Nữ Thần Báo Oán
Chương 20
Ý kiến của cô Marple
Sau bữa trưa, cô Marple lên sân thượng dùng cà phê. Cô nhấm nháp đến tách thứ hai thì Anthea Bradbury - Scott xuất hiện:
- Ôi! Cô Marple, chúng tôi vừa được tin cô không đi với đoàn, nên hai chị tôi bảo tôi ra đây xem cô có muốn về biệt thự nghỉ một hai ngày hay không. Chắc chắn như thế cô sẽ dễ chịu hơn. Ở khách sạn, người ra vào nhiều, nhất là dịp cuối tuần. Với lại ba chị em chúng tôi rất vui nếu cô nhận lời.
- Các cô chu đáo quá. Lẽ ra tôi chỉ ở lại hai ngày, rồi cũng tiếp tục hành trình với mọi người. Nhưng sau cái tai nạn đáng buồn ấy, tôi không có can đãm đi tiếp, tự thấy mình cần ít nhất một đêm nghỉ ngơi nữa thật yên tĩnh.
- Thế thì cô về nhà chúng tôi tốt hơn.
- Điều đó là lẽ đương nhiên. Nhà riêng, bao giờ cũng ấm cúng hơn khách sạn.
- Nếu vậy để tôi thu dọn hành lý ngay cho cô nhé.
- Cám ơn, tôi làm lấy được mà.
- Chỉ muốn giúp cô thôi.
Hai người lên phòng cô Marple, và Anthea chất vội các thứ quần áo, vật dụng vào va li. Vốn có thói quen gấp quần áo tử tế, cô Marple chỉ còn biết đứng cắn môi, gượng cười.
Rồi Anthea đi gọi một nhân viên khách sạn, bảo chở va li về Lầu Đài Cổ. Sau khi cho anh ta tiền "boa" hậu, cô Marple đi theo họ về nhà ba chị em.
Vào đến phòng khách, ngồi xuống ghế, cô nhắm mắt hồi lâu ra vẻ mệt vì phải đi theo Anthea và anh nhân viên rảo bước trên quãng đường dài. Sự thực, cô không mệt. Cô chỉ cố gắng cảm nhận lại không khí của ngôi nhà.
Cô mở mắt, bà Glynne bưng khay trà vào. Như thường lệ, bà có thái độ trầm tĩnh và vẻ mặt vô cảm. Quả vô cảm là đàng khác. Có phải bà trải qua cuộc sống khó khăn, nên có thói quen không để lộ tình cảm? xúc động của mình?
Cô Marple nhìn sang Clotilde, và lần này, lại không thể không liên tưởng đến nhân vật Clytemnestre trong vở kịch cổ điển. Tuy nhiên, Clotilde không giết chồng, vì cô chưa bao giờ có chồng. Nhưng chả nhẽ cô lại đang tâm giết một cô gái mà cô từng gắn bó. Gắn bó rõ rệt, cô Marple đã nhận thấy điều ấy khi nhìn những giọt nước mắt chân thật của Clotilde khi có ai nhắc đến cái chết của Verity.
Còn Anthea? Cô này đã đem gói hàng ra bưu điện gửi. Một phụ nữ thực sự lạ lùng, với đôi mắt lo âu, luôn đảo nhanh như nhìn thấy những gì mà người khác không thấy. "Cô ta sợ, cô Marple nghĩ bụng. Sợ cái gì? Cô ta bị rối loạn thần kinh chăng? Hay cô ta sợ lại bị gửi trở lại một cơ sở chuyên trị là nơi cô ta có thể đã sống một phần cuộc đời?".
Phải, trong ngôi nhà này có một không khí đặc biệt. Vừa uống trà, cô Marple vừa nghĩ xem lúc này cô Cooke và Barrow đang làm gì. Họ có đi thăm nhà thờ Saint - Martin như họ nói không? Ở hai người này cũng có gì là lạ. Chuyện cô Cooke trước đây đã có lúc đến Saint - Marie - Meal cũng phải làm cô suy nghĩ.
Bà Glynne bưng khay không xuống bếp, Anthea ra vườn, còn lại cô Marple với Clotilde. Cô Marpke hỏi:
- Cô có biết phó giám mục Brabazon?
- Có. Hôm qua ông có đến dự lễ. Cô cũng quen ư?
- Tôi không quen bao giờ, nhưng ông ấy đã đến gặp tôi ở khách sạn. Trước đó ông ấy đã đến bệnh viện để hỏi tin tức về cô Temple, muốn biết cô ấy có nhắn gửi gì ông không. Vì hình như cô ấy định ngày kia thì sẽ qua nơi ông ở. Tôi giải thích là tôi đã đến gặp cô ấy trước lúc cô ấy qua đời, song không còn cách nào để cứu vãn.
- Cô ấy có nói ... tai nạn xảy ra sao???
Clotilde hỏi câu ấy với vẻ hờ hững tự nhiên, nhưng cô Marple cảm thấy cô rất chú ý. Tuy nhiên, không phải thế. Clotilde như đang lao vào những suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô Marple hỏi:
- Cô có cho là tai nạn không? Hay nên chú ý lời khai của cô Joanna Craford là đã nhìn thấy người đẩy tảng đá xuống?
- Tôi chắc cô ấy nói đúng sự thật, vả lại anh thanh niên cũng nói thế.
- Phải, cả hai người nói giống nhau, dù bằng những lời lẽ khác nhau. Điều đó tự nhiên thôi.
Clotilde nhìn bà già với vẻ tò mò.
- Cô có vẻ quan tâm đến chuyện này.
- Quả thật, tôi thấy chuyện ấy rất lạ lùng! Trừ khi ...
- Trừ khi làm sao?
- Không. Tôi chỉ suy nghĩ.
Bà Glynne lại xuất hiện, hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
- Về cô Temple. Là tai nạn ... hay chuyện gì khác. Lời khai của cô cậu thanh niên có vẻ khá lạ lùng.
Im lặng đè nặng lên căn phòng vài phút. Đột nhiên bà Glynne nói :
- Trong nhà này có một bầu không khí nặng nề thế nào. Một cái gì đè nặng từ khi ... Verity chết. Nhiều năm đã qua, nhưng cứ như là cái bóng của nó lởn vởn quanh đây. Cô Marple, cô có cảm thấy thế không ?
- Tôi là người lạ. ba chị em thường xuyên sống tại đây, và lại biết rõ cô ấy, thì khác ... Theo lời phó giám mục, cô ấy rất xinh, rất đáng yêu.
- Thực sự đáng yêu, Clotilde khẳng định.
- Tôi thì chưa rõ lắm. Hồi ấy tôi còn đang ở nước ngoài. Có về đây nghỉ một lần, cả tôi và chồng tôi, nhưng sống ở London là chính.
Anthea từ vườn đi vào, tay cầm một bó huệ to, cô nói :
- Hoa dành cho lễ tang, đó là thứ ta cần lúc này, đúng không ? Để tôi lấy lọ cắm. Hoa dành cho lễ tang ...
Bỗng cô cười gằn một tiếng lạ lùng, rồi nói lại với giọng đùa cợt :
- Để ta nhúng các người vào nước ...
Cô đi ra. Đợi cô đi khuất, bà Glynne nói :
- Quả là, hôm nay em nó làm sao ....
- Tình trạng nó mỗi ngày một lạ. Clotilde nói thêm.
Cô Marple cầm trên ghế đẩu một hộp con bằng men, ra vẻ ngắm nghía, làm như không để ý đến câu chuyện.
Bà Glynne đứng lên, vừa đi ra cửa vừa nói :
- Không khéo nó làm vỡ lọ hoa.
Cô Marple ngước nhìn cô Clotilde :
- Cô cũng lo cho cô em ư?
- Có. Nói chung tính cách nó vẫn thất thường, nhưng gần đây, tình hình dường như trầm trọng hơn. Nó không có ý thức gì về sự nghiêm túc của một số vấn đề, mà cứ nhếch mép cười điên dại trước những sự việc đứng đắn nhất. Có lẽ phải bắt em nó đi điều trị, nhưng chắc chắn nó sẽ không chịu tạm xa ngôi nhà này.
- Chà! cuộc đời lắm khi khó thật, cô Marple thờ dài.
- Lại còn có cô em gái, Lavinia Glynne giờ đây đang tính chuyện trở lại sống ở nước ngoài. Ở Taormina thì phải, nơi nó đã sống với chồng từ trước. Cô ấy đã sống với chúng tôi nhiều năm nay, thế mà nay lại muốn rời xa. Đôi lúc, tôi nghĩ hình như nó không thích ở cùng một nhà với Anthea.
- Tôi thường thấy, trong các gia đình, có những kiểu mâu thuẫn như vậy.
- Nó sợ Anthea, sợ thực sự. Tôi đã bảo nó việc gì mà sợ. Anthea tính khí đồng bóng, thỉnh thoảng lại kể những chuyện kỳ cục, nhưng đâu có phải vì thế mà gây nguy hiểm gì. Tôi muốn nói .. ờ.. ờ...mà tôi nói lan man thế làm gì nhỉ.
- Bà có bao giờ gặp rắc rối với cô ấy chưa?
- Ồ không! Thỉnh thoảng em nó đột nhiên lên cơn nóng giận, tỏ vẻ căm nghét người này người kia. Nó cũng hay ghen tị chuyện này chuyện nọ, lắm lúc tôi nghĩ hay bán quách cái Lâu đài này đi ...
- Tôi hiểu, cứ phải sống mãi với những ký ức về quá khứ, đôi khi rất mệt
- Rất mừng là cô đã thông cảm. Vâng, không thể nào nguôi ngoai, tôi luôn luôn nghĩ thương tiếc cái con bé rất ngoan mà tôi coi như con đẻ. Mà nó chính là con gái của người bạn thân nhất của tôi. Nó thông minh vô cùng, tôi tự hào về nó! Thế mà ... cái thằng con trai đó xuất hiện, cái thằng điên khùng ....
- Bà nói về con trai của ông Rafiel ?
- Chứ còn ai. Giá mà không có nó ! Nó đi đâu qua vùng này, và bố nó dặn nó đến thăm chúng tôi. Ồ ! Nó cũng tỏ ra tử tế, nhưng thực ra nó là thằng hư hỏng. Đã ở tù hai bận, đã có lắm chuyện xấu xa với bọn con gái. Nhưng tôi không ngờ con Verity lại mê nó đến thế. Lúc nào cũng mơ tưởng đến nó, không muốn nghe ai nói xấu về nó, bênh nó, bảo rằng mọi việc không phải lỗi tại nó. « Ai cũng ghét anh ấy, không ai chịu hiểu anh ấy », nó luôn nói vậy. Nghe đến phát chán. Không tài nào làm cho các cô gái hiểu được lẻ phải .
- Quả thế.
- Tôi đã yêu cầu anh ta đừng trở lại, hãy tránh xa nhà này ra. Nhưng vô ích, chỉ làm cho chúng lén lút tìm gặp nhau ở nơi khác. Chúng có nhiều chỗ hẹn lắm. thằng ấy hẹn Verity đến một nơi rồi đánh xe đến đón, dẫn nhau đi chơi đến tối mịt mới về. Thậm chí, hai lần mãi hôm sau mới về. Tôi đã nói phải chấm dứt, chúng lại không nghe.
- Verity có định kết hôn với cậu ta không ?
- Tôi không nghĩ là chúng đã tính đến chuyện đó. Ít nhất, thằng kia chắc chắn không có ý định lấy Verity làm vợ.
- Thật đáng buồn. Tôi thông cảm nỗi đau cúa cô.
- Đau khổ nhất là lúc tôi phải đi nhận diện cái xác. Đó là một thời gian sau khi ...sau khi Verity mất tích. Chúng tôi tưởng là nó trốn đi theo thằng kia, nhưng cảnh sát không tin. Cuối cùng họ đã phát hiện ra xác con bé cách đây ba mươi dặm. Thế là tôi phải đến đấy nhận. cảnh tượng khủng khiếp! Cô không thể tưởng tượng hắn dã man, tàn bạo đến mức nào. Tại sao vậy? Lấy chính khăn quàng của Verity để siết cổ nó chưa đủ sao? Lạy trời, tôi không có can đảm để kể lại ...không thể ....
Những giọt nước mắt đột nhiên lăn trên gò má Clotilde.
- Tôi hoàn toàn chia sẻ nỗi đau của cô, cô Marple nhẹ nhàng nói.
- Ấy là cô còn chưa biết điều tệ hại hơn.
- Lại gì nữa?
- Ồ! Đó là về Anthea.
- Cô định nói gì ?
- Hồi đó, Anthea đã cực kỳ lỳ lạ. Ghen tức một cách lạ lùng. Nó đột nhiên ra vẻ chống lại Verity, nhìn cháu như hằn thù. Đôi khi, tôi chợt nghĩ ... rằng có thể ...ồ không ! Không thể tưởng tượng một việc như thế ở em gái mình, phải không cô ? Nhưng đôi lúc Anthea lên cơn giận dữ ghê gớm, nên tôi nghĩ nó rất có thể ... Không , tôi không nên nói ra những điều như thế. Xin cô quên đi nhé ? Không có chuyện gì hết. Tuy nhiên, phải công nhận rằng Anthea hoàn toàn không bình thường. Ngay từ lúc còn rất trẻ, hai ba lần đã xảy ra những chuyện ...Ví dụ , chúng tôi nuôi một con vẹt, mà vẹt thì hay nói lăng nhăng. Thế là một hôm, Anthea bóp cổ con vẹt chết. Sau chuyện đó, ở bên cạnh nó tôi luôn cảm thấy không yên tâm. Tôi không tin nữa ... tôi không thể ... Ôi trời, tôi lại sắp lên cơn thần kinh mất ...
- Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
- Vâng. Verity chết một cách thảm thương như thế đã là quá đủ. Ít nhất thì những cô gái khác không lo là nạn nhân của con quỷ đó nữa. Nó bị kết án chung thân. Thực ra nên giam nó ở trại tâm thần Broadmoor, vì tôi vẫn tin rằng hắn không hiểu gì về việc mình làm.
Clotilde đứng lên, rời phòng khách. Cùng lúc ấy bà Glynne trở vào.
- Cô đừng để ý đến những điều chị ấy nói ; sau thảm kịch ấy chị vẫn chưa hồi lại. Chị ấy rất yêu Verity!
- Cô ấy tỏ ra lo lắng về cô em út.
- Anthea ấy à? Ồ, em ấy có hơi thần kinh, dễ nổi nóng vì những chuyện vớ vẩn, đôi khi có những ý nghĩ kỳ cục, nhưng chị Clotilde lo hơi quá đáng. Ồ, ai đó ?
Hai bóng người thập thò ngoài cửa sổ. Cô Barrow nói :
- Xin lỗi tôi đi vòng quanh nhà để tìm cô Marple. Được tin cô ấy đến ở đây ... Ồ ! cô Marple đây rồi ! Chúng tôi đến để báo tin chúng tôi không đi thăm nhà thờ, vì nhà thờ đóng cửa để quét dọn. Xin các vị tha lỗi cho vì sự đường đột. Tôi bấm chuông ngoài hàng rào, nhưng không ai ra ...
- Đúng, chuông hơi phập phù, lúc kêu lúc không, bà Glynne nói. Nhưng mời hai cô vào, ta cùng nhấm nháp cái gì và nói chuyện.
Bà Glynne vào rồi lại ra ngay, mang ra một chai rượu xérès và mấy cái cốc. Anthea cũng theo ra, rồi cả Clotilde lúc này đã trở lại bình tĩnh. Cô nói :
- Tôi không hiểu, rồi cuộc điều tra về cái chết của cô Temple sẽ đi đến đâu. Cảnh sát chưa thỏa mãn, họ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng, chả nhẽ cái chết đó lại là chuyện gì khác, không phải tai nạn ?
Cô Marple đáp :
- Vấn đề là tìm hiểu xem tảng đá tự rơi, hay có ai đẩy.
Cô Cooke kêu lên :
- Ồ! chả lẽ cô lại nghĩ ... Ai lại làm chuyện đó? Đành rằng ở đâu cũng có kẻ vô lại. Người nước ngoài, hoặc sinh viên ... Tôi tự hỏi ...
- Cô tự hỏi, thủ phạm có phải là người trong đoàn ta không.
- Lạy trời, tôi đâu nói thế!
- Không nói, nhưng người ta vẫn có thể đặt vấn đề như thế. Nếu cảnh sát tin chắc không phải là tai nạn, thì nhất thiết phải có ai là thủ phạm. Cô Temple không là người vùng này, vậy thủ phạm khó có thể là người trong làng. Vậy là người ta sẽ quay về xem xét những khách du lịch cùng đi trên xe.
Cô Marple bật lên một tiếng cười lạnh lùng:
- Cô có ý kiến gì cụ thể không? Clotilede hỏi.
- Tôi đang xem xét một số khả năng.
- Ông Caspar! Cô Cooke thốt lên. Ngay từ đâu, tôi đã không có cảm tình với lão ta. Có cảm tưởng rõ là lão ta nằm trong một mạng lưới gián điệp hay một tổ chức tương tự. Có thể lão đến nước Anh để đánh cắp bí mật nguyên tử.
Bà Glynne mỉm cười nói:
- Tôi không nghĩ rằng vùng này có nhiều bí mật nguyên tử.
- Tất nhiên là không! Anthea nói.Nhưng cô Temple có thể là một tội phạm, và ông ta đi theo dõi.
- Em đừng nói những lời xuẩn ngốc! Clotilde đáp ngay. Em thừa biết cô Temple nguyên là hiệu trưởng trường Fallowfiel. Vì lý do gì mà có người truy đuổi cô ấy.
- Tôi chắc cô Marple có một số ý kiến, bà Glynne nói.
- Ồ, có, cô Marple công nhận. Tôi có ý kiến cũng kha khá. Nhưng người duy nhất mà ta có thể ... Ồ! khó nói quá. Ý tôi muốn nói là ta phải nghĩ ngay đến hai người. Tôi chưa khẳng định là họ có tội, thậm chí còn tin là về thực chất, họ là những con người lương thiện. Song tôi không thấy ai khác, ngoài họ, để nghi ngờ. Tất nhiên, đó mới chỉ là giả thuyết.
- Theo cô, ai là người đã đẩy tảng đá xuống?
- Tôi không biết. Nhưng rất có thể Joanna Crawford và Emlyn Price không nhìn thấy ai, ngược lại với điều họ mới khai.
- Cô nói thế thì khó hiểu quá, Anthea nói nhỏ.
- Ta thường nghe nói có một số thanh niên có những hành động kỳ cục.
- Cô muốn nói Joannna và Emlyn rất có thể chính là những kẻ đẩy tảng đá xuống?
- Các vị không thấy hai người đó là đáng nghi ngờ nhất sao?
- Quả là tôi chưa nghĩ điều đó, Clotilde nói. Nhưng, điều cô nói có thể là đúng. Tuy nhiên, tôi không biết hai cô cậu ấy. Tôi không cùng đi với họ, và ...
- Ồ! họ không gây khó chịu gì đâu, cô Marple nói, và Joanna có vẻ là một cô gái đặc biệt có khả năng.
- Khả năng làm việc gì? Anthea hỏi.
- Anthea, không nói nữa. Clotilde gắt.
- Rất có khả năng, cô Marple nói tiếp. Dù sao, nếu ai dự định gây tội ác, người đó phải biết cách hành động mà không gây chú ý.
- Thế thì họ phải thông đồng với nhau, cô Barrow nhận xét.
- Phải, vì cả hai đều khai gần giống hệt nhau. Tôi nhắc lại, đó là hai người đáng nghi ngờ nhất. Họ đi tách ra, trong khi những người khác trong đoàn đi trên con đường phía dưới, họ rất có thể đã trèo lên đỉnh vách để đẩy tảng đá. Có thể là họ không định giết cô Temple. Họ chỉ muốn có một hành động vô tổ chức, vô chính phủ thế thôi. Tiếp đó họ khẳng định đã trông thấy một người lạ trên đó. Một người mặc áo đặc biệt, dễ nhận ra ngay, đó là điều khá vô lý.
- Theo tôi, ý kiến của cô có lý đấy, bà Glynne nói. Chị Clotilde thấy thế nào?
- Tôi thấy giả thuyết ấy không nên gạt bỏ.
Cô Cooke đứng lên:
- Thôi, chúng tôi về khách sạn đây. Cô Marple có cùng về không?
- Không. Ồ! Tôi quên không báo là cô Bradbury - Scott đã mời tôi ở lại đây đêm nay.
- Thế thì tốt hơn là về khách sạn, vì chiều nay có một nhóm du lịch mới đến, ồn áo lắm.
Clotilde gợi ý:
- Vậy sau bữa chiều, mời hai cô đến đây dùng cà phê nhé? Tối nay trời đẹp.
- Cô tử tế quá, cô Cooke đáp, chúng tôi rất vui và xin nhận lời mời.
Sau bữa trưa, cô Marple lên sân thượng dùng cà phê. Cô nhấm nháp đến tách thứ hai thì Anthea Bradbury - Scott xuất hiện:
- Ôi! Cô Marple, chúng tôi vừa được tin cô không đi với đoàn, nên hai chị tôi bảo tôi ra đây xem cô có muốn về biệt thự nghỉ một hai ngày hay không. Chắc chắn như thế cô sẽ dễ chịu hơn. Ở khách sạn, người ra vào nhiều, nhất là dịp cuối tuần. Với lại ba chị em chúng tôi rất vui nếu cô nhận lời.
- Các cô chu đáo quá. Lẽ ra tôi chỉ ở lại hai ngày, rồi cũng tiếp tục hành trình với mọi người. Nhưng sau cái tai nạn đáng buồn ấy, tôi không có can đãm đi tiếp, tự thấy mình cần ít nhất một đêm nghỉ ngơi nữa thật yên tĩnh.
- Thế thì cô về nhà chúng tôi tốt hơn.
- Điều đó là lẽ đương nhiên. Nhà riêng, bao giờ cũng ấm cúng hơn khách sạn.
- Nếu vậy để tôi thu dọn hành lý ngay cho cô nhé.
- Cám ơn, tôi làm lấy được mà.
- Chỉ muốn giúp cô thôi.
Hai người lên phòng cô Marple, và Anthea chất vội các thứ quần áo, vật dụng vào va li. Vốn có thói quen gấp quần áo tử tế, cô Marple chỉ còn biết đứng cắn môi, gượng cười.
Rồi Anthea đi gọi một nhân viên khách sạn, bảo chở va li về Lầu Đài Cổ. Sau khi cho anh ta tiền "boa" hậu, cô Marple đi theo họ về nhà ba chị em.
Vào đến phòng khách, ngồi xuống ghế, cô nhắm mắt hồi lâu ra vẻ mệt vì phải đi theo Anthea và anh nhân viên rảo bước trên quãng đường dài. Sự thực, cô không mệt. Cô chỉ cố gắng cảm nhận lại không khí của ngôi nhà.
Cô mở mắt, bà Glynne bưng khay trà vào. Như thường lệ, bà có thái độ trầm tĩnh và vẻ mặt vô cảm. Quả vô cảm là đàng khác. Có phải bà trải qua cuộc sống khó khăn, nên có thói quen không để lộ tình cảm? xúc động của mình?
Cô Marple nhìn sang Clotilde, và lần này, lại không thể không liên tưởng đến nhân vật Clytemnestre trong vở kịch cổ điển. Tuy nhiên, Clotilde không giết chồng, vì cô chưa bao giờ có chồng. Nhưng chả nhẽ cô lại đang tâm giết một cô gái mà cô từng gắn bó. Gắn bó rõ rệt, cô Marple đã nhận thấy điều ấy khi nhìn những giọt nước mắt chân thật của Clotilde khi có ai nhắc đến cái chết của Verity.
Còn Anthea? Cô này đã đem gói hàng ra bưu điện gửi. Một phụ nữ thực sự lạ lùng, với đôi mắt lo âu, luôn đảo nhanh như nhìn thấy những gì mà người khác không thấy. "Cô ta sợ, cô Marple nghĩ bụng. Sợ cái gì? Cô ta bị rối loạn thần kinh chăng? Hay cô ta sợ lại bị gửi trở lại một cơ sở chuyên trị là nơi cô ta có thể đã sống một phần cuộc đời?".
Phải, trong ngôi nhà này có một không khí đặc biệt. Vừa uống trà, cô Marple vừa nghĩ xem lúc này cô Cooke và Barrow đang làm gì. Họ có đi thăm nhà thờ Saint - Martin như họ nói không? Ở hai người này cũng có gì là lạ. Chuyện cô Cooke trước đây đã có lúc đến Saint - Marie - Meal cũng phải làm cô suy nghĩ.
Bà Glynne bưng khay không xuống bếp, Anthea ra vườn, còn lại cô Marple với Clotilde. Cô Marpke hỏi:
- Cô có biết phó giám mục Brabazon?
- Có. Hôm qua ông có đến dự lễ. Cô cũng quen ư?
- Tôi không quen bao giờ, nhưng ông ấy đã đến gặp tôi ở khách sạn. Trước đó ông ấy đã đến bệnh viện để hỏi tin tức về cô Temple, muốn biết cô ấy có nhắn gửi gì ông không. Vì hình như cô ấy định ngày kia thì sẽ qua nơi ông ở. Tôi giải thích là tôi đã đến gặp cô ấy trước lúc cô ấy qua đời, song không còn cách nào để cứu vãn.
- Cô ấy có nói ... tai nạn xảy ra sao???
Clotilde hỏi câu ấy với vẻ hờ hững tự nhiên, nhưng cô Marple cảm thấy cô rất chú ý. Tuy nhiên, không phải thế. Clotilde như đang lao vào những suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô Marple hỏi:
- Cô có cho là tai nạn không? Hay nên chú ý lời khai của cô Joanna Craford là đã nhìn thấy người đẩy tảng đá xuống?
- Tôi chắc cô ấy nói đúng sự thật, vả lại anh thanh niên cũng nói thế.
- Phải, cả hai người nói giống nhau, dù bằng những lời lẽ khác nhau. Điều đó tự nhiên thôi.
Clotilde nhìn bà già với vẻ tò mò.
- Cô có vẻ quan tâm đến chuyện này.
- Quả thật, tôi thấy chuyện ấy rất lạ lùng! Trừ khi ...
- Trừ khi làm sao?
- Không. Tôi chỉ suy nghĩ.
Bà Glynne lại xuất hiện, hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
- Về cô Temple. Là tai nạn ... hay chuyện gì khác. Lời khai của cô cậu thanh niên có vẻ khá lạ lùng.
Im lặng đè nặng lên căn phòng vài phút. Đột nhiên bà Glynne nói :
- Trong nhà này có một bầu không khí nặng nề thế nào. Một cái gì đè nặng từ khi ... Verity chết. Nhiều năm đã qua, nhưng cứ như là cái bóng của nó lởn vởn quanh đây. Cô Marple, cô có cảm thấy thế không ?
- Tôi là người lạ. ba chị em thường xuyên sống tại đây, và lại biết rõ cô ấy, thì khác ... Theo lời phó giám mục, cô ấy rất xinh, rất đáng yêu.
- Thực sự đáng yêu, Clotilde khẳng định.
- Tôi thì chưa rõ lắm. Hồi ấy tôi còn đang ở nước ngoài. Có về đây nghỉ một lần, cả tôi và chồng tôi, nhưng sống ở London là chính.
Anthea từ vườn đi vào, tay cầm một bó huệ to, cô nói :
- Hoa dành cho lễ tang, đó là thứ ta cần lúc này, đúng không ? Để tôi lấy lọ cắm. Hoa dành cho lễ tang ...
Bỗng cô cười gằn một tiếng lạ lùng, rồi nói lại với giọng đùa cợt :
- Để ta nhúng các người vào nước ...
Cô đi ra. Đợi cô đi khuất, bà Glynne nói :
- Quả là, hôm nay em nó làm sao ....
- Tình trạng nó mỗi ngày một lạ. Clotilde nói thêm.
Cô Marple cầm trên ghế đẩu một hộp con bằng men, ra vẻ ngắm nghía, làm như không để ý đến câu chuyện.
Bà Glynne đứng lên, vừa đi ra cửa vừa nói :
- Không khéo nó làm vỡ lọ hoa.
Cô Marple ngước nhìn cô Clotilde :
- Cô cũng lo cho cô em ư?
- Có. Nói chung tính cách nó vẫn thất thường, nhưng gần đây, tình hình dường như trầm trọng hơn. Nó không có ý thức gì về sự nghiêm túc của một số vấn đề, mà cứ nhếch mép cười điên dại trước những sự việc đứng đắn nhất. Có lẽ phải bắt em nó đi điều trị, nhưng chắc chắn nó sẽ không chịu tạm xa ngôi nhà này.
- Chà! cuộc đời lắm khi khó thật, cô Marple thờ dài.
- Lại còn có cô em gái, Lavinia Glynne giờ đây đang tính chuyện trở lại sống ở nước ngoài. Ở Taormina thì phải, nơi nó đã sống với chồng từ trước. Cô ấy đã sống với chúng tôi nhiều năm nay, thế mà nay lại muốn rời xa. Đôi lúc, tôi nghĩ hình như nó không thích ở cùng một nhà với Anthea.
- Tôi thường thấy, trong các gia đình, có những kiểu mâu thuẫn như vậy.
- Nó sợ Anthea, sợ thực sự. Tôi đã bảo nó việc gì mà sợ. Anthea tính khí đồng bóng, thỉnh thoảng lại kể những chuyện kỳ cục, nhưng đâu có phải vì thế mà gây nguy hiểm gì. Tôi muốn nói .. ờ.. ờ...mà tôi nói lan man thế làm gì nhỉ.
- Bà có bao giờ gặp rắc rối với cô ấy chưa?
- Ồ không! Thỉnh thoảng em nó đột nhiên lên cơn nóng giận, tỏ vẻ căm nghét người này người kia. Nó cũng hay ghen tị chuyện này chuyện nọ, lắm lúc tôi nghĩ hay bán quách cái Lâu đài này đi ...
- Tôi hiểu, cứ phải sống mãi với những ký ức về quá khứ, đôi khi rất mệt
- Rất mừng là cô đã thông cảm. Vâng, không thể nào nguôi ngoai, tôi luôn luôn nghĩ thương tiếc cái con bé rất ngoan mà tôi coi như con đẻ. Mà nó chính là con gái của người bạn thân nhất của tôi. Nó thông minh vô cùng, tôi tự hào về nó! Thế mà ... cái thằng con trai đó xuất hiện, cái thằng điên khùng ....
- Bà nói về con trai của ông Rafiel ?
- Chứ còn ai. Giá mà không có nó ! Nó đi đâu qua vùng này, và bố nó dặn nó đến thăm chúng tôi. Ồ ! Nó cũng tỏ ra tử tế, nhưng thực ra nó là thằng hư hỏng. Đã ở tù hai bận, đã có lắm chuyện xấu xa với bọn con gái. Nhưng tôi không ngờ con Verity lại mê nó đến thế. Lúc nào cũng mơ tưởng đến nó, không muốn nghe ai nói xấu về nó, bênh nó, bảo rằng mọi việc không phải lỗi tại nó. « Ai cũng ghét anh ấy, không ai chịu hiểu anh ấy », nó luôn nói vậy. Nghe đến phát chán. Không tài nào làm cho các cô gái hiểu được lẻ phải .
- Quả thế.
- Tôi đã yêu cầu anh ta đừng trở lại, hãy tránh xa nhà này ra. Nhưng vô ích, chỉ làm cho chúng lén lút tìm gặp nhau ở nơi khác. Chúng có nhiều chỗ hẹn lắm. thằng ấy hẹn Verity đến một nơi rồi đánh xe đến đón, dẫn nhau đi chơi đến tối mịt mới về. Thậm chí, hai lần mãi hôm sau mới về. Tôi đã nói phải chấm dứt, chúng lại không nghe.
- Verity có định kết hôn với cậu ta không ?
- Tôi không nghĩ là chúng đã tính đến chuyện đó. Ít nhất, thằng kia chắc chắn không có ý định lấy Verity làm vợ.
- Thật đáng buồn. Tôi thông cảm nỗi đau cúa cô.
- Đau khổ nhất là lúc tôi phải đi nhận diện cái xác. Đó là một thời gian sau khi ...sau khi Verity mất tích. Chúng tôi tưởng là nó trốn đi theo thằng kia, nhưng cảnh sát không tin. Cuối cùng họ đã phát hiện ra xác con bé cách đây ba mươi dặm. Thế là tôi phải đến đấy nhận. cảnh tượng khủng khiếp! Cô không thể tưởng tượng hắn dã man, tàn bạo đến mức nào. Tại sao vậy? Lấy chính khăn quàng của Verity để siết cổ nó chưa đủ sao? Lạy trời, tôi không có can đảm để kể lại ...không thể ....
Những giọt nước mắt đột nhiên lăn trên gò má Clotilde.
- Tôi hoàn toàn chia sẻ nỗi đau của cô, cô Marple nhẹ nhàng nói.
- Ấy là cô còn chưa biết điều tệ hại hơn.
- Lại gì nữa?
- Ồ! Đó là về Anthea.
- Cô định nói gì ?
- Hồi đó, Anthea đã cực kỳ lỳ lạ. Ghen tức một cách lạ lùng. Nó đột nhiên ra vẻ chống lại Verity, nhìn cháu như hằn thù. Đôi khi, tôi chợt nghĩ ... rằng có thể ...ồ không ! Không thể tưởng tượng một việc như thế ở em gái mình, phải không cô ? Nhưng đôi lúc Anthea lên cơn giận dữ ghê gớm, nên tôi nghĩ nó rất có thể ... Không , tôi không nên nói ra những điều như thế. Xin cô quên đi nhé ? Không có chuyện gì hết. Tuy nhiên, phải công nhận rằng Anthea hoàn toàn không bình thường. Ngay từ lúc còn rất trẻ, hai ba lần đã xảy ra những chuyện ...Ví dụ , chúng tôi nuôi một con vẹt, mà vẹt thì hay nói lăng nhăng. Thế là một hôm, Anthea bóp cổ con vẹt chết. Sau chuyện đó, ở bên cạnh nó tôi luôn cảm thấy không yên tâm. Tôi không tin nữa ... tôi không thể ... Ôi trời, tôi lại sắp lên cơn thần kinh mất ...
- Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
- Vâng. Verity chết một cách thảm thương như thế đã là quá đủ. Ít nhất thì những cô gái khác không lo là nạn nhân của con quỷ đó nữa. Nó bị kết án chung thân. Thực ra nên giam nó ở trại tâm thần Broadmoor, vì tôi vẫn tin rằng hắn không hiểu gì về việc mình làm.
Clotilde đứng lên, rời phòng khách. Cùng lúc ấy bà Glynne trở vào.
- Cô đừng để ý đến những điều chị ấy nói ; sau thảm kịch ấy chị vẫn chưa hồi lại. Chị ấy rất yêu Verity!
- Cô ấy tỏ ra lo lắng về cô em út.
- Anthea ấy à? Ồ, em ấy có hơi thần kinh, dễ nổi nóng vì những chuyện vớ vẩn, đôi khi có những ý nghĩ kỳ cục, nhưng chị Clotilde lo hơi quá đáng. Ồ, ai đó ?
Hai bóng người thập thò ngoài cửa sổ. Cô Barrow nói :
- Xin lỗi tôi đi vòng quanh nhà để tìm cô Marple. Được tin cô ấy đến ở đây ... Ồ ! cô Marple đây rồi ! Chúng tôi đến để báo tin chúng tôi không đi thăm nhà thờ, vì nhà thờ đóng cửa để quét dọn. Xin các vị tha lỗi cho vì sự đường đột. Tôi bấm chuông ngoài hàng rào, nhưng không ai ra ...
- Đúng, chuông hơi phập phù, lúc kêu lúc không, bà Glynne nói. Nhưng mời hai cô vào, ta cùng nhấm nháp cái gì và nói chuyện.
Bà Glynne vào rồi lại ra ngay, mang ra một chai rượu xérès và mấy cái cốc. Anthea cũng theo ra, rồi cả Clotilde lúc này đã trở lại bình tĩnh. Cô nói :
- Tôi không hiểu, rồi cuộc điều tra về cái chết của cô Temple sẽ đi đến đâu. Cảnh sát chưa thỏa mãn, họ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng, chả nhẽ cái chết đó lại là chuyện gì khác, không phải tai nạn ?
Cô Marple đáp :
- Vấn đề là tìm hiểu xem tảng đá tự rơi, hay có ai đẩy.
Cô Cooke kêu lên :
- Ồ! chả lẽ cô lại nghĩ ... Ai lại làm chuyện đó? Đành rằng ở đâu cũng có kẻ vô lại. Người nước ngoài, hoặc sinh viên ... Tôi tự hỏi ...
- Cô tự hỏi, thủ phạm có phải là người trong đoàn ta không.
- Lạy trời, tôi đâu nói thế!
- Không nói, nhưng người ta vẫn có thể đặt vấn đề như thế. Nếu cảnh sát tin chắc không phải là tai nạn, thì nhất thiết phải có ai là thủ phạm. Cô Temple không là người vùng này, vậy thủ phạm khó có thể là người trong làng. Vậy là người ta sẽ quay về xem xét những khách du lịch cùng đi trên xe.
Cô Marple bật lên một tiếng cười lạnh lùng:
- Cô có ý kiến gì cụ thể không? Clotilede hỏi.
- Tôi đang xem xét một số khả năng.
- Ông Caspar! Cô Cooke thốt lên. Ngay từ đâu, tôi đã không có cảm tình với lão ta. Có cảm tưởng rõ là lão ta nằm trong một mạng lưới gián điệp hay một tổ chức tương tự. Có thể lão đến nước Anh để đánh cắp bí mật nguyên tử.
Bà Glynne mỉm cười nói:
- Tôi không nghĩ rằng vùng này có nhiều bí mật nguyên tử.
- Tất nhiên là không! Anthea nói.Nhưng cô Temple có thể là một tội phạm, và ông ta đi theo dõi.
- Em đừng nói những lời xuẩn ngốc! Clotilde đáp ngay. Em thừa biết cô Temple nguyên là hiệu trưởng trường Fallowfiel. Vì lý do gì mà có người truy đuổi cô ấy.
- Tôi chắc cô Marple có một số ý kiến, bà Glynne nói.
- Ồ, có, cô Marple công nhận. Tôi có ý kiến cũng kha khá. Nhưng người duy nhất mà ta có thể ... Ồ! khó nói quá. Ý tôi muốn nói là ta phải nghĩ ngay đến hai người. Tôi chưa khẳng định là họ có tội, thậm chí còn tin là về thực chất, họ là những con người lương thiện. Song tôi không thấy ai khác, ngoài họ, để nghi ngờ. Tất nhiên, đó mới chỉ là giả thuyết.
- Theo cô, ai là người đã đẩy tảng đá xuống?
- Tôi không biết. Nhưng rất có thể Joanna Crawford và Emlyn Price không nhìn thấy ai, ngược lại với điều họ mới khai.
- Cô nói thế thì khó hiểu quá, Anthea nói nhỏ.
- Ta thường nghe nói có một số thanh niên có những hành động kỳ cục.
- Cô muốn nói Joannna và Emlyn rất có thể chính là những kẻ đẩy tảng đá xuống?
- Các vị không thấy hai người đó là đáng nghi ngờ nhất sao?
- Quả là tôi chưa nghĩ điều đó, Clotilde nói. Nhưng, điều cô nói có thể là đúng. Tuy nhiên, tôi không biết hai cô cậu ấy. Tôi không cùng đi với họ, và ...
- Ồ! họ không gây khó chịu gì đâu, cô Marple nói, và Joanna có vẻ là một cô gái đặc biệt có khả năng.
- Khả năng làm việc gì? Anthea hỏi.
- Anthea, không nói nữa. Clotilde gắt.
- Rất có khả năng, cô Marple nói tiếp. Dù sao, nếu ai dự định gây tội ác, người đó phải biết cách hành động mà không gây chú ý.
- Thế thì họ phải thông đồng với nhau, cô Barrow nhận xét.
- Phải, vì cả hai đều khai gần giống hệt nhau. Tôi nhắc lại, đó là hai người đáng nghi ngờ nhất. Họ đi tách ra, trong khi những người khác trong đoàn đi trên con đường phía dưới, họ rất có thể đã trèo lên đỉnh vách để đẩy tảng đá. Có thể là họ không định giết cô Temple. Họ chỉ muốn có một hành động vô tổ chức, vô chính phủ thế thôi. Tiếp đó họ khẳng định đã trông thấy một người lạ trên đó. Một người mặc áo đặc biệt, dễ nhận ra ngay, đó là điều khá vô lý.
- Theo tôi, ý kiến của cô có lý đấy, bà Glynne nói. Chị Clotilde thấy thế nào?
- Tôi thấy giả thuyết ấy không nên gạt bỏ.
Cô Cooke đứng lên:
- Thôi, chúng tôi về khách sạn đây. Cô Marple có cùng về không?
- Không. Ồ! Tôi quên không báo là cô Bradbury - Scott đã mời tôi ở lại đây đêm nay.
- Thế thì tốt hơn là về khách sạn, vì chiều nay có một nhóm du lịch mới đến, ồn áo lắm.
Clotilde gợi ý:
- Vậy sau bữa chiều, mời hai cô đến đây dùng cà phê nhé? Tối nay trời đẹp.
- Cô tử tế quá, cô Cooke đáp, chúng tôi rất vui và xin nhận lời mời.
Bình luận truyện