Chương 117: 117: Mạnh Mẽ Tham Vọng Lớn
Vừa nói đến chuyện này, thần sắc trên mặt Hách Liên Phong Việt biến đổi, nụ cười gợn nở, tà mị gợi cảm, cuồng bạo kiêu ngạo: "Cái giá phải trả cùng lợi ích ngang hàng, ai mà không muốn mình là mạnh nhất trong vũ trụ thiên địa chứ? Ta Hách Liên Phong Việt, quyết tâm muốn làm đệ nhất nhân mạnh nhất thế gian này! ”
Dã tâm này, quyết đoán này.
Đó là một loại tự tin tuyệt đối, tựa hồ lúc này hắn đang ngồi trên ngai vàng quân lâm thiên hạ của hắn, quan sát dân chúng Tam quốc thần phục dưới chân hắn.
Phượng Cửu Ca tựa hồ có chút hiểu rõ.
Nam nhân này, cũng không muốn chỉ an phận làm Thánh Dực hoàng đế của hắn.
Tham vọng của hắn rất lớn.
Bỗng dưng, nàng cười ra tiếng, Phượng Cửu Ca rất không nể mặt mà cười nhạo.
Hách Liên Phong Việt nhướng mày: "Ngươi cười cái gì? ”
Nàng nghĩ hắn không thể làm được sao?
Không, Hách Liên Phong Việt hắn chưa bao giờ cảm thấy không có chuyện gì mình không làm được.
Trong lịch sử vương triều Thánh Dực có thứ tử nào kế thừa đại thống?
Không một ai trong số họ..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xúc Tác Hoàn Hảo
2.
Hạnh Phúc Nào Cho Em
3.
Không Nói Tôi Yêu Cậu
4.
Lão Đại Phải Lòng Thỏ Con
=====================================
Hắn nói hắn muốn làm hoàng đế, cuối cùng leo lên cửu ngũ chi tôn, là hắn.
Trong lịch sử Lâm Uyên đại lục có người nào luyện thành tử khí tôn giả?
Không ai trong số họ.
Hắn nói hắn muốn trở nên cường đại, cuối cùng luyện thành tuyệt thế đấu khí, vẫn là hắn.
Chỉ cần hắn nghĩ, chỉ cần hắn muốn, liền không có gì là không có khả năng.
Giống như Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo này, cùng với thiên hạ đệ nhất hắn đều muốn.
Phượng Cửu Ca rũ mắt xuống, nhìn hai tay mình lây động, cũng không có trả lời vấn đề của hắn.
Hách Liên Phong Việt thấy vậy có chút không kiên nhẫn: "Ngươi nói xem.”
Nàng như vậy rõ ràng không tin, là hoài nghi hắn Hách Liên Phong Việt nói bằng miệng thôi sao?
Loại cảm giác không tín nhiệm này, cùng nàng nói "Phu quân ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ta" hình thành đối lập rõ ràng, làm cho hắn rất khó chịu, rất khó chịu.
Tầm mắt Phượng Cửu Ca dừng trên chiếc nhẫn màu lam bảo bối đang đeo trong tay, khẽ ngẩng đầu, thản nhiên mở miệng: "Hách Liên Phong Việt, mặc dù ngươi có được thứ ngươi muốn, ta cũng có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn sẽ không phải là mạnh nhất.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Điểm này, nàng thời điểm đầu tiên nhìn thấy Vân Ngạo Thiên, liền hiểu.
Đó chính là thần, Hình Lôi phá không mà đến, giống như đem thiên địa đều muốn chấn đến nứt ra.
Cái loại uy lực kinh thiên địa quỷ thần này, là cảnh giới hơn mười người như nàng hơn trăm nàng cộng lại cũng khó có thể đạt tới.
Nàng không đạt được, Hách Liên Phong Việt tự nhiên cũng không đạt được.
Hách Liên Phong Việt thấy Phượng Cửu Ca vẻ mặt nghiêm túc, tuyệt không giống bộ dáng đang nói đùa, lập tức, đấu khí trên người thịnh, chấn đến mức khăn trải săn bắn vang lên.
"Cửu tiểu thư, ngươi đừng nói cho ta biết, người ngoài ngươi nói chính là phu quân của ngươi.
Có ai nói với ngươi là đừng lấy một người nam nhân để khiêu khích người đàn nam nhân khác.”
Cuộc đấu tranh giữa nam nhân và nam nhân thường bắt đầu từ nữ nhân.
Phượng Cửu Ca vừa thấy không khí có chút khẩn trương, lập tức cười ha ha: "Thời gian không còn sớm, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong học Tiểu Thủy, "ào ào" một chút lui vào trong chăn, đắp kín mít.
Nữ nhân này!
Một ngày nào đó muốn cho nàng biết kết cục đắc tội với hắn!
Hách Liên Phong Việt trừng Mắt Phượng Cửu Ca một cái, sau đó chú ý ngân châm cắm ở giữa, thật cẩn thận ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Trời trong lành, huệ phong hòa sướng.
Phượng Cửu Ca trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi phục, lại để cho Tiểu Thủy chữa thương cho nàng, ngày hôm sau tinh thần phấn chấn, tuyệt đối không giống người từ trong Quỷ Môn Quan đi một lần.
Mọi người ở ngoài lều trại ngủ một đêm vừa thấy bộ dáng Phượng Cửu Ca, trong mắt mọi người đều là một bộ biểu tình hiểu rõ trong lòng.
Cuộc sống, rất thoải mái a....
Bình luận truyện