Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 43



Bởi vì việc xấu trong nhà không thể để người khác biết, nên sau khi Yến Như Cảnh tách khỏi đoàn người mới gọi điện thoại qua, mặc dù đã đè ép giọng nói xuống thấp nhưng vẫn không thể che dấu được sự hỗn loạn ẩn dấu trong đó.

Yến Hoài không hiểu ý của ông.

Phản ứng đầu tiên của anh là chuyện của anh và Hòa Vi đã bị Yến Như Cảnh biết được.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu thật sự bởi vì chuyện này, trọng điểm vấn đề của Yến Như Cảnh hẳn là ở Hòa Vi chứ không phải là cao trung.

Huống chi tuy rằng tuổi của Hòa Vi xác thật không lớn, nhưng nhìn vẫn khác với những nữ sinh còn vị thành niên đang học cao trung chứ.

Yến Hoài nhíu mày “Cha ——”

Vừa dứt lời, cửa xe bên phó lái liền bị người mở ra, “Cô gái học cao trung” ngồi vào trong xe, một mùi hương tươi mát theo gió tiến vào 

Cô nhẹ giọng mở miệng: “Chờ thật lâu…”

Tay trái Yến Hoài nhận điện thoại, cho nên Hòa Vi căn bản không chú ý tới.

Cho đến khi anh đột nhiên vươn ngón trỏ bên tay phải nhẹ nhàng đè trên môi cô, Hòa Vi theo bản năng nhấp khóe miệng, lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.

Tầm mắt của Yến Hoài dừng ở trên mặt Hòa Vi nửa giây, sau đó lại dời xuống dưới, chú ý thấy trên người cô là áo sơ mi trắng và váy ngắn.

Cổ áo sơ mi còn có cái nơ màu đỏ,  trên ngực là một cái huy hiệu của trường.

Hầu kết Yến Hoài khẽ nhúc nhích, hỏi đầu kia điện thoại: “Cái gì cao trung?”

Kỳ thật trong lòng anh đối với lời nói của Yến Như Cảnh đã hiểu được đại khái.

“Anh còn nói dối tôi?” Yến Như Cảnh càng thêm bực tức, nước miếng đều muốn phun trên ống nghe, “Vừa rồi tôi còn nghe thấy cô gái đó nói chuyện!”

Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong.

“Tôi nói cho anh, Yến Hoài, nhân lúc còn sớm mau chóng xin lỗi và chia tay cô gái đó.”

Lời này vừa nói xong, Yến Như Cảnh không giải thích mà ngắt điện thoại.

Yến Hoài tùy tiện gác điện thoại trên đồng hồ ô tô, sau đó lại nghiêng mắt nhìn Hòa Vi một cái.

Vốn dĩ cô đã ít tuổi, một khuôn mặt mịn màng như là có thể véo ra nước, hôm nay lại mặc loại quần áo này, thật sự không khác mấy nữ sinh cao trung.

Tay Yến Hoài nhẹ nâng, sờ lên hầu kết đang lên xuống, sau đó nới lỏng cà vạt.

Ngón tay anh vẫn còn đặt ở trên môi cô, Hòa Vi dịch về phía sau, mở miệng hỏi anh: “Ai gọi điện ạ?”

“Cha anh.”

Hòa Vi gật đầu, không hỏi nhiều.

Ngón tay Yến Hoài rơi vào khoảng không, ngón trỏ hơi cong lại, dọc theo cằm Hòa Vi đưa xuống phía dưới, đi ngang qua xương quai xanh cùng vòng eo, cuối cùng dừng ở bên cạnh làn váy của cô.

Gần đây nhiệt độ đang tăng, phía dưới váy ngắn Hòa Vi không mặc quần tất.

Tầm mắt Yến Hoài nhẹ nâng, “Sao lại mặc thành như vậy?”

Hòa Vi: “…”

Tại sao cô lại cứ cảm thấy ngữ khí của người đàn ông này nghe giống như cố cố ý mặc thành như vậy để quyến rũ anh?

Hòa Vi giải thích nói: “Hôm nay em tới thử trang phục, mặc cho đạo diễn duyệt.”

Dừng một chút, cô lại cố ý bỏ thêm một câu: “Không phải mặc cho anh xem.”

Đuôi lông mày Yến Hoài nhẹ nâng, không tiếp lời.

Lúc này màn hình di động sáng lên, Yến Như Cảnh gửi tin nhắn lại đây: 【 Chia tay chưa? 】

Yến Hoài nhắn trở về ba chữ: 【 Không muốn chia. 】

Yến Như Cảnh ngồi trên xe, thiếu chút nữa bị ba chữ này kích thích tới mức trực tiếp xuống xe giáo dục Yến Hoài.

Yến Như Cảnh cùng Yến Hoài và Yến Thần, đều là đàn ông trưởng thành, ngày thường chỉ cần không phải quá khác người, ông cũng không nghĩ tới việc thuyết giáo bọn họ.

Sinh hoạt cá nhân của Yến Thần tuy rằng hỗn loạn, ngủ với phụ nữ nhiều tới mức đếm không xuể, nhưng ít nhất vẫn là ngươi tình ta nguyện, hơn nữa cho dù xằng bậy, cũng không ngủ với trẻ vị thành niên.

Lần này Yến Hoài thật sự đáng đánh.

Không nói có phải thật sự trâu già gặm cỏ non hay không, đối phương vẫn là còn đang học cao trung, anh ta như vậy chính là đạo đức bại hoại táng tận lương tâm!

Yến Như Cảnh phẫn nộ mà đá vào ghế phía trước, làm cho tài xế đang ngồi ở hàng ghế trên sợ tới mức không nhẹ, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch… Hiện tại đi sao?”

Yến Như Cảnh không nghe thấy.

Nửa phút sau, di động lại sáng lên.

Tên con trai táng tận lương tâm kia lại nhắn tin lại đây: 【 Cha, cô ấy không phải nữ sinh cao trung. 】

Yến Như Cảnh không tin câu chuyện ma quỷ của anh: 【 Không phải nữ sinh cao trung, mà mặc đồng phục cao trung, anh cho rằng tôi bị ngốc sao? 】

Yến Hoài: 【 Cô ấy thích kích thích. 】

“…”

Yến Như Cảnh trợn tròn mắt.

Ông sửng sốt trong chốc lát, sau đó hỏi tài xế Tiểu Vương: “Bây giờ giới trẻ đều thích kích thích sao?”

Tiểu Vương đỏ mặt: “…Vâng.”

Yến Như Cảnh tiếp tục hỏi: “Bạn gái cậu có thích mặc đồng phục cao trung không?”

Tiểu Vương: “Chủ tịch… Tôi còn chưa có bạn gái.”

-

Hòa Vi hoàn toàn không biết giữa đường còn có một vụ này.

Cô và Yến Hoài đi ăn cơm trưa, sau đó về nhà ngủ trưa.

Vừa tỉnh ngủ liền thấy, 2h40 chiều.

Trình Nặc đã nhắn một tin đến: 【 Tuy rằng tớ không muốn thừa nhận, nhưng thực sự cậu và Tô Mộc rất có cảm giác Couple. 】

Hòa Vi: 【? 】

Trình Nặc rất nhanh chóng trả lời: 【 Cậu lên Weibo đi. 】

Hòa Vi click mở Weibo.

Bộ ảnh cô và Tô Mộc chụp quảng cáo cho Phỉ Lệ vừa tung ra đã bùng cháy toàn bộ Weibo, sau khi Tô Mộc đăng lên Weibo vào một giờ trước,  liền cùng Hòa Vi, hai người chiếm vị trí đầu tiên trên hot search.

Hòa Vi nhìn số lượng fans.

210 vạn.

Chắc hẳn là tăng trong mấy ngày này.

Tuy rằng Trình Nặc nói fans của  Tô Mộc rất khủng bố, nhưng có khả năng bởi vì Hòa Vi trừ bỏ lúc hợp tác, không cùng anh ta truyền ra chút tai tiếng nào, cho nên phía dưới Weibo của cô vẫn là một mảnh hiền hòa.

Vừa tiến vào hot search liền thấy, bên trong fans của Tô Mộc cũng phần lớn là khen cô xinh đẹp hy vọng hai người hợp tác vui vẻ.

Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô cũng không chờ nhân viên công tác của Phỉ Lệ, tự giác chia sẻ cái Weibo kia, sau đó đứng dậy, đi toilet rửa mặt.

Buổi chiều tầm hơn 6 giờ, cô nhận được một cuộc điện thoại.

Đến từ đạo diễn của bộ thanh xuân vườn trường kia.

Toàn bộ đoàn phim một nghèo hai trắng, đừng nói đến diễn viên chuyên nghiệp, có thể tìm được người nguyện ý diễn bộ phim này cũng không phải chuyện dễ dàng, cho nên khá ít diễn viên chính chờ tuyển, bộ phim này quyết định diễn viên đặc biệt nhanh chóng.

Đạo diễn chưa đến ba mươi tuổi, mang theo một bộ kính gọng vàng, là một người đàn ông văn nhã, thanh âm khi nói chuyện rất ôn hòa: “Hòa Vi sao?”

Hòa Vi trả lời, “Đạo diễn Giang.”

“Chúng ta tính toán buổi tối đi xem một chút, để làm quen tình huống, cô có muốn cùng đi không?”

Hòa Vi đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Hiện tại là chiều tối, lúc này còn có thể nhìn thấy chút ánh nắng.

Vẫn chưa muộn lắm.

Huống chi nguyên chủ tuy rằng cũng là một người tốt nghiệp cao trung, nhưng từ khi Hòa Vi xuyên vào quyển sách này cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi, căn bản không có bất kỳ ký ức nào về thời cao trung.

Đạo diễn thấy cô yên  tĩnh vài giây, cho rằng cô có việc, vội vàng tìm cho cô một bậc thang: “Đúng rồi, tôi quên mất cô cũng tốt nghiệp cao trung a ha ha, vậy cô phải nghỉ ngơi thật tốt…”

Hòa Vi dứt khoát đáp: “Đã lâu không quay lại trường học, tôi cùng mọi người đi.”

Bộ phim này chỉ có mười tám tập, cho nên chu kỳ quay chụp không dài.

Thời gian khởi động máy quyết định vào cuối tuần, chọn phương thức tuyên truyền qua internet, nếu tốc độ nhanh, vừa lúc có thể đuổi kịp kỳ nghỉ hè.

Hòa Vi nhớ rõ đời trước bộ phim này phát sóng vào đầu tháng bảy, luôn chiếu đến đầu tháng chín, khi học sinh khai giảng vẫn đang đợi kết cục, độ nóng của bộ phim duy trì suốt mấy tháng, mấy diễn viên chính đều nổi lên trong một đêm.

Lần này cô để ý, ngoại trừ nhân vật của Tống Chân Chân thay đổi, còn lại toàn bộ vẫn giữ nguyên.

Cùng đạo diễn thương lượng xong thời gian, Hòa Vi ngắt điện thoại, lại thay trở về bộ đồng  phục.

Đúng 7 giờ rưỡi, Hòa Vi đứng trước cổng trường cao trung.

Đạo diễn biên kịch còn có năm diễn viên chính đã ở bên ngoài, khi thấy cô đến mới cùng đưa chứng minh thư cho bảo vệ, mấy người cùng nhau bước vào cổng trường.

Thời gian này, một số bạn học vừa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Toàn bộ khuôn viên trường đều yên tĩnh lại, màn đêm buông xuống, chỉ có đèn đường lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Bộ phim tổng cộng có 3 couple, sáu diễn viên chính tất cả đều là những người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.

Bởi vì trước khi diễn muốn cho diễn viên làm quen bồi dưỡng tình cảm, cho nên thời điểm vài người đi dạo trong sân của trường, Hòa Vi và vai nam số 2 đi cùng nhau.

Nam số 2 năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh, lớn lên trắng trắng mềm mềm, một khuôn mặt vẫn còn mang theo sự ngây ngô của thiếu niên.

Đặc biệt là lúc này khi anh ta cũng đang mặc đồng phục.

Trong nháy mắt Hòa Vi có loại ảo giác mình đã quay trở lại thời cao trung, đồng phục trở thành trang phục tình lữ, lặng lẽ thích một người chỉ cần liếc nhau một cái là có thể vui sướng khôn cùng.

Cô thở dài: “Tuổi trẻ thật tốt.”

Nam số 2 có khuôn mặt sáng rõ như ánh mặt trời, nhìn cô mỉm cười nói, “Hiện tại tuổi này của cô là tốt nhất, tuổi trẻ, không cần…”

Anh ta nói những từ phía sau càng ngày càng nhỏ: “Không cần lo lắng giống bọn họ sợ hãi yêu sớm bị phát hiện.”

Hòa Vi mỉm cười.

Vài người vừa đi vừa dừng, mãi cho đến hơn 8 giờ rưỡi, đạo diễn mời khách đi một hội sở để chơi.

Tuy rằng đạo diễn còn chưa kiếm được khoản tiền lớn nào, nhưng gia cảnh giàu có, cho nên đối xử với bọn họ rất hào phóng.

Hội sở ở ngay cạnh trường học, chi phí có cao có thấp.

Phòng mấy người tiến vào chính là phòng chuyên dụng cho khách quý.

Mới vừa bước vào, Hòa Vi nhận được tin nhắn của Yến Hoài, chỉ có một câu vô cùng đơn giản: 【 Bảo bối, em đoán xem anh đang làm gì? 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện