Phân Cách

Chương 91: 91: Thanh Cừ Đi Cùng Tỷ Tỷ Thôi




Tin tức Thẩm Khanh Vãn muốn đi Nguyệt Cầu không có che giấu, người bên cạnh cô đều biết chuyện này, người biểu hiện khó vượt qua nhất là Vương Lộ, cho dù Thẩm Khanh Vãn giữ lại phòng công tác trong nước vẫn sẽ tiếp tục hoạt động, nhưng Vương Lộ luôn cảm thấy sau khi ít đi Thẩm Khanh Vãn, nơi này cũng như là ít đi người tin cậy, còn về mình làm cái gì đều không nhấc lên được tinh thần mạnh mẽ.
Ở cùng ngày Thẩm Khanh Vãn rời đi, đoàn người Vương Lộ các nàng ở phòng làm việc cùng cô nói lời từ biệt cuối cùng, khoảng thời gian này Thẩm Khanh Vãn gầy không ít, cũng không biết có phải vì đem công việc trước đó làm xong quá bận, những ngày qua cô cảm giác mệt mỏi rất rõ ràng, thần thái tiều tụy để cô không thể không dùng trang điểm dày hiếm thấy đến che lại.
"Thẩm tỷ, sau khi ngươi đi Nguyệt Cầu phải nhớ thường thường gửi tin tức, đừng quên chúng ta." Vương Lộ lưu luyến không rời nói lời từ biệt với Thẩm Khanh Vãn, nghe nàng nói như vậy, Thẩm Khanh Vãn gật đầu, cho vài cái bảo đảm nhất định, lúc này mới nhấc theo hành lý số lượng không nhiều của chính mình xuất phát.

Khí hậu Nguyệt Cầu có đến vài lần không thể so ở đây, nghe nói bất luận phía nam hay phía bắc, trong vòng một ngày đều sẽ có đến vài lần biến hóa nhiệt độ, thêm nữa Nguyệt Cầu cũng có địa phương trào lưu và văn hóa đặc biệt, Thẩm Khanh Vãn không dự định mang đồ vật đi quá nhiều, tất cả đều tới đó lại mua cũng kịp.
Từ trấn Hoài Ninh đi Nguyệt Cầu có thuyền tốc hành, Thẩm Khanh Vãn đứng trước phòng công tác, cuối cùng liếc nhìn, lại ở xung quanh quét một vòng, cuối cùng di chuyển bước chân lên xe.

Ở sau khi cô chạy đi một đoạn, ở ngoài phòng công tác không xa một chiếc xe chầm chậm chuyển động, cùng cô vẫn duy trì một khoảng cách, lại theo thật sát phía sau cô.
Tống Ngôn Khê trời vừa sáng liền biết Thẩm Khanh Vãn sẽ ở hôm nay rời khỏi, ban đầu nghe người này đi Nguyệt Cầu, cảm giác trong lòng nàng không thể nói được là khổ sở hay là mất mác, nàng nói qua mấy lần luyến ái, mỗi một lần đều là dễ tụ dễ tan, nguyên nhân chia tay chỉ là bởi vì không hề yêu thích đối phương, mình cũng chưa bao giờ từng cưỡng cầu cái gì.

Nhưng mà lần này cùng Thẩm Khanh Vãn tách ra, Tống Ngôn Khê lại có một loại cảm giác cả người mỏi mệt.

Nàng yêu Thẩm Khanh Vãn, loại cảm giác đó là vui mừng không sánh được, vì Thẩm Khanh Vãn nàng làm rất nhiều chuyện chính mình trước đây sẽ không làm, ngay cả bản thân Tống Ngôn Khê cũng không thể lý giải.
Nhưng mà, chính mình bỏ ra, lại không thể có được đáp lại của Thẩm Khanh Vãn, như vậy có tính mong mà không được hay không? Chính vì như thế, nàng khổ sở, không nỡ, cho dù hai người sau khi triệt để kết thúc quan hệ, chính mình cũng lại không cùng Thẩm Khanh Vãn gặp mặt, nhưng dáng dấp và tư thái của đối phương mỗi khi xuất hiện ở trong mộng, trong ý thức, trong trí nhớ của chính mình.
Hai người sau khi ở cùng nhau, Thẩm Khanh Vãn vẽ vài bức cho Tống Ngôn Khê, cũng bao gồm "Cảnh hoa" ngượng ngùng mới bắt đầu kia.

Những tranh này được Tống Ngôn Khê trang hoàng tốt đặt ở trong phòng chứa đồ, dùng màn sân khấu đen kịt đắp kín.
Kỳ thực nên tiêu hủy, bởi vì sự tồn tại của những đồ vật này, đều sẽ cho Tống Ngôn Khê một loại ảo giác Thẩm Khanh Vãn cũng thích chính mình, nhưng mà, nàng không nỡ tiêu hủy, đây là một chút nhớ nhung cuối cùng, liền để nàng lưu lại đi.
Tống Ngôn Khê theo Thẩm Khanh Vãn một đường đến bến tàu, nàng lấy ra thẻ điện tử nghiệm chứng tiến vào phòng chờ đợi, nhắc tới cũng buồn cười, Tống Ngôn Khê không có dự định cùng đi Nguyệt Cầu, chẳng qua là vì có thể nhìn Thẩm Khanh Vãn thêm vài lần, liền mua vé theo.


Nàng nhìn Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh ngồi ở khu chờ đợi, cũng tìm một góc ngồi nhìn cô.
Trước khi đến, Tống Ngôn Khê coi chính mình sẽ không khống chế được đi tới trước mặt Thẩm Khanh Vãn làm cứu vãn cuối cùng, nhưng thời gian từng chút một qua đi, thời gian hai người tách ra cũng càng ngày càng gần, nỗi lòng cũng biến thành càng ngày càng bình tĩnh.

Có lẽ là mỗi ngày gần đây đều đang hãi sợ Thẩm Khanh Vãn từ thế giới của chính mình biến mất, đợi đến thời khắc này thật sự đến, đã sớm sợ đến chết lặng rồi.
Thẩm Khanh Vãn cúi đầu nhìn thời gian cự ly cô lên thuyền còn có hai mươi phút, cô tựa ở vị trí quét mắt về phía xung quanh, luôn cảm giác có một cổ tầm mắt rơi vào trên người mình, rồi lại không tìm được là ai.

Thẩm Khanh Vãn cúi đầu nhìn điện thoại, mở ra tin tức wechat, đứng đầu là Trần Cửu Túy gửi cho mình an bài công việc và địa chỉ Nguyệt Cầu bên kia, phía dưới cùng, là tin tức Tống Ngôn Khê rất sớm trước đó gửi cho mình.
Tin tức dừng lại ở hai tháng trước, đối phương gởi tới chỉ có ba chữ: Tại sao vậy? Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh nhìn, mũi dâng lên đau mỏi, thời điểm Tống Ngôn Khê đang chất vấn chính mình, kỳ thực Thẩm Khanh Vãn cũng đang tự hỏi tại sao.

Quan hệ của cô và Tống Ngôn Khê, từ đầu đến cuối chính mình cũng là người được lợi, cũng là cô phụ lòng Tống Ngôn Khê.

Thẩm Khanh Vãn từng lần từng lần một mở ra tin tức của Tống Ngôn Khê, mở ra giới bạn bè của cô, ở trong đó chỉ có tin tức công tác, thỉnh thoảng sẽ có mấy bức nguệch ngoạc, thờì gian đổi mới đã là hơn một tháng trước.
Thẩm Khanh Vãn không biết Tống Ngôn Khê có xóa bạn tốt với mình hay không, cô cũng không dám gửi tin tức đi nghiệm chứng cái gì.

Cô vừa sợ hãi đối phương xóa chính mình, cũng sợ hãi cục diện lúng túng không có xóa sẽ khiến cho càng thêm lúng túng.

Cứ như vậy, Thẩm Khanh Vãn tắt điện thoại di động, theo phát thanh thông báo, leo lên trên thuyền.

Tống Ngôn Khê ở khi cô đăng ký khoang dung xa xa đi tới, nàng cách xa mà nhìn bóng lưng của Thẩm Khanh Vãn đi xa biến mất một chút.
Thẩm Khanh Vãn rời đi, nàng đi đến dứt khoác, chính mình lại muốn dùng đời người còn lại quên đi cô.


Thẩm Khanh Vãn, thực sự là quá đáng a.
Tống Ngôn Khê không có lập tức rời khỏi, chờ sau khi thuyền của Thẩm Khanh Vãn rời bến mới đi ra khỏi bến tàu.

Ở trên đường, nàng nhận được điện thoại của Cách Phu, nghĩ đến hẳn là chuyện trước đó để hắn tra có tin tức rồi.
"Tiểu thư, trước đó chuyện ngài ủy thác ta làm có manh mối rồi, lão gia và phu nhân rất quan tâm ngươi và bằng hữu của ngươi, cũng tìm nhiều người đi trấn Hoài Ninh điều tra.

Quý Hâm Thư rất khác thường, một ít cửa hàng và vị trí nàng đi ngang qua, ở khi nàng đi qua, hết thảy hình ảnh đều bị hư hao, không tra được dấu vết hành tung của nàng."
"Cho dù biện pháp bí ẩn làm rất tốt, nhưng chúng ta vẫn là tra được trợ lý riêng của nàng đã từng đi qua một tiệm thuốc, để lại dấu vết.

Thông qua theo dõi, chúng ta phát hiện cô Đường Khởi này đã từng đi qua một chỗ biệt thự ngoại ô thành phố Hoài Ninh ở ngoài đường vòng bao quanh vòng thành phố, nơi đó rất nhiều năm không ai ở lại, mấy năm trước tân trang, buổi tối đèn sáng, hẳn là có người ở lại.

Bởi vậy chúng ta có thể hợp lý hoài nghi, tiểu thư, bằng hữu của ngài là ở chỗ đó."
Cách Phu đem điều tra gần đây của chính mình toàn bộ báo cho Tống Ngôn Khê biết, nghe được hắn tìm tới tung tích của Quý Thanh Cừ, Tống Ngôn Khê ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.

Nàng kỳ thực đã đoán được Quý Thanh Cừ sẽ mất tích có chút quan hệ với Quý Hâm Thư.
Nhưng nàng không hiểu nổi, quan hệ của hai tỷ muội này tốt như vậy, Quý Hâm Thư rốt cuộc là ra ý tưởng gì muốn đem Quý Thanh Cừ giấu đi.

Hiện tại có manh mối, Tống Ngôn Khê không dám đánh cỏ động rắn, chỉ để Cách Phu phái người đi xung quanh biệt thự cắm điểm điều tra.

"Đại tiểu thư, chúng ta đã phái mấy người đi xung quanh biệt thự, một khi có tin tức sẽ lập tức thông báo ngươi." Cách Phu nói xong, điện thoại cắt đứt.

Biệt thự ở buổi tối yên tĩnh trước sau như một, trong phòng truyền đến khúc dương cầm như ẩn như hiện, ở bên ngoài người giám sát cũng không quan tâm khúc nhạc này là tên gì, bọn họ chỉ muốn mau chóng tìm tới nhân vật mục tiêu.
Quý Thanh Cừ đương nhiên không biết tất cả Tống Ngôn Khê ở bên ngoài làm, từ bắt đầu tối hôm qua, nỗi lòng nàng vẫn rất loạn, tên đầu xỏ tạo thành tất cả những thứ này chính là Quý Hâm Thư.

Hai người từ đoạn giam cầm không bình thường bắt đầu quan hệ, vốn nên có giới hạn trở nên mơ hồ, thân mật của tối hôm qua đem cái nấc này triệt để đánh vỡ, cả mơ hồ cũng không hồi phục tồn tại.
Tối hôm qua đi tới phòng khách, thân thể ở sau khi trãi qua hoa.n ái uể oải không thể tả, đại não lại rõ ràng quá mức, thời khắc thân thể vui thích lưu lại nhắc nhở lấy nàng, mình và tỷ tỷ ruột làm t.ình, hưởng thụ trong đó đồng thời đạt được cao trào.

Chuyện như vậy nghe tới xấu hổ lại khiến người ta không thể nào tiếp thu được, nhưng Quý Thanh Cừ không cách nào phủ nhận Quý Hâm Thư mang đến cho mình vui thích là chân thực như vậy.
Nàng dùng cả đêm thêm suốt cả ngày hồi tưởng ký ức, nàng đang suy tư rốt cuộc là khi nào thì bắt đầu, cảm giác của chính mình đối với Quý Hâm Thư biến chất.

Nếu như thời điểm cấp ba hay chỉ là ỷ lại, như vậy, ở thời điểm chính mình đại học, cảm giác đối với Quý Hâm Thư ngoại trừ ỷ lại lại thêm chăm sóc và quan tâm ngang hàng.

Quý Thanh Cừ vẫn cho là hình thức ở chung của nàng và Quý Hâm Thư chính là tỷ muội thông thường, thế nhưng nàng quên một điểm, chuyện rất nhiều tỷ muội sẽ không làm, nàng đã ở trong lúc vô tình làm đối với Quý Hâm Thư.
Tại sao đối với Trần Cửu Túy bất mãn? Tại sao ở thời điểm nàng hôn môi Quý Hâm Thư chính mình sẽ không vui như vậy? Tại sao phải mơ tới tình cảnh thân mật cùng Quý Hâm Thư, tại sao phải hoài niệm cảm giác hôn môi cùng Quý Hâm Thư như vậy, thấy được thân thể của cô sẽ cảm thấy thẹn thùng và không dễ chịu.

Quá nhiều chi tiết nhỏ bị Quý Thanh Cừ từng mục một bày ra, nàng ở trong óc thử nghĩ, nếu như bây giờ người làm chuyện như vậy đối với mình không phải Quý Hâm Thư, mà là người khác giam cầm nàng, chính mình sẽ có cảm giác thế nào?
Nàng không thể nào tiếp thu được chuyện người khác đối với mình làm chuyện đồng dạng, nhưng có thể tha thứ Quý Hâm Thư đối với mình làm bất cứ chuyện gì, bất kỳ hành vi nào.

Ở trên một trình độ nào đó đã là dung túng không hợp lý trí, mãi đến tận tối hôm qua, Quý Thanh Cừ mới xác định, dụ.c vọng của chính mình đối với Quý Hâm Thư mãnh liệt như vậy, dù cho nàng bị đè nén lâu như vậy, vẫn là tối hôm qua toàn bộ phóng thích.
Thì ra..

Mình cũng là không bình thường, cũng là một bi.ến thái thích huyết thống chí thân sao? Quý Thanh Cừ trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được sự thật như vậy, nàng hôm nay trốn tránh Quý Hâm Thư, mà đối phương vậy mà cũng như là thu được thông tin chính mình chống cự, cũng khác thường mà cũng không đến quấy rầy.
Quý Thanh Cừ nhắm hai mắt, đem từ khúc chính mình quen thuộc từng bài mà đàn, nàng rất lâu không đánh đàn, tay có chút cứng, nhưng vẫn có người hưởng thụ lấy từ khúc nàng đàn ra.


Quý Hâm Thư đem thân thể co rúc ở bên trong góc phòng, tiếng đàn của Quý Thanh Cừ truyền đến, làm cho thân thể của cô run lẩy bẩy từ từ ít đi chút hoảng sợ, thế nhưng, cô vẫn là rất sợ, sợ hãi kia giống như là quái vật như hình với bóng quấn quanh lấy cô.
Quý Hâm Thư mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Quý Thanh Cừ nằm ở bên cạnh mình, nàng cười đối với mình, ngoài miệng lại nói lời tàn nhẫn.

"Quý Hâm Thư, tôi không cần chị, chỉ cần có một chút xíu cơ hội từ bên cạnh chị đào tẩu, tôi đều sẽ không chút do dự mà rời khỏi ác ma chị đây." Quý Thanh Cừ nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, Quý Hâm Thư cực sợ, cô hoảng loạn vươn ra tay đi nắm lấy Quý Thanh Cừ, lại cái gì cũng không nắm được, người trước mắt tiêu tan tiêu tan không thấy.
Nhìn tay trống rỗng, Quý Hâm Thư mở to hai mắt, cô bưng đầu, không tiếng động mà nức nở.

Ảo giác lần lượt xuất hiện, cô biết, nếu như mình không làm những gì nữa, ảo giác đều sẽ trở thành hiện thực.

Thanh Cừ muốn rời khỏi chính mình, nàng..

Nàng muốn rời đi..
"Đại tiểu thư?" Đường Khởi đẩy cửa đi vào, thấy chính là cảnh tượng Quý Hâm Thư vùi ở trên giường, nàng cho rằng người này không thoải mái, vội vàng đi qua nhìn cô, cùng lúc đó, Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn sang, cả kinh Đường Khởi cứng ở tại chỗ.

"Chuyện gì?" Quý Hâm Thư thấp giọng hỏi, cô cúi thấp đầu, đem cặp mắt kia đóng lại, Đường Khởi nhìn dáng dấp cô giờ khắc này, vẫn cứ đối với cảnh vừa rồi lòng vẫn còn sợ hãi.
"Đại tiểu thư, chúng ta phát hiện bên ngoài tựa hồ có người đang giám thị, thêm vào trước đó có người tìm hiểu tin tức của chúng ta, rất có thể là Tống Ngôn Khê tra được cái gì." Đường Khởi nhẹ giọng nói qua, nàng vốn là muốn khuyên Quý Hâm Thư thả Quý Thanh Cừ, cũng là thả bản thân cô, tình huống bây giờ, Tống Ngôn Khê rất có thể đã tra được ở chỗ này của Quý Thanh Cừ.

Nhưng mà lấy trạng thái bây giờ của Quý Hâm Thư chỉ sợ cô cái gì đều không nghe lọt.
"Ừm, ta biết rồi." Quý Hâm Thư cũng không có phản ứng quá mức k.ích th.ích, chỉ an bài Đường Khởi ngày mai đi ra ngoài một chuyến, giải quyết những phiền toái này, Đường Khởi thu được mệnh lệnh, tuy nghi hoặc Quý Hâm Thư vào lúc này phái chính mình đi, nhưng cũng không nghĩ nhiều cái gì.

Đường Khởi rời khỏi, tiếng đàn sát vách vẫn luôn còn, Quý Hâm Thư nghe tiếng đàn, ý thức từ từ bay xa.
Thanh Cừ, đi cùng tỷ tỷ thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện