Ôm Một Cái Nha!

Chương 19-2



Lên xe, cô cũng không hỏi Tần Việt muốn đưa mình đi nơi nào, con đường còn có lá ngô đồng rụng, lít nha lít nhít đứng thẳng ở hai bên đường, nhìn qua như là một phong cảnh khác. Tối hôm qua Trì Bối ngủ rất được, nên bây giờ có tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì vẫn là ngày làm việc nên không bị kẹt xe trên đường, chỉ ngẫu nhiên gặp được một hai cái đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại một lúc.

Tần Việt là người lái xe rất chuyên chú, hai người trên cơ bản đều không nói gì.

Nhìn mệt rồi, Trì Bối cúi đầu lấy điện thoại ra chơi.

Cô không có bạn bè gì, nói chuyện phiếm cũng chỉ với ba vị bạn cùng phòng và chị gái cô, ngược lại thật ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của của Tôn Hân Nhiên. Hai người bọn cô tách ra làm điều tra nghiên cứu, Tôn Hân Nhiên đi cũng là một thành phố ở phía nam, nhưng cách thành phố này của bọn họ khá xa.

Cô ấy kỳ thật rất ít nhắn tin cho Trì Bối, ngẫu nhiên mới có một hai tin.

Buổi chiều thứ sáu khi nhận được tin tức, Tôn Hân Nhiên tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với Trì Bối. Có thể cùng Tần Việt một tổ, xác thật đã làm không ít người hâm mộ. Tuy nhiên Trì Bối không quá để ý, loại chuyện này lại không phải tự mình có thể quyết định. Ngoài lúc về sau cô yêu cầu hợp lại thành tổ nhỏ với Tần Việt ra thì ban đầu cô thật sự hoàn toàn không biết.

Và điều này…… Tôn Hân Nhiên tỏ vẻ tò mò vô hạn với Tần Việt.

Tôn Hân Nhiên: [ Trì Bối, mấy người điều tra nghiên cứu thế nào rồi, nghe nói Tần tổng còn đi đại học S diễn thuyết, thật hâm mộ em có thể đi nghe a. ]

Tôn Hân Nhiên: [ Hôm nay có phải bọn em được nghỉ ngơi không? Chị thấy bọn Đại Trần nhắn tin, nói hôm nay Tần tổng cho mọi người ở đấy nghỉ ngơi, em đang làm cái gì đấy. ]

Trì Bối suy nghĩ một lát, cúi đầu trả lời: [ Em cũng đã nghe qua diễn thuyết của Tần tổng trước kia, nếu chị cảm thấy hứng thú về sau anh ấy diễn thuyết có thể tiếp tục nghe một chút. Hôm nay đúng thật là tự do hoạt động, em chuẩn bị đi ra ngoài chơi. ]

Tôn Hân Nhiên: [ A, thật sự hâm mộ, Tần tổng cũng thật tốt quá đi, cảm giác cùng một tổ với Tần tổng thật có phúc lợi tốt. ]

Trì Bối: [ Đúng là tốt, anh ấy không áp bức nhân viên. ]

Tôn Hân Nhiên: [ Chị không thích tổ trưởng ở chỗ chị, thật dong dài, hơn nữa mỗi ngày đều bắt bọn chị điều tra nghiên cứu đến buổi tối mới được về, buổi sáng ngày hôm sau là phải dậy. ]

Trì Bối: [ Tiếp tục kiên trì kiên trì, còn có mấy ngày là về rồi. ]

Tôn Hân Nhiên: [ Phải thế rồi, miễn cưỡng vậy, trở về nói nhiều hơn về việc của Tần tổng? ]

Trì Bối nhìn tin nhắn cuối cùng kia, tự nhiên đã nhận ra một tia không thích hợp. Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở một bên kia, khi người này mặt mày chuyên chú, mí mắt hơi rũ nhìn mặt đường, lông mi…… dài làm Trì Bối muốn trở về đo lông mi của mình, đường cong hàm dưới của anh trơn tru, hơi hơi giương lên, sườn mặt nhìn qua thanh tuyển đến làm người ta mê muội, cũng khó trách…… để nhiều người cảm thấy hứng thú với anh.

"Làm sao vậy?"

Trì Bối lắc đầu: "Không có việc gì, còn chưa tới sao?"

Tần Việt nhìn: "Nhanh, mười phút nữa."

"À." Trì Bối lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đang nhìn đến biển báo giao thông chỉ hướng nào đó, cười.

"Anh dẫn tôi tới nơi này, xác định hôm nay không làm việc sao?"

Tần Việt mang cô đến là công viên giải trí trứ danh của thành phố S, chủ đề công viên giải trí này ở thành phố S vô cùng nổi danh, lại là nơi mỗi người đến nơi đây du lịch đều sẽ muốn đi, quá phù hợp với tâm của mọi thiếu nữ. Bên trong có dự án du ngoạn gì đó, còn có một ít tiêu chí kiến trúc đều lộ ra khí hồng phấn.

Trì Bối tuy rằng là nữ học khoa học tự nhiên, nhưng đối với loại đồ hợp với tâm thiếu nữ này vẫn là không có sức chống cự được như cũ.

Tần Việt hơi cong khóe miệng, liếc xéo cô: "Yên tâm chơi."

Hai người xuống xe, lúc trước Tần Việt đã mua vé cho nên hai người cũng không cần xếp hàng mà vào luôn.

Công viên giải trí mặc dù là thời gian làm việc nhưng người cũng rất nhiều, một ít trò đứng đầu đều hàng dài người xếp hàng. Trì Bối với Tần Việt ghé vào cùng nhau nhìn trò mà mình cảm thấy hứng thú, kỳ thật cô muốn ngay lập tức tiến vào trải nghiệm trải nghiệm, cô cảm thấy bóng bay trong công viên này đều rất đẹp, đi vào là muốn mua.

Cô quay đầu lại nhìn vài lần, Tần Việt cong cong khóe miệng cười: "Muốn?"

Trì Bối hơi xấu hổ gật gật đầu: "Muốn."

Tần Việt mua cho.

Mi mắt cô cong cong mà cười, trong ánh mắt đều là ý cười.

"Cảm ơn."

Tần Việt nhìn nụ cười trên mặt cô, ánh mắt trầm trầm: "Thích như vậy?"

"Thích a."

Trì Bối là người có tính cách tương đối mâu thuẫn, đồ thiếu nữ thích cô cũng thích, nhưng trên thực tế tính cách lại tương đối tùy tiện, nên nói như thế nào đây…… thỉnh thoảng như là nam sinh, nhưng trên thực tế vẫn là một tiểu nữ sinh. Đối với đáng yêu, hồng nhạt, còn có một ít thứ dễ thương đều yêu thích không buông tay.

Hai người ở bên trong xếp hàng chơi các trò chơi, Trì Bối không đi khiêu chiến những trò có yêu cầu cao độ, cảm thấy không quá thích hợp. Cùng Tần Việt xếp hàng chơi một số trò chơi đơn giản được khen ngợi cũng đã đến chạng vạng.

Lúc chạng vạng hoàng hôn còn rất đẹp, mặt trời bắt đầu hắt nắng và hoàng hôn đỏ cam chiếu sáng, đem cả hình dáng con người đều phác hoạ thật nhu hòa. Trì Bối nhìn Tần Việt xếp hàng mua trà sữa cách đó không xa mà run rẩy.

Một loại cảm xúc nói không nên lời, ban đầu nghe được Tần Việt nói muốn theo đuổi mình, cô tưởng là một trò đùa, nhưng hiện tại có thể thấy——

Tần Việt đang làm chuyện này rất nghiêm túc rất nghiêm túc.

Đi chơi an bài mọi mặt chu đáo, tuyệt đối không cần mình lo lắng nửa phần.

Tần Việt đứng ở bên kia xếp hàng, còn có không ít cô gái trộm nhìn anh, lại nhỏ giọng nghị luận, trên mặt tràn đầy biểu cảm nhảy nhót. Trì Bối dùng đầu ngón chân cũng biết các cô đang nói cái gì, đại khái là khen Tần Việt lớn lên đẹp vân vân linh tinh.

Cô đứng ở tại chỗ nghĩ nghĩ, đi qua bên chỗ Tần Việt, đứng ở bên cạnh anh.

Đáy lòng…… Có chút ngầm chọc chọc ghen tuông lan tràn.

"Không nghỉ ngơi?" Tần Việt kinh ngạc nhìn cô: "Có mệt không?"

Cô bắt đầu nói chân đau, Tần Việt để cô ngồi ở bên cạnh.

Trì Bối nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Tôi đi xếp hàng, anh qua bên kia nghỉ ngơi đi." Cô chỉ vào một bên ít người.

Tần Việt nhướng mày, "Chắc chắn"

"Chắc chắn a." Trì Bối lẩm bẩm, dùng mũi giày chạm chạm mũi giày của anh, bám vào bên tai anh nói: "Anh có chút quá được hoan nghênh."

Cô tương đối trực tiếp, có cái gì muốn là trực tiếp biểu đạt ra để Tần Việt biết rõ.

Tần Việt hơi sững sờ, đột nhiên ghé mắt nhìn người phía sau với bên cạnh mình, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, cử chỉ thân mật sờ sờ đầu cô, cười hỏi: "Có phải ngốc hay không."

Trì Bối hừ một tiếng: "Tôi mới không ngốc."

Tần Việt cười, khom lưng dựa vào bên tai cô nói: "Còn nhớ rõ lời của anh lần trước không?"

"Cái gì."

"Em hỏi anh đang nhìn cái gì."

Trì Bối ngẩn ra, nghĩ tới. Ngay lúc đó cô thật sự không nghĩ nhiều về câu nói kia, nhưng hiện tại biết ý của Tần Việt, cô đột nhiên hiểu ra anh vì sao lại nói câu kia.

Lúc ấy cô giống như cũng là nói cho Tần Việt tất cả mọi người đều đang nhìn anh kìa, kết quả Tần Việt nói, tôi đang nhìn cô.

Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy anh biểu đạt ý vô cùng rõ ràng.

Trì Bối nghĩ, tay đã bị Tần Việt cầm lấy, bàn tay anh to bao lấy tay nhỏ của cô, từ chỗ lòng bàn tay để cô cảm thụ được cảm giác an toàn từ anh, tim Trì Bối cũng bang bang nhảy lên theo…… Cái kiểu nhảy lên này, là chỉ vì người đàn ông trước mắt này.

Trái tim cô triệt để rối loạn -

Sau khi mua trà sữa xong hai người rời đi, Trì Bối không đói bụng, bọn họ đã ăn chút gì lúc đi chơi cho nên hiện tại chỉ chờ bữa tiệc pháo hoa cuối cùng của công viên giải trí.

Hai người đi đến nơi có nhiều người tới nên có chút chen chúc.

Tìm vị trí đứng xong, Trì Bối uống trà sữa, uống được hai ngụm, cô đột nhiên ngửa đầu nhìn Tần Việt hỏi: "Uống trà sữa không?"

Đuôi lông mày Tần Việt dương lên, ý vị thâm trường mà nhìn cô, không nói chuyện. Nhưng ý kia rất rõ ràng ——

Ly trà sữa kia chỉ có một ống hút, nếu Tần Việt nói muốn uống, hai người phải dùng chung ống hút, cũng tương đương với…… coi như hôn môi gián tiếp.

Tối hôm qua Tần Việt hôn vào sau tai cô, nhưng lúc ấy tình huống bất đồng, lúc ấy cũng không khống chế được, nhưng hiện tại, giống như là Trì Bối đang mời. Anh biết Trì Bối gan lớn, cũng biết cô luôn là vô ý thức chọc người.

"Xác định muốn anh uống?"

Trì Bối chớp chớp mắt, làm bộ nghe cái gì cũng không hiểu: "Không muốn uống à."

Cô cười: "Tôi đây uống."

Cô cầm trà sữa vừa định muốn đưa lên miệng mình, Tần Việt cúi đầu, giơ trà sữa trong tay cô lên miệng uống.

Trì Bối hoảng hốt một giây, theo bản năng hỏi: "Có ngon không?"

Tần Việt nhìn cô, duỗi tay chụp cái ót của cô mà hôn cô, đưa hơn phân nửa trà sữa ngọt và béo ngậy vào trong miệng cô, đôi môi hai người kề nhau…… trong miệng tất cả đều là vị ngọt của trà sữa.

Tần Việt hôn không lâu, đẩy trà sữa vào miệng cô xong thì rời ra, anh cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, liếm liếm môi, tiếng nói hơi khàn: "Ngọt không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện