Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 42



Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Chạng vạng, Tạ Dư trở về Bùi công quán sau khi bồi Bùi Thế Ân tới trường đua ngựa, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay Bùi Thế Ân cưỡi ngựa thắng, nhóm thuộc hạ đều có thưởng, Tạ Dư hứng khởi cầm tiền mới nhận được chạy ra Bùi công quán, đến tiệm bánh mua một hộp bánh kem hạt dẻ, mang về gác xép.

Đêm đó sau khi Cố Mính nói với cậu, sẽ ra ngoài thuê căn khác, cứ tạm thời ở lại Thượng Hải rồi tính tiếp nhưng bị Tạ Dư ngăn cản.

"Tớ làm việc cho Bùi tiên sinh, ở Bùi công quán có chỗ ăn ở nên nếu có thời gian tớ sẽ ghé chơi, tiền trọ cũng đã nộp ba tháng, cậu cứ ở đây đi."

Rồi cậu dọn đồ tới Bùi công quán, tầm ba bốn ngày thì tới một lần.

Cố Mính mấy ngày rảnh rỗi không có việc gì làm bèn mua mấy tờ báo về nghiên cứu, xem như nắm bắt được thủ đoạn của các cánh nhà báo ở Thượng Hải.

Lúc Tạ Dư tới, ở trên bàn trên giường chỗ nào cũng có tờ báo lung tung, dùng viết đỏ đánh dấu một số chỗ, có bài châm chọc một vị tiến sĩ, có hai nhà văn khác đấu đá nhau trên báo, ngoài ra còn những lời bình về tình hình chính trị hiện nay.

"A Mính, nếu cậu buồn chán quá thì tớ dẫn cậu ra ngoài chơi chút?"

Cố Mính nhận bánh hạt dẻ Tạ Dư mang tới, pha hail y trà ăn với bánh kem: "Tuy không có trà ngon nhưng ăn bánh kem phải uống trà để bớt ngấy, đành cố uống vậy." Cô lấy dao cắt bánh ra, trả lời Tạ Dư: "Thôi bỏ đi, kể từ lần mặt bị phun đầy máu ở phòng khiêu vũ là mình cảm thấy ở ngoài loạn xạ, mình vẫn nên ở nhà thì hơn!"

Nhiều ngày nay cô gặp ác mộng, thường xuyên bừng tỉnh vì mơ thấy hiện trường nổ súng, sờ mặt mình, cảm nhận làn da mịn màng dưới đầu ngón tay mà không phải máu người sền sệt nong nóng, mới tỉnh táo hoàn toàn.

Có lẽ cô đã từng có một chút thiên chân, luôn cảm thấy đây không phải là thế giới thật, nhưng từ khi chính mắt chứng kiến hiện trường nổ súng đó, mặt còn bị dính đầy máu, rốt cuộc thì cô không thể không thừa nhận thế giới hiện thực tàn khốc.

Chỉ là đó giờ cô khinh bỉ việc bộc lộ sự mềm yếu của mình cho người khác, nói chuyện với Tạ Dư vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ: "A Dư, Thượng Hải thường có mấy vụ bắn súng này lắm hả? Mình thấy Dung Thành vậy mà còn yên bình hơn."

Tạ Dư cũng mới đến không lâu, nhưng xét về nghề nghiệp đặc thù của cậu, đi theo lăn lộn với đám lưu manh, đôi khi cũng được chứng kiến trường hợp đầu rơi máu chảy, người bình thường mười năm cũng chưa chắc được thấ, ca múa ở Thượng Hải nhìn thì hoa lệ lộng lẫy nhưng mặt tối lại âm u, cậu cũng sớm biết được, càng muốn dặn dò cô phòng bị: "So với Dung Thành thì Thượng Hải càng phồn hoa, đồng nghĩa là càng loạn. Thành phố rộng lớn có nhiều người nước ngoài, thế lực rắc rối, không chỉ là người Trung Quốc, những nước khác cũng có, tần suất án mạng cũng cao theo. Cậu không muốn là ngoài thì càng tốt. Còn nếu muốn đi chơi thì chờ tớ tới dẫn cậu đi."

Bề ngoại của cô quá mức ngoan hiền, lỡ ra ngoài bị tên lưu manh nào đó bám đuôi theo thì mệt.

Cố Mính cắn một miếng bánh, thỏa mãn híp mắt, nghe không lọt tai lời dặn của cậu mà lại đi khén bánh ngọt: "Ăn ngon thật! A Dư, đồ ăn ở Thượng Hải hình như còn ngon hơn ở Dung Thành nữa."

Sau ngọn lửa lý tưởng cháy bỏng bị dập tắt, Cô Mính còn tưởng mình phải ăn để lấp đầy cuộc sống, quãng đời còn lại chỉ có ăn và uống.

Nào biết lại ngoài ý muốn, trong mơ màng về Dung Thành.

"Chắc vậy... Sẽ không làm cậu thất vọng đâu." Tạ Dư buồn cười nhìn cô, chầm chậm đưa bàn tay vào túi, chạm tới cái đồng hồ quả quýt lạnh lẽo, vuốt hoa văn bên ngoài nó, rốt cuộc hạ quyết tâm lấy đồng hồ ra trước mặt cô.

Cố Mính còn nghĩ cậu muốn cho mình cái đồng hồ nên vội từ chối: "Đồ này nhìn đắt thế nên mình không lấy. A Dư, cậu thường ở ngoài chạy ngược xuôi, cần có cái đồng hồ để xem thời gian chứ, cho mình làm gì?" Ánh mắt dừng trên đồng hồ, lập tức thấy cái hoa văn nhìn quen quen.

Cô liền lại gần nhìn cho kỹ: "... Cái này hình như mình thấy ở đâu rồi." Bỗng nhớ ra, Phùng Cù cũng có một cái khắc hoa văn y hệt.

Tạ Dư không muốn gạt cô, với lại đối với cô đây có thể là tin tốt.

"Phùng Cù cho tớ làm quà gặp mặt."

Cố Mính hết hồn nhảy dựng, phản ứng đầu tiền là lục tìm súng, ném toàn bộ báo trên giường: "Phùng Cù tới? Cậu muốn chết hả? Hắn tìm tới cửa rồi mà cậu còn bánh với chả kem. Cậu bị đần hả?"

Tạ Dư vội đứng dậy ngăn lại, nắm vai cô: "A Mính đừng gấp, Phùng Cù có việc nên rời Thượng Hải rồi. Hắn nhờ Đại ca Bùi hỗ trợ tìm tung tích của cậu. Chỉ là hắn không có ảnh của cậu nên nói là sẽ đưa tới sau. Đại ca Bùi đồng ý rồi."

Cố Mính thở dài nhẹ nhóm, nhớ lại lúc cô còn ở phủ Thiếu soái, một tấm ảnh cũng không có, mà cô bình thường không thích chụp hình, ngay cả ảnh tốt nghiệp còn chưa chụp nữa là.

Chung quy thì một ngày nào đó cô cũng phải nổi lên tranh chấp với Phùng Cù, nhưng không phải bây giờ, ít nhất là lúc cô đã tích lũy được thực lực, thẳng lưng trước mặt hắn, bình đẳng nói chuyện.

"Không có thì tốt." Cô ngồi xổm xuống nhặt lại những tờ báo hồi nãy ném lung tung.

Tạ Dư ợn cùng cô, trong lòng xót xa khi thấy bộ hàng hoảng sợ của cô khi nghe tên Phùng Cù, âm thầm quyết định phải nhanh chóng mạnh mẽ lên.

"A Mính cậu đừng sợ, bất cứ lúc nào, tớ đều sẽ ở bên cậu."

Mỗi lần Cố Mính nghe cậu nói vậy đều có cảm giác bất lực, cảm thấy mấy người mà hãm sâu vào tình yêu rồi rất đáng thương, dễ bị che mắt, chân dung của người yêu mà cũng không nhận rõ.

Tạ Dư như thế, Phùng Cù cũng vậy.

Như thái độ của cô đối với Phùng Cù, biết bản thân trong lòng hắn chỉ là một con chim hoàng yến mà thôi, nhưng Tạ Dư thì khác, cô không muốn dùng thái độ như thế đối xử với Tạ Dư.

Tạ Dư đối với Cố thiên kim là thật lòng thật dạ.

Cô vội chuyển đề tài: "A Dư, mình lên kế hoạch viết báo, hy vọng chủ biên Bá Nhạc của Thượng Hải báo xã có thể phát hiện ra tài năng của mình."

"A Mính, thì ra cậu còn có thể viết báo?"

Nhắc tới chuyện này, tâm trạng Cố Mính cũng nhẹ nhõm, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Cậu nghe qua danh Dung Thành công tử chưa?"

Tạ Dư: "Có nghe. Lúc trước cậu có dạy tớ đọc chữ, rảnh rỗi tớ cũng mua báo đọc, gặp vài từ hơi lạ nên chờ cậu dạy tiếp. Có đoạn thời gian Dung Thành công tử rất nổi danh. Tớ từng đọc bài của anh ta, cảm thấy... rất có đạo lý."

Cố Mính cười nhẹ: "Cảm ơn vì đã khen!"

Tạ Dư đần mặt ra: "Cậu... cậu... Dung Thành công tử?"

Giữ bí mật rất khó nhưng nói ra bí mật lại nhẹ nhàng.

Tạ Dư là người đáng tin cậy của Cố thiên kim, Cố Mính càng yên tâm về cậu, tuy trong tương lai cậu có thể tàn nhẫn cay đọc nhưng mà bây giờ cậu vẫn là một chàng trai si tình với Cố thiên kim thôi.

"Đúng vậy, nhìn không giống sao?"

Cô ngồi khoanh chân trên sàn, kể lại sinh động việc Dung Thành công tử, khiến Tạ Dư cười không ngừng: "A Mính, cậu cũng thật nghịch! Chỉ là vị Chu công tử kia ỷ thế làm việc ác, không ngờ cuối cùng rơi vào cảnh xấu hổ như thế!"

Từ nhỏ cậu không có nhà, ăn biết bao nhiêu khổ, ít nhiều bị người khác khinh thường, chỉ có duy nhất Cố Mính chưa bao giờ có thái độ đó, không cần cậu lấy lòng nịnh nọt, chỉ cần cậu đối xử với cô thật lòng là được.

"A Mính, cậu viết đi, tớ làm độc giả trung thành của cậu!"

Cố Mính đứng dậy, trong một căn phòng nhỏ, rất có cảm giác tay chỉ giang sơn: "Yên tâm, chờ sau này mình nổi tiếng, nhất định tự tay ký tên tặng cậu!" Cô hi hi ha ha cười, như là đang chơi trò chơi, còn chơi rất vui nữa.

— Chỉ là dựa vào một chút từ ngữ để kiếm ăn thôi.

❀❀❀❀❀


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện