Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70
Chương 2
Cánh môi Đồng Tuyết Lục giật giật, lại lẩm bẩm một tiếng.
Thái Xuân Lan không nghe rõ cô đang nói gì, bèn ghé sát lỗ tai đến đên miệng cô: “Rốt cuộc cô đang nói gì thế? Lớn tiếng chút!”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, duỗi tay túm chặt bả vai Thái Xuân Lan, dùng hết sức mình thét chói tai: “A a a...”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, lỗ tai gặp phải động đất, qua đời ngay tại chỗ.
Thái Xuân Lan cảm thấy lỗ tai mình bị tiếng hét làm điếc rồi, cô ta vung tay gạt bay tay Đồng Tuyết Lục ra: “Cô bị điên à, kêu cái quỷ gì mà kêu, ui da lỗ taitôi…”
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, ôm ngực lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Vừa rồi tôi… Mơ thấy nhị tẩu biến thành một con cọp mẹ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, đúnglà quá đáng sợ.”
Anh hai nhà họ Đồng: “……”
Thái Xuân Lan: “……”
Lỗ tai Thái Xuân Lan bị chấn động ầm ầm, lúc này lại nghe thấy Đồng Tuyết Lục mắng mình là cọp mẹ, lập tức giận đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Khi cô ta đang muốn chửi ầm lên, thì có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai kêu lớn tiếng thế?”
Hai vợ chồng Anh cả nhà họ Đồng và Trần Nguyệt Linh vội vàng chạy vào.
Anh hai nhà họ Đồng vội vàng nói: “Không có gì, do em út gặp phải ác mộng nên bị doạ tỉnh.”
Vừa dứt lời, mọi người đã trông Đồng Tuyết Lục rơi lệ đầy mặt.
Bốn người trong phòng lập tức hoảng hốt.
Trong đó Thái Xuân Lan là người chột dạ nhất, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ trừng mắt kêu lên: “Tự cô nằm mơ dọa mình như vậy, tôi nói muốn đuổi cô đi lúc nào hả? Cô đừng ăn vạ trên đầu tôi!”
Tuy rằng đã xác định Đồng Tuyết Lục không phải con gái nhà họ Đồng, nhưng dù gì cũng từng nuôi mười mấy năm, ngay cả con chó con mèo đều có cảm tình.
Cha mẹ chồng cô ta luyến tiếc, bởi vậy trước khi mọi chuyện chưa có quyết định rõ ràng, cô ta không dám triệt để đắc tội với Đồng Tuyết Lục, sợ sau này cô sẽtính sổ.
Đồng Tuyết Lục bước xuống khỏi giường, trong lúc lơ đãng cố tình để lộ ra mu bàn tay vừa bị đánh đỏ ửng lên: “Nhị tẩu, chị yên tâm, em không trách chị.”
Hai anh em nhà họ Đồng thấy thế, đều không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Thái Xuân Lan một cái.
Thái Xuân Lan: “……”
Đồng Tuyết Lục dùng tay lau nước mắt, xoa xoa khiến đôi mắt đỏ bừng: “Anh cả, anh hai, có lẽ đây là lần cuối cùng em gọi hai người như vậy, em biết emkhông được hoan nghênh ở cái nhà này, bây giờ em sẽ đi ngay.”
Anh cả nhà họ Đồng: “Em út, em đừng suy nghĩ miên man, có anh cả ở đây, không ai trong cái nhà này có thể đuổi em đi được.”
Anh hai nhà họ Đồng lại lần nữa trừng mắt nhìn vợ mình một cái: “Đúng đó em út, em cứ ở lại đây, nhà họ Đồng nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không nuôi nổi một người như em sao?”
Thái Xuân Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi: “……”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tuy rằng em không nỡ xacha mẹ và mọi người, nhưng em ở lại sẽ chỉ làm cho cả nhà khó xử, cho nên em vẫn nên đi thì tốt hơn. Những năm qua, đa tạ anh trai chị dâu đã bao dung em, em biết trước đây em quá tùy hứng, luôn khiến cho anh chị thất vọng, sau này sẽ không… Khớp gối của mẹ không tốt, mỗi lần trời mưa sẽ đau nhức, sau này làm phiền anh chị chăm sóc, cha bị đau nửa đầu, mọi người đề phòng đừng để cha trộm uống rượu…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô lại lần nữa nghẹn ngào, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, dáng vẻ cố nén không để nó rơi xuống.
Con người có đôi khi rất kỳ quái.
Nếu một người vẫn luôn rất hiểu chuyện, nói ra những lời như vậy, mọi người sẽ cảm thấy bình thường vì đã quen rồi, nhưng đổi lại là một người ngày thường vẫn luôn điêu ngoa tùy hứng, mọi ngườisẽ cảm thấy đối phương trưởng thành hiểu chuyện.
Lúc này Vợ chồng anh cả và anh hai nhà họ Đồngđều có cảm nhận như vậy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đỏ bừng muốn khóc lại không dám khóc của Đồng Tuyết Lục, trái tim lập tức mềm nhũn.
Trần Nguyệt Linh bước đến kéo tay cô: “Em út, em vẫn nên ở lại đi, em cứ đi như vậy, đợi đến khi cha mẹ từ bệnh viện trở về, anh chị biết nói thế nào với cha mẹ?”
Cô em chồng Đồng Chân Chân mới trở về, bởi vì suy dinh dưỡng, cộng thêm bị Đồng Tuyết Lục mắng hai câu, tăng xông lăn ra hôn mê bị đưa đến bệnh viện, Đồng Tuyết Lục thấy cha mẹ chồng không để ý tới cô nữa, thì gây chuyện ồn ào, sau đó còn thắt cổ tựsát, gây chuyện khiến gà chó không yên.
Vốn dĩ Trần Nguyệt Linh cũng rất bất mãn với cô em chồng Đồng Tuyết Lục này, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ấy cũng không dễ dàng, thân nhân ở chung mười mấy năm đột nhiên lại trở thành người không có quan hệ huyết thống, cha mẹ thân sinh thì song vong.
Đồng Tuyết Lục được kiều dưỡng từ nhỏ, gặp phải tình huống này có kích động cũng có thể hiểu được, đổi lại thành cô, chắc chắn cô cũng rất khó chịu.
Thái Xuân Lan không nghe rõ cô đang nói gì, bèn ghé sát lỗ tai đến đên miệng cô: “Rốt cuộc cô đang nói gì thế? Lớn tiếng chút!”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, duỗi tay túm chặt bả vai Thái Xuân Lan, dùng hết sức mình thét chói tai: “A a a...”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, lỗ tai gặp phải động đất, qua đời ngay tại chỗ.
Thái Xuân Lan cảm thấy lỗ tai mình bị tiếng hét làm điếc rồi, cô ta vung tay gạt bay tay Đồng Tuyết Lục ra: “Cô bị điên à, kêu cái quỷ gì mà kêu, ui da lỗ taitôi…”
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, ôm ngực lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Vừa rồi tôi… Mơ thấy nhị tẩu biến thành một con cọp mẹ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, đúnglà quá đáng sợ.”
Anh hai nhà họ Đồng: “……”
Thái Xuân Lan: “……”
Lỗ tai Thái Xuân Lan bị chấn động ầm ầm, lúc này lại nghe thấy Đồng Tuyết Lục mắng mình là cọp mẹ, lập tức giận đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Khi cô ta đang muốn chửi ầm lên, thì có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai kêu lớn tiếng thế?”
Hai vợ chồng Anh cả nhà họ Đồng và Trần Nguyệt Linh vội vàng chạy vào.
Anh hai nhà họ Đồng vội vàng nói: “Không có gì, do em út gặp phải ác mộng nên bị doạ tỉnh.”
Vừa dứt lời, mọi người đã trông Đồng Tuyết Lục rơi lệ đầy mặt.
Bốn người trong phòng lập tức hoảng hốt.
Trong đó Thái Xuân Lan là người chột dạ nhất, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ trừng mắt kêu lên: “Tự cô nằm mơ dọa mình như vậy, tôi nói muốn đuổi cô đi lúc nào hả? Cô đừng ăn vạ trên đầu tôi!”
Tuy rằng đã xác định Đồng Tuyết Lục không phải con gái nhà họ Đồng, nhưng dù gì cũng từng nuôi mười mấy năm, ngay cả con chó con mèo đều có cảm tình.
Cha mẹ chồng cô ta luyến tiếc, bởi vậy trước khi mọi chuyện chưa có quyết định rõ ràng, cô ta không dám triệt để đắc tội với Đồng Tuyết Lục, sợ sau này cô sẽtính sổ.
Đồng Tuyết Lục bước xuống khỏi giường, trong lúc lơ đãng cố tình để lộ ra mu bàn tay vừa bị đánh đỏ ửng lên: “Nhị tẩu, chị yên tâm, em không trách chị.”
Hai anh em nhà họ Đồng thấy thế, đều không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Thái Xuân Lan một cái.
Thái Xuân Lan: “……”
Đồng Tuyết Lục dùng tay lau nước mắt, xoa xoa khiến đôi mắt đỏ bừng: “Anh cả, anh hai, có lẽ đây là lần cuối cùng em gọi hai người như vậy, em biết emkhông được hoan nghênh ở cái nhà này, bây giờ em sẽ đi ngay.”
Anh cả nhà họ Đồng: “Em út, em đừng suy nghĩ miên man, có anh cả ở đây, không ai trong cái nhà này có thể đuổi em đi được.”
Anh hai nhà họ Đồng lại lần nữa trừng mắt nhìn vợ mình một cái: “Đúng đó em út, em cứ ở lại đây, nhà họ Đồng nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không nuôi nổi một người như em sao?”
Thái Xuân Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi: “……”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tuy rằng em không nỡ xacha mẹ và mọi người, nhưng em ở lại sẽ chỉ làm cho cả nhà khó xử, cho nên em vẫn nên đi thì tốt hơn. Những năm qua, đa tạ anh trai chị dâu đã bao dung em, em biết trước đây em quá tùy hứng, luôn khiến cho anh chị thất vọng, sau này sẽ không… Khớp gối của mẹ không tốt, mỗi lần trời mưa sẽ đau nhức, sau này làm phiền anh chị chăm sóc, cha bị đau nửa đầu, mọi người đề phòng đừng để cha trộm uống rượu…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô lại lần nữa nghẹn ngào, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, dáng vẻ cố nén không để nó rơi xuống.
Con người có đôi khi rất kỳ quái.
Nếu một người vẫn luôn rất hiểu chuyện, nói ra những lời như vậy, mọi người sẽ cảm thấy bình thường vì đã quen rồi, nhưng đổi lại là một người ngày thường vẫn luôn điêu ngoa tùy hứng, mọi ngườisẽ cảm thấy đối phương trưởng thành hiểu chuyện.
Lúc này Vợ chồng anh cả và anh hai nhà họ Đồngđều có cảm nhận như vậy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đỏ bừng muốn khóc lại không dám khóc của Đồng Tuyết Lục, trái tim lập tức mềm nhũn.
Trần Nguyệt Linh bước đến kéo tay cô: “Em út, em vẫn nên ở lại đi, em cứ đi như vậy, đợi đến khi cha mẹ từ bệnh viện trở về, anh chị biết nói thế nào với cha mẹ?”
Cô em chồng Đồng Chân Chân mới trở về, bởi vì suy dinh dưỡng, cộng thêm bị Đồng Tuyết Lục mắng hai câu, tăng xông lăn ra hôn mê bị đưa đến bệnh viện, Đồng Tuyết Lục thấy cha mẹ chồng không để ý tới cô nữa, thì gây chuyện ồn ào, sau đó còn thắt cổ tựsát, gây chuyện khiến gà chó không yên.
Vốn dĩ Trần Nguyệt Linh cũng rất bất mãn với cô em chồng Đồng Tuyết Lục này, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ấy cũng không dễ dàng, thân nhân ở chung mười mấy năm đột nhiên lại trở thành người không có quan hệ huyết thống, cha mẹ thân sinh thì song vong.
Đồng Tuyết Lục được kiều dưỡng từ nhỏ, gặp phải tình huống này có kích động cũng có thể hiểu được, đổi lại thành cô, chắc chắn cô cũng rất khó chịu.
Bình luận truyện