Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 168: Mặc kệ hắn



Hàn Thiếu Vy chạy nhanh ra sảnh chính, bám lấy Hàn Thiếu Nghi, khuôn mặt có phần sợ sệt. 

Hàn Thiếu Nghi nhìn cô em gái có chút bất thường, bèn hỏi:

- Tiểu Vy, em sao thế? Không khỏe ở đâu à?

- Dạ...không. - Cô đưa mắt nhìn quanh, tên kì quặc kia vẫn chưa xuất hiện. Mong hắn đừng có mặt trong bữa trưa hôm nay. 

Minh Khang khẽ liếc thấy khuôn mặt kinh hãi của Hàn Thiếu Vy, nhìn quanh thì Dương Hàn Phong đã biến mất, thầm nghĩ chắc chắn hắn đã gây chuyện rồi. Tạm dẹp sang một bên, anh lại tươi cười hồ hởi:

- A, xe đến rồi. Khách sạn Nhật Hạo chỉ cách đây vài cây số, đi 5-10 phút là đến. Mời các vị. 

Đoàn người của Hàn Thị nhanh chóng khởi hành đến Nhật Hạo, nơi Hạo Thiên cùng đám Huỳnh Lệ Anh, Nhật Huy đang trực sẵn. Tuệ San đi cùng chuyến xe với Hàn Thị, còn Minh Khang nói lát nữa anh sẽ lái xe đến sau. 

Đoàn xe vừa lăn bánh thì Dương Hàn Phong cũng xuất hiện từ phía nhà vệ sinh. 

Minh Khang nhìn quanh, khi biết chắc đoàn người của Hàn Thị đã đi khỏi thì chạy đến chỗ Dương Hàn Phong, hỏi:

- Mày làm gì cô tiểu thư đó rồi?

- Không phải cô tiểu thư đó, là Vy Khánh. - Hắn cắn môi, đôi mắt hướng ra phía đường quốc lộ. 

- Vừa nãy cô ấy chạy ra, mặt cắt không còn một giọt máu, rốt cuộc mày làm gì người ta rồi? - Minh Khang gắt gao tra hỏi. 

- Tao không làm gì em ấy cả. - Dương Hàn Phong gạt phắt tay Minh Khang ra. - Bây giờ họ đến Nhật Hạo rồi à? 

- Ừm. - Anh trả lời. - Mày định đi theo à? Thôi lạy cụ ở nhà giùm cái đi, đừng đến phá con nữa. 

- Mày yên tâm đi, tao nghĩ kĩ rồi, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa đâu. - Hắn nhìn Minh Khang, thấy anh mặt mũi nhăn nhó liền bật cười, sau đó vỗ vai anh một cái. - Thôi, giúp tao đi mà, bảy năm rồi đấy.

Dương Hàn Phong quả thực rất cứng đầu, Minh Khang chép miệng:

- Mày cũng biết rõ là em ấy đã...

- EM ẤY CHƯA CHẾT. - Dương Hàn Phong gạt nụ cười nịnh nọt trên môi xuống, nhìn thẳng vào mắt Minh Khang, nói. Trong đôi mắt màu xám đục kia ánh lên những ngôi sao. 

- Mày quá cố chấp. - Minh Khang lắc đầu. 

- Trực giác của tao cảm thấy cô gái kia chính là Vy Khánh, tao sẽ chứng minh cho mày thấy. - Nói xong liền lôi chìa khóa xe ra, nhanh chóng phi đến Nhật Hạo. 

Minh Khang cạn lời. 

*

Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn Nhật Hạo, Hàn Thiếu Vy khá thích màu sắc sơn tường của tòa nghỉ dưỡng, ánh sáng từ nhà hàng ở đối diện cũng rất dễ chịu. Ôi, cô thích nơi này hơn cả nhà của mình rồi!

Bước vào nhà hàng, Tuệ San đặt sẵn một bàn dành cho khách VIP, và đám Hạo Thiên, Nhật Huy, Huỳnh Lệ Anh ngồi ngay bàn bên cạnh. 

Vừa nhìn thấy cô gái vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt hài lòng với mọi thứ kia thì tim Hạo Thiên như rơi độp xuống đất. Anh lặng người, hai người còn lại cũng lặng người...

Huỳnh Lệ Anh nói trong vô thức:

- Hạo Thiên, anh có nghĩ là...người giống người nữa không?

- Không...đó chính là Vy Khánh. - Hạo Thiên khó khăn mở miệng. 

- Nhưng...sao lại có thể? - Câu hỏi này đối với họ mãi mãi là một bí ẩn. 

Một lát sau, Dương Hàn Phong với bộ dạng lạnh lùng vô cảm bước vào, nhưng khi lọt vào tầm mắt của Hàn Thiếu Vy lại gây ra sự sợ hãi khá lớn. 

