Phá Băng Áp Bách

Chương 59: Phiên Ngoại 4 : Trầm - Lý



"Giai, chị đừng có dê em nữa!"

Lý Á Kỳ ngồi đối diện trên bàn ăn cũng không tránh khỏi bị Trầm Giai dùng chân khiêu khích "chỗ không nên đụng" khiến nàng muốn nổi sùng lên. Đôi khi tiểu Kỳ nghĩ rằng tên bác sĩ Trầm sẽ bị liệt ngón tay dẫn đến nàng phải bao nuôi cả đời vì phóng túng quá mức...

"Tiểu Kỳ, em là lão bà của chị mà..."

Trầm Giai bĩu môi làm mặt ủy khuất, lấy nĩa găm mạnh miếng thịt như trút giận đem lên miệng nhai. Công nhận là dục vọng nàng lớn thật, cơ mà cũng vì yêu quá hóa muốn...lên giường thôi mà!

"Chị có biết vụ án cô gái ở thành phố S do tham dâm vô độ mà tử vong rồi không? Chị muốn mồ côi vợ sớm có phải nuôi tiểu tình nhân ở ngoài không?"

"Không có ah! Tôi một lòng một dạ phục vụ mình em cả đời này!"

Trầm Giai lập tức phản đối lí lẽ "cấm dục" của Lý đại thẩm! Nàng chống bàn đứng dậy một cái liền đem nửa thân trước hướng chỗ Lý Á Kỳ, đặt lên môi lão bà là một nụ hôn mang theo vị thịt nướng nồng nặc. Bất quá, chiếc lưỡi kia đã mau chóng xâm nhập vào khoang miệng tiểu Kỳ đáng thương để chiếm hữu.

"Đáng chết... Chị... tránh ra..."

Tiểu Kỳ yếu ớt đem cái lão công đẩy ra nhưng bất quá động tác lại như muốn tan thành đầm nước dưới cái miệng của Trầm Giai. Tiểu Kỳ cúi đầu đỏ mặt, gắt gao cắn môi dưới kìm chế dục vọng của bản thân cũng.

"Hắc hắc... em cũng muốn mà còn mắng chị sao?"

"Chị... Không biết xấu hổ gì hết...Đang là buổi trưa đó!"

Trầm Giai mím môi một cái liền đứng dậy đi qua bên lão bà, nhắc ghế ngồi xuống cạnh, sau đó đem dĩa cơm ăn dở múc muỗng đầy uy lão bà.

"Chị làm gì ah?"

"Há miệng nào! Lão bà chị đi làm cực khổ, để lão công uy em ăn nha!"

"Đây...đây là nhà hàng...có người đó..."

"Sợ họ sao?"

Trầm Giau nhướn mày hỏi lại, cánh tay múc cơm vẫn gĩư nguyên động tác trên không đợi lão bà mở miệng tiếp nhận.

"Không có sợ..."

"Vậy há miệng ra đi vợ yêu!"

"..."

Cuối cùng tiểu Kỳ cũng chịu thua cái đại sắc lang họ Trầm để bị uy phần cơm còn lại trên dĩa. Kể từ khi quan hệ giữa Lý Lăng và Trầm Giai cải thiện đôi chút, tiểu Kỳ cũng theo đó trút được gánh nặng tâm lý bấy lâu nay. Mỗi trưa vẫn sẽ cùng lão công đi ăn, chiều sẽ được lão công đón về mái ấm của hai người. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, Trầm Giai lúc trước trăng hoa bao nhiêu thì sau khi có được tiểu Kỳ liền biến hóa 180 độ biến thành...thê nô đích thực. Tỷ như lúc này...

-------

5 giờ chiều, Trầm Giai lái chiếc Ferrari hàng "lậu" được Hạ Tử Nhiễm tặng sinh nhật đưa Lý Á Kỳ phóng trên đường phố về Lý gia. Mỗi tuần cả hai sẽ về Lý gia dùng cơm tối 3 ngày, đây là yêu cầu của Lý Lăng để có dịp quan sát kĩ hơn "con rể" Trầm Giai.

"Nhị tiểu thư, bác sĩ Trầm, đã về."

Dì Thẳm đứng trước cửa nghênh đón bằng nụ cười trìu mến với cả hai. Từ nhỏ Lý Á Kỳ đã được một tay dì nuôi lớn, cho nên đối với nàng, dì Thẳm được coi là người mẹ thứ hai, tuy không sinh nhưng có công dưỡng. Tiểu Kỳ bước xuống xe, đan tay với Trầm Giai thì bước nhanh lại phía dì Thẳm

"Con chào dì!"

Trầm Giai cũng tươi rói trên mặt khóe môi cong lên gật đầu. Cả ba tiến vào phòng khách Lý gia thì Lý Lăng đã ngồi sẵn trên sofa để xem bản tin buổi chiều.

"Thưa ba, con đã về."

"Cháu chào Lý lão gia."

Lý Á Kỳ và Trầm Giai đồng thanh cất tiếng chào, Lý Lăng chỉ khẽ ném tầm nhìn về hai người rồi gật đầu nhẹ. Từ sau ca mổ vô cùng thành công của Trầm Giai, sức khỏe của Lý tổng phục hồi với tốc độ thần tốc, không còn cơn đau tim ban đêm hay nỗi lo đột tử nữa.

"Về rồi thì vào bếp phụ mẹ con đi."

Thanh âm trầm thấp của Lý Lăng vang vọng khắp căn phòng rộng lớn đã từng lạnh lẽo không có sức sống. Tiểu Kỳ cũng vui vẻ hôn má Trầm Giai một cái liền tung tăng theo dì Thẳm vào bếp phụ mẹ nàng chuẩn bị bữa tối. Trầm Giai cũng đã quá quen với không khí gia đình thế này, bởi nàng là trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ nên bản thân luôn khao khát có được một gia đình nên khi nhìn thấy màn này, lòng nàng chợt thấy ấm lên, bất giác khóe môi cong lên.

"Đến ngồi đi."

Lý Lăng ngồi đợi một hồi cũng không thấy Trầm Giai rời khỏi ánh mắt khỏi bóng dáng con gái mình đã muốn khuất bóng trong bếp thì lên tiếng mời ngồi. Trầm Giai cũng giật mình đem mình trở về thực tại, nàng vòng qua bên kia sofa để ngồi xuống đối diện Lý Lăng.

"Thưa Lý tổng, sức khỏe ông vẫn tốt chứ?"

"Tốt. Cảm ơn cô. Công việc cô thì thế nào?"

"Dạ vẫn tốt. Vài ca phẫu thuật cũng thật thành công đi."

"Tốt"

Hai người vẫn dùng những câu xã giao cũ rích để khơi ra vấn đề nói chuyện. Vốn dĩ Lý Lăng cũng không gọi là chán ghét đứa "con rể" này, thế nhưng nguyên lai là hai người không có điểm chung gì để nói. Còn những lúc thế này, Trầm Giai lại phát hiện nhiều điểm tương đồng của lão bà và bố vợ. Ví dụ như cách nhìn nhận vấn đề, hay cả những đường nét trên khuôn mặt cũng 6,7 phần tương đồng.

"Ăn cơm thôi nha!"

Mẹ của tiểu Kỳ lên tiếng gọi hai người còn đang trò chuyện ở phòng khách. Lúc hai người vào đến bếp liền được chứng kiến một bàn đầy thức ăn với đủ loại hương vị màu sắc, còn tiểu Kỳ và mẹ nàng thì đứng hai bên chỉnh lại chén dĩa cũng như bày trí cho đẹp đẽ cân đối.

"Được rồi. Ăn cơm thôi."

Cuối cùng mẹ tiểu Kỳ cũng hài lòng với bàn ăn, liền ra thông cáo tất cả được ăn. Lý Lăng hiển nhiên sẽ ngồi vào vị trí chủ tọa, bên trái sẽ là mẹ tiểu Kỳ, còn bên phải là Lý Á Kỳ và kế bên là Trầm Giai.

"Dì Thẳm, cùng ngồi ăn với tụi con đi."

