Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 31: Kế sách tuyệt đỉnh



Sáng sớm, trong Thuận vương phủ truyền đến tiếng huyên náo:

“Không hay rồi, Vương phi phát ban rồi !”

“Phát ban rồi phát ban rồi! Mau mời thái y!”

Úc Phi Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt, thu cánh tay không biết tung ra ngoài chăn từ bao giờ lại, dụi dụi mắt.

Gì đây ? Kỳ lạ, tay nàng sao lại nhiều chấm đỏ như vậy ? Hơn nữa lại còn hơi ngứa nữa ?

Úc Phi Tuyết lấy tay gãi gãi, đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Dung ma ma:

“Các ngươi đi xuống cả đi, Vương phi phát ban, phải cách ly, Vương gia, mời ngài cũng tránh đi.”

“Ta…… Ta không đi. Ta muốn ở trong này với nàng. Hơn nữa chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, nếu đúng là Vương phi bị đậu mùa, bây giờ rời đi cũng không kịp nữa rồi. Dung ma ma, chúng ta vợ chồng tình thâm, nhất là những lúc như thế này, ta càng không muốn rời xa nàng.”

Gì ? Đây là tiếng của Lãnh Dịch Hạo. Không nghĩ cũng biết tên này nhất định lại đang diễn trò!

Nhưng mà……ai bị phát ban vậy ? Là nàng sao ?

Úc Phi Tuyết nghi hoặc nhìn những chấm đỏ trên cánh tay nàng, vươn tay lấy cái gương đồng bên gối, vừa nhìn thấy mình trong gương, Úc Phi Tuyết sợ tới mức nhảy dựng lên.

Trời ạ, không chỉ có ở trên cánh tay, còn ở trên mặt, còn…… trên khắp người! Chỗ nào cũng có!

Đây, đây, đây không phải bệnh đậu mùa sao ? Úc Phi Tuyết hoảng sợ, năm năm trước lúc kinh thành gặp phải dịch đậu mùa, lúc đó nàng đang lang thang đầu đường, hơn nữa nhị sư phụ là đại phu, nên lúc ấy nàng còn giúp nhị sư phụ cứu không ít bệnh nhân bị đậu mùa. Đối với căn bệnh này nàng có chút hiểu biết, nhưng nhìn kỹ lại thì nàng không giống bị đậu mùa.

Ở bên ngoài, thanh âm suy yếu của Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa truyền đến:

“Dung ma ma, bà đi ra ngoài đi, bà còn phải hồi cung hầu hạ phụ hoàng và mẫu hậu, bà không thể có việc gì, nếu không bản vương đắc tội lớn. Bản vương quyết định cùng Vương phi đồng sinh cộng tử, cho dù thật sự có chuyện gì đi nữa, cũng cam tâm tình nguyện!”

“Vương gia, ngài nên vì Hoàng Thượng, vì hoàng hậu mà suy nghĩ kỹ. Bệnh của Vương phi không phải chắc chắn trị không khỏi, ngài đi ra ngoài trước, chờ thái y đến xem lần nữa rồi quyết định cũng không muộn.”

“Không, ta sẽ không rời khỏi Vương phi ……”

Hai người ở ngoài, một người tận tâm khuyên bảo, một người kiên trì không đi. Nghe ra có vẻ rất là chân thành, Úc Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, tên Lãnh Dịch Hạo này đúng là lắm trò quỷ!

Nàng có thể chắc chắn, đầu nàng không đau, lưng không đau, không lạnh không nóng, càng không có nôn mửa, theo kinh nghiệm của nàng thì tuyệt đối không phải bị đậu mùa, chẳng qua chỉ là nổi mẩn giống như bị đậu mùa mà thôi.

Nhất định là Lãnh Dịch Hạo muốn dùng cách này để đuổi Dung ma ma. Có điều xem tình hình hiện tại bên ngoài, Dung ma ma không chỉ không đi, còn cố chấp muốn ở lại chăm sóc bọn họ, tận trung làm hết phận sự. Xem ra cách này dường như không có tác dụng lắm.

Lãnh Dịch Hạo ơi là Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm rồi!

Nhưng mà — Úc Phi Tuyết đảo đảo mắt, nếu nàng thật sự bị đậu mùa, như vậy nàng sẽ nhanh chóng bị cách ly. Đến lúc đó sẽ không có người làm phiền nàng !

Đúng rồi! Úc Phi Tuyết mắt sáng ngời, hào quang lan tỏa! Nếu đến lúc đó nàng bất hạnh bị đậu mùa mà “chết”, như vậy từ nay về sau trên đời này sẽ không có Thuận vương phi nào đó, cũng không có Úc Phi Tuyết! Nàng sẽ không phải ở đây nhìn sắc mặt người khác mà sống! Đến lúc đó, trời đất bao la, tiêu dao khoái hoạt! Nàng tin rằng đây tuyệt đối là một kế sách tuyệt đỉnh!

Đúng vậy, phải giả chết! Thì ra giả chết đúng là rất tốt !

Úc Phi Tuyết đảo nhanh con ngươi, kế sách ào ạt đến như nước sông cuồn cuộn chảy xiết. Vừa rồi còn nhăn nhó cau mày, bây giờ thì mặt mày hớn hở.

Vì thế, khi Thái y đến xem mạch cho nàng, hỏi nàng có khó chịu gì không, nàng liền trả lời y như những hiểu biết về bệnh đậu mùa, khua môi múa mép.

Mà thái y nghe xong cũng tin tưởng, nói y như sách cho tất cả mọi người biết: Vương phi bị đậu mùa!

Hoàng thượng hạ chỉ: Nhanh chóng cách ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện