xa, Đào Nhiên gấp hết sức, không nhịn được đưa tay đẩy bọn họ một phen, "Tránh ra!"
"Đào Nhiên đánh người!"
"Ảnh đế đánh người!"
Đào Nhiên bị tức không chịu nổi, đột nhiên đầu một trận đau đớn kịch liệt.
Gấu trúc Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, hậu di chứng dìm nước của ngươi phát tác, thỉnh mau rời khỏi nơi này, nếu không ngươi sẽ té xỉu."
Đào Nhiên trước mắt tối sầm, ngửa đầu té ngã trên đất.
Các ký giả giật mình, sau đó điên cuồng hướng về phía Đào Nhiên nằm trên đất chụp hình.
Tony chạy tới thấy một màn này đều giận sôi lên, hắn như phát điên chạy tới quyền đấm cước đá về phía các ký giả, sau đó ngồi xổm xuống đỡ Đào Nhiên. Các nhân viên bảo vệ lúc này mới chạy tới xua đuổi các ký giả, cửa bị người chặn lại Tony không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Long Thu.
Đi một mình ở trên đường Long Thu nghe được tiếng điện thoại, nàng lập tức nhấn tắt, nàng cảm thấy mình bị lừa gạt. Nàng xem Đào Nhiên như bằng hữu, thật lòng đối đãi hắn, mà hắn lại giúp Thôi Hiểu lừa gạt mình.
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Long Thu cầm lên nhìn, là Tony gọi tới. Nàng lạnh lùng nhận điện thoại, "Chuyện gì?"
Thanh âm sắp phát khóc của Tony vang lên, "Long tổng mau tới cứu mạng a, Nhiên Nhiên té xỉu ở cửa, ký giả chặn cửa chúng ta không ra được..."
Long Thu cảm giác đầu óc trống rỗng, đợi phục hồi tinh thần lại nàng đã trên đường chạy về. Nàng chạy tới cửa, các ký giả chặn lại nơi đó nước chảy không lọt. Long Thu đỏ mắt xông lên phía trước hét lớn: "Các ngươi muốn ngồi tù sao?"
"Người nếu xảy ra chuyện gì, Tinh Huy nhất định sẽ làm cho các ngươi không tiếp tục trộn lẫn được nữa!"
"Tất cả cút ra cho ta!"
Nàng ngang ngược kéo đám người ra, đã nhìn thấy Tony ôm Đào Nhiên hôn mê. Tony vừa nhìn thấy Long Thu giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, "Long tổng..."
Long Thu nói: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không nhanh đem người lên xe."
"Aiz!" Tony gầy yếu như rắn nước tốn sức cõng Đào Nhiên lên xe, Long Thu lái xe nói: "Tài xế đâu? Cút đi đâu rồi?"
"Không biết..." Tony nói: "Trở về tôi liền xào hắn."
Long Thu lái xe một đường vượt đèn đỏ đến bệnh viện, trong hành lang, Long Thu nhức đầu đứng nói: "Làm sao đang êm đẹp liền té xỉu?"
Tony liền nói: "Tôi thấy Nhiên Nhiên đuổi theo cô chạy ra ngoài, tôi cũng theo ra, nhưng mà hai người chạy quá nhanh. Tôi nhìn thấy Nhiên Nhiên bị một đám ký giả ngăn ở cửa, hắn hình như phát hỏa rất lớn, cùng các ký giả xô đẩy một chút, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi."
Long Thu sắc mặt cực kém nói: "Đám ký giả này, ngay cả người Tinh Huy đều dám bắt nạt, thật nghĩ chúng ta hết cách với bọn họ sao? Đi đem từng cái ký giả hôm nay chặn Đào Nhiên ở cửa đều tra ra, sau đó gọi điện thoại cho lão bản tạp chí bọn họ, đuổi hết bọn họ cho tôi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình luận truyện