Tiểu Kỳ còn chưa kịp cởi tạp dề đã cười rất tươi mời dì Thẳm đang muốn ly khai phòng ăn ở lại.

"Ấy làm sao được thưa Nhị tiểu thư... dì chỉ là tôi tớ trong nhà thôi..."

"Dì Thẳm, cùng ăn đi."

Lần này là mẹ tiểu Kỳ. Nguyên lai họ cũng không hề coi dì Thẳm là người ngoài, cho nên ngồi cùng bàn cùng lắm là với thân phận bằng hữu cũng có thể chấp nhận được. Rốt cuộc dì Thẳm không thể từ chối, liền bị tiểu Kỳ kéo đến bên cạnh mẹ nàng ngồi ăn cơm.

"Bác sĩ Trầm, tôi nghĩ ba mẹ hai bên nên gặp nhau một chuyến."

Lý Lăng đang ăn cơm mặt không đổi sắc mở lời. Tiểu Kỳ cũng dừng lại đũa đang gắp...

"Thưa Lý lão gia, ba mẹ của cháu... từ lâu đã không còn."

Tuy Trầm Giai rất tự nhiên trả lời nhưng ai đều có thể nhận ra chút bi thương trong câu nói. Lý Lăng cũng tiếp tục im lặng, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc hơn.

"Nhưng cô không tính cho tiểu Kỳ một cái đám cưới sao? Vả lại tôi cũng già rồi, tôi cũng muốn bồng cháu."

Phụttttt

Người phun hết cơm là tiểu Kỳ! Nghe câu trước về đám cười nàng còn chưa kịp cười thì đã bị nửa câu sau của ba mình dọa muốn ngất. Nàng vội vàng nuốt ngụm nước miếng muốn phản bác

"Ba...Con còn chưa có sự nghiệp gì mà ba..."

"Quên nữa. Tháng sau, ba sẽ an bài cho con vị trí phó tổng trong Lý thị. Ba nghĩ con nên trở về giúp đỡ gia tộc thì hơn."

Lý Lăng nói ra là một tràng ánh mắt đổ về ông. Ông không phải là người gỉoi bày tỏ cảm xúc, cho nên sự quan tâm với con gái mình cũng sẽ được biểu hiện qua hành động mà thôi. Ví dụ như sợ cả hai đứa ăn ở ngoài nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe nên gọi về nhà ăn cơm, buổi sáng còn đặc biệt dặn dì Thẳm đi chợ mua đa dạng thức ăn, hay như việc an bài công việc cho Lý Á Kỳ tránh đi làm công cực khổ ở công ty người khác.

"Thưa Lý lão gia, nếu được sự đồng ý của bác, cháu sẽ cùng tiểu Kỳ sang nước ngoài đăng kí kết hôn."

"Còn gọi Lý lão gia?"

"Ah...Ba..."

Lý Lăng lại im lặng chỉ khẽ gật đầu một cái. Đem phần ngon của con cá dẻ ra bỏ vào chén Trầm Giai trước ba con mắt muốn trợn ngược của những người còn lại. Lý Á Kỳ vui mừng hẳn ra mặt, trực tiếp đem tôm hùm chưa lột bỏ vô chén ba mình.

"Ba, con sẽ trở về Lý thị."

"Kỳ...Em chưa lột vỏ tôm..."

"Ah...Chết..."

Lý Lăng: "..."

Mẹ tiểu Kỳ: "..."

Dì Thẳm: "..."

P/s: An đây ah =)) Xin lỗi lặn lâu quá mới trồi lên viết cái này. An đang lấp hai hố bên Đẩy ngã ngạo kiều tiểu bảo bối và Lão sư, yêu ngươi trăm ngàn lần... Cho nên hơi lâu rồi mới mò sang đây =))

Mọi người có muốn có PN Cố Vân Hỉ và Dương Tiểu Doãn hăm? ^_^ Nếu muốn thì An sẽ viết, nếu không thì còn 1 chương về mấy hài tử các nhà sẽ chính thức end bộ này. Mọi người cmt đi haaaa <3 yêu mọi người!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện