Oan Gia Tương Phùng

Chương 14



Khi Chân Lãng mở cửa bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là nụ cười cứng ngắc, hàm răng trắng bóc hiện ra dưới ánh đèn, kèm theo đó là nét mặt cứng đơ như tượng gỗ, “Mặt cô bị bôi keo đấy à?” Chân Lãng đưa mắt nhìn cô nàng trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay đóng cửa.

Chiếc cặp trong tay anh lập tức bị người ta giằng lấy, động tác thô lỗ đó thiếu chút nữa còn kéo anh ngã. Giả Thược xách chiếc cặp, nhìn anh bằng vẻ mặt khúm núm, kết hợp với cặp mắt to sáng long lanh, nhìn thế nào cũng thấy giống một con cún đang đòi ăn.

Chân Lãng cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn Giả Thược: “Cô muốn nói gì đây?”

Giả Thược vội nhảy về phía sau một bước theo thói quen, hơi hắng giọng: “À… Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Chân Lãng nhướn mày: “Mời tôi ăn cơm?”

Cô nàng vội vã gật đầu.

Chân Lãng đột nhiên tươi cười, khẽ lắc đầu: “Cơm cô nấu sao? Vậy thì thôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Nét mặt nịnh bợ của Giả Thược lập tức chuyển thành dữ dằn, cơ thể cô không kìm được khẽ run lên, cứ như muốn lao đến vận động mạnh một phen vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó nét mặt nịnh bợ của Giả Thược đã trở về, cô cười hì hì nói: “Tôi mời anh ra ngoài ăn.”

Dường như Chân Lãng đang ngẫm nghĩ điều gì, nhìn Giả Thược chằm chằm, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên: “Nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thế?”

Mới chỉ vậy mà đã bị hắn ta nhận ra rồi sao? Nhận ra thì nhận ra, dù sao cô cũng quen rồi.

“Căn nhà kia của tôi bị dỡ rồi, muốn ở nhờ chỗ anh vài hôm, tìm được chỗ mới, tôi sẽ dọn đi ngay.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Ánh mắt Chân Lãng như có vẻ thăm dò. “Trước đây cô cứ ra ra vào vào chỗ này liên tục, cũng đâu có thấy áy náy tí nào, sao hôm nay lại đột nhiên khách sáo thế?”

Sao cặp mắt hắn ta sắc bén thế nhỉ? Còn nhìn nữa, còn nhìn nữa thì cô sẽ không làm bộ tiếp được mất.

“Được rồi, tạm thời tôi không muốn đấu đá với anh, chúng ta hoà giải được không?” Cô hơi bĩu môi, giọng nói nhỏ vô cùng.

Chân Lãng không nói gì, lẳng lặng nhìn Giả Thược, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Anh có ăn cơm không đây?” Giả Thược trừng mắt, nhưng khi gặp phải ánh mắt của Chân Lãng, cô lại cúi gằm mặt: “Tôi đói quá rồi.”

Chân Lãng không có vẻ gì là muốn mở cửa ra ngoài ăn cơm, ngược lại còn chậm rãi bước vào phòng. Giả Thược đáng thương đành đi theo anh ta, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.

“Ùng ục…” Bụng cô bắt đầu biểu tình, lần này thì đúng là chẳng thể lừa được ai, cô quả thực đói lắm rồi.

Giả Thược đưa tay gãi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi Chân Lãng.

Chân Lãng cởi chiếc áo khoác ngoài, sau đó lại chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, nhìn bộ dạng này, xem ra anh ta không định ra ngoài rồi.

Giả Thược hậm hực vớ lấy một quả táo, đưa lên miệng cắn rộp một miếng.

“Ai muốn giải hoà ấy nhỉ, qua đây giúp đỡ chút nào!” Chân Lãng đã xắn tay áo tới tận khuỷu tay, đứng ngoài cửa bếp vẫy vẫy tay. “Nếu biểu hiện tốt thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Cô nàng đang gặm táo chạy vụt tới trước mặt Chân Lãng, cắn thêm một tiếng thật to, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn động tác nhặt rau của anh: “Không phải là anh muốn nấu cơm đấy chứ?”

Hắn ta muốn đổi nhà mới ư, hay muốn thay hết các đồ đạc trong nhà? Chẳng lẽ hắn cố tình để cô làm cháy nhà, sau đó bắt cô đền tiền?

Đáp lại cô là một củ khoai tây và một cái dao nạo được vứt tới: “Hôm nay cuối tuần nên kẹt xe, các cửa tiệm bên ngoài đều đã chật cứng. Nếu cô muốn ra ngoài ăn, trong vòng một giờ chắc chắn là không thể ăn được gì đâu, ăn ở nhà còn nhanh hơn.”

Chỉ cần có cái ăn, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

Giả Thược vui vẻ tập trung nạo khoai tây. Thế rồi, lấy thùng rác làm trung tâm, những mảnh vỏ khoai tây bắt đầu bắn tung toé, khu vực có bán kính một mét quanh thùng rác không chỗ nào là không có vỏ khoai tây.

Cầm củ khoai tây đã được gọt bằng hai tay và đưa tới trước mặt Chân Lãng, trên mặt Giả Thược là nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Thế này được chưa?”

Đáp lại lời cô là một củ khoai tây khác, sắc mặt Chân Lãng vẫn bình tĩnh như thường, không thể nhìn ra suy nghĩ của anh.

“Vừa rồi sao anh không nói gì?” Cô lầm bầm hỏi.

“Tôi không ngờ sau khi qua tay cô, một củ khoai tây to bự lại có thể trở nên nhỏ nhắn, xinh xắn như vậy, đành làm thêm một củ.”

Vỏ khoai tây lại bắn tung toé, một mảnh còn bắn cả lên quần Chân Lãng. Giả Thược không hề do dự đưa tay định chụp lấy.

Bóng người màu đen lập tức tránh sang một bên, không ngờ cô lại chụp trượt.

Cô nàng đang ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu, cười ngây ngô, ngón tay chỉ vào chỗ nằm giữa hai chân và ngay bên dưới eo Chân Lãng: “Có vỏ khoai tây.”

Chân Lãng đưa tay gạt nhẹ, rồi lại tiếp tục thái rau, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh: “Lát nữa nạo khoai xong, cô quét dọn nhé!”

“Được.” Cô nàng ngoan ngoan gật đầu, không hề chú ý thấy trong cặp mắt sâu thẳm, đen láy kia thoáng qua vẻ đã hết cách.

“Ăn xong, cô rửa bát nhé!”

Cô nàng đang đắm chìm trong niềm vui của việc nạo khoai, chẳng nghĩ ngợi gì đã đáp luôn: “Được.”

“Việc dọn dẹp bếp, cô làm nhé!”

“Được.”

“Hôm nay phòng khách còn chưa lau, ăn xong, cô lau nhé!”

“Được.”

“Tắm xong, cô dọn dẹp phòng tắm nhé!”

“Được.”

“Lát nữa tôi nấu chè để ăn đêm, cô nhớ múc ra rồi bưng đến cho tôi nhé!”

“Tại sao tôi phải bưng cho anh?...” Cô nàng cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

“Bởi vì cô muốn hòa giải với tôi.”

Một lúc sau, Giả Thược đành gật đầu: “Được...”

Động tác của Chân Lãng rất linh hoạt, vừa nấu canh lại vừa xào thức ăn, thỉnh thoảng còn ngó qua chỗ nồi cơm điện.

Giả Thược cầm chiếc chổi, nhìn những động tác như nước chảy mây trôi của Chân Lãng, không hiểu sao cùng một việc mà khi vào tay cô lại trở nên khó khăn vô chừng.

Từ nhỏ đến lớn, dường như cô chưa từng nhìn thấy Chân Lãng phải cố gắng học điều gì, tại sao hắn làm việc gì cũng dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có thiên tài?

“Rau!” Chân Lãng đưa bàn tay tới trước mặt cô, chỉ về phía những cọng rau cải đang trôi nổi trong bồn rửa.

Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại sau cơn trầm tư, vội vã đưa tay vớt những cọng rau cải trong bồn rửa, bỏ vào rổ. Những giọt nước tí tách chảy xuống, làm ướt hết quần áo của Chân Lãng.

Chân Lãng ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Giả Thược đang chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn nồi khoai tây kho thịt đang sôi ùng ục với vẻ thèm thuồng vô hạn, không kìm được thè lưỡi liếm mép.

Anh khẽ cười, lắc nhẹ rổ rau mấy cái cho ráo nước: “Muốn giảng hòa thì mau lau sàn đi!”

Vứt cây chổi qua một bên, Giả Thược ra sức lau khô vũng nước trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhìn nhìn ngó ngó, như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Đến lúc ăn cơm, cô nàng còn ngoan ngoãn xới hai bát, đưa một bát tới tận tay Chân Lãng, từ đầu bữa đến cuối bữa, lúc nào cũng cười rạng rỡ.

Giả Thược không thể không thừa nhận, thức ăn Chân Lãng nấu rất hợp khẩu vị của cô, cho tới khi đã ăn no kềnh, ngồi dựa lưng vào ghế, cô vẫn thấy thòm thèm.

“Muốn giảng hòa phải không, đến lúc rửa bát rồi...”

Câu nói này lập tức chấm dứt sự nhàn nhã của Giả Thược. Cô chậm rãi đứng dậy, chạy ngay vào bếp.

“Xoảng...”

“Cạch...”

“Rào...”

Đủ các loại âm thanh hỗn tạp không ngừng vang lên, Chân Lãng ngồi dựa lưng vào sofa, cười nhàn nhạt, thản nhiên nhìn bóng người đang không ngừng nhảy nhót trong căn bếp thỉnh thoảng còn nghe thấy tiêng kêu la thất thanh.

Một cái đầu rụt rè thò ra từ trong bếp: “Này, bác sĩ thú y...”

Động tác quen thuộc của Chân Lãng lại xuất hiện, lông mày nhướng cao, ánh mắt trở nên sâu xa vô hạn.

Giả Thược nuốt nước miếng, cười ngô nghê nói: “Hì hì, bát vỡ gần hết rồi, để ngày mai tôi rửa được không?”

Cô rón rén bước ra ngoài, rất tự giác cầm cây lau nhà, không đợi Chân Lãng mở miệng đã nói trước: “Tôi đi lau nhà đây.”

Trong gian phòng khách rộng lớn, một bóng người chạy từ đằng đông qua đằng tây, trong tay cầm cây lau nhà, ngâm nga một bài hát vui vẻ, sau đó lại chạy từ đằng tây qua đằng đông, trong phòng khách ngập tràn sức sống.

“Rắc...”

“Úi chao...”

Ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc qua phía đó, bàn tay đưa lên che miệng một cách rất tự nhiên, nhưng khóe mắt giật giật đã bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Giả Thược đáng thương cầm theo cái cán của cây lau nhà đã gãy làm đôi chạy đến: “Tôi… Ngày mai tôi sẽ mua cái mới đền anh, sàn nhà ngày mai vẫn là tôi lau.”

Chân Lãng đứng dậy, đi quan sát ngay bên cạnh cô: “Tôi đi tắm đây.”

“Để tôi cọ rửa bồn tắm!” Không đợi Chân Lãng lên tiếng Giả Thược đã chạy thẳng vào phòng tắm như một cơn gió lốc. Tiếng nước chảy rào rào, Chân Lãng đành xuống sofa.

“Rầm!”

“Cạch!”

“Ối!”

Lại một loạt những âm thanh tựa như phản ứng dây chuyền vang ra từ trong phòng tắm, Chân Lãng đưa tay chống cằm, bình tĩnh chờ đợi.

Cô nàng ướt sũng từ trong phòng tắm chạy ra, tóc dính vào trán, ống tay áo còn đang nhỏ nước. Cô nàng đang cầm thứ gì đó trông như là đầu vòi hoa sen, miệng vẫn cười toe toét: “Hì hì, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi chỉ muốn rửa sạch cái bồn tắm, kết quả là... hì hì, tự nhiên nó lại rơi xuống.”

“Ngày mai tôi sẽ đi mua!” Cô gần như không cho Chân Lãng có thời gian để mở miệng, lập tức vứt thứ trong tay vào thùng rác. Chẳng bao lâu sau, bên cạnh thùng rác đã có thêm một đống đồ hư hỏng.

Rồi cô nàng tràn trề sức sống đó lại cầm một quả táo lên, đưa tới trước mặt Chân Lãng: “Bồn tắm tôi đã rửa sạch rồi, vẫn có thể dùng được đấy, anh ăn táo trước đã nhé? Có cần tôi gọt giúp không?”

Lần này có người đã nhanh tay hơn, cầm ngay lấy con dao gọt hoa quả: “Để tự tôi gọt!”

“Vậy tôi đi múc chè cho anh nhé!”

Chân Lãng tắm rửa xong xuôi, từ trong phòng tắm bước ra thì Giả Thược liền bưng ngay một bát chè đến, hấp háy đôi mắt to tròn vẻ lấy lòng, trông hệt một chú cún đáng yêu: “Chè nguội rồi đấy, anh uống đi!”

Chân Lãng đưa tay đón lấy bát chè, cảm thấy chè trong bát còn âm ấm, rất thích hợp để uống. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong của Giả Thược, anh chầm chậm uống hết bát chè trong tay, khóe miệng luôn mỉm cười.

Có điều nụ cười ấy không kéo dài được bao lâu, nửa tiếng sau, bụng anh đột nhiên quặn thắt từng cơn, đau đớn vô cùng. Chân Lãng lẳng lặng đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Ngay trong khoảnh khắc cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, nụ cười giả dối trên khuôn mặt Giả Thược cũng biến mất, thay vào đó là một vẻ đắc chí và sảng khoái vô cùng khi âm mưu vừa thành công.

Day day cánh tay đau nhức, cô cười nhăn răng nhìn những món đồ hư hỏng chất đống cạnh thùng rác, ánh mắt càng rạng rỡ.

Tung lọ thuốc nhỏ trong tay lên rồi đón lấy, Giả Thược vừa ngâm nga hát vừa bước về phòng mình, rồi dùng chân đóng cửa phòng lại, nhảy lên giường.

Dám sai phái cô làm việc ư? Xem ngày mai hắn có xổ cả ruột ra không.

Vậy là buổi xem mặt ngày mai sẽ không ai có thể bám theo cô được nữa rồi. Sao Chổi ai là sao Chổi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi anh rồi!

Với cảm giác sảng khoái, thoải mái, lại nghe tiếng xả nước rào rào liên tục vang lên trong nhà vệ sinh, Giả Thược dần chìm vào giấc ngủ, miệng cứ ngoác ra cho đến tận sáng hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện