Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 16: Ám sát (1)
- A… chào Băng Tuệ, Sting._ Lớp D1 đang nhoi thì bắt gặp bóng của hai người ở ngoài cửa lớp.
- Chào._ Sting nói rồi vào chỗ ngồi của mình. Băng Tuệ thì ném nhanh balo xuống ghế, loay hoay lấy chiếc điện thoại từ cặp của Sting.
- Băng Tuệ, cậu làm gì vậy?_ Sting dở giọng trẻ con.
…
Cô im lặng, tay cứ lướt nhanh trên màn hình điện thoại khiến cậu ấm ức không thôi. Bỗng tay dừng lại, mắt cô dâm chiêu nhìn vào những hàng chữ được phô là tin hot nhất, sau đó đưa ra trước mặt cậu ý rằng kêu cậu đọc:
- “An thị, Trương thị, Lãnh thị, Ngạo thị cùng tập đoàn quốc tế Kotoho quyết định chung tay, góp sức, phát triển các ngành của thị trường thế giới… liệu một cuộc đảo chính thật sự sẽ xảy ra giữa các tập đoàn với Hoàng thị không?...”. Ồ cuối cùng cũng đã hành động rồi à? Băng Tuệ, mục đích của cậu đã thành công rồi đó, tối nay chúng ta ăn mừng ha?_ Sting ngâm nga đọc tin tức rồi vui mừng quay nói với cô.
- Vẫn còn Trần thị._ Cô cau mày thất vọng.
Nghe cô nói, cậu lúc này mới để ý lại các dòng tin thì đúng thật là Trần thị không có tham gia hợp tác, mà mục tiêu của cô là tất cả bọn họ cơ, nay Trần Vũ Tư Phong không tham gia, thật đáng tiếc.
- Thế thì hạ bọn họ trước còn Trần thị thì để sau._ Sting nêu ra ý kiến, vì đối với cậu, dù gì thì quân số càng đông càng khó đoán… ngược lại càng ít thì khả năng thành công càng cao.
- Mục tiêu của tớ… cậu không nhớ sao?_ Cô lạnh nhạt nhắc nhở.
- Ahihi… nhớ chứ, đương nhiên tớ nhớ rồi._ Cậu lấy tay vuốt tóc cười trừ.
- Nếu không hợp tác thì ta làm cho hợp tác._ Cô đảo mắt nhìn thẳng lên phía trước bục giảng.
- Vậy…
- A… mọi người ơi có tin mới nè._ Khả Hy lao nhanh vào lớp với tốc độ bàn thờ, chắn ngang câu nói của Sting, mặt thì hớ ha hớ hải còn vướng lại vài giọt mồ hôi, đầu tóc bù xù như tổ quạ, quần áo xốc xếch, một bên giầy thì bị bung dây… Tóm lại nhỏ rất ư là thảm, hazzz… mà lớp trưởng trại tâm thần 12D1 cũng đâu phải dạng vừa… không phải dạng vừa đâu… vừa vừa đâu… tôi không phải dạng vừa đâu… vừa vừa đấu í a à à…
Cô và cậu bị phá banh cuộc đối thoại nên cũng im lặng chờ xem nhỏ nói gì.
- Quát đờ hợi?_ Lâm Khải trố mắt nhìn nhỏ.
- Có tin… tin vui._ Nhỏ thở gấp vì chạy mệt.
- Tin gì?_ D1 thắc mắc đồng thanh.
- Sáng ngày mai… trường tổ chức chuyến đi Đà Lạt hai ngày một đêm đấy._ Khả Hy.
Một giây… hai giây… để tiêu hóa lời nhỏ nói:
- Á… đi chơi._ D1 hét lên, tập sách trên tay cứ thế mà bay vèo vèo trên không trung.
- Trật tự._ Khả Hy hét, tỏa sát khí.
D1 im thim thiếp, bởi nhỏ mà giận lên thì phong ba cấp 6 càng quét chớ ngu gì mà lỡ dại…
- Dạ… im._ D1 thu mình run sợ.
- Ngoan đấy… mà nếu ai đi thì lại chỗ Hy dễ thương đăng kí nha._ Nhỏ hầm hực, máu đang sôi trong người.
- Dạ…vâng, thưa chị Hy dễ thương._ D1 nịnh nọt. Ôi… thật là hạn hán lời lời với chiêu lật mặt của lớp này.
- Tuệ… đi chơi không?_ Sting dè vặt vì biết thế nào cô cũng không đi, nên hành động sớm nhất vẫn nên. ( Sachi: Sting à… còn vụ Trần thị thì sao, mi quên bén rồi đấy… Sting: Băng Tuệ là một, chơi là hai, đại sự là ba…)
- Không._ Cô phũ phàng sau đó khép mắt lại vì để tránh đôi mắt cún con, long lanh, lóng lánh, lung linh, ngấn nước của cậu.
Thấy Băng Tuệ đã đề phòng trước, cậu cau mày…
- Băngggggg Tuệeeeee… điiiiii vớiiiii tớooo nhaaaaaaaaaaaa._ Cậu cầm tay cô lắc qua lắc lại, cố ngân dài, giọng ngọt như mía lùi.
- Lại một chiêu mới của cậu ư?_ Cô hầm hực, mắt sắc bén lườm cậu… người con trai này quả thật yêu nghiệt.
- Ahihi…_ Cậu lấy tay gãi đầu cười gượng.
- Về nhà giải quyết công việc._ Cô toan đứng lên, cầm lấy balo.
- Sao?… h này còn sớm mà._ Cậu nghi vấn.
- Ngày mai, bận đi chơi nên giờ giải quyết sớm._ Cô bỏ lại một câu cộc lốc, đi ra khỏi lớp.
Nhận ra cô đã đồng ý, anh cười thầm trong lòng, xem như cá đã mắc câu, chỉ sợ sau này cô lại miễn dịch với chiêu thức mới nên cậu nhất định phải nghĩ ra cái khác nữa a…
Sau vài tiếng đồng hồ chóng trọi với đường xá như vượt qua hàng ngàn cây số, phóng vài cua đèo cao, thế mừ cái chuyến xe định mệnh ấy lại cứ mãi nheo nheo một bài hát “ quăng tao cái boong” và la hét gầm gừ khiến người đi đường cứ tưởng xe chở thú hoang đấy chớ.
Rồi hàng loạt chiếc xe bỗng nhưng dừng lại trước một trạm dừng chân nằm cách xa với dãy nhà của đô thị phồn vinh. Nam lẫn nữ cứ thế mà ùa xuống xe như chạy nạn, đúng là cái khung cảnh sương sớm lạnh lẽo của Đà Lạt không khỏi khiến người khác thích thú. Nói là trạm dừng chân nhưng nhìn lại thì giống như một tiểu du lịch sinh thái thu nhỏ, các hàng cây gai gốc thân sờn sỏi được lưu động lại vài giọt sương lạnh, còn dọc theo hai bên tiểu viện thì sừng sững hai dãy hoa cẩm tú cầu và hoa hồng với đủ các loại màu sắc.
Học sinh các khối được giáo viên hướng dẫn chung chung về trạm rồi bổ nhau ra nhà ăn dùng bữa.
Khu 1…
- Băng Tuệ, cậu ăn gì? Tớ đi lấy cho cậu…_ Sting hết mình phục vụ.
- Bít tết._ Cô chống cằm trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn những vực đèo sâu thẳm.
- Cậu đợi tí nhá._ Sting mỉm cười.
Không những thế Lâm Khải và Lâm Duy cũng phãi bận bịu phục vụ hai cô nàng nào đó.
- Yoh Băng Tuệ, thật trùng hợp._ Một chàng trai có mái tóc màu xanh biển nổi bật đang đi từ xa đến, hướng về phía cô và đang cầm đầu năm người còn lại. Học sinh trong khu cứ thế lại làm ầm ầm lên khi thấy năm hoàng tử và nữ thần nhưng không ai biết được mặt của chị nào đấy đang thảm hết sức, đôi chân mày lá liễu chau lại một cách khó coi, đôi ngươi màu xanh thẳm trần tư quan sát chàng trai, môi anh đào thì vẫn giữ nguyên một đường thẳng.
Đúng vậy, cô đang cảm thấy có gì đó không được bình thường vì chủ nhân vĩ đại của câu nói trên chính là Ngạo Thừa Thiên. Why? Why?... Sao anh lại tỏa ra thân mật với cô chứ? Do thua bóng rổ rùi thấy nhục sao? Hay là…
- Ngạo Thừa Thiên, cậu bị Hoàng thị chèn ép đến nổi đứt cả dây thần kinh?_ Cô khinh thường bỏ ra một câu.
- No no… cậu phải nói là bị Hoàng thị chèn ép đến nổi phải vùng dậy và chiến đấu với thực lực khủng bố chưa bao giờ có._ Thừa Thiên có hơi khó chịu khi cô nhắc đến Hoàng thị nên ra sức bào chữa.
- Đúng vậy a… chỉ là chúng tôi nhượng bộ Hoàng thị nên khiêm tốn chút thôi._ Thần Hạ khó hiểu vừa nói vừa nhìn anh à mà phải nói là cả ả và bốn người còn lại. “ Tại sao anh lại cư xử như thế? Cách ăn nói, cách xưng hô cũng quá biến đổi đi…” đấy là suy nghĩ của bọn họ đấy.
- Nhượng bộ, khiêm tốn à? Tiểu thư với mấy thiếu gia đây có lòng hảo tâm ngê gớm nhở?_ Sting từ xa đi đến, hai tay nâng niu hai đĩa bít tết.
- Tổng giám đốc Đoàn có ý kiến gì sao?_ Hàn Quân chợt nhận ra chút ý tứ trong câu nói của Sting.
- À không có gì... vì theo tôi thấy người thật sự nhượng bộ và khiêm tốn lại chính là Hoàng thị a._ Sting vênh mặt như đúng rồi.
- Cậu có quen biết với Hoàng chủ tịch?_ Trương Dương đang im lặng, bất ngờ hỏi.
Nghe anh nói, Băng Tuệ hướng mắt nhìn cậu với gương mặt không biểu cảm, còn Sting thì thừa biết nếu mình cứ nhoi nhoi mãi như thế, rồi lỡ không may tọc mạch ra sơ hở thì thế nào cô cũng cho cậu chuyến đi du lịch không trở về a.
- Chỉ là hợp tác trên thị trường._ Cậu trả lời.
- Cậu có thấy mặt hắn bao giờ?_ An Thần Hạ ráo riết moi thông tin.
Hừ… không phải chứ… vị chủ tịch đang ngồi ngay trước mắt họ cơ mà… thế còn hỏi làm gì…
- À… một soái ca chính hiệu… nhưng thua tôi._ Sting mỉm cười rạng rỡ, thôi thì cứ trêu họ một chút nhỉ.
- Hắn ta là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi._ Lần này thì tới Hàn Quân.
- Hình như ngài ấy tên là Vô Tên Tuổi thì phải._ Sting đưa tay vuốt mái tóc nhẹ, nói như một tiểu bạch thỏ ngây thơ.
Mặt sáu người kia đen lại đột ngột… cứ tưởng đâu sẽ được vài thông tin gì đó… ai ngờ…
- Cậu… Cậu cố ý không nói?_ Thần Hạ.
- Tôi chưa BAO GIỜ thấy Hoàng chủ tịch._ Sting nhấn mạnh rồi ngồi xuống ghế đối diện với cô.
Sau đó, vấn đề về Hoàng chủ tịch bị lạc trôi đi chỉ trong vài giây.
- Băng Tuệ, tôi ngồi kế cậu được chứ?_ Thừa Thiên quay lại hành động ban đầu.
- Mục đích?_ Cô vào thẳng vấn đề, đôi mắt nghi ngờ dán chặt trên người Thừa Thiên. Sting thì lườm anh cháy mặt: “ Ngạo Thừa Thiên, cậu mà có ý đồ gì với Băng Tuệ thì tôi sẽ thay Hắc Bạch Vô Thường dẫn hồn cậu xuống diêm vương…”.
- Sao?_ Thừa Thiên hỏi ngược lại.
- Cậu tiếp cận tôi là có mục đích gì?_ Cô lạnh nhạt nói.
Thừa Thiên cùng 4 hoàng tử khựng người lại với câu hỏi của cô. Vì từ đó đến giờ ngoài An Thần Hạ ra thì người tiếp cận họ luôn là những người khác nay họ lại đi tiếp cận cô nên có chút ngược đời nhỉ?
- Làm bạn._ Anh trả lời cộc lốc.
- Hừ… mấy người sai đàn em đến cảnh cáo, phá hủy cửa hàng của tôi, rồi nay lại muốn làm bạn, thì ra còn có kiểu kết bạn như thế à? Thật mở rộng tầm mắt._ Cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm ấy.
Kết xong câu thoại của mình Băng Tuệ rời khỏi ghế, quay lưng đi về hướng phía sau tiểu viện.
- Băng Tuệ, cậu đi đâu thế? Tớ đi với._ Sting đứng bật dậy chạy theo bóng dáng cô bỏ lại cả đám người vu vơ kia.
- Hừ… cô ta dám._ Hàn Quân tức giận dõi theo bóng lưng của cô và cậu.
- Thôi mấy anh ngồi đi… em đi mua nước._ Thần Hạ ôn nhu nói.
- Thôi Hạ nhi, anh đi cho._ Kenji.
- Không sao để em._ Ả mỉm cười rồi vụt bóng đi mất.
Tại một nơi khác...
- Giết chết hắn sau đó ném xác xuống đèo._ Một cô gái với vẻ đẹp tao nhã đang lạnh lùng dặn dò tên sát thủ.
- Dạ vâng._ Một người đàn ông khoảng chừng 25 tuổi với thân ảnh một màu đen tuyền cung kính nói với cô gái.
- Xử lý cho gọn vào sau đó để lại một cành hoa bỉ ngạn._ Cô gái nói tiếp.
- Dạ._ Tên sát thủ lui ra sau, khuất bóng vào những hàng cây rậm rạm.
- Nếu đã mất đi giá trị của một con cờ... thì con cờ đó tốt nhất nên rời khỏi trò chơi này càng sớm càng tốt._ Cô gái thì thầm với tần số âm thanh chỉ đủ cho cô nghe.
Lời tiên tri: hoa bỉ ngạn xuất hiện, tương đương với một xác chết nữa sẽ được hình thành, dưới thanh dao nghiêm thẳng vào tim và một chuyến du lịch không trung khi bị ném xuống vực đèo sâu thẳm. Kết thúc cuộc sống của kẻ bị điều khiển, mở ra một sự việc thú vị cho mai sau, để lòng hận thù dâng lên tột đỉnh là lúc mục đích của người thành công. Chúc mừng!
- Chào._ Sting nói rồi vào chỗ ngồi của mình. Băng Tuệ thì ném nhanh balo xuống ghế, loay hoay lấy chiếc điện thoại từ cặp của Sting.
- Băng Tuệ, cậu làm gì vậy?_ Sting dở giọng trẻ con.
…
Cô im lặng, tay cứ lướt nhanh trên màn hình điện thoại khiến cậu ấm ức không thôi. Bỗng tay dừng lại, mắt cô dâm chiêu nhìn vào những hàng chữ được phô là tin hot nhất, sau đó đưa ra trước mặt cậu ý rằng kêu cậu đọc:
- “An thị, Trương thị, Lãnh thị, Ngạo thị cùng tập đoàn quốc tế Kotoho quyết định chung tay, góp sức, phát triển các ngành của thị trường thế giới… liệu một cuộc đảo chính thật sự sẽ xảy ra giữa các tập đoàn với Hoàng thị không?...”. Ồ cuối cùng cũng đã hành động rồi à? Băng Tuệ, mục đích của cậu đã thành công rồi đó, tối nay chúng ta ăn mừng ha?_ Sting ngâm nga đọc tin tức rồi vui mừng quay nói với cô.
- Vẫn còn Trần thị._ Cô cau mày thất vọng.
Nghe cô nói, cậu lúc này mới để ý lại các dòng tin thì đúng thật là Trần thị không có tham gia hợp tác, mà mục tiêu của cô là tất cả bọn họ cơ, nay Trần Vũ Tư Phong không tham gia, thật đáng tiếc.
- Thế thì hạ bọn họ trước còn Trần thị thì để sau._ Sting nêu ra ý kiến, vì đối với cậu, dù gì thì quân số càng đông càng khó đoán… ngược lại càng ít thì khả năng thành công càng cao.
- Mục tiêu của tớ… cậu không nhớ sao?_ Cô lạnh nhạt nhắc nhở.
- Ahihi… nhớ chứ, đương nhiên tớ nhớ rồi._ Cậu lấy tay vuốt tóc cười trừ.
- Nếu không hợp tác thì ta làm cho hợp tác._ Cô đảo mắt nhìn thẳng lên phía trước bục giảng.
- Vậy…
- A… mọi người ơi có tin mới nè._ Khả Hy lao nhanh vào lớp với tốc độ bàn thờ, chắn ngang câu nói của Sting, mặt thì hớ ha hớ hải còn vướng lại vài giọt mồ hôi, đầu tóc bù xù như tổ quạ, quần áo xốc xếch, một bên giầy thì bị bung dây… Tóm lại nhỏ rất ư là thảm, hazzz… mà lớp trưởng trại tâm thần 12D1 cũng đâu phải dạng vừa… không phải dạng vừa đâu… vừa vừa đâu… tôi không phải dạng vừa đâu… vừa vừa đấu í a à à…
Cô và cậu bị phá banh cuộc đối thoại nên cũng im lặng chờ xem nhỏ nói gì.
- Quát đờ hợi?_ Lâm Khải trố mắt nhìn nhỏ.
- Có tin… tin vui._ Nhỏ thở gấp vì chạy mệt.
- Tin gì?_ D1 thắc mắc đồng thanh.
- Sáng ngày mai… trường tổ chức chuyến đi Đà Lạt hai ngày một đêm đấy._ Khả Hy.
Một giây… hai giây… để tiêu hóa lời nhỏ nói:
- Á… đi chơi._ D1 hét lên, tập sách trên tay cứ thế mà bay vèo vèo trên không trung.
- Trật tự._ Khả Hy hét, tỏa sát khí.
D1 im thim thiếp, bởi nhỏ mà giận lên thì phong ba cấp 6 càng quét chớ ngu gì mà lỡ dại…
- Dạ… im._ D1 thu mình run sợ.
- Ngoan đấy… mà nếu ai đi thì lại chỗ Hy dễ thương đăng kí nha._ Nhỏ hầm hực, máu đang sôi trong người.
- Dạ…vâng, thưa chị Hy dễ thương._ D1 nịnh nọt. Ôi… thật là hạn hán lời lời với chiêu lật mặt của lớp này.
- Tuệ… đi chơi không?_ Sting dè vặt vì biết thế nào cô cũng không đi, nên hành động sớm nhất vẫn nên. ( Sachi: Sting à… còn vụ Trần thị thì sao, mi quên bén rồi đấy… Sting: Băng Tuệ là một, chơi là hai, đại sự là ba…)
- Không._ Cô phũ phàng sau đó khép mắt lại vì để tránh đôi mắt cún con, long lanh, lóng lánh, lung linh, ngấn nước của cậu.
Thấy Băng Tuệ đã đề phòng trước, cậu cau mày…
- Băngggggg Tuệeeeee… điiiiii vớiiiii tớooo nhaaaaaaaaaaaa._ Cậu cầm tay cô lắc qua lắc lại, cố ngân dài, giọng ngọt như mía lùi.
- Lại một chiêu mới của cậu ư?_ Cô hầm hực, mắt sắc bén lườm cậu… người con trai này quả thật yêu nghiệt.
- Ahihi…_ Cậu lấy tay gãi đầu cười gượng.
- Về nhà giải quyết công việc._ Cô toan đứng lên, cầm lấy balo.
- Sao?… h này còn sớm mà._ Cậu nghi vấn.
- Ngày mai, bận đi chơi nên giờ giải quyết sớm._ Cô bỏ lại một câu cộc lốc, đi ra khỏi lớp.
Nhận ra cô đã đồng ý, anh cười thầm trong lòng, xem như cá đã mắc câu, chỉ sợ sau này cô lại miễn dịch với chiêu thức mới nên cậu nhất định phải nghĩ ra cái khác nữa a…
Sau vài tiếng đồng hồ chóng trọi với đường xá như vượt qua hàng ngàn cây số, phóng vài cua đèo cao, thế mừ cái chuyến xe định mệnh ấy lại cứ mãi nheo nheo một bài hát “ quăng tao cái boong” và la hét gầm gừ khiến người đi đường cứ tưởng xe chở thú hoang đấy chớ.
Rồi hàng loạt chiếc xe bỗng nhưng dừng lại trước một trạm dừng chân nằm cách xa với dãy nhà của đô thị phồn vinh. Nam lẫn nữ cứ thế mà ùa xuống xe như chạy nạn, đúng là cái khung cảnh sương sớm lạnh lẽo của Đà Lạt không khỏi khiến người khác thích thú. Nói là trạm dừng chân nhưng nhìn lại thì giống như một tiểu du lịch sinh thái thu nhỏ, các hàng cây gai gốc thân sờn sỏi được lưu động lại vài giọt sương lạnh, còn dọc theo hai bên tiểu viện thì sừng sững hai dãy hoa cẩm tú cầu và hoa hồng với đủ các loại màu sắc.
Học sinh các khối được giáo viên hướng dẫn chung chung về trạm rồi bổ nhau ra nhà ăn dùng bữa.
Khu 1…
- Băng Tuệ, cậu ăn gì? Tớ đi lấy cho cậu…_ Sting hết mình phục vụ.
- Bít tết._ Cô chống cằm trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn những vực đèo sâu thẳm.
- Cậu đợi tí nhá._ Sting mỉm cười.
Không những thế Lâm Khải và Lâm Duy cũng phãi bận bịu phục vụ hai cô nàng nào đó.
- Yoh Băng Tuệ, thật trùng hợp._ Một chàng trai có mái tóc màu xanh biển nổi bật đang đi từ xa đến, hướng về phía cô và đang cầm đầu năm người còn lại. Học sinh trong khu cứ thế lại làm ầm ầm lên khi thấy năm hoàng tử và nữ thần nhưng không ai biết được mặt của chị nào đấy đang thảm hết sức, đôi chân mày lá liễu chau lại một cách khó coi, đôi ngươi màu xanh thẳm trần tư quan sát chàng trai, môi anh đào thì vẫn giữ nguyên một đường thẳng.
Đúng vậy, cô đang cảm thấy có gì đó không được bình thường vì chủ nhân vĩ đại của câu nói trên chính là Ngạo Thừa Thiên. Why? Why?... Sao anh lại tỏa ra thân mật với cô chứ? Do thua bóng rổ rùi thấy nhục sao? Hay là…
- Ngạo Thừa Thiên, cậu bị Hoàng thị chèn ép đến nổi đứt cả dây thần kinh?_ Cô khinh thường bỏ ra một câu.
- No no… cậu phải nói là bị Hoàng thị chèn ép đến nổi phải vùng dậy và chiến đấu với thực lực khủng bố chưa bao giờ có._ Thừa Thiên có hơi khó chịu khi cô nhắc đến Hoàng thị nên ra sức bào chữa.
- Đúng vậy a… chỉ là chúng tôi nhượng bộ Hoàng thị nên khiêm tốn chút thôi._ Thần Hạ khó hiểu vừa nói vừa nhìn anh à mà phải nói là cả ả và bốn người còn lại. “ Tại sao anh lại cư xử như thế? Cách ăn nói, cách xưng hô cũng quá biến đổi đi…” đấy là suy nghĩ của bọn họ đấy.
- Nhượng bộ, khiêm tốn à? Tiểu thư với mấy thiếu gia đây có lòng hảo tâm ngê gớm nhở?_ Sting từ xa đi đến, hai tay nâng niu hai đĩa bít tết.
- Tổng giám đốc Đoàn có ý kiến gì sao?_ Hàn Quân chợt nhận ra chút ý tứ trong câu nói của Sting.
- À không có gì... vì theo tôi thấy người thật sự nhượng bộ và khiêm tốn lại chính là Hoàng thị a._ Sting vênh mặt như đúng rồi.
- Cậu có quen biết với Hoàng chủ tịch?_ Trương Dương đang im lặng, bất ngờ hỏi.
Nghe anh nói, Băng Tuệ hướng mắt nhìn cậu với gương mặt không biểu cảm, còn Sting thì thừa biết nếu mình cứ nhoi nhoi mãi như thế, rồi lỡ không may tọc mạch ra sơ hở thì thế nào cô cũng cho cậu chuyến đi du lịch không trở về a.
- Chỉ là hợp tác trên thị trường._ Cậu trả lời.
- Cậu có thấy mặt hắn bao giờ?_ An Thần Hạ ráo riết moi thông tin.
Hừ… không phải chứ… vị chủ tịch đang ngồi ngay trước mắt họ cơ mà… thế còn hỏi làm gì…
- À… một soái ca chính hiệu… nhưng thua tôi._ Sting mỉm cười rạng rỡ, thôi thì cứ trêu họ một chút nhỉ.
- Hắn ta là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi._ Lần này thì tới Hàn Quân.
- Hình như ngài ấy tên là Vô Tên Tuổi thì phải._ Sting đưa tay vuốt mái tóc nhẹ, nói như một tiểu bạch thỏ ngây thơ.
Mặt sáu người kia đen lại đột ngột… cứ tưởng đâu sẽ được vài thông tin gì đó… ai ngờ…
- Cậu… Cậu cố ý không nói?_ Thần Hạ.
- Tôi chưa BAO GIỜ thấy Hoàng chủ tịch._ Sting nhấn mạnh rồi ngồi xuống ghế đối diện với cô.
Sau đó, vấn đề về Hoàng chủ tịch bị lạc trôi đi chỉ trong vài giây.
- Băng Tuệ, tôi ngồi kế cậu được chứ?_ Thừa Thiên quay lại hành động ban đầu.
- Mục đích?_ Cô vào thẳng vấn đề, đôi mắt nghi ngờ dán chặt trên người Thừa Thiên. Sting thì lườm anh cháy mặt: “ Ngạo Thừa Thiên, cậu mà có ý đồ gì với Băng Tuệ thì tôi sẽ thay Hắc Bạch Vô Thường dẫn hồn cậu xuống diêm vương…”.
- Sao?_ Thừa Thiên hỏi ngược lại.
- Cậu tiếp cận tôi là có mục đích gì?_ Cô lạnh nhạt nói.
Thừa Thiên cùng 4 hoàng tử khựng người lại với câu hỏi của cô. Vì từ đó đến giờ ngoài An Thần Hạ ra thì người tiếp cận họ luôn là những người khác nay họ lại đi tiếp cận cô nên có chút ngược đời nhỉ?
- Làm bạn._ Anh trả lời cộc lốc.
- Hừ… mấy người sai đàn em đến cảnh cáo, phá hủy cửa hàng của tôi, rồi nay lại muốn làm bạn, thì ra còn có kiểu kết bạn như thế à? Thật mở rộng tầm mắt._ Cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm ấy.
Kết xong câu thoại của mình Băng Tuệ rời khỏi ghế, quay lưng đi về hướng phía sau tiểu viện.
- Băng Tuệ, cậu đi đâu thế? Tớ đi với._ Sting đứng bật dậy chạy theo bóng dáng cô bỏ lại cả đám người vu vơ kia.
- Hừ… cô ta dám._ Hàn Quân tức giận dõi theo bóng lưng của cô và cậu.
- Thôi mấy anh ngồi đi… em đi mua nước._ Thần Hạ ôn nhu nói.
- Thôi Hạ nhi, anh đi cho._ Kenji.
- Không sao để em._ Ả mỉm cười rồi vụt bóng đi mất.
Tại một nơi khác...
- Giết chết hắn sau đó ném xác xuống đèo._ Một cô gái với vẻ đẹp tao nhã đang lạnh lùng dặn dò tên sát thủ.
- Dạ vâng._ Một người đàn ông khoảng chừng 25 tuổi với thân ảnh một màu đen tuyền cung kính nói với cô gái.
- Xử lý cho gọn vào sau đó để lại một cành hoa bỉ ngạn._ Cô gái nói tiếp.
- Dạ._ Tên sát thủ lui ra sau, khuất bóng vào những hàng cây rậm rạm.
- Nếu đã mất đi giá trị của một con cờ... thì con cờ đó tốt nhất nên rời khỏi trò chơi này càng sớm càng tốt._ Cô gái thì thầm với tần số âm thanh chỉ đủ cho cô nghe.
Lời tiên tri: hoa bỉ ngạn xuất hiện, tương đương với một xác chết nữa sẽ được hình thành, dưới thanh dao nghiêm thẳng vào tim và một chuyến du lịch không trung khi bị ném xuống vực đèo sâu thẳm. Kết thúc cuộc sống của kẻ bị điều khiển, mở ra một sự việc thú vị cho mai sau, để lòng hận thù dâng lên tột đỉnh là lúc mục đích của người thành công. Chúc mừng!
Bình luận truyện