Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa
Chương 33
NHẬT KÍ # 23
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Joyce89 type)
Thế giới đang bùng nổ quanh tụi mình.
Chúng mình chồng chất trong dygo. Trong khi Saangi chốt kín cửa, Loor khởi động máy rồi kêu lên:
- Đi!
Cô nhấn ga, dygo phóng tới trước. Loor đã cho mình biết tốc độ loại xe này rất tốt. Đúng thế. Chúng mình lao đi dọc đường phố chính của Kidik, trong khi những tòa nhà hai bên bắt đầu sụp đổ. Y chang một trận động đất. Nước phun lên, làm mặt đất tách ra toang hoác. Không gì ngăn cản được, vì cả một đại dương bên dưới đang đầy nước lên. Thêm nhiều tòa nhà nổ tung, trong khi những ngôi nhà thấp hơn lộn nhào. Cảnh này làm mình nhớ lại một tòa lâu đài cát bị thủy triều xé thành từng mảnh.
Con đường ngay trước mặt tụi mình thình lình phun lên một cột nước cao vòi cọi. Loor bẻ lái vòng qua. Nếu một cột nước như vậy phun lên ngay bên dưới tụi mình, chúng mình sẽ nổ tung như một món đồ chơi. Mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tụi mình bị đánh văng khỏi bánh xích xe. Ớn thật.
Bên trái, mình thấy một tòa nhà như được nâng lên không cả mét. Cả khối nhà trượt ra giữa đường, trước mặt tụi mình. Quá muộn, Loor không thể né kịp. Cô thét lên.
- Giữ chặt.
Tụi mình đâm sầm vào tòa nhà. Cú va chạm quá mạnh. Dygo bị đánh bật ra, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Mình nói:
- Không thể vượt qua nổi. Rồi chúng mình sẽ bị kẹt tại đây.
Loor bảo:
- Chỉ còn một cách.
Mình vô cùng sung sướng khi nghe là còn có cách, vì đầu mình trống trơn mất rồi. Mình kêu lên:
- Cách gì cũng được, làm đi!
Saangi hỏi Loor:
- Đào hả?
- Đào.
Cô ngừng xe, vặn một nút trên bảng hướng dẫn. Mình nghe tiếng rì rì và thấy mũi khoan hạ phía trên đầu, rồi vào vị trí trên mặt tụi mình. Mình hỏi:
- Đào gì?
-Đào lối ra.
Cô vặn một nút khác, mũi khoan bắt đầu quay. Loor xoay dygo để chúng mình hướng về một bên đường. Trên mặt tụi mình là một ngôi nhà đá vẫn còn nguyên.
Nhưng sẽ không còn nguyên được bao lâu nữa đâu.
Mình lo lắng hỏi:
- Cô tin là làm được chứ?
- Thắt chặt dây an toàn lại.
Loor nhấn ga, lái dygo thẳng vào tòa nhà. Mũi khoan xuyên qua tường như xuyên qua giấy. Một giây sau chúng mình tiến vào một phòng khách. May là không có ai. Tụi mình xuyên qua bàn ghế đá, chén dĩa, cả áo quần treo trên giá. Thật quặn lòng, khi “ăn” từ tường này qua tường kia. Phòng này tới phòng khác. Trần nhà đổ xuống đùng đùng, nhưng dygo vẫn tiến tới. Mình nhận thấy những ngôi nhà bằng đá ở nhiều độ cao khác nhau, có thể nhìn thầy từ ngoài đường, chính là mặt tiền của thành phố này. Như dưới lòng đất, Kidik giống một tổ ong khổng lồ. Chúng mình xuyên qua một khu trông như khu thương mại. Qua một khán đài vòng cung lớn, với những hàng ghế đá chẳng bao giờ còn thấy một bưởi trình diễn nào nữa. Loor không ngừng lại để ngắm cảnh. Chúng mình xuyên qua thêm nhiều nhà bỏ hoang. Mình cảm thấy tội lỗi, nhưng hiểu rằng nước đã gây tổn thất nhiều hơn những gì chúng mình đang làm, chỉ còn là vấn đề thời gian. Mình hỏi Loor:
- Có kế hoạch gì không?
- Phải lên mặt đất càng mau càng tốt. Theo lộ trình chúng ta tới đây từ Xhaxhu là tự tử. Chúng ta không thể chạy đua với lũ được.
- Vậy… chúng ta đang tìm kiếm gì ở đây?
- Không tìm gì hết.
- Xin lỗi? Tôi không hiểu.
- Không tìm gì hết. Chúng ta cần tới được núi đá, nơi Kidik được xây dựng trên đó. Từ đó chúng ta có thể khoan một đường hầm riêng.
Kế hoạch của Loor thật lạ thường, và đơn giản lạ thường. Bất chấp chúng mình sẽ lên mặt đất từ nơi nào, miễn là lên được. Cô ấy quyết định mở một đường riêng. Từ những gì mình thấy dygo làm, kế hoạch đó rất khả thi. Chỉ còn là vấn đề thời gian. Chúng mình phải chạy nhanh hơn nước.
Nhìn phía trước mình thấy tụi mình không còn tiến qua khoảng trống nữa. Đã chạm tới nền đá của Kidik. Dygo đang khoan xuyên qua. Không có gì nhiều để nhìn. Nhìn xuyên qua lỗ khoan, chỉ thấy toàn đá. Nếu may mắn, điều tiếp theo chúng mình sẽ nhìn thấy qua lỗ hổng là… bầu trời.
Cảm thấy như bị giật ngược xuống ghế ngồi, mình liền nhìn la bàn trên bảng hướng dẫn. Chúng mình đang đi lên. Giống như bay qua mây. Không biết bao giờ ra khỏi đây. Thỉnh thoảng lọt vào một túi không khí. Không biết là đường hầm, hay khe đá. Không hề gì. Lúc ấy các bánh xích của dygo đảm nhận trách nhiệm, đưa tụi mình tiến tới cho đến khi kịch đường, lúc đó mũi khoan sẽ hoạt động lại. Không biết tụi mình di chuyển nhanh cỡ nào, không có gì để tham chiếu. Nhưng mình nghĩ là không nhanh lắm. Mũi khoan xoay tít, cắt đá như cắt rau câu, nhưng ngay cả cắt rau câu cũng phải mất thời gian.
Mình cố đoán xem chúng mình đã phải ở trong dygo này bao lâu rồi? Mười phút? Mười năm phút? Alder, Saangi và mình nhất trí không chuyện trò. Chúng mình không muốn làm Loor mất tập trung. Cô đang lái dygo thoải mái như lái xe trên một con đường quê êm ả. Nếu cô căng thẳng, cô cũng không lộ ra. Mà có bao giờ cô ấy căng thẳng đâu.
Dygo tiếp tục đào. Sự rung động liên tục làm răng mình va vào nhau lộp cộp. Hy vọng chất trám răng của mình đủ mạnh. Trên Zadaa này không biết tìm nha sĩ ở đâu. Mấy phút sau, mình biết còn chuyện khác đáng lo hơn. Thấy chân nhồn nhột, nhìn xuống, mình thấy…
- Nước!
Sàn dygo ướt sũng. Lũ lụt đã đuổi kịp chúng mình.
Saangi la lớn:
- Đóng thông gió.
Loor vội vàng đóng ống thông gió, không cho nước rỉ vào. Mình thấy một dòng nước đang tìm được luồn vào kẻ kính cửa. một dòng nước khác đã tuồn vào kính cửa phía bên kia. Mình hỏi Loor:
- Cô thấy gì không?
- Nước đang tràn vào đường hầm sau chúng ta.
- Nguy không?
- Pendragon, tôi không biết. Chưa gặp cảnh này bao giờ.
Thú vị thật. Đây là kinh nghiệm mới cho cả bốn đứa. Hy vọng nước không mạnh đến làm bung dygo và chúng mình sẽ… nổ lóc bóc! Cố đẩy khả năng ghớm ghiếc đó ra khỏi đầu, để rồi mình nhận thấy còn một khả năng đáng sợ hơn. Nếu đóng thông gió, sẽ không còn không khí. Phải lên mặt đất trước khi cạn không khí. Đây là một cuộc chạy đua.
Loor nghiêng dygo, tăng tốc. Mũi khoan rên rỉ phản đối, trước mặt tụi mình, khói tỏa ra từ đá. Nhưng Loor không còn chọn lựa nào khác được nữa. Phải làm cú cuối cùng thôi. Phải cấp tốc lên được mặt đất. Chúng mình lại bị ấn xuống ghế. Cảm giác như phi hành gia phóng vào không gian. Tay đổ mổ hôi, mình bắt đầu cảm thấy khó thở. Không thể biết còn được bao nhiêu không khí, nhưng chắc chắn không nhiều. Tình hình thật cấp bách. Nếu không sớm lên mặt đất, chúng mình sẽ ngạt chết. Tất cả đều bất động, cố gắng không để việc phung phí năng lượng đốt cháy chút không khí quý giá.
Mình chóng mặt và biết là sắp ngất đi. Nhắm mắt, mình cố nghĩ đến những gì khác hơn là cái chết. Tâm tưởng mình trở lại Trái Đát Thứ Hai. Quê nhà! Mình không thường nghĩ đến điều này, vì… quá buồn. Nhưng lúc này mình đang nhớ về quê. Tại sao không? Nếu đây là những ý nghĩ cuối cùng, mình muốn phải là những điều tốt đẹp. Mình nghĩ đến gia đình, đến con chó Marley. Ôi, nhớ quá là nhớ. Mình nghĩ đến hai bạn. Chúng ta đang cùng lang thang trên bờ biển. Cả ba chúng ta. Đó là một ngày nắng đẹp. Mặt trời chói chang làm mình phải che mắt lại. Mình cảm thấy ánh nắng ấm áp trên mặt. Đó là ý nghĩ tốt đẹp sau cùng. Điều lạ lùng là cứ như cảm giác thật. Mình tự hỏi, đây có phải những gì người ta thường nói về khoảnh khắc lìa đời không? Đây có phải là ánh sáng rực rỡ cuối đường hầm mình sắp bước vào?
Không. Mình mừng rỡ báo cho hai bạn biết là không phải vậy. Mở mắt, mình thấy mặt trời rạng rỡ chiếu qua kính cửa. Rất thật. Tụi mình đã thoát ra! Nhưng chưa an toàn. Dygo đã ngừng khoan, nhưng tụi mình vẫn tiếp tục bi phóng lên vì một vòi nước mạnh mẽ đẩy phía sau. Thay vì đáp lên mặt đất trên các bánh xích xe, sức nước nâng bổng chúng mình lên không. Không cao lắm, nhưng đủ làm tụi mình chới với. Chúng mình đổ rầm xuống, lộn ngược đầu. May là thắt dây an toàn kỹ lưỡng, nếu không là… tiêu rồi. Chiếc dygo nẩy lên, nẩy xuống hơn một lần. Sau cú rung chuyển cuối cùng, tụi mình “hạ cánh”. Một cuộc “hạ cánh” thô bạo, nhưng chúng mình không bị lộn đầu và… còn sống.
Mình gào lên với Loor:
- Mở thông gió.
Loor bật nút để không khí trong lành ùa vào. Trong lành thực sự. Không khí trên mặt đất. Bốn chúng mình đều hít đầy lồng ngực.
Alder hỏi:
- Chúng ta đang ở dâu?
Qua kính cửa, chúng mình thấy đang ở giữa sa mạc. Cách đó mấy mét là vòi nước đã đẩy tụi mình ra khỏi đường hầm. Đất rung động rầm rầm. Ngay bên chúng mình, một vòi nước bung mặt đá, bắn lên không như một khẩu đại bác bắn nước khổng lồ.
Loor nói:
- Ở đây không an toàn.
Nói “không an toàn” là còn ít. Còn khuya mới an toàn nổi. Những cột nước phun lên khắp nơi. Cứ như lòng đất không chứa nổi áp lực khổng lồ do nước tạo ra, nước phải tìm đường thoát, phun lên khắp chung quanh tụi mình. Tụi mình không biết phải đi đâu. Không một nơi ẩn núp. Không biết được an toàn, hay là đang ngồi trên một vòi nước sắp phun lên. Loor chỉ còn có thể phản ứng khi sự việc xảy ra.
Nhưng… không chỉ có tụi mình. Những chiếc dygo liên tục bắn ra từ lòng cát. Mình nhớ lại khi Bokka, Teek và mấy bảo vệ Tiggen khác xuất hiện từ dưới cát tại nông trại như một phép lạ. Không biết tài xế của những chiếc dygo đó là Rokador hay Batu. Không quan trọng. Mỗi chiếc dygo xuất hiện, có nghĩa là thêm người sống. Bây giờ chỉ mong sao tất cả đều sống còn qua cuộc tần công dữ dội từ bên dưới.
Đất tiếp tục rung chuyển. Loor thắng gấp, vừa kịp tránh đất sụp ngay trước mặt. Thêm một dygo kém may mắn. Nó lảo đảo, cố đổi hướng, cát rào rào lở ngay bên dưới. Chiếc dygo lộn nhào xuống khe nứt sâu hoắm, biến mất.
Loor điều khiển cho mũi khoan khổng lồ hướng lên trên. Tầm nhìn của chúng mình rõ hơn. Những gì mình thấy là một cuộc trời long đất lở. Khắp nơi cát cuồn cuộn như những con rắn khổng lồ đang di chuyển bên dưới. Những chiếc dygo bắn lên như những hòn bi. Mấy lần tụi mình suýt lật nhào, nhưng không biết bằng cách nào, Loor đã trụ lại được. Không hề báo trước, những cột nước phọt lên quá gần, đẩy một bánh xe xích của xe lên. Loor lái khỏi vùng nguy hiểm bằng một bánh xích còn lại, trước khi hạ rầm lại xuống.
Điều đáng sợ nhất là không biết bao giờ chuyện này kết thúc. Mỗi giây dài như cả đời người. Nếu cứ tiếp tục thế này, mình sợ tất cả những dygo vừa thoát sẽ bị hủy diệt hết trên mặt đất. Cho đến lúc này, để cho bị lộn tùng phèo bên trong chiếc dygo đã đưa tụi mình lên được mặt đất, có thể là một sai lầm. Vì hóa ra, sự điên cuồng này không kéo dài thêm…
… Mà tệ hơn.
Chúng mình tập hợp cùng khoảng chục dygo khác. Sau cùng, mặt đất ngừng chuyển động. Nước thôi phun lên.
Saangi hỏi:
- Hết rồi sao?
Không ai trả lời. Không ai dám tin là đã được an toàn. Rồi có một tiếng chấn động. Không giống như những gì chúng mình đã nghe. Âm thanh đó sâu, trầm, đến từ lòng đất. Mình hỏi:
- Có ai cảm thấy gì không?
Loor nói:
- Tôi cũng nghe thấy.
Âm thanh đó nghe như tiếng tàu chở hàng đang rùng rùng tiến tới gần. chúng mình nhìn quanh sa mạc, nhưng không có gì khác thường. Ngoài hàng chục cột nước đang phun lên bầu trời, chính là nó.
Saangi thấy nó trước. Không nói năng gì, cô bé chỉ giơ tay chỉ. Chúng mình nhìn phía trước. Xa xa hiện ra một đường răng cưa trên cát… tiến thẳng đến tụi mình. Đường răng cưa đó di chuyển rất nhanh. Sau nó, sa mạc tách ra. Lớn dần, lớn dần như một dây kéo ma quái, khổng lồ.
Loor kinh hoàng nói:
- Nó đang xé sa mạc làm hai.
Mình gào lên:
- Chạy!
Tất cả dygo đều phản ứng cùng một lúc. Chiếc nhào qua phải, chiếc đâm sang tái. Cố chạy khỏi cái hố đang nứt càng nhanh càng tốt. Không thể biết nó nứt rộng tới đâu. Loor quay đầu dygo, đạp ga. Chúng mình nẩy trên mặt cát, nỗ lực tránh ra xa. Nhoài ra trước, qua kính xe, mình thấy có mấy dygo quá chậm, bị hố sâu nuốt chửng vào… Vào đâu? Không thể biết dưới đường sa mạc nứt đó là gì.
Mình thúc giục:
- Nhanh nữa lên.
Loor tỉnh bơ. Giữa tốc độ và mất kiểm soát rất mong manh. Chỉ leo lên một mô cát hơi dốc, chúng mình có thể bị rơi xuống đường cát nứt như chơi. Sau chúng mình, đường nứt vẫn tiếp tục. Chúng mình không dám ngừng lại. Nếu đường nứt cứ tiếp tục mở lớn, chắc chắn tụi mình không thoát. Chúng mình khuấy tung sa mạc để tìm đường thoát. Theo sau, càng lúc càng nhiều dygo khác. Rõ ràng đã có nhiều người sống sót. Sống sót để chứng kiến bao nhiêu người sẽ tiếp tục sống sót khỏi thảm họa trên mặt đất này.
Không thể biết chúng mình đã rầm rầm phóng qua sa mạc bao lâu. Năm phút? Mười phút? Mình hoàn toàn mất khái niệm về thời gian và thực tế. Rồi nhìn lại, mình thấy đã xa khỏi hố nứt.
Loor kêu lên:
- Nhìn kìa! Tôi nghĩ nó ngừng lại rồi.
Tất cả đều nhìn, nhưng ai cũng muốn tiếp tục chạy tiếp. Loor bảo:
- Chạy tiếp một lát nữa cho chắc ăn.
Không ai phản đối.
Mười phút sau, Loor giảm tốc độ dần. Những chiếc dygo quanh chúng mình cũng đi chậm lại. Đường nứt đã không còn mở rộng thêm nữa. Sau cùng, Loor ngừng hẳn dygo. Cuộc chạy đua đã kết thúc. Chúng mình đã thắng. Bốn đứa ngồi im, lắng nghe xem có một âm thanh, một sự chuyển động, hay một báo hiệu tai họa mới nào đến từ lòng đất không.
Không có gì xảy ra.
Mấy phút trôi qua. Tụi mình vẫn ngồi im. Chuẩn bị tinh thần nếu có gì xày ra là lập tức… chạy tiếp. Saangi hé cửa để cho không khí vào. Vẫn không ai nhúc nhích. Càng lâu càng căng thẳng. Sau một lúc mà cảm thấy như nửa tiếng đồng hồ, không chịu nổi nữa, mình nói:
- Tôi muốn nhìn thử xem sao.
Chưa ai kịp lên tiếng, mình cởi dây an toàn, leo qua Alder, trườn tới cửa. Không đợi Saangi, mình tự mở cánh cửa. Điều đầu tiên mình thấy là: mấy trăm dygo đậu quanh chúng mình. Nhiều cửa đã được mở và những ánh mắt thận trọng đang nhìn ra ngoài. Mình thấy nhiều chiến binh Ghee. Mình cũng thấy cả Rokador. Chẳng ai quan tâm là đang ở giữa kẻ thù. Ngay lúc này, họ có chung một kẻ thù lớn hơn nhiều. Quang cảnh quá nhiều dygo tại một nơi đồng không mông quạnh như thế này thật kỳ dị.
Leo ra khỏi quả cầu, mình nhảy lên bánh xích xe, hướng mắt lại đường nứt. Những gì mình thấy thật không thể nào tin nổi. Càng lạ lùng hơn, chung quanh mình, mấy trăm Batu và Rokador cũng đang nhìn về hướng đó, và chắc chắn họ cũng đang có cùng suy nghĩ như mình.
Chúng mình đang nhìn một… đại dương.
Một đại dương trải dài từ chân trời sang hai bên. Không biết nó rộng cỡ nào, nhưng đằng sau chỗ chúng mình đứng lại là cả trăm mét bờ biển. Điều làm cho quang cảnh đó thêm siêu thực là: mấy chục cột nước tiếp tục đang phun lên không. Chẳng khác nào một buổi trình diễn lạ thường của thiên nhiên.
- Đó là đại dương Kidik.
Loor nói. Cô, Alder và Saangi đứng sau mình. Alder bảo:
- Chắc mái trần hang động đã sụp rồi.
- Hoặc đã nổ tung lên.
Trong khi chúng mình bàng hoàng đứng nhìn, những cột nước yếu dần. Không vọt cao tới mấy trăm mét nữa. Lần lượt, chúng yếu dần, rồi tắt hẳn. Mình nói:
- Hạ màn.
Loor hỏi lại ngay:
- Thật không? Hay mới chỉ là màn mở đầu?
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Joyce89 type)
Thế giới đang bùng nổ quanh tụi mình.
Chúng mình chồng chất trong dygo. Trong khi Saangi chốt kín cửa, Loor khởi động máy rồi kêu lên:
- Đi!
Cô nhấn ga, dygo phóng tới trước. Loor đã cho mình biết tốc độ loại xe này rất tốt. Đúng thế. Chúng mình lao đi dọc đường phố chính của Kidik, trong khi những tòa nhà hai bên bắt đầu sụp đổ. Y chang một trận động đất. Nước phun lên, làm mặt đất tách ra toang hoác. Không gì ngăn cản được, vì cả một đại dương bên dưới đang đầy nước lên. Thêm nhiều tòa nhà nổ tung, trong khi những ngôi nhà thấp hơn lộn nhào. Cảnh này làm mình nhớ lại một tòa lâu đài cát bị thủy triều xé thành từng mảnh.
Con đường ngay trước mặt tụi mình thình lình phun lên một cột nước cao vòi cọi. Loor bẻ lái vòng qua. Nếu một cột nước như vậy phun lên ngay bên dưới tụi mình, chúng mình sẽ nổ tung như một món đồ chơi. Mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tụi mình bị đánh văng khỏi bánh xích xe. Ớn thật.
Bên trái, mình thấy một tòa nhà như được nâng lên không cả mét. Cả khối nhà trượt ra giữa đường, trước mặt tụi mình. Quá muộn, Loor không thể né kịp. Cô thét lên.
- Giữ chặt.
Tụi mình đâm sầm vào tòa nhà. Cú va chạm quá mạnh. Dygo bị đánh bật ra, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Mình nói:
- Không thể vượt qua nổi. Rồi chúng mình sẽ bị kẹt tại đây.
Loor bảo:
- Chỉ còn một cách.
Mình vô cùng sung sướng khi nghe là còn có cách, vì đầu mình trống trơn mất rồi. Mình kêu lên:
- Cách gì cũng được, làm đi!
Saangi hỏi Loor:
- Đào hả?
- Đào.
Cô ngừng xe, vặn một nút trên bảng hướng dẫn. Mình nghe tiếng rì rì và thấy mũi khoan hạ phía trên đầu, rồi vào vị trí trên mặt tụi mình. Mình hỏi:
- Đào gì?
-Đào lối ra.
Cô vặn một nút khác, mũi khoan bắt đầu quay. Loor xoay dygo để chúng mình hướng về một bên đường. Trên mặt tụi mình là một ngôi nhà đá vẫn còn nguyên.
Nhưng sẽ không còn nguyên được bao lâu nữa đâu.
Mình lo lắng hỏi:
- Cô tin là làm được chứ?
- Thắt chặt dây an toàn lại.
Loor nhấn ga, lái dygo thẳng vào tòa nhà. Mũi khoan xuyên qua tường như xuyên qua giấy. Một giây sau chúng mình tiến vào một phòng khách. May là không có ai. Tụi mình xuyên qua bàn ghế đá, chén dĩa, cả áo quần treo trên giá. Thật quặn lòng, khi “ăn” từ tường này qua tường kia. Phòng này tới phòng khác. Trần nhà đổ xuống đùng đùng, nhưng dygo vẫn tiến tới. Mình nhận thấy những ngôi nhà bằng đá ở nhiều độ cao khác nhau, có thể nhìn thầy từ ngoài đường, chính là mặt tiền của thành phố này. Như dưới lòng đất, Kidik giống một tổ ong khổng lồ. Chúng mình xuyên qua một khu trông như khu thương mại. Qua một khán đài vòng cung lớn, với những hàng ghế đá chẳng bao giờ còn thấy một bưởi trình diễn nào nữa. Loor không ngừng lại để ngắm cảnh. Chúng mình xuyên qua thêm nhiều nhà bỏ hoang. Mình cảm thấy tội lỗi, nhưng hiểu rằng nước đã gây tổn thất nhiều hơn những gì chúng mình đang làm, chỉ còn là vấn đề thời gian. Mình hỏi Loor:
- Có kế hoạch gì không?
- Phải lên mặt đất càng mau càng tốt. Theo lộ trình chúng ta tới đây từ Xhaxhu là tự tử. Chúng ta không thể chạy đua với lũ được.
- Vậy… chúng ta đang tìm kiếm gì ở đây?
- Không tìm gì hết.
- Xin lỗi? Tôi không hiểu.
- Không tìm gì hết. Chúng ta cần tới được núi đá, nơi Kidik được xây dựng trên đó. Từ đó chúng ta có thể khoan một đường hầm riêng.
Kế hoạch của Loor thật lạ thường, và đơn giản lạ thường. Bất chấp chúng mình sẽ lên mặt đất từ nơi nào, miễn là lên được. Cô ấy quyết định mở một đường riêng. Từ những gì mình thấy dygo làm, kế hoạch đó rất khả thi. Chỉ còn là vấn đề thời gian. Chúng mình phải chạy nhanh hơn nước.
Nhìn phía trước mình thấy tụi mình không còn tiến qua khoảng trống nữa. Đã chạm tới nền đá của Kidik. Dygo đang khoan xuyên qua. Không có gì nhiều để nhìn. Nhìn xuyên qua lỗ khoan, chỉ thấy toàn đá. Nếu may mắn, điều tiếp theo chúng mình sẽ nhìn thấy qua lỗ hổng là… bầu trời.
Cảm thấy như bị giật ngược xuống ghế ngồi, mình liền nhìn la bàn trên bảng hướng dẫn. Chúng mình đang đi lên. Giống như bay qua mây. Không biết bao giờ ra khỏi đây. Thỉnh thoảng lọt vào một túi không khí. Không biết là đường hầm, hay khe đá. Không hề gì. Lúc ấy các bánh xích của dygo đảm nhận trách nhiệm, đưa tụi mình tiến tới cho đến khi kịch đường, lúc đó mũi khoan sẽ hoạt động lại. Không biết tụi mình di chuyển nhanh cỡ nào, không có gì để tham chiếu. Nhưng mình nghĩ là không nhanh lắm. Mũi khoan xoay tít, cắt đá như cắt rau câu, nhưng ngay cả cắt rau câu cũng phải mất thời gian.
Mình cố đoán xem chúng mình đã phải ở trong dygo này bao lâu rồi? Mười phút? Mười năm phút? Alder, Saangi và mình nhất trí không chuyện trò. Chúng mình không muốn làm Loor mất tập trung. Cô đang lái dygo thoải mái như lái xe trên một con đường quê êm ả. Nếu cô căng thẳng, cô cũng không lộ ra. Mà có bao giờ cô ấy căng thẳng đâu.
Dygo tiếp tục đào. Sự rung động liên tục làm răng mình va vào nhau lộp cộp. Hy vọng chất trám răng của mình đủ mạnh. Trên Zadaa này không biết tìm nha sĩ ở đâu. Mấy phút sau, mình biết còn chuyện khác đáng lo hơn. Thấy chân nhồn nhột, nhìn xuống, mình thấy…
- Nước!
Sàn dygo ướt sũng. Lũ lụt đã đuổi kịp chúng mình.
Saangi la lớn:
- Đóng thông gió.
Loor vội vàng đóng ống thông gió, không cho nước rỉ vào. Mình thấy một dòng nước đang tìm được luồn vào kẻ kính cửa. một dòng nước khác đã tuồn vào kính cửa phía bên kia. Mình hỏi Loor:
- Cô thấy gì không?
- Nước đang tràn vào đường hầm sau chúng ta.
- Nguy không?
- Pendragon, tôi không biết. Chưa gặp cảnh này bao giờ.
Thú vị thật. Đây là kinh nghiệm mới cho cả bốn đứa. Hy vọng nước không mạnh đến làm bung dygo và chúng mình sẽ… nổ lóc bóc! Cố đẩy khả năng ghớm ghiếc đó ra khỏi đầu, để rồi mình nhận thấy còn một khả năng đáng sợ hơn. Nếu đóng thông gió, sẽ không còn không khí. Phải lên mặt đất trước khi cạn không khí. Đây là một cuộc chạy đua.
Loor nghiêng dygo, tăng tốc. Mũi khoan rên rỉ phản đối, trước mặt tụi mình, khói tỏa ra từ đá. Nhưng Loor không còn chọn lựa nào khác được nữa. Phải làm cú cuối cùng thôi. Phải cấp tốc lên được mặt đất. Chúng mình lại bị ấn xuống ghế. Cảm giác như phi hành gia phóng vào không gian. Tay đổ mổ hôi, mình bắt đầu cảm thấy khó thở. Không thể biết còn được bao nhiêu không khí, nhưng chắc chắn không nhiều. Tình hình thật cấp bách. Nếu không sớm lên mặt đất, chúng mình sẽ ngạt chết. Tất cả đều bất động, cố gắng không để việc phung phí năng lượng đốt cháy chút không khí quý giá.
Mình chóng mặt và biết là sắp ngất đi. Nhắm mắt, mình cố nghĩ đến những gì khác hơn là cái chết. Tâm tưởng mình trở lại Trái Đát Thứ Hai. Quê nhà! Mình không thường nghĩ đến điều này, vì… quá buồn. Nhưng lúc này mình đang nhớ về quê. Tại sao không? Nếu đây là những ý nghĩ cuối cùng, mình muốn phải là những điều tốt đẹp. Mình nghĩ đến gia đình, đến con chó Marley. Ôi, nhớ quá là nhớ. Mình nghĩ đến hai bạn. Chúng ta đang cùng lang thang trên bờ biển. Cả ba chúng ta. Đó là một ngày nắng đẹp. Mặt trời chói chang làm mình phải che mắt lại. Mình cảm thấy ánh nắng ấm áp trên mặt. Đó là ý nghĩ tốt đẹp sau cùng. Điều lạ lùng là cứ như cảm giác thật. Mình tự hỏi, đây có phải những gì người ta thường nói về khoảnh khắc lìa đời không? Đây có phải là ánh sáng rực rỡ cuối đường hầm mình sắp bước vào?
Không. Mình mừng rỡ báo cho hai bạn biết là không phải vậy. Mở mắt, mình thấy mặt trời rạng rỡ chiếu qua kính cửa. Rất thật. Tụi mình đã thoát ra! Nhưng chưa an toàn. Dygo đã ngừng khoan, nhưng tụi mình vẫn tiếp tục bi phóng lên vì một vòi nước mạnh mẽ đẩy phía sau. Thay vì đáp lên mặt đất trên các bánh xích xe, sức nước nâng bổng chúng mình lên không. Không cao lắm, nhưng đủ làm tụi mình chới với. Chúng mình đổ rầm xuống, lộn ngược đầu. May là thắt dây an toàn kỹ lưỡng, nếu không là… tiêu rồi. Chiếc dygo nẩy lên, nẩy xuống hơn một lần. Sau cú rung chuyển cuối cùng, tụi mình “hạ cánh”. Một cuộc “hạ cánh” thô bạo, nhưng chúng mình không bị lộn đầu và… còn sống.
Mình gào lên với Loor:
- Mở thông gió.
Loor bật nút để không khí trong lành ùa vào. Trong lành thực sự. Không khí trên mặt đất. Bốn chúng mình đều hít đầy lồng ngực.
Alder hỏi:
- Chúng ta đang ở dâu?
Qua kính cửa, chúng mình thấy đang ở giữa sa mạc. Cách đó mấy mét là vòi nước đã đẩy tụi mình ra khỏi đường hầm. Đất rung động rầm rầm. Ngay bên chúng mình, một vòi nước bung mặt đá, bắn lên không như một khẩu đại bác bắn nước khổng lồ.
Loor nói:
- Ở đây không an toàn.
Nói “không an toàn” là còn ít. Còn khuya mới an toàn nổi. Những cột nước phun lên khắp nơi. Cứ như lòng đất không chứa nổi áp lực khổng lồ do nước tạo ra, nước phải tìm đường thoát, phun lên khắp chung quanh tụi mình. Tụi mình không biết phải đi đâu. Không một nơi ẩn núp. Không biết được an toàn, hay là đang ngồi trên một vòi nước sắp phun lên. Loor chỉ còn có thể phản ứng khi sự việc xảy ra.
Nhưng… không chỉ có tụi mình. Những chiếc dygo liên tục bắn ra từ lòng cát. Mình nhớ lại khi Bokka, Teek và mấy bảo vệ Tiggen khác xuất hiện từ dưới cát tại nông trại như một phép lạ. Không biết tài xế của những chiếc dygo đó là Rokador hay Batu. Không quan trọng. Mỗi chiếc dygo xuất hiện, có nghĩa là thêm người sống. Bây giờ chỉ mong sao tất cả đều sống còn qua cuộc tần công dữ dội từ bên dưới.
Đất tiếp tục rung chuyển. Loor thắng gấp, vừa kịp tránh đất sụp ngay trước mặt. Thêm một dygo kém may mắn. Nó lảo đảo, cố đổi hướng, cát rào rào lở ngay bên dưới. Chiếc dygo lộn nhào xuống khe nứt sâu hoắm, biến mất.
Loor điều khiển cho mũi khoan khổng lồ hướng lên trên. Tầm nhìn của chúng mình rõ hơn. Những gì mình thấy là một cuộc trời long đất lở. Khắp nơi cát cuồn cuộn như những con rắn khổng lồ đang di chuyển bên dưới. Những chiếc dygo bắn lên như những hòn bi. Mấy lần tụi mình suýt lật nhào, nhưng không biết bằng cách nào, Loor đã trụ lại được. Không hề báo trước, những cột nước phọt lên quá gần, đẩy một bánh xe xích của xe lên. Loor lái khỏi vùng nguy hiểm bằng một bánh xích còn lại, trước khi hạ rầm lại xuống.
Điều đáng sợ nhất là không biết bao giờ chuyện này kết thúc. Mỗi giây dài như cả đời người. Nếu cứ tiếp tục thế này, mình sợ tất cả những dygo vừa thoát sẽ bị hủy diệt hết trên mặt đất. Cho đến lúc này, để cho bị lộn tùng phèo bên trong chiếc dygo đã đưa tụi mình lên được mặt đất, có thể là một sai lầm. Vì hóa ra, sự điên cuồng này không kéo dài thêm…
… Mà tệ hơn.
Chúng mình tập hợp cùng khoảng chục dygo khác. Sau cùng, mặt đất ngừng chuyển động. Nước thôi phun lên.
Saangi hỏi:
- Hết rồi sao?
Không ai trả lời. Không ai dám tin là đã được an toàn. Rồi có một tiếng chấn động. Không giống như những gì chúng mình đã nghe. Âm thanh đó sâu, trầm, đến từ lòng đất. Mình hỏi:
- Có ai cảm thấy gì không?
Loor nói:
- Tôi cũng nghe thấy.
Âm thanh đó nghe như tiếng tàu chở hàng đang rùng rùng tiến tới gần. chúng mình nhìn quanh sa mạc, nhưng không có gì khác thường. Ngoài hàng chục cột nước đang phun lên bầu trời, chính là nó.
Saangi thấy nó trước. Không nói năng gì, cô bé chỉ giơ tay chỉ. Chúng mình nhìn phía trước. Xa xa hiện ra một đường răng cưa trên cát… tiến thẳng đến tụi mình. Đường răng cưa đó di chuyển rất nhanh. Sau nó, sa mạc tách ra. Lớn dần, lớn dần như một dây kéo ma quái, khổng lồ.
Loor kinh hoàng nói:
- Nó đang xé sa mạc làm hai.
Mình gào lên:
- Chạy!
Tất cả dygo đều phản ứng cùng một lúc. Chiếc nhào qua phải, chiếc đâm sang tái. Cố chạy khỏi cái hố đang nứt càng nhanh càng tốt. Không thể biết nó nứt rộng tới đâu. Loor quay đầu dygo, đạp ga. Chúng mình nẩy trên mặt cát, nỗ lực tránh ra xa. Nhoài ra trước, qua kính xe, mình thấy có mấy dygo quá chậm, bị hố sâu nuốt chửng vào… Vào đâu? Không thể biết dưới đường sa mạc nứt đó là gì.
Mình thúc giục:
- Nhanh nữa lên.
Loor tỉnh bơ. Giữa tốc độ và mất kiểm soát rất mong manh. Chỉ leo lên một mô cát hơi dốc, chúng mình có thể bị rơi xuống đường cát nứt như chơi. Sau chúng mình, đường nứt vẫn tiếp tục. Chúng mình không dám ngừng lại. Nếu đường nứt cứ tiếp tục mở lớn, chắc chắn tụi mình không thoát. Chúng mình khuấy tung sa mạc để tìm đường thoát. Theo sau, càng lúc càng nhiều dygo khác. Rõ ràng đã có nhiều người sống sót. Sống sót để chứng kiến bao nhiêu người sẽ tiếp tục sống sót khỏi thảm họa trên mặt đất này.
Không thể biết chúng mình đã rầm rầm phóng qua sa mạc bao lâu. Năm phút? Mười phút? Mình hoàn toàn mất khái niệm về thời gian và thực tế. Rồi nhìn lại, mình thấy đã xa khỏi hố nứt.
Loor kêu lên:
- Nhìn kìa! Tôi nghĩ nó ngừng lại rồi.
Tất cả đều nhìn, nhưng ai cũng muốn tiếp tục chạy tiếp. Loor bảo:
- Chạy tiếp một lát nữa cho chắc ăn.
Không ai phản đối.
Mười phút sau, Loor giảm tốc độ dần. Những chiếc dygo quanh chúng mình cũng đi chậm lại. Đường nứt đã không còn mở rộng thêm nữa. Sau cùng, Loor ngừng hẳn dygo. Cuộc chạy đua đã kết thúc. Chúng mình đã thắng. Bốn đứa ngồi im, lắng nghe xem có một âm thanh, một sự chuyển động, hay một báo hiệu tai họa mới nào đến từ lòng đất không.
Không có gì xảy ra.
Mấy phút trôi qua. Tụi mình vẫn ngồi im. Chuẩn bị tinh thần nếu có gì xày ra là lập tức… chạy tiếp. Saangi hé cửa để cho không khí vào. Vẫn không ai nhúc nhích. Càng lâu càng căng thẳng. Sau một lúc mà cảm thấy như nửa tiếng đồng hồ, không chịu nổi nữa, mình nói:
- Tôi muốn nhìn thử xem sao.
Chưa ai kịp lên tiếng, mình cởi dây an toàn, leo qua Alder, trườn tới cửa. Không đợi Saangi, mình tự mở cánh cửa. Điều đầu tiên mình thấy là: mấy trăm dygo đậu quanh chúng mình. Nhiều cửa đã được mở và những ánh mắt thận trọng đang nhìn ra ngoài. Mình thấy nhiều chiến binh Ghee. Mình cũng thấy cả Rokador. Chẳng ai quan tâm là đang ở giữa kẻ thù. Ngay lúc này, họ có chung một kẻ thù lớn hơn nhiều. Quang cảnh quá nhiều dygo tại một nơi đồng không mông quạnh như thế này thật kỳ dị.
Leo ra khỏi quả cầu, mình nhảy lên bánh xích xe, hướng mắt lại đường nứt. Những gì mình thấy thật không thể nào tin nổi. Càng lạ lùng hơn, chung quanh mình, mấy trăm Batu và Rokador cũng đang nhìn về hướng đó, và chắc chắn họ cũng đang có cùng suy nghĩ như mình.
Chúng mình đang nhìn một… đại dương.
Một đại dương trải dài từ chân trời sang hai bên. Không biết nó rộng cỡ nào, nhưng đằng sau chỗ chúng mình đứng lại là cả trăm mét bờ biển. Điều làm cho quang cảnh đó thêm siêu thực là: mấy chục cột nước tiếp tục đang phun lên không. Chẳng khác nào một buổi trình diễn lạ thường của thiên nhiên.
- Đó là đại dương Kidik.
Loor nói. Cô, Alder và Saangi đứng sau mình. Alder bảo:
- Chắc mái trần hang động đã sụp rồi.
- Hoặc đã nổ tung lên.
Trong khi chúng mình bàng hoàng đứng nhìn, những cột nước yếu dần. Không vọt cao tới mấy trăm mét nữa. Lần lượt, chúng yếu dần, rồi tắt hẳn. Mình nói:
- Hạ màn.
Loor hỏi lại ngay:
- Thật không? Hay mới chỉ là màn mở đầu?
Bình luận truyện