Chương 126: TG6_(5)
Edit: Mei A Mei
Khoảnh khắc khi hai ánh nhìn chạm nhau, đáy mắt Ôn Đạm Dung thoáng dao động, "Cô..."
"Đừng nói chuyện." Trần Nhữ Tâm dồn hết sự chú ý vào tàn hồn phượng hoàng kia. Dù chỉ là một tàn hồn nhưng cũng khiến người ta đau đầu không thôi. Sơ sẩy một cái thì sẽ bị tổn thương, thậm chí toi mạng.
Giờ Trần Nhữ Tâm chỉ có thể áp chế tu vi ở kỳ trúc cơ, khó tránh khỏi hơi bất tiện.
Ôn Đạm Dung im lặng không nói gì. Ánh mắt rơi trên tàn hồn phượng hoàng đang truy lùng mục tiêu, rồi lại liếc nữ nhân đứng trước mặt mình. Đáy mắt đen như mực làm đối phương khó mà thấu nổi suy nghĩ bên trong.
Tàn hồn phượng hoàng cũng chưa hẳn là sự sắp đặt. Y là kiếm tu. Nếu như có thể thu phục sợi tàn hồn này thì phi kiếm bổn mạng sẽ tăng lên một cấp.
Chẳng qua đối phó hơi tốn sức, nhưng nếu Huyền Thanh đạo quân không tặng pháp bảo cho, chỉ e bấy giờ y đã sớm bị tổn thương bởi chân hỏa phượng hoàng rồi.
Ôn Đạm Dung hơi kinh ngạc vì chưa kịp phòng bị. Y triệu hồi phi kiếm bổn mạng định chặn đòn đánh kia. Nhưng động tác quá nhanh của Trần Nhữ Tâm khiến y khó thấy rõ, miễn cưỡng chịu một cú vào bụng làm tay chân trở nên tê dại. Phi kiếm trong tay rơi xuống đất. Ý thức vô tình vùi sâu vào bóng đêm.
Ôm lấy cơ thể mềm oặt ấy, Trần Nhữ Tâm cất phi kiếm bổn mạng cho y rồi than một tiếng: "Kế sách tạm thời thôi. Bằng không hôm nay, chẳng ai trong chúng ta ra khỏi nơi này được đâu." Nói xong, Trần Nhữ Tâm để y ngồi tựa bên thạch bích, sau đó lập thêm một cấm chế xung quanh y, tránh việc y vô tình bị đánh lén.
Đứng dậy, tu vi hậu kỳ trúc cơ trên người Trần Nhữ Tâm hóa thành hậu kỳ nguyên anh. Áo bào lặng lẽ lay động. Trần Nhữ Tâm không dùng hồng lăng mà sử dụng một thanh kiếm đen. Thanh kiếm này vốn được nguyên chủ tìm thấy dưới chân núi đất hoang xa xôi, chỉ tiếc tà tính của nó quá lớn, mặc dù mạnh mẽ, nhưng nếu bản tính chủ nhân không vững thì sẽ dễ dàng trở thành con rối.
Trần Nhữ Tâm lập tức ra khỏi trận pháp ở góc khuất, tới bên cạnh tàn hồn phượng hoàng.
Cảm nhận được hơi thở loài người, con phượng hoàng kia dang đôi cánh đỏ thắm lao về phía loài người nhỏ bé trước mắt. Trần Nhữ Tâm rút kiếm ngăn cản. Kiếm trong tay cô và chân hỏa phượng hoàng đều có công dụng đả thương thần hồn như nhau. Đây là khắc tinh của tàn hồn phượng hoàng.
Thế nhưng, chân hỏa phượng hoàng thiêu cháy vạn vật. Kiếm trong tay Trần Nhữ Tâm lại là vật tà âm, nên cũng chịu tổn thương,
Tàn hồn phượng hoàng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Cánh mất một khúc. Dường như ngọn lửa trên thân nhỏ đi rất nhiều. Trần Nhữ Tâm cúi đầu nhìn chuôi kiếm màu đen cũng đang bắt đầu giãy giụa khỏi sự khống chế của mình. Nó muốn phản kháng nhưng lại bị nguyên thần của cô áp chế gắt gao.
Ngay lúc chém đứt thân nó, Trần Nhữ Tâm lôi một lá bùa trong nhẫn trữ vật, áp vào người tàn hồn phượng hoàng.
Khoảnh khắc ấy, lá bùa tỏa ra tia sáng chói mắt. Tiếng phượng hoàng gáy, kèm theo đó lá bùa hóa thành mảnh vụn.
Vẫn chưa xong.
Nhìn lửa của tàn hồn phượng hoàng tấn công mình, Trần Nhữ Tâm cầm kiếm đỡ ngay lập tức!
Thế nhưng, cô không thấy đau.
Phát hiện một lớp kết giới màu đen nhạt đang vây quanh mình, Trần Nhữ Tâm nhanh chóng hiểu ra kết giới màu đen kia xuất phát từ kiếm trong tay.
Thậm chí Trần Nhữ Tâm còn cảm nhận được chân hỏa phượng hoàng đáng sợ thông qua kết giới. Song cô kinh ngạc khi chuôi kiếm quỷ quái trên tay mình bất ngờ nhận chủ, sau đó thực lực bành trướng, còn tạo được kết giới.
Là kiếm linh ư?
Nhưng tại sao mình không thể cảm nhận kiếm linh ẩn thân trong thanh kiếm này?
Chẳng kịp để ý, Trần Nhữ Tâm bèn lấy một vật chứa như chiếc hộp màu đen từ nhẫn trữ đồ có thể thu nạp thần hồn, từng dùng để đựng thần vật và trang phục lộng lẫy.
Trước mắt tàn hồn phượng hoàng đã yếu hơn nhiều so với lúc trước, nếu không có sự chăm sóc tận tình của con rối kỳ nguyên anh thì tàn hồn phượng hoàng cũng sớm tiêu tan dưới trời đất này rồi.
Nguyên chủ là pháp tu nhưng khá rành về bùa trú. Vậy nên lúc vận dụng, Trần Nhữ Tâm cũng cực kì thành thạo. Cô vẽ đi vẽ lại một pháp trận lên chiếc hộp gỗ, sau đó cắm kiếm xuống đất. Hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết.
Tốc độ bấm niệm pháp quyết của Trần Nhữ Tâm rất nhanh, chỉ thấy được cái bóng mơ hồ, nhưng tốc độ bấm niệm pháp quyết càng lúc càng mau. Tàn hồn phượng hoàng như không cam lòng, nhưng cũng khó mà phản kháng.
Chiếc hộp màu đen tỏa ánh sáng chói mắt, mở ra.
Tàn hồn phượng hoàng vàng kim nhanh chóng lọt vào trong hộp gỗ.
Hộp gỗ kia có thể nuôi thần hồn, lại thêm pháp thuật dịu dàng nên cuối cùng sợi tàn hồn phượng hoàng sắp tiêu tan giữa thiên địa đành lựa chọn chiếc hộp gỗ.
Trần Nhữ Tâm chưa trực tiếp để nó nhận chủ. Tàn hồn phượng hoàng khá vô ích với cô, nói cách khác đồ trong Hạo Nguyên tiên phủ đều vô ích với cô. Thứ duy nhất mà cô quan tâm là nửa bộ công pháp còn thiếu của mình.
Trần Nhữ Tâm đậy hộp gỗ rồi khóa lại.
Nhưng khi hơi thở tàn hồn phượng hoàng hoàn toàn biến mất, bốn bề sụp đổ như thể xuất hiện vết nứt. Vết nứt đó là khoảng không hắc ám vô tận.
Trần Nhữ Tâm vô thức nhìn về phía Ôn Đạm Dung, chưa kịp rút chiếc kiếm vừa bị cắm trên mặt đất, cô bay thẳng tới chỗ Ôn Đạm Dung - -
Giây phút không gian biến mất hoàn toàn, Trần Nhữ Tâm bế Ôn Đạm Dung đang bất tỉnh rồi vận khí chân nguyên ổn định cơ thể mình.
Nhưng Trần Nhữ Tâm lại chẳng hề biết rằng, chuôi kiếm quái dị màu đen cũng men theo hơi thở của cô. Thân kiếm đen lẩn khuất giữa không trung.
Nhìn bóng đêm xung quanh, Trần Nhữ Tâm chưa thả lỏng cảnh giác. Cô không biết mình sắp đối mặt với thứ gì phía dưới.
Hình như mơ hồ cảm nhận được cái gì đó nên cô nhìn sang bên phải. Thấy cuối cùng cô cũng nhận ra mình, thanh kiếm kia bèn đứng ngay trước mặt cô như tuyên bố sự tồn tại của mình.
Trần Nhữ Tâm chẳng kịp điều tra về thanh kiếm quái gở này. Nguyên chủ luôn để nó vào trong góc nhẫn trữ vật, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đem ra dùng. Nguyên chủ chê dùng nó không thuận tay, vứt đi thì lại tiếc nên cứ cất mãi.
Nhưng không ngờ rằng chuôi tà kiếm này lại ẩn giấu một kiếm linh mạnh mẽ, hoặc là sau khi đúc nó xong, tu sĩ đã lấy thần hồn luyện thành kiếm linh...
Gác lại suy nghĩ, Trần Nhữ Tâm kiểm tra tình hình của Ôn Đạm Dung. Y chỉ bị tắc gân mạch linh khí vì một cú vừa rồi. Nghĩ ngợi một chút, Trần Nhữ Tâm lại ép tu vi xuống kỳ trúc cơ lần nữa, sau đó gỡ bỏ cấm chế trên người y.
Thế nhưng vừa gỡ xong, cô bỗng phát hiện dường như linh khí quanh thân bị rút sạch ngay lập tức. Trần Nhữ Tâm lảo đảo. Chân nguyên trong đan điền như bị cái gì đó phong ấn. Cơ thể bắt đầu rơi tự do.
Cơ hồ chuôi kiếm trước mặt cô cũng vậy. Trần Nhữ Tâm vô thức che chở Ôn Đạm Dung, quay lưng về phía dưới.
Chẳng bao lâu, cơ thể Trần Nhữ Tâm rơi xuống đất, ngập trong cát. Trần Nhữ Tâm bất giác nhìn người kia xem có bị thương hay không.
Rốt cục Trần Nhữ Tâm là tu sĩ nguyên anh, ngay cả rơi từ trên cao cũng chẳng bị thương, chỉ rất đau thôi.
Trong này là sa mạc. Bầu trời có hai mặt trời. Biết là ảo ảnh, nhưng cảm giác nóng rát trên da không phải giả.
Chuôi kiếm đen kia rơi khá gần Trần Nhữ Tâm. Cô hơi suy tư, nhưng vẫn nhặt lên.
Ở đây là sa mạc, cũng là tuyệt linh chi địa.
Thân là tu sĩ nhưng không thể điều khiển linh khí dù chỉ một chút và sử dụng bất cứ pháp bảo nào của mình, kể cả nhẫn trữ vật. Trần Nhữ Tâm cảm thấy đan điền như biển chết, chân nguyên chẳng khác gì bị phong ấn, thậm chí còn khiến cô tưởng mất đi chân nguyên.
Lặng gió, nóng nực như muốn nướng chín người.
Trong lòng, trán Ôn Đạm Dung đầy mô hôi. Trần Nhữ Tâm hơi ngẫm nghĩ, quỳ dưới đất, bảo vệ y khỏi ánh mặt trời.
Trần Nhữ Tâm vẫn kiên trì được dưới mức nhiệt này. Nhưng rõ ràng Ôn Đạm Dung đã xuất hiện tình trạng mất nước.
Ở đây không có nước, cũng chẳng có thức ăn.
Vùng sa mạc mênh mông này không là gì với người tu chân. Nhưng nơi này hiếm linh khí, là một vùng đất chết chóc đối với người tu chân không thể dùng pháp thuật.
Tu sĩ dựa vào linh khí để tu luyện và hít thở. Sau trúc cơ cũng chẳng cần phải ăn cơm.
Khi mất đi linh khí thì cùng lắm cơ thể tu sĩ chỉ khỏe hơn người thường chút đỉnh, vẫn là người phàm mà thôi.
Hiểu rõ điều này, Trần Nhữ Tâm đợi y tỉnh lại rồi tìm cách rời khỏi đây.
Bầu trời không tồn tại hai mặt trời, lời giải duy nhất, rằng chỗ cô ở là một trận pháp.
Nguyên chủ chưa nghiên cứu quá nhiều về trận pháp mà chỉ hiểu đôi chút. Cô không thể để Ôn Đạm Dụng lại một mình giữa mặt cát nóng hổi này. Nếu không uống cạn chum trà thì y sẽ vĩnh viễn ngủ say dưới vùng hoang mạc...
Trần Nhữ Tâm nhìn hai mặt trời rỗng tuếch trên bầu trời. Ánh mắt rơi xuống bốn bề cồn cát.
Bỗng, gió bắt đầu thổi.
Cơn gió kì lạ. Cát bị gió cuốn lên, từ từ vùi lấp cơ thể người. Trần Nhữ Tâm không lo cho mình, chỉ nhắm mắt ôm chặt người trước ngực, tránh để bão cát tạt vào mũi và miệng y.
Chẳng bao lâu, cơn lốc ngừng lại.
Mặt trời trên không cũng biến mất. Đúng lúc này, Ôm Đạm Dung dần dần tỉnh dậy. Cơ thể rất đau, rất nặng nề. Y mở mắt ra, chợt phát hiện mình đang vùi trước bầu ngực mềm mại của nữ nhân kia...Y cố gắng gọi phi kiếm bổn mạng, nhưng lại nhận ra vùng đan điền rỗng tuếch.
"..." Ôn Đạm Dung tức giận ngẩng đầu khỏi ngực cô, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đã làm gì ta?!"
Bình luận truyện