Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 166: Thứ duy nhất
Sáng hôm sau...
Tuệ San đặt vé máy bay sớm nhất để về nước, trong lòng cô cứ loạn hết lên. Nhìn đi nhìn lại cô gái trong điện thoại, hai mắt nóng bừng.
8:00, cô đặt chân xuống sân bay X.
Mở điện thoại ra, gọi số Minh Khang, chưa đến ba giây sau anh đã bắt máy.
Minh Khang nói bằng giọng vui vẻ:
- Vợ ơi, tối hôm qua em làm gì mà anh gọi không bắt máy? Điện thoại hết pin hả? Hay mệt quá? Giờ lại gọi cho anh, nhớ anh rồi đúng không?
Minh Khang rất lắm mồm, lải nhải bao nhiêu thứ chuyện trên trời dưới đất. Tuệ San không quan tâm đến những thứ đó nữa, nói thẳng:
- Anh đến sân bay X đón em đi.
- Sao về sớm thế? Chẳng phải ngày mai em mới về sao? - Minh Khang ngạc nhiên.
- Em nhớ anh, được chưa, mau ra đây.
Tuệ San không muốn nói chuyện này trong điện thoại, cho nên cứ để cô về đến đó rồi tính tiếp.
Hai mươi phút sau, xe của Minh Khang đã đỗ ngay trước mặt cô, vội leo lên xe, bắt anh phóng nhanh nhất có thể về nhà Dương Hàn Phong.
Thấy thái độ của vợ lạ lạ, Minh Khang hỏi:
- Em có chuyện gì thế?
- Hôm qua trong bữa tiệc em đã gặp một người...
*
Hôm nay là thứ bảy, thường thì thứ bảy và chủ nhật nếu công ty không có gì bận thì Hạo Thiên sẽ tạt té sang nhà Dương Hàn Phong ngồi chơi với Nhật Huy. Hai anh chàng trung thành với ế ẩm nên suốt ngày ngồi tán phét, mặc dù Nhật Huy là sinh viên trường Y sắp ra trường.
Cứ mỗi cuối tuần, Dương Hàn Phong lại mất tích không lý do. Điều này đã xảy ra thường xuyên đến nỗi bọn họ coi đó là một thói quen.
Đang tám hăng say thì cánh cửa bật mở, một cô gái với vóc dáng chuẩn người mẫu cùng khuôn mặt xinh đẹp hút hồn bước vào, tươi cười:
- Hi hai anh! Còn nhớ em không?
Hạo Thiên há mồm:
- Lệ Anh? Em về rồi???
Huỳnh Lệ Anh đặt đống đồ ăn vặt trên tay xuống bàn, ngồi cạnh hai người, tự nhiên bóc gói bimbim ra ăn như cô của bảy năm trước.
- Em vừa về hôm qua, đến hôm nay mới sang đây được. Xin lỗi nhé, haha.
Hai chàng thấy đồ ăn thì mắt lại sáng lên, mỗi người ngấu lấy một thứ, thản nhiên ăn đến ngập mồm.
- Về sao không gọi để anh đến đón?
- Em có quàng tử trong mơ đón cơ mà! - Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua được cùng Giang Vũ Minh về thăm trường, còn được chụp ảnh cùng anh nữa, cô lại sướng run hết cả người.
- Ghê chưa kìa. - Nhật Huy vừa ăn vừa cảm thán. - Ai cũng có đối tượng hết rồi, còn mỗi hai anh em mình, hay là...- Ánh mắt cậu nhìn Hạo Thiên đang vô cùng “không trong sáng”.
- Bỏ đi! - Hạo Thiên vứt vỏ xuống sàn nhà, người nảy lên như con tôm.
Nhìn xung quanh một lúc, căn nhà không có thay đổi gì lắm so với bảy năm về trước, chỉ là trên tầng hai có một căn phòng bị niêm phong rất kĩ, đó là phòng của Vy Khánh ngày xưa.
- Anh Hàn Phong đâu?
- Tuần nào chả thế, nó lại đi đâu đó rồi lại về, không cần quan tâm. - Hạo Thiên chán nản nói.
- Từ lúc Vy Khánh đi...anh ấy luôn trong tình trạng như thế à? - Nhắc đến Vy Khánh, ánh mắt Huỳnh Lệ Anh lại ánh lên nét đau buồn tột độ, năm đó cô đã mất ba tháng để ổn định lại tinh thần cũng như tha thứ cho Dương Hàn Phong.
- Haizz...thoáng cái cũng đã bảy năm rồi...- Hạo Thiên bỗng thở dài, anh thừa nhận bảy năm trước, lúc Vy Khánh và Dương Hàn Phong quen nhau, trong anh vẫn luôn có tình cảm, nhưng luôn đè nén vì biết đó là chuyện sai trái. Đến lúc Vy Khánh ra đi, anh hoàn toàn đã mất hết cảm giác yêu thương một ai đó, đó cũng chính là lý do bây giờ anh vẫn còn độc thân.
Nếu hỏi anh còn cảm giác gì với Vy Khánh không?
Còn đấy, nhưng nếu nói anh yêu cô, thì lại không phải.
Mạch Vy Khánh như một tượng đài trong tâm trí anh, chỉ là một cái bóng, nhưng không thể nào thoát ra khỏi cái bóng đó được. Anh chỉ muốn để cái bóng đó được trường tồn, bảo vệ nó không bị xây xát, còn yêu thương cái bóng đó...anh không thể.
Thấy Hạo Thiên thơ thẩn một lúc, Huỳnh Lệ Anh định lay anh, nhưng tiếng xe vèo vèo nhanh chóng lao vào cổng đã làm cả ba người trong nhà bừng tỉnh.
Vài phút sau, vợ chồng Minh Khang mở cửa bước vào. Hạo Thiên sửng sốt:
- Vợ chồng mày chẳng phải lo dự án với Hàn Thị gì đó cơ mà? Sao hôm nay lại rảnh rỗi sang đây buôn dưa lê thế này?
- Cũng vì đợt hợp tác này em mới phát hiện ra một điều. - Tuệ San ngồi xuống ghế, Minh Khang nhanh chóng ngồi cạnh vợ, anh cũng tò mò điều mà vợ anh nghi ngờ từ lúc ở sân bay về đến đây.
Tuệ San ngó nghiêng, sau đó vội hỏi:
- Hàn Phong lại không có nhà à?
Cô hỏi câu này rất thừa thãi, vì chính cô cũng hiểu thói quen này mấy năm nay rồi.
- Có ai biết anh ấy ở đâu không? Gọi về đi!
Cô nói câu này lại thừa thãi tập hai, mấy năm nay cũng chẳng ai biết nơi Dương Hàn Phong đã đến là nơi nào cả.
Hạo Thiên tò mò không chịu được:
- Em nói luôn đi, cần gì thằng Phong!
Tuệ San ngập ngừng, rồi lấy điện thoại, mở ra một bức ảnh:
- Mọi người nhìn xem đây là ai?
Mười ánh mắt đổ dồn về phía điện thoại của cô, Hạo Thiên nhanh mắt nhất, chỉ hai giây đã sốc đến nỗi cướp điện thoại của Tuệ San ra một xó, nhìn thật kĩ cô gái trong hình.
Huỳnh Lệ Anh cũng nhìn thấy thoáng qua, giật mình, sau đó bám ngay vào Hạo Thiên, đu đẳng phía sau lưng anh, nhìn xoáy vào tấm hình.
Ba giây sau...
Chiếc điện thoại rơi CỘP xuống sàn nhà, mọi người kinh hãi nhìn nhau.
- Có thứ gì thế? - Minh Khang và Nhật Huy chưa thấy gì cả, vốn đã tò mò, nhìn thấy đám kia như vậy lại càng tò mò hơn.
Hạo Thiên nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn kĩ lại lần nữa:
- Không thể nào có chuyện như vậy được, Tuệ San, cô gái này là ai?
- Tiểu thư Hàn Thị, Hàn Thiếu Vy.
- Sao có thể?
Minh Khang cướp lấy điện thoại từ tay Hạo Thiên, Nhật Huy nhanh như cắt ngó vào, không ngạc nhiên lắm khi chiếc điện thoại lại một lần nữa đáp xuống sàn nhà, lần này thì đã toi màn hình:
- Đây là...là...Vy Khánh??
Mọi người bình tĩnh ngồi vòng tròn ở ghế sopha, mặt ai nấy cũng đều căng như dây đàn.
- Cô gái này có khuôn mặt giống Vy Khánh đến chín phần mười. - Minh Khang mở lời.
- Có khả năng còn chính là Vy Khánh. - Hạo Thiên tiếp.
- Nhưng điều quan trọng là tại sao tiểu thư Hàn Thị lại có thể là Vy Khánh? - Huỳnh Lệ Anh thắc mắc.
- Cũng có khả năng chỉ là người giống người thôi. - Tuệ San thêm vào.
Nhật Huy thì láu cá hơn, cậu lấy điện thoại gọi cho Dương Hàn Phong. Gọi mấy cuộc không được, cậu đành gửi tin nhắn.
- Đại ca, anh mau về nhà!
- Đại ca, về nhà đi, có chuyện quan trọng!
- Anh mau về đi, có chuyện lớn!!!
Dương Hàn Phong để điện thoại trong túi quần, tin nhắn đến điện thoại hắn cứ rung ầm ĩ. Mở ra đọc thì toàn là tin nhắn xàm xí của Nhật Huy.
Hắn chẳng để tâm lắm, vừa tắt điện thoại định để về chỗ cũ thì nó lại rung lên, hơn nữa còn tự động sáng, tin nhắn của Nhật Huy nhảy lên màn hình:
- Là chị dâu!
Dương Hàn Phong nhíu mày, hai từ này đã rất lâu rồi Nhật Huy chưa dám hé khỏi miệng. Rất nhanh sau đó, hắn gửi lại:
- Chú muốn nói gì?
Tingggg...
Nhật Huy mừng rỡ khi thấy phản hồi, đúng là chỉ có Vy Khánh mới có thể khiến hắn để tâm.
Buzz...
Nhật Huy gửi cho Dương Hàn Phong một tấm ảnh, ngay lập tức, hắn vội vã quay xe về nhà.
Tuệ San đặt vé máy bay sớm nhất để về nước, trong lòng cô cứ loạn hết lên. Nhìn đi nhìn lại cô gái trong điện thoại, hai mắt nóng bừng.
8:00, cô đặt chân xuống sân bay X.
Mở điện thoại ra, gọi số Minh Khang, chưa đến ba giây sau anh đã bắt máy.
Minh Khang nói bằng giọng vui vẻ:
- Vợ ơi, tối hôm qua em làm gì mà anh gọi không bắt máy? Điện thoại hết pin hả? Hay mệt quá? Giờ lại gọi cho anh, nhớ anh rồi đúng không?
Minh Khang rất lắm mồm, lải nhải bao nhiêu thứ chuyện trên trời dưới đất. Tuệ San không quan tâm đến những thứ đó nữa, nói thẳng:
- Anh đến sân bay X đón em đi.
- Sao về sớm thế? Chẳng phải ngày mai em mới về sao? - Minh Khang ngạc nhiên.
- Em nhớ anh, được chưa, mau ra đây.
Tuệ San không muốn nói chuyện này trong điện thoại, cho nên cứ để cô về đến đó rồi tính tiếp.
Hai mươi phút sau, xe của Minh Khang đã đỗ ngay trước mặt cô, vội leo lên xe, bắt anh phóng nhanh nhất có thể về nhà Dương Hàn Phong.
Thấy thái độ của vợ lạ lạ, Minh Khang hỏi:
- Em có chuyện gì thế?
- Hôm qua trong bữa tiệc em đã gặp một người...
*
Hôm nay là thứ bảy, thường thì thứ bảy và chủ nhật nếu công ty không có gì bận thì Hạo Thiên sẽ tạt té sang nhà Dương Hàn Phong ngồi chơi với Nhật Huy. Hai anh chàng trung thành với ế ẩm nên suốt ngày ngồi tán phét, mặc dù Nhật Huy là sinh viên trường Y sắp ra trường.
Cứ mỗi cuối tuần, Dương Hàn Phong lại mất tích không lý do. Điều này đã xảy ra thường xuyên đến nỗi bọn họ coi đó là một thói quen.
Đang tám hăng say thì cánh cửa bật mở, một cô gái với vóc dáng chuẩn người mẫu cùng khuôn mặt xinh đẹp hút hồn bước vào, tươi cười:
- Hi hai anh! Còn nhớ em không?
Hạo Thiên há mồm:
- Lệ Anh? Em về rồi???
Huỳnh Lệ Anh đặt đống đồ ăn vặt trên tay xuống bàn, ngồi cạnh hai người, tự nhiên bóc gói bimbim ra ăn như cô của bảy năm trước.
- Em vừa về hôm qua, đến hôm nay mới sang đây được. Xin lỗi nhé, haha.
Hai chàng thấy đồ ăn thì mắt lại sáng lên, mỗi người ngấu lấy một thứ, thản nhiên ăn đến ngập mồm.
- Về sao không gọi để anh đến đón?
- Em có quàng tử trong mơ đón cơ mà! - Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua được cùng Giang Vũ Minh về thăm trường, còn được chụp ảnh cùng anh nữa, cô lại sướng run hết cả người.
- Ghê chưa kìa. - Nhật Huy vừa ăn vừa cảm thán. - Ai cũng có đối tượng hết rồi, còn mỗi hai anh em mình, hay là...- Ánh mắt cậu nhìn Hạo Thiên đang vô cùng “không trong sáng”.
- Bỏ đi! - Hạo Thiên vứt vỏ xuống sàn nhà, người nảy lên như con tôm.
Nhìn xung quanh một lúc, căn nhà không có thay đổi gì lắm so với bảy năm về trước, chỉ là trên tầng hai có một căn phòng bị niêm phong rất kĩ, đó là phòng của Vy Khánh ngày xưa.
- Anh Hàn Phong đâu?
- Tuần nào chả thế, nó lại đi đâu đó rồi lại về, không cần quan tâm. - Hạo Thiên chán nản nói.
- Từ lúc Vy Khánh đi...anh ấy luôn trong tình trạng như thế à? - Nhắc đến Vy Khánh, ánh mắt Huỳnh Lệ Anh lại ánh lên nét đau buồn tột độ, năm đó cô đã mất ba tháng để ổn định lại tinh thần cũng như tha thứ cho Dương Hàn Phong.
- Haizz...thoáng cái cũng đã bảy năm rồi...- Hạo Thiên bỗng thở dài, anh thừa nhận bảy năm trước, lúc Vy Khánh và Dương Hàn Phong quen nhau, trong anh vẫn luôn có tình cảm, nhưng luôn đè nén vì biết đó là chuyện sai trái. Đến lúc Vy Khánh ra đi, anh hoàn toàn đã mất hết cảm giác yêu thương một ai đó, đó cũng chính là lý do bây giờ anh vẫn còn độc thân.
Nếu hỏi anh còn cảm giác gì với Vy Khánh không?
Còn đấy, nhưng nếu nói anh yêu cô, thì lại không phải.
Mạch Vy Khánh như một tượng đài trong tâm trí anh, chỉ là một cái bóng, nhưng không thể nào thoát ra khỏi cái bóng đó được. Anh chỉ muốn để cái bóng đó được trường tồn, bảo vệ nó không bị xây xát, còn yêu thương cái bóng đó...anh không thể.
Thấy Hạo Thiên thơ thẩn một lúc, Huỳnh Lệ Anh định lay anh, nhưng tiếng xe vèo vèo nhanh chóng lao vào cổng đã làm cả ba người trong nhà bừng tỉnh.
Vài phút sau, vợ chồng Minh Khang mở cửa bước vào. Hạo Thiên sửng sốt:
- Vợ chồng mày chẳng phải lo dự án với Hàn Thị gì đó cơ mà? Sao hôm nay lại rảnh rỗi sang đây buôn dưa lê thế này?
- Cũng vì đợt hợp tác này em mới phát hiện ra một điều. - Tuệ San ngồi xuống ghế, Minh Khang nhanh chóng ngồi cạnh vợ, anh cũng tò mò điều mà vợ anh nghi ngờ từ lúc ở sân bay về đến đây.
Tuệ San ngó nghiêng, sau đó vội hỏi:
- Hàn Phong lại không có nhà à?
Cô hỏi câu này rất thừa thãi, vì chính cô cũng hiểu thói quen này mấy năm nay rồi.
- Có ai biết anh ấy ở đâu không? Gọi về đi!
Cô nói câu này lại thừa thãi tập hai, mấy năm nay cũng chẳng ai biết nơi Dương Hàn Phong đã đến là nơi nào cả.
Hạo Thiên tò mò không chịu được:
- Em nói luôn đi, cần gì thằng Phong!
Tuệ San ngập ngừng, rồi lấy điện thoại, mở ra một bức ảnh:
- Mọi người nhìn xem đây là ai?
Mười ánh mắt đổ dồn về phía điện thoại của cô, Hạo Thiên nhanh mắt nhất, chỉ hai giây đã sốc đến nỗi cướp điện thoại của Tuệ San ra một xó, nhìn thật kĩ cô gái trong hình.
Huỳnh Lệ Anh cũng nhìn thấy thoáng qua, giật mình, sau đó bám ngay vào Hạo Thiên, đu đẳng phía sau lưng anh, nhìn xoáy vào tấm hình.
Ba giây sau...
Chiếc điện thoại rơi CỘP xuống sàn nhà, mọi người kinh hãi nhìn nhau.
- Có thứ gì thế? - Minh Khang và Nhật Huy chưa thấy gì cả, vốn đã tò mò, nhìn thấy đám kia như vậy lại càng tò mò hơn.
Hạo Thiên nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn kĩ lại lần nữa:
- Không thể nào có chuyện như vậy được, Tuệ San, cô gái này là ai?
- Tiểu thư Hàn Thị, Hàn Thiếu Vy.
- Sao có thể?
Minh Khang cướp lấy điện thoại từ tay Hạo Thiên, Nhật Huy nhanh như cắt ngó vào, không ngạc nhiên lắm khi chiếc điện thoại lại một lần nữa đáp xuống sàn nhà, lần này thì đã toi màn hình:
- Đây là...là...Vy Khánh??
Mọi người bình tĩnh ngồi vòng tròn ở ghế sopha, mặt ai nấy cũng đều căng như dây đàn.
- Cô gái này có khuôn mặt giống Vy Khánh đến chín phần mười. - Minh Khang mở lời.
- Có khả năng còn chính là Vy Khánh. - Hạo Thiên tiếp.
- Nhưng điều quan trọng là tại sao tiểu thư Hàn Thị lại có thể là Vy Khánh? - Huỳnh Lệ Anh thắc mắc.
- Cũng có khả năng chỉ là người giống người thôi. - Tuệ San thêm vào.
Nhật Huy thì láu cá hơn, cậu lấy điện thoại gọi cho Dương Hàn Phong. Gọi mấy cuộc không được, cậu đành gửi tin nhắn.
- Đại ca, anh mau về nhà!
- Đại ca, về nhà đi, có chuyện quan trọng!
- Anh mau về đi, có chuyện lớn!!!
Dương Hàn Phong để điện thoại trong túi quần, tin nhắn đến điện thoại hắn cứ rung ầm ĩ. Mở ra đọc thì toàn là tin nhắn xàm xí của Nhật Huy.
Hắn chẳng để tâm lắm, vừa tắt điện thoại định để về chỗ cũ thì nó lại rung lên, hơn nữa còn tự động sáng, tin nhắn của Nhật Huy nhảy lên màn hình:
- Là chị dâu!
Dương Hàn Phong nhíu mày, hai từ này đã rất lâu rồi Nhật Huy chưa dám hé khỏi miệng. Rất nhanh sau đó, hắn gửi lại:
- Chú muốn nói gì?
Tingggg...
Nhật Huy mừng rỡ khi thấy phản hồi, đúng là chỉ có Vy Khánh mới có thể khiến hắn để tâm.
Buzz...
Nhật Huy gửi cho Dương Hàn Phong một tấm ảnh, ngay lập tức, hắn vội vã quay xe về nhà.
Bình luận truyện