Hắn tại sao lại xuất hiện ở đây rồi?

Cô thở hắt ra vẻ khó chịu, Hàn Thiếu Nghi nhìn cô em gái, lại nhìn con người mới bước vào kia, nghĩ chắc chắn có điều gì không ổn ở đây. 

Mọi người ngồi vào bàn, Dương Hàn Phong cũng kéo ghế ngồi đối diện Hàn Thiếu Vy. Cô khó chịu đến mức không muốn ngẩng mặt lên. Cả đời cô ghét nhất là bị ai đó nhìn chằm chằm. 

Minh Khang thấy mọi người nhìn Dương Hàn Phong khó hiểu, bèn đứng dậy giới thiệu:

- À, giới thiệu với mọi người, đây là Dương Hàn Phong, trợ lý đặc biệt của tôi. Mọi người có thể hiểu là cương vị của anh ấy cũng giống như tiểu thư đây vậy. 

Đám người của Hàn Thị gật gật đầu, không khí cũng dễ thở hơn. Hàn Thiếu Vy cũng an tâm ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nhưng nét mặt vẫn có chút không vui. Hắn ta là trợ lý giám đốc bên đối tác, ăn trưa cùng họ cũng là điều hợp lý. 

Nhưng dù sao cô cũng vẫn thấy ác cảm với con người này. 

Mọi người ăn trưa vui vẻ, cạn ly chúc mừng cho sự hợp tác dài hạn giữa Hàn Thị và Nhật Minh. Nhật Minh ban đầu kí hợp đồng 6 tháng, nhưng Dương Hàn Phong lại muốn kéo dài thời gian hơn nữa, nên bản hợp đồng đã đổi thành 9 tháng. 

Đang yên đang lành, Dương Hàn Phong đột nhiên để vào phần ăn của cô một miếng thịt bò, trơ nụ cười dịu dàng như ánh hoàng hôn cuối thu ra, ngọt ngào nói:

- Tiểu thư, em ăn đi, em rất thích món này mà, đúng không? 

Hàn Thiếu Vy chột dạ, tên này làm sao lại biết món yêu thích của cô vậy chứ. 

Nhưng mà, nếu cứ như vậy hắn càng lầm tưởng cô với cô gái đó. Nghĩ ngợi một lúc, Hàn Thiếu Vy đưa lại miếng thịt về phần ăn của Dương Hàn Phong, cũng cười ngọt ngào nói:

- Xin lỗi anh, nhưng tôi không thích thịt bò cho lắm.

Dương Hàn Phong ngẩn người, một phần là vì sở thích có hơi khác biệt, còn phần lớn là vì nụ cười chết người của cô. 

Vy Khánh, hãy luôn giữ nụ cười đó trên môi của em, vì khi em cười, rất đẹp. 

Hàn Thiếu Nghi một lần nữa lại quay sang nhìn em gái mình. Bị sao thế nhỉ, bình thường toàn giành ăn với anh thôi mà, nay lại lạnh lùng nói không thích ăn. 

Nhưng anh cũng chẳng hỏi gì cả, chuyên tâm vào việc ăn uống của mình. 

Bữa ăn kết thúc, phục vụ đem tráng miệng lên, là kem. Nhưng xui xẻo thay, phần của cô là kem vị dâu tây, cái thứ mà cả đời này cô cũng không nuốt nổi.

Dương Hàn Phong nhìn thấy cô hơi lúng túng bên ly kem, nhác thấy vị dâu, trong lòng muốn cười thật lớn. Vy Khánh, em vẫn như vậy, những sở thích, thói quen không khác gì bảy năm về trước. 

Hàn Thiếu Nghi nhìn sang ly của cô, nhíu mày rồi đẩy ly của mình sang đổi, sau đó bình thản ăn như không có chuyện gì. Kem của anh là chocolate, ít ra thứ này cô vẫn có thể ăn. 

Dương Hàn Phong ôm hận trong lòng, ly của hắn là matcha, là matcha đó. 

Ăn trưa xong, vốn có ý để đối tác nghỉ ngơi tại khách sạn Nhật Hạo nhưng hai anh em nhà kia không đồng ý. Xe của Nhật Minh lại chở đoàn người Hàn Thị về lại công ty. Hàn Thiếu Nghi lái xe riêng chở bảo bối về căn hộ ngàn sao của mình. 

Về đến nơi, Hàn Thiếu Vy lao ngay vào phòng ngủ. Nằm không thấy chán, cô liền nghĩ ra, chết rồi, vẫn chưa gọi điện cho Lâm Dương nữa. 

Ngón tay xinh đẹp nhập một con số duy nhất vào màn hình, điện thoại lập tức gọi đến cho Lâm Dương. 

Thì ra, cô dùng lối tắt để liên lạc.

Tút...

- Alo, Vy Vy, cậu bây giờ mới nhớ đến tôi à? - Ngay từ giây nhạc chờ đầu, Lâm Dương đã bắt máy nhanh như The Flash, sau đó cũng như The Flash mà nói vào điện thoại. 

- Lâm Dươngg, nhớ cậu quá đi mất. - Hàn Thiếu Vy ôm điện thoại lăn lộn trên giường. - Thì ra ngay mấy ngày đầu đã phải đi họp rồi kí kết hợp đồng, không được chơi bời gì hết.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười vàng tan như nắng hạ của cậu:

- Hahaha, chịu khó chút. Sau này sẽ được đi chơi. 

- Cậu có bận lắm không? 

- Bận đến đâu cũng không thể không nghe điện thoại của cậu. - Lâm Dương tranh thủ rắc thính. 

Nhưng có vẻ Hàn Thiếu Vy chẳng quan tâm cho lắm, cô hỏi cho có lệ thôi, chứ cậu rảnh hay không rảnh thì cô vẫn đè đầu cậu ra bắt nghe chuyện:

- Này, bên đối tác của tôi có một người rất kì lạ. Anh ta cứ liên tục gọi tôi là Vy Khánh Vy Khánh gì đó, còn lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm, khó chịu chết đi được. 

Có ai biết rằng, đầu dây bên kia mặt mũi Lâm Dương trở nên đen sì. 

- Anh ta là ai?

- Trợ lý giám đốc bên đối tác. Mà nhìn anh ta còn trưởng thành, chuyên nghiệp hơn cả giám đốc nữa. 

- Anh ta tên là gì? Cậu nhớ không? - Lâm Dương dồn dập hỏi. 

- Hừm...Dương...Dương...

- Dương? - Lâm Dương nóng rực con ngươi. 

- Hừm, quên rồi. Hình như tên Phong thì phải, nhìn cũng khá lắm. - Tuy không có thiện cảm nhưng cô không thể phủ nhận, tên thần kinh kia rất đẹp trai. 

Lâm Dương im lặng một lúc lâu, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với việc này, nhưng lúc này mọi cảm xúc lo lắng sợ hãi ập tới khiến cậu như muốn bốc hỏa. 

Thấy Lâm Dương không nói gì một lúc lâu, Hàn Thiếu Vy ngây ngốc nói:

- Alo, Lâm Dương, cậu sao thế? Sóng yếu hả?

- À...không có, nhưng mà cậu đừng để ý tên họ Dương đó quá, mặc kệ hắn. - Lâm Dương tỉ mỉ dặn dò. 

- Đương nhiên, tôi còn lâu đã để mắt tới kiểu người thần kinh đó. - Hàn Thiếu Vy dương dương tự đắc. 

- Nhớ đấy, đừng tiếp xúc với hắn nhiều quá. Cần thiết thì dùng bạo lực, và đừng đi riêng với hắn ta. Rõ chưa?

- Vâng ạaa. Đã rõ. - Cô mỉm cười, Lâm Dương lo xa quá rồi. 

- Cậu nhớ cẩn trọng, đề phòng hắn. Hắn ta có nói gì cũng không được tin, có biết không hả?

- Haha, Lâm Dương, cậu cứ như sợ tôi bị hắn lừa mất ấy. - Hàn Thiếu Vy cười ngặt nghẽo. 

- Còn cười được, tôi đang nói nghiêm túc đấy. - Lâm Dương bấn loạn nói nhanh. 

- OK, OK, được rồi, tôi sẽ tránh xa hắn ta, hắn nói gì cũng không tin, OK chưa?

- Được rồi. 

- Ayzaa, cả ngày chạy đây chạy kia mệt quá, tôi đi nghỉ đây. 

- Được rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi, đừng để bản thân bị bệnh.

- Byeee. 

Hàn Thiếu Vy tắt điện thoại, không nghĩ ngợi gì mà chìm ngay vào giấc ngủ. 

Lâm Dương bây giờ mới phát giác cậu rất sợ mất Hàn Thiếu Vy, cảm giác sợ sệt này luôn theo cậu suốt bảy năm qua, nhưng thời điểm này mới lại bùng nổ nhiều nhất. Cậu cũng đoán được cô sẽ gặp lại Dương Hàn Phong, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. 

Haizz, cùng lắm cậu và Dương Hàn Phong lại cạnh tranh công bằng. Dù gì bây giờ cậu cũng có lợi thế hơn bảy năm trước, bây giờ đối với Hàn Thiếu Vy thì coi như quen cậu trước, cũng thân quen với cậu hơn. Coi như lại đổi chỗ cho Dương Hàn Phong bảy năm trước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện