Paint It Black
Chương 6
Mái tóc màu rượu đỏ dài ngang cằm gây ấn tượng mạnh mẽ.Dù trong một nơi tranh tối tranh sáng, gương mặt ngợt nhạt ấy gây ấn tượng mạnh mẽ.Và, đôi mắt to chưa bao giờ tôi trông thấy đang phủ đầy… vẻ thù địch?!
Hắn từ từ đến gần tôi.
“Cậu là An Seung Ho, phải không?”
“…Anh là ai?”
“Ku ku… Vậy là đúng rồi.”
“?!.. Aaa!!”
Một cơn xoáy buốt nhồi vào bụng tôi.Tôi khuỵu xuống, ôm chặt lấy chỗ đó.Những cú đá thô bạo tới tấp như mưa phủ xuống tôi đang quỵ ngã.Những nắm đấm càng lúc càng mạnh hơn làm tôi không thở kịp…
Không có một lời giải thích.Dĩ nhiên chẳng có ai lại thanh minh một cách lịch sự trước khi đánh người khác hết.
Không có cả thời gian để kháng cự lại.
“Gì thế?! Thằng khốn này!”
“Khụ… Haa… haa…”
“Mày thật lì lợm. Cả một tiếng rên cũng không?Mày cho đó là tự hào?”
Ngươi nói, tự hào?Tôi không biết nó là cái gì hết.Ngay từ sớm tôi đã học cách làm sao để nín thở.Làm sao để cắn răng lại… và đợi cho những giây phút ấy qua đi. Khi cơn thịnh nộ đổ lên tôi đã lắng dịu… Mới bắt đầu thở lại.Đó là điều mà tôi đã học được…. Đó là cách mà tôi sống sót cho đến bây giờ.Nếu như không học được… có lẽ đã tốt hơn.
“Ha-aa… Anh… là… khụ… khụ… là…?”
“Shh…”
Tôi bị nắm tóc, dựng đầu dậy.Những ngón tay trắng lạnh lẽo chậm rãi lướt trên mớ tóc rối bời của tôi.Đôi mắt đã mù mờ vì máu chảy của tôi bắt gặp một cái nhìn đang chòng chọc vào mình.Đồng tử màu xám. Không giấu nổi bất kỳ cảm xúc nào.
“Anh là… khụ… khụ… cái quái gì…?”
” Vì sao tao phải nói tên cho mày nghe chứ?!!!”
Tôi không hiểu. Sự giận dữ… thù địch… và vẻ đau đớn… đang hướng về tôi.Làn khí lạnh lẽo từ mặt đất tôi hầu như không thể cảm nhận được.
“..Mày chỉ cần biết một điều. Mày sẽ rất mau thuộc về Jang. Woo. Hyuk.”
Đồng tử màu xám tôi chưa bao giờ thấy qua… Trận lôi đình không rõ nguồn cơn… vẻ đau đớn… và… Jang… Woo… Hyuk.
À… phải. Tôi đang đợi anh đến.Nhưng… Anh đã không đến. Không đến.Thật là… không thú vị gì hết.
#8
Cánh tay đang chìa ra giúp tôi…Con đường tắt nhanh nhất đến Địa ngục.
… Ngay lúc này, tôi nắm lấy tay anh.
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
Ấm quá….Cứ như tôi đang ngâm mình trong một bồn nước nóng, rất mềm, rất dễ chịu.A… Tôi thật sự không muốn mở mắt.Cứ tiếp tục… Như thế này.
“Ke…”
“?!!.”
“Ơ, cậu tỉnh rồi à. Xin lỗi nhé. Cậu ngủ giống như mèo ấy. Dễ thương. Ha ha..”
“Đây là…?”
“À, đây là phòng tôi.”
“….”
“Ờ. Người cậu có sao không?”
Tôi tránh những ngón tay trắng đang tiếp cận tôi.
“.Người đó… biết tôi là ai… và anh.”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi đọc thư của anh mới đến đấy.”
“…”
“Làm sao anh tìm được tôi? Anh giải thích thế nào?”
“Tôi chưa bao giờ gọi cậu ra hết. Chỉ tình cờ… Tôi bắt gặp cậu đang nằm gục ở đó.Có thể nào, cậu đang nghi ngờ tôi?”
“….”
“Có tàn nhẫn quá không? Đối xử với người đã cứu cậu như vậy.”
“Tôi chưa bao giờ nhờ anh cứu tôi.”
“Hừm… Đúng vậy. Cậu chưa bao gờ nói thế.Xin lỗi… là tôi đã giúp cậu. Làm ơn tha lỗi cho tôi đi?”
Tôi không có tâm trạng để đùa cợt.Hơn nữa… là đùa cợt với anh.
“Ai là người đã đánh cậu?”
“Sao? Định trả thù dùm tôi à?”
“…”
“Đừng xen vào chuyện của tôi. Cũng đừng giúp tôi.Đừng nói anh là bạn… chấm dứt hết mọi hứng thú của anh đi. Tôi không cần ai làm bạn hết.”
Tôi đá tung tấm chăn trắng và đi xuống giường.Tôi nghe thấy tiếng anh khô khốc khi đang đi ra cửa.
“Ha ha. Tôi cũng không cần bạn.”
“?!”
Đôi mắt của anh đổi khác khi tôi quay người lại.Vẻ nghịch ngợm trong màu mắt nâu đã biến mất không còn vết tích. Chỉ còn một thứ ánh sáng đen mù mịt đang từ từ dâng lên từ đáy vực.
Như một con cá nhiệt đới trong hồ kiếng… sặc sỡ… và… vô cảm…… vô cảm.
“… Hyunie là ai vậy?”
“!!!”
Nhưng….. lại làm người ta choáng váng.
—————
|| Hee Jun và Woo Hyuk ||
Lần thứ hai cậu đến tôi với vẻ mặt khác lạ.
“Cậu đã làm gì?”
Tôi biết ngay cả khi cậu hỏi bằng cái giọng khô khốc ấy.Cậu đang giận dữ.Cậu đang giận dữ. Với tôi.
“Tôi vất cậu ta ở đó để cậu có thể nhặt về. Cậu không thấy cậu ta à?”
“….”
“Thoạt nhìn tôi đã biết. Cậu ấy… Cậu ấy chính là con cáo mà cậu nói đến, phải không?”
Tôi đã biết ngay tức khắc.Để mang nó đến cho cậu… Tôi đã lắng nghe chăm chú từng lời một.Tôi nhớ giọng nói cậu khi nhắc đến nó nghe như cậu đang yêu.
“Ơ hơ.. Đầu cậu ấy… rất là nhỏ. Thật dễ thương.”
…. Phải. Tôi đã nghĩ vậy.
“Đôi mắt cậu ấy tròn… Tôi nghĩ sẽ rất dễ thương nếu cậu ấy cười. Nhưng mà cậu ấy chưa có cười… Ừm…”
“..Tôi… chưa thấy… có ai lại cười tuyệt diệu được hơn thế.”
“Tôi muốn nó… Tôi thật rất… muốn nó.”
Được. Nếu cậu muốn… Tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực.Tôi sẽ mang nó đến cho cậu… dù cho… tôi có phải…giết… nó.
Cậu đến gần.Gương mặt trắng của cậu dưới ánh trăng… nhìn nhợt nhạt một cách chết chóc.Cậu lúc này đang rất giận.
“Phải. Chú nhóc đó… đúng là cậu đã trao cậu ấy cho tôi. Nhưng… Đừng đụng đến một sợi tóc của cậu ta.”
“….”
Mái tóc cậu, càng lấp lánh hơn vì ánh trăng, quấn chặt lấy tia nhìn của tôi.Không hợp với cậu. Tóc vàng không hợp với cậu.
Khi cậu bước đi ra cửa, cậu quay lại nói với tôi.
“Và một điều nữa. Đừng dùng tên của tôi.”
Tóc vàng thật sự không hợp với cậu.
“Cậu không hài lòng với một tên Moon Hee Jun sao? Chắc chắn là, cậu
Hắn từ từ đến gần tôi.
“Cậu là An Seung Ho, phải không?”
“…Anh là ai?”
“Ku ku… Vậy là đúng rồi.”
“?!.. Aaa!!”
Một cơn xoáy buốt nhồi vào bụng tôi.Tôi khuỵu xuống, ôm chặt lấy chỗ đó.Những cú đá thô bạo tới tấp như mưa phủ xuống tôi đang quỵ ngã.Những nắm đấm càng lúc càng mạnh hơn làm tôi không thở kịp…
Không có một lời giải thích.Dĩ nhiên chẳng có ai lại thanh minh một cách lịch sự trước khi đánh người khác hết.
Không có cả thời gian để kháng cự lại.
“Gì thế?! Thằng khốn này!”
“Khụ… Haa… haa…”
“Mày thật lì lợm. Cả một tiếng rên cũng không?Mày cho đó là tự hào?”
Ngươi nói, tự hào?Tôi không biết nó là cái gì hết.Ngay từ sớm tôi đã học cách làm sao để nín thở.Làm sao để cắn răng lại… và đợi cho những giây phút ấy qua đi. Khi cơn thịnh nộ đổ lên tôi đã lắng dịu… Mới bắt đầu thở lại.Đó là điều mà tôi đã học được…. Đó là cách mà tôi sống sót cho đến bây giờ.Nếu như không học được… có lẽ đã tốt hơn.
“Ha-aa… Anh… là… khụ… khụ… là…?”
“Shh…”
Tôi bị nắm tóc, dựng đầu dậy.Những ngón tay trắng lạnh lẽo chậm rãi lướt trên mớ tóc rối bời của tôi.Đôi mắt đã mù mờ vì máu chảy của tôi bắt gặp một cái nhìn đang chòng chọc vào mình.Đồng tử màu xám. Không giấu nổi bất kỳ cảm xúc nào.
“Anh là… khụ… khụ… cái quái gì…?”
” Vì sao tao phải nói tên cho mày nghe chứ?!!!”
Tôi không hiểu. Sự giận dữ… thù địch… và vẻ đau đớn… đang hướng về tôi.Làn khí lạnh lẽo từ mặt đất tôi hầu như không thể cảm nhận được.
“..Mày chỉ cần biết một điều. Mày sẽ rất mau thuộc về Jang. Woo. Hyuk.”
Đồng tử màu xám tôi chưa bao giờ thấy qua… Trận lôi đình không rõ nguồn cơn… vẻ đau đớn… và… Jang… Woo… Hyuk.
À… phải. Tôi đang đợi anh đến.Nhưng… Anh đã không đến. Không đến.Thật là… không thú vị gì hết.
#8
Cánh tay đang chìa ra giúp tôi…Con đường tắt nhanh nhất đến Địa ngục.
… Ngay lúc này, tôi nắm lấy tay anh.
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
Ấm quá….Cứ như tôi đang ngâm mình trong một bồn nước nóng, rất mềm, rất dễ chịu.A… Tôi thật sự không muốn mở mắt.Cứ tiếp tục… Như thế này.
“Ke…”
“?!!.”
“Ơ, cậu tỉnh rồi à. Xin lỗi nhé. Cậu ngủ giống như mèo ấy. Dễ thương. Ha ha..”
“Đây là…?”
“À, đây là phòng tôi.”
“….”
“Ờ. Người cậu có sao không?”
Tôi tránh những ngón tay trắng đang tiếp cận tôi.
“.Người đó… biết tôi là ai… và anh.”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi đọc thư của anh mới đến đấy.”
“…”
“Làm sao anh tìm được tôi? Anh giải thích thế nào?”
“Tôi chưa bao giờ gọi cậu ra hết. Chỉ tình cờ… Tôi bắt gặp cậu đang nằm gục ở đó.Có thể nào, cậu đang nghi ngờ tôi?”
“….”
“Có tàn nhẫn quá không? Đối xử với người đã cứu cậu như vậy.”
“Tôi chưa bao giờ nhờ anh cứu tôi.”
“Hừm… Đúng vậy. Cậu chưa bao gờ nói thế.Xin lỗi… là tôi đã giúp cậu. Làm ơn tha lỗi cho tôi đi?”
Tôi không có tâm trạng để đùa cợt.Hơn nữa… là đùa cợt với anh.
“Ai là người đã đánh cậu?”
“Sao? Định trả thù dùm tôi à?”
“…”
“Đừng xen vào chuyện của tôi. Cũng đừng giúp tôi.Đừng nói anh là bạn… chấm dứt hết mọi hứng thú của anh đi. Tôi không cần ai làm bạn hết.”
Tôi đá tung tấm chăn trắng và đi xuống giường.Tôi nghe thấy tiếng anh khô khốc khi đang đi ra cửa.
“Ha ha. Tôi cũng không cần bạn.”
“?!”
Đôi mắt của anh đổi khác khi tôi quay người lại.Vẻ nghịch ngợm trong màu mắt nâu đã biến mất không còn vết tích. Chỉ còn một thứ ánh sáng đen mù mịt đang từ từ dâng lên từ đáy vực.
Như một con cá nhiệt đới trong hồ kiếng… sặc sỡ… và… vô cảm…… vô cảm.
“… Hyunie là ai vậy?”
“!!!”
Nhưng….. lại làm người ta choáng váng.
—————
|| Hee Jun và Woo Hyuk ||
Lần thứ hai cậu đến tôi với vẻ mặt khác lạ.
“Cậu đã làm gì?”
Tôi biết ngay cả khi cậu hỏi bằng cái giọng khô khốc ấy.Cậu đang giận dữ.Cậu đang giận dữ. Với tôi.
“Tôi vất cậu ta ở đó để cậu có thể nhặt về. Cậu không thấy cậu ta à?”
“….”
“Thoạt nhìn tôi đã biết. Cậu ấy… Cậu ấy chính là con cáo mà cậu nói đến, phải không?”
Tôi đã biết ngay tức khắc.Để mang nó đến cho cậu… Tôi đã lắng nghe chăm chú từng lời một.Tôi nhớ giọng nói cậu khi nhắc đến nó nghe như cậu đang yêu.
“Ơ hơ.. Đầu cậu ấy… rất là nhỏ. Thật dễ thương.”
…. Phải. Tôi đã nghĩ vậy.
“Đôi mắt cậu ấy tròn… Tôi nghĩ sẽ rất dễ thương nếu cậu ấy cười. Nhưng mà cậu ấy chưa có cười… Ừm…”
“..Tôi… chưa thấy… có ai lại cười tuyệt diệu được hơn thế.”
“Tôi muốn nó… Tôi thật rất… muốn nó.”
Được. Nếu cậu muốn… Tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực.Tôi sẽ mang nó đến cho cậu… dù cho… tôi có phải…giết… nó.
Cậu đến gần.Gương mặt trắng của cậu dưới ánh trăng… nhìn nhợt nhạt một cách chết chóc.Cậu lúc này đang rất giận.
“Phải. Chú nhóc đó… đúng là cậu đã trao cậu ấy cho tôi. Nhưng… Đừng đụng đến một sợi tóc của cậu ta.”
“….”
Mái tóc cậu, càng lấp lánh hơn vì ánh trăng, quấn chặt lấy tia nhìn của tôi.Không hợp với cậu. Tóc vàng không hợp với cậu.
Khi cậu bước đi ra cửa, cậu quay lại nói với tôi.
“Và một điều nữa. Đừng dùng tên của tôi.”
Tóc vàng thật sự không hợp với cậu.
“Cậu không hài lòng với một tên Moon Hee Jun sao? Chắc chắn là, cậu
Bình luận truyện