Pendragon 8 - Ly Hương Tìm Quá Khứ
Chương 13
NHẬT KÍ #29
(Tiếp theo)
IBARA
Mình đi theo Siry trên lối đi ngoằn ngoèo qua ngôi làng nhiệt đới. Suốt dọc đường nó không nói một lời. Thỉnh thoảng mình hỏi một câu, nó làm lơ. Kiệt sức nhưng mình không thể để lộ ra điểm yếu. Theo các lối rẽ vòng vèo qua những căn lều làm mình cảm giác như đang đi vòng vo. Lúc đầu mình tưởng nó muốn thử mình, hay cố làm mình kiệt sức mà bỏ cuộc. Nhưng không phải. Nó đưa mình xuyên một lộ trình không thể theo dõi. Mình sẽ không bao giờ tự tìm được đường. Khi ra khỏi ngôi làng có dân cư, tiến vào rừng, lối đi càng phức tạp hơn. Những căn lều bắt đầu thưa thớt và cách xa nhau. Rừng dày đặc hơn. Lối mòn càng hẹp hơn.
Mình đã bị mất phương hướng.
Tiến sâu hơn vào rừng, mình có cảm giác rờn rợn. Sợ không tìm lại được con đường này thì ít, mà cái chính là sợ không tìm được lối trở ra. Bắt đầu lo lắng, nhưng mình không biết làm gì khác, đành tiếp tục đi theo nó. Nó là Lữ khách của Ibara! Đừng bận tâm chuyện nó là một thiếu niên phạm pháp, một đứa ghét cay ghét đắng cha nó, và có lẽ ghét cay đắng luôn cả mình, đang đưa mình vào bẫy. Mình phải đi. Thêm một ngày nữa trong cuộc đời kỳ lạ của mình.
Đường đi hẹp dẫn thành một đường mòn. Bụi rậm dày đặc quất lên cánh tay mình. Chúng chắc hẳn phải già lắm rồi. Mình hỏi:
- Còn bao xa?
Không trả lời. Mình bắt đầu chóng mặt. Những vết thương mới đóng vảy bỏng rát. Mình không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng chuyến đi này thật ngu xuẩn. Lối đi mở ra một khoảng trống nhỏ. Mình ngừng lại.
- Này, cậu phải cho tôi biết, chúng ta đi đâu.
Siry quay lại. Nó cười kiểu lõi đời. Mình chúa ghét kiểu cười đó. Gần như ghét kiểu cười khinh khỉnh vậy. Mình từng nói rồi, đúng không?
- Mệt rồi hả?
Nó hỏi với nụ cười giả tạo. Mình cũng chẳng ưa gì kiểu cười này. Mình thở hồng hộc, nói:
- Tôi tin cậu, theo cậu đến bất cứ nơi chết tiệt nào, nhưng tôi cần biết vì sao.
Mình có ngay câu trả lời. Không là câu trả lời mình mong muốn.
Rừng cây xôn xao. Trước khi kịp phản ứng, mình bị ba gã quật xuống đất. Cực mạnh. Đúng, đây là một cái bẫy. Chúng đã chờ đợi mình. Chúng bịt mắt mình, rồi kéo mình đứng dậy. Mình đứng đó, choáng váng, bị cả đống bàn tay khỏe mạnh giữ chặt. Chúng không cần quá cố gắng. Mình đâu còn chút sức lực nào. Không một lời nói. Tất cả xảy ra chớp nhoáng và hiệu quả.
Ghé sát tai mình, gần tới nỗi mình cảm thấy hơi thở của nó. Siry thì thầm:
- Sợ không?
Cố làm ra vẻ chán ngấy, mình trả lời:
- Hãi quá.
Nó rin rít nói:
- Tôi có thể giết anh. Không ai biết. Không ai nhớ tới anh. Không ai bận tâm.
Mình bình tĩnh nói:
- Lầm.
- Vì sao?
- Vì cậu là mục tiêu. Tôi là người duy nhất có thể giúp cậu. Không có tôi, cậu sẽ tiêu.
Siry không trả lời. Hy vọng mấy câu nói của mình trúng đích, hay ít ra làm nó suy nghĩ. Mình cảm thấy nó di chuyển ra xa. Đầu óc mình căng thẳng. Nó có điên dại đến mức giết chết mình không? Mình phải sẵn sàng. Dù kiệt sức tới đâu, mình phải tự vệ. Mình không nhìn thấy gì. Chỉ biết cái chết sẽ đến trong vài giây nữa. Hít một hơi, thu hết chút sức lực còn lại, mình vừa sửa soạn tung cú đá vào mông mấy gã Ibara, thì Siry quát lên ra lệnh:
- Đưa hắn đi.
Mình ngừng lại. Chúng sẽ không làm hại mình. Ít ra là ngay lúc này. Mấy gã bắt mình bắt đầu bước đi, và một lần nữa mình lại bị kéo tới một đích đến không biết. Ít ra là không biết với mình thôi. Mấy gã này thì biết chính xác là chúng đang đi đâu. Gấp gấp tiến qua một thứ như rừng rậm. Mình chỉ còn có thể đi theo và hy vọng chúng đừng kéo mình chạy đập mặt vào một cây cọ. Mọi diễn biến chẳng hay ho gì. Đồng minh duy nhất của mình trên Ibara là một thằng trộm nhóc, hăm dọa giết mình và có cả một băng bạn bè giúp nó. Mình phải làm theo trò chơi của nó. Ít ra là trong một lát.
Chuyến đi kết thúc khi mình bị thô bạo ấn xuống một chỗ ngồi. Tay mình bị trói ngoặt ra sau lưng. Đám này không chuyên nghiệp như mấy gã an ninh làm việc cho hội đồng thẩm phán. Bị chúng trói nhưng mình cảm thấy dễ dàng bứt ra. Hành động sau cùng của chúng là giựt bỏ khăn bịt mắt mình. Mình nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thế giới của Siry.
Trông như một bãi chứa đồ phế thải trong rừng.
Chúng mình đang ngồi trong một bãi trống, cây cối rậm rạp đã được phát quang. Cây cối, dây leo chung quanh tạo thành một bờ rào rậm rì như không thể xuyên qua. Những tàn cây trên đầu tạo thành mái vòm che nắng. Một thoáng quan sát cho thấy chỉ có hai lối ra vào. Khắp nơi có những bục cao dựng bằng tre. Có những bục cao ngang tầm mắt, những bục khác nằm trên mặt đất. Hai khối khung tre vươn cao tới vòm cây, với nhiều tầng từ đất lên đỉnh. Nhiều thang và cầu tạm buộc khối khung tre kết nối. Tất cả được buộc bằng thừng và dây bện. Vừa ấn tượng vừa thô sơ.
Cả khu vực tràn đầy đồ phế thải linh tinh. Vật dụng bằng gỗ và tre rải rác khắp nơi. Trên mặt bàn chất đầy ly bát dơ bẩn, cùng với trái cây ăn dở dang. Đây không là một băng nhóm ngăn nắp. Những ngăn tủ gỗ nhét dưới bục. Quần áo treo khắp nơi, khiến nơi này y như một phòng ngủ bừa bộn. Sách và trống, giỏ và dụng cụ.
Nhưng không chỉ là một đống bừa bộn bẩn thỉu, mình còn thấy cả mấy tác phẩm điêu khắc rất đẹp bằng đá đen. Đầu một cô gái, một bàn tay, thân trên của một người đàn ông. Rất đẹp và rất có thể là đồ lấy trộm.
Hầu hết những gì mình thấy dường như đều là đồ trộm cắp từ trong làng. Vài thứ không là đồ trộm cắp. Những tấm kim loại lớn được dùng làm mái lều. Trên một bục cao là chiếc kính thiên văn đồng đặt trên giá ba chân. Một khung tranh đong đưa trên một bục khác. Khung bằng vàng chạm trổ phức tạp, nhưng không có tranh. Một thứ nổi bật mà mình không thể giải thích. Đó là một bảng hiệu kim loại treo giữa hai cây cột thẳng đứng, khoảng sáu mươi phân vuông, trông như bị ăn mòn một bên, chỉ còn lại phần bên trái. Tấm bảng đá có thời màu trắng, với những chữ đen mờ nhạt.
C
ĐƯƠ
TƯ
Mình thấy nó giống như một mẩu biển giao thông cũ. Nhưng trên Ibara làm gì có loại giao thông như thế. Nó làm cho lãnh địa này càng thêm bí ẩn. Mảnh đất trống này trông như tổ ấm của những kẻ đắm tàu sống sót trên hoang đảo, tận dụng những mảnh vỡ của con tàu và những gì có thể lấy được từ rừng để làm chỗ nương thân.
Những con người đang lấp ló trong ốc đảo nhỏ bé kỳ cục này hoàn toàn giống hình ảnh đó.
Mình đếm được mười lăm đứa. Tất cả đều độ tuổi thiếu niên, như Siry. Hầu hết là con trai, chỉ có vài đứa con gái. Tất cả đếu nhếch nhác, quần áo tả tơi, và hình như không đứa nào quan tâm đến chuyện tắm rửa. Tuy nhiên cả bọn đều trông khá khỏe mạnh. Không bị đói khát trong rừng này. Đa số ló đầu ra từ những tầng của các khung tre, nhìn xuống cái gã mới đến. Mình đó. Nhóm đã phục kích mình, vây quanh mình dưới đất. Mình nhìn vào mắt từng đứa. Chúng đều có ánh nhìn giống như Siry. Đó là sự pha trộn kỳ lạ giữa buồn chán và giận dữ. Một sự kết hợp chẳng tốt đẹp gì.
Một đứa con gái gầy gò, tóc màu vàng xõa dài, nhảy tới trước mặt mình, thử xem mình có bị nao núng không. Mình không. Nó cười ha hả, ghé sát lại, mũi gần chạm và má mình. Hít hà, rồi nó rúc rích cười:
- Sợ hãi. Mình ngửi thấy mùi sợ hãi. Thật đó.
Nó hôn vội lên má mình, rồi lon ton chạy đi.
Một thằng bé to lớn tiến lại, đưa lên cốc nước, hỏi mình:
- Khát không?
Mình trừng trừng nhìn nó. Nó nói:
- Tớ cũng khát.
Rồi đưa cốc lên uống, nó để nước ròng ròng chảy xuống hai má. Ợ một cái, nó buông cốc rơi xuống đất. Cả đám cười rần.
