Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 102: 102: Vân Ngạo Thiên Mất Tích




Mấy người bay vút, thân hình như quang ảnh chợt lóe, đã đến đầu núi.

Nhưng mà giơ mắt nhìn lại, gió thổi đến bóng cây nghiêng ngã, đầu núi tr ần trụi giống như là trải qua một trận hoá kiếp, làm sao có nửa phần bóng dáng Vân Ngạo Thiên?
Hắn tuyệt đối sẽ không tự mình chạy, hơn nữa lúc này cũng tuyệt đối không có năng lực tự mình chạy, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát, Vân Ngạo Thiên đã bị cừu gia của hắn mang đi?
Phượng Cửu Ca trong lòng trào ra một tia dự cảm không tốt, vội vội vàng vàng tùy tiện chọn một phương hướng tìm tới.

Trong lòng lo lắng, lại như ruồi không đầu, chạy tán loạn chung quanh.

Một thân khinh công sử dụng tới cực hạn, lại sợ nam viên bắc ích, càng đuổi theo Vân Ngạo Thiên càng xa.

Ngay lúc nàng vạn phần khó khăn tìm kiếm đột nhiên ở gần đó có vài tiếng gào thét khác thường, đem lực chú ý của nàng hấp dẫn qua.

Âm thanh này!

Nàng lướt qua đỉnh của một cái cây cao từ trên nhìn xuống.

Phía trước, thanh âm ầm ầm, giương lên một mảnh bụi đất mông lung, cây cối liên tiếp sụp đổ, nương theo ma thú khàn khàn gào thét, chấn động một mảnh đúng là.

Phượng Cửu Ca tập trung nhìn lại, không phải bầy Tê Giác cửu cấp vừa rồi bị xung loạn là cái gì?
Giờ phút này bọn họ một lần nữa đội ngũ rối loạn, giống như muốn quay trở lại.

"Cứu mạng.

Cứu mạng! "
"Ôi mẹ ơi! "
Đội ngũ mênh mông kia, không hề cố kỵ, xông tới.

Phía trước chúng nó, mơ hồ truyền đến vài tiếng kêu cứu khàn khàn, sau đó nhanh chóng nằm xuống ở trong tiếng gào thét oanh thiên kia.

Xem ra có người không may mắn, lúc này bị những Độc Giác Tê kia đuổi theo.

Phượng Cửu Ca đứng trên đỉnh cây, nhìn những con vật khổng lồ muốn chết kia nhanh chóng tới gần, làm sao còn tâm tình tiếp tục nhìn?
Lập tức tung người, chuẩn bị né tránh, miễn cho mình bị liên lụy.

Nhưng mà trong phút chốc xoay người, ánh mắt của cô lơ đãng nhìn xuống.

Chỉ thấy phía trước đàn Độc Giác Tê, một đám người đang liều mạng chạy như điên.

Đại bộ phận bọn họ đều mặc quần áo bó sát màu đen thống nhất, thoạt nhìn được huấn luyện kỹ càng, sát phạt quyết đoán, giữa hai hàng lông mày đều là lạnh như băng túc sát.

Cũng có một bộ phận ít người ăn mặc như thợ săn tiền thưởng, bất quá bộ phận người kia rất nhanh từng người từng người một tụt lại phía sau, trong nháy mắt tiến vào trong đội ngũ Độc Giác Tê kia, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh bị thanh âm đuổi kịp của dã thú kia bao phủ.

Có thể sống sót, cơ hồ đều là những người mặc quần áo bó sát màu đen, tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng tốc độ Độc Giác Tê phía sau bọn họ càng nhanh hơn.

Bọn họ cũng không thể tránh khỏi bước vào vết xe đổ của những thợ săn tiền thưởng kia, từng người một dần dần giảm bớt, trở thành đối tượng của những Tê Giác một sừng kia giẫm đạp.

Ngay trong đám hắc y nhân kia, ánh mắt Phượng Cửu Ca lập tức tập trung ở trên người một nam nhân.

Hắn mặc áo bào màu đen khảm vàng tím, một đường chạy tới trước, một thân tử khí hiện lên, hết sức đột ngột.

Tử Khí Tôn Giả!
Phượng Cửu Ca lập tức trong lòng cả kinh.

Nam tử kia tuổi bất quá hai mươi, một thân sát phạt khí diễm nồng đậm không tản ra được, trong chốc lát liền đem trở ngại phía trước phá hủy sạch sẽ, tiện cho bọn họ chạy trốn.


Khí thế như vậy, Hắc Phong là lam tôn cấp ba cũng khó có thể so sánh.

Đáng tiếc trong đấu khí tu luyện không có một chiêu khinh công này, uổng công Tử Khí Tôn Giả ngươi, vẫn là chậm rãi chạy đi.

Phượng Cửu Ca nhìn đội ngũ Độc Giác Tê lập tức sắp tới gần, cũng không có tâm tình tiếp tục nhìn xuống, mũi chân nhún một chút liền muốn bay đi.

Không ngờ chính là trong nháy mắt này, nam tử kia đột nhiên phát lực, một cây roi nhỏ màu tím đánh thẳng Phượng Cửu Ca mà đến, trong nháy mắt ở thắt lưng nàng quấn vài vòng.

Phượng Cửu Ca còn chưa rõ tình huống, chỉ thấy nam tử kia mượn lực của cây roi, lại coi nàng như cần cẩu di động, để cho hắn trong nháy mắt thoát ly Độc Giác Tê đuổi giết, thẳng tắp hướng nàng bay tới.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện