Chương 80: TG4_(3)
Edit: Mei A Mei
"Sao lại..." Chester buông eo cô ra, mỉm cười: "...nhìn ta như vậy?"
Trần Nhữ Tâm thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu: "Không có gì."
Cô sẽ không nhận sai người này.
Chỉ là cảm giác khó nói thành lời vô cớ xuất hiện trong lòng Trần Nhữ Tâm làm cô chẳng nghĩ ra được đáp án.
Hình như Chester đã từng gặp nguyên chủ. Nhưng cô không hề tìm thấy bất kì chi tiết nào qua việc liên kết kí ức với nguyên chủ, cho dù là hình ảnh vụn vặt thoáng qua, cũng chẳng có nốt.
Vậy nên, đây phải là lần gặp đầu tiên mới đúng chứ...
Nhưng tại sao...
"Đói bụng không?" Chester cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Ta dẫn em đi ăn chút gì nhé."
Trần Nhữ Tâm gác lại hoài nghi, gật đầu: "Được."
Đến nhà hàng, trên mặt bàn đều là đồ ăn nóng hổi vừa mới bưng lên.
Quản gia đang đứng bên cạnh. Đúng cái người mà cô đã nhìn thấy ở ngoài phòng đấu giá tối qua.
Chester kéo ghế giúp cô, đợi cô ổn định chỗ ngồi mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Nhữ Tâm nhấp một ngụm nước trái cây. Bên kia Chester đang phết tương hoa quả lên bánh mì bằng cử chỉ tao nhã, sau đó đưa cho cô.
Thấy cô đã ăn no, Chester mới dừng động tác trên tay.
Mà quản gia đứng phía sau không thể giấu nổi hoảng hốt trong lòng. Chủ nhân mình lại đích thân hầu hạ loài người này ăn cơm, thật không thể tưởng tượng được.
Nhưng có kinh ngạc bao nhiêu ngài quản gia cũng không biểu lộ ra ngoài, đặc biệt xứng chức.
Dùng bữa sáng xong, ánh mặt trời đã bắt đầu chói chang.
Đứng trên hành lang, xuyên qua cửa sổ, Trần Nhữ Tâm trông thấy cảnh tuyết trắng xoá ngoài kia. Đêm qua tuyết rơi ép cong cành cây. Chim chóc đứng ở trên. Tuyết bắt đầu rơi xuống chồng chất, phát ra tiếng sột soạt.
Sau lưng, giọng nói dịu dàng của Chester truyền đến.
Trần Nhữ Tâm xoay người, nhìn anh: "Tôi có thể ra ngoài hả?"
"Đương nhiên." Chester cố giấu vẻ bất ngờ, đáy mắt tươi vui càng thêm dịu dàng, "Ta ở bên cạnh em. Không ai có thể gây tổn thương cho em được."
Trần Nhữ Tâm nghĩ rằng mình không sa chân làm huyết bộc, nhưng cô vẫn sẽ bị hạn chế vì khó thể rời khỏi toà thành này.
"Bên ngoài nắng to đấy." Cô nói.
Bấy giờ, quản gia bỗng xuất hiện từ nơi nào đó, tay cầm một chiếc ô đen, cung kính đưa cho Chester.
Chester cầm lấy, rồi nói với Trần Nhữ Tâm: "Đi thôi."
Cũng chẳng cho cô cơ hội từ chối. Trần Nhữ Tâm gật đầu.
"Dắt tay ta nào."
Nhìn bàn tay thon dài yếu ớt trước mặt mình, Trần Nhữ Tâm đặt tay lên lòng bàn tay không có nhiệt độ của anh.
Rời thành, Chester tay cầm ô, tay dắt cô.
Tuyết đọng quá dày, chưa vào lòng bàn chân cô, đi lại cực bất tiện, không cẩn thận có khả năng ngã sấp mặt.
Trước mắt có thể bắt gặp cành cây bị đóng băng thành mảng lớn. Vẻ rũ xuống tựa như từng chuỗi thạch anh, đẹp đến bất ngờ, hoàn toàn tương phản với bầu không khí âm trầm nhìn thấy tối qua, tựa như tiên cảnh.
Chester che ô. Ánh nắng chênh chếch vẫn rọi xuống người anh. Nhưng anh chẳng thèm để ý ánh mặt trời đang làm tổn thương mình. Đôi mắt lam tuyệt đẹp kia chưa bao giờ dứt khỏi Trần Nhữ Tâm, nhìn cô ngắm khu rừng yên tĩnh. Con mắt xanh trầm thoáng vẻ khó nói lên lời, trôi qua trong chớp nhoáng.
Hồi lâu, anh như bâng quơ đề nghị: "Phía trước có chỗ nghỉ ngơi, muốn đi không?"
Trần Nhữ Tâm hồi thần, xoay người bắt gặp anh đang kéo tay mình, lộ dưới nắng, đã có vết thương rất nhỏ. Cô lập tức dựa sát vào anh vài phân, nhìn mu bàn tay anh: "Xin lỗi, tôi không chú ý tới."
Đáy mắt vui tươi của Chester nhẹ nhàng nhìn cô, nói giọng trấn an: "Đừng làm vẻ như thế. Ta không đau."
Không đau thật. So với khi ấy, cảm giác chẳng tới nơi tới chốn này đã là gì.
Trần Nhữ Tâm vẫn chưa yên tâm. Dù sao đối với ma cà rồng, ánh mặt trời là trí mạng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Ta về đi."
"Không qua đằng trước xem một chút sao?" Cơ hồ Chester chẳng muốn về nhanh như thế. Dẫu có đứng dưới nắng, anh cũng muốn dắt tay cô, đợi cùng cô thêm một lát nữa thôi.
"Ngài không sao thật ư?" Trần Nhữ Tâm thấp thỏm nhìn mu bàn tay của anh đã bị ánh mặt trời gây tổn thương.
Chester cười cười. Năng lực chữa trị kinh người của thuần huyết đã khiến vết thương khôi phục nguyên vẹn ngay tức thì. Anh nói: "Với ta, vết thương thế này chả là gì đâu."
Lời nói này như có ý riêng. Đáng tiếc lúc bấy giờ Trần Nhữ Tâm cũng không hiểu hàm ý phía sau.
Nhìn thấy vết thương vì ánh mặt trời trên mu bàn tay đã biến mất, Trần Nhữ Tâm mới dám chắc anh không sao, gật đầu.
Vì muốn đi qua cánh rừng kết băng này, Chester đã dắt tay cô, đi rất chậm.
Trên người Trần Nhữ Tâm mặc áo choàng lông dày, khá vướng víu.
Lúc ngang qua một miệng kính hơi hẹp, tóc cô bị cuốn vào cành cây. Trần Nhữ Tâm vô thức ngoảnh đầu, lại bị thương vì nhánh cây quạc vào cổ. Cô gỡ tóc mình xuống, cũng chẳng để ý vết thương bị quạc ngang cổ mình.
Nhưng đối với Chester trời sinh mẫn cảm với máu, hơi thở bản năng quen thuộc đã lập tức khiến ánh mắt anh trở nên long lanh. Chester áp chế du͙ƈ vọиɠ khát máu, nhưng hơi thở kia lại như độc ngấm lâu, khơi gợi cảm giác lâng lâng trong lòng. Du͙ƈ vọиɠ quay về, ý chí sắp sụp đổ.
Trần Nhữ Tâm thấy anh khựng lại, không khỏi xoay người nhìn về phía anh. Đối diện với đôi mắt đỏ tươi, lúc này Trần Nhữ Tâm mới chợt phát hiện ra điều gì. Cô vô thức sờ sờ chỗ mới vừa bị cành cây quạc vào, cảm giác hơi dinh dính truyền tới tay.
Vừa nhìn, đúng là chảy máu thật.
Trần Nhữ Tâm bỗng muốn cầm khăn tay lau máu trước.
"Đừng động vào." Giọng nói khàn khàn của Chester mang theo ma lực khó diễn tả, tựa như quỷ Satan dụ dỗ loài người ăn trái táo, không thể nói bất cứ lời chối từ nào với anh.
Quả nhiên Trần Nhữ Tâm không động vào nữa.
"Sao bất cẩn vậy hả?" Chester nhìn giọt máu rỉ ra trên cổ cô. Rõ ràng mồm miệng nói lời trách móc, nhưng lại mang theo sự hưng phấn mơ hồ, làm người ta lập tức không rét mà run.
Nhưng kì lạ thay, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng sợ hãi, chỉ là đột nhiên cơ thể không động đậy được nữa.
Sau một giây, eo Trần Nhữ Tâm bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Cô va vào lòng anh. Tức thì, cảm giác ướŧ áŧ mát lạnh truyền đến từ vết thương ở cổ, hơi lạnh, còn hơi ngứa, không nóng rát như trước nữa.
Chester khẽ tựa đầu vào cần cổ cô. Sâu trong đầu lưỡi đang nhẹ nhàng liếm miệng vết thương bên gáy. Bởi vì khát vọng với máu nên răng nanh độc nhất của ma cà rồng đã mất khống chế mà nhe ra.
Nhưng một chút lí trí còn sót lại khiến anh chưa cắn thật, chỉ liếm máu ở miệng vết thương, liếm sạch sẽ, để vết thương của cô mau chóng khép lại.
Cảm giác làn da trắng nõn nảy lên, Chester khó khăn rời khỏi cổ đối phương.
Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống vết máu dính trên tay Trần Nhữ Tâm.
Chester cầm tay cô lên, khẽ cúi đầu ngậm mút đầu ngón tay cô...
Ở góc độ này, hiển nhiên Trần Nhữ Tâm đã trông thấy miệng anh lộ răng nanh. Cảm xúc lành lạnh truyền đến từ đầu ngón tay. Lưỡi anh dịu dàng liếm ngón tay cô. Răng nanh kia nhìn thì dữ tợn vô cùng, nhưng vào lúc này lại trở nên đặc biệt vô hại.
Hình ảnh tương phản rõ rệt này khiến Trần Nhữ Tâm nín thở.
Mất hồi lâu, môi anh rời khỏi đầu ngón tay của cô. Răng nanh vừa lộ ra cũng biến mất.
Màu đỏ tươi dưới dáy mắt từ từ quay về màu xanh da trời. Chỉ là nó càng tĩnh mịch và u ám hơn so với lúc trước.
"Đừng để mình bị thương nữa, sẽ rất nguy hiểm đấy, biết chưa?"
Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Chester nhìn cô, cũng không hề thấy sự chán ghét và sợ hãi gì từ trong mắt cô. Nơi đó chỉ bình yên và thong thả, cái cảm giác mà anh đặc biệt quen thuộc. Tính chân thực này càng khiến anh vững tin hơn, rằng cô trở về thật rồi.
Thế nhưng...kí ức của cô như trống trơn vậy.
Trần Nhữ Tâm thấy anh vẫn nhìn mình, không nhúc nhích, ngay cả ánh nắng chếch đi cô cũng chẳng phát hiện ra, mở miệng nhắc nhở: "Đừng đứng dưới nắng quá lâu."
Nghe thế, Chester lấy lại tinh thần, dắt tay cô lần nữa, đi về phía trước.
Chỉ là lần này, Chester che chở cô ở trong ngực. Những nhánh cây chặn đường bị sức mạnh vô hình bẻ gãy dễ dàng.
Thông qua khu rừng, tầm mắt được mở rộng hơn.
Phía trước có một khu di tích thần điện bị bao trùm bởi tuyết. Điều khiến Trần Nhữ Tâm phân biệt được đây là thần điện vì những cột đá đổ sụp kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Chỉ kiến trúc của thần điện mới có thể tạo nên dáng vẻ ấy.
Đi vào bên trong, Trần Nhữ Tâm lại phát hiện một khối đá rất lớn. Mặt trên có khắc kí tự. Chữ viết hơi mơ hồ, chắc do khoảng cách thời gian quá dài nên đã bị phai mờ theo năm tháng.
Sau khi đến đây, Chester thu ô. Rõ ràng tâm trạng có phần khang khác so với ngày thường.
Thấy Trần Nhữ Tâm xem khối bia đá kia, như đang cố hiểu những kí tự trên đó.
Chester đứng sau lưng cô. Đôi mắt lam trầm cơ hồ thoáng qua điều gì, càng làm anh thêm dám chắc suy đoán lúc trước của mình.
Cô không nhớ thật.
Ánh mắt Chester cũng rơi trên khối bia đá kia, lại dời tầm mắt.
Chỉ cần cô trở về, thì dù...có nhớ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
"Mặt trên, viết cái gì vậy?"
Nghe cô hỏi, Chester cười dịu dàng: "Ta cũng không biết."
Cứ để mọi thứ bắt đầu lại đi, dẫu sao...đã đợi được rồi cơ mà.
"Nhữ Tâm."
Thấy tên mình được gọi, Trần Nhữ Tâm vô thức ngoảnh đầu nhìn anh.
Bờ môi mỏng của Chester cong lên. Anh di chuyển tức thời đến trước mặt cô. Đôi con ngươi xanh trầm nhìn cô, nói từng câu từng chữ: "Ta tên Chesster Kline, không được quên cái tên này nhé."
"Dạ."
"Bé ngoan." Tâm trạng Chester trở nên vui vẻ. Bàn tay không có nhiệt độ áp lên gáy cô, hơi cúi đầu xuống, đặt lên môi cô.
Cảm xúc lạnh lẽo truyền qua gáy khiến cơ thể Trần Nhữ Tâm khẽ run lên, "...Chester."
"Đừng sợ." Giọng Chester trầm thấp, mang theo sự quyến rũ khó tả làm người ta hãm sâu vào và điên đảo thần trí, "Hé miệng, ngoan nào."
"...Ừ."
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, nghe lời hơi hé môi...
Bình luận truyện