Chương 48: 48: Ân Oán
Một người không giữ lại?
Phượng Cửu Ca vừa nghe lập tức vui vẻ: "Vậy thì tốt.
Ngày ta mới sinh ra, phụ thân ta không chỉ nhìn thấy toàn thân ta, còn ôm ta, ngươi đi diệt khẩu a.”
Vân Ngạo Thiên mặt lạnh trong nháy mắt: "..."
Thật là, tên nam nhân cứng nhắc này, không biết nói đùa a.
Phượng Cửu Ca cười khẽ một tiếng, mặc quần áo xong hoạt động thân thể một chút, công hiệu Kim Phong Ngọc Lộ quả nhiên thần kỳ, nàng giống như là thoát thai hoán cốt, toàn thân mượt mà, thể xác và tinh thần sảng khoái.
Rốt cuộc là thứ tốt a.
"Đi thôi."
Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca đã không còn gì đáng ngại, thản nhiên mở miệng nói.
"Đi đâu?"
"Không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi gặp một người sao?"
Phượng Cửu Ca vỗ đầu một cái: "Trí nhớ này của ta, chậm trễ thiếu chút nữa đã quên mục đích tới đây.
Đi một chút, Thính Phong Hiên bên kia làm một bàn thức ăn, còn chờ hai chúng ta.”
Thính Phong Hiên là nơi ở của Phượng Vân và Hạ Doanh Doanh, vốn Phượng Cửu Ca cũng ở cùng phụ mẫu.
Bất quá Phượng Vân cùng nàng ân oán quá rối rắm, nháo đến tất cả mọi người đều biết, lão gia tử dứt khoát tìm một cái viện tương đối hẻo lánh cho nàng ở, cái này muốn chạy trở về, còn phải xuyên qua hơn phân nửa phủ.
Đình đài lầu các, những tòa nhà chạm khắc lan can, đầy màu sắc.
Cầu nhỏ nước chảy, kỳ hoa dị oanh, trong đầm hoa sen thịnh thế.
Lá sen trải dài trên mặt nước, nụ hoa chờ nở, hoa nở rộ động lòng người, cực kỳ đẹp mắt.
Mà trong đình ở giữa đầm sen, một đạo thân ảnh cô quạnh ở nơi đó, nâng chén mời trăng sáng, thoạt nhìn có vài phần yên lặng.
"Đại ca ta, Phượng Lễ."
Nụ cười trên mặt Phượng Cửu Ca trong nháy mắt tiêu tán, không còn giấu vết, giữa hai hàng lông mày giống như có một tảng đá đè nặng, có chút ngưng trọng.
Vân Ngạo Thiên nhìn thân hình hắn có chút quen thuộc, đột nhiên mở miệng: "Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi vì nam nhân này, đã từng đưa ta lên giường một nữ nhân.”
Phượng Cửu Ca trong lòng chợt "lộp bộp", vội vàng tung người, lôi kéo Vân Ngạo Thiên liền lướt lên nóc nhà: "Phu quân a, đồ ăn bên kia sợ là đều lạnh, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi qua.”
Nam nhân này, cũng thù dai a
Lại nói lúc ấy nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không ra hạ sách này.
Phượng gia cháu trai có mười hai người, Phượng Cửu Ca lại thân cận nhất với đại ca Phượng Lễ này.
Lúc trước nàng còn nhỏ, còn chưa lên núi làm bạn với lão hòa thượng.
Vị đại tỷ không biết nặng nhẹ kia ở trên giường nàng đặt một con độc xà mắt xanh cấp ba, thiếu chút nữa nàng thành bữa ăn trong bụng rắn.
Nếu không phải Phượng Lễ vọt vào để cho độc xà kia cắn một cái, như vậy nàng liền sớm đã táng thân trong bụng rắn.
Cho nên, nàng tuyệt đối không cho phép có bất luận kẻ nào có âm mưu xấu tiếp cận người nàng quan tâm.
Đại ca của nàng, tuyệt đối xứng có nữ tử tốt nhất.
Trái tim nàng rất nhỏ, tất cả những gì tốt đẹp, tất cả đều dành cho những người nàng quan tâm.
Quyết không để cho bọn họ chịu một chút ủy khuất.
Cho nên Vân Ngạo Thiên, ngươi nên cảm may mắn đi, ngươi đi theo một nữ nhân tốt.
Phượng Cửu Ca ta, nhất định sẽ để ngươi trong tim.
"Ngươi cười cái gì."
Vân Ngạo Thiên bị Phượng Cửu Ca lôi kéo ở giữa không trung mái hiên đi vách tường, lại bị nàng đột nhiên nở nụ cười, làm cho có chút khó hiểu.
"A, ta cười cái gì, ngươi lập tức biết.
Phượng Cửu Ca vội vàng đem cảm xúc vừa rồi của mình che đi.
Hai người phi thân, vững vàng rơi trên mặt đất.
Giương mắt nhìn lại, cửa viện màu đỏ thẫm mở rộng, đã đến cửa Thính Phong Hiên..
Bình luận truyện