Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 2: Trận chiến cuối cùng
Trong một biệt thự cao sang hay nói đúng hơn chính là một tòa lâu đài sang nguy quyền quý được bao bọc bởi những dàn hoa bỉ ngạn đỏ rực nhưng lại không khiến người khác sợ hãi bởi loài hoa địa ngục này, mà mang ẩn một nét lạnh lùng bí ẩn, ghê gợn nhưng trang nhã.
Trên chiếc ngế soay, một người con gái có mái tóc bạch kim mượt dài ngang eo, nhìn vào cứ như một lữa mini đc thu nhỏ, mắt màu xanh thẩm, cứ như hể bất kì nhìn vào người nào nhìn lập tức nhìn thấu cả tâm tư suy nghĩ suy nghĩ của đối phương, mũi cao, miệng hình trái tim, đỏ thắm, gò má bũm bĩm, vầng trán cao tri thức, da trắng nõn hồng hào, trên tay có một vài vết chay nhỏ do luyện tập, cao 1m71, đặc biệt từ khi sinh ra trên mu bàn tay phải của cô đã xuất hiện một vết bớt hình hoa bỉ ngạn màu đỏ. Dáng người khỏi chê, chuẩn của cực chuẩn. Cô đang xem tài liệu của công ty thì chợt đóng lại cuốn tài liệu, tay nhấc ly rượu trên bàn nhấp uống từng ngụm:
- Xuống được rồi… không cần chơi trò trốn tìm mãi thế!’
Tiếng nói thánh thót kết thúc thì từ ngoài cửa sổ ban công, một bóng hình màu đen vụt vào với 2 tay cầm súng lục:
- Đường đường là một sát thủ nổi tiếng như tôi lại bị thất thủ như thế… đúng là không còn mặt mũi mà…
Nói rồi tên đàn ông thở dài suy nghỉ: “ Không ngờ cô ta lợi hại thế… nhưng đáng tiếc ai bảo cô nổi bật quá làm gì để rồi…”
Dẹp dòng suy nghỉ nữa chừng của mình, tên sát thủ chỉa súng lục về phía cô đang uống rượu, cô hạ ly rượu xuống ngừng uống, bắt dáng khoanh tay tựa vào phía tường, cô chậm rãi:
- Bạch thị đúng là xem trọng tôi, cử một sát thủ nặng cân trong thế giới ngầm à không phải nói là một người từng là bang chủ bang mạnh nhất thế giới chứ, thật khiến tôi vinh hạnh nhỉ? Trầm Cố Nhân.
Tên sát thủ đứng hình, tới Bạch thị có quan hệ thân thiết với hắn cũng không biết hắn là Trầm Cố Nhân nhìn thì cỡ tuổi 40, tệ lắm cũng chỉ biết hắn là một kẻ giết người vô đối, tuy tuổi ko còn trẻ gì mấy nhưng sức, kế lại tàn nhẫn vô tâm, nhưng trước mắt hắn người phụ nữ 30 tuổi này nhìn chẳng khác gì 20, lại có thể biết được rỏ như thế nên khiến hắn có phần ngỡ ngàng.
- Cô đã biết rỏ như thế… chết cũng xứng đáng.
- À không, tôi chưa định chết đâu vì… tôi vẫn muốn thu nhận bang của anh đó, bang Devil Died… Cô vừa nói vừa thể hiện ý bình thản trầm tư, khuôn mặt thể hiện chút ý cười, nhưng đời nào có ai trước mũi súng sắp bớp còi lại như thế khiến tên sát thủ này có chút thán phục.
- Ý cô là sao? Hắn hạ súng xuống, tỏ vẻ thương lượng.
Cô thì ánh mắt đăm chiu nhìn ra ngoài của sổ, nhìn ngắm những dãy hoa bỉ ngạn đỏ rực
- Anh biết tôi là ai không? Cô trầm tử hỏi
- Cô Hoàng Băng Tuệ nổi danh toàn thế giới sau tôi không biết được. Hắn đa nghi trả lời cho rằng người phụ nữ này quá cuồng vọng, dù gì cũng chỉ là một kẻ kinh doanh trên thị trường, còn hắn là ai chứ? Một sát thủ cao cấp từng là bang chủ bang mạnh nhất trên thế giới.
- Đúng! tôi là Hoàng Băng Tuệ, Lycoris Aki và cũng chính là Lycoris Ice. Cô lại tiếp tục nhâm nhi ly rượu và nói. Còn khi đó, hắn thì mặt trắng bệch, chuyển thành tím, chân có hơi rung rẩy, Lycoris Ice là bang chủ của Angel Lycoris, quyền năng và tài giỏi, tàn nhẫn và quyết đoán,và cũng chính là bang đánh bại bang của hắn cách đây 19 năm vì khi đó hắn đã làm chũ bang khi mới 21 tuổi. Có chút bất bại, hắn cười thầm:
- Cô tới đường chết nên liều lấy dang bang chủ Angel Lycoris ra hù dọa tôi sao? Cô nghỉ tôi tin, làm bang chủ mạnh nhất trên toàn thế giới khi mới 11 tuổi 12 tuổi sao? Nực cười, và đây chính là trò hề vui nhất tôi từng thấy…
Tên sát thủ cười khuẩy vốn dỉ cách đây 19 năm, bang của hắn là bang mạnh nhất trên toàn thế giới, nhưng không nhờ năm đó lại bị chiến thuật cao siêu của Lycoris Ice mà thua thảm bại, vốn từ lâu hắn đã khắc cốt ghi tâm cái tên Lycoris này a, còn bây h khi nói lại hắn chính bị một tiểu hài tử 11 12 tuổi đánh bại sao? Nhớ khi ấy, bang của hắn bắt đầu tuột xuống hạng thứ 2, thì hắn đã cho người đều tra về Lycoris Ice những cũng không có thông tin gì, ngay cả giới tính cũng không biết, chỉ biết rằng bang chủ ấy thường mang mặt nạ màu đen có hình hoa bỉ ngạn được làm bằng kim cương màu đỏ rực, khó mà có thể làm giả được.
- Anh không tin cũng không sau…
Nói rồi cô đi tới bàn làm việc của mình, lấy trong học tủ một cái mặt nạ màu đen, sau đó che đi nữa mặt, cô cười đểu nói:
- Hàng thật đấy! Anh thấy sao?
Hắn nhìn thấy mặt nạ, vội liên tưởng đến bức họa mô phỏng năm xưa được vẻ theo trí tưởng tượng của người bang hắn, trán bắt đầu rỉ rệt mồ hôi, tới bây giờ có lẽ hắn muốn không tin cũng không đc.
Thấy tên sát thủ im lặng, cô vội cất chiếc mặt nạ vào trong hộc tủ khóa kín, tiếp tục dõng dạc nói:
- Từ lâu, tôi cũng gặp khá nhiều người đến thăm tôi như anh, và lần nào tôi cũng nói thân phận của mình cho họ nghe trước khi_họ _xuống _vàng. Cô gắt đoạn từng chữ, khuôn mặt tươi cười trầm tỉnh chợt biến thành khí chất máu lạnh, tỏa sát khí xung quanh.
Tên sát thủ đứng hình, thấu hiểu lời nói của cô, hắn giương súng, bóp còi, viên đạn từ mũi súng bay như sấm về phía cô, thời khắc như chầm chậm lại cô né viên đạn một cách nhẹ nhàng, rồi tiếp tục lấy ly rượu đang uống vỡ mà nhâm nhi tiếp. Cô gắt:
- O_n_e
- T_w_o
_T_h_e_r_e
Kết thúc tiếng đếm, cây súng trên tay hắn đổ nhào rơi xuống đất, khuôn mặt người đàn ông bắt đầu lang loan một ít đau đớn, hắn ôm lấy bụng mình, cảm giác đau như bị cắt ra hàng vạn khúc thịt, da hắn bắt đầu nổi lên những tảng gân xanh… Hiểu được tình hình mình lúc này đã bị trúng độc, hắn đau đớn:
- Cô…
Cô toan nhìn ra ngoài của sổ vẫn cùng với ly rượu ấy, thanh giọng đáp lời:
- Biết được Bạch thị cử người tới hỏi hỏi thăm, tôi đương nhiên phải dùng một ít đọc tiếp đãi chứ, sao? Thế nào? Độc tôi chế tạo đủ liều với anh chứ!
Hắn đau đớn hỏi tiếp:
- Từ lúc nào?
Lúc này cô quay lại nhìn người đàn ông hấp hói dưới sàn:
- Hoa ở ngoài ban công có độc, anh ngồi ở đấy không trúng mới lạ…
Cô cười đểu nhìn nét mặt người đàn ông đang đau quằn quại, còn hắn như được thỏa nhu cầu câu hỏi, hắn gắng sức nói lời cuối:
- Vậy là từ khi bắt đầu cuộc chơi tôi đã thua… Chết dưới tay Hoàng Băng Tuệ đấy chính là vinh hạnh cho tôi, tôi mạo xin nhờ cô lo cho bang Devil Died, cám ơn…
Hơi thở tên sát thủ bị cắt quảng, hắn chính thức lên suối vàng yên nghỉ, với lấy một chai dung dịch nhỏ, cô tiến gần tới cái xác và nhỏ một giọt nước vào nó, khối hơi từ cái xác bốc lên thoát chóc chỉ còn lại bộ xương khô, cô kêu người vào dọn nó, trước khi mất bóng cô nói thầm:
- Tôi sẽ lo tốt cho bang của anh, cứ mà vui chơi cho thanh thản… Trầm Cố Nhân.
Cô quay lại cửa sổ nhâm nhi tiếp số rượu còn lại… nhưng cô lại không biết rằng đấy chính là trận chiến cuối cùng của cô ở thế giới này…
Trên chiếc ngế soay, một người con gái có mái tóc bạch kim mượt dài ngang eo, nhìn vào cứ như một lữa mini đc thu nhỏ, mắt màu xanh thẩm, cứ như hể bất kì nhìn vào người nào nhìn lập tức nhìn thấu cả tâm tư suy nghĩ suy nghĩ của đối phương, mũi cao, miệng hình trái tim, đỏ thắm, gò má bũm bĩm, vầng trán cao tri thức, da trắng nõn hồng hào, trên tay có một vài vết chay nhỏ do luyện tập, cao 1m71, đặc biệt từ khi sinh ra trên mu bàn tay phải của cô đã xuất hiện một vết bớt hình hoa bỉ ngạn màu đỏ. Dáng người khỏi chê, chuẩn của cực chuẩn. Cô đang xem tài liệu của công ty thì chợt đóng lại cuốn tài liệu, tay nhấc ly rượu trên bàn nhấp uống từng ngụm:
- Xuống được rồi… không cần chơi trò trốn tìm mãi thế!’
Tiếng nói thánh thót kết thúc thì từ ngoài cửa sổ ban công, một bóng hình màu đen vụt vào với 2 tay cầm súng lục:
- Đường đường là một sát thủ nổi tiếng như tôi lại bị thất thủ như thế… đúng là không còn mặt mũi mà…
Nói rồi tên đàn ông thở dài suy nghỉ: “ Không ngờ cô ta lợi hại thế… nhưng đáng tiếc ai bảo cô nổi bật quá làm gì để rồi…”
Dẹp dòng suy nghỉ nữa chừng của mình, tên sát thủ chỉa súng lục về phía cô đang uống rượu, cô hạ ly rượu xuống ngừng uống, bắt dáng khoanh tay tựa vào phía tường, cô chậm rãi:
- Bạch thị đúng là xem trọng tôi, cử một sát thủ nặng cân trong thế giới ngầm à không phải nói là một người từng là bang chủ bang mạnh nhất thế giới chứ, thật khiến tôi vinh hạnh nhỉ? Trầm Cố Nhân.
Tên sát thủ đứng hình, tới Bạch thị có quan hệ thân thiết với hắn cũng không biết hắn là Trầm Cố Nhân nhìn thì cỡ tuổi 40, tệ lắm cũng chỉ biết hắn là một kẻ giết người vô đối, tuy tuổi ko còn trẻ gì mấy nhưng sức, kế lại tàn nhẫn vô tâm, nhưng trước mắt hắn người phụ nữ 30 tuổi này nhìn chẳng khác gì 20, lại có thể biết được rỏ như thế nên khiến hắn có phần ngỡ ngàng.
- Cô đã biết rỏ như thế… chết cũng xứng đáng.
- À không, tôi chưa định chết đâu vì… tôi vẫn muốn thu nhận bang của anh đó, bang Devil Died… Cô vừa nói vừa thể hiện ý bình thản trầm tư, khuôn mặt thể hiện chút ý cười, nhưng đời nào có ai trước mũi súng sắp bớp còi lại như thế khiến tên sát thủ này có chút thán phục.
- Ý cô là sao? Hắn hạ súng xuống, tỏ vẻ thương lượng.
Cô thì ánh mắt đăm chiu nhìn ra ngoài của sổ, nhìn ngắm những dãy hoa bỉ ngạn đỏ rực
- Anh biết tôi là ai không? Cô trầm tử hỏi
- Cô Hoàng Băng Tuệ nổi danh toàn thế giới sau tôi không biết được. Hắn đa nghi trả lời cho rằng người phụ nữ này quá cuồng vọng, dù gì cũng chỉ là một kẻ kinh doanh trên thị trường, còn hắn là ai chứ? Một sát thủ cao cấp từng là bang chủ bang mạnh nhất trên thế giới.
- Đúng! tôi là Hoàng Băng Tuệ, Lycoris Aki và cũng chính là Lycoris Ice. Cô lại tiếp tục nhâm nhi ly rượu và nói. Còn khi đó, hắn thì mặt trắng bệch, chuyển thành tím, chân có hơi rung rẩy, Lycoris Ice là bang chủ của Angel Lycoris, quyền năng và tài giỏi, tàn nhẫn và quyết đoán,và cũng chính là bang đánh bại bang của hắn cách đây 19 năm vì khi đó hắn đã làm chũ bang khi mới 21 tuổi. Có chút bất bại, hắn cười thầm:
- Cô tới đường chết nên liều lấy dang bang chủ Angel Lycoris ra hù dọa tôi sao? Cô nghỉ tôi tin, làm bang chủ mạnh nhất trên toàn thế giới khi mới 11 tuổi 12 tuổi sao? Nực cười, và đây chính là trò hề vui nhất tôi từng thấy…
Tên sát thủ cười khuẩy vốn dỉ cách đây 19 năm, bang của hắn là bang mạnh nhất trên toàn thế giới, nhưng không nhờ năm đó lại bị chiến thuật cao siêu của Lycoris Ice mà thua thảm bại, vốn từ lâu hắn đã khắc cốt ghi tâm cái tên Lycoris này a, còn bây h khi nói lại hắn chính bị một tiểu hài tử 11 12 tuổi đánh bại sao? Nhớ khi ấy, bang của hắn bắt đầu tuột xuống hạng thứ 2, thì hắn đã cho người đều tra về Lycoris Ice những cũng không có thông tin gì, ngay cả giới tính cũng không biết, chỉ biết rằng bang chủ ấy thường mang mặt nạ màu đen có hình hoa bỉ ngạn được làm bằng kim cương màu đỏ rực, khó mà có thể làm giả được.
- Anh không tin cũng không sau…
Nói rồi cô đi tới bàn làm việc của mình, lấy trong học tủ một cái mặt nạ màu đen, sau đó che đi nữa mặt, cô cười đểu nói:
- Hàng thật đấy! Anh thấy sao?
Hắn nhìn thấy mặt nạ, vội liên tưởng đến bức họa mô phỏng năm xưa được vẻ theo trí tưởng tượng của người bang hắn, trán bắt đầu rỉ rệt mồ hôi, tới bây giờ có lẽ hắn muốn không tin cũng không đc.
Thấy tên sát thủ im lặng, cô vội cất chiếc mặt nạ vào trong hộc tủ khóa kín, tiếp tục dõng dạc nói:
- Từ lâu, tôi cũng gặp khá nhiều người đến thăm tôi như anh, và lần nào tôi cũng nói thân phận của mình cho họ nghe trước khi_họ _xuống _vàng. Cô gắt đoạn từng chữ, khuôn mặt tươi cười trầm tỉnh chợt biến thành khí chất máu lạnh, tỏa sát khí xung quanh.
Tên sát thủ đứng hình, thấu hiểu lời nói của cô, hắn giương súng, bóp còi, viên đạn từ mũi súng bay như sấm về phía cô, thời khắc như chầm chậm lại cô né viên đạn một cách nhẹ nhàng, rồi tiếp tục lấy ly rượu đang uống vỡ mà nhâm nhi tiếp. Cô gắt:
- O_n_e
- T_w_o
_T_h_e_r_e
Kết thúc tiếng đếm, cây súng trên tay hắn đổ nhào rơi xuống đất, khuôn mặt người đàn ông bắt đầu lang loan một ít đau đớn, hắn ôm lấy bụng mình, cảm giác đau như bị cắt ra hàng vạn khúc thịt, da hắn bắt đầu nổi lên những tảng gân xanh… Hiểu được tình hình mình lúc này đã bị trúng độc, hắn đau đớn:
- Cô…
Cô toan nhìn ra ngoài của sổ vẫn cùng với ly rượu ấy, thanh giọng đáp lời:
- Biết được Bạch thị cử người tới hỏi hỏi thăm, tôi đương nhiên phải dùng một ít đọc tiếp đãi chứ, sao? Thế nào? Độc tôi chế tạo đủ liều với anh chứ!
Hắn đau đớn hỏi tiếp:
- Từ lúc nào?
Lúc này cô quay lại nhìn người đàn ông hấp hói dưới sàn:
- Hoa ở ngoài ban công có độc, anh ngồi ở đấy không trúng mới lạ…
Cô cười đểu nhìn nét mặt người đàn ông đang đau quằn quại, còn hắn như được thỏa nhu cầu câu hỏi, hắn gắng sức nói lời cuối:
- Vậy là từ khi bắt đầu cuộc chơi tôi đã thua… Chết dưới tay Hoàng Băng Tuệ đấy chính là vinh hạnh cho tôi, tôi mạo xin nhờ cô lo cho bang Devil Died, cám ơn…
Hơi thở tên sát thủ bị cắt quảng, hắn chính thức lên suối vàng yên nghỉ, với lấy một chai dung dịch nhỏ, cô tiến gần tới cái xác và nhỏ một giọt nước vào nó, khối hơi từ cái xác bốc lên thoát chóc chỉ còn lại bộ xương khô, cô kêu người vào dọn nó, trước khi mất bóng cô nói thầm:
- Tôi sẽ lo tốt cho bang của anh, cứ mà vui chơi cho thanh thản… Trầm Cố Nhân.
Cô quay lại cửa sổ nhâm nhi tiếp số rượu còn lại… nhưng cô lại không biết rằng đấy chính là trận chiến cuối cùng của cô ở thế giới này…
Bình luận truyện