Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 7



“Lưu đội trưởng.”

Nặc Nhất Nhất và Tô Tô cùng nhau đứng lên, Lưu đội trưởng xuất thân từ hình cảnh, tinh thần rất cao, trong ánh mắt mang theo một loại ánh sáng sắc bén, hơn nữa xem như học trưởng của hai người, đối nhân xử thế cùng ăn nói đều là loại hình Nặc Nhất Nhất sùng bái.

Lưu đội trưởng vuốt tóc: “Thế nào, có quen không?”

Nặc Nhất Nhất đỏ mặt, gật đầu: “Cảm ơn Lưu đội trưởng, rất thích.”

Hàn Nại ở bên cạnh một mực thờ ơ lạnh nhạt nhìn chằm chằm khuôn mặt Nặc Nhất Nhất nửa ngày, quay đầu đi.

“Được rồi, Nhất Nhất, tôi đến là muốn nói cho cô biết ý của lãnh đạo.” Lưu đội trưởng cười híp mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn hắn gật đầu.

“Vụ án này không phải rất nghiêm trọng sao? Bên cạnh Hàn tổng mặc dù có vệ sĩ, nhưng đều là nam, cho nên trong cục muốn để cô đi…”

Lưu đội trưởng không nói tiếp, Nặc Nhất Nhất cũng nghe rõ, nụ cười còn chưa kịp rút đi cứ như vậy đong cứ ở trêи mặt, A Khôn thấy Nặc Nhất Nhất dáng vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày. Hắn xem như đã theo tiểu thư nhiều năm, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám có loại phản ứng này đối với cô, trách không được tiểu thư phải dùng thủ đoạn đem Nặc Nhất Nhất điều đến bên cạnh, sợ là lòng tự trọng bị tổn thương nên muốn đòi lại đi.

Khuôn mặt khổ qua của Nặc Nhất Nhất chọc cười đội trưởng Lưu, biết hắn biết tính tình của cô, tuy rằng trẻ con một chút, nhưng là phân rõ nặng nhẹ.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, tất cả mọi người về nghỉ ngơi một chút.”

Nghe đội trưởng Lưu nói như vậy, Nặc Nhất Nhất nhịn không được bĩu môi len lén nhìn Hàn Nại, mệnh lệnh của cục là phá án, nhưng đội trưởng Lưu một câu về vụ án cũng không nói, trái lại để cho bọn họ nghỉ ngơi, vừa nhìn chính là bên trong có huyền cơ, lớn nhất có thể là bản thân Hàn tổng không muốn phá án, nên cứng rắn ép xuống, nhưng cứ như vậy, bọn họ bận rộn mấy ngày nay rốt cuộc là uổng phí sao?

Trong lúc nhất thời Nặc Nhất Nhất cũng có chút buồn bực, nhưng tổng tài người ta dù sao cũng là tổng tài, cô cũng không tiện nói cái gì.

Cảnh đội rút lui, Hàn Nại cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, nhưng biểu tình vẫn không nhu hòa, hai tay ôm trước ngực. Nặc Nhất Nhất cũng nháy mắt nhìn cô, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

“Muốn hỏi cái gì, hỏi.”

Thanh âm trầm thấp mơ hồ lộ ra khó chịu của Hàn tổng, Nặc Nhất Nhất đã hiểu, nhưng cô vốn là đối với phá án cùng công việc có một loại chấp nhất như “bệnh”, việc này cô nếu cô không tìm hiểu được đến cùng, cô sẽ bị nghẹn chết.

Nhưng lời này bảo cô nên thế nào nói ra miệng?

Nặc Nhất Nhất nhìn ánh mắt của Hàn Nại, Hàn Nại cười nhạt: “Cô không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi. Cô là đang hoài nghi tôi cái gì?”

Nặc Nhất Nhất thấy Hàn tổng cũng đã nói như vậy, cô thật sự nếu không nói thì cũng quá miễn cưỡng quá uất ức rồi, cô thở dài nói: “Hàn tổng, là chuyện tình cảm sao?”

Hàn Nại dùng khóe mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất một phen, Nặc Nhất Nhất bị ánh mắt của cô đông lạnh, không dám lên tiếng, nửa ngày, Hàn tổng nhàn nhạt nói: “Cô biết quá nhiều.”

Nặc Nhất Nhất: “……”

* * * * * * * *

Nặc Nhất Nhất bị câu thoại kinh điển “Cô biết quá nhiều” Của Hàn Nại đóng băng, nhưng lời muốn hỏi cũng kết băng lui ngược lại, Nặc Nhất Nhất chưa từng nhìn thấy một nữ nhân khí tràng mạnh mẻ như vậy, mãi cho đến lúc cùng Hàn Nại trở về nhà, trong lòng cô còn đang suy nghĩ thân phận chân thật của Hàn Nại. Cô ta thật chỉ là con gái của tổng tài Ma Huy thôi sao? Vì sao trêи người của cô ta có lúc sẽ tản ra loại khí tràng cường đại lại khó hiểu này, làm cho người ta không tự chủ có cảm giác áp bách. Hàn Nại giờ này khắc này tựa như một điều bí ẩn, quấn quýt trong lòng Nặc Nhất Nhất.

Nhà của Hàn tổng rất lớn, đây là điều Nặc Nhất Nhất đã đoán trước, mà khi cô hào hứng mở ra tủ lạnh lớn, lại bị sự trống rỗng bên trong làm đau tim. Có cần đơn giản như vậy hay không?

Hàn Nại bởi vì lời nói vừa rồi của Nặc Nhất Nhất vẫn không muốn phản ứng cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, không tình cảm gì mà nói: “Cô muốn ăn cái gì thì tự mình làm.”

Ngụ ý chính là bất kể cô muốn ăn uống vui chơi thế nào, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn Hàn Nại, nhịn không được liếc mắt một cái. Tự làm thì tự làm, cô là nữ đầu bếp nổi danh a.

Hàn Nại đối với cái liếc mắt trắng trợn của Nặc Nhất Nhất vừa bực mình vừa buồn cười, thế nào, hiện tại không sợ cô ta nữa?

Nặc Nhất Nhất ngay tại chỗ lấy tài liệu, từ trong tủ lạnh lấy ra một phần cơm trắng duy nhất, quan sát một phen, Nặc cảnh quan có chút kinh ngạc, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cơm trắng đóng gói. Hàn tổng này…… Là có bao nhiêu bận rộn, ngay cả cơm trắng cũng phải mua sẵn? Thực sự là không biết yêu quý thân thể, Nặc Nhất Nhất lắc đầu, vén tay áo lên bắt đầu làm món sở trường, cơm chiên trứng.

Hàn Nại một mực ở trong phòng sách xem tài liệu, trong nhà vẫn luôn chỉ có một mình cô, bất thình lình có thêm một người nấu cơm đến muôi chảo thau chậu tiếng vang tận trời, Nặc cảnh quan còn không vừa nấu vừa ca hát, nàng nhíu chặt mi tâm, cảm thấy bản thân tự tìm thêm phiền phức.

Hạt cơm trong suốt tách nhau, mỗi một hạt đều bọc trứng gà vàng óng ánh, phía trêи thêm một ít hành lá vừa đẹp mắt lại vừa dinh dưỡng, Nặc Nhất Nhất đến cuối cùng bỏ thêm một muỗng lớn xì dầu, một phần cơm chiên xì dầu thơm ngào ngạt nhanh chóng ra chảo, ngửi vào hương thơm câu người, Nặc Nhất Nhất đang bưng ra bên ngoài, thì Hàn Nại bước ra.

…….

Thấy Hàn Nại tóc dài phất phới, một thân áo ngủ tơ tằm màu trắng, Nặc cảnh quan nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, thiếu chút nữa đã đánh rơi đĩa cơm xuống đất.

“A, làm ồn cô? Thật ngại quá.”

Hàn Nại xụ mặt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút xấu hổ, trước đây cô nhìn Hàn tổng cô ta luôn luôn chính trang hoặc là mặc váy dài xinh đẹp, mặc áo ngủ như vậy cả người khí thế của thấp đi một ít, thoạt nhìn không lãnh đạm như trước, nhưng tóc dài tùy ý tản ra cùng xương quai xanh lộ ra một khoảng lớn, lại làm cho cả người Hàn Nại tăng thêm phong tình không kể xiết, mị hoặc nhân tâm.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại không có ý muốn phản ứng cô, liền đem cơm chiên bưng đến trêи bàn, cô liếc mắt nhìn Hàn Nại, nhìn cô ta không nháy một cái nhìn mình chằm chằm chiên cơm của cô, biết chắc là đĩa cơm 'nghèo hèn' này không vào được pháp nhãn của Hàn tổng. Nặc Nhất Nhất ho khan một tiếng, đi vào phòng tắm.

Chờ Nặc cảnh quan rửa tay xong hoan hoan hỉ hỉ đi ra ăn cơm chiên , thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngây ngẩn cả người.

Ở giữa bàn ăn, Hàn tổng hai chân bắt chéo lên nhau, một tay cầm đũa, tóc dài phiêu động, da thịt trắng noản làm cho người ta có xung động muốn vuốt ve, cô ta đang nghiêm túc thưởng thức cơm chiên, trêи mặt khó có được hiện lên một tia hưởng thụ. Biểu tình kia, phong thái kia, khiến Nặc Nhất Nhất chợt cảm thấy tựa hồ đang xem quảng cáo.

Hàn Nại sớm đã thấy Nặc Nhất Nhất đi ra, cũng đem dáng vẻ trương miệng ngây ngốc của cô thu hết vào đáy mắt, cô nhịn không được khẽ cong khóe môi, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất: “Ngại quá, Nặc cảnh quan.”

Nói xong, cô buông đôi đũa, mang theo một tia chế nhạo nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất có chứng ưa sạch, từ ngày đầu tiên hai người quen biết Hàn tổng cũng cảm giác được. Ban đầu là lúc cùng Lưu Bạch Ngọc ăn cơm chung, Nặc Nhất Nhất một lần lại một lần lau muỗng đũa, sau đó bất cứ lúc nào nhìn thấy cô, cảnh phục đều giống như mới phát, ngăn nắp sạch sẽ, tỏa hương thơm ngát. Mà cô mới vừa bận rộn xong, nếu là người bình thường thì việc đầu tiên sẽ là nhanh chóng ăn cơm, nhưng Nặc Nhất Nhất lại lựa chọn đi rửa tay trước, như vậy vừa nhìn, không chỉ có ưa sạch, mà còn là chứng ưa sạch rất nghiêm trọng.

Hàn tổng lâng lâng bước đi, để lại một nụ cười xấu xa, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm cơm chiên trước mắt, nuốt ngụm nước miếng.

Ngồi trong phòng xem tài liệu, trêи mặt của Hàn Nại luôn luôn mang theo nụ cười, cô nghĩ đến lúc đó Nặc Nhất Nhất nhìn cô vô cùng kinh ngạc cùng vẻ mặt bất khả tư nghị thì đã cảm thấy buồn cười. Hết lần này tới lần khác ngày mai còn có hội nghị quan trọng cần chuẩn bị, Hàn Nại xoa trán, đứng dậy đi ra ngoài, muốn pha một ly cà phê nâng cao tinh thần.

Bước chân khẽ như mèo, cho dù là ở nhà, ưu nhã cùng cao quý của Hàn Nại vẫn không giảm xuống nửa phần, khi cô bưng ly vào bếp cô thấy Nặc Nhất Nhất đang thu dọn chén đĩa. Mà trong đĩa, làm gì còn có bóng dáng của cơm chiên, đã được ăn sạch sẻ.

“Muốn uống cà phê phải không? Tôi đã đun nước rồi, hay là uống trà đi, cà phê uống nhiều sẽ khó ngủ.”

Nặc Nhất Nhất vẫn ngâm nga như trước, hiển nhiên tâm tình không tệ. Hàn Nại nhìn cô, nhìn chằm chằm cái đĩa rồi mấp máy môi. Sở dĩ nàng không mở miệng là không xác định Nặc Nhất Nhất rốt cuộc đã ăn hết cơm hay là đã đem đổ đi.

Nặc Nhất Nhất nâng tay lau mồ hôi trán, cười híp mắt nói: “Cơm chiên có hơi mặn đi? Nhưng chỉnh thể cũng rất tốt, tôi cảm thấy, cô là thích ăn, ngày mai tôi sẽ chiên cho cô”

“Cô….”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất muốn nói lại thôi, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn nàng: “Ân?”

“Không có việc gì.”

Hàn Nại nghiêng đầu không nói chuyện, chứng cuồng công việc nhà của Nặc Nhất Nhất lại nổi lên, rửa chén đũa xong, cô cầm lấy một ly sữa đã uống một nửa trêи bàn: “Ai uống vậy?”

Hàn Nại suy nghĩ một chút, nhướng mày: “A Khôn uống.”

Cô nhíu nhíu mày, “phịch” một tiếng, không hề nghĩ ngợi Nặc Nhất Nhất liền trực tiếp đem ly ném vào thùng rác, ném xong, cô lại đến vòi nước rửa tay lần. Hàn Nại nở nụ cười, cô tựa vào cửa, mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất: “Nặc cảnh quan, cô có chứng ưa sạch?”

“Ách……” Nặc Nhất Nhất xoay người nhìn Hàn Nại, trong tay Hàn Nại xoắn một lọn tóc, nhìn cô, trong mắt mang theo một tia tình tố nói không rõ là gì, giọng nói cũng ấm áp hơn. Nặc Nhất Nhất mặt đỏ lên, lại bật người quay đầu đi: “Có một chút, có thể là giống mẹ tôi.”

“Nga~.” Hàn tổng kéo dài giọng nói, Nặc Nhất Nhất lấy đây làm kết thúc đề tài, cô đang cúi đầu muốn lau khô cái đĩa, Hàn tổng không nhanh không chậm ném ra một vấn đề sắc bén.

“Vậy vì sao cô lại ăn cơm thừa của tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện