Nước Mắt Em Rơi Vì Ai

Chương 4: Kẻ " bám đuôi"



Chap 4:

Tuy đã có công việc chính thức ở TNT nhưng đối với tôi như thế dường như là chưa đủ. Không hiểu sao, con người của tôi lại kì lạ đến vậy không thích gì mà lại đi thích làm việc mới đau chớ. Bởi vì....... chỉ có làm việc mới có thể mang lại cho tôi cảm giác bận bịu. Cảm giác bận bịu làm cho cuộc sống của tôi trở nên năng động và muôn màu hơn. Tôi không phải con người dễ dãi nên cũng không muốn một cuộc sống dễ dàng nhưng nếu cuộc sống quá lắt léo, trắc trở thì thật sự rất khó khăn. Tóm lại, cả hai thứ đều mâu thuẫn với nhau, không biết phải nên chọn cái nào đây:" Thật là khó nghĩ quá đi!". Nhưng có điều, công việc của tôi đang dần dần bị ảnh hưởng bởi một kẻ rỗi hơi nào đó:" Coi kìa cái thái độ đó là sao chứ? Thật ngạo nghễ!".

Chuyện là như vầy: Mấy ngày trước, đang làm việc giữa chừng thì anh ta từ đâu đột nhiên xông vào. Ngạc nhiên là cảm giác đầu tiên của tôi:" Tại sao anh ta lại đến đây?" và cảm giác thứ hai của tôi là tức giận:" Không lẽ.......anh ta dám điều tra mình sao? Thật là tức chết quá đi mà!". Tôi mang theo hai cảm giác đó đùng đùng bước đến:

- Tại sao anh lại ở đây?

-Thì đây là quán Cafe, tôi đến đây đương nhiên là để uống cà phê rồi!- anh ta hồn nhiên trả lời làm tôi muốn bập vào mặt anh ta một phát cho hả giận

Lấy lại giọng để thực hiện nghĩa vụ của người phục vụ, tôi nói:

- Xin lỗi! Quý khách muốn dùng gì ạ?

-Cho tôi một ly cà phê đen không đường!-" Người gì mà kì lạ vậy trời. Trông khỏe mạnh, sáng sủa thế kia mà bị bệnh tiểu đường! Chết! Chết! Chẹp! Chẹp!"

-Vậy quý khách vui lòng đợi một lát!- nói xong, tôi nhanh chân vào thông báo với quầy pha chế

Chuyện là như thế đó và cũng vì thế mà kể từ hôm đó, ngày nào anh ta cũng đến đóng đô ở đây. Hơn thế nữa, anh ấy còn được nhận rất là nhiều ánh mắt hình trái tim của phái nữ nhất là chị quản lí ở đây:

- Ôi! Thật dễ thương làm sao!- chị ấy chắp hai tay kiểu cầu nguyện, ánh mắt hướng về "người ta"

Tôi nói anh ta rỗi hơi nhưng thực ra lại không phải. Tuy ngồi trong quán cafe nhưng anh ta lại phải ngồi làm việc với chiếc xách tay và một sấp tài liệu dày cui:" Có chỗ làm việc đàng hoàng mà không làm. Đúng là! Chẹp... Chẹp! Mà đừng nói với tui là đến đây cho có không khí nha! Nếu muốn làm việc thì chỉ cần tìm chỗ yên tĩnh mà làm khi không đến đây để người ta bàn tán, chỉ trỏ này nọ không phải là phiền phức hơn sao. Giờ tôi mới biết nha! Khuôn mặt anh ta trong lúc làm việc nhìn rất là nghiêm túc không như vẻ đùa cợt hằng ngày. Có thể nói như là một trời một vực vậy đó! Còn đeo kính nữa chứ. Nếu mà so với cái tên thường ngày thì có lẽ, tôi sẽ tuyên bố một câu rằng: LƯU MANH MÀ GIẢ DANH TRÍ THỨC". Hắng giọng một cái, tôi bước lại gần:

-Xin lỗi quí khách đã đến giờ quán đóng cửa rồi ạ!

-Vậy à?- liên khúc hồn nhiên kéo dài

- Vâng!- tôi trả lời lại theo bản năng

- Vậy... tạm biệt!

-Tạm biệt!

Ngày nào cũng thế, không biết anh ta làm cái quái quỉ gì ở đây nữa không biết, cứ đi đi lại lại như đây là nhà của mình không bằng ấy. Nói chung là cảm giác thật bực bội, đi đâu cũng có người theo sau hay còn gọi là ' bám đuôi' ấy. Chẳng hạn như lúc này đây, trên đường đi về nhà thì có kẻ nào đó cứ điềm nhiên đi theo sau, tay đút túi quần như là không có chuyện gì xảy ra cả. Bực bội, tôi quay lại gắt lên:

-Anh làm gì cứ đi theo tui hoài vậy?

-Ai nói là tui đi theo cô. Chỉ là... đi dạo thôi mà! Có cần làm quá lên như vậy không?

-Mà công nhận nha! Rốt cuộc anh là loại người gì vậy?- lấy lại vẻ bình tĩnh, tôi nói

-Cô thích nghĩ sao thì nghĩ!- nhưng lại nhận từ anh ta một câu trả lời hờ hững

-Nè! Anh có biết là anh rất bất lịch sự không, hả?

-Bất lịch sự sao? Tôi hả?- vừa nói anh ta vừa chỉ ngón tay trỏ vào mặt mình như thốt lên một điều rằng:" Tôi là kẻ vô tội vạ!"

- Chứ ai vào đây nữa. Chẳng lẽ anh còn thấy bóng ma nào nữa sao?

-Oh! Thì ra là thế à!

-Phải!- tôi trả lời ngay tức khắc:" Đến bây giờ đã hiểu ra vấn đề rồi à?"

-Nói đi! Tôi bất lịch sự ở chỗ nào!- nói đến câu đây thì ác ma mới xuất hiện thực sự. Anh ta dùng đôi tay cứng rắn nắm lấy bả vai tôi rồi ép chặt vào tường, cả hai khuôn mặt cách nhau tưởng chừng chỉ vài ba xăng là chạm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện