Nước Chảy Thành Sông
Chương 27
“Kế hoạch hoạt động quan trọng sắp tới trong đoàn sẽ bố trí như sau…” Thấy Lâm Tu bên cạnh đang phân tâm, lời Vũ Sấm hơi ngừng lại, một đôi mắt hổ tức thì trợn đến tròn vo: “Lâm Tu!”
Suy nghĩ bị quấy nhiễu, Lâm Tu giương mắt chống lại cặp mắt to đang không ngừng phóng hỏa ở đối diện.
“Có.”
“Ban ngày ban mặt mà lên cơn thần kinh à? !” Vũ Sấm vừa mở miệng liền mắng xối xả: “Cụp mắt niệm chú khẩn cô* à? ! Cậu chưa ăn no hay là không ngủ tốt hử!”
*Chú xiết chặt, chính là chú mà Bồ Tát (hoặc Đường Tăng) niệm để xiết chặt vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không.
Lâm Tu sắc mặt như thường nghe anh ta mắng, vẫn dáng người cao ngất sống lưng thẳng tắp.
“Câm rồi à? Cậu con mẹ nó mở miệng ra cho tôi!” Vũ Sấm đập mặt bàn cái “rầm”, làm nước trà trong chén sóng sánh suýt thì đổ đầy ra bàn.
“Là vấn đề cá nhân của tôi.” Lâm Tu nghiêm túc nói: “Tôi xin nhận lỗi trước tổ chức.”
…
“Này, này!” Vừa tan họp một cái, Tạ Đào liền chạy tới cạnh Lâm Tu ló đầu sang nói: “Vừa nãy nghĩ cái gì mà tập trung tinh thần cao độ thế… Dáng vẻ này của cậu cũng không thấy nhiều đâu…”
“Nghĩ thì có ích gì.” Lâm Tu giơ tay châm điếu thuốc, lập tức phun ra một ngụm. “Gặp chuyện mà không giúp được.”
“Thế là sao?” Tạ Đào giương mắt nhìn anh, “Cậu vẫn chưa hỏi rõ chuyện ngày hôm đó của vị kia nhà cậu à?”
“Nếu muốn nói cô ấy cũng sẽ không đợi tới hôm nay mà vẫn không mở miệng.” Hàng mày tuấn tú của Lâm Tu khẽ chau lại, một luồng khói nhẹ đi một vòng qua cổ họng rồi lại ra, “Tính tình cô nhóc ấy là thế đấy… Cố chấp quen rồi, nhất định phải tự mình đương đầu. Tôi ư? Chỉ có phần nhìn cô ấy khó chịu thôi.”
“Nếu thật sự để ý như vậy, khỏi cần cô ấy mở miệng làm gì, chính cậu đi điều tra xem… Chỉ cần cậu muốn, một nửa số người bên cạnh cô ấy đều có thể trở thành cơ sở ngầm của cậu, còn lo lắng cái gì nữa…” Tạ Đào nhún vai.
“Nếu thật sự có thể dứt khoát như vậy thì tôi đã chẳng lo … Cô ấy không chịu nói, mà tôi còn làm thế, sau này thể nào người kia cũng giận tôi… Gặp phải một người không để mình bớt lo như vậy, mang tim của cậu treo lên lơ lửng nói gì cũng không chịu buông xuống, cậu nói xem có thể làm gì được?”
“Ôi chao.” Tạ Đào vui sướng, “Giọng điệu này thật đúng là đủ ai oán … Phó đoàn trưởng Lâm, té ra ngài cũng có ngày hôm nay há há há.”
“Thèm đòn rồi phải không?” Lâm Tu khẽ phẩy tàn thuốc, đi qua lưu loát quả quyết khóa cổ Tạ Đào, “Đúng lúc tôi đang bực bội… Khỏi phải nói gì nữa, là anh em thì tới sân tập làm một ván đi!”
“Này… Tôi mà mất tay mất chân thì có được hưởng đãi ngộ tai nạn lao động trong quân đội không?” Tạ Đào mặt mũi ảo não thảm thương nói.
“Yên tâm.” Lâm Tu thản nhiên liếc cậu ta một cái, “Nếu cậu bất hạnh hy sinh, tổ chức sẽ truy phong cậu làm liệt sĩ.”
…
Gánh nặng chỉ có thể gánh vác không thể buông bỏ, sau khi Chuyên Đề Dân Sinh kỳ đầu tiên của FAMOUS đạt được thành công to lớn, tin tức quan trọng bị phơi bày trong đó gần như lập tức thu hút ánh mắt của phần đông dân chúng, trong lúc nhất thời, người dân mọi tầng lớp đều nhao nhao tập trung vào việc này, tin tức này lại càng được lan truyền sôi sùng sục.
Mà đồng thời – đó cũng chính là mẩu tin đã kích động mối quan hệ giữa cha con Chu Mộc.
Nói đơn giản là thế này, chỗ Chu Mộc thu thập tin tức có hai xí nghiệp sản xuất chế biến thực phẩm nổi tiếng A và B. Đều có quy mô lớn, đều có danh tiếng tốt, khác nhau ở chỗ một cái là xí nghiệp lâu đời ở địa phương, cái kia là nhãn hiệu mới xuất hiện đến sau mà vượt trước. Hai xí nghiệp như vậy tồn tại thị trường cạnh tranh vốn là chuyện không có gì đáng trách, chỉ là vấn đề nảy sinh từ lúc xí nghiệp A cũng chính là xí nghiệp lâu đời ở địa phương tiên phong phát động một đợt khảo sát ý kiến người dân – trong đợt khảo sát này, tỉ lệ người dân hài lòng cao tới tám mươi mấy phần trăm, loạt sản phẩm của xí nghiệp A vượt xa sản phẩm cùng loại chỉ có tỉ lệ hài lòng chưa đến hai mươi phần trăm của xí nghiệp B với ưu thế tuyệt đối, một số nhà truyền thông có tiếng ở địa phương đã phối hợp kết quả hoạt động này tiến hành đưa tin hàng loạt, kết quả trực tiếp nhất là lượng tiêu thụ thực phẩm sản xuất chế biến của xí nghiệp B giảm mạnh, trong khoảng thời gian ngắn dân bản xứ đều hướng sự chú ý về hàng hóa của xí nghiệp A, việc này không thể nghi ngờ đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt trên cả hai phương diện lượng tiêu thụ và danh tiếng của xí nghiệp B.
Xí nghiệp B lập tức đệ đơn khiếu nại lên tòa án cấp trung tại địa phương, một tờ đơn kiện đưa xí nghiệp A ra hầu tòa, kết quả, án kiện theo lẽ thường lẽ ra phải hòa giải ngoài tòa án vậy mà lại tuyên bố bên nguyên đơn thua kiện ngay tại phiên tòa.
Trong mắt người bình thường, có lẽ bọn họ hoàn toàn không cảm thấy kết quả như vậy có vấn đề gì, nhưng khi biết được tin tức này trong lòng Chu Mộc lại cảm thấy việc này có phần kỳ quái.
Sản phẩm do xí nghiệp A và xí nghiệp B sản xuất cô đều đã từng mua, theo kinh nghiệm bản thân của cô, từ mọi phương diện mà nói, sản phẩm của xí nghiệp B dù không thể nói là vượt xa sản phẩm của xí nghiệp A, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng tỉ lệ hài lòng kém xa đến mức gần như tương phản theo như số liệu được đưa ra.
Nếu như chỉ là thua kém một chút, bạn có thể hoài nghi đó là do nhận định chủ quan của Chu Mộc, nhưng Chu Mộc lúc trước chỉ đứng ở góc độ một người tiêu dùng bình thường mà đánh giá cũng cảm thấy sản phẩm của hai nhà xí nghiệp này chênh lệch không phải chỉ là chút ít, cho nên khi xuất hiện kết quả bình chọn kịch tính như vậy, ẩn ý bên trong không cần nói cũng hiểu được.
Bản năng Chu Mộc lại càng cảm thấy trong chuyện này hẳn là có nguyên do khác, cô lại trùng hợp vừa tiếp nhận chức tổng biên tập Chuyên Đề Dân Sinh của FAMOUS, thế là cô dứt khoát lấy việc này làm trọng tâm của mấy kỳ gần đây, tiến hành đào sâu bới kỹ và điều tra đến cùng.
Chu Mộc chạy tới rất nhiều nơi, phỏng vấn rất nhiều người dân, lại sử dụng một chút thủ đoạn quan hệ, lần lượt lén xâm nhập vào phân xưởng sản xuất của cả hai xí nghiệp, sau khi tiến hành một loạt khảo sát điều tra ngầm, ý nghĩ trong lòng cô cũng càng ngày càng kiên định – kết quả trưng cầu dân ý lần đó, bên trong nhất định có vấn đề!
Điều tra nhiều lần, cuối cùng Chu Mộc phát hiện ra căn nguyên của vấn đề –
Chính sách bảo hộ của địa phương.
Là xí nghiệp huy hoàng lâu đời của địa phương, xí nghiệp A bất kể là ở khâu sản xuất hay tiêu thụ đều được hưởng chính sách hỗ trợ và ưu đãi nhiều mặt của vùng, mà xí nghiệp B xâm nhập từ bên ngoài trong cùng bối cảnh như vậy lại gần như không hề được hưởng ưu đãi gì.
Điều này trực tiếp dẫn tới tâm lý bầy đàn, khiến cho các đại lý bán buôn thiên vị đối với sản phẩm của xí nghiệp A, nhóm người tiêu dùng khi mua sắm cũng ưu tiên cân nhắc những sản phẩm được tuyên truyền mạnh mẽ về mọi mặt của xí nghiệp này.
Chu Mộc tự thấy mình không phải nhân vật căm ghét thế tục gì, cũng không có ý thức trách nhiệm xã hội tới mức đáng để người ta ca ngợi, cô có thể chú ý phát giác ra chuyện này, chỉ bằng tinh thần trọng nghĩa của một người tiêu dùng là đủ rồi.
Đứng trên góc độ một người dân bình thường, cô chỉ hi vọng dân chúng chung quanh cũng có thể giống như cô, dùng đồng nhân dân tệ có giá trị tương đương để hưởng thụ loại hàng hóa có chất lượng hơn.
Cho nên, khi nhận được cuộc điện thoại xa lạ kia, ý nghĩ trong lòng Chu Mộc cũng chưa từng dao động mảy may – thậm chí ngay cả một đợt sóng cũng không có khả năng gợn lên.
“Xin hỏi có phải Chu Mộc phóng viên tòa soạn FAMOUS đó không?” Ống nghe kia truyền đến một giọng nam trung tuổi.
“Là tôi. Xin hỏi ngài là –”
Tiếp đó người gọi tới nói rõ thân phận của mình với Chu Mộc. Mục đích chỉ có một — hệt như Chu Vĩ Bình từng nói với cô, dùng hết sức ém nhẹ tin tức này, không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa.
Chu Mộc cười: “Ngài đang nói giỡn chăng? Cả sản nghiệp lớn như thế, xí nghiệp A đang ngồi vững vàng, còn sợ một tờ phụ san nho nhỏ của chúng tôi đào móc sao?”
Người đàn ông kia thoáng trầm ngâm, ngay sau đó lại thân tình khác thường mở miệng bảo Chu Mộc: “Phóng viên Chu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài hoa xuất chúng. Nghe nói quý tòa soạn vẫn còn một vị trí tổng biên tập bỏ trống — trùng hợp tôi đây có chút quen biết giám đốc của quý tòa soạn, nếu phóng viên Chu bằng lòng, muốn ngồi vào vị trí kia chỉ cần nói một câu là được.”
“Nếu ngài có quen biết với giám đốc tòa soạn của chúng tôi, muốn chặn tin tức này của tôi dễ như trở bàn tay.” Chu Mộc bên này điện thoại cười khẩy không tiếng động, “Ngài cần gì phải tốn công đi đường vòng làm khó xử một phóng viên nhỏ nhoi như tôi? Bản thảo này của tôi đã định rồi, trừ khi ngài mở miệng kinh động tới cấp trên, nếu không tôi cũng đâu có quyền bỏ trống một chuyên mục?”
“Phóng viên Chu.” Giọng điệu đối phương rõ ràng không còn kiên nhẫn như vừa rồi, “Tôi có thiện ý thương lượng với cô, dù cô không thèm nể mặt mũi của tôi, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng trong ngoài trên dưới sau khi tin tức này bị tung ra chứ? Cô là người thông minh, cũng không cần tôi nói trắng ra đâu nhỉ.”
“Ngài đề cao tôi quá rồi.” Chu Mộc cười khẽ, “Không khéo tôi thật đúng là một đứa ngốc. Não thẳng, tính tình cũng thẳng. Chuyện này tạm ngừng ở đây đi, tôi còn phải xử lý việc vặt khác, ngài tính toán lại đi nhé.” Không cho phân trần, Chu Mộc cúp máy.
Giống như Chu Mộc dự đoán, con đường này cô đi không thông, đối phương vậy mà thật sự kinh động tới giám đốc tòa soạn chỗ bọn họ, có điều việc này cũng coi như nằm trong dự liệu của cô.
“Tiểu Chu à…” Từ khi lên làm tổng biên tập của tạp chí mới, giám đốc tòa soạn đã thay đổi cách xưng hô với Chu Mộc, “Chuyên Đề Dân Sinh làm khá lắm, khoảng thời gian này cô vất vả rồi.”
“Trách nhiệm công việc mà thôi.” Chu Mộc thản nhiên đáp.
“Việc này… Hình như tin tức mà cô kiếm được gây ra phản ứng rất lớn trong xã hội… Đối với một nhà báo mà nói, đây quả thật là một chuyện đáng kiêu ngạo. Nhưng mà… Ây, nói như thế nào đây, sau khi thảo luận nghiên cứu, chúng ta vẫn nên tạm thời gác lại việc này, nhiệt tình của dân chúng tới nhanh đi cũng nhanh, trước mắt đề tài này vẫn có phần quá nhạy cảm, không bằng chúng ta…”
“Ngài đã lên tiếng thì cứ làm như vậy đi.” Chu Mộc cắt ngang câu nói kế tiếp của giám đốc tòa soạn.
Đối với việc Chu Mộc lập tức đáp ứng “đề nghị” của ông ta, giám đốc tòa soạn hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, nói xong dĩ nhiên lại giải thích vài câu: “Tiểu Chu à… Tôi cũng biết cô theo tin tức này không dễ dàng, nhưng mà… chúng ta làm thế này … Ai… Cấp trên đã có lời, chúng ta còn có thể làm thế nào được? Nói cho cùng, chẳng phải từ lâu đã có nhà báo không thức thời vạch trần kháng nghị chính phủ cầm quyền áp chế tự do tin tức rồi đó sao?”
“Ngài nói rất đúng.” Chu Mộc chỉ nhẹ nhàng cười, “Trang báo kia tôi sẽ nghĩ cách khác.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Cấp trên? Trong nháy mắt đẩy cửa ra khỏi phòng, một tiếng cười đột ngột mà trào phúng bật ra khỏi miệng.
Thì ra người tìm đến giám đốc tòa soạn không phải người đàn ông gọi điện cho cô… Vậy có thể là ai?
Còn có thể là ai? !
Một thoáng kia, Chu Mộc cảm thấy tất cả kiên trì và nỗ lực của chính mình từ trước tới nay đều là dã tràng xe cát.
Cô không xót xa cho những ngày cô quên ăn quên ngủ cắm cúi gục đầu trên bàn viết bản thảo, cũng không cảm thán cho thời gian cô đi sớm về khuya mặt xám mày tro thâm nhập săn tin.
Dù phải chịu bao nhiêu khổ cực bao nhiêu mệt mỏi, dù gặp phải bao nhiêu ghen ghét bao nhiêu hiểu lầm… Chu Mộc cô đều chấp nhận.
Cô không sợ tất cả đả kích hay ngăn trở của các thế lực đen tối.
Cô kiên trì, dù cho thất bại cũng không hối hận — chỉ là, ngọn nguồn đả kích, có thể đừng là người kia được không? !
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình mới là thằng hề nhảy nhót qua lại.
Chính nghĩa? Thanh minh?
Buồn cười biết mấy.
Không muốn ở lại môi trường nhơ bẩn này một phút một giây nào nữa, Chu Mộc dọn dẹp qua loa bàn làm việc nơi cô đã liên tục chiến đấu hăng hái nhiều ngày đêm, giơ tay vuốt mái tóc dài rồi rời khỏi tòa soạn.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp lòng dạ hiểm độc của con người.
Trên đường lái xe về nhà, lúc chạy qua một chỗ ngoặt, không hề có dấu hiệu, một tiếng nổ lốp chói tai cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn của Chu Mộc.
Trùng hợp ngày mưa, đường trơn ướt, trong nháy mắt xe nổ lốp, còn không đợi Chu Mộc kịp phản ứng, một giây sau, thân xe nghiêng một cái, vậy mà lật nghiêng ra.
Không rảnh tự hỏi vì sao túi khí an không bung ra ngay khi đó, đầu Chu Mộc đập mạnh vào kính chắn gió, cô lập tức mất đi tri giác.
Suy nghĩ bị quấy nhiễu, Lâm Tu giương mắt chống lại cặp mắt to đang không ngừng phóng hỏa ở đối diện.
“Có.”
“Ban ngày ban mặt mà lên cơn thần kinh à? !” Vũ Sấm vừa mở miệng liền mắng xối xả: “Cụp mắt niệm chú khẩn cô* à? ! Cậu chưa ăn no hay là không ngủ tốt hử!”
*Chú xiết chặt, chính là chú mà Bồ Tát (hoặc Đường Tăng) niệm để xiết chặt vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không.
Lâm Tu sắc mặt như thường nghe anh ta mắng, vẫn dáng người cao ngất sống lưng thẳng tắp.
“Câm rồi à? Cậu con mẹ nó mở miệng ra cho tôi!” Vũ Sấm đập mặt bàn cái “rầm”, làm nước trà trong chén sóng sánh suýt thì đổ đầy ra bàn.
“Là vấn đề cá nhân của tôi.” Lâm Tu nghiêm túc nói: “Tôi xin nhận lỗi trước tổ chức.”
…
“Này, này!” Vừa tan họp một cái, Tạ Đào liền chạy tới cạnh Lâm Tu ló đầu sang nói: “Vừa nãy nghĩ cái gì mà tập trung tinh thần cao độ thế… Dáng vẻ này của cậu cũng không thấy nhiều đâu…”
“Nghĩ thì có ích gì.” Lâm Tu giơ tay châm điếu thuốc, lập tức phun ra một ngụm. “Gặp chuyện mà không giúp được.”
“Thế là sao?” Tạ Đào giương mắt nhìn anh, “Cậu vẫn chưa hỏi rõ chuyện ngày hôm đó của vị kia nhà cậu à?”
“Nếu muốn nói cô ấy cũng sẽ không đợi tới hôm nay mà vẫn không mở miệng.” Hàng mày tuấn tú của Lâm Tu khẽ chau lại, một luồng khói nhẹ đi một vòng qua cổ họng rồi lại ra, “Tính tình cô nhóc ấy là thế đấy… Cố chấp quen rồi, nhất định phải tự mình đương đầu. Tôi ư? Chỉ có phần nhìn cô ấy khó chịu thôi.”
“Nếu thật sự để ý như vậy, khỏi cần cô ấy mở miệng làm gì, chính cậu đi điều tra xem… Chỉ cần cậu muốn, một nửa số người bên cạnh cô ấy đều có thể trở thành cơ sở ngầm của cậu, còn lo lắng cái gì nữa…” Tạ Đào nhún vai.
“Nếu thật sự có thể dứt khoát như vậy thì tôi đã chẳng lo … Cô ấy không chịu nói, mà tôi còn làm thế, sau này thể nào người kia cũng giận tôi… Gặp phải một người không để mình bớt lo như vậy, mang tim của cậu treo lên lơ lửng nói gì cũng không chịu buông xuống, cậu nói xem có thể làm gì được?”
“Ôi chao.” Tạ Đào vui sướng, “Giọng điệu này thật đúng là đủ ai oán … Phó đoàn trưởng Lâm, té ra ngài cũng có ngày hôm nay há há há.”
“Thèm đòn rồi phải không?” Lâm Tu khẽ phẩy tàn thuốc, đi qua lưu loát quả quyết khóa cổ Tạ Đào, “Đúng lúc tôi đang bực bội… Khỏi phải nói gì nữa, là anh em thì tới sân tập làm một ván đi!”
“Này… Tôi mà mất tay mất chân thì có được hưởng đãi ngộ tai nạn lao động trong quân đội không?” Tạ Đào mặt mũi ảo não thảm thương nói.
“Yên tâm.” Lâm Tu thản nhiên liếc cậu ta một cái, “Nếu cậu bất hạnh hy sinh, tổ chức sẽ truy phong cậu làm liệt sĩ.”
…
Gánh nặng chỉ có thể gánh vác không thể buông bỏ, sau khi Chuyên Đề Dân Sinh kỳ đầu tiên của FAMOUS đạt được thành công to lớn, tin tức quan trọng bị phơi bày trong đó gần như lập tức thu hút ánh mắt của phần đông dân chúng, trong lúc nhất thời, người dân mọi tầng lớp đều nhao nhao tập trung vào việc này, tin tức này lại càng được lan truyền sôi sùng sục.
Mà đồng thời – đó cũng chính là mẩu tin đã kích động mối quan hệ giữa cha con Chu Mộc.
Nói đơn giản là thế này, chỗ Chu Mộc thu thập tin tức có hai xí nghiệp sản xuất chế biến thực phẩm nổi tiếng A và B. Đều có quy mô lớn, đều có danh tiếng tốt, khác nhau ở chỗ một cái là xí nghiệp lâu đời ở địa phương, cái kia là nhãn hiệu mới xuất hiện đến sau mà vượt trước. Hai xí nghiệp như vậy tồn tại thị trường cạnh tranh vốn là chuyện không có gì đáng trách, chỉ là vấn đề nảy sinh từ lúc xí nghiệp A cũng chính là xí nghiệp lâu đời ở địa phương tiên phong phát động một đợt khảo sát ý kiến người dân – trong đợt khảo sát này, tỉ lệ người dân hài lòng cao tới tám mươi mấy phần trăm, loạt sản phẩm của xí nghiệp A vượt xa sản phẩm cùng loại chỉ có tỉ lệ hài lòng chưa đến hai mươi phần trăm của xí nghiệp B với ưu thế tuyệt đối, một số nhà truyền thông có tiếng ở địa phương đã phối hợp kết quả hoạt động này tiến hành đưa tin hàng loạt, kết quả trực tiếp nhất là lượng tiêu thụ thực phẩm sản xuất chế biến của xí nghiệp B giảm mạnh, trong khoảng thời gian ngắn dân bản xứ đều hướng sự chú ý về hàng hóa của xí nghiệp A, việc này không thể nghi ngờ đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt trên cả hai phương diện lượng tiêu thụ và danh tiếng của xí nghiệp B.
Xí nghiệp B lập tức đệ đơn khiếu nại lên tòa án cấp trung tại địa phương, một tờ đơn kiện đưa xí nghiệp A ra hầu tòa, kết quả, án kiện theo lẽ thường lẽ ra phải hòa giải ngoài tòa án vậy mà lại tuyên bố bên nguyên đơn thua kiện ngay tại phiên tòa.
Trong mắt người bình thường, có lẽ bọn họ hoàn toàn không cảm thấy kết quả như vậy có vấn đề gì, nhưng khi biết được tin tức này trong lòng Chu Mộc lại cảm thấy việc này có phần kỳ quái.
Sản phẩm do xí nghiệp A và xí nghiệp B sản xuất cô đều đã từng mua, theo kinh nghiệm bản thân của cô, từ mọi phương diện mà nói, sản phẩm của xí nghiệp B dù không thể nói là vượt xa sản phẩm của xí nghiệp A, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng tỉ lệ hài lòng kém xa đến mức gần như tương phản theo như số liệu được đưa ra.
Nếu như chỉ là thua kém một chút, bạn có thể hoài nghi đó là do nhận định chủ quan của Chu Mộc, nhưng Chu Mộc lúc trước chỉ đứng ở góc độ một người tiêu dùng bình thường mà đánh giá cũng cảm thấy sản phẩm của hai nhà xí nghiệp này chênh lệch không phải chỉ là chút ít, cho nên khi xuất hiện kết quả bình chọn kịch tính như vậy, ẩn ý bên trong không cần nói cũng hiểu được.
Bản năng Chu Mộc lại càng cảm thấy trong chuyện này hẳn là có nguyên do khác, cô lại trùng hợp vừa tiếp nhận chức tổng biên tập Chuyên Đề Dân Sinh của FAMOUS, thế là cô dứt khoát lấy việc này làm trọng tâm của mấy kỳ gần đây, tiến hành đào sâu bới kỹ và điều tra đến cùng.
Chu Mộc chạy tới rất nhiều nơi, phỏng vấn rất nhiều người dân, lại sử dụng một chút thủ đoạn quan hệ, lần lượt lén xâm nhập vào phân xưởng sản xuất của cả hai xí nghiệp, sau khi tiến hành một loạt khảo sát điều tra ngầm, ý nghĩ trong lòng cô cũng càng ngày càng kiên định – kết quả trưng cầu dân ý lần đó, bên trong nhất định có vấn đề!
Điều tra nhiều lần, cuối cùng Chu Mộc phát hiện ra căn nguyên của vấn đề –
Chính sách bảo hộ của địa phương.
Là xí nghiệp huy hoàng lâu đời của địa phương, xí nghiệp A bất kể là ở khâu sản xuất hay tiêu thụ đều được hưởng chính sách hỗ trợ và ưu đãi nhiều mặt của vùng, mà xí nghiệp B xâm nhập từ bên ngoài trong cùng bối cảnh như vậy lại gần như không hề được hưởng ưu đãi gì.
Điều này trực tiếp dẫn tới tâm lý bầy đàn, khiến cho các đại lý bán buôn thiên vị đối với sản phẩm của xí nghiệp A, nhóm người tiêu dùng khi mua sắm cũng ưu tiên cân nhắc những sản phẩm được tuyên truyền mạnh mẽ về mọi mặt của xí nghiệp này.
Chu Mộc tự thấy mình không phải nhân vật căm ghét thế tục gì, cũng không có ý thức trách nhiệm xã hội tới mức đáng để người ta ca ngợi, cô có thể chú ý phát giác ra chuyện này, chỉ bằng tinh thần trọng nghĩa của một người tiêu dùng là đủ rồi.
Đứng trên góc độ một người dân bình thường, cô chỉ hi vọng dân chúng chung quanh cũng có thể giống như cô, dùng đồng nhân dân tệ có giá trị tương đương để hưởng thụ loại hàng hóa có chất lượng hơn.
Cho nên, khi nhận được cuộc điện thoại xa lạ kia, ý nghĩ trong lòng Chu Mộc cũng chưa từng dao động mảy may – thậm chí ngay cả một đợt sóng cũng không có khả năng gợn lên.
“Xin hỏi có phải Chu Mộc phóng viên tòa soạn FAMOUS đó không?” Ống nghe kia truyền đến một giọng nam trung tuổi.
“Là tôi. Xin hỏi ngài là –”
Tiếp đó người gọi tới nói rõ thân phận của mình với Chu Mộc. Mục đích chỉ có một — hệt như Chu Vĩ Bình từng nói với cô, dùng hết sức ém nhẹ tin tức này, không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa.
Chu Mộc cười: “Ngài đang nói giỡn chăng? Cả sản nghiệp lớn như thế, xí nghiệp A đang ngồi vững vàng, còn sợ một tờ phụ san nho nhỏ của chúng tôi đào móc sao?”
Người đàn ông kia thoáng trầm ngâm, ngay sau đó lại thân tình khác thường mở miệng bảo Chu Mộc: “Phóng viên Chu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài hoa xuất chúng. Nghe nói quý tòa soạn vẫn còn một vị trí tổng biên tập bỏ trống — trùng hợp tôi đây có chút quen biết giám đốc của quý tòa soạn, nếu phóng viên Chu bằng lòng, muốn ngồi vào vị trí kia chỉ cần nói một câu là được.”
“Nếu ngài có quen biết với giám đốc tòa soạn của chúng tôi, muốn chặn tin tức này của tôi dễ như trở bàn tay.” Chu Mộc bên này điện thoại cười khẩy không tiếng động, “Ngài cần gì phải tốn công đi đường vòng làm khó xử một phóng viên nhỏ nhoi như tôi? Bản thảo này của tôi đã định rồi, trừ khi ngài mở miệng kinh động tới cấp trên, nếu không tôi cũng đâu có quyền bỏ trống một chuyên mục?”
“Phóng viên Chu.” Giọng điệu đối phương rõ ràng không còn kiên nhẫn như vừa rồi, “Tôi có thiện ý thương lượng với cô, dù cô không thèm nể mặt mũi của tôi, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng trong ngoài trên dưới sau khi tin tức này bị tung ra chứ? Cô là người thông minh, cũng không cần tôi nói trắng ra đâu nhỉ.”
“Ngài đề cao tôi quá rồi.” Chu Mộc cười khẽ, “Không khéo tôi thật đúng là một đứa ngốc. Não thẳng, tính tình cũng thẳng. Chuyện này tạm ngừng ở đây đi, tôi còn phải xử lý việc vặt khác, ngài tính toán lại đi nhé.” Không cho phân trần, Chu Mộc cúp máy.
Giống như Chu Mộc dự đoán, con đường này cô đi không thông, đối phương vậy mà thật sự kinh động tới giám đốc tòa soạn chỗ bọn họ, có điều việc này cũng coi như nằm trong dự liệu của cô.
“Tiểu Chu à…” Từ khi lên làm tổng biên tập của tạp chí mới, giám đốc tòa soạn đã thay đổi cách xưng hô với Chu Mộc, “Chuyên Đề Dân Sinh làm khá lắm, khoảng thời gian này cô vất vả rồi.”
“Trách nhiệm công việc mà thôi.” Chu Mộc thản nhiên đáp.
“Việc này… Hình như tin tức mà cô kiếm được gây ra phản ứng rất lớn trong xã hội… Đối với một nhà báo mà nói, đây quả thật là một chuyện đáng kiêu ngạo. Nhưng mà… Ây, nói như thế nào đây, sau khi thảo luận nghiên cứu, chúng ta vẫn nên tạm thời gác lại việc này, nhiệt tình của dân chúng tới nhanh đi cũng nhanh, trước mắt đề tài này vẫn có phần quá nhạy cảm, không bằng chúng ta…”
“Ngài đã lên tiếng thì cứ làm như vậy đi.” Chu Mộc cắt ngang câu nói kế tiếp của giám đốc tòa soạn.
Đối với việc Chu Mộc lập tức đáp ứng “đề nghị” của ông ta, giám đốc tòa soạn hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, nói xong dĩ nhiên lại giải thích vài câu: “Tiểu Chu à… Tôi cũng biết cô theo tin tức này không dễ dàng, nhưng mà… chúng ta làm thế này … Ai… Cấp trên đã có lời, chúng ta còn có thể làm thế nào được? Nói cho cùng, chẳng phải từ lâu đã có nhà báo không thức thời vạch trần kháng nghị chính phủ cầm quyền áp chế tự do tin tức rồi đó sao?”
“Ngài nói rất đúng.” Chu Mộc chỉ nhẹ nhàng cười, “Trang báo kia tôi sẽ nghĩ cách khác.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Cấp trên? Trong nháy mắt đẩy cửa ra khỏi phòng, một tiếng cười đột ngột mà trào phúng bật ra khỏi miệng.
Thì ra người tìm đến giám đốc tòa soạn không phải người đàn ông gọi điện cho cô… Vậy có thể là ai?
Còn có thể là ai? !
Một thoáng kia, Chu Mộc cảm thấy tất cả kiên trì và nỗ lực của chính mình từ trước tới nay đều là dã tràng xe cát.
Cô không xót xa cho những ngày cô quên ăn quên ngủ cắm cúi gục đầu trên bàn viết bản thảo, cũng không cảm thán cho thời gian cô đi sớm về khuya mặt xám mày tro thâm nhập săn tin.
Dù phải chịu bao nhiêu khổ cực bao nhiêu mệt mỏi, dù gặp phải bao nhiêu ghen ghét bao nhiêu hiểu lầm… Chu Mộc cô đều chấp nhận.
Cô không sợ tất cả đả kích hay ngăn trở của các thế lực đen tối.
Cô kiên trì, dù cho thất bại cũng không hối hận — chỉ là, ngọn nguồn đả kích, có thể đừng là người kia được không? !
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình mới là thằng hề nhảy nhót qua lại.
Chính nghĩa? Thanh minh?
Buồn cười biết mấy.
Không muốn ở lại môi trường nhơ bẩn này một phút một giây nào nữa, Chu Mộc dọn dẹp qua loa bàn làm việc nơi cô đã liên tục chiến đấu hăng hái nhiều ngày đêm, giơ tay vuốt mái tóc dài rồi rời khỏi tòa soạn.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp lòng dạ hiểm độc của con người.
Trên đường lái xe về nhà, lúc chạy qua một chỗ ngoặt, không hề có dấu hiệu, một tiếng nổ lốp chói tai cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn của Chu Mộc.
Trùng hợp ngày mưa, đường trơn ướt, trong nháy mắt xe nổ lốp, còn không đợi Chu Mộc kịp phản ứng, một giây sau, thân xe nghiêng một cái, vậy mà lật nghiêng ra.
Không rảnh tự hỏi vì sao túi khí an không bung ra ngay khi đó, đầu Chu Mộc đập mạnh vào kính chắn gió, cô lập tức mất đi tri giác.
Bình luận truyện