Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 62: Điều tra (2)



" cần về nhà một chuyến sao?"

Phó Tu Vọng mỉm cười nhìn Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, nói: "Không cần, ngài trực tiếp mang tôi đi đi."

Phó Tu Vọng nhìn phản ứng của anh cảm thấy vừa lòng.

Mấy đứa nhóc luôn là như vậy, không có chút sức phán đoán nào, rồi lại luôn dễ dàng xúc động muốn thay đổi lập tức, mỗi một đứa đều dễ lừa cực kì.

Gương mặt này, vừa thấy liền rất đáng giá.

Huấn luyện xong giá trị có thể phiên bội.

Phó Tu Vọng lộ ra nụ cười cực có thâm ý.

Nếu Giang Tri Hỏa nóng vội như thế, Phó Tu Vọng tự nhiên không cần thiết kiềm chế, cơm nước xong trực tiếp đem anh mang đi hội sở.

Tối thứ bảy, nhà ăn tầng 1 có rất nhiều người. Nhà ăn ở hội sở vào tối thứ bảy rất khó kiếm được bàn, cơ bản phải hẹn trước hai tuần.

Nhà ăn đèn đuốc sáng trưng, còn mở âm nhạc ưu nhã thư hoãn, tiếng piano an tĩnh luôn là thích hợp làm chút chuyện ý thơ.

Phó Tu Vọng dẫn dắt Giang Tri Hỏa đi thẳng vào thang máy, ra thang máy lúc sau quẹo vào một cái hành lang thật dài.

Giang Tri Hỏa trước một ngày đã tới nơi này, thang máy nối thẳng tầng 2 với tầng 3, vẫn chưa xuất hiện quá này hành lang.

Rất hiển nhiên, đây là con đường chỉ có nhân viên bên trong mới có thể mở ra.

26 tháng 12, thứ bảy, 19: 03.

Ánh đèn hành lang màu vàng không hiểu sao làm chỗ này có vẻ an tĩnh lại tối tăm, hai bên là tường giấy thiếp vàng, mỗi cách năm sáu mét liền sẽ có một cánh cửa giống nhau còn rất tinh xảo, ngay cả then cửa đều khắc lên hoa văn phức tạp, trên mặt đất trải lên thảm đỏ thật dày, hai chân đạp lên thảm đỏ mềm mại sẽ không phát ra một chút thanh âm.

"Đây là đâu?" Giang Tri Hỏa cảm thấy bất an, nơi này thật sự quá xa lạ, hơn nữa thoạt nhìn có chút áp lực.

"Nơi này là phòng học." Phó Tu Vọng dùng ngôn ngữ khéo léo giải thích với anh, " cậu biết đấy, trên màn ảnh rất khảo nghiệm hình thể một người, dáng người, mỗi minh tinh xuất đạo đều cần thiết trải qua huấn luyện, bảo đảm sẽ không ở trước màn ảnh xuất hiện bất luận cái gì sai lầm."

"sau khi huấn luyện phải xem cậu rồi, trải qua tiến hành đánh giá cậu, nếu là thích hợp trở thành diễn viên liền hệ thống học tập biểu diễn, nếu là làm idol liền phải luyện tập hát nhảy."

Giang Tri Hỏa mặt ngoài gật đầu, kỳ thật ở trong lòng mắt trợn trắng.

Tôi tin ông cái quần!!

Ở nơi thế này này huấn luyện??

Ngài xem xem nơi này giống sao!!!

Nhưng anh vẫn là làm bộ bừng tỉnh đại ngộ " à" một tiếng: " thì ra là như thế này."

" ừm." Phó Tu Vọng ngữ khí ôn hòa, "Hiện tại, tôi sẽ mang cậu đi ký hợp đồng, lúc sau sẽ sắp xếp phòng cho cậu, ngày mai hoặc là ngày mốt liền có thể đi học."

Giang Tri Hỏa: " được."

Không biết nghĩ đến cái gì, Phó Tu Vọng hơi hơi cong lên khóe miệng, tầm mắt nhìn thẳng phía trước: "Chúng tôi sẽ huấn luyện cậu một cách chuyên nghiệp nhất, cũng sẽ làm chuyên gia dạy cậu thực tiễn, cậu phải nắm chắc cơ hội tốt này, biết không?"

Giang Tri Hỏa nhẹ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đã biết."

Phó Tu Vọng nói lời này làm Giang Tri Hỏa cảm thấy không quá thoải mái, cứ cảm thấy lời nói có ẩn ý, là ám chỉ thứ gì khác.

Đối với nghề Phó Tu Vọng đang làm, Giang Tri Hỏa biết không rõ, trước mắt anh chỉ có thể biết người này có liên quan đến vụ việc mất tích, nhưng chỉ dựa vào quá trình giao lưu trước mắt cũng không thể dọ thám biết nội dung giao dịch lừa bán, cho dù bị bắt giữ, cũng nhiều lắm chỉ phán theo lừa bán.

Nhưng rõ ràng, Phó Tu Vọng không chỉ đơn giản là lừa bán.

Hôm nay anh theo Phó Tu Vọng đến nơi đây đều không phải là muốn một mình dụ địch, anh từ trước tới nay chỉ cần làm một chuyện.

- - tìm được chứng cứ mấu chốt.

Danh sách người mất tích, hiện tại ở đâu, cùng với nội dung giao dịch.

Hành lang rất dài, phòng cũng nhiều, khi đi ngang qua một cánh cửa nào đó, Giang Tri Hỏa nghe thấy phía trong truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

Anh dừng lại bước chân, nghi hoặc: "Đây là làm sao vậy?"

" đang tập diễn cảnh khóc." Phó Tu Vọng nhìn chằm chằm Giang Tri Hỏa, lộ ra nụ cười quỷ dị, dưới ánh đèn mấy nếp dính lại với nhau, "Không chừng về sau cậu cũng cần thì sao."

"Nghe không giống." Giang Tri Hỏa ăn ngay nói thật.

Phó Tu Vọng không muốn giải thích nhiều, vỗ nhẹ sau lưng Giang Tri Hỏa, nói: "Đi thôi."

Dù tò mò Giang Tri Hỏa cũng không có lập trường hỏi, hỏi nữa sẽ làm người ta hoài nghi, anh chỉ có thể thu hồi ánh mắt tiếp tục đi phía trước.

Nhưng mà, mới vừa đi chưa được hai bước, cánh cửa vừa mới truyền ra tiếng khóc kia lại " rầm" một tiếng, như là có người đập vào cửa, sau đó cửa liền bị mở ra, có cô gái chỉ mặc một cái váy hai dây màu trắng từ trong phòng chạy ra, phía sau là một người đàn ông mặc sơ mi trắng vest đen đuổi theo.

Tên đàn ông dáng người vạm vỡ, sơ mi trắng dán ở trên cánh tay, đường cong cơ bắp rõ ràng.

Hắn ta nhìn đến Phó Tu Vọng cùng Giang hơi cúi người: "Phó tổng."

"Sao lại thế này?" Phó Tu Vọng còn rất bình tĩnh, tình cảnh này rất thường thấy.

"Quá mệt mỏi, áp lực tinh thần rất lớn." tên kia nói.

Cô gái từ trong phòng chạy ra tới chạy chân trần đến cửa thang máy, không ngừng ấn nút thang máy, không ngừng quay đầu lại hướng này xem, biểu sợ hãi. Nhưng thang máy chậm chạp không đến, đương nhiên không có khả năng tới, vì thế cô chỉ có thể từ bỏ, chạy sang hướng khác.

Phó Tu Vọng ra hiệu với tên đàn ông mặc vest, mí mắt hơi hơi hạ, người kia gật đầu, đi đến bên cạnh Giang Tri Hỏa.

Phó Tu Vọng cười cười, nói: " xem ra là không cân bằng được cảm xúc, tôi đi tâm sự với cô ấy."

Thấy hắn phải đi, Giang Tri Hỏa vội vàng giữ chặt cánh tay Phó Tu Vọng. Anh vừa tới đây, không tín nhiệm tên đàn ông xa lạ này.

" tôi thì sao!" Giang Tri Hỏa hỏi.

Phó Tu Vọng gật đầu, chỉ hướng người kia: " để tiểu Vương mang cậu đi là được, về sau cũng sẽ là giáo viên của cậu."

Hắn lại ra hiệu với tên kia, hắn ta giơ cánh tay đặt trên vai Giang Tri Hỏa, quen thuộc nói: "Đừng khẩn trương như vậy, chúng ta về sau cũng phải ở chung, coi như lúc trước đã gặp mặt đi, tôi tên Vương Hữu."

Phó Tu Vọng đi hướng cô gái kia chạy, Vương Hữu tiếp tục đưa Giang Tri Hỏa vào trong, cánh tay kia vẫn không buông xuống.

Giang Tri Hỏa tự nhiên biết đây là có ý gì.

Khi tỏ vẻ thân cận, kề vai sát cánh thì cánh tay thường thường là thả lỏng, mà vị này lại cơ bắp căng chặt, ngón tay đặt trên xương vai.

Đây là trạng thái rất đề phòng, nếu Giang Tri Hỏa muốn quay đầu chạy trốn hoặc làm ra có động tác có tính uy hiếp, Vương Hữu có thể trước tiên bắt lấy anh, hơn nữa còn có thể thuận tay vật người qua vai.

Giang Tri Hỏa giả vờ không phát hiện ông ta đang đề phòng. Nghe hắn nói ra tên họ biểu cảm của anh rõ ràng thả lỏng, cung kính kêu một tiếng " thầy Vương".

Vương Hữu nói: "Đừng gọi tôi là thầy Vương, nghe cứ dị dị, tuổi cậu còn nhỏ, gọi tôi Vương ca đi."

Giang Tri Hỏa vui đùa nói: "Vương ca, nghe tới rất giống xã hội đen."

"Ha ha, tôi thì thích nghe."

"Vương ca" Giang Tri Hỏa lại cười hì hì kêu một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng như tám chuyện nói, " cô em vừa nãy vì sao lại chạy thế?"

" tập luyện quá mệt mỏi chứ gì, tuổi này của các cậu, đều không thể chịu được khổ." Vương Hữu nói nói lại bắt đầu khen Giang Tri Hỏa, lộ ra một nụ cười, " lại nói trong vài người vừa tới đây, cũng chưa thấy ai đẹp trai bằng cậu, cậu khẳng định là người nổi bật nhanh nhất trong bọn họ."

"Đúng không?" Giang Tri Hỏa vẫn luôn tự tin với mặt của chính mình, "anh xem khuôn mặt này của tôi, có cơ hội làm ảnh đế tam kim *không?"

* Ba giải thưởng danh giá của điện ảnh Kim Kê, Kim Mã, Kim Tượng

Vương Hữu cười nói: "Ha ha, học thật tốt, nhất định có."

Hành lang rất dài, rẽ rồi vẫn là không tới cuối, một đường nói chuyện phiếm, Giang Tri Hỏa lại hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu thế?"

Vương Hữu rất rõ tất cả lưu trình, rất quen thuộc, cách nói cũng đều trải qua huấn luyện, dùng giọng điệu khá chính thức nói: "trước tiên đi đăng ký thông tin cá nhân, sau đó đến làm đánh giá, căn cứ tình trạng của cậu để sắp xếp chương trình học."

" được." Giang Tri Hỏa hiểu rõ.

Khi đi ngang qua WC, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên nói: "Vương ca, tôi muốn đi WC, lúc nãy ăn cơm uống nước hơi nhiều."

