Ông Chủ Là Cực Phẩm
Chương 43: Anh cũng chỉ là một người đàn ông
Người ta thường nói, xa cách khiến tình cảm thắm thiết hơn.
Cuối cùng thì bây giờ Nguy Đồng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Sáng hôm sau, Nguy Đồng nằm dài trên giường chẳng buồn dậy, cũng không có ý quay về Nguy gia. Khi ông Nguy gọi điện tới hỏi thì cô vẫn đang nằm trên giường, ngại ngùng nói tạm thời sẽ không về nhà ở nữa. …
Tuy ông Nguy cũng cảm thấy hơi cô đơn, nhưng nói cho cùng thì tình cảm giữa con gái và con rể thắm thiết là chuyện tốt, hơn nữa ông cũng đang mong có cháu ngoại để bế, nên chỉ dặn dò cô có thời gian thường xuyên về nhà ăn cơm.
Hôm nay Lăng Thái cũng không tới công ty, có lẽ anh nghĩ rằng đêm qua say rượu dùng lực quá mạnh đã làm đau cô, nên buổi tối đặc biệt hầm cho cô một nồi canh gà tẩm bổ. Sau đó còn tặng bù quà sinh nhật cho cô.
Món quà này là do Lục Lộ cùng hai người đàn ông lực lưỡng khác mang tới tận cửa, đó là một chiếc máy chạy bộ. Sinh nhật bà xã tặng máy chạy bộ, đối với món quà đầy tính sáng tạo này, Lục Lộ chỉ biết thầm thán phục trong lòng.
Nguy Đồng cũng rất yêu thích món quà này, ít nhất cô cũng có thể vận động giãn gân giãn cốt những lúc rảnh rỗi.
Nhưng sau đó chiếc máy chạy bộ này cũng không có cơ hội thể hiện tác dụng của mình. Ngay ngày hôm sau Nhược Thần đã gọi điện thoại tới, "Anh vừa trở về nhà mà em không về nhà ở thêm vài hôm được sao? Lỡ mai mốt anh lại đi rồi, thì không gặp được nữa đâu!"
"Đi? Anh lại đi đâu? Không phải anh nói không về châu Úc nữa sao?"[lⓔ] Nguy Đồng cuống cả lên, nhưng khi nghe thấy đầu dây bên kia cười khoái trá thì cô mới biết là mình bị lừa, "Đại sư huynh, anh thật là rảnh quá!"
"Em nói đúng, anh đúng là đang rất rảnh. Anh vừa về, chưa vội tìm việc, vốn định ở nhà chơi cùng em mấy hôm."
"Em đâu có nói là không đi chơi với anh." Nguy Đồng đang trong kỳ nghỉ dài hạn, ba ngày cũng không có việc gì làm, nên chưa nói được mấy câu, đã quyết định trưa chủ nhật cùng nhau đi ăn rồi tới hồ bơi giải nhiệt.
Mấy ngày sau đó hai người thường xuyên thay đổi địa điểm ăn uống, thỉnh thoảng cùng nhau đi xem phim.
***
Ngay trong buổi tối đầu tiên khi Nguy Đồng đi ăn cùng Nhược Thần trở về, Lăng Thái đã đợi sẵn ở phòng khách, quẳng về phía cô một câu, "Quan hệ giữa em và đại sư huynh tốt thật đó!"
"Đúng vậy." Nguy Đồng nghĩ một lúc, rồi nói tiếp, "Đại sư huynh rất thương em, đối với em vô cùng tốt."
Lăng Thái rời mắt khỏi chiếc máy tính, nhìn về phía cô, "Em không cảm thấy, tốt một cách quá đáng sao?"
"Anh ấy tốt với em không phải rất tốt sao?" Nguy Đồng nhìn chăm chú Lăng Thái, "Không lẽ anh muốn đại sư huynh đói xử tệ bạc với em?" Cô có chút khó chịu, quay người tính bỏ vào phòng, nhưng giọng nói của Lăng Thái vẫn vang lên nghe rõ mồn một, câu nói khiến Nguy Đồng không hiểu lắm, "Anh ta là một người đàn ông."
Đương nhiên là đàn ông rồi, không lẽ là phụ nữ sao?
Nguy Đồng không thèm bận tâm tới anh nữa, tắm rửa xong cô lên giường chơi game.
Sau đó Nguy Đồng vẫn ra ngoài dạo chơi cùng Nhược Thần như bình thường. Lăng Thái tuy rất bận, nhưng vẫn nắm rõ lịch trình của cô như lòng bàn tay, cũng chưa từng nói điều gì.
Cô cho rằng sự không vui do đoạn đối thoại liên quan đến Nhược Thần này của hai người chỉ là ảo giác của cô. Mãi cho tới hôm nay, khi cô cúp điện thoại chuẩn bị tới quán rượu gặp Nhược Thần, thì Lăng Thái ngoài phòng khách liền lên tiếng, "Không được đi."
"Anh đang nói chuyện với em sao?"
"Ở đây còn có người thứ ba ư?" Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, như không có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao?" Cô không hiểu.
Anh ngả người ra sau ghế, bắt chéo chân, nhìn về phía cô từ từ lên tiếng," Em hỏi anh tại sao ư?"
Nguy Đồng bây giờ mới hiểu ra, lập tức giải thích, "Anh nghĩ đi đâu vậy, Nhược Thần không phải loại người đó!"
Lăng Thái dịu dàng chớp mắt, nói đầy hàm ý, "Vậy ý em là, anh là loại người đó sao?"
"Em không có ý đó."
"Tóm lại, không được đi."
"Em không uống rượu là được chứ gì!" Cô khó chịu.
Lăng Thái nhíu mày, sắc mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đáy mắt như dần dần tối đi.
***
"Nếu thật sự muốn đi, lần sau anh đưa em đi." Anh tìm cách thỏa hiệp, "Nhưng hôm nay thì không được đi."
Nguy Đồng đương nhiên là hiểu dụng ý của câu nói đó, "Nói như vậy, lần này là anh nhằm vào Nhược Thần?"
Anh khẽ nhíu mày, chậm rãi nói, "Nếu anh nhằm vào anh ta, thì cũng không phải đợi tới bây giờ mới nói. Em cứ nghĩ mà xem, mấy hôm nay hai người ra ra vào vào đều cùng nhau, anh có phản đối tiếng nào không?"
"Bọn em cũng đâu có làm gì không đúng, anh đương nhiên không có lý gì phản đối hết."
Anh không lên tiếng, cúi đầu nhấp ngụm cà phê, tiếp tục lật xem tài liệu trên tay.
"Lăng Thái!"
Nguy Đồng gọi mấy lần, anh đều không trả lời, dường như đã nói hết những gì cần nói, và sẽ không dự định nói thêm gì nữa. Nguy Đồng lòng như lửa đốt, không biết là vì lần đầu tiên Lăng Thái can thiệp vô lý vào cuộc sống của cô, hay là vì những suy nghĩ không đúng về Nhược Thần.
Nhược Thần là người nhà của cô, là huynh trưởng của cô, những suy nghĩ sai lệch đó cho dù chỉ thoáng qua cũng không thể chấp nhận được. Từ trước tới giờ cô không hề, cũng không thể đề phòng Nhược Thần, sự nghi ngờ đó đối với anh rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Mấy lần gọi đều không thấy Lăng Thái đáp lại, Nguy Đồng bực bội bước tới trước mặt anh. "Anh hoàn toàn không hiểu Nhược Thần,[qu๖ۣۜY] không thể dựa vào những suy nghĩ vô căn cứ của bản thân để phán xét một cách vô trách nhiệm như vậy được!" Bây giờ cô thật sự rất yêu anh, như anh dùng một lý do khác, hoặc là đừng nhắc tới tên Nhược Thần, thì cho dù hôm nay cô không ra khỏi nhà cũng không sao. Nhưng bây giờ cô không muốn thỏa hiệp, vì thỏa hiệp tức là đồng tình với cách suy nghĩ đó của anh.
Những ngón tay thon dài dần dần siết chặt tập tài liệu trong tay, ánh mắt phảng phất áng mây âm u, sự u tối ngày càng dày đặc, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu, "Vô trách nhiệm."
Thái độ thay đổi một cách khó hiểu của Lăng Thái khiến Nguy Đồng một lần nữa nghĩ tới cụm từ "sáng nắng chiều mưa" mà người ta vẫn hay nhắc tới.
"Anh vội vàng nhận xét về một người anh hoàn toàn không hiểu rõ, như vậy không phải là vô trách nhiệm thì là gì? Anh dựa vào suy đoán vô căn cứ của mình để ngăn cấm em, như vậy là vô lý!" Cô giải thích thêm, "Hơn nữa, số lần em uống rượu cùng đại sư huynh cũng không phải là ít, nếu có gì thì đã có từ lâu rồi!"
Sắc mặt anh càng trở nên khó coi, nhìn thẳng vào mắt Nguy Đồng trong giây lát, rồi bỏ lại hai từ, "Rất tốt."…
Rất tốt?
Nguy Đồng không hiểu gì cả.
Anh có cần phải khó hiểu tới vậy không? Lần nào cũng vậy, lúc nào cũng trong tư thế người bề trên, nói những điều mà cô không thể nào hiểu nổi! Đúng là khoảng cách bảy tuổi làm nên hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, rất khó để vượt qua khoảng cách này.
"Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, từ trước tới giờ em không phải là người không nói lý lẽ."
"Những gì cần nói anh đều nói cả rồi."
"Đó là anh nghĩ vậy, còn theo cảm giác của em, đằng sau lời nói kia còn dụng ý gì đó khác."
"Vậy em nghĩ, dụng ý đằng sau đó là gì?" Giọng nói của anh vẫn điềm nhiên như thường, ánh mắt nhìn cô lại sâu thẳm khó đoán. Sâu tới nỗi, cho dù cô có cố hết sức để nhìn thấu, để đoán định cũng không tài nào hiểu rõ. Hơn nữa, người đưa ra câu trả lời cho chuyện này, vốn không phải là cô.
"Em không muốn đoán, cũng đoán không nổi. Lăng Thái, cũng có thể anh rất thông minh, anh đã gặp rất nhiều người khác nhau, cho dù đối phương không cần lên tiếng, anh cũng có thể hiểu họ đang nghĩ gì. Nhưng em không phải là anh. Còn nữa, cho dù hôm nay em có thể đoán được hết tất cả suy nghĩ của anh, cũng không chứng tỏ là anh nghĩ đúng. Em đã nói, Nhược Thần không phải loại người đó. Còn nữa, anh ấy rất quan trọng với em, nên anh đừng có những suy nghĩ không đúng về anh ấy!" Nguy Đồng nói khá nhanh, vừa nói vừa đi giày, mở cửa, nắm lấy tay nắm cửa nhìn về phía anh, "Cuối cùng, cách nói chuyện của anh thật là khó chịu."
Nguy Đồng vội vã bước ra ngoài, cánh cửa do dùng lực quá mạnh bị đóng sập lại.
Tiếng động đó nói thay cho sự giận dữ trong lòng cô.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy. Cô hoàn toàn bị mất kiểm soát, nhưng thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết. Cơn giận đó rốt cuộc là vì Lăng Thái có những suy nghĩ hoang đường đối với Nhược Thần, hay là vì một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là, những suy nghĩ đó chứng tỏ: Anh không tin tưởng cô!
***
Sau khi ra khỏi nhà nửa tiếng đồng hồ, cơn giận trong lòng Nguy Đồng cũng vơi đi ít nhiều.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp cãi nhau với anh kể từ sau khi kết hôn. Mới không lâu trước đó, nghĩ rằng phải chia tay với anh, cô đã đau khổ rất nhiều, nghĩ rằng nếu có thể được ở bên anh, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn. Kết quả là mới làm lành không bao lâu, lại xảy ra sự cố.
Chỉ là vì cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có yêu Lăng Thái thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được. Nếu chỉ là chuyện của riêng bản thân mình, chỉ mình cô chịu thiệt thòi thì không sao. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Nhược Thần, Lăng Thái hoàn toàn không biết Nhược Thần đã tốt với cô như thế nào. Cho dù là anh trai ruột, cũng không có mấy người có thể tốt với em gái như vậy.
Nhược Thần là người con nuôi đầu tiên của nhà họ Nguy, cũng là cô nhi sống ở cô nhi viện lâu nhất. Khi về nhà họ Nguy, anh đã mười một tuổi. Cả tuổi thơ của anh, gần như đều trải qua ở cô nhi viện.
Mọi người trong cô nhi viện đều đối với anh rất tốt, nhưng nhiều cô nhi như vậy, lại thêm điều kiện eo hẹp, nên anh cũng phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhược Thần lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, nên hiểu chuyện và sống tình nghĩa hơn những bạn cùng trang lứa.
Năm đó khi Nguy Đồng mới tám tuổi, điều kiện gia đình tuy không quá khá giả, nhưng cha mẹ cô hết mực cưng chiều, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Một thời gian rất dài cô luôn nghĩ, Nhược Thần tốt với cô là chuyện đương nhiên. Nhưng phàm là những thứ cha mẹ không đồng ý, chỉ cần cô nói với Nhược Thần, ít thì nửa ngày, nhiều thì vài ngày, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách mang về cho cô.
Năm cô tám tuổi, Nguy Đồng thích một đôi vợt cầu lông ở cửa hàng đối diện trường học, cha mẹ không đồng ý mua cho, lẽ đương nhiên, cô tìm đến Nhược Thần. Lúc đó cô chỉ nghĩ muốn có đôi vợt đó, chứ hoàn toàn không nghĩ rằng, một câu "muốn có" của cô, đã lấy đi mất tiền ăn trưa hai tuần của Nhược Thần.
Một cậu bé mười ba tuổi, lại chịu đói suốt nhiều ngày liền, khi anh đưa đôi vợt đó cho cô, cô đã vui sướng vô cùng, nhưng cũng chính vì vậy, Nhược Thần đã ngất xỉu trong cuộc thi đấu bóng rổ ở trường.
Hôm đó Nguy Đồng vô cùng sợ hãi, sau khi biết mọi chuyện cô đã khóc như mưa, tự hứa với mình rằng sau này không cần vợt cầu lông gì nữa. Nhưng Nhược Thần vẫn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô. Nụ cười rạng rỡ ấm áp của Nhược Thần như ánh nắng rực rỡ mùa hè.
Vì vậy, cho dù cô có yêu thích Lăng Thái tới mức nào, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được.
***
Sau hôm ở giáo đường, đây là lần đầu tiên Lăng Lạc An nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Đây là một quán bar theo phong cách quý tộc, âm nhạc trầm, không có những đôi trai gái tới quậy phá, khách hàng không nhiều lắm, từng tốp năm ba người ngồi khá cách biệt, không gian thư thái, rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Anh ngồi trong một phòng riêng biệt, ngăn cách với bên ngoài qua lớp cửa kính. Vu tiểu thư Vu Tư Nguyên ngồi kế bên đang nói chuyện cùng hai ba thiếu gia nhà giàu khác. Xung đột bắt đầu như thế nào, anh cũng không nhớ rõ nữa,[d☺n] chỉ biết rằng hình như Vu Tư Nguyên nói gì đó với anh nhưng anh không đáp lại, cô giơ tay khua khua trước mặt anh, hành động đó đã che mất hình ảnh của đôi nam nữ dường như đang dựa sát vào nhau bên phía ngoài cửa kính.
Trong lòng vốn đang bực bội, hành động đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lăng Lạc An, anh khó chịu hất mạnh cánh tay trắng mềm trước mặt, nói vài câu gì đó, có lẽ ngôn ngữ cũng không được hay lắm. Sau đó, xung đột xảy ra.
Hai vị công tử nhà giàu kia cũng là vì Vu tiểu thư mà đến, bị Lăng Lạc An chiếm thế thượng phong, vốn đã không mấy vui vẻ. Màn anh hùng cứu mỹ nhân ai cũng có thể diễn được, nếu như bình thường, chỉ cần nháy mắt cười vài tiếng làm hòa, nói vài câu dễ nghe lấy lòng Vu tiểu thư, chỉ cần một nụ cười của mỹ nhân là có thể hóa giải mọi chuyện. Nhưng trong giờ phút này, anh không hề có ý làm hòa, chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.
Khi mẹ anh sai Lăng Tĩnh Ưu tới trước mặt Nguy Đồng vạch trần sự thật về Lăng Thái, không thể phủ nhận anh nung nấu suy nghĩ muốn chờ xem kịch hay. Hôm đó anh khoanh tay đứng ngoài cuộc, chờ đợi diễn biến cuộc nói chuyện như chờ đợi hồi kết kịch tính của bộ phim.
Quả nhiên, thuộc hạ của anh đã báo tin hai người chuyển ra ở riêng. Anh không nói gì, nhưng trong tiềm thức, đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của cô khi hai người gặp lại.
Đại khái là sẽ vô cùng tức giận, sẽ dùng đôi mắt to sáng như ngọc đó nhìn chằm chằm vào anh, mắng nhiếc, trách móc anh hoặc là ra tay đánh anh, trút hết sự tức giận lên người anh. Còn anh sẽ có thể cười ngạo nghễ, chế nhạo cuộc hôn nhân như trò chơi đó của hai người.
Hoàn toàn khác hẳn với hiện tại, đêm tối trong một quán rượu, anh thấy cô đang cười rạng rỡ nói chuyện, uống rượu với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Cuộc xung đột không thể dàn xếp, cơn giận không thể kìm nén, anh phải tìm một nơi để trút ra bằng được. Cuối cùng, ngay cả hai người đang ngồi bên quầy ba ngoài phòng kính cũng đã phát hiện ra sự việc.
Lăng Lạc An biết cô nhìn thấy anh, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, anh vẫn nhìn rõ nụ cười trên gương mặt cô, vẫn đáng yêu và quyến rũ như ngày nào. Người đàn ông bên cạnh không biết đã nói với cô điều gì, ban đầu cô khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẫn đồng ý. Sau đó, hai người đi về phía anh. …
Chính trong giây phút anh thất thần đó, có cái gì tiến tới gần anh, anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt hãi hùng của những người khác, Vu Tư Nguyên sắc mặt tái mét, tất cả những người ở đó, đều không ai ngờ rằng, anh không tránh cú đó.
Bị thương rồi sao? Anh đưa tay lên một cách vô thức, một dòng máu tươi đang chảy. Trong lúc đó, không biết tại sao, anh nhớ lại lúc trước cô cũng đã từng đỡ thay cho anh một chai rượu.
Sau đó, cơn đau tràn ngập cơ thể anh.
***
Mười hai giờ đêm trong hành lang bệnh viện, Nguy Đồng nhìn thấy Lăng Tĩnh Ưu đang vội vàng đi tới, mẹ Lăng thiếu gia không thấy đâu, nhưng cô con dâu hờ này thì tới thật là nhanh.
Đối phương nhìn thấy Nguy Đồng, sắc mặt không tốt lắm, rõ ràng là bộ dạng chạy tới để hỏi tội cô.
Nguy Đồng lập tức nấp sau Nhược Thần, đẩy sự việc cho anh giải quyết. Dù gì thì cũng là do anh thích lo chuyện bao đồng, cô không có hứng đối mặt với Lăng Tĩnh Ưu. Sau sự cố lần này, Nguy Đồng nghĩ phải nói cho Nhược Thần tất cả mọi chuyện về Lăng Lạc An, đồng thời kêu anh nhớ kỹ hai người này, tránh phiền phức về sau.
Cuối cùng thì bây giờ Nguy Đồng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Sáng hôm sau, Nguy Đồng nằm dài trên giường chẳng buồn dậy, cũng không có ý quay về Nguy gia. Khi ông Nguy gọi điện tới hỏi thì cô vẫn đang nằm trên giường, ngại ngùng nói tạm thời sẽ không về nhà ở nữa. …
Tuy ông Nguy cũng cảm thấy hơi cô đơn, nhưng nói cho cùng thì tình cảm giữa con gái và con rể thắm thiết là chuyện tốt, hơn nữa ông cũng đang mong có cháu ngoại để bế, nên chỉ dặn dò cô có thời gian thường xuyên về nhà ăn cơm.
Hôm nay Lăng Thái cũng không tới công ty, có lẽ anh nghĩ rằng đêm qua say rượu dùng lực quá mạnh đã làm đau cô, nên buổi tối đặc biệt hầm cho cô một nồi canh gà tẩm bổ. Sau đó còn tặng bù quà sinh nhật cho cô.
Món quà này là do Lục Lộ cùng hai người đàn ông lực lưỡng khác mang tới tận cửa, đó là một chiếc máy chạy bộ. Sinh nhật bà xã tặng máy chạy bộ, đối với món quà đầy tính sáng tạo này, Lục Lộ chỉ biết thầm thán phục trong lòng.
Nguy Đồng cũng rất yêu thích món quà này, ít nhất cô cũng có thể vận động giãn gân giãn cốt những lúc rảnh rỗi.
Nhưng sau đó chiếc máy chạy bộ này cũng không có cơ hội thể hiện tác dụng của mình. Ngay ngày hôm sau Nhược Thần đã gọi điện thoại tới, "Anh vừa trở về nhà mà em không về nhà ở thêm vài hôm được sao? Lỡ mai mốt anh lại đi rồi, thì không gặp được nữa đâu!"
"Đi? Anh lại đi đâu? Không phải anh nói không về châu Úc nữa sao?"[lⓔ] Nguy Đồng cuống cả lên, nhưng khi nghe thấy đầu dây bên kia cười khoái trá thì cô mới biết là mình bị lừa, "Đại sư huynh, anh thật là rảnh quá!"
"Em nói đúng, anh đúng là đang rất rảnh. Anh vừa về, chưa vội tìm việc, vốn định ở nhà chơi cùng em mấy hôm."
"Em đâu có nói là không đi chơi với anh." Nguy Đồng đang trong kỳ nghỉ dài hạn, ba ngày cũng không có việc gì làm, nên chưa nói được mấy câu, đã quyết định trưa chủ nhật cùng nhau đi ăn rồi tới hồ bơi giải nhiệt.
Mấy ngày sau đó hai người thường xuyên thay đổi địa điểm ăn uống, thỉnh thoảng cùng nhau đi xem phim.
***
Ngay trong buổi tối đầu tiên khi Nguy Đồng đi ăn cùng Nhược Thần trở về, Lăng Thái đã đợi sẵn ở phòng khách, quẳng về phía cô một câu, "Quan hệ giữa em và đại sư huynh tốt thật đó!"
"Đúng vậy." Nguy Đồng nghĩ một lúc, rồi nói tiếp, "Đại sư huynh rất thương em, đối với em vô cùng tốt."
Lăng Thái rời mắt khỏi chiếc máy tính, nhìn về phía cô, "Em không cảm thấy, tốt một cách quá đáng sao?"
"Anh ấy tốt với em không phải rất tốt sao?" Nguy Đồng nhìn chăm chú Lăng Thái, "Không lẽ anh muốn đại sư huynh đói xử tệ bạc với em?" Cô có chút khó chịu, quay người tính bỏ vào phòng, nhưng giọng nói của Lăng Thái vẫn vang lên nghe rõ mồn một, câu nói khiến Nguy Đồng không hiểu lắm, "Anh ta là một người đàn ông."
Đương nhiên là đàn ông rồi, không lẽ là phụ nữ sao?
Nguy Đồng không thèm bận tâm tới anh nữa, tắm rửa xong cô lên giường chơi game.
Sau đó Nguy Đồng vẫn ra ngoài dạo chơi cùng Nhược Thần như bình thường. Lăng Thái tuy rất bận, nhưng vẫn nắm rõ lịch trình của cô như lòng bàn tay, cũng chưa từng nói điều gì.
Cô cho rằng sự không vui do đoạn đối thoại liên quan đến Nhược Thần này của hai người chỉ là ảo giác của cô. Mãi cho tới hôm nay, khi cô cúp điện thoại chuẩn bị tới quán rượu gặp Nhược Thần, thì Lăng Thái ngoài phòng khách liền lên tiếng, "Không được đi."
"Anh đang nói chuyện với em sao?"
"Ở đây còn có người thứ ba ư?" Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, như không có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao?" Cô không hiểu.
Anh ngả người ra sau ghế, bắt chéo chân, nhìn về phía cô từ từ lên tiếng," Em hỏi anh tại sao ư?"
Nguy Đồng bây giờ mới hiểu ra, lập tức giải thích, "Anh nghĩ đi đâu vậy, Nhược Thần không phải loại người đó!"
Lăng Thái dịu dàng chớp mắt, nói đầy hàm ý, "Vậy ý em là, anh là loại người đó sao?"
"Em không có ý đó."
"Tóm lại, không được đi."
"Em không uống rượu là được chứ gì!" Cô khó chịu.
Lăng Thái nhíu mày, sắc mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đáy mắt như dần dần tối đi.
***
"Nếu thật sự muốn đi, lần sau anh đưa em đi." Anh tìm cách thỏa hiệp, "Nhưng hôm nay thì không được đi."
Nguy Đồng đương nhiên là hiểu dụng ý của câu nói đó, "Nói như vậy, lần này là anh nhằm vào Nhược Thần?"
Anh khẽ nhíu mày, chậm rãi nói, "Nếu anh nhằm vào anh ta, thì cũng không phải đợi tới bây giờ mới nói. Em cứ nghĩ mà xem, mấy hôm nay hai người ra ra vào vào đều cùng nhau, anh có phản đối tiếng nào không?"
"Bọn em cũng đâu có làm gì không đúng, anh đương nhiên không có lý gì phản đối hết."
Anh không lên tiếng, cúi đầu nhấp ngụm cà phê, tiếp tục lật xem tài liệu trên tay.
"Lăng Thái!"
Nguy Đồng gọi mấy lần, anh đều không trả lời, dường như đã nói hết những gì cần nói, và sẽ không dự định nói thêm gì nữa. Nguy Đồng lòng như lửa đốt, không biết là vì lần đầu tiên Lăng Thái can thiệp vô lý vào cuộc sống của cô, hay là vì những suy nghĩ không đúng về Nhược Thần.
Nhược Thần là người nhà của cô, là huynh trưởng của cô, những suy nghĩ sai lệch đó cho dù chỉ thoáng qua cũng không thể chấp nhận được. Từ trước tới giờ cô không hề, cũng không thể đề phòng Nhược Thần, sự nghi ngờ đó đối với anh rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Mấy lần gọi đều không thấy Lăng Thái đáp lại, Nguy Đồng bực bội bước tới trước mặt anh. "Anh hoàn toàn không hiểu Nhược Thần,[qu๖ۣۜY] không thể dựa vào những suy nghĩ vô căn cứ của bản thân để phán xét một cách vô trách nhiệm như vậy được!" Bây giờ cô thật sự rất yêu anh, như anh dùng một lý do khác, hoặc là đừng nhắc tới tên Nhược Thần, thì cho dù hôm nay cô không ra khỏi nhà cũng không sao. Nhưng bây giờ cô không muốn thỏa hiệp, vì thỏa hiệp tức là đồng tình với cách suy nghĩ đó của anh.
Những ngón tay thon dài dần dần siết chặt tập tài liệu trong tay, ánh mắt phảng phất áng mây âm u, sự u tối ngày càng dày đặc, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu, "Vô trách nhiệm."
Thái độ thay đổi một cách khó hiểu của Lăng Thái khiến Nguy Đồng một lần nữa nghĩ tới cụm từ "sáng nắng chiều mưa" mà người ta vẫn hay nhắc tới.
"Anh vội vàng nhận xét về một người anh hoàn toàn không hiểu rõ, như vậy không phải là vô trách nhiệm thì là gì? Anh dựa vào suy đoán vô căn cứ của mình để ngăn cấm em, như vậy là vô lý!" Cô giải thích thêm, "Hơn nữa, số lần em uống rượu cùng đại sư huynh cũng không phải là ít, nếu có gì thì đã có từ lâu rồi!"
Sắc mặt anh càng trở nên khó coi, nhìn thẳng vào mắt Nguy Đồng trong giây lát, rồi bỏ lại hai từ, "Rất tốt."…
Rất tốt?
Nguy Đồng không hiểu gì cả.
Anh có cần phải khó hiểu tới vậy không? Lần nào cũng vậy, lúc nào cũng trong tư thế người bề trên, nói những điều mà cô không thể nào hiểu nổi! Đúng là khoảng cách bảy tuổi làm nên hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, rất khó để vượt qua khoảng cách này.
"Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, từ trước tới giờ em không phải là người không nói lý lẽ."
"Những gì cần nói anh đều nói cả rồi."
"Đó là anh nghĩ vậy, còn theo cảm giác của em, đằng sau lời nói kia còn dụng ý gì đó khác."
"Vậy em nghĩ, dụng ý đằng sau đó là gì?" Giọng nói của anh vẫn điềm nhiên như thường, ánh mắt nhìn cô lại sâu thẳm khó đoán. Sâu tới nỗi, cho dù cô có cố hết sức để nhìn thấu, để đoán định cũng không tài nào hiểu rõ. Hơn nữa, người đưa ra câu trả lời cho chuyện này, vốn không phải là cô.
"Em không muốn đoán, cũng đoán không nổi. Lăng Thái, cũng có thể anh rất thông minh, anh đã gặp rất nhiều người khác nhau, cho dù đối phương không cần lên tiếng, anh cũng có thể hiểu họ đang nghĩ gì. Nhưng em không phải là anh. Còn nữa, cho dù hôm nay em có thể đoán được hết tất cả suy nghĩ của anh, cũng không chứng tỏ là anh nghĩ đúng. Em đã nói, Nhược Thần không phải loại người đó. Còn nữa, anh ấy rất quan trọng với em, nên anh đừng có những suy nghĩ không đúng về anh ấy!" Nguy Đồng nói khá nhanh, vừa nói vừa đi giày, mở cửa, nắm lấy tay nắm cửa nhìn về phía anh, "Cuối cùng, cách nói chuyện của anh thật là khó chịu."
Nguy Đồng vội vã bước ra ngoài, cánh cửa do dùng lực quá mạnh bị đóng sập lại.
Tiếng động đó nói thay cho sự giận dữ trong lòng cô.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy. Cô hoàn toàn bị mất kiểm soát, nhưng thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết. Cơn giận đó rốt cuộc là vì Lăng Thái có những suy nghĩ hoang đường đối với Nhược Thần, hay là vì một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là, những suy nghĩ đó chứng tỏ: Anh không tin tưởng cô!
***
Sau khi ra khỏi nhà nửa tiếng đồng hồ, cơn giận trong lòng Nguy Đồng cũng vơi đi ít nhiều.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp cãi nhau với anh kể từ sau khi kết hôn. Mới không lâu trước đó, nghĩ rằng phải chia tay với anh, cô đã đau khổ rất nhiều, nghĩ rằng nếu có thể được ở bên anh, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn. Kết quả là mới làm lành không bao lâu, lại xảy ra sự cố.
Chỉ là vì cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có yêu Lăng Thái thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được. Nếu chỉ là chuyện của riêng bản thân mình, chỉ mình cô chịu thiệt thòi thì không sao. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Nhược Thần, Lăng Thái hoàn toàn không biết Nhược Thần đã tốt với cô như thế nào. Cho dù là anh trai ruột, cũng không có mấy người có thể tốt với em gái như vậy.
Nhược Thần là người con nuôi đầu tiên của nhà họ Nguy, cũng là cô nhi sống ở cô nhi viện lâu nhất. Khi về nhà họ Nguy, anh đã mười một tuổi. Cả tuổi thơ của anh, gần như đều trải qua ở cô nhi viện.
Mọi người trong cô nhi viện đều đối với anh rất tốt, nhưng nhiều cô nhi như vậy, lại thêm điều kiện eo hẹp, nên anh cũng phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhược Thần lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, nên hiểu chuyện và sống tình nghĩa hơn những bạn cùng trang lứa.
Năm đó khi Nguy Đồng mới tám tuổi, điều kiện gia đình tuy không quá khá giả, nhưng cha mẹ cô hết mực cưng chiều, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Một thời gian rất dài cô luôn nghĩ, Nhược Thần tốt với cô là chuyện đương nhiên. Nhưng phàm là những thứ cha mẹ không đồng ý, chỉ cần cô nói với Nhược Thần, ít thì nửa ngày, nhiều thì vài ngày, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách mang về cho cô.
Năm cô tám tuổi, Nguy Đồng thích một đôi vợt cầu lông ở cửa hàng đối diện trường học, cha mẹ không đồng ý mua cho, lẽ đương nhiên, cô tìm đến Nhược Thần. Lúc đó cô chỉ nghĩ muốn có đôi vợt đó, chứ hoàn toàn không nghĩ rằng, một câu "muốn có" của cô, đã lấy đi mất tiền ăn trưa hai tuần của Nhược Thần.
Một cậu bé mười ba tuổi, lại chịu đói suốt nhiều ngày liền, khi anh đưa đôi vợt đó cho cô, cô đã vui sướng vô cùng, nhưng cũng chính vì vậy, Nhược Thần đã ngất xỉu trong cuộc thi đấu bóng rổ ở trường.
Hôm đó Nguy Đồng vô cùng sợ hãi, sau khi biết mọi chuyện cô đã khóc như mưa, tự hứa với mình rằng sau này không cần vợt cầu lông gì nữa. Nhưng Nhược Thần vẫn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô. Nụ cười rạng rỡ ấm áp của Nhược Thần như ánh nắng rực rỡ mùa hè.
Vì vậy, cho dù cô có yêu thích Lăng Thái tới mức nào, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được.
***
Sau hôm ở giáo đường, đây là lần đầu tiên Lăng Lạc An nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Đây là một quán bar theo phong cách quý tộc, âm nhạc trầm, không có những đôi trai gái tới quậy phá, khách hàng không nhiều lắm, từng tốp năm ba người ngồi khá cách biệt, không gian thư thái, rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Anh ngồi trong một phòng riêng biệt, ngăn cách với bên ngoài qua lớp cửa kính. Vu tiểu thư Vu Tư Nguyên ngồi kế bên đang nói chuyện cùng hai ba thiếu gia nhà giàu khác. Xung đột bắt đầu như thế nào, anh cũng không nhớ rõ nữa,[d☺n] chỉ biết rằng hình như Vu Tư Nguyên nói gì đó với anh nhưng anh không đáp lại, cô giơ tay khua khua trước mặt anh, hành động đó đã che mất hình ảnh của đôi nam nữ dường như đang dựa sát vào nhau bên phía ngoài cửa kính.
Trong lòng vốn đang bực bội, hành động đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lăng Lạc An, anh khó chịu hất mạnh cánh tay trắng mềm trước mặt, nói vài câu gì đó, có lẽ ngôn ngữ cũng không được hay lắm. Sau đó, xung đột xảy ra.
Hai vị công tử nhà giàu kia cũng là vì Vu tiểu thư mà đến, bị Lăng Lạc An chiếm thế thượng phong, vốn đã không mấy vui vẻ. Màn anh hùng cứu mỹ nhân ai cũng có thể diễn được, nếu như bình thường, chỉ cần nháy mắt cười vài tiếng làm hòa, nói vài câu dễ nghe lấy lòng Vu tiểu thư, chỉ cần một nụ cười của mỹ nhân là có thể hóa giải mọi chuyện. Nhưng trong giờ phút này, anh không hề có ý làm hòa, chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.
Khi mẹ anh sai Lăng Tĩnh Ưu tới trước mặt Nguy Đồng vạch trần sự thật về Lăng Thái, không thể phủ nhận anh nung nấu suy nghĩ muốn chờ xem kịch hay. Hôm đó anh khoanh tay đứng ngoài cuộc, chờ đợi diễn biến cuộc nói chuyện như chờ đợi hồi kết kịch tính của bộ phim.
Quả nhiên, thuộc hạ của anh đã báo tin hai người chuyển ra ở riêng. Anh không nói gì, nhưng trong tiềm thức, đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của cô khi hai người gặp lại.
Đại khái là sẽ vô cùng tức giận, sẽ dùng đôi mắt to sáng như ngọc đó nhìn chằm chằm vào anh, mắng nhiếc, trách móc anh hoặc là ra tay đánh anh, trút hết sự tức giận lên người anh. Còn anh sẽ có thể cười ngạo nghễ, chế nhạo cuộc hôn nhân như trò chơi đó của hai người.
Hoàn toàn khác hẳn với hiện tại, đêm tối trong một quán rượu, anh thấy cô đang cười rạng rỡ nói chuyện, uống rượu với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Cuộc xung đột không thể dàn xếp, cơn giận không thể kìm nén, anh phải tìm một nơi để trút ra bằng được. Cuối cùng, ngay cả hai người đang ngồi bên quầy ba ngoài phòng kính cũng đã phát hiện ra sự việc.
Lăng Lạc An biết cô nhìn thấy anh, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, anh vẫn nhìn rõ nụ cười trên gương mặt cô, vẫn đáng yêu và quyến rũ như ngày nào. Người đàn ông bên cạnh không biết đã nói với cô điều gì, ban đầu cô khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẫn đồng ý. Sau đó, hai người đi về phía anh. …
Chính trong giây phút anh thất thần đó, có cái gì tiến tới gần anh, anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt hãi hùng của những người khác, Vu Tư Nguyên sắc mặt tái mét, tất cả những người ở đó, đều không ai ngờ rằng, anh không tránh cú đó.
Bị thương rồi sao? Anh đưa tay lên một cách vô thức, một dòng máu tươi đang chảy. Trong lúc đó, không biết tại sao, anh nhớ lại lúc trước cô cũng đã từng đỡ thay cho anh một chai rượu.
Sau đó, cơn đau tràn ngập cơ thể anh.
***
Mười hai giờ đêm trong hành lang bệnh viện, Nguy Đồng nhìn thấy Lăng Tĩnh Ưu đang vội vàng đi tới, mẹ Lăng thiếu gia không thấy đâu, nhưng cô con dâu hờ này thì tới thật là nhanh.
Đối phương nhìn thấy Nguy Đồng, sắc mặt không tốt lắm, rõ ràng là bộ dạng chạy tới để hỏi tội cô.
Nguy Đồng lập tức nấp sau Nhược Thần, đẩy sự việc cho anh giải quyết. Dù gì thì cũng là do anh thích lo chuyện bao đồng, cô không có hứng đối mặt với Lăng Tĩnh Ưu. Sau sự cố lần này, Nguy Đồng nghĩ phải nói cho Nhược Thần tất cả mọi chuyện về Lăng Lạc An, đồng thời kêu anh nhớ kỹ hai người này, tránh phiền phức về sau.
Bình luận truyện