Osin Không Biết Cười

Chương 23: Nhau Với Côn Đồ



Và cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh thoáng chốc mà đã hơn 2 tuần mà ngày nào hắn cũng bị Sera quấy rầy bu như đỉa còn nó thì vẫn thế thờ ơ và trầm mặc hơn mọi khi nhưng cũng chẳng ai biết nó bị gì,Duy và Kiên thì tại rất vui khi được ở cùng với nó chỉ riêng ai kia thì luôn tỏ ra tươi cười trước mặt hắn còn quay lưng đi thì khuôn mặt lúc nào cũng mang 1 tia qủy dị

-Anh Phong à..hôm nay anh đi chơi với em nha..sinh nhật em đó_Sera cười khoác tay hắn nhưng lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra

-Sera anh nhớ tuần trước em cũng đã nói là sinh nhật em rồi cũng bảo Phong đi chơi với em rồi mà_Kiên khếch môi cười nhìn Sera 1 cái rồi cũng phủi mông bỏ đi

-Anh Phong..a..con khốn tao nhất định sẽ khiến mày biến mất_Sera giận dữ nhìn theo bóng lưng nó đi cùng hắn sau đó cũng bỏ đi mà không biết là phía sau mình có người

-Đúng...con khốn tao sẽ khiến mày phải biến mất_Nụ cười đáng sợ hiện trên môi ai kia sau đó cũng biến mất thay vào đó là nụ cười tươi tắn thường ngày

Tại lớp 10Vip

-Phong_Duy chạy nhanh vào lớp rồi vội vàng kéo hắn đi

-Có chuyện gì?_Hắn nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Duy mà lo lắng hỏi

-Bang SIC khiêu khích bang ta chúng đang ở bar Win đập phá đòi đấu với chúng ta_Duy trở lại bình thường từ từ nói

-SIC..Bang của thằng Jin..lần trước nó cũng đến phá bar nhưng lần đó bị tao đánh tan tác rồi không chừa à?_Hắn nhíu mày

-Tao cũng biết thế nhưng lần này chúng nó đem đến hơn 200 lính đánh bar mình sắp cự không nỗi rồi_Duy lại bối rối nó còn hắn thì không nó gì chỉ chạy nhanh vào lớp

-Kiên mày đưa Osin về nhà giúp tao nhé tao có việc đi đã_Hắn rất nhanh nói đồng thời liếc nhìn nó 1 cái sau lại quay lưng chạy nhanh đi

-yên tâm tao sẽ đưa não phẳng về_Kiên cười tươi nói vọng theo sau đó quay sang nó

-não phẳng chúng ta đi chơi thôi_Kiên cười nắm tay nó lôi đi ra khỏi lớp
Cậu đưa nó đi rất nhiều nơi công viên,Nhà thờ lớn,Khu vui chơi,Làng hoa. Bla. Bla....và cuối cùng đến khi tối đèn kiên nới đưa nó đi ăn,nhưng cậu không đưa nó đi ăn ở một nhà hàng sang trọng hay là một khách sạn 5 sao mà nơi cậu đưa nó đến là 1quán ăn ven đường

-Kiên đến đấy à_Vừa thấy Kiên đến bà chủ quán đã cười niềm nở hỏi thăm cậu

-Dạ..hôm nay quán vắng bà nhỉ_Kiên kéo ghế cho nó ngồi miệng thì cười tươi hỏi bà chủ quán

-Ừ..mà hôm nay cháu đưa bạn gái đi cùng nữa à..cô bé dễ thương đấy thế 2 đứa ăn gì?_bà chủ quán cũng cười nhìn nó

-Dạ cho cháu 2 tô hủ tiếu đặc biệt nha bà_Kiên cười nói còn nó thì vẫn như cũ lạnh lùng vô cảm ngồi im lặng ,bà chủ quán thì làm việc rất lẹ 5phút sau 2 tô hủ tiếu đã được bưng ra

-Cháu cảm ơn_Kiên gục đầu cảm ơn rồi chuyển to hủ tiếu cho nó

-Ăn đi_Kiên vẫn giữa nụ cười trên môi ân cần nhìn nó,còn nó thì không biết ăn sao cần đôi đủa lên nhìn kiên,cậu lại bật cười sau đó chỉ cho nó biết làm sao để trộm gia vị...sau đó lại im lặng nhìn nó ăn mình thì vẫn chưa động đủa

-Ăn đi_Bỗng cái âm thanh dịu dàng của nó lại vang lên làm Kiên thoáng ngạc nhiên sau cũng cười cầm đủa lên ăn.
Sau khi ăn xong cả hai cùng đi bộ trên làn đường tấp nập người đi cứ đi trong sự im lặng cũng không biết là mình đã đi bao lâu nữa
Bỗng lại có một đám thanh niên khoản chừng 10-15 người chặn đường 2 người lại

-Có tiền thì để hết lại nếu không đừng có trách_Tên đầu đàn tiếng lên trước nói

-Nếu không thì sao?_Kiên khếch môi khinh bỉ hỏi lại

-Không thì để cô em xinh xắn này lại phục vụi tụi anh đêm nay_Tên đó giơ tay phải lên định xoa mặt nó nhưng bị Kiên hất mạnh ra đạp cho 1 cái ngã nhào ra đất

-Đánh nó cho tao.._Tên đó tức giận quát sai bọn đàn em xông vào đánh Kiên

-Hư.._Kiên khếch môi khinh bỉ đẩy nó qua 1 bên rồi cũng xông vào đám người,tay chân cậu rất linh hoạt kết hợp với nhau rất nhanh ra những đòn đánh chuẩn xát về phía bọn kia làm từng người từng người lần lược đổ xuống
Còn nó đứng 1 bên chăm chú nhìn cậu,nó không sợ hãi không hoảng loạn mà rất bình tĩnh khuôn mặt vô cảm không cảm xúc tựa như mặt nước không gợn sóng nhưng trong tâm trí nó lại động không yên trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo động không thôi khiến nó khó chiệu
5phút sau Kiên đã giải quyết xong đám côn đồ đi nhanh về phía nó

-Đi thôi_Kiên cười nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của nó đi..hai người lại đi đi trong sự im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng đi khoản 20phút thì tại bị một chuổi tiếng động làm khựng lại,Kiên muốn đi nhưng nó vẫn đứng đó sau lại từ từ tiếng về vơi phát ra tiếng động .Cả hai đi khoảng 5phút nữa thì hình ảnh dần dần hiện ra trước mắt hai người là một bải đất đã nhuộm đầy máu người nằm lê liệt và còn có một số đông người đang đánh nhau

-Ha..Phong cẩn thận_Kiên la lên khi nhìn thấy hắn lẩn trong đám đông sau đó chạy tới đá ngang một tên định đánh lén hắn

-Sao mày ở đây? Thế Osin đâu_Hắn vừa đánh vừa hỏi Kiên

-Não phẳng..ha. Cô ấy ở ngoài kia_kiên chột dạ chỉ ra phía nó đang đứng chân vẫn đá

-Tao đã bảo mày đưa cô ấy về mà..mau đưa cô ấy rời khỏi đây đi_Hắn quát Kiên sau đó đẩy cậu ra

-Không tao phải ở lại giúp mày_Kiên nhìn nó 1 cái rồi cũng xông vào dòng người đánh đập lẫn nhau,mùi tanh nồng của máu xen lẫn với mùi gió lang toả khắp nơi làm người ta khẽ buồn nôn,tiếng la cây xào xạt lại càng tạo nên khung cảnh qủy dị.
Cả hai bên chỉ còn vỏn vẹn hơn 100tên nhưng hình như phía hắn đang chiếm lợi thế nên càng đánh càng hăng còn phe kia thì đang hoảng loạn tùy ý bên hắn đánh chém.

Còn về phần nó đứng bên ngoài nhìn thẳng về phía cảnh hỗn loạn trước mắt mà lòng lại dân lên 1 hồi cản xúc khó tả cảnh tựng ấy rất thân hình như quen với nó..cái mùi máu tanh những người bị thương nằm la liệt dưới đất nó càng nhìn càng thấy quen thuộc càng khiến đầu nó càng đau,hai tay nó khẽ đưa lên bợ đầu

-Hoàng Nguyệt Anh..Hoàng Nguyệt Anh..rốt cuộc tôi là ai?.._Nó khẽ lẩm bẩm chân không đứng vững đã khuỵ xuống đất.Rồi bỗng đôi mắt trống rỗng của nó hiện lên một cảnh tượng không phải cảnh đánh đấm trước mặt mà là một cảnh hoàn toàn khác

-Cố gắn lên baby con nhất định sẽ làm được.. đá mạnh lên

-A..bụppp...nhanh lên em gái lại trượt rồi nhanh chút nữa đi....

.....

-Lão đại thật giỏi chưa đầy 10phút đã hạ gục được lũ chó săn đó rồi....bla...bla..._Từng hồi kí ức cứ thay phiên nhau nhảy múa trước mặt đó những hình ảnh nhập nhoè nhưng hình như cùng hướng về 1cô gái nhỏ nhưng nó không nhìn thấy mặt.cứ như thế nó suy nghĩ suy nghĩ mãi mà không thể nhìn ra đó là ai và những ai đã hiện trong kí ức nó..càng nghĩ đầu nó càng đau và cuối cùng nó bị ai đó đánh lắng từ phía sau ngất đi

-Rút_một âm thanh lạnh lùng như atula vang lên trong không gian sau đó biến mất nhưng trước lúc hôn mê nó cũng có thể thấy đó là một người con gái..

Sáng hôm sau khi nó tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi thường ngày đầu óc của nó thì vẫn như vậy rất đau rất đau nhưng nó không thể nào ngừng suy nghĩ và tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình là"Hoàng Nguyệt Anh..rốt cuộc tôi là ai..??"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện