Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 30



Hòa Vi biết Yến Hoài thích cô, nhưng lại không biết anh thích đến mức nào.

Cúi đầu xưng thần chỉ là một từ ngữ bình thường, lấy kiến thức thiếu thốn về ngữ văn của cô thậm chí Hòa Vi biết ý nghĩa của nó không quá lớn, nhưng bốn chữ này từ trong miệng Yến Hoài phát ra, lại có thêm một loại thâm ý dịu dàng ái muội.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thành ngữ này thật dễ nghe.

Khóe miệng Hòa Vi khẽ nhúc nhích, không tiếng động đem mấy chữ này từ trong cổ họng nhẩm qua một lần, khóe miệng vừa mới cong được nửa giây, lại bởi vì đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà trầm xuống dưới.

Cô đã chết mười lần, lúc trước cốt truyện đều không có Yến Hoài.

Nhưng chỉ một lần có.

Lần này Hòa Vi trọng sinh chỉ lo tránh bị ngược, thậm chí cô không nghĩ tới lần trước sau khi cô trọng sinh Yến Hoài sẽ có phản ứng gì.

Cấp bậc của hệ thống lại không đủ, không đạt được tới trình độ xem sau khi cô trọng sinh ở thế giới cũ sẽ xảy ra chuyện gì.

Trước kia Hòa Vi cảm thấy vấn đề này không quan trọng, căn bản không để ở trong lòng, nhưng hôm nay cô ngoài ý muốn muốn biết.

Muốn biết trơ mắt nhìn người con gái mình thích chết ở trên giường của mình, người đàn ông như Yến Hoài sẽ phản ứng như thế nào.

Hòa Vi hoàn toàn không có manh mối.

Cô khẽ tựa lên vai người đàn ông, xung quanh đều là hơi thở trên người anh, một hương vị lạnh lẽo trong sạch, bả vai cô hơi hơi tựa,  tính thử hỏi một câu: “Nếu… Tôi là nói nếu,  có một ngày tôi chết ở trước mặt anh… anh sẽ thế nào?”

Hòa Vi nói mờ mịt, hoàn toàn không nói đến chữ “giường” này.

Nói xong một lúc, cô ngừng thở, khẩn trương bất an chờ anh trả lời.

Yến Hoài không lập tức đáp.

Cũng không biết yên tĩnh trong bao lâu, cô mới nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Vì sao lại hỏi loại vấn đề này?”

“Vừa rồi không phải anh nói cúi đầu xưng thần sao…” Hòa Vi nói dối, “Cho nên đột nhiên nghĩ tới.”

Yến Hoài “Ừ” một tiếng, “Không biết.”

Anh không tự hỏi qua loại vấn đề này, cho dù có tự hỏi, đáp án cũng không phải như anh nói.

Yến Hoài càng muốn nói, kỳ thật là cùng cô chết.

Nhưng câu trả lời này quá mức cực đoan, nói không chừng sẽ dọa đến Hòa Vi, cho nên anh chỉ do dự một lát, lời đã tới bên miệng rồi lại đổi thành một câu khác.

Vừa dứt lời, Hòa Vi còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng nghỉ đã bị người gõ vang.

Cách một tầng ván cửa rắn chắc, giọng nữ xa lạ ở bên ngoài yếu đi không ít, “Tôi có thể vào không?”

Sau đó Hòa Vi nghe được giọng nam nặng nề vang lên bên tai, “Vào.”

Anh là nói với người gõ cửa.

Hòa Vi bị lời này của anh dọa sợ tới mức không nhẹ, vội vàng duỗi tay  đẩy anh, còn chưa có  đẩy được người ra, giọng nữ sinh động trong sáng liền cùng với tiếng mở cửa vang lên: “Tôi nói——”

Giọng nữ hơi dừng, đợi đến khi âm thanh “Răng rắc” rất nhỏ qua đi, cô mới lại tiếp tục nói: “Xin lỗi, quấy rầy đến hai người sao?”

Hòa Vi sợ đây là người phiền phức thích xem náo nhiệt đem chuyện cô và Yến Hoài ở trong này ôm nhau nói ra, tay chân luống cuống rời khỏi lồng ngực của anh, vừa quay đầu liền thấy, cô gái kia  tuy rằng nói câu “Xin lỗi”, nhưng  trên mặt không hề có ý xin lỗi, khóe miệng khẽ cong, đang cúi đầu xem camera của chính mình.

“…”

Hòa Vi đoán được vừa rồi cô ấy chụp cái gì.

Sắc mặt cô lại chuyển từ hồng sang trắng, trong nháy mắt các khe hở giữa ngón tay liền chảy mồ hôi.

Cô gái đó giống như đối với ảnh chụp thực vừa lòng, mắt cười cong cong mà ngẩng đầu nhìn qua: “Người mẫu lần này so với lần trước chất lượng còn tốt hơn.”

Hòa Vi chỉ cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, trên mặt có loại nghịch ngợm linh động, thời điểm cười rộ lên bên má có má lúm đồng tiền rất sâu.

Ấn đường Hòa Vi hơi nhíu lại, “Xin lỗi, ảnh chụp có thể hay không…”

Người đàn ông phía sau đột nhiên hạ thấp xuống, hô hấp anh tới gần, thanh âm rất thấp: “Em gái tôi.”

…… À.

Tống Huỳnh cùng Yến Hoài không giống nhau chút nào, cũng không trách được cô không thể nhận ra.

Tống Huỳnh lại đem camera nâng lên đưa tới trước mắt, “Chị gái …”

“Cô ấy nhỏ hơn em.”

Tống Huỳnh: “…”

Cô nhìn anh nhà mình trâu già gặm cỏ non, khóe miệng khẽ giật, lại đem tầm mắt chuyển sang phía Hòa Vi, “Tôi có thể chụp thêm mấy tấm hay không? Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ sẽ không đem ảnh chụp truyền ra ngoài.”

Khóe miệng Hòa Vi khẽ mím, không nói chuyện.

Tống Huỳnh giơ hai ngón tay, “Hai tấm, chỉ hai tấm!”

Năm nay cô mới bắt đầu chụp hình nhân vật, không nhận được mấy lần hợp tác, Hòa Vi là nữ minh tinh mà cô cảm thấy thích hợp nhất với ống kính.

Gương mặt này giống như là sinh ra vì màn ảnh, mỗi một lần hướng vào ống kính đều dị thường sinh động, cùng những gương mặt hiện tại đang được ưa chuộng hoàn toàn không giống nhau.

Hòa Vi thiên về hướng cổ điển, sau  khi trang điểm lên thì đặc biệt cao cấp.

Ngón tay Tống Huỳnh vuốt ve cạnh camera, đây là thiên kim đại tiểu thư, trong quá trình chờ đợi đáp án khó có khi khẩn trương mà co quắp lên.

Vài giây sau, Hòa Vi còn chưa nói gì, nhưng thật ra Yến Hoài nhẹ nhíu  mày, “Không được——”

Khóe miệng Tống Huỳnh co quắp, biểu tình trên mặt lập tức liền ủ rũ.

Vừa rồi Hòa Vi vẫn luôn tìm điểm giống nhau ở trên mặt Tống Huỳnh  và Yến Hoài, cho nên có chút thất thần, thẳng đến khi Yến Hoài nói những lời này, cô mới phản ứng lại, vội vàng ngắt lời anh, “Không sao, có thể chụp.”

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô.

Da Hòa Vi rất trắng, chắc hẳn vừa rồi bị Tống Huỳnh đột nhiên tiến vào chụp ảnh dọa đến rồi, cho dù có lớp trang điểm che dấu, mặt cô vẫn trắng có chút không bình thường.

Cả người cô, chỉ có tai là hồng.

Đáy mắt Yến Hoài càng ngày càng trầm.

Rất muốn hôn cô.

Hôn sườn mặt cùng vành tai, sau đó xuống phía dưới, qua xương quai xanh xinh đẹp cùng vòng eo mảnh khảnh, xuống chút nữa ——

Muốn hôn mọi chỗ da thịt trên người cô.

Yến Hoài khát vọng được ở bên cạnh Hòa Vi, có chút giống như khi anh còn nhỏ cùng mẹ sống ở nhà họ Tống, chờ đợi Yến Như Cảnh mỗi năm thăm anh một lần.

Không, so với trước kia càng muốn hơn.

Nhưng hiện tại Tống Huỳnh đang ở bên cạnh, hơn nữa anh đã đáp ứng Hòa Vi sẽ không ép buộc cô.

Cho nên anh chỉ có thể chịu đựng.

Yến Hoài thu hồi tầm mắt từ mắt cá chân trắng nõn lộ ra phía dưới làn váy của Hòa Vi, cười nhẹ nhàng một chút.

Không vội.

Dục vọng chồng chất lên, sẽ có lúc để phát tiết, Hòa Vi chịu nổi là được.

-

Lần này Hòa Vi chụp không đến mười phút, Yến Hoài nhận điện thoại liền ra ngoài trước.

Tống Huỳnh không cùng anh đi ra ngoài, cầm camera ở bên cạnh Kevin xoay nửa ngày, tiếng “Răng rắc” hết đợt này đến đợt khác.

Chủ đề chụp lần này là tình cảm dịu dàng như nước, bối cảnh hậu kỳ sử dụng cũng là biển rộng, nam nữ chính nhắm mắt chiếm đa số, những cảnh thân mật thật ra không nhiều.

Duy nhất có một cảnh, là hai người cách một tầng pha lê hôn môi.

Mắt đối mắt, mũi đối mũi.

Tuy rằng môi hai người không có sự tiếp xúc, nhưng chỉ cách một tầng pha lê trong suốt, cũng không quá khác so với hôn môi thật.

Thời điểm Yến Hoài nghe xong điện thoại trở về, nhìn thấy một màn này.

Hình ảnh quá đẹp, Tống Huỳnh kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đối với hai người bọn họ đổi các loại góc độ mà chụp một hồi lâu, mãi đến khi mệt mỏi, mới cầm camera về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Bên cạnh tầm mắt Yến Hoài còn dừng ở trên người hai người kia, mày nhăn càng chặt.

Tống Huỳnh giơ tay gõ gõ lên bàn, “Anh, anh không tính tiêu diệt Tô Mộc, sau đó chính mình đến sao?”

Yến Hoài khóe miệng khẽ mím.

Tống Huỳnh đến gần một chút, hạ giọng hỏi: “Có phải anh đặc biệt thích Hòa Vi hay không?”

Chụp nửa ngày, tốt xấu cô cũng đã biết nữ chính tên Hòa Vi.

Yến Hoài lấy ra một điếu thuốc từ hộp thuốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, “Rất  rõ ràng?”

Tống Huỳnh cười tủm tỉm.

Cô quay đầu nhìn hai người đang tay trong tay trên mặt đất, “Em cảm thấy ánh mắt khi anh nhìn cô ấy, như là lập tức liền muốn… Ừ… anh tự hiểu.”

Yến Hoài không nói lời nào.

Anh cho rằng chính mình đã đủ thu liễm.

Trách không được lúc đầu Hòa Vi sợ anh như vậy.

Yến Hoài khẽ nâng mi mắt, cầm thuốc lá cùng bật lửa đứng dậy, “Anh còn có việc, tự em  trở về trước đi.”

-

Trước một ngày chụp ảnh hết nằm đến nhảy, lại đứng trên thang dắt tay nhau, thể chất cơ thể của Hòa Vi không được tốt, ban đêm sau khi tắm xong, một chút sức lực cũng không có, vừa ngả đầu liền ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô vẫn như cũ cảm thấy eo đau lưng đau.

Hòa Vi nằm trên giường không muốn động đậy, trợn tròn mắt vài giây nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, đột nhiên cô nhớ tới Tống Huỳnh, vì thế hỏi thăm hệ thống vài câu: “Chuyện Tống Huỳnh là như thế nào?”

Hệ thống không phân rõ mặt người cùng công năng, cho nên chỉ khi biết họ tên nhân vật mới có thể cung cấp thông tin.

Hệ thống rất nhanh chóng trả lời: “Tống Huỳnh là em gái cùng mẹ khác cha của Yến Hoài, sau khi mẹ Yến Hoài đẻ anh ta liền gả vào nhà họ Tống, ba năm sau sinh ra Tống Huỳnh.”

Hòa Vi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Sau khi sự tình Mộc Sanh lên men, ngay cả phim trường cũng không thể đi, 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 thiếu nữ chính, sự tình rách nát một đống, chỉ có thể tạm thời quay xong hai ngày.

Hòa Vi lại biến thành một người rảnh rỗi.

Cô nằm trên giường đến hơn 8 giờ, sau đó lại nghĩ tới một nhân vật quan trọng——

Thiếu chút nữa cô đã quên đối tượng yêu qua mạng của mình.

Đáng sợ nhất chính là… ngày hôm qua Hòa Vi còn bị Yến Hoài ôm lâu như vậy.

Cô chỉ muốn cho Yến Thần thêm đôi sừng, cũng không bao gồm anh bạn trẻ kia vào.

Hiện tại Hòa Vi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, cô đặt gối mềm ở trên mặt, vài giây sau chờ đầu óc dần dần tỉnh táo lại mới nghĩ tới.

Cô cũng không phải người tùy tiện, đặt tại thế giới của mình, nếu cô bảy tám chục tuổi không gả được cũng tuyệt đối không có khả năng bắt bừa một người đàn ông ở trên mạng để nói chuyện yêu đương.

Lần này là thật sự không có biện pháp.

Vốn dĩ Hòa Vi không nghĩ tới mình sẽ ở trong sách thích người nào, cho nên thời điểm bắt đầu cùng người phụ cận nói chuyện yêu đương, một lòng chỉ nghĩ cách thoát khỏi Yến Thần.

Cô không muốn để bụng, chỉ nghĩ chờ người kia chán ghét, cô sẽ đề nghị chia tay, sau đó cô lại một lần nữa tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Chẳng qua có những việc không phải cô muốn khống chế là có thể khống chế.

Giống như việc trái tim rung động vậy.

Hòa Vi đương nhiên không nghĩ sẽ bắt cá hai tay, trước kia cô yên tâm thoải mái làm bạn gái nhị thập tứ hiếu, là bởi vì cô không thích ai, nhưng  hiện tại không giống.

Cô rất rõ ràng tâm tư chính mình.

Còn tiếp tục như vậy, đối với ai cũng đều không công bằng, hơn nữa tới cuối cùng, khả năng tình thế sẽ còn phát triển tới mức không thể khống chế nổi.

Hòa Vi tìm ra liên hệ của nick name WeChat là “Y”, sau đó gửi một lời dạo đầu tiêu chuẩn trên internet: 【 Có ở đấy không? 】

Lần này bên kia nhanh chóng trả lời: 【 Ừ. 】

Hòa Khẩu: 【 Có chuyện muốn nói với anh. 】

Y: 【 Nói. 】

Hòa Khẩu: 【 Cái kia… Chúng ta chia tay đi. 】

Y: 【? 】

Hòa Vi kéo lên trên xem lịch sử trò chuyện, hai người “Kết giao” mười ngày, cũng chưa cãi nhau một lần.

Cô thở dài, 【 Thật xin lỗi. 】

Y: 【 Lý do? 】

Hòa Khẩu: 【 Hình như tôi… thích một người. 】

Đầu bên kia, ấn đường Yến Hoài nhíu lại, lại rất nhanh chóng buông ra.

Đối với lý do này anh vừa lòng, nhưng cũng không quá vừa lòng.

Vừa muốn hỏi một chút xem cô thích ai, trên màn hình lại nhiều thêm mấy tin nhắn, lần này là bao lì xì trên WeChat, phía trên còn viết một câu—— “Thật xin lỗi anh trai, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, lấy tâm ý nho nhỏ làm bồi thường, mong anh nhất định phải nhận lấy.”

Yến Hoài: “…”

Làm gì.

Cho anh tình phí chia tay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện