Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
Chương 137
Nhìn thấy cô lại nằm xuống, Diệp Thiên Dịch tháo tai nghe của cô xuống, rút đi cuốn tạp chí trong tay cô.
“Em nói, chị đừng lãng phí thời gian nữa, ban ngày ban mặt ngủ cái gì chứ?”
“Cần em quản sao?” Diệp Bạc Hâm trợn trắng mắt.
Diệp Thiên Dịch cạn lời, đẩy cô một cái “Chẳng muốn quản chị, bên ngoài có người tới tìm, nhanh chóng ra ngoài đi.”
“Ai vậy?” Diệp Bạc Hâm nghi hoặc trừng to mắt, bây giờ ai có thể tìm cô?Nếu như là Thẩm Tư Á, nha đầu kia trực tiếp vào cửa rồi, nếu như là người khác... Diệp Bạc Hâm không nghĩ ra được là ai...
“Không biết, một người đàn ông, em vừa quay về, đúng lúc từ phòng bảo vệ gặp được anh ta, nói là tìm chị, sau đó em trực tiếp đem vào đây rồi, chỉ là... em không để anh ta vào cửa, ai biết anh ta là người tốt hay người xấu, em cũng không quen anh ta...” Diệp Thiên Dịch còn lảm nhảm không ngừng, Diệp Bạc Hâm đã bước tới vườn hoa rồi.
“Này, đi nhanh như vậy làm gì, đợi em với a...” Diệp Thiên Dịch nhanh chóng đuổi theo sau.
Bên ngoài nhà Tô gia có một khoảng đất trống, phía trước là đài phun nước nhân tạo, trong hồ nước có tạo hình cá, còn có san hô rực rỡ màu sắc, ban ngày, nước chảy róc rách, vào buổi tối, đèn trong hồ bật sáng, sóng xanh trong vắt, ánh sáng tràn đầy sắc màu.
Bên trái là thảm cỏ xanh mướt, bên phải có giá hoa, tạo thành cổnh hình vòm, dưới sàn lát sỏi cuội, bên cạnh trồng đầy hoa cỏ.
Diệp Bạc Hâm đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng ảnh của người nào, cô cho rằng Diệp Thiên Dịch nói dối lừa cô, giữa mày nhuộm một tia giận hờn, quay người đi vào trong.
“Chị dâu.”đột nbiên truyền tới giọng một người đàn ông.
Diệp Bạc Hâm nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh, sau cột đá màu trắng, nhô ra một bóng người.
Nhìn rõ tướng mạo của người tới, Diệp Bạc Hâm sững sờ. “Đặng Viễn?”
Đặng Viễn hôm nay không mặc quân phục, áo thể thao ngắn tay, quần bông màu tro, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu đen.
Cả năm bị mặt trời chiếu dữ dội, làn da có chút đen, lúc cười lên, lộ ra hai hàm trăng trắng sáng.
Đặng Viễn chẳng qua hai mươi tuổi đầu, tuổi tác so với Diệp Thiên Dịch không khác lắm, độ tuổi này vô lo vô nghĩ, cười giống như ánh mặt trời.
Anh mặc một bộ này, so sánh với bộ quân trang nghiêm túc cứng nhắc, có một hương vị khác, nhìn giống như cậu bé mặt trời.
Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, Đặng Viễn mỉm cười thẹn thùng, giơ tay lên hướng Diệp Bạc Hâm hành lễ, to giọng hô lên “Chào chị dâu.”
“Được rồi được rồi...” Diệp Bạc Hâm vẫy vẫy tay, ông già ở đằng xa gần ngôi nhà đang đi bộ, ước tính nghe thấy tiếng hô của Đặng Viễn, nghi hoặc nhìn về hướng này.
Đặng Viễn ngại ngùng bỏ tay xuống, lần đầu tiên anh đi vào khu biệt thự, vừa vào cửa nhìn thấy từng toà từng toà biệt thự sang trọng, môi trường phong cảnh rất đẹp, kinh ngạc há hốc miệng.
Ánh mắt nhìn Diệp Bạc Hâm cũng nhiều tia sùng bái hơn, không nghĩ rằng thủ trưởng lại cưới một tiểu thư danh môn, còn chị dâu sinh ra ở một nơi như vậy, được nuông chiều từ bé, vậy mà có thể ở trong quân đội kiên trì hai tháng, đổi mới hiểu biết của anh về thiên kim tiểu thư phú nhị đại.
Thực ra điều Đặng Viễn không biết rõ là... Thủ trưởng nhà anh cũng xuất thân danh môn, chỉ là người ta tài phú không lộ ra ngoài, anh mới ngốc nghếch cho rằng, thủ trưởng của mình xuất thân từ gia đình bình thường.
“Cậu làm sao biết tôi ở đây?” Diệp Bạc Hâm nhìn anh đang ngây ngốc cười, tâm trạng nhất thời biến thành tốt hơn, cũng cùng anh cười lên.
“A?À...” Đặng Viễn biết thân phận của Diệp Bạc Hâm rồi, đứng trước mặt cô, khó tránh có chút cẩn trọng, anh ngại ngùng gãi đầu, nói: “Là thủ trưởng gọi tôi tới tìm chị, địa chỉ cũng là anh ấy nói với tôi.”
Diệp Bạc Hâm mặc dù cũng đoán được vài phần, nhưng đáy lòng vẫn là nghi hoặc, cô chưa từng nói với anh cô ở đâu, anh làm sao lại biết được?
Nghĩ lại, lấy thân phận người Tập gia anh, muốn tra địa chỉ ở của một người, có gì khó sao?
Mấy ngày trước cố ý không chú ý tới sự tồn tại của anh, bây giờ lại nhìn thấy cảnh vệ của anh, cô mới dường như hiểu rõ, những ngày hôm nay vì sao tinh thần không tốt, làm việc gì cũng xuất thần...
Cô thật ra... trong tiềm thức, là đang hy vọng anh đột nhiên xuất hiện...
Diệp Bạc Hâm có chút tư tưởng không tập trung, ánh mắt rơi trên con đường không xa.
“Chị dâu, chị đang nhìn gì vậy?” Đặng Viễn thấy cô nửa ngày không trả lời, nâng mắt nhìn tinh thần cô không tốt, ánh mắt u ám, thuận theo ánh mắt cô nhìn theo.
“Không có gì.” Diệp Bạc Hâm hồi phục lại tinh thần, nheo mắt cười “Cậu tới tìm tôi có việc gì vậy?”
Nhờ cô nhắc nhở, Đặng Viễn mới nhớ ra nhiệm vụ của bản thân.
“À, đúng rồi, suýt chút nữa quên rồi, là thủ trưởng bảo em tới đưa điện thoại cho chị.”
Diệp Bạc Hâm lúc này mới chú ý tới trong tay Đặng Viễn vẫn luôn cầm một túi nhựa.
Diệp Bạc Hâm nhận lấy, liếc nhìn một chút, phát hiện là điện thoại của bản thân.
“Đặc biệt kêu cậu đưa tới?” Diệp Bạc Hâm kinh ngạc hỏi.
Đặng Viễn biết cô hiểu nhầm rồi, vội vàng lắc đầu.
“Không phải, em nghỉ vài ngày phép, muốn tới trạm xe lửa ngồi xe về nhà, thủ trưởng kêu em thuận đường đưa qua đây.”
Diệp Bạc Hâm gật đầu, chần chừ hỏi: “Vậy... thủ trưởng nhà cậu đâu?”
“Thủ trưởng ở quân đội a...”Đặng Viễn nhanh chóng trả lời, không lĩnh hôin được ý tứ của Diệp Bạc Hâm, nhưng nói xong mới chợt nhận ra, Diệp Bạc Hâm muốn hỏi là, vì sao là anh đưa tới, còn không phải thủ trưởng tự thân đưa tới.
Đặng Viễn ngượng ngùng cười “Thủ trưởng mấy ngày hôm nay bận, nhưng mà, em nghe anh ấy cùng Quý uý trưởng nói, qua vài ngày nữa sẽ xin nghỉ phép...”
“Chị, ai vậy?” Diệp Thiên Dịch vốn dĩ muốn nghe trộm, lúc nãy kéo mở khe cửa, liền bị Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn qua, anh rụt cổ lại, dứt khoát mở cửa ra.
Diệp Thiên Dịch cao hơn một chút so với Đặng Viễn, ánh mắt trần truồng đánh giá Đặng Viễn, nhất thời chau mày lại, kéo Diệp Bạc Hâm sang một bên.
Diệp Thiên Dịch một bên nhìn Đặng Viễn, một bên nhẹ giọng hỏi: “Chị, người này không phải là anh rể chứ?”
Tướng mạo bình thường, không có khí chất gì, hoàn toàn không xứng với chị anh a.
Ánh mắt của chị cậu từ bao giờ lại kém như vậy?
Diệp Thiên Dịch xoi mói nhìn chằm chằm Đặng Viễn, càng ngày càng ghét bỏ, Diệp Bạc Hâm cạn lời đánh vào đầu cậu một cái.
“Em đây là ánh mắt gì?Tôn trọng một chút.”
Diệp Thiên Dịch la lên một tiếng, vung nắm đấm lên sau lưng cô.
Đặng Viễn hiếy kỳ nhìn cậu, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bước quay lại, hỏi: “Chị dâu, đây là em trai chị?”
Diệp Bạc Hâm gật đầu “Thật ngại quá, em ấy bị nuông chiều thành hư rồi, cậu đừng để trong lòng.”
Giống như Đặng Viễn thông qua huấn luyện đặc biệt, thính lực so với người bình thường linh hoạt hơn, miệng to của Diệp Thiên Dịch, tự cho rằng giọng rất nhỏ, ước tính đều bị Đặng Viễn nghe thấy hết rồi.
“Không sao...” Đặng Viễn xua xua tay, cười như ánh mặt trời, “Em và thủ trưởng kém hơn không phải một chút, em trai chị cũng không sai, tính cách đơn thuần mà... ha ha...”
Diệp Bạc Hâm không tự chủ sờ chóp mũi, lời này của Đặng Viễn, ý tứ là anh đều nghe hết rồi.
Diệp Bạc Hâm ác ý quay người trường mắt nhìn Diệp Thiên Dịch.
“Vất vả cậu chạy một chuyến rồi, vào ngồi một chút đi.” Diệp Bạc Hâm thấy Đặng Viễn đầu đầy mồ hôi, sau lưng còn mang một túi to, liền muốn mời anh vào trong ngồi một chút.
“Không cần đâu, em còn đuổi theo kịp giờ tàu hoả.” Đặng Viễn nhếch mép cười nhẹ, hướng về óhia Diệp Bạc Hâm hành lễ “Vậy chị dâu... em đi trước, tạm biệt chị dâu!”
Đôi mắt Diệp Thiên Dịch đều mở to.
Chị dâu?Cái gì chị dâu?
“Được, vậy tôi không giữ cậu lại nữa, trên đường đi cẩn thận.” Nếu người ta đã vội vàng, Diệp Bạc Hâm cũng không dễ giữ lại, hướng về phía anh vẫy tay.
“Chị, đây là tình huống gì a?” Diệp Bạc Hâm một đầu úng nước, mơ hồ nhìn người ta hướng về phía dưới núi đi mất, quay người lại, Diệp Bạc Hâm đã không thấy bóng đâu rồi.
Diệp Bạc Hâm lên lầu, đem Diệp Thiên Dịch đang đuổi tới khoá ngoài cửa.
Diệp Thiên Dịch gõ cửa nửa ngày, cô cũng không mở, cánh cửa không có động tĩnh gì, cô mới đi vào phòng tắm, kéo rèm lại nghiêng người nằm trên ghế.
Mở điện thoại ra liên lạc với người ta, năm ngón tay vuốt nhẹ màn hình, muốn gọi điện thoại cho Tập Vị Nam, nhưng lại chậm chạm không động.
Vuốt được một lúc, đau xót hắng một tiếng, đem điện thoại vứt vào ngăn kéo.
Cô ghét nhất tính do dự của bản thân, ghét tâm trạng bị ảnh hưởng.
Ở trên giường nằm bò một lúc, dì Thanh gõ cửa, gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Mấy ngày nay sư phụ dinh dưỡng đổi lại cách cho cô thức ăn dinh dưỡng, theo như thói quen hàng ngày, sư phụ dinh dưỡng trước tiên giảng cho cô một chút, tên rau, cách làm, có thể để cho cơ thể bồi bổ dinh dưỡng gì, Diệp Bạc Hâm vừa thử vừa nghe.
“Bạc Hâm, con tự mình ăn đi, Thiên Dịch nói cậu ấy ở bên ngoài ăn rồi.” Dì Thanh từ trên lầu đi xuống, bước tới bên bàn ăn nói với Diệp Bạc Hâm một tiếng.
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm gật gật đầu.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Bạc Hâm cảm thấy buồn ngủ, nâng chân bước lên lầu.
Phiền não gì đó đều để qua một bên, trước tiên ngủ một giấc rồi nói.
“Diệp Thiên Dịch, em đang làm gì vậy?” Diệp Bạc Hâm đứng ở cửa, chớp mắt liền nhìn thấy Diệp Thiên Dịch đang chơi đùa điện thoại của cô.
Điện thoại cô không có khoá màn hình, cũng không thiết lập mật mã, vuốt mở là được.
Mặc dù điện thoại cô không có thứ gì người khác không thể nhìn, nhưng không phải Diệp Thiên Dịch không phải ở trong phòng sao, chạy đến phòng cô làm gì?
“Chị?” Diệp Thiên Dịch không ngờ cô nhanh như vậy đã quay lại, nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, xấu hổ không dám nhìn cô, nhỏ tiếng nói “Không làm gì hết a.”
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu, cầm lấy điện thoại, Diệp Thiên Dịch lùi về sau, cách xa cô vài mét, mới hi ha nói: “Lúc nãy em đi qua phòng chị, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, vốn muốn lấy đưa xuống cho chị, không cẩn thận chạm vào nghe, vì vậy...”
“Vì vậy em đã nghe điện thoại của chị?” Diệp Bạc Hâm hơi tức giận trừng mắt với cậu, mở nhật ký cuộc gọi ra.
Một phút trước, có người gọi điện cho cô là... Tập Vị Nam?
Ngón tay hơi cứng lại, trái tim Diệp Bạc Hâm đập chậm một nhịp, cảm thấy cả người đều mơ màng, dường như cơ thể đang giẫm trên mây dưới chân giẫm phải đám mây hư vô lúc ẩn lúc hiện.
Cái gì mà cửa không đóng chặt, theo cô thầy, Diệp Thiên Dịch căn bản là cố ý.
“Em cùng anh ta nói cái gì?” Diệp Bạc Hâm bi thương nâng mắt nham hiểm lên, trong đồng tử ánh sáng lấp lánh mạnh mẽ.
Loại ánh mắt này, Diệp Thiên Dịch quá quen thuộc rồi, là điềm báo trước khi tức giận.
Diệp Thiên Dịch ha ha cười, nuốt nước bọt “Vậy cái gì... đừng hung dữ như vậy mà...”
“Diệp Thiên Dịch!” Diệp Bạc Hâm vơ lấy một cái gối vứt qua.
Diệp Thiên Dịch lách người qua trốn, Diệp Bạc Hâm nhanh tay lẹ mắt quăng tiếp cái thứ hai, lần này Diệp Thiên Dịch bị ném trúng người.
“Em nói chị loại con gái này, rõ ràng là một con hổ cái!May mà có người mắt mù cưới chị nếu không chị cả đời này đều gả đi không được.” Diệp Thiên Dịch “Hừ”một tiếng, đem lông trong miệng nhổ ra ngoài, mái tóc dựng thẳng lên vài sợi.
“Em nói, chị đừng lãng phí thời gian nữa, ban ngày ban mặt ngủ cái gì chứ?”
“Cần em quản sao?” Diệp Bạc Hâm trợn trắng mắt.
Diệp Thiên Dịch cạn lời, đẩy cô một cái “Chẳng muốn quản chị, bên ngoài có người tới tìm, nhanh chóng ra ngoài đi.”
“Ai vậy?” Diệp Bạc Hâm nghi hoặc trừng to mắt, bây giờ ai có thể tìm cô?Nếu như là Thẩm Tư Á, nha đầu kia trực tiếp vào cửa rồi, nếu như là người khác... Diệp Bạc Hâm không nghĩ ra được là ai...
“Không biết, một người đàn ông, em vừa quay về, đúng lúc từ phòng bảo vệ gặp được anh ta, nói là tìm chị, sau đó em trực tiếp đem vào đây rồi, chỉ là... em không để anh ta vào cửa, ai biết anh ta là người tốt hay người xấu, em cũng không quen anh ta...” Diệp Thiên Dịch còn lảm nhảm không ngừng, Diệp Bạc Hâm đã bước tới vườn hoa rồi.
“Này, đi nhanh như vậy làm gì, đợi em với a...” Diệp Thiên Dịch nhanh chóng đuổi theo sau.
Bên ngoài nhà Tô gia có một khoảng đất trống, phía trước là đài phun nước nhân tạo, trong hồ nước có tạo hình cá, còn có san hô rực rỡ màu sắc, ban ngày, nước chảy róc rách, vào buổi tối, đèn trong hồ bật sáng, sóng xanh trong vắt, ánh sáng tràn đầy sắc màu.
Bên trái là thảm cỏ xanh mướt, bên phải có giá hoa, tạo thành cổnh hình vòm, dưới sàn lát sỏi cuội, bên cạnh trồng đầy hoa cỏ.
Diệp Bạc Hâm đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng ảnh của người nào, cô cho rằng Diệp Thiên Dịch nói dối lừa cô, giữa mày nhuộm một tia giận hờn, quay người đi vào trong.
“Chị dâu.”đột nbiên truyền tới giọng một người đàn ông.
Diệp Bạc Hâm nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh, sau cột đá màu trắng, nhô ra một bóng người.
Nhìn rõ tướng mạo của người tới, Diệp Bạc Hâm sững sờ. “Đặng Viễn?”
Đặng Viễn hôm nay không mặc quân phục, áo thể thao ngắn tay, quần bông màu tro, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu đen.
Cả năm bị mặt trời chiếu dữ dội, làn da có chút đen, lúc cười lên, lộ ra hai hàm trăng trắng sáng.
Đặng Viễn chẳng qua hai mươi tuổi đầu, tuổi tác so với Diệp Thiên Dịch không khác lắm, độ tuổi này vô lo vô nghĩ, cười giống như ánh mặt trời.
Anh mặc một bộ này, so sánh với bộ quân trang nghiêm túc cứng nhắc, có một hương vị khác, nhìn giống như cậu bé mặt trời.
Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, Đặng Viễn mỉm cười thẹn thùng, giơ tay lên hướng Diệp Bạc Hâm hành lễ, to giọng hô lên “Chào chị dâu.”
“Được rồi được rồi...” Diệp Bạc Hâm vẫy vẫy tay, ông già ở đằng xa gần ngôi nhà đang đi bộ, ước tính nghe thấy tiếng hô của Đặng Viễn, nghi hoặc nhìn về hướng này.
Đặng Viễn ngại ngùng bỏ tay xuống, lần đầu tiên anh đi vào khu biệt thự, vừa vào cửa nhìn thấy từng toà từng toà biệt thự sang trọng, môi trường phong cảnh rất đẹp, kinh ngạc há hốc miệng.
Ánh mắt nhìn Diệp Bạc Hâm cũng nhiều tia sùng bái hơn, không nghĩ rằng thủ trưởng lại cưới một tiểu thư danh môn, còn chị dâu sinh ra ở một nơi như vậy, được nuông chiều từ bé, vậy mà có thể ở trong quân đội kiên trì hai tháng, đổi mới hiểu biết của anh về thiên kim tiểu thư phú nhị đại.
Thực ra điều Đặng Viễn không biết rõ là... Thủ trưởng nhà anh cũng xuất thân danh môn, chỉ là người ta tài phú không lộ ra ngoài, anh mới ngốc nghếch cho rằng, thủ trưởng của mình xuất thân từ gia đình bình thường.
“Cậu làm sao biết tôi ở đây?” Diệp Bạc Hâm nhìn anh đang ngây ngốc cười, tâm trạng nhất thời biến thành tốt hơn, cũng cùng anh cười lên.
“A?À...” Đặng Viễn biết thân phận của Diệp Bạc Hâm rồi, đứng trước mặt cô, khó tránh có chút cẩn trọng, anh ngại ngùng gãi đầu, nói: “Là thủ trưởng gọi tôi tới tìm chị, địa chỉ cũng là anh ấy nói với tôi.”
Diệp Bạc Hâm mặc dù cũng đoán được vài phần, nhưng đáy lòng vẫn là nghi hoặc, cô chưa từng nói với anh cô ở đâu, anh làm sao lại biết được?
Nghĩ lại, lấy thân phận người Tập gia anh, muốn tra địa chỉ ở của một người, có gì khó sao?
Mấy ngày trước cố ý không chú ý tới sự tồn tại của anh, bây giờ lại nhìn thấy cảnh vệ của anh, cô mới dường như hiểu rõ, những ngày hôm nay vì sao tinh thần không tốt, làm việc gì cũng xuất thần...
Cô thật ra... trong tiềm thức, là đang hy vọng anh đột nhiên xuất hiện...
Diệp Bạc Hâm có chút tư tưởng không tập trung, ánh mắt rơi trên con đường không xa.
“Chị dâu, chị đang nhìn gì vậy?” Đặng Viễn thấy cô nửa ngày không trả lời, nâng mắt nhìn tinh thần cô không tốt, ánh mắt u ám, thuận theo ánh mắt cô nhìn theo.
“Không có gì.” Diệp Bạc Hâm hồi phục lại tinh thần, nheo mắt cười “Cậu tới tìm tôi có việc gì vậy?”
Nhờ cô nhắc nhở, Đặng Viễn mới nhớ ra nhiệm vụ của bản thân.
“À, đúng rồi, suýt chút nữa quên rồi, là thủ trưởng bảo em tới đưa điện thoại cho chị.”
Diệp Bạc Hâm lúc này mới chú ý tới trong tay Đặng Viễn vẫn luôn cầm một túi nhựa.
Diệp Bạc Hâm nhận lấy, liếc nhìn một chút, phát hiện là điện thoại của bản thân.
“Đặc biệt kêu cậu đưa tới?” Diệp Bạc Hâm kinh ngạc hỏi.
Đặng Viễn biết cô hiểu nhầm rồi, vội vàng lắc đầu.
“Không phải, em nghỉ vài ngày phép, muốn tới trạm xe lửa ngồi xe về nhà, thủ trưởng kêu em thuận đường đưa qua đây.”
Diệp Bạc Hâm gật đầu, chần chừ hỏi: “Vậy... thủ trưởng nhà cậu đâu?”
“Thủ trưởng ở quân đội a...”Đặng Viễn nhanh chóng trả lời, không lĩnh hôin được ý tứ của Diệp Bạc Hâm, nhưng nói xong mới chợt nhận ra, Diệp Bạc Hâm muốn hỏi là, vì sao là anh đưa tới, còn không phải thủ trưởng tự thân đưa tới.
Đặng Viễn ngượng ngùng cười “Thủ trưởng mấy ngày hôm nay bận, nhưng mà, em nghe anh ấy cùng Quý uý trưởng nói, qua vài ngày nữa sẽ xin nghỉ phép...”
“Chị, ai vậy?” Diệp Thiên Dịch vốn dĩ muốn nghe trộm, lúc nãy kéo mở khe cửa, liền bị Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn qua, anh rụt cổ lại, dứt khoát mở cửa ra.
Diệp Thiên Dịch cao hơn một chút so với Đặng Viễn, ánh mắt trần truồng đánh giá Đặng Viễn, nhất thời chau mày lại, kéo Diệp Bạc Hâm sang một bên.
Diệp Thiên Dịch một bên nhìn Đặng Viễn, một bên nhẹ giọng hỏi: “Chị, người này không phải là anh rể chứ?”
Tướng mạo bình thường, không có khí chất gì, hoàn toàn không xứng với chị anh a.
Ánh mắt của chị cậu từ bao giờ lại kém như vậy?
Diệp Thiên Dịch xoi mói nhìn chằm chằm Đặng Viễn, càng ngày càng ghét bỏ, Diệp Bạc Hâm cạn lời đánh vào đầu cậu một cái.
“Em đây là ánh mắt gì?Tôn trọng một chút.”
Diệp Thiên Dịch la lên một tiếng, vung nắm đấm lên sau lưng cô.
Đặng Viễn hiếy kỳ nhìn cậu, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bước quay lại, hỏi: “Chị dâu, đây là em trai chị?”
Diệp Bạc Hâm gật đầu “Thật ngại quá, em ấy bị nuông chiều thành hư rồi, cậu đừng để trong lòng.”
Giống như Đặng Viễn thông qua huấn luyện đặc biệt, thính lực so với người bình thường linh hoạt hơn, miệng to của Diệp Thiên Dịch, tự cho rằng giọng rất nhỏ, ước tính đều bị Đặng Viễn nghe thấy hết rồi.
“Không sao...” Đặng Viễn xua xua tay, cười như ánh mặt trời, “Em và thủ trưởng kém hơn không phải một chút, em trai chị cũng không sai, tính cách đơn thuần mà... ha ha...”
Diệp Bạc Hâm không tự chủ sờ chóp mũi, lời này của Đặng Viễn, ý tứ là anh đều nghe hết rồi.
Diệp Bạc Hâm ác ý quay người trường mắt nhìn Diệp Thiên Dịch.
“Vất vả cậu chạy một chuyến rồi, vào ngồi một chút đi.” Diệp Bạc Hâm thấy Đặng Viễn đầu đầy mồ hôi, sau lưng còn mang một túi to, liền muốn mời anh vào trong ngồi một chút.
“Không cần đâu, em còn đuổi theo kịp giờ tàu hoả.” Đặng Viễn nhếch mép cười nhẹ, hướng về óhia Diệp Bạc Hâm hành lễ “Vậy chị dâu... em đi trước, tạm biệt chị dâu!”
Đôi mắt Diệp Thiên Dịch đều mở to.
Chị dâu?Cái gì chị dâu?
“Được, vậy tôi không giữ cậu lại nữa, trên đường đi cẩn thận.” Nếu người ta đã vội vàng, Diệp Bạc Hâm cũng không dễ giữ lại, hướng về phía anh vẫy tay.
“Chị, đây là tình huống gì a?” Diệp Bạc Hâm một đầu úng nước, mơ hồ nhìn người ta hướng về phía dưới núi đi mất, quay người lại, Diệp Bạc Hâm đã không thấy bóng đâu rồi.
Diệp Bạc Hâm lên lầu, đem Diệp Thiên Dịch đang đuổi tới khoá ngoài cửa.
Diệp Thiên Dịch gõ cửa nửa ngày, cô cũng không mở, cánh cửa không có động tĩnh gì, cô mới đi vào phòng tắm, kéo rèm lại nghiêng người nằm trên ghế.
Mở điện thoại ra liên lạc với người ta, năm ngón tay vuốt nhẹ màn hình, muốn gọi điện thoại cho Tập Vị Nam, nhưng lại chậm chạm không động.
Vuốt được một lúc, đau xót hắng một tiếng, đem điện thoại vứt vào ngăn kéo.
Cô ghét nhất tính do dự của bản thân, ghét tâm trạng bị ảnh hưởng.
Ở trên giường nằm bò một lúc, dì Thanh gõ cửa, gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Mấy ngày nay sư phụ dinh dưỡng đổi lại cách cho cô thức ăn dinh dưỡng, theo như thói quen hàng ngày, sư phụ dinh dưỡng trước tiên giảng cho cô một chút, tên rau, cách làm, có thể để cho cơ thể bồi bổ dinh dưỡng gì, Diệp Bạc Hâm vừa thử vừa nghe.
“Bạc Hâm, con tự mình ăn đi, Thiên Dịch nói cậu ấy ở bên ngoài ăn rồi.” Dì Thanh từ trên lầu đi xuống, bước tới bên bàn ăn nói với Diệp Bạc Hâm một tiếng.
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm gật gật đầu.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Bạc Hâm cảm thấy buồn ngủ, nâng chân bước lên lầu.
Phiền não gì đó đều để qua một bên, trước tiên ngủ một giấc rồi nói.
“Diệp Thiên Dịch, em đang làm gì vậy?” Diệp Bạc Hâm đứng ở cửa, chớp mắt liền nhìn thấy Diệp Thiên Dịch đang chơi đùa điện thoại của cô.
Điện thoại cô không có khoá màn hình, cũng không thiết lập mật mã, vuốt mở là được.
Mặc dù điện thoại cô không có thứ gì người khác không thể nhìn, nhưng không phải Diệp Thiên Dịch không phải ở trong phòng sao, chạy đến phòng cô làm gì?
“Chị?” Diệp Thiên Dịch không ngờ cô nhanh như vậy đã quay lại, nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, xấu hổ không dám nhìn cô, nhỏ tiếng nói “Không làm gì hết a.”
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu, cầm lấy điện thoại, Diệp Thiên Dịch lùi về sau, cách xa cô vài mét, mới hi ha nói: “Lúc nãy em đi qua phòng chị, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, vốn muốn lấy đưa xuống cho chị, không cẩn thận chạm vào nghe, vì vậy...”
“Vì vậy em đã nghe điện thoại của chị?” Diệp Bạc Hâm hơi tức giận trừng mắt với cậu, mở nhật ký cuộc gọi ra.
Một phút trước, có người gọi điện cho cô là... Tập Vị Nam?
Ngón tay hơi cứng lại, trái tim Diệp Bạc Hâm đập chậm một nhịp, cảm thấy cả người đều mơ màng, dường như cơ thể đang giẫm trên mây dưới chân giẫm phải đám mây hư vô lúc ẩn lúc hiện.
Cái gì mà cửa không đóng chặt, theo cô thầy, Diệp Thiên Dịch căn bản là cố ý.
“Em cùng anh ta nói cái gì?” Diệp Bạc Hâm bi thương nâng mắt nham hiểm lên, trong đồng tử ánh sáng lấp lánh mạnh mẽ.
Loại ánh mắt này, Diệp Thiên Dịch quá quen thuộc rồi, là điềm báo trước khi tức giận.
Diệp Thiên Dịch ha ha cười, nuốt nước bọt “Vậy cái gì... đừng hung dữ như vậy mà...”
“Diệp Thiên Dịch!” Diệp Bạc Hâm vơ lấy một cái gối vứt qua.
Diệp Thiên Dịch lách người qua trốn, Diệp Bạc Hâm nhanh tay lẹ mắt quăng tiếp cái thứ hai, lần này Diệp Thiên Dịch bị ném trúng người.
“Em nói chị loại con gái này, rõ ràng là một con hổ cái!May mà có người mắt mù cưới chị nếu không chị cả đời này đều gả đi không được.” Diệp Thiên Dịch “Hừ”một tiếng, đem lông trong miệng nhổ ra ngoài, mái tóc dựng thẳng lên vài sợi.
Bình luận truyện