Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 112



Một cô gái trẻ, sợ nhất là điều gì?

Là đối diện với một đám đàn ông man rợ như dã thú, trong ánh mắt bọn họ đầy dục vọng, thèm thuồng nhìn khắp người cô, như muốn nhào đến xé nát áo quần cô ra, nhấn vào phía dưới để tùy tiện cưỡng đoạt.

Phụ nữ trời sinh thể lực đã yếu hơn đàn ông, cho dù ngày ngày rèn luyện, nhưng một ngày gặp phải những điều giống như đã tập luyện, cũng sẽ đè chết bạn như đè chết một con kiến vậy.

Huống hồ, trên người phụ nữ đều có một điểm yếu chí mạng...

Đó chính là trinh tiết, trinh tiết của nữ giới, có lúc còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Diệp Bạc Hâm trước giờ chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày lâm vào hoàn cảnh này, cô sống trong một thành phố văn minh, cậy bản thân cũng có chút thủ đoạn phòng thủ, không sợ người khác có mưu đồ ham muốn, nhưng...

Từ trong rừng tới đây, cây to trên đỉnh đầu che cả ánh sáng, cô gặp phải nhóm người trên tay cầm súng trường, một tên man rợ đã dễ dàng gạ gục được cô.

Ba ngày trước, cô con đường trên bản đồ địa hình mà đi, chỉ còn một kilômét nữa là có thể đến được địa điểm trên bản đồ chỉ đường, nơi các con tin bị giam cầm, cô vừa qua một ngọn đồi nhỏ, nghe thấy phía trước có tiếng cười của đàn ông từ trong rừng truyền tới, hình như cao đến cổ cô.

Những lời bọn họ nói rất kì lạ, cô trước giờ chưa từng nghe qua, hình như là ngôn ngữ cua một quốc gia Đông Nam Á nào đó.

Ra khỏi khu rừng, cô nhìn thấy mười chiếc xe jeep đậu trên một bãi đất trống phía trước, đứng ở trung tâm là hơn hai mươi người đàn ông thân hình vạm vỡ lực lưỡng, cánh tay bọn họ hình như xăm hình con đại bàng trống, khuôn mặt dự tợn, lộ ra mùi máu tanh và tàn ác.

Trên eo mỗi người đều mang một khẩu súng lục mới, trên cổ còn treo cả khẩu súng trường.

Ở Trung Quốc không cho phép tàng trữ vũ khí, đặt biệt nghiêm ngặt quản lý đối với súng ống, chỉ có cảnh sát và bộ đội khi làm nhiệm vụ mới được giữ lại súng, người thường có thể cả đời cũng không nhìn thấy súng thật.

Nhưng trên người bọn họ có đến hơn năm mươi cây, có lẽ còn hơn thế nữa.

Diệp Bạc Hâm biết mình có khả năng đã gặp phải nhóm phạm pháp rồi, trong những cánh rừng nguyên sinh, chuyện như thế này toàn hoàn không phải là hiếm gặp.

Mấy năm gần đây không phận, hải quan quản thúc nghiêm ngặt, bọn họ chỉ còn cách liều mạng, đi qua những cánh rừng nguyên sinh, vượt biên đến những quốc gia khác.

Dẫu sao, trước mắt đối với những khu rừng nguyên sinh đầy bí ẩn, trong nước giám sát rất hạn chế, nơi này đã hình thành một con đường bí mật của các băng đảng buôn ma túy.

Ở đây... còn là khu Tam Giác Vàng...

Diệp Bạc Hâm biết bản thân tuỵêt đối không thể rơi vào tay bọn người này, bọn họ bản tính tàn ác, mất hết lương tâm, một phát súng là đã hạ được cô.

Cô thả lỏng người, cố hết sức giữ bình tĩnh, sắc mặt sớm đã biến thành tái nhợt, đến tay cầm súng cũng run run.

Cô nên chúc mừng bản thân vì đã không lãng phí tất cả đạn vào đội Đỏ.

Nhưng dù thế nào cũng không không ngờ được khu vực diễn tập của quân đội sẽ xuất hiện những phần tử phạm pháp.

Diệp Bạc Hâm ngồi xổm trong bụi cỏ, cô không dám manh động, bọn chúng vừa nhìn đã biết là từng qua đào tạo chuyên môn, gió thổi bụi cỏ động đậy đều có thể gây chú ý cho bọn chúng.

Cô chỉ có thể đợi, đợi bọn chúng rời đi trước, lấy trứng chọi đá là hành động ngu xuẩn nhất lúc này, cô không nghĩ là mình có thể chạy thoát khỏi tay hơn hai mươi gã đàn ông to con từng được đào tạo chuyên nghiệp.

Bọn họ mười mấy người vây thành một vòng tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng có người dùng tiếng Anh để thốt ra mấy câu chửi rủa bẩn thỉu, Diệp Bạc Hâm len lén từ bụi cỏ thưa thớt nhìn ra, thấy có hơi mười người phương Đông tướng mã cao to, còn có mấy người nhìn không ra là quốc gia nào.

Bọn chúng trên người mặc một chiếc áo màu đen đồng nhất, quần là quần ngụy trang, mang ủng tác chiến tiện lợi màu đen.

Sáu người quay lưng vào bọn chúng, trong tay cầm súng đứng gác, thỉnh thoảng đi vòng vòng quan sát động tĩnh xung quanh.

Cách đó không xa, bọn chúng hình như không ngờ sẽ có người, vì vậy nói chuyện rất to.

Diệp Bạc Hâm thấp thoáng nghe được tiếng bọn chúng tán gẫu, nhưng vì không hiểu ngôn ngữ của chúng, cũng không rõ đám người này rốt cuộc là làm gì.

Lúc này, có hai người nét mặt giống người phương Đông từ trong hàng ngũ đi ra, nhưng hướng mà bọn họ đi lại là...

Là chỗ mà Diệp Bạc Hâm đang giấu mình, Diệp Bạc Hâm căng thẳng toát mồ hôi hột, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi dán chặt vào cây súng lục, từ từ ngước mắt nhìn ra trước, mắt hơi nhíu lại.

Nếu bị phát hiện... cô sẽ dùng súng bắn chết bọn chúng...

Dù sao cũng chạy không thoát được, cô chi bằng tìm đến một hạ sách..

Bọn chúng hình như không phát hiện ra Diệp Bạc Hâm, càng đi đến gần, Diệp Bạc Hâm có thể nghe rõ được cuộc đối thoại của bọn chúng.

Đám người này hoàn toàn không phải là bọn buôn ma túy như Diệp Bạc Hâm đoán, mà là buôn lậu vũ khí, nghe nói hải quan thắt chặt an ninh, lần trước số vũ khí ấy đều bị giam giữ lại, vốn dĩ đã có được quan hệ tốt, ai biết được mũi cảnh sát thính như chó ngửi được mùi, hại bọn chúng tổn thất mấy trăm triệu, rất nhiều anh em bị tóm vào tù, đến cả đại ca cũng suýt chút nữa bị liên lụy đến.

Lần này bọn chúng chỉ có thể đi dọc ranh giới Myanmar, đường đi mặc dù vất vả, nhưng lại ít nguy hiểm hơn, ngoặt một nỗi, bọn chúng không thể một lần vận chuyển được quá nhiều, để tránh gây chú ý cho cảnh sát.

Phía trung đông bên ấy hút hàng, cứ luôn hối đại ca, đại ca cũng mạo hiểm, không muốn mất đi mối hời lớn mới nhận lời.

Buôn lậu vũ khí, ai mà không treo đầu vào thắt lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cảnh sát bắn chết.

Diệp Bạc Hâm càng nghe càng kinh ngạc, đoán được bọn chúng là phần tử phạm pháp, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được rằng bọn chúng là bọn buôn vũ khí, băng đản này muốn kiếm tiền đến phát điên lên? Lại dám cả gan giữa ban ngày ban mặt áp tải vũ khí qua biên giới Myanmar?

Chẳng trách vừa nãy nhìn thấy bọn họ từ trong thùng xe phía sau lôi ra một thùng đồ để kiểm kê, nhưng cô ngồi xổm trên mặt đất, nhìn không rõ đó là thứ gì.

Âm thanh càng lúc càng gần lại, tim cô như bị bóp chặt, đập nhanh đến mức tưởng như sắp vỡ lồng ngực ra.

Mồ hôi hột từ trên má lăn xuống, cô đều không dám đưa tay lên lau, khiến tầm nhìn bị mờ đi.

Bọn họ dừng lại, bắt đầu tháo thắt lưng ra, Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, nhắm chặt mắt.

Mặt cắt không còn một giọt máu vừa xấu hổ vừa giận dữ, đồng thời cũng thở phào một cái, may mà bọn họ không tiến thêm về trước nữa, bọn họ mà đi tới thêm mười bước nữa là cô bị lộ rồi.

Bên tai là tiếng nước xối xuống đất, kèm theo đó là mấy lời thô tục nghe không lọt tai của hai người đàn ông.

Diệp Bạc Hâm cắn chặt hàm răng, mí mắt run rẩy nhẹ.

Lúc này, người đàn ông Trung Đông cao to đứng trên bãi đất trống hướng về phía bọn họ hét lên một câu gì đó, hai người kéo quần lên, nói kháy cái gì đó rất kì quái, đến vẫy nước tiểu cũng phải gấp rút, đại ca bảo hắn ta cùng đi lại, vẫn cho rằng bản thân không là cái gì cả.

Đám người này nhảy lên xe, hai người đàn ông đã giải quyết xong vấn đề sinh lý, trên mặt hết sức thoải mái, chân thong thả chạy về phía đó.

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Diệp Bạc Hâm như bị liệt cả người, tay cầm súng cứng đờ đi đến mức cảm giác như không còn là súng của mình, toàn thân ướt nhẹp, giống như vừa lội từ dưới nước lên.

Cô vẫn không muốn bỏ mạng lại tại đây.

Vừa bỏ súng xuống, đầu bị một vật gì đó lạnh tanh đập mạnh lên.

Sờ vào cây súng của hai tháng, Diệp Bạc Hâm đã quá quen thuộc rồi.

Trong lòng cô rủa thầm một câu, biết mình chết chắc rồi.

Mặt mày tái xanh, đến môi đều đang run rẩy, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Sẽ không có ai cứu cô, rơi vào tay bọn người này, cô chạy không thoát rồi...

Đứng phía sau Diệp Bạc Hâm là một người đàn ông Đông Nam Á cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta nghe không hiểu tiếng Trung, vừa nãy đoàn người ấy dừng lại, hắn ta phụ trách đi tuần tra vòng ngoài, lúc quay lại lại nhìn thấy Diệp Bạc Hâm lén lút ngồi xổm trong bụi cỏ.

Bộ đồ ngụy trang trên người hình như hòa vào màu xanh của bụi cỏ.

Diệp Bạc Hâm bị lấy đi súng, hắn ta vừa nói thì thầm gì đó, vừa đẩy Diệp Bạc Hâm đi về phía trước.

Hơi hai mươi đôi mắt lộ liễu nhìn khắp người cô, đục ngầu màu dục vọng, đồng thời tỏa ra sát khí ớn lạnh cả người.

Một cô gái xinh đẹp...

Bọn chúng đã rất lâu rồi không gặp phụ nữ, sự xuất hiện của Diệp Bạc Hâm chắc chắn đã làm dậy lên những ham muốn thú tính trong bọn tính, vẫn còn trong khu rừng u tối và ẩm ướt, vô hình chung lại tăng thêm sự kích thích, vỏ não bắt đầu tiết ra hormone, đến cả ánh mắt cũng lộ ra sự ham muốn điên cuồng.

Diệp Bạc Hâm cả người run rẩy, cô không dám tưởng tượng ra, nếu đám đàn ông này tấn công cô dữ dội...

Không... cô sẽ bị bức đến phát điên...

Diệp Bạc Hâm bị đẩy đến trước mặt một tên đội mũ nồi màu đen, râu ria lởm chởm, da sần sùi đen thui, vừa thấy tướng mạo của hắn, đã nhìn ra hắn ta là một người đàn ông Đông Nam Á điển hình sống ở vùng nhiệt đới.

Cô đã nhiều ngày không ăn gì, trên người căn bản đã không còn chút sức lực, bị đẩy một cái, cắm đầu về trước, cô nhắm mắt đợi cảm giác đau đớn khi cơ thể đập xuống nền đất.

Cánh tay lại bị người khác lôi lên, một tay quấn bên hông, cô sợ đến mức mặt trắng bệch ra, liều mạng chịu đựng, hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt nóng ran rượt dài trên gò má.

Mùi đàn ông cuồng dã nồng nặc khiến cô buồn nôn.

Cô cắn chặt môi, để không phát ra âm thanh nào.

Đối với đám đàn ông thú tính cuồng bạo này, cô phát ra âm thanh sẽ chỉ khiến chúng thêm phấn khích, cô càng thể hiện sự sợ hãi, càng kích thích cơn khát dục trong bọn chúng.

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, dùng hết chút sức lực còn lại để kiềm nén sự run rẩy, mắt khép hờ lại, định thả lỏng cơ thể, không được để lộ ra sự sợ hãi trong ánh mắt.

Đôi môi bị cô cắn đến mức sắp nát ra, trên cánh môi trắng bệch xuất hiện máu đỏ, trông mê hoặc mà lại diêm dúa.

Tên đàn ông đội chiếc mũ nồi màu đen hình như là thủ lĩnh của bọn chúng, sau khi hắn ôm ấp phụ nữ, đám người ấy mặc dù trong ánh mắt lộ ra sự phấn khích nóng lòng muốn thử, nhưng không dám láo xược.

"Quân nhân?" tiếng phổ thông của hắn không quá chuẩn xác, mang theo sự thô bạo, giọng nói hết sức vang dội.

Diệp Bạc Hâm không dám hé răng, cuối thấp đầu, cố gắng hết sức để mũ diễn tâph che đi khuôn mật của mình.

Lúc này cô không thể thừa nhận mình là quân nhân, quân nhân và phần tử nguy hiểm vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung, khó đảm bảo được bọn chúng sẽ không trút cơn giận lên cô.

Nhưng không thừa nhận, trên người cô lại đang mặc quân trang, người tinh ý chỉ nhìn một cái đã hiểu là chuyện gì rồi.

Một cô gái yếu đuối rất dễ khơi dậy ước muốn bảo vệ của đàn ông, cho dù là người đàn ông thô bạo ngang ngược, cũng không nỡ đánh một cô gái biết nghe lời.

Diệp Bạc Hâm cố hết sức kiềm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, trên mặt vẫn đầy mồ hôi hột, bàn tay thô ráp của người đàn ông lỗ mãng ngẩng mặt cô lên.

Đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp, nét đẹp của cô hoàn toàn không phải là đẹp kiểu yếu đuối mong manh, mà là một nét đẹp rất thuần khiết, giống như một vầng trăng sáng giữa đêm tối, đẹp đến mức muốn khiến người khác phá hủy.

Đáy mắt Diệp Bạc Hâm đều là sự tuyệt vọng, cô không vùng vẫy, dứt khoát người đàn ông cũng không có hành động gì quá đáng, chằm chằm nhìn cô một hồi, đột nhiên bật cười thành tiếng, ngoảnh đầu không biết đã nói câu gì với người đàn ông phía sau.

Sau đó tất cả mọi người có mặt ở đó đều cười lớn ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện