Chương 2: Lên men
Trong vòng có một quy định bất thành văn, từ sau khi Ngư Hi xuất đạo mới có, quy định chính là, trước khi có chứng cứ rõ ràng, ai cũng không thể tự tiện đưa tin bát quái về cô ấy.
Tại sao lại có quy định bất thành văn này, theo cách Bạch Vũ Đường nói, không có truyền thông nhà ai lại muốn sau khi đưa tin lại nhận được cuộc điện thoại thế này.
"A lô xin chào, tôi là trợ lý thẩm phán X của tòa án cấp cao thành phố X, tôi muốn biết thêm từ đầu đến cuối về scandal của nghệ sĩ X từ phía các ngài, mời ngài chuẩn bị tài liệu thật tốt."
Hoặc là thế này: "Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý tổng giám đốc công ty X, tôi muốn hiểu rõ chân tướng vụ bê bối của nghệ sĩ X do các ngài đưa tin, cảm ơn đã phối hợp."
Tuy rằng lời nói cũng không thẳng thắn như vậy, nhưng ý tứ thì chính là như thế.
Nghe nói sau khi nhận hai cuộc điện thoại này, tòa soạn cũng không tin, càng muốn theo đuổi điều tra, mà Ngư Hi cũng không giấu diếm gia thế của mình, thế nên không tra không biết, tra ra thì giật mình, cha mẹ Ngư Hi một người làm việc trong chính phủ, một người là doanh nhân. Lại tra tiếp lên trên, ông nội của cô là chỉ huy trưởng của quân đội X, quyền cao chức trọng.
Không chỉ ông nội mới quyền cao chức trọng.
Cả nhà họ Ngư đều quyền cao chức trọng.
Tòa soạn sau khi tra được những chuyện này mới công khai bác bỏ tin đồn rồi lên tiếng xin lỗi, sau đó xám xịt cuốn gói rời đi, để lại đôi câu vài lời, từ đây trong vòng bắt đầu có quy định bất thành văn này.
Đương nhiên cũng có lúc không được tuân thủ.
Bình thường đám antifans kia còn thích lấy gia thế Ngư Hi ra công kích cô, chẳng qua dù thế nào cũng là nói bậy, cũng không dám bịa đặt lời đồn, nên Bạch Vũ Đường nhìn chủ đề nổ tung này liền nhướng mày, nhanh chóng nói: "Đưa điện thoại cho chị."
Chung Thần ngoan ngoãn giao điện thoại.
Bạch Vũ Đường lướt xem, kẻ tung tin* dùng tài khoản phụ, trước đấy không tạo chủ đề nào, tin này chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước, trong chủ đề viết Ngư Hi khi học cấp ba cực kỳ thân với một cô gái họ J, bất kể là ở trường học, hay ở bên ngoài, đều cùng đến cùng đi, cử chỉ thân mật, thậm chí còn có bạn học đã gặp hai người hôn nhau trong ký túc xá.
* Bản gốc là 爆料 (bạo liêu): chỉ hành động chuyên phát tán tin xấu, scandal về người khác, thường là những tin chưa được xác thực hoặc được thu thập từ những bằng chứng bất hợp pháp.
Chủ đề nóng được nhiều người ủng hộ, lập tức xoay cho antifan sung sướng, đương nhiên cũng cho ra đời nhiều "nhân vật biết tuốt".
--- Ngư Hi thật sự là đồng tính luyến sao? Tôi còn tưởng là hiệu ứng chương trình.
--- Không thật thì sao đến giờ này nhóm PR của cô ta vẫn chưa xuất hiện bác bỏ tin đồn? Não bị úng nước rồi à?
--- Vô nghĩa, Ngư Hi mà dám tự mình thừa nhận, trừ khi cô ta bị vả mặt.
--- Yêu con gái thì sao? Mối tình đầu là con gái thì sao? Ăn hết gạo nhà các ngươi à? Bát quái cái cmm, còn có mấy đứa anti chuyên nghiệp lầu trên, làm như khoác da người khác là không ai nhận ra hả?
- -- Chờ chút, các cậu không tò mò cái cô J kia là ai sao?
- -- Tôi là bạn học cao trung của Ngư Hi, nếu đoán không sai, thì tên là JJB.
Bạch Vũ Đường nhìn chằm chằm vào ba chữ, trầm mặc vài giây, nói: "Chị đi tra xem là ai tung tin, Chung Thần ở lại trông chừng Ngư Hi, đừng cho em ấy lên mạng."
Chung Thần gật đầu, tay làm ký hiệu OK.
Ngư Hi vẫn ngồi trên sô pha cắn táo, sau khi Bạch Vũ Đường rời khỏi, cô bật tivi, Chung Thần vẫn đang đọc bài đăng, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngư Hi, mấy phút sau tò mò hỏi: "Hi Hi, chị mà lại yêu sớm ư?"
Vẻ mặt hèn hạ muốn bát quái, Ngư Hi cắn táo nghiêng đầu: "Vì sao chị không thể yêu sớm?"
Chung Thần bị làm cho nghẹn lời, yên lặng vài giây, lại không nhịn được hỏi: "Vậy Hi Hi à, yêu con gái là cảm giác gì vậy?"
Ngư Hi cười: "Muốn biết à?"
Chung Thần gật đầu lia lịa, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ, Ngư Hi giơ tay vỗ lên trán cô: "Em tìm một cô bạn gái đi rồi chẳng phải sẽ biết ư?"
A! Nếu tìm được, bây giờ còn phải làm cún độc thân sao?
Chung Thần tự kỷ rồi.
Phim truyền hình rất nhàm chán, lật qua lật lại đều là cốt truyện kiểu cũ, Ngư Hi lười biếng bấm điều khiển, nửa tiếng sau đứng dậy, ném điều khiển lên bàn trà, nói với Chung Thần: "Vào phòng với chị."
Chung Thần bóp điện thoại trong tay, vẻ mặt kinh ngạc: "Làm gì vậy?"
Ngư Hi quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ ta đây bán nghệ không bán thân, khóe miệng giật giật: "Dọn hành lý, ngày mai chuyển nhà."
Chung Thần cúi đầu: "Ồ."
Sau khi vào phòng, Ngư Hi ôm áo choàng tắm đi tắm rồi, Chung Thần thở hổn hển thu dọn hành lý, đồ đạc này nọ của Ngư Hi rất nhiều, không có khả năng mang đi hết, hơn nữa hiện giờ dưới lầu đều là đám chó săn, các cô gióng trống khua chiêng dọn nhà, mỗi phút đồng hồ đều có thể bị đưa lên hot search.
Chung Thần đặt đồ trang điểm cùng mấy bộ quần áo thường mặc của Ngư Hi vào va li, những đồ khác sau khi đến nhà mới sẽ bổ sung dần, thu thập xong cô gõ cửa phòng tắm, Ngư Hi tháo tai nghe, kêu: "Vào đi."
Cửa mở ra một khe hở, Chung Thần trước kia quang minh chính đại nhìn lén Ngư Hi tắm bây giờ chỉ ngó nửa đầu vào thăm dò: "Hi Hi, em đã dọn đồ xong rồi, chị muốn xác nhận lại một lần không? Chờ đến tối em đi sẽ giúp chị mang một ít ra ngoài."
Ngư Hi phất tay với Chung Thần, cửa khép lại. Cô đứng thẳng lên, lấy áo choàng tắm che lại thân thể, tóc dài ẩm ướt xõa sau lưng, chân trần bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Chung Thần nhìn bộ dáng vừa tắm của người đẹp, nhịn không được nhìn thêm hai cái.
Ngư Hi có gương mặt anh khí mà đoan trang, mi cong mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng, có lẽ từ nhỏ đã được cha mẹ cùng ông nội hun đúc, trên người có sự dẻo dai không dễ phát hiện, khí chất cao quý lãnh diễm mang lại cảm giác xa cách.
Nhất là vẻ mặt hờ hững kia, khi đôi mắt sáng thản nhiên đảo qua, có thể làm fans ức chế không chịu nổi hò hét nữ thần đè em đi!
Chung Thần không quên chính mình cũng từng là thành viên của nhóm fans này, khi vừa được làm trợ lý cho cô ấy liền hưng phấn đến nỗi ngủ không được, mỗi ngày ngẩn người trong phòng tưởng tượng 108 tư thế nữ thần đè tôi.
Sau đó ---
Ngư Hi đang ngồi một bên kiểm tra hành lý.
"Cái này không muốn, màu sắc quá tục, không xứng với khí chất của chị."
Chung Thần:...
"Cái này cũng không muốn, váy quá dài làm sao khoe được chân dài của chị."
Chung Thần:...
"Cái này không phải chương trình năm ngoái đã mặc rồi sao?"
Chung Thần cắn răng: "Tháng trước."
Ngư Hi sửng sốt một chút: "Có gì khác biệt không?"
Chung Thần:...
Cao quý lạnh lùng xinh đẹp cái gì, tất cả meo meo đều là giả dối!
Ngư Hi lựa lựa chọn chọn, lại lấy vài món đồ còn mới từ trong tủ quần áo, cuối cùng đóng hành lý lại, ngẩng đầu: "Được rồi."
Chung Thần đứng một bên: "Em đưa qua kia trước đây."
Ngư Hi gật đầu: "Chị vừa đưa địa chỉ cho em rồi đúng không?"
"Đưa rồi." Chung Thần nói xong lật lại ví tiền, nhìn thấy giấy nhớ rồi nói: "Vậy em đi trước, chị nhớ nhất định không được lên Weibo."
Ngư Hi hắng giọng: "Dài dòng."
Chung Thần trước khi đi vẫn hết sức lo lắng, còn muốn dặn dò thêm vài câu, lại bị Ngư Hi đuổi ra cửa.
Không còn Chung Thần lải nhải, toàn bộ căn nhà yên tĩnh không ít, Ngư Hi lắc hông về phòng đắp mặt nạ, nằm trên giường buồn chán đếm sao, không biết đếm đến ngôi sao thứ mấy trăm, điện thoại đinh một tiếng, cô cầm di động lên, thấy Chung Thần gửi tin nhắn.
--- Em đến rồi.
Ngư Hi đánh chữ: Chụp mấy tấm ảnh xem nào.
Chung Thần bật hết đèn trong căn hộ lên, sáng ngời, chọn góc độ đẹp chụp ảnh cho Ngư Hi, không gian rất lớn, không khác lắm so với nơi ở hiện tại, thiết bị đồ đạc bên trong đã đầy đủ, sô pha bàn trà kệ tivi, đều là phong cách châu Âu, có cách điệu, giấy dán tường màu ấm, đèn thủy tinh chiếu từ phía trên làm tăng thêm cảm giác ấm áp.
Cô chụp mấy bức trong phòng, lại đi ra ban công, chụp mấy bức bên ngoài, có điều trời tối, đen sì cái gì cũng không thấy.
Ngư Hi nhắn lại: Được rồi.
Chung Thần dừng lại ở ban công, điện thoại còn chưa cất đi, ban công bên cạnh truyền đến động tĩnh, hai bên ban công tuy không sát nhau, nhưng nằm cùng trên một độ cao, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn đến.
Một cô gái đi ra ban công bên cạnh, dáng người cao gầy, một tay nhét vào túi quần, một tay cầm chai bia, ánh mắt cất giấu sắc bén, biểu lộ nghiêm túc, hẳn là đang nói chuyện cùng ai đó trong phòng khách, Chung Thần chỉ có thể nghe được một chút.
Cô chụp ảnh lúc người kia xoay người, gửi cho Ngư Hi.
- -- Hàng xóm mới của Hi Hi, có vẻ không dễ ở chung, nhưng là một người đẹp nha!
Ngư Hi vừa rửa mặt xong, híp mắt nhìn điện thoại, khi nhìn thấy bóng lưng kia, đôi mi thanh tú nhíu lại, phóng to tấm ảnh, chỉ có thể thấy được vai gầy eo nhỏ nhỏ cùng mái tóc đen như mực của cô gái ấy, cô mím môi nhắn lại: Có thể chụp một bức chính diện không?
Chung Thần đã vào thang máy chuẩn bị về rồi, lập tức phản đối: Không chụp được, chị muốn làm gì?
Ngư Hi đánh mấy chữ, lại xóa hết, trả lời: Nhìn xem có đẹp bằng chị không.
Chung Thần:...
Một đêm dài.
Chủ đề nóng trên Tianya bị xóa lúc ba giờ sáng, đám antifans lại nói Ngư Hi dùng quan hệ bắt đầu dìm xuống, còn nói một nghệ sĩ có vết đen như cô không xứng làm diễn viên, các loại đồn đãi bắt đầu lan tràn, Ngư Hi dậy sớm đã thấy ồn ào huyên náo.
Trên mạng đều là tin tức về cô, như thể có một ngọn lửa vô hình đang vọt lên cao.
Chung Thần đi đến nhà Ngư Hi lúc cô đang ăn sáng, chậm rãi, ưu nhã, không chơi điện thoại không lấy máy tính bảng lên mạng. Chung Thần thở phào, đi đến bên cạnh Ngư Hi ngồi xuống.
Ngư Hi đưa cho cô cốc nước, hỏi: "Chủ đề là chị Bạch xóa?"
Chung Thần lắc đầu: "Không phải."
"Nhưng chị Bạch đã biết là ai tung tin rồi."
"Hi Hi đoán xem là ai?"
Ngư Hi nhìn dáng vẻ thần thần bí bí, nghĩ vài giây: "Là Liễu Ngọc Dao?"
Chung Thần gật đầu: "Chính là cô ta!"
"Chị nói cô ta có phải bị bệnh hay không, lần nào bị bôi đen cũng có liên quan đến cô ta, thù oán cái gì chứ."
Ngư Hi cười.
Bởi cô đã đoạt vai diễn của Liễu Ngọc Dao.
Bộ phim truyền hình đầu tiên của cô trước kia, nữ chính đã định là Liễu Ngọc Dao, sau đó cô đến thử vai phụ, đạo diễn Mai trực tiếp nhìn trúng, để cô diễn vai chính, từ đó Liễu Ngọc Dao liền hận cô.
Ngư Hi ăn sáng xong, buông đũa nói với Chung Thần: "Hôm nay mấy giờ đi công ty?"
Chung Thần dừng ăn, lải nhải: "Chín giờ, chị Bạch nói muốn đưa chị đến gặp bà chủ mới trước, sau đó thương lượng đối sách."
Ngư Hi gật đầu: "Chị đi thay quần áo."
Vừa đến giữa cửa ra vào, chuông điện thoại vang lên, cô lấy di động ra, thấy trên màn hình hiện lên cái tên đã lâu không gặp.
Điện thoại vừa được tiếp, người bên kia bắt đầu hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi thấy trên mạng đều nói cậu thích con gái?"
Ngư Hi kẹp điện thoại giữa vai và mặt, nghiêng đầu nói: "Trong vòng của cậu nói à?"
"Vớ vẩn! Lúc tôi làm nghiên cứu đều ngắt mạng, vừa nãy nếu không phải nghe được người khác nói, tôi còn không biết gì đây."
Ngư Hi chọn một chiếc quần màu xanh, đặt lên giường, nói ngắn gọn chuyện chương trình hôm qua, người bên kia điện thoại nhịn không được nổ một câu nói tục, Ngư Hi móc lỗ tai: "Còn việc gì không?"
"Có."
Người bên kia hắng giọng một câu, nói: "Tôi vừa mới xem group bạn học cao trung, cậu đoán xem tôi thấy họ nói chuyện gì?"
Ngư Hi nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Bọn họ nói Giang Tĩnh Bạch về nước."
"Cậu có biết chuyện này không?"
Động tác chọn trang sức của Ngư Hi dừng lại, rũ mắt, thanh âm thấp xuống hai tần số: "Không biết."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Hi: Người yêu của tôi về nước, tôi lại chỉ biết qua lời người khác, ai thảm bằng tôi???
Quý Mộc Thanh: Tôi thảm hơn cô, người tôi yêu quên tôi.
Ngư Hi:...
Lục Như Vân: Tôi cũng thảm hơn cô, tôi biểu lộ cô ấy lại cho rằng tôi muốn hại cô ấy.
Ngư Hi:...
Trì Vãn Chiếu: Tôi...
Ngư Hi: Đừng nói nữa, tôi biết cô thảm hơn tôi rồi!
Trì Vãn Chiếu: Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi ngày đầu tiên đã ngủ thẳng trên giường vợ.
Ngư Hi:...
(Quý Mộc Thanh: Sau Sẽ Có Vợ; Lục Như Vân: Hôn Hôn Buồn Ngủ; Trì Vãn Chiếu: Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân).
Bình luận truyện