Chương 43: Quyết định quan trọng
Tác: sau đây là một vài lời nói để giới thiệu một tác phẩm.
Mong mọi người ủng hộ cho tác phẩm, và nhớ vote nữa nhé. kazuokyosuke là tác giả của bộ này cũng như là người yêu của tác đó, mong các bạn đọc ủng hộ cho người yêu của tác. Do đây không phải thể loại isekai nên ít bạn đọc lắm nhưng truyện cũng khá hay và là tác phẩm đầu tay của cô ấy nên mọi người ủng hộ cô ấy nha. Tác cám ơn mọi người rất nhiều.
Giờ thì tới lúc đọc truyện của tác rồi. Và cám ơn các bạn đã đọc truyện của tác.
___________________________________
Bọn tôi đang ngồi ăn tối bên trong chiếc lều của tôi, và tối nay sẽ có một chuyện hệ trọng xảy ra ở đây. Đó chính là việc tôi sẽ nói về mình với Seria, không biết em ấy sẽ trả lời thế nào nữa đây.
"Seria nè, em có muốn biết về anh không? "
"Ể, tất nhiên là em muốn rồi. Nhưng mà biết về cái gì ạ? "(Seria)
"Quá khứ của anh, xuất thân của anh. Cũng như mấy thứ khác. "
"Vâng, em muốn nghe ạ. "(Seria)
"Vậy em im lặng cho anh kể nhé? "
Seria gật đầu, tôi liếc cô nàng kia thì họ cũng gật đầu, chắc là lần này tôi sẽ phải độc thoại đây.
"Anh, à không, bọn anh không phải là người của thế giới này. "
"Ể, anh nói đùa... phải... không? "(Seria)
"Seria, anh biết điều này khó tin nhưng đây là sự thật. Bọn anh là những người du hành qua các thế giới. "
"Vậy có nghĩa là mọi người sẽ rời đi nữa ư? "(Seria)
"Ùm, đúng thế. Nhưng do anh đã lỡ 'làm với em' và em cũng đã uống một lọ thuốc do Mia đưa nên anh phải hỏi em rằng. Em có muốn đi với bọn anh không? "
"Lọ thuốc màu xanh nước kia ư. Em tưởng Mia nói đó là thuốc giảm đau nên em mới uống. "(Seria)
"Xin lỗi Seria, đó là thuốc gia tăng sức mạnh lẫn tuổi tác chứ không phải thuốc giảm đau đâu. Xin lỗi vì đã nói dối em. "(Mia)
"Vậy là chị nói xạo ư. Cơ mà gia tăng tuổi tác nghĩa là sao ạ? "(Seria)
"Có nghĩa là em sẽ có nhiều thời gian sống hơn người bình thường. Nếu đúng như anh nghĩ thì em có thể sống thêm 300 năm nữa. "
"Tức là em sẽ thấy gia đình em, bạn bè, mọi người ra đi trước em ư? "(Seria)
"Nếu em không đi với anh thì... đúng vậy... "Tôi lảng mắt đi chỗ khác.
Mặc dù tôi hi vọng rằng em ấy đồng ý đi với tôi. Cơ mà đâu thể dễ dàng như thế được vì em ấy còn có gia đình ở đây. Trong khi Mia và Lili thì không và tôi là người thân duy nhất nên họ mới đồng ý đi với tôi. Đang suy nghĩ dở dang thì một tiếng *ting* đã kéo tôi về thực tại. Vì biết chắc là thần cai trị nên tôi thọc tay vào lấy đồ ra xem thôi.
{Gửi Jonathan
Đây là thuốc giúp cho cô bé kia trở về bình thường, sức mạnh, tuổi tác sẽ trở về như ban đầu và mất các skill. Nếu cô bé không chịu đi với cậu thì cậu hãy đưa thứ này cho cô bé. Đây là thuốc một lần nên nếu cô bé đồng ý đi với cậu thì nó sẽ tự biến mất và sẽ không thể nào có lại dù có đổi ý. À mà nói luôn rằng thuốc này cũng giúp hồi phục lại màng trinh của cô bé. Do dân quý tộc khá quan tâm đến vấn đề này nên ta mới cho thêm chức năng này, vậy nhé. Từ thần cai trị.}
Sao thần cai trị luôn gửi cho mình những thứ này đúng lúc vl thế nhỉ. Cơ mà thần cai trị đúng là biết cách giúp mình thật, nếu có cơ hội thì mình nên cám ơn bà ấy.
"Thần cai trị lại gửi thêm thứ gì hả Raito? "(Lili)
"À ừ đúng vậy. Ngài ấy gửi cho anh một lọ thuốc giúp cho Seria trở về bình thường, cũng như hồi phục lại màng trinh luôn. "Tôi vừa nói vừa móc chai thuốc ra.
Nó là một chai thuốc có màu cam nhạt và phát sáng lấp lánh, sao chai thuốc nào mà thần gửi đều có thể phát sáng hết thế, đúng là một điều thần bí.
"Đây... Đây là thuốc khiến em trở lại bình thường ư? "Seria hỏi với đôi mắt mở to.
"Ừ đúng vậy. Theo thần cai trị nói thì thứ này chỉ có một thôi, nếu như em đồng ý đi với anh thì nó sẽ tự động biến mất. Còn nếu không thì em sẽ uống thuốc này và anh sẽ đưa em về nhà công tước. "
"Vậy... Vậy anh có thể cho em thời gian suy nghĩ không ạ? "(Seria)
"Tất nhiên rồi. Hôm nay em cứ suy nghĩ ở căn phòng còn lại đi, còn bọn anh sẽ ngủ ở phòng như cũ. Em có thể tận dụng buổi tối để nghĩ hoặc dậy sớm để nghĩ cũng được. "
Nói xong tôi đưa chai thuốc cho em ấy rồi về phòng luôn. Tôi cảm thấy khá là nhiều áp lực từ việc này. Chắc sau không nên chơi dại nữa, mà tối nay thì chẳng có đánh đêm gì cả, chỉ ngủ thôi. Vì họ cũng như tôi, đều đang cảm thấy nặng trong lòng.
_________chuyển cảnh___________
POV Seria
Hiện tại tôi đang ngồi một mình trong căn phòng còn lại của cái lều. Anh Raito để tôi một mình để có thể tịnh tâm suy nghĩ về những gì anh ấy đã đề cập đến trong bữa tối hôm nay.
Thật sự rằng tôi rất bất ngờ với việc anh ấy không phải người của thế giới này. Tuy nhiên truyện tôi ngạc nhiên hơn đó là anh ấy có quen biết với thần cai trị. Theo tôi nhớ các lời truyền giáo thì thần cai trị còn cao hơn các vị thần cai quản nữa. Không biết thân phận của anh ấy là như thế nào nhỉ.
À mà không, lạc đề rồi. Tôi thì thật sự là có yêu anh Raito đấy cơ mà bảo tôi lựa chọn giữa tình yêu và gia đình thì tôi biết chọn thế nào...
Mặc dù anh ấy là ân nhân cứu mạng cũng như người đã thấy hết cơ thể của mình nhưng gia đình, cha mẹ là người có công sinh ra mình mà, làm sao mà tôi có thể chọn được chứ.
Khi tôi đang phân vân thì tự nhiên đâu ra có một tiếng *ting* phát ra, tôi liền quay xung quanh để tìm nhưng lại không có gì cả. Không biết là tại sao nhưng linh tính lại mách bảo rằng tôi nên nhìn vào bảng trạng thái của bản thân.
Thế là tôi gọi bảng trạng thái và thứ tôi thấy làm tôi khá thất kinh, vì tuổi của tôi là 20, và ở đằng sau có giới hạn là 380 năm. Tiếp theo là các chỉ số, chúng đều thuộc siêu đẳng chứ không thể nào của tôi trước đây được. Rồi đến các kĩ năng, tôi có thông hiểu ngôn ngữ, rồi có cả kho vô hạn nữa. Có cả kĩ năng vô niệm rồi các kĩ năng hồi phục mà trước đây tôi không thể nào có được. Cơ mà khi tôi để ý vào mục kho vô hạn thì nó nhấp nháy như có gì đó, thế là tôi chỉ tay vào và một lá thư đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không. Tôi cầm lấy và đọc thì là...
{Gửi Linlot Seria
Chắc bây giờ cô đang thắc mắc ta là ai phải không. Ta chính là thần cai trị đây~ (tác: desu~ ấy). Ta là người đã cho cô thuốc đấy, vì ta nghĩ cô sẽ đồng ý đồng hành với cậu ấy nên mới gửi cho Mia mà không nghĩ nhiều. Xin lỗi nhé, nên khi biết cô bất ngờ về việc Raito là người thế giới khác thì ta mới biết là mình đã gửi nhầm thứ, và ta đã bắt chồng ta làm lại một lọ thuốc mới cho cô đấy. À ta lan man hơi nhiều rồi, ta gửi bức thư này xuống để khuyên cô rằng cô nên đi theo Raito, mặc dù cha mẹ cô có công sinh ra cô nhưng khi họ cần họ vẫn sẽ đánh đổi cô để có thể yên ổn, phải chứ. Còn Raito thì cậu ấy sẽ luôn quan tâm, bảo vệ cho cô dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa. Cậu ấy có tính cách khá giống với chồng ta trừ việc cậu ấy không bố láo như chồng của ta thôi. Cậu ấy là một người tốt, nhưng đây chỉ là một lời khuyên thôi nên nếu cô vẫn muốn về với cha mẹ cô thì ta cũng không cản, sau này có đau khổ thì cô ráng chịu nhé. Từ thần cai trị.}
Thật sự thì những gì ngài ấy viết cũng khá đúng. Gia đình tôi là quý tộc nên không biết khi nào sẽ có chuyện xảy ra. Và nếu có gia tộc nào đó hay thậm chí hoàng tộc muốn kết hôn với tôi và để có thể giữ được cái chức quý tộc thì họ chắc chắn sẽ làm. Nhưng anh Raito thì không như vậy, mặc dù hôm nay anh ấy cho tôi chiến đấu hơi khắc nghiệt nhưng tôi hiểu rằng đây là cho bản thân tôi, sau này không phải lúc nào anh ấy cũng ở bên cạnh tôi để bảo vệ tôi nên tôi phải biết cách tự bảo vệ mình. Nếu so ra thì anh Raito rất quan tâm đến tôi ấy chứ.
Vả lại khi ở hoàng cung anh Raito đã trợ giúp cũng như cứu mạng đức vua rồi, nên cha tôi mới đồng ý cho tôi theo anh ấy, và tôi cũng được hoàng tộc chứng nhận rằng tôi là vợ của anh Raito rồi, vậy thì cớ gì tôi lại phải phân vân cơ chứ.
Tôi quyết định rồi, tôi sẽ theo anh ấy. Tôi không muốn mất một người luôn lo và suy nghĩ cho tôi như vậy.
Cám ơn ngài rất nhiều, thần cai trị. Vì nhờ ngài đã giúp tôi có được câu trả lời thoả đáng. Mà thôi, tôi cũng suy nghĩ khá lâu rồi nên chắc phải ngủ để mai có sức để tăng cấp cũng như trả lời cho anh Raito nữa. Cơ mà bây giờ để ý lại thì tôi không thấy chai thuốc đâu nữa, mà thôi tôi cũng không cần nó nên cứ kệ đi.
_________chuyển cảnh___________
POV Main
Umm~ tôi vươn tay và mở mắt ra, quả là một giấc ngủ sâu luôn rất tốt sau nhiều chuyện nhỉ. Tôi lắc tay để kích hoạt cái đồng hồ, đây là đồ của một thế giới phát triển về công nghệ là chủ yếu. Cái đồng hồ này có hai chế độ, một là nhìn như những chiếc đồng hồ khác, hai là chế độ 3 chiều. Chế độ 3 chiều thì nó sẽ xuất một cửa sổ từ đồng hồ và lơ lửng như bảng trạng thái vậy, cơ mà cái này ai cũng có thể nhìn được hết chứ không được bảo mật như bảng trạng thái. Lắc tay nhẹ là có thể kích hoạt chế độ này rồi, và bây giờ là 6 giờ 45 phút.
Tôi nhẹ nhàng tách khỏi hai người đang nằm kế bên tôi đây và đi ra ngoài. Tất nhiên là tôi đã mặc đồ chỉnh tề rồi, tôi mặc một chiếc áo dài tay màu xanh dương nhạt, mặc cái quần tây màu đen và đôi giày da chuyên dùng để đi đường dài giống như mấy đôi dày tây với tông màu đen, nếu bạn thắc mắc thì đây là đôi giày tôi tự tạo ra đấy và để nó hợp với màu áo nên tôi nghĩ vậy cũng ổn.
Sửa soạn xong thì tôi tiến đến bếp để nấu bữa sáng. Hôm nay tôi làm bánh sandwich vì thứ này có thể làm nhanh cũng như có thể ăn khi nguội, nó rất tiện lợi. Tôi xắt mỏng thịt orc rồi chiên trên chảo, còn rau thì tôi lấy rau sà lách bẻ mảng và luộc trong nước nóng 30 giây. Mọi thứ xong thì tôi cho vào bánh và trưng bày.
Khi đang làm thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi liền quay lại xem thì đó là Seria. Cô nàng đã mặc đồ gọn gàng, không lẽ bọn tôi phải từ biệt tại đây ư.
"A... Anh Raito nè... "(Seria)
"Được mà, anh hiểu rồi. Bọn anh sẽ dẫn em về thành của công công tước. "Tôi nói với giọng buồn rầu.
"Ể... Không phải... Anh muốn đưa em về nhà sao? "Seria hoảng hốt.
"Ể, thế không phải em muốn nhờ anh hộ tống em về sao? "Tôi hỏi khi nghiêng đầu.
"Không có. Em đã quyết định rằng sẽ du hành với anh, anh Raito. "Seria vừa nói vừa đỏ mặt.
"Vậy là do anh hiểu lầm hả? Do anh thấy em ăn mặc rất chỉnh tề từ sáng sớm nên mới nghĩ thế. Anh xin lỗi. "Tôi vừa nói vừa đi lại ôm Seria.
"Do em hồi hộp quá nên em dậy hơi sớm, không biết làm gì và khi em mặc đồ chỉnh trang thì nghe thấy có tiếng phát ra từ nhà bếp nên em mới đi ra. "(Seria)
"Hai người mới sáng ra đã ôm ấp nhau rồi nhỉ, có còn chỗ cho em không đấy. "Lili bám vào tôi từ đằng sau và nói.
"Cả em nữa. "Mia chạy lại ôm tôi luôn.
"Tất nhiên rồi. Anh yêu cả ba người như nhau mà. Chúng ta ăn sáng thôi. "
"Vângg~."(cả ba)
Sau đó chúng tôi bắt đầu bữa sáng với một tâm trạng rất vui vẻ và hạnh phúc.
Bình luận truyện