Một thằng nhỏ con – mũi nhọn hoắt, mắt tí xíu như mắt chuột – phóng tới, kéo cổ áo mình xu vào lưng, khịt mũi ghê sợ.
- Ong chích. Cả đống. Đau không?
-Không.
Con chồn nhỏ xòe bàn tay phát một cái bộp vào lưng mình.
- Bây giờ đau chưa?
Nó phì cười phóng chạy. Khiếp!
Đám này đúng là một bầy tiểu quỷ tinh nghịch. Siry bắt đầu có vẻ là đứa bình thường nhất. Nhìn qua đám nhóc đang chọc ghẹo mình, mình thấy Siry đứng với tên trộm tóc vàng lúc trước đã chạy thoát khỏi mấy gã an ninh. Cả hai đang nhìn vào cái bao tên tóc vàng chôm được. Tên tóc vàng rút ra một cái búa và hai cái cưa. Siry vỗ vỗ cánh tay nó như nói: “Giỏi lắm”.
Mình kêu lên với Siry:
- Này, tôi đói rồi.
Siry đưa mấy dụng cụ lại cho tên tóc vàng, rồi chậm rãi tiến lại mình. Nó đầy vẻ tữ mãn. Nó biết là nó hoàn toàn nắm quyền điều hành.
Giọng châm biếm, nó nói:
- Xin lỗi. Anh muốn tôi quan tâm à?
- Không. Tôi muốn cậu cho tôi chút gì để ăn.
Siry khịt mũi như nói: “Nằm mơ hả? ”. Nhưng nó ngoắc tay gọi con bé tóc vàng:
- Twig, lấy cho anh ta chút gì đi.
Nhỏ tên Twig bộp lại ngay:
- Tự đi mà lấy.
Siry trừng mắt nhìn. Con nhỏ vội chạy ra khỏi nhóm. Rõ ràng Siry là sếp tại đây. Một lúc sau, nó quay lại đưa cho mình một nửa quả trông như lê. Mình nhìn miếng trái cây, rồi nhìn nó:
- Cởi trói cho anh đi.
Nó bối rối, rồi tiến lại ghế. Mình tin là nó sẽ cởi trói cho mình cho đến khi…
Siry ra lệnh:
- Ngừng lại. Đút cho anh ta ăn.
Con nhỏ nhún vai, rồi đưa miếng lê lên miệng mình. Miếng lê như đã để ngoài nắng quá lâu, nhưng mình đang đói. Mình cắn ngay một miếng. Xốp và ngọt lịm. Ngon tuyệt. Mình đang cần năng lượng.
Mình thành thật nói:
- Cảm ơn em, Twig.
Nhỏ dịu lại, mỉm cười, đưa tiếp phần còn lại vào miệng mình.
Khi đám kia phá lên cười, con nhỏ làu bàu trước khi bỏ đi:
- Tự ăn đi.
Mình nghiến răng, cắn một miếng lớn, phần còn lại rơi xuống đất.
Đứng trước cả nhóm, hướng mặt về mình, Siry nói:
- Anh đã hỏi tôi tin vào điều gì. Tôi tin vào Jakill.
Cả nhóm đồng thanh hoan hô:
- Đúng! Jakill!
Khi chúng im lặng lại, mình mỉa mai:
- Tên hay lắm. Nghĩa là gì vậy?
- Nghĩa là hội đồng ghét chúng tôi, vì chúng tôi tiêu biểu cho tất cả những gì họ sợ.
Tiếng la hết tán thành rầm rầm, kể cả những Jakill ló đầu từ khung tre bên
Mình hỏi:
- Chẳng hạn là những gì?
- Thay đổi. Sự thật. Những lãnh đạo của làng này không dám đối diện với sự thật. Không để ai nhìn thẳng vào sự thật.
- Sự thật gì?
Siry nhìn quanh. Mọi cặp mắt đều dồn vào nó. Siry là lãnh đạo. Không nghi ngờ gì nữa.
Nó nói với sự diễn tả đầy kịch tính:
- Sự thật là… chúng tôi là tương lai của Ibara.
Cả nhóm hoan hô. Đó là điều chân thật nhất mình được nghe nó nói. Siry có sức hút lạ lùng. Nó biết cách trình diễn với người của nó.
Siry nói tiếp:
- Hội đồng sợ chúng tôi, vì họ biết chúng tôi sẽ chiếm quyền lực của họ.
Mình cười hỏi:
- Hả? Bằng cách nào? Bằng cách ló đầu ra từ trong rừng và ăn trái cây thối sao?
Tất cả im lặng. Những đứa trên sàn cao, ló đầu ra hơn một chút. Mình đã thách thức Siry và xúc phạm cả nhóm. Có thể đây là hành động ngốc nghếch, nhưng mình phải tỏ ra dũng cảm và tự tin như chúng. Phải tỏ ra mình là một đối thủ xứng đáng của Siry.
Nó lom lom nhìn mình với đôi mắt thẫn thờ. Điều này còn tệ hơn là đôi mắt giận dữ. Giận dữ còn có thể đoán trước chuyện gì xảy ra. Siry tiến một bước tới mình, thấp giọng nói:
- Anh nói, cha tôi đã sẵn lòng chết vì niềm tin của ông, đúng không?
- Sẵn lòng ư? Không ai sẵn lòng với cái chết cả. Cha cậu cũng vậy. Ông đã chiến đấu cho lẽ phải.
- Vậy thì chính xác điều đó là gì? Nói đi. Nói cho tất cả chúng tôi biết đi.
Nó dang hai cánh tay, bước quanh nhóm, tiếp tục:
- Này Lữ khách! Tất cả chúng tôi đều muốn biết. Anh nói cha tôi là một người chiến đấu với một con quỷ độc ác? Con quỷ này là ai? Nó muốn gì? Đem nó tới đây, tôi muốn thấy nó.
Tất cả cười vang trước bộ dạng huênh hoang của nó.
Mình lạnh lùng nói:
- Hắn đã ở đây rồi.
Câu nói của mình làm tất cả im bặt. Siry bối rối. Vài đôi mắt nhìn nó dò hỏi. Lấy lại bình tĩnh, Siry trình diễn tiếp. Nó gào vào rừng:
- Hê. Xin chào. Quỷ sứ. Mi ở đâu? Ta muốn thấy kẻ đã giết Remudi vĩ đại.
Có vài đứa nhóc hí hí cười, những đứa khác lo lắng nhìn quanh như thể một con quỷ sắp hiện ra thật. Chờ màn gây ấn tượng đạt hiệu quả, rồi Siry bước lại gần mình, nói:
- Nếu muốn tìm tội ác thật sự, anh đừng tìm đâu xa. Hội đồng thẩm phán của Rayne đó.
- Họ có tội gì?
Siry nói qua kẽ răng:
- Họ phạm tội xấu xa nhất. Họ đánh cắp linh hồn của chúng tôi.
Tooooe!
Một tiếng còi chói lói vang lên trong rừng. Tất cả kinh ngạc ngước lên. Thình lình hai đứa con trai từ trong rừng phóng vào trảng trống. Một đứa đang huýt còi. Cả hai đều thở dốc, đầm đìa mồ hôi, vẻ hoảng hốt. Một đứa hổn hển nói:
- Chúng đang t
Siry hỏi ngay:
- Tới đây sao?
Đứa kia trả lời:
- Không. Tới Rayne. Chúng đang tiến tới làng. Tụi mình thấy chúng trong rừng. Khó biết là bao nhiêu. Nhưng đông hơn bao giờ hết.
Cả nhóm rì rầm lo lắng. Siry trừng mắt nhìn vào khoảng không, suy tính. Tên trộm tóc vàng chạy tới nó, hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Đảo mắt một vòng, Siry nhìn thẳng vào mắt từng đứa một. Tất cả đều nhìn thẳng lại mắt nó. Trước đây mình đã từng thấy cái nhìn này. Bất cứ điều gì nó yêu cầu chúng làm, chúng sẵn sàng làm ngay.
Siry nhìn mình nói:
- Anh nghĩ chúng tôi là tội phạm. Có thể đúng. Nhưng không có nghĩa là chúng tôi sai.
Nắm áo tên trộm tóc vàng, nó ra lệnh:
- Lên đường.
Tiếng rì rầm phấn khích khắp đám đông. Đó là điều chúng muốn nghe. Nhóc tóc vàng toe toét cười chạy qua bãi đất trống với hai đứa nữa. Chúng nhào tới ngay mấy ngăn tủ gỗ, mở tung, kéo ra mấy ôm vũ khí ngắn bằng gỗ, giống thứ vũ khí mình thấy mấy tên trong lực lượng an ninh đeo bên hông. Nghe tiếng ồn ào, nhìn lên mình thấy nhiều đứa trẻ đang từ trên đài cao tụt dây xuống. Tới đất, chúng nhập bọn cùng những đứa kia. Càng lúc chúng càng phấn khích, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tên tóc vàng và hai đứa kia trở lại, trao vũ khí cho cả nhóm.
Siry đứng trước mình, nói:
- Tôi muốn anh thấy chuyện này.
Với tay ra sau ghế, nó cởi trói cho mình:
- Nghĩa là nếu anh có thể tự lo nổi cho mình.
Xoa xoa hai cổ tay, mình đáp:
- Còn tùy vào việc tôi phải làm gì.
- Đi theo và quan sát. Tôi muốn anh thấy Jakill là gì.
- Tôi sẽ có mặt tại đó.
Mình cố tỏ ra mạnh mẽ hơn những gì đang cảm thấy. Nói thật, mình đang cảm thấy khá hơn. Sự hào hứng của nhóm đang lan tỏa sang mình. Tim mình bắt đầu đập rộn ràng. Khi nào vẫn chỉ là ngừơi quan sát, mình sẽ ổn. Đi quá chuyện đó, có lẽ mình tiêu luôn.
Mấy nhóc kia bắt đầu biến vào rừng. Mình hỏi Siry:
- Chuyện gì vậy?
Nhận một vũ khí gỗ từ gã tóc vàng, Siry nhét vào thắt lưng:
- Chúng ta đi săn.
- Săn gì?
- Những kẻ Đào Tẩu.
Nói xong nó chạy theo các bạn.
Còn lại một mình mình trong nơi cắm trại quái lạ! Mình sắp liên quan tới một chuyện có vẻ nguy hiểm. Mình tự nhủ, nếu hội đồng coi vụ này là một loại gây rối, thì không nên vướng vào. Trước khi có cơ hội suy tính, mình chạy vào rừng theo Siry và nhóm Jakill, sẵn sàng… mình không biết là sẵn sàng làm cái gì nữa.
(Tiếp theo)
IBARA
Mình đi theo Siry trên lối đi ngoằn ngoèo qua ngôi làng nhiệt đới. Suốt dọc đường nó không nói một lời. Thỉnh thoảng mình hỏi một câu, nó làm lơ. Kiệt sức nhưng mình không thể để lộ ra điểm yếu. Theo các lối rẽ vòng vèo qua những căn lều làm mình cảm giác như đang đi vòng vo. Lúc đầu mình tưởng nó muốn thử mình, hay cố làm mình kiệt sức mà bỏ cuộc. Nhưng không phải. Nó đưa mình xuyên một lộ trình không thể theo dõi. Mình sẽ không bao giờ tự tìm được đường. Khi ra khỏi ngôi làng có dân cư, tiến vào rừng, lối đi càng phức tạp hơn. Những căn lều bắt đầu thưa thớt và cách xa nhau. Rừng dày đặc hơn. Lối mòn càng hẹp hơn.
Mình đã bị mất phương hướng.
Tiến sâu hơn vào rừng, mình có cảm giác rờn rợn. Sợ không tìm lại được con đường này thì ít, mà cái chính là sợ không tìm được lối trở ra. Bắt đầu lo lắng, nhưng mình không biết làm gì khác, đành tiếp tục đi theo nó. Nó là Lữ khách của Ibara! Đừng bận tâm chuyện nó là một thiếu niên phạm pháp, một đứa ghét cay ghét đắng cha nó, và có lẽ ghét cay đắng luôn cả mình, đang đưa mình vào bẫy. Mình phải đi. Thêm một ngày nữa trong cuộc đời kỳ lạ của mình.
Đường đi hẹp dẫn thành một đường mòn. Bụi rậm dày đặc quất lên cánh tay mình. Chúng chắc hẳn phải già lắm rồi. Mình hỏi:
- Còn bao xa?
Không trả lời. Mình bắt đầu chóng mặt. Những vết thương mới đóng vảy bỏng rát. Mình không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng chuyến đi này thật ngu xuẩn. Lối đi mở ra một khoảng trống nhỏ. Mình ngừng lại.
- Này, cậu phải cho tôi biết, chúng ta đi đâu.
Siry quay lại. Nó cười kiểu lõi đời. Mình chúa ghét kiểu cười đó. Gần như ghét kiểu cười khinh khỉnh vậy. Mình từng nói rồi, đúng không?
- Mệt rồi hả?
Nó hỏi với nụ cười giả tạo. Mình cũng chẳng ưa gì kiểu cười này. Mình thở hồng hộc, nói:
- Tôi tin cậu, theo cậu đến bất cứ nơi chết tiệt nào, nhưng tôi cần biết vì sao.
Mình có ngay câu trả lời. Không là câu trả lời mình mong muốn.
Rừng cây xôn xao. Trước khi kịp phản ứng, mình bị ba gã quật xuống đất. Cực mạnh. Đúng, đây là một cái bẫy. Chúng đã chờ đợi mình. Chúng bịt mắt mình, rồi kéo mình đứng dậy. Mình đứng đó, choáng váng, bị cả đống bàn tay khỏe mạnh giữ chặt. Chúng không cần quá cố gắng. Mình đâu còn chút sức lực nào. Không một lời nói. Tất cả xảy ra chớp nhoáng và hiệu quả.
Ghé sát tai mình, gần tới nỗi mình cảm thấy hơi thở của nó. Siry thì thầm:
- Sợ không?
Cố làm ra vẻ chán ngấy, mình trả lời:
- Hãi quá.
Nó rin rít nói:
- Tôi có thể giết anh. Không ai biết. Không ai nhớ tới anh. Không ai bận tâm.
Mình bình tĩnh nói:
- Lầm.
- Vì sao?
- Vì cậu là mục tiêu. Tôi là người duy nhất có thể giúp cậu. Không có tôi, cậu sẽ tiêu.
Siry không trả lời. Hy vọng mấy câu nói của mình trúng đích, hay ít ra làm nó suy nghĩ. Mình cảm thấy nó di chuyển ra xa. Đầu óc mình căng thẳng. Nó có điên dại đến mức giết chết mình không? Mình phải sẵn sàng. Dù kiệt sức tới đâu, mình phải tự vệ. Mình không nhìn thấy gì. Chỉ biết cái chết sẽ đến trong vài giây nữa. Hít một hơi, thu hết chút sức lực còn lại, mình vừa sửa soạn tung cú đá vào mông mấy gã Ibara, thì Siry quát lên ra lệnh:
- Đưa hắn đi.
Mình ngừng lại. Chúng sẽ không làm hại mình. Ít ra là ngay lúc này. Mấy gã bắt mình bắt đầu bước đi, và một lần nữa mình lại bị kéo tới một đích đến không biết. Ít ra là không biết với mình thôi. Mấy gã này thì biết chính xác là chúng đang đi đâu. Gấp gấp tiến qua một thứ như rừng rậm. Mình chỉ còn có thể đi theo và hy vọng chúng đừng kéo mình chạy đập mặt vào một cây cọ. Mọi diễn biến chẳng hay ho gì. Đồng minh duy nhất của mình trên Ibara là một thằng trộm nhóc, hăm dọa giết mình và có cả một băng bạn bè giúp nó. Mình phải làm theo trò chơi của nó. Ít ra là trong một lát.
Chuyến đi kết thúc khi mình bị thô bạo ấn xuống một chỗ ngồi. Tay mình bị trói ngoặt ra sau lưng. Đám này không chuyên nghiệp như mấy gã an ninh làm việc cho hội đồng thẩm phán. Bị chúng trói nhưng mình cảm thấy dễ dàng bứt ra. Hành động sau cùng của chúng là giựt bỏ khăn bịt mắt mình. Mình nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thế giới của Siry.
Trông như một bãi chứa đồ phế thải trong rừng.
Chúng mình đang ngồi trong một bãi trống, cây cối rậm rạp đã được phát quang. Cây cối, dây leo chung quanh tạo thành một bờ rào rậm rì như không thể xuyên qua. Những tàn cây trên đầu tạo thành mái vòm che nắng. Một thoáng quan sát cho thấy chỉ có hai lối ra vào. Khắp nơi có những bục cao dựng bằng tre. Có những bục cao ngang tầm mắt, những bục khác nằm trên mặt đất. Hai khối khung tre vươn cao tới vòm cây, với nhiều tầng từ đất lên đỉnh. Nhiều thang và cầu tạm buộc khối khung tre kết nối. Tất cả được buộc bằng thừng và dây bện. Vừa ấn tượng vừa thô sơ.
Cả khu vực tràn đầy đồ phế thải linh tinh. Vật dụng bằng gỗ và tre rải rác khắp nơi. Trên mặt bàn chất đầy ly bát dơ bẩn, cùng với trái cây ăn dở dang. Đây không là một băng nhóm ngăn nắp. Những ngăn tủ gỗ nhét dưới bục. Quần áo treo khắp nơi, khiến nơi này y như một phòng ngủ bừa bộn. Sách và trống, giỏ và dụng cụ.
Nhưng không chỉ là một đống bừa bộn bẩn thỉu, mình còn thấy cả mấy tác phẩm điêu khắc rất đẹp bằng đá đen. Đầu một cô gái, một bàn tay, thân trên của một người đàn ông. Rất đẹp và rất có thể là đồ lấy trộm.
Hầu hết những gì mình thấy dường như đều là đồ trộm cắp từ trong làng. Vài thứ không là đồ trộm cắp. Những tấm kim loại lớn được dùng làm mái lều. Trên một bục cao là chiếc kính thiên văn đồng đặt trên giá ba chân. Một khung tranh đong đưa trên một bục khác. Khung bằng vàng chạm trổ phức tạp, nhưng không có tranh. Một thứ nổi bật mà mình không thể giải thích. Đó là một bảng hiệu kim loại treo giữa hai cây cột thẳng đứng, khoảng sáu mươi phân vuông, trông như bị ăn mòn một bên, chỉ còn lại phần bên trái. Tấm bảng đá có thời màu trắng, với những chữ đen mờ nhạt.
C
ĐƯƠ
TƯ
Mình thấy nó giống như một mẩu biển giao thông cũ. Nhưng trên Ibara làm gì có loại giao thông như thế. Nó làm cho lãnh địa này càng thêm bí ẩn. Mảnh đất trống này trông như tổ ấm của những kẻ đắm tàu sống sót trên hoang đảo, tận dụng những mảnh vỡ của con tàu và những gì có thể lấy được từ rừng để làm chỗ nương thân.
Những con người đang lấp ló trong ốc đảo nhỏ bé kỳ cục này hoàn toàn giống hình ảnh đó.
Mình đếm được mười lăm đứa. Tất cả đều độ tuổi thiếu niên, như Siry. Hầu hết là con trai, chỉ có vài đứa con gái. Tất cả đếu nhếch nhác, quần áo tả tơi, và hình như không đứa nào quan tâm đến chuyện tắm rửa. Tuy nhiên cả bọn đều trông khá khỏe mạnh. Không bị đói khát trong rừng này. Đa số ló đầu ra từ những tầng của các khung tre, nhìn xuống cái gã mới đến. Mình đó. Nhóm đã phục kích mình, vây quanh mình dưới đất. Mình nhìn vào mắt từng đứa. Chúng đều có ánh nhìn giống như Siry. Đó là sự pha trộn kỳ lạ giữa buồn chán và giận dữ. Một sự kết hợp chẳng tốt đẹp gì.
Một đứa con gái gầy gò, tóc màu vàng xõa dài, nhảy tới trước mặt mình, thử xem mình có bị nao núng không. Mình không. Nó cười ha hả, ghé sát lại, mũi gần chạm và má mình. Hít hà, rồi nó rúc rích cười:
- Sợ hãi. Mình ngửi thấy mùi sợ hãi. Thật đó.
Nó hôn vội lên má mình, rồi lon ton chạy đi.
Một thằng bé to lớn tiến lại, đưa lên cốc nước, hỏi mình:
- Khát không?
Mình trừng trừng nhìn nó. Nó nói:
- Tớ cũng khát.
Rồi đưa cốc lên uống, nó để nước ròng ròng chảy xuống hai má. Ợ một cái, nó buông cốc rơi xuống đất. Cả đám cười rần.
Một thằng nhỏ con – mũi nhọn hoắt, mắt tí xíu như mắt chuột – phóng tới, kéo cổ áo mình xu vào lưng, khịt mũi ghê sợ.
- Ong chích. Cả đống. Đau không?
-Không.
Con chồn nhỏ xòe bàn tay phát một cái bộp vào lưng mình.
- Bây giờ đau chưa?
Nó phì cười phóng chạy. Khiếp!
Đám này đúng là một bầy tiểu quỷ tinh nghịch. Siry bắt đầu có vẻ là đứa bình thường nhất. Nhìn qua đám nhóc đang chọc ghẹo mình, mình thấy Siry đứng với tên trộm tóc vàng lúc trước đã chạy thoát khỏi mấy gã an ninh. Cả hai đang nhìn vào cái bao tên tóc vàng chôm được. Tên tóc vàng rút ra một cái búa và hai cái cưa. Siry vỗ vỗ cánh tay nó như nói: “Giỏi lắm”.
Mình kêu lên với Siry:
- Này, tôi đói rồi.
Siry đưa mấy dụng cụ lại cho tên tóc vàng, rồi chậm rãi tiến lại mình. Nó đầy vẻ tữ mãn. Nó biết là nó hoàn toàn nắm quyền điều hành.
Giọng châm biếm, nó nói:
- Xin lỗi. Anh muốn tôi quan tâm à?
- Không. Tôi muốn cậu cho tôi chút gì để ăn.
Siry khịt mũi như nói: “Nằm mơ hả? ”. Nhưng nó ngoắc tay gọi con bé tóc vàng:
- Twig, lấy cho anh ta chút gì đi.
Nhỏ tên Twig bộp lại ngay:
- Tự đi mà lấy.
Siry trừng mắt nhìn. Con nhỏ vội chạy ra khỏi nhóm. Rõ ràng Siry là sếp tại đây. Một lúc sau, nó quay lại đưa cho mình một nửa quả trông như lê. Mình nhìn miếng trái cây, rồi nhìn nó:
- Cởi trói cho anh đi.
Nó bối rối, rồi tiến lại ghế. Mình tin là nó sẽ cởi trói cho mình cho đến khi…
Siry ra lệnh:
- Ngừng lại. Đút cho anh ta ăn.
Con nhỏ nhún vai, rồi đưa miếng lê lên miệng mình. Miếng lê như đã để ngoài nắng quá lâu, nhưng mình đang đói. Mình cắn ngay một miếng. Xốp và ngọt lịm. Ngon tuyệt. Mình đang cần năng lượng.
Mình thành thật nói:
- Cảm ơn em, Twig.
Nhỏ dịu lại, mỉm cười, đưa tiếp phần còn lại vào miệng mình.
Khi đám kia phá lên cười, con nhỏ làu bàu trước khi bỏ đi:
- Tự ăn đi.
Mình nghiến răng, cắn một miếng lớn, phần còn lại rơi xuống đất.
Đứng trước cả nhóm, hướng mặt về mình, Siry nói:
- Anh đã hỏi tôi tin vào điều gì. Tôi tin vào Jakill.
Cả nhóm đồng thanh hoan hô:
- Đúng! Jakill!
Khi chúng im lặng lại, mình mỉa mai:
- Tên hay lắm. Nghĩa là gì vậy?
- Nghĩa là hội đồng ghét chúng tôi, vì chúng tôi tiêu biểu cho tất cả những gì họ sợ.
Tiếng la hết tán thành rầm rầm, kể cả những Jakill ló đầu từ khung tre bên
Mình hỏi:
- Chẳng hạn là những gì?
- Thay đổi. Sự thật. Những lãnh đạo của làng này không dám đối diện với sự thật. Không để ai nhìn thẳng vào sự thật.
- Sự thật gì?
Siry nhìn quanh. Mọi cặp mắt đều dồn vào nó. Siry là lãnh đạo. Không nghi ngờ gì nữa.
Nó nói với sự diễn tả đầy kịch tính:
- Sự thật là… chúng tôi là tương lai của Ibara.
Cả nhóm hoan hô. Đó là điều chân thật nhất mình được nghe nó nói. Siry có sức hút lạ lùng. Nó biết cách trình diễn với người của nó.
Siry nói tiếp:
- Hội đồng sợ chúng tôi, vì họ biết chúng tôi sẽ chiếm quyền lực của họ.
Mình cười hỏi:
- Hả? Bằng cách nào? Bằng cách ló đầu ra từ trong rừng và ăn trái cây thối sao?
Tất cả im lặng. Những đứa trên sàn cao, ló đầu ra hơn một chút. Mình đã thách thức Siry và xúc phạm cả nhóm. Có thể đây là hành động ngốc nghếch, nhưng mình phải tỏ ra dũng cảm và tự tin như chúng. Phải tỏ ra mình là một đối thủ xứng đáng của Siry.
Nó lom lom nhìn mình với đôi mắt thẫn thờ. Điều này còn tệ hơn là đôi mắt giận dữ. Giận dữ còn có thể đoán trước chuyện gì xảy ra. Siry tiến một bước tới mình, thấp giọng nói:
- Anh nói, cha tôi đã sẵn lòng chết vì niềm tin của ông, đúng không?
- Sẵn lòng ư? Không ai sẵn lòng với cái chết cả. Cha cậu cũng vậy. Ông đã chiến đấu cho lẽ phải.
- Vậy thì chính xác điều đó là gì? Nói đi. Nói cho tất cả chúng tôi biết đi.
Nó dang hai cánh tay, bước quanh nhóm, tiếp tục:
- Này Lữ khách! Tất cả chúng tôi đều muốn biết. Anh nói cha tôi là một người chiến đấu với một con quỷ độc ác? Con quỷ này là ai? Nó muốn gì? Đem nó tới đây, tôi muốn thấy nó.
Tất cả cười vang trước bộ dạng huênh hoang của nó.
Mình lạnh lùng nói:
- Hắn đã ở đây rồi.
Câu nói của mình làm tất cả im bặt. Siry bối rối. Vài đôi mắt nhìn nó dò hỏi. Lấy lại bình tĩnh, Siry trình diễn tiếp. Nó gào vào rừng:
- Hê. Xin chào. Quỷ sứ. Mi ở đâu? Ta muốn thấy kẻ đã giết Remudi vĩ đại.
Có vài đứa nhóc hí hí cười, những đứa khác lo lắng nhìn quanh như thể một con quỷ sắp hiện ra thật. Chờ màn gây ấn tượng đạt hiệu quả, rồi Siry bước lại gần mình, nói:
- Nếu muốn tìm tội ác thật sự, anh đừng tìm đâu xa. Hội đồng thẩm phán của Rayne đó.
- Họ có tội gì?
Siry nói qua kẽ răng:
- Họ phạm tội xấu xa nhất. Họ đánh cắp linh hồn của chúng tôi.
Tooooe!
Một tiếng còi chói lói vang lên trong rừng. Tất cả kinh ngạc ngước lên. Thình lình hai đứa con trai từ trong rừng phóng vào trảng trống. Một đứa đang huýt còi. Cả hai đều thở dốc, đầm đìa mồ hôi, vẻ hoảng hốt. Một đứa hổn hển nói:
- Chúng đang t
Siry hỏi ngay:
- Tới đây sao?
Đứa kia trả lời:
- Không. Tới Rayne. Chúng đang tiến tới làng. Tụi mình thấy chúng trong rừng. Khó biết là bao nhiêu. Nhưng đông hơn bao giờ hết.
Cả nhóm rì rầm lo lắng. Siry trừng mắt nhìn vào khoảng không, suy tính. Tên trộm tóc vàng chạy tới nó, hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Đảo mắt một vòng, Siry nhìn thẳng vào mắt từng đứa một. Tất cả đều nhìn thẳng lại mắt nó. Trước đây mình đã từng thấy cái nhìn này. Bất cứ điều gì nó yêu cầu chúng làm, chúng sẵn sàng làm ngay.
Siry nhìn mình nói:
- Anh nghĩ chúng tôi là tội phạm. Có thể đúng. Nhưng không có nghĩa là chúng tôi sai.
Nắm áo tên trộm tóc vàng, nó ra lệnh:
- Lên đường.
Tiếng rì rầm phấn khích khắp đám đông. Đó là điều chúng muốn nghe. Nhóc tóc vàng toe toét cười chạy qua bãi đất trống với hai đứa nữa. Chúng nhào tới ngay mấy ngăn tủ gỗ, mở tung, kéo ra mấy ôm vũ khí ngắn bằng gỗ, giống thứ vũ khí mình thấy mấy tên trong lực lượng an ninh đeo bên hông. Nghe tiếng ồn ào, nhìn lên mình thấy nhiều đứa trẻ đang từ trên đài cao tụt dây xuống. Tới đất, chúng nhập bọn cùng những đứa kia. Càng lúc chúng càng phấn khích, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tên tóc vàng và hai đứa kia trở lại, trao vũ khí cho cả nhóm.
Siry đứng trước mình, nói:
- Tôi muốn anh thấy chuyện này.
Với tay ra sau ghế, nó cởi trói cho mình:
- Nghĩa là nếu anh có thể tự lo nổi cho mình.
Xoa xoa hai cổ tay, mình đáp:
- Còn tùy vào việc tôi phải làm gì.
- Đi theo và quan sát. Tôi muốn anh thấy Jakill là gì.
- Tôi sẽ có mặt tại đó.
Mình cố tỏ ra mạnh mẽ hơn những gì đang cảm thấy. Nói thật, mình đang cảm thấy khá hơn. Sự hào hứng của nhóm đang lan tỏa sang mình. Tim mình bắt đầu đập rộn ràng. Khi nào vẫn chỉ là ngừơi quan sát, mình sẽ ổn. Đi quá chuyện đó, có lẽ mình tiêu luôn.
Mấy nhóc kia bắt đầu biến vào rừng. Mình hỏi Siry:
- Chuyện gì vậy?
Nhận một vũ khí gỗ từ gã tóc vàng, Siry nhét vào thắt lưng:
- Chúng ta đi săn.
- Săn gì?
- Những kẻ Đào Tẩu.
Nói xong nó chạy theo các bạn.
Còn lại một mình mình trong nơi cắm trại quái lạ! Mình sắp liên quan tới một chuyện có vẻ nguy hiểm. Mình tự nhủ, nếu hội đồng coi vụ này là một loại gây rối, thì không nên vướng vào. Trước khi có cơ hội suy tính, mình chạy vào rừng theo Siry và nhóm Jakill, sẵn sàng… mình không biết là sẵn sàng làm cái gì nữa.
Bình luận truyện