Ôn Thôn Nương Tử
Chương 32
Ánh dương ấm áp
không biết buồn vắt ngang bầu trời, nhưng vì sao lại cảm thấy lạnh như
vậy? Là bởi vì mùa thu đến, là do những chiếc lá xanh ố vàng héo tàn kia sao? Cho nên mới cảm thấy tiêu điều?
Lâm Văn Hiên rời đi, không cho bọn họ bất kỳ đáp án nào, cứ như vậy mang theo vẻ mặt phức tạp đi vào gian phòng của Quan Ức Đồng. Để lại nhóm người Tô Tích Nhân còn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, mỗi người đều có phỏng đoán riêng.
Hắn nhất định là người làm tổn thương Quan Ức Đồng…
Dường như là từ lần đầu tiên nhìn thấy, Đan Ty Tuấn đã xác định.
Vẻ mặt phức tạp như thế, có sự đau đớn khó có thể nói rõ, có hối hận vô hạn, đáy mắt thâm thúy còn cất giấu tình cảm sâu sắc…
Hắn yêu nàng, cũng là hắn tổn thương nàng, hơn nữa còn tổn thương sâu như thế, sâu đến vỡ nát trái tim…
Đều là nam nhân, hắn hiểu tâm tình của Lâm Văn Hiên. Cũng giống như trước kia hắn làm cho Tích Nhân khổ sở, thật hy vọng Lâm Văn Hiên và Quan Ức Đồng cuối cùng có thể giống như hắn và Tích Nhân, tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước, lại chân tình với nhau.
Mỉm cười nhìn Tô Tích Nhân, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Văn Hiên rời đi. Đối mặt với tình hình như thế, Tích Nhân rất nghi hoặc, thật bối rối, biểu ca nàng luôn luôn rất tin tưởng lại tổn thương một nữ tử yếu ớt như thế?
Tô Tích Nhân nhìn bóng dáng biểu ca rời đi, nghĩ tới vẻ mặt phức tạp nan giải mới vừa rồi của hắn, trong lòng mơ hồ đoán ra quan hệ của hắn cùng với Quan Ức Đồng, nhưng mà biểu ca thật đã thương tổn nàng ấy sao? Vẻ thống khổ rõ ràng như vậy, bi ai như vậy, hắn thật đã thương tổn Quan Ức Đồng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, tưởng tượng đến vẻ mặt đau khổ của Quan Ức Đồng, nàng thật sự không muốn tin người tổn thương Quan Ức Đồng chính là biểu ca.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia chính là người đó sao?” Phỉ Thúy nhíu lông mày nhìn Lâm Văn Hiên rời đi, không thể tin được. Không thể nào, biểu thiếu gia sao có thể là người như vậy được? Nhưng mà, nhưng mà vẻ mặt mới vừa rồi của hắn… Aiz, thật rối loạn. Tình yêu thật đúng là phiền toái mà!
“…”
Tô Tích Nhân không nói gì, phải nói như thế nào đây? Tình yêu vốn không thể nói lý, bất kể như thế nào nàng cũng tin tưởng biểu ca không phải là người tàn nhẫn như vậy, có lẽ chuyện tổn thương Quan Ức Đồng, biểu ca cũng là bất đắc dĩ, có lẽ khi tổn thương Quan Ức Đồng, biểu ca cũng đau, đau không ít hơn so với nàng ấy, chẳng qua là… chỉ có thể mong bọn họ đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa, nàng tự đáy lòng hy vọng có thể nhìn bọn họ được giải thoát khỏi đau khổ, nhận được hạnh phúc.
“Nhìn vẻ mặt Lâm công tử như vậy, không thể sai được.” Vu Phong hơi trầm ngâm, “Bất quá, ta tin Lâm công tử có lẽ có nỗi khổ tâm riêng.” Trên mặt hắn bi ai như vậy, đến người bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng thay.
“Đúng vậy.” Phỉ Thúy liều mạng gật đầu, “Biểu thiếu gia nhất định là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hắn tốt như vậy làm sao có thể cố ý thương tổn người khác được.”
Tô Tích Nhân mỉm cười, đúng vậy, biểu ca chắc là sẽ không cố ý thương tổn người ta, trong đó nhất định có hiểu lầm.
Nghĩ như vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Lâm Văn Hiên và Quan Ức Đồng cũng rất xứng đôi, thật sự không hy vọng bọn họ sẽ mang theo thương tổn và tiếc nuối đến hết đời.
Không biết bọn họ đã nói gì với nhau rồi?
Đôi mi thanh tú lại chau lên, lỡ như Ức Đồng không tha thứ cho biểu ca thì làm sao bây giờ?
Đan Ty Tuấn đứng bên cạnh nhìn Tô Tích Nhân chăm chú, khi nàng nhăn lông mày, hắn liền biết nàng đang suy nghĩ gì.
Mỉm cười, Tích Nhân thiện lương như vậy thật là khả ái.
“Hay là chúng ta nhanh chân đến xem biểu thiếu gia thế nào đi?” Phỉ Thúy mở to mắt nhìn tiểu thư, nhớ tới vẻ mặt Quan cô nương và biểu thiếu gia, nàng có chút lo lắng, lỡ như bọn họ lại làm tổn thương nhau lần nữa thì làm sao bây giờ?
“Chúng ta?” Tô Tích Nhân nghi ngờ hỏi, “Chúng ta đi có được không?” Tình cảm dù sao cũng là chuyện riêng của hai người, bọn họ đi xem hình như không thích hợp.
“Đi đi.” Đan Ty Tuấn mở miệng, hắn nhìn ra Tô Tích Nhân thật ra thì rất lo lắng, mà hắn cũng không hy vọng nàng lo lắng, khổ sở.
“Tuấn?” Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn Đan Ty Tuấn, Tuấn không phải là luôn luôn không quan tâm đến chuyện của người khác sao, giờ lại làm sao vậy?
“Đi thôi.”
Đan Ty Tuấn chỉ mỉm cười, ôm lấy Tô Tích Nhân đi tới. Còn Vu Phong và Phỉ Thúy tự nhiên cũng đi theo phía sau.
[Bên trong phòng]
Không khí vẫn nặng nề như cũ, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi bên cửa sổ.
Quan Ức Đồng lạnh lùng nhìn Lâm Văn Hiên, trái tim cũng đang đập một cách đau đớn.
Lâm Văn Hiên thống khổ đưa mắt nhìn Quan Ức Đồng, đôi môi khẽ động nhưng không cách nào nói ra lời.
Hai người nhìn nhau, nhớ lại từng ký ức tốt đẹp, từng ký ức đau đớn, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào cứu vãn sao?
“Cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên, hai người hoàn hồn. Quan Ức Đồng bước qua Lâm Văn Hiên, mở cửa.
“Chúng ta có thể vào không?” Nhóm người Đan Ty Tuấn xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi.
Chần chờ chốc lát, Quan Ức Đồng vẫn mở cửa ra.
“Biểu ca…” Tô Tích Nhân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Văn Hiên, có chút thương tâm, có chút không đành lòng.
“Biểu ca?” Quan Ức Đồng ngơ ngác nhìn Tô Tích Nhân, nét mặt của nàng cũng kinh ngạc như khi Vu Phong nghe thấy lúc trước. Người cứu mình lại là biểu muội của người tổn thương mình, đây là trời cao đang đùa giỡn nàng sao?
“Đúng vậy.” Tô Tích Nhân gật đầu, “Quan cô nương, mặc dù ta không biết cô và biểu ca đã xảy ra chuyện gì? Nhưng xin cô cho biểu ca một cơ hội giải thích, ta tin tưởng biểu ca, hai người có lẽ có chút hiểu lầm.” Nàng chân thành nhìn Quan Ức Đồng, hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.
“Hiểu lầm?” Quan Ức Đồng đột nhiên nở nụ cười, “Ha ha ha… Tổn thương ta sâu sắc như thế, lại nói là ta hiểu lầm?”
Quan Ức Đồng cười làm rung động mọi người, nàng cười lên rất đẹp, nhưng cũng sầu thảm cực kỳ, tựu như trái tim bị roi quất vào…
Hắn thật sự đã tổn thương nàng sâu sắc như vậy sao?
Ánh mắt của mọi người rơi xuống trên người Lâm Văn Hiên, ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn nhìn Quan Ức Đồng, thống khổ dưới đáy mắt cuồn cuộn, bi thương trầm mặc.
“Đồng nhi…” Lâm Văn Hiên cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn vang lên trong phòng, ánh mắt đau đớn, hối hận, bi thương chưa từng dời khỏi người Quan Ức Đồng nửa phần.
Lâm Văn Hiên gọi một tiếng “Đồng nhi” khiến cho Quan Ức Đồng run lên, đáy mắt lạnh lùng vô ý hiện lên vẻ đau xót.
“Ta biết nàng sẽ không tha thứ ta, ta cũng không yêu cầu sự tha thứ xa vời của nàng như vậy.” Lâm Văn Hiên nhìn Quan Ức Đồng lạnh lùng cười khổ, “Ai bảo ta tổn thương nàng sâu sắc như thế cơ chứ?”
“Ngươi nói xong chưa?” Quan Ức Đồng cự tuyệt Lâm Văn Hiên, càng nói chỉ càng làm mình lúng túng hơn, thống khổ hơn mà thôi.
Ánh mắt Lâm Văn Hiên càng ảm đạm, ngay cả nghe lời mình nói nàng cũng không chịu sao?
“Ta không muốn giải thích cái gì cho bản thân, chẳng qua là để nàng bị thương tổn không rõ ràng như vậy, đối với nàng là không công bằng.”
Quả nhiên có ẩn tình, nhóm người Tô Tích Nhân lẳng lặng đứng ở một bên nhìn xem.
“Thương tổn ta còn có nguyên nhân sao?” Quan Ức Đồng lại một trận cười, “Ta đã làm sai cái gì sao?”
“Không phải là nàng.” Lâm Văn Hiên vẫy cánh tay, “Là lỗi của ta, ta không nên tin lầm người.”
“Tin lầm người?”
“Còn nhớ rõ trước kia không? Nàng luôn đi ra ngoài mà lại không chịu nói cho ta biết nàng muốn đi đâu, muốn làm chuyện gì?” Lâm Văn Hiên nhớ lại khoảng thời gian kia, tim không khỏi co rút đau đớn, “Ta rất lo lắng, cho nên ta cho Cúc nhi đi theo nàng.”
“Sau đó thì sao?” Quan Ức Đồng hỏi, mặc dù ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ít ra đã chịu nghe Lâm Văn Hiên, khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó, Cúc nhi nói nàng ở chung một chỗ với một nam tử trẻ tuổi.” Nhớ lại lúc nghe được câu này, hắn kích động bao nhiêu.
“Cho nên, ngươi không tin ta?” Quan Ức Đồng có chút lạnh nhạt nhìn nam nhân mình từng yêu, hắn không tin tưởng mình như vậy. Tim, càng đau đớn.
“Dĩ nhiên không phải.” Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, “Ta không tin điều đó, cho nên muốn cùng Cúc nhi đi tìm nàng.”
“Tìm ta?” Quan Ức Đồng nhíu mày, “Tại sao ta lại không có ấn tượng?”
“Bởi vì nàng bị hôn mê.” Lâm Văn Hiên vạch trần đáp án, Quan Ức Đồng và nhóm người Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta cũng là sau này mới biết được.” Lâm Văn Hiên cười khổ, “Lúc ấy, ta cùng Cúc nhi tìm được nàng, nhưng nhìn thấy nàng đưa lưng về phía chúng ta, ôm lấy một nam tử trẻ tuổi, lúc ấy ta tức giận căm phẫn, hận không thể xông vào, nhưng Cúc nhi chặn ta lại.”
“Cho nên sau đó ngươi cứ như vậy mà muốn trả đũa ta?” Quan Ức Đồng không thể tin được nhìn hắn.
“Cúc nhi là ai? Nàng tại sao muốn làm như vậy?” Tô Tích Nhân hỏi.
“Cúc nhi là tỳ nữ của phủ.” Lâm Văn Hiên trả lời, “Nàng nhận bạc của thiên kim Lý phủ, muốn phá hỏng chuyện của ta và Ức Đồng.”
“Chính là thiên kim Lý phủ vẫn luôn quấn lấy biểu ca đó sao?” Tô Tích Nhân chớp mắt mấy cái, không thể nào, nữ nhân kia rốt cuộc đã đeo theo biểu ca bao nhiêu năm rồi.
“Ừ.” Lâm Văn Hiên lại cười khổ, hối hận lẽ ra ban đầu không nên ra tay cứu nàng ta, ngược lại làm cho nàng ta cứ quấn lấy mình, phá hỏng chuyện giữa mình và Đồng nhi.
…
Một bầu không khí im lặng, sự tình không ngờ lại là như vậy.
Lâm Văn Hiên rời đi, không cho bọn họ bất kỳ đáp án nào, cứ như vậy mang theo vẻ mặt phức tạp đi vào gian phòng của Quan Ức Đồng. Để lại nhóm người Tô Tích Nhân còn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, mỗi người đều có phỏng đoán riêng.
Hắn nhất định là người làm tổn thương Quan Ức Đồng…
Dường như là từ lần đầu tiên nhìn thấy, Đan Ty Tuấn đã xác định.
Vẻ mặt phức tạp như thế, có sự đau đớn khó có thể nói rõ, có hối hận vô hạn, đáy mắt thâm thúy còn cất giấu tình cảm sâu sắc…
Hắn yêu nàng, cũng là hắn tổn thương nàng, hơn nữa còn tổn thương sâu như thế, sâu đến vỡ nát trái tim…
Đều là nam nhân, hắn hiểu tâm tình của Lâm Văn Hiên. Cũng giống như trước kia hắn làm cho Tích Nhân khổ sở, thật hy vọng Lâm Văn Hiên và Quan Ức Đồng cuối cùng có thể giống như hắn và Tích Nhân, tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước, lại chân tình với nhau.
Mỉm cười nhìn Tô Tích Nhân, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Văn Hiên rời đi. Đối mặt với tình hình như thế, Tích Nhân rất nghi hoặc, thật bối rối, biểu ca nàng luôn luôn rất tin tưởng lại tổn thương một nữ tử yếu ớt như thế?
Tô Tích Nhân nhìn bóng dáng biểu ca rời đi, nghĩ tới vẻ mặt phức tạp nan giải mới vừa rồi của hắn, trong lòng mơ hồ đoán ra quan hệ của hắn cùng với Quan Ức Đồng, nhưng mà biểu ca thật đã thương tổn nàng ấy sao? Vẻ thống khổ rõ ràng như vậy, bi ai như vậy, hắn thật đã thương tổn Quan Ức Đồng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, tưởng tượng đến vẻ mặt đau khổ của Quan Ức Đồng, nàng thật sự không muốn tin người tổn thương Quan Ức Đồng chính là biểu ca.
“Tiểu thư, biểu thiếu gia chính là người đó sao?” Phỉ Thúy nhíu lông mày nhìn Lâm Văn Hiên rời đi, không thể tin được. Không thể nào, biểu thiếu gia sao có thể là người như vậy được? Nhưng mà, nhưng mà vẻ mặt mới vừa rồi của hắn… Aiz, thật rối loạn. Tình yêu thật đúng là phiền toái mà!
“…”
Tô Tích Nhân không nói gì, phải nói như thế nào đây? Tình yêu vốn không thể nói lý, bất kể như thế nào nàng cũng tin tưởng biểu ca không phải là người tàn nhẫn như vậy, có lẽ chuyện tổn thương Quan Ức Đồng, biểu ca cũng là bất đắc dĩ, có lẽ khi tổn thương Quan Ức Đồng, biểu ca cũng đau, đau không ít hơn so với nàng ấy, chẳng qua là… chỉ có thể mong bọn họ đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa, nàng tự đáy lòng hy vọng có thể nhìn bọn họ được giải thoát khỏi đau khổ, nhận được hạnh phúc.
“Nhìn vẻ mặt Lâm công tử như vậy, không thể sai được.” Vu Phong hơi trầm ngâm, “Bất quá, ta tin Lâm công tử có lẽ có nỗi khổ tâm riêng.” Trên mặt hắn bi ai như vậy, đến người bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng thay.
“Đúng vậy.” Phỉ Thúy liều mạng gật đầu, “Biểu thiếu gia nhất định là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hắn tốt như vậy làm sao có thể cố ý thương tổn người khác được.”
Tô Tích Nhân mỉm cười, đúng vậy, biểu ca chắc là sẽ không cố ý thương tổn người ta, trong đó nhất định có hiểu lầm.
Nghĩ như vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Lâm Văn Hiên và Quan Ức Đồng cũng rất xứng đôi, thật sự không hy vọng bọn họ sẽ mang theo thương tổn và tiếc nuối đến hết đời.
Không biết bọn họ đã nói gì với nhau rồi?
Đôi mi thanh tú lại chau lên, lỡ như Ức Đồng không tha thứ cho biểu ca thì làm sao bây giờ?
Đan Ty Tuấn đứng bên cạnh nhìn Tô Tích Nhân chăm chú, khi nàng nhăn lông mày, hắn liền biết nàng đang suy nghĩ gì.
Mỉm cười, Tích Nhân thiện lương như vậy thật là khả ái.
“Hay là chúng ta nhanh chân đến xem biểu thiếu gia thế nào đi?” Phỉ Thúy mở to mắt nhìn tiểu thư, nhớ tới vẻ mặt Quan cô nương và biểu thiếu gia, nàng có chút lo lắng, lỡ như bọn họ lại làm tổn thương nhau lần nữa thì làm sao bây giờ?
“Chúng ta?” Tô Tích Nhân nghi ngờ hỏi, “Chúng ta đi có được không?” Tình cảm dù sao cũng là chuyện riêng của hai người, bọn họ đi xem hình như không thích hợp.
“Đi đi.” Đan Ty Tuấn mở miệng, hắn nhìn ra Tô Tích Nhân thật ra thì rất lo lắng, mà hắn cũng không hy vọng nàng lo lắng, khổ sở.
“Tuấn?” Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn Đan Ty Tuấn, Tuấn không phải là luôn luôn không quan tâm đến chuyện của người khác sao, giờ lại làm sao vậy?
“Đi thôi.”
Đan Ty Tuấn chỉ mỉm cười, ôm lấy Tô Tích Nhân đi tới. Còn Vu Phong và Phỉ Thúy tự nhiên cũng đi theo phía sau.
[Bên trong phòng]
Không khí vẫn nặng nề như cũ, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi bên cửa sổ.
Quan Ức Đồng lạnh lùng nhìn Lâm Văn Hiên, trái tim cũng đang đập một cách đau đớn.
Lâm Văn Hiên thống khổ đưa mắt nhìn Quan Ức Đồng, đôi môi khẽ động nhưng không cách nào nói ra lời.
Hai người nhìn nhau, nhớ lại từng ký ức tốt đẹp, từng ký ức đau đớn, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào cứu vãn sao?
“Cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên, hai người hoàn hồn. Quan Ức Đồng bước qua Lâm Văn Hiên, mở cửa.
“Chúng ta có thể vào không?” Nhóm người Đan Ty Tuấn xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi.
Chần chờ chốc lát, Quan Ức Đồng vẫn mở cửa ra.
“Biểu ca…” Tô Tích Nhân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Văn Hiên, có chút thương tâm, có chút không đành lòng.
“Biểu ca?” Quan Ức Đồng ngơ ngác nhìn Tô Tích Nhân, nét mặt của nàng cũng kinh ngạc như khi Vu Phong nghe thấy lúc trước. Người cứu mình lại là biểu muội của người tổn thương mình, đây là trời cao đang đùa giỡn nàng sao?
“Đúng vậy.” Tô Tích Nhân gật đầu, “Quan cô nương, mặc dù ta không biết cô và biểu ca đã xảy ra chuyện gì? Nhưng xin cô cho biểu ca một cơ hội giải thích, ta tin tưởng biểu ca, hai người có lẽ có chút hiểu lầm.” Nàng chân thành nhìn Quan Ức Đồng, hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.
“Hiểu lầm?” Quan Ức Đồng đột nhiên nở nụ cười, “Ha ha ha… Tổn thương ta sâu sắc như thế, lại nói là ta hiểu lầm?”
Quan Ức Đồng cười làm rung động mọi người, nàng cười lên rất đẹp, nhưng cũng sầu thảm cực kỳ, tựu như trái tim bị roi quất vào…
Hắn thật sự đã tổn thương nàng sâu sắc như vậy sao?
Ánh mắt của mọi người rơi xuống trên người Lâm Văn Hiên, ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn nhìn Quan Ức Đồng, thống khổ dưới đáy mắt cuồn cuộn, bi thương trầm mặc.
“Đồng nhi…” Lâm Văn Hiên cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn vang lên trong phòng, ánh mắt đau đớn, hối hận, bi thương chưa từng dời khỏi người Quan Ức Đồng nửa phần.
Lâm Văn Hiên gọi một tiếng “Đồng nhi” khiến cho Quan Ức Đồng run lên, đáy mắt lạnh lùng vô ý hiện lên vẻ đau xót.
“Ta biết nàng sẽ không tha thứ ta, ta cũng không yêu cầu sự tha thứ xa vời của nàng như vậy.” Lâm Văn Hiên nhìn Quan Ức Đồng lạnh lùng cười khổ, “Ai bảo ta tổn thương nàng sâu sắc như thế cơ chứ?”
“Ngươi nói xong chưa?” Quan Ức Đồng cự tuyệt Lâm Văn Hiên, càng nói chỉ càng làm mình lúng túng hơn, thống khổ hơn mà thôi.
Ánh mắt Lâm Văn Hiên càng ảm đạm, ngay cả nghe lời mình nói nàng cũng không chịu sao?
“Ta không muốn giải thích cái gì cho bản thân, chẳng qua là để nàng bị thương tổn không rõ ràng như vậy, đối với nàng là không công bằng.”
Quả nhiên có ẩn tình, nhóm người Tô Tích Nhân lẳng lặng đứng ở một bên nhìn xem.
“Thương tổn ta còn có nguyên nhân sao?” Quan Ức Đồng lại một trận cười, “Ta đã làm sai cái gì sao?”
“Không phải là nàng.” Lâm Văn Hiên vẫy cánh tay, “Là lỗi của ta, ta không nên tin lầm người.”
“Tin lầm người?”
“Còn nhớ rõ trước kia không? Nàng luôn đi ra ngoài mà lại không chịu nói cho ta biết nàng muốn đi đâu, muốn làm chuyện gì?” Lâm Văn Hiên nhớ lại khoảng thời gian kia, tim không khỏi co rút đau đớn, “Ta rất lo lắng, cho nên ta cho Cúc nhi đi theo nàng.”
“Sau đó thì sao?” Quan Ức Đồng hỏi, mặc dù ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ít ra đã chịu nghe Lâm Văn Hiên, khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó, Cúc nhi nói nàng ở chung một chỗ với một nam tử trẻ tuổi.” Nhớ lại lúc nghe được câu này, hắn kích động bao nhiêu.
“Cho nên, ngươi không tin ta?” Quan Ức Đồng có chút lạnh nhạt nhìn nam nhân mình từng yêu, hắn không tin tưởng mình như vậy. Tim, càng đau đớn.
“Dĩ nhiên không phải.” Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, “Ta không tin điều đó, cho nên muốn cùng Cúc nhi đi tìm nàng.”
“Tìm ta?” Quan Ức Đồng nhíu mày, “Tại sao ta lại không có ấn tượng?”
“Bởi vì nàng bị hôn mê.” Lâm Văn Hiên vạch trần đáp án, Quan Ức Đồng và nhóm người Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta cũng là sau này mới biết được.” Lâm Văn Hiên cười khổ, “Lúc ấy, ta cùng Cúc nhi tìm được nàng, nhưng nhìn thấy nàng đưa lưng về phía chúng ta, ôm lấy một nam tử trẻ tuổi, lúc ấy ta tức giận căm phẫn, hận không thể xông vào, nhưng Cúc nhi chặn ta lại.”
“Cho nên sau đó ngươi cứ như vậy mà muốn trả đũa ta?” Quan Ức Đồng không thể tin được nhìn hắn.
“Cúc nhi là ai? Nàng tại sao muốn làm như vậy?” Tô Tích Nhân hỏi.
“Cúc nhi là tỳ nữ của phủ.” Lâm Văn Hiên trả lời, “Nàng nhận bạc của thiên kim Lý phủ, muốn phá hỏng chuyện của ta và Ức Đồng.”
“Chính là thiên kim Lý phủ vẫn luôn quấn lấy biểu ca đó sao?” Tô Tích Nhân chớp mắt mấy cái, không thể nào, nữ nhân kia rốt cuộc đã đeo theo biểu ca bao nhiêu năm rồi.
“Ừ.” Lâm Văn Hiên lại cười khổ, hối hận lẽ ra ban đầu không nên ra tay cứu nàng ta, ngược lại làm cho nàng ta cứ quấn lấy mình, phá hỏng chuyện giữa mình và Đồng nhi.
…
Một bầu không khí im lặng, sự tình không ngờ lại là như vậy.
Bình luận truyện