Trò chuyện vài câu Vương Hữu đã xác định nam sinh này cũng như mấy người đã vào trước đó, ngây thơ, dễ dụ, uổng có một gương mặt đẹp, không có chút đầu óc.

Hắn ta thả bớt lòng đề phòng ba phần, buông tay nói: " cậu đi đi, tôi ở cửa chờ cậu."

Nói là chờ, kỳ thật là canh giữ ở cửa.

WC không có cửa sổ, nếu có người thực sự muốn chạy trốn chỉ có thể từ cửa đi ra ngoài.

Vương Hữu canh ở cửa, không bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy bên trong Giang Tri Hỏa " trời ơi" một tiếng.

"Vương ca!" Giang Tri Hỏa kéo ra vách ngăn, hét ra ngoài cửa, " trời ơi anh mau tới đây xem!"

"Làm sao vậy?" Vương Hữu đi vào WC.

" ở đây vì sao có chữ chứ! Còn là màu đỏ, trời ơi......"

Nghe được " đỏ", Vương Hữu trong lòng căng thẳng.

Phía trước xảy ra qua chuyện "Học viên" chịu không nổi, ở trong WC cắt cổ tay, sau khi xảy ra chuyện đó nhân viên hội sở đều cực kỳ để ý các "Học viên", rốt cuộc nếu phát hiện cổ thi thể kia mẹ nó mới kêu chuyện lớn.

Vương Hữu trực tiếp kéo ra vách cửa: " chữ viết......"

Lời còn chưa dứt, trên eo bỗng nhiên truyền đến một trận điện giật, quá mức đột nhiên, thân thể tự phần eo toàn bộ trực tiếp cứng đờ.

Vương Hữu chịu huấn luyện qua, loại sóng điện nhỏ thế này chỉ có thể hạn chế hành động của hắn, cũng chưa thể mất đi ý thức, lập tức liền ý nghĩ ra được là thằng ranh Giang Tri Hỏa này làm chuyện xấu, lập tức muốn ra tay, ai ngờ vừa mới giơ lên cánh tay, trên cổ lại chịu một trận đau đớn, Giang Tri Hỏa trực tiếp chích sau cổ hắn ta.

Sau cổ có huyệt vị, liên tiếp não bộ, thực ra nói trên phim ảnh người ta gõ một cái hôn mê không phải nói bừa.

Lần này xông thẳng điểm yếu, Vương Hữu chỉ kịp hai mắt trợn to, thân thể ngả xuống tăng thêm điện thế, trực tiếp hôn mê.

Giang Tri Hỏa lo lắng không hoàn toàn bất tỉnh, lại chích hắn cổ thêm một chút, mới kéo hắn ta vào trong buồng wc, lục soát tất cả tấm card,trang bị, điện thoại.

Hiện tại anh còn không thể từ WC đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Giang Tri Hỏa quan sát qua, đối diện bồn rửa tay bên ngoài WC liền có một cái cameras, hai người cùng nhau tiến vào, chỉ đi ra ngoài một cái, hoàn toàn là tặng đầu người thôi, trực tiếp nói cho những người khác, nơi này có vấn đề.

Vương Hữu là người của Phó Tu Vọng, mặc kệ có phải tâm phúc không, ít nhất tìm thấy thứ có thể phán đoán ra mục đích Phó Tu Vọng dụ dỗ những học sinh đó.

Giang Tri Hỏa dùng vân tay Vương Hữu mở di động.

Anh càng xem thứ bên trong, sắc mặt càng trầm.

- - Vương Hữu, Phó Tu Vọng, hoặc là nói hội sở này, giao dịch kia càng thêm khủng bố so với trong tưởng tượng.

Giang Tri Hỏa lấy ra chip có thể liên kết di động, copy tất cả mọi thứ bên trong.

Chích điện không thể làm hắn ta bất tỉnh lâu, đúng lúc này, Vương Hữu tỉnh, Giang Tri Hỏa khóa ngồi ở sau lưng hắn ta, dây thừng bó trụ hai tay hắn ta, xách lên sau cổ bức bách hắn ta ngẩng đầu.

" thứ trong điện thoại tôi đã copy rồi." Giang Tri Hỏa hạ giọng, bây giờ anh như trở thành người khác so với mấy phút trước, cả người khí chất đều trầm xuống dưới, " ông biết các ông đang làm cái gì sao?"

Vương Hữu ý muốn giãy giụa, nhưng vô dụng, chỗ có thể dùng lực đều bị trói chặt, hiện tại hắn ta chỉ có thể bị nam sinh này áp chế.

Hắn ta hung tợn trừng mắt Giang Tri Hỏa: " mày là ai? Mày muốn làm gì?"

Giang Tri Hỏa cười lạnh một tiếng: " ông nghĩ tôi có khả năng sẽ nói cho ông à? Hiện tại ông chỉ có một lựa chọn phối hợp tôi thôi."

Vương Hữu cũng lấy ánh mắt khinh thường như thế, khịt mũi coi thường Giang Tri Hỏa: " cậu cảm thấy cậu có thể thoát được?"

" không tin thì ông thử xem đi?" Giang Tri Hỏa cúi xuống, hai tròng mắt nheo lại, " phối hợp hay không là lựa chọn của ông, thoát ra ngoài được không là bản lĩnh của tôi."

Chỉ một câu, cơ bắp toàn thân Vương Hữu thế nhưng không tự giác căng thẳng.

Bị lừa.

Tất cả bọn họ đều bị lừa.

Thiếu niên thoạt nhìn không có một chút đầu óc lại trung nhị đều là diễn, đều là vì đã lừa gạt bọn họ!

Vương Hữu cuộn đầu ngón tay, nhẹ đem tay rụt lại trong cổ tay áo.

Vào lúc này trên cổ lai có một trận lạnh lẽo.

Là súng điện.

Vừa rồi là thứ này làm hắn ta bất tỉnh!

Giang Tri Hỏa lộ ra một ý cười trào phúng: " mấy thứ mà ông giấu tôi đã sớm thu rồi, chút thủ đoạn mật báo này đều người khác chơi thừa." anh không hề nói nhảm nhiều, "Hai lựa chọn, hoặc là phối hợp tôi, hoặc là liền tiếp tục bất tỉnh trong WC."

Vương Hữu không phải đồ ngu, loại thời điểm này có thể có người trăm phương ngàn kế trà trộn vào tới, khẳng định là có người theo dõi nơi này. Hắn ta châm chước, nói: " được, cậu muốn tôi làm cái gì, lừa tôi nói ra chuyện tôi biết ra bên ngoài là không có khả năng."

Là người thông minh, giao lưu không mệt.

"Không cần làm gì, coi như chưa có gì xảy ra mà đi ra ngoài là được, cùng với......" Giang Tri Hỏa nói, "Tìm máy tính."

Từ đầu đến cuối, Giang Tri Hỏa tới nơi này mục đích chỉ có một chuyện.

Anh chỉ cần tìm được máy tính.

Hiện tại biện pháp trinh sát rất đa dạng, thời đại khoa học kỹ thuật không phải ai cũng là đồ ngốc, cũng không có khả năng thực sự như phim cảnh sát hình sự có tội phạm trêu đem cảnh sát đến xoay quanh, rất nhiều vụ án đều nhất định có thể phá, chỉ vấn đề là thời gian sớm muộn thôi

Mà từ sớm sự việc trainer mất tích này Lệ Hạo liền thấy hội sở này rất đáng nghi.

Nhưng hắn không tìm được chứng cứ xác thực, Phó Tu Vọng lại trong sạch, bất cứ kẻ nào đều không thể hành động thiếu suy nghĩ, liền xin lệnh điều tra đều không làm được.

Kỹ thuật khoa học càng đi tiếp, kẻ phạm tội nào đó muốn lợi dụng sơ hở liền sẽ làm theo cách trái ngược lựa chọn cách giấu mình như thời đại trước.

Mặt ngoài hội sở rất bình thường hội sở, nhưng khi thâm nhập điều tra lại tìm không thấy lỗ hổng gì về số liệu.

Tất cả tin tức quan trọng đều liên hệ với nhau thông qua internet tự chế bên trong, không liên kết với internet bên ngoài, mặc kệ tài liệu gì đều sẽ không chảy ra bên ngoài nên cũng không thể tra xét.

Tựa như sổ nhật ký, viết ở trong vở, mặc kệ bạn viết cái chữ gì, mặc kệ bạn viết điên viết khùng, chỉ cần bạn đặt ở trong ngăn kéo liền sẽ không có người nhìn đến; mà nhật ký đăng ở trên mạng, cho dù thiết lập chỉ mình tôi, vẫn có thể bằng cách khác bị người khác nhìn thấy.

Vì thế, vì bảo mật, vì phòng ngừa điều tra, nhiều phương pháp phục cổ đều có thể dùng. Chính như Bạch Tranh Âu trước đó, cũng là sử dụng đã mạng lưới vô tuyến điện sớm bị đào thải để liên lạc với nhau.

Hội sở cũng là loại tình huống này.

Thông tin truyền đến nhau không thông qua internet bên ngoài, chỉ dùng bên trong. Một máy tính chưa từng liên kết với internet bên ngoài không thể hack vào được, cố ý hack vào ngược lại vi phạm luật an toàn mạng, cũng càng dễ dàng làm người phát giác.

Nếu muốn vừa không làm người ta chú ý, lại có thể thật sự xâm nhập mạng internet bên trong, có một cách đơn giản lại thô bạo.

Tìm máy tính, cắm vào máy phát tín hiệu.

Đây không phải cách duy nhất, nhưng lại là cách nhanh nhất đơn giản nhất.

Việc này từ Giang Tri Hỏa tiến hành là thích hợp nhất

Vì nhiệm vụ điều tra mà tỉ mỉ xử lý bối cảnh, vòng giao tiếp, thậm chí với nhân thiết, tính cách, cách làm người xử thế, đều là để cho Phó Tu Vọng không thấy có uy hiếp, sẽ không sinh ra một tia hoài nghi thậm chí đến mức sẽ làm người coi khinh.

Máy tính được tìm thấy nhanh hơn so trong tưởng tượng, Vương Hữu theo kế hoạch đưa Giang Tri Hỏa tới nơi đăng ký thông tin, ở đó liền có một máy tính, trừ cái này ra, anh còn phát hiện dây thừng cùng lọ gây mê, dùng để trói người và chuốc mê người.

Giang Tri Hỏa: "......"

Hình ảnh ngăn nắp lượng lệ khi mang người vào hoàn toàn chính là cờ hiệu, dây thừng gây mê, thật không khác gì với bắt cóc.

Giang Tri Hỏa quan sát bốn phía, căn phòng mười mấy mét vuông, trong nhà không có trang bị cameras cùng thiết bị thông tin khác.

Để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, Giang Tri Hỏa lập tức lại làm Vương Hữu hôn mê, dùng dây thừng nguyên bản muốn trói anh trói chặt Vương Hữu, rồi mới mở ra máy tính.

Yêu cầu nhập pass.

Giang Tri Hỏa không biết pass là gì, nhưng này không phải việc của anh, anh cắm vào máy phát tín hiệu, trên màn hình lập tức bắn ra một cái thanh tiến độ, thanh tiến độ chậm rãi chạy, sau 30 giây ngừng ở 15%.

Tốc độ giải khoá thật mau.

Thanh tiến độ không ngừng đi tiếp, quá nửa sau tiến độ chậm lại, dừng ở 82%, không đi tiếp.

Không bao lâu, Vương Hữu lại lần nữa tỉnh lại, nhìn đến Giang Tri Hỏa, còn có thanh tiến độ trên màn hình.

Hắn vực chính mình ngồi dậy, dựa mặt tường, nói: " kỹ thuật diễn của cậu khá tốt."

"So ra kém các ông." Giang Tri Hỏa nói, " cậu diễn đến rất giống."

Mắng hắn không phải người chứ gì.

Vương Hữu cười.

Giang Tri Hỏa nghĩ đến mấy thứ nhìn đến từ điện thoại Vương Hữu, lạnh cả người.

Trên thế giới có 7 tỷ người, luôn có người chút ham mê kỳ kỳ quái quái như vậy.

Ví dụ như SM,...

Có người ở trong vòng người, tìm được người giống mình tạo thành một đôi, đều là bọn họ anh tình tôi nguyện, sinh hoạt cá nhân tuy không phải là ai cũng thế nhưng cũng không trái pháp luật, không cần thảo luận đúng sai.

Mà có người, liền thích kíc.h thích, bí ẩn, mới mẻ, đẹp.

Cái hội sở này, chuyên môn phụ trách dạy dỗ, vặn vẹo thân thể và tính cách bọn họ, cung cấp cho khách hàng khác nhau.

Làm cho bọn họ chơi tận tình, làm cái gì đều được.

Mà mỗi khi có người mới vào, hội sở liền sẽ tổ chức đấu giá hội, lấy bán đấu giá hình thức mua lần đầu tiên của người mới.

Lần bán đấu giá tiếp theo là ở 5 ngày sau, 31 tháng 12.

Đuôi mắt Giang Tri Hỏa ép xuống, che giấu phẫn nộ trong ánh mắt: "Các ông vẫn là người sao?"

"Không phải nha." Vương Hữu không giãy giụa, ánh mắt lẳng lặng nhìn lại Giang Tri Hỏa, ngược lại cười thoải mái, "Ở ngày đầu tiên tôi tới đây cũng đã không phải."

19:16, thứ bảy, 26 tháng 12.

"Còn muốn chạy?" Phó Tu Vọng đạp lên sau lưng cô gái chạy trốn, váy hai dây màu trắng đã bị in lại mấy cái dấu chân.

Bên ngoài quá lạnh, cô gái run bần bật, cô cắn chặt môi không hề huyết sắc, căm tức nhìn bảo tiêu bên cạnh đang giữ chặt mình.

Trong quá trình chạy trốn tóc cô đã rối loạn, dính bẩn, lộn xộn, còn có một sợi dính ở trong miệng, cô gái cứ thế cuồng loạn kêu to: "Phó Tu Vọng, đồ điên, đồ lừa đảo, đồ ma quỷ này! mẹ nó ông không phải người!"

" ông sẽ không chết tử tế được, sẽ xuống địa ngục! Dù sớm hay muộn sẽ có một ngày ông bị bắt lại!!!"

Cô gái phẫn nộ tới rồi cực điểm, cả người run rẩy, hai mắt phảng phất muốn rớt ra.

Cô há miệng, đột nhiên không kịp phòng ngừa cắn vào tay bảo tiêu giữ chặt mình, ngón tay bảo tiêu buông lỏng, cô gái tìm được khe hở, nhanh chóng bò lên, mà bảo tiêu cũng phản ứng nhanh chóng, lại túm chặt váy cô.

Váy trắng bị xé rách, cô gái nhằm phía Phó Tu Vọng, như phát điên kéo lấy ông ta.

Nhưng cô không có bao nhiêu sức lực, căn bản không thể so mấy tên đàn ông, cô chỉ giật đứt được vòng tay của Phó Tu Vọng, Phật châu rơi xuống đầy đất.

"Chậc." Phó Tu Vọng không còn chút kiên nhẫn mà nhíu mày.

Vì sao vẫn không nhìn nhận rõ ràng? Vì sao không phối hợp?

Cứ phải chịu đòn mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời?

Bảo tiêu lại lần nữa bắt lấy cô gái kia, Phó Tu Vọng cười cười, trên cao nhìn xuống cô, rất nhẹ nhàng nói ra một câu: "Đêm nay tăng lương huấn luyện đi."

Nghe được hai chữ "Huấn luyện", cô gái lúc đầu là sửng sốt, sau đó đồng tử chợt thu nhỏ lại, thân thể như là bị kíc.h thích, bắt đầu run lẩy bẩy, cả khuôn mặt bởi vì kinh sợ mà trắng bệch.

Phó Tu Vọng chỉ khơi mào một bên khóe miệng, biểu tình trào phúng: " cô đừng coi bản thân mình là quan trọng, đi vào nơi này người đều không phải người, là hàng hóa."

"Muốn trách thì trách mấy người không có đầu óc đi."

Hắn ngồi xổm xuống, lại nắm cằm cô, vỗ vỗ mặt cô, cẩn thận nhìn: " gương mặt này của cô cũng chỉ coi như tầm thường, cô biết không? Hôm nay tôi nha, mang thêm vào một cái cực phẩm."

Phó Tu Vọng cười nhạo buông ra tay, đứng dậy sửa sang lại cổ áo, đá văng ra lăn đến bên chân Phật châu lăn đến bên chân, quay đầu tiến vào hành lang.

Cô gái dùng hết sức lực ngẩng đầu, cô muốn vươn tay, cô muốn chạy trốn, nhưng cô không thể làm được, chỉ có thể vô lực quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán thảm, rõ ràng rất mềm, lại kim chích, làm cô đau vỡ nát.

Di động Giang Tri Hỏa bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Trên màn hình là hai điểm đỏ đang dần dần tới gần.

Khi anh bắt tay với Phó Tu Vọng trước khi hắn ta rời đi anh đã dán chip lên quần áo hắn ta.

Phó Tu Vọng sắp lại đây!

Nhưng thanh tiến độ giờ phút này còn dừng ở 94%!

"Xin lỗi." Giang Tri Hỏa sử dụng bình gây mê làm Vương Hữu bất tỉnh, sau đó kéo hắn ta kéo đến sau kệ sách, ít nhất có thể kéo dài thêm một chút thời gian trước khi Phó Tu Vọng phát hiện Vương Hữu.

Mà liền sau một giây, mặt đất hơi rung lắc, tầng một bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang lớn, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Phó Tu Vọng dừng lại bước chân, gọi người bên dưới: "Sao lại thế này?"

"Phó tổng!" nhân viên tầng một giọng điệu kinh hoảng, "Có chiếc xe đâm vào!!"

Bây giờ tầng một rất hỗn độn, cửa kính đã trở thành mảnh nhỏ, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở bãi thảm họa đó, đầu xe biến dạng nặng, một đám nhân viên công tác vây quanh bên cạnh chiếc xe thể thao đột nhiên vọt vào đây

Sau một lúc lâu, cửa xe mở, cô gái trẻ trên đầu bị chảy máu từ trong xe xuống dưới, máu chảy vào nàng trong mắt cô, cô chỉ có thể nheo lại một con mắt.

" thưa bà, bà không có việc gì đi?" Có nhân viên công tác tiến lên hỏi cô.

" xin lỗi xin lỗi!" Hà Miểu Miểu nhìn một mảnh lộn xộn, " mới đây không cẩn thận dẫm nhầm chân ga thành phanh lại."

Cô lại đưa điện thoại cho nhân viên công tác: " này, tôi sẽ bồi thường, cậu có thể giúp tôi chụp tấm ảnh được không? Khó được xảy ra một lần tai nạn xe cộ, máu này còn là đồ thật. Đúng rồi, chụp xong lại giúp tôi gọi 120, đầu thật sự đau, cảm ơn ha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện