Nữ Vương Háo Sắc

Chương 7-1



Nghe Belledere nói ra ba chữ “Không có khả năng”, Hồng Đỗ Quyên thoáng chốc tan vỡ, cô nhịn không được mà thương tâm rơi lệ, không nhịn được mà gào khóc tại chỗ.

Tính cô trời sinh lạc quan, làm việc vô cùng bốc đồng, càng gặp chuyện khó khăn, tinh thần của cô càng dồi dào, sinh khí dồi dào xông về phía trước, không có lối ra cô sẽ tự đào lối ra, tuyệt cảnh không có đường ra cô cũng sẽ phải đi ra từ một con đường lớn bằng phẳng, sáng sủa.

Cô chưa bao giờ hiểu được uể oải là tâm trạng như thế nào, càng tự nhận trong thiên hạ tuyệt không có chuyện gì Hồng Đỗ Quyên cô không làm được.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Chẳng biết vì sao lại bị đưa đến nơi đây đã làm cô cảm thấy quá tức giận rồi, bây giờ muốn trở về, còn bị người ta dứt khoát nói một câu: không có khả năng!

Hắn mới không có khả năng! Cô phẫn nộ, không kìm nổi nước mắt của mình nữa, từng giọt nước mắt trong suốt cứ rơi xuống.

“Vì sao? Vì sao hai anh em anh đều muốn gạt tôi? Lẽ nào tôi thực sự khiến hai người không vừa mắt sao?” Cô vừa khóc vừa gào thét vào mặt hắn: “Dù tôi yêu đàn ông, thích hưởng thụ cảm giác được đàn ông vây quanh, cưng chiều, nhưng đây cũng là chuyện riêng của tôi! Tôi đã làm phiền ai? Tôi đã hại ai chứ? Vì sao họ phải dùng phương thức tàn khốc như thế để trả thù tôi? Nói cho tôi biết đi!”

“Mỗi một câu tôi nói đều là sự thật, tôi không thích lừa dối người khác, lại càng không thích bị người khác lừa dối, cô nói tôi chán ghét cô, tôi muốn lừa dối cô, thật là oan uổng cho tôi.” Nhìn cô khóc thương tâm như vậy, Belledere không khỏi vì nước mắt của cô mà đau lòng, không tự chủ được hạ giọng nói, chậm rãi thổ lộ lòng hắn với cô.

“Tôi chưa từng chán ghét cô, thật đấy.” Hắn chẳng những không ghét cô gái này, ngược lại còn vô cùng để ý cô, để ý đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu: “Tuy là tôi hay tức giận với cô, cũng thường quát mắng cô, nhưng cô biết không? Ngay cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao tôi không thể kiểm soát được bản thân, không có cách nào có thể kiềm chế cảm xúc, chỉ cần đứng trước mặt cô, tôi liền không còn là tôi nữa.”

“Tôi không quan tâm!” Ai thèm để ý đến hắn chứ! Dù cho hắn biến thành một con yêu quái chưa từng thấy trên đời, Hồng Đỗ Quyên cô cũng không cảm thấy cô cần phải chịu trách nhiệm với hắn.

“Nói cho tôi biết, tôi chỉ muốn biết vì sao tôi không thể rời khỏi nơi này? Vì sao anh nói không có khả năng?”

Nhìn cô cố ý như vậy, Belledere không nhịn được khẽ thở dài: “Haiz! Cô nếu thật sự muốn biết bí mật của nơi này, chỉ cần cô không khóc nữa, tôi lập tức nói cho cô biết.” Chưa từng có kinh nghiệm dỗ con gái, Belledere đành phải dùng phương thức kém chất lượng nhất chính là trao đổi điều kiện với cô, hy vọng cô đừng khiến hắn đau lòng nữa.

“Đây là điều kiện trao đổi sao?” Nếu vậy Hồng Đỗ Quyên cô cũng có thể phá lệ nghe hắn một lần.

“Cô nói sao thì là như vậy.” Tùy cô, cả đời này hắn và cô nhất định là dây dưa một đời, ai cũng đừng mơ tưởng tới việc rời khỏi nơi này.

“Được! Tôi không khóc.” Cô lập tức nói. Một lời cam kết, Hồng Đỗ Quyên còn tưởng là thật thu lại nước mắt của mình, tốc độ cực nhanh, thật khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Thấy người con gái này có thể khống chế cảm xúc của mình trong thời gian ngắn như vậy, Belledere thật đúng là không thể không bội phục.

Nhìn cô thật  sự ngừng khóc, Belledere đành phải ngoan ngoãn làm theo ước định: “Trước khi nói ra tất cả, trước hết tôi phải nói cho cô về thân thế của tôi, cô có hứng thú nghe không?”

Hắn chưa từng lo lắng trước cảm xúc của người khác, nhưng đối với cô thì hắn không muốn miễn cưỡng, sợ cô lại dùng nước mắt để đối phó với hắn.

“Nói thì cứ nói đi, cần gì phải dài dòng như vậy.” Tuy nói như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng Hồng Đỗ Quyên cũng có vài phần hiếu kỳ đối với lai lịch của hắn, khiến cô khó hiểu nhất là, tại sao đêm đó khi cô tìm đến hắn, hắn lại chấp nhận người con gái như cô?

“Tôi không biết cô đã từng nghe nói về gia tộc Habbs trong lịch sử chưa?” Gia tộc này có từ thời trung cổ, lúc đó gia tộc bọn họ từng xuất hiện một người phụ nữ vĩ đại, tên là Maria Tyler, cô là nữ hoàng cuối cùng của gia tộc.

Năm 1771 sau công nguyên, Maria Tyler sinh ra ở cung điện Vienna, và cô là con gái của vị hoàng đế của Habbs, cha của Charles VI.

Danh hiệu là Austria thân vương, nữ hoàng Hungary, nữ hoàng Bohemia.

“Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là thời kỳ huy hoàng xán lạn đã qua của gia tộc Habbs, trên thực tế ngày nay gia tộc Habbs đã sớm suy bại, giống như Marco từng nói, đã phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế khó khăn..

Tôi là con trai duy nhất của Hobbs Earl và phù thủy Meisha, cũng là người con trai không được chào đón nhất của gia đình Habbs.

Tuy cha tôi yêu mẹ tôi rất sâu đậm, nhưng thân phận phù thủy của bà không được gia tộc Habbs chấp nhận, cho nên cuối cùng hai người vẫn bị chia cắt, tôi sống với cha tôi cho đến năm hai mươi lăm tuổi, sau đó tôi kiên quyết rời khỏi gia tộc Habbs, chỉ vì tôi không có cách nào chịu được ánh mắt khinh bỉ của người nhà tôi đối với tôi.

Chỉ tiếc là không lâu sau, tôi bất hạnh gặp tai nạn trên không, cứ như vậy...

“Chết?” Hai chữ này, không cần Belledere mở miệng, chỉ cần nhìn tinh thần chán nản kia, Hồng Đỗ Quyên cũng có thể đoán ra.

Nhưng cô vẫn không tin, chủ động cởi vạt áo trước ngực hắn, đặt tay lên ngực hắn, nơi đó vẫn truyền đến tiếng tim đập: “Âm ấm, hơn nữa tim anh đập vẫn rất bình thường, sao lại nói mình là một người chết chứ?” Cô không tin! Dù thế nào cũng không thể tin được, chuyện quỷ thần này căn bản là khiến cho người ta không thể nào tin nổi! Muốn một cô gái thời đại mới như cô tin bằng cách nào đây?

“Cô có thể tạm thời bình tĩnh một chút được không, sau khi nghe tôi nói xong cô mới quyết định được không?”

“Được, anh nói, tôi nghe.” Hồng Đỗ Quyên khoanh hai tay trước ngực, cô muốn nghe xem hắn còn có thể kể ra những chuyện hoang đường đến thế nào nữa.

“Không phải vừa rồi tôi đã nói cho cô biết, mẹ của tôi là một phù thủy sao? Khi mẹ tôi biết cuộc đời tôi có một kiếp nạn lớn, muốn ra tay cứu nhưng lại không kịp, vì thế bà đã khóc rất thương tâm, không cam lòng lập lời thề, dù cho mất hết tất cả pháp lực bà cũng sẽ phải cứu tôi sống lại.

Vì tôi, mẹ tôi đã hao tổn không ít pháp lực cùng với tính mạng của sáu con sủng vật bà yêu nhất, tạo ra một thế giới khác trong một không gian khác, để tôi có thể thừa kế tước vị của cha tôi, cai quản toàn bộ nơi này.

Tôi đã chết một lần, đương nhiên tôi cũng không muốn mang họ của cha tôi, cho nên mẹ tôi cũng đành nghe theo tôi, để cho tôi mang họ của bà, đây chính là lý do vì sao tôi và Marco không cùng họ.” Nói đến đây, dù cô tin hay không tin, tất cả đều tùy theo cô.

Hồng Đỗ Quyên sẽ tin chuyện ma quỷ không có căn cứ như thế này sao? Không cần nghĩ cũng biết, huống chi còn có Marco: “Theo như lời anh nói, Marco cũng là người chết sao.” Đây chính là sơ hở lớn nhất trong lời nói của hắn.

“Không phải! Marco không phải là người chết, hắn là người sống, hơn nữa còn là người duy nhất trên đời này có thể tự do di chuyển giữa hai không gian hoàn toàn khác nhau này, chỉ vì nó là người em trai duy nhất thật lòng đối xử tốt với tôi, vì vậy mẹ tôi đã cho nó dị năng mà người khác không có.” Belledere hiểu Hồng Đỗ Quyên đang nghĩ gì, vì vậy hắn thẳng thắn giải thích rõ điều cô nghi ngờ.

Cô có nên tin lời nói của hắn không? Bản thân Hồng Đỗ Quyên cũng không hiểu được.

Không có chứng cứ rõ ràng, hơn nữa cô cũng chưa từng tận mắt chứng kiến vị phù thủy Meisha trong lời nói của Belledere, muốn cô tin tưởng, thực sự rất khó.

Nhưng không tin thì biết làm thế nào? Dù sao tạm thời cô cũng không có cách nào có thể rời khỏi nơi này, trước mắt cô chỉ có thể đợi… “Nói cho tôi biết, khi nào mẹ anh sẽ tới nơi này?” Muốn biết câu trả lời, phải tìm đúng người để hỏi mới được, đạo lý này đối với người thông minh như Hồng Đỗ Quyên đương nhiên là hiểu được.

“Không biết, tôi vẫn đang đợi bà ấy.” Hắn thực sự vẫn đợi, bởi vì hắn cũng có vấn đề muốn hỏi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến vấn đề sinh kế của mọi người nơi đây: “Có thể là một năm hoặc lâu hơn, cũng có thể là ba năm, năm năm, nói chung nếu bà muốn tới liền tới, muốn đi liền đi, ai cũng không giữ được bà.”

“Cái gì?” Theo như lời nói của anh ta, chẳng phải là cô thật sự bị nhốt ở nơi quỷ quái này sao?” Tôi không muốn! Ahhh!” Chỉ cần nghĩ tới việc bản thân không thể không lưu lại cái nơi không thú vị chút nào này, Hồng Đỗ Quyên nhịn không được mà rơi lệ, bất chấp lời hứa hẹn của cô  với hắn, nằm lỳ ở trên giường lớn khóc thành tiếng.

“Tôi không muốn! Không muốn! Oa!” Nghĩ đến việc nếu mình ở nơi đây một thời gian dài, rất có thể tất cả những người đàn ông cô yêu sẽ quên mất cô, Hồng Đỗ Quyên liền hết sức khó khăn nhịn xuống lo nghĩ cùng bi ai trong lòng mình: “Nếu tôi thật sự bị nhốt ở nơi này, sự nghiệp của tôi, đàn ông của tôi phải làm sao? Tôi không muốn!” Huống chi đến bây giờ nơi này còn chưa xuất hiện một người đàn ông làm cho cô thuận mắt, làm sao người từ trước đến nay đều mê trai đẹp như cô sống nổi đây?

“Đàn ông của cô?” Vừa nghe trong lòng cô có người khác, Belledere điên cuồng giận dữ.

Hắn tuyệt vọng nhìn nàng cô, nắm bả vai cô, ép hỏi: “Cô đã kết hôn rồi, có phải hay không?” Không biết vì sao, Belledere không muốn biết chuyện cô đã kết hôn là thật.

“Kết hôn? Anh đang nói cái gì vậy?” Tâm trạng của cô đã đủ hoảng sợ, mà tên ngốc từ trước đến nay không biết cách chăm sóc con gái còn dùng loại chuyện cười phiền chết người này đùa cô: “Tôi sao có thể kết hôn? Tôi đã thề dù có chết thì cả đời này cũng sẽ không kết hôn, sao tôi có thể tự đi tìm đau khổ chứ? Đầu anh bị ngâm nước à?”

Nghe xong câu trả lời của cô, Belledere nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy không đúng: “Vậy vì sao cô lại nói cái gì mà đàn ông của tôi?”

“Người đàn ông của tôi là nói đến bạn bè của tôi! Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa hay không? Để yên cho tôi khóc đủ đi, cũng đỡ khiến anh tức giận, được chưa?” Ahh! Cô đã đủ đáng thương rồi, tại sao còn phải chịu đựng người đàn ông này quát mắng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện