Chương 94: TG4_(17)
Edit: Mei A Mei
"Đừng nói chuyện."
Người kia che môi cô, không cho cô phát ra tiếng. Trần Nhữ Tâm trợn tròn mắt nhìn anh, im ru.
Hồi lâu, bàn tay che môi cô thả lỏng.
Trần Nhữ Tâm xoa lưng anh. Một cảm giác dinh dính lành lạnh truyền đến từ lòng bàn tay. Quả nhiên là máu.
"Chester, ngài...ưm!" Cảm giác nhoi nhói truyền đến từ cổ. Máu trong cơ thể rút dần. Bên tai chỉ nghe được tiếng anh nuốt.
Trần Nhữ Tâm nhẫn nại làm dịu cơn khó chịu. Có lẽ anh bị thương thật rồi.
Chẳng biết qua bao lâu, ý thức của Trần Nhữ Tâm dần dần bị bóng đêm ăn mòn. Trước khi cô mê man, Chester cuối cùng cũng ngừng ăn.
Trần Nhữ Tâm mở to đôi mắt hơi mơ màng, giọng nói có phần yếu ớt: "...Ngài không sao chứ?"
Một giây đó, Chester đột nhiên thấy cô gái loài người này thật khó hiểu.
Rõ ràng nhìn cô rất sợ chết, nhưng từ trong mắt cô, anh lại không thấy sự lưu luyến và cố chấp mà cô dành cho thế giới này. Rõ ràng nhìn thì lạnh nhạt vô cùng, nhưng hành động lại chẳng giống thế.
Tựa như nữ thần mặt trăng ngó xuống vùng đất hoang vu cằn cỗi. Cô bước từng bước tới trước mặt anh, duỗi tay vuốt ve chỗ mặt bị huỷ ngay lúc anh tuyệt vọng nhất, khó khăn nhất.
Khi đó, dù cô vô cảm nhưng lại khiến anh cảm giác được sự đau xót từ tận sâu đáy mắt.
Chỉ là hơi thở con người đã làm anh lầm tưởng, để rồi vào khoảnh khắc ấy, sự rung động dưới đáy lòng đều hoá thành nỗi hận.
"Sao không kháng cự?" Chester chống một tay bên gáy cô, tay còn lại xoa cổ cô, nhìn cô từ trên cao, "Vì gông xiềng ư?"
Trần Nhữ Tâm gắng gượng mở mắt trước cơn buồn ngủ vì đã mất máu quá nhiều. Cô nhìn anh, đáp: "Không phải vậy."
"Vậy vì sao?" Chẳng hiểu do đâu, một giây ấy, Chester rất muốn biết nguyên nhân.
Chỉ mong ngài có thể không đề phòng em nữa mà hãy tin tưởng em.
Có vậy thì cô mới hoàn thành được nhiệm vụ một nghìn năm sau.
Và gặp lại nhau một lần nữa.
Trần Nhữ Tâm không bộc bạch mấy lời này. Cô chỉ trao cho Chester một ánh mắt khó hiểu.
Ánh mắt đó như thể xuyên qua thời không, mang theo sự ấm áp và cả nỗi bi thương mơ hồ...
Đó là nỗi bi thương đến chính Trần Nhữ Tâm cũng không phát hiện ra.
Dù ở thế giới nào thì kết quả đều như nhau.
Muôn đời chết không yên thân, muôn đời vì cô mà chết.
Thứ luân hồi này, còn kéo dài bao lâu đây?
Ánh trăng nhiễm đỏ lọt vào từ khe hở cửa sổ thuỷ tinh, rọi lên người cả hai.
Rõ ràng Chester đã trông thấy đáy mắt cô vừa thoáng qua điều gì. Anh hỏi: "Mong sao?"
"Có phải ngươi đã từng...gặp ta không?"
Lời anh nói khiến Trần Nhữ Tâm bất giác đờ đẫn. Cơn mơ màng tan đi, cô tỉnh táo hẳn.
Mắt Chester híp lại. Anh tiếp tục hỏi: "Từ lúc nào?"
"...Quên rồi."
Chester lạnh lùng nhìn cô, "Tính nhẫn nại của ta không tốt như vậy đâu."
"...Đứng dậy trước được không?" Nửa thân trên bị đè nên Trần Nhữ Tâm không động đậy được.
Chester liếc cô một cái rồi tách ra, ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhữ Tâm rơi vào trầm tư. Cô gặp anh từ lúc nào ư? Thật sự ngay chính Trần Nhữ Tâm cũng chưa có đáp án rõ ràng cho vấn đề này. Hơn nữa, dù trả lời ra sao thì nghe vẫn giống lời nói dối.
Một nghìn năm sau hả?
Hay là, từ thời xưa lắc xưa lơ?
Xưa tới mấy cô cũng chẳng rõ nữa.
"Quên rồi." Trần Nhữ Tâm nhẹ giọng mở miệng.
Nghe thế, đôi mắt đỏ ngầu của Chester nhìn cô chằm chằm.
Đối diện với vẻ mặt hơi đáng sợ ấy, đôi môi nhợt nhạt của Trần Nhữ Tâm khẽ cong lên.
"Ngươi cười cái gì?"
Trần Nhữ Tâm nhìn anh, "Lại đây được không?"
Chester nhìn cô đầy nghi ngờ. Dù không hiểu ý cô nhưng anh vẫn cúi đầu xuống.
Trần Nhữ Tâm uể oải đứng dậy. Cô duỗi tay bắt lấy tà áo trước ngực anh rồi giật nhẹ.
Nhoáng cái, đồng tử Chester hơi co lại. Cảm xúc ấm áp trên môi lúc thì dịu dàng bâng quơ đến lạ, lúc thì rất đỗi quen thuộc...
Không thể có chuyện anh từng gặp cô gái này. Vậy cảm giác quen thuộc từ đâu mà ra?
"Giờ cũng chưa muộn." Giọng nói lạnh nhạt lọt vào tai anh, "Đây mới là lí do em không phản kháng đấy." Trần Nhữ Tâm nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, tiếp: "Chester, ngài cũng thử tin tưởng em đi, được không?"
Ánh mắt Chester rơi trên môi cô. Xúc cảm dịu dàng ấm áp vừa rồi vẫn còn xâm lấn đầu óc, cộng thêm con tim hơi nhói đau.
Cảm giác quái gở này khiến anh thấy lạ lẫm.
"Sao ngươi biết tên ta?"
Trần Nhữ Tâm thẳng thắn đối diện với đôi mắt đỏ tươi kia, "Chester Kline, ngài đã nói cho em biết."
- - Ta tên Chester Kline, đừng quên cái tên này.
Khi đó, anh đã nói với cô như vậy.
Cảm xúc dưới đáy mắt cô không giống làm bộ làm tịch. Cũng chính vì thế mà Chester thấy mình hơi mất khống chế.
Con tim nảy lên như bị thứ gì đó thít chặt, không khó chịu, cảm giác này khiến anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhớ về lần đầu tiên gặp nhau, cô dễ dàng rút chiếc đinh thuỷ ngân dài để cứu anh, rồi khi cô bị anh đánh giấu ấn kí nô ɭệ và hút máu...anh chưa bao giờ trông thấy nửa điểm phản kháng nào trong ánh mắt cô.
Cô có thể một mình gϊếŧ chết viện trưởng lão thì chứng tỏ cô cũng có năng lực tấn công, chẳng qua cô không dùng với anh mà thôi.
Nhưng vì sao chứ...
"Chester." Cô lên tiếng làm anh hoàn hồn.
Cô nói tiếp: "Em không biết ngài đã trải qua những gì. Nhưng chỉ cần ngài muốn thì em sẽ làm thay ngài." Nói tới đây, Trần Nhữ Tâm lại hỏi: "Sao ngài xuất hiện ở chỗ này vậy?"
Không phải ai cũng vào được thánh địa. Nơi này hệt như là cấm địa đối với ma cà rồng. Đứng trong kết giới sẽ khiến ma cà rồng cực kì khó chịu. Kể cả có thế thì tại sao anh lại muốn đến đây?
Chester híp mắt nhưng không trả lời cô.
Sở dĩ anh tới đây vì anh chưa thể tin tưởng đứa con gái này ngay thôi.
Chỉ cần người giáo hội phát hiện ra nguồn năng lực ẩn giấu trong cơ thể cô thì coi như kế hoạch của anh sẽ thành công một nửa.
Con dơi nhỏ luôn đi theo cô vốn thuộc về một phần trên thân thể anh, cùng chung giác quan và cũng có thể chuyển giao thân xác.
Mặc dù thuật phân thân huyết ảnh cần tiêu hao tinh thần quá lớn, nhưng đồng thời lại đánh cắp được thánh vật của huyết tộc rồi tẩu thoát đến thánh địa nghìn dặm.
Một công đôi việc.
Anh sẽ không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc tình hình, và không phải lúc nào anh cũng giám sát nhất cử nhất động của cô qua con dơi nhỏ.
Khi dám chắc mới có thể hạ nước cờ cuối cùng.
Nếu như lúc ấy cô có biểu hiện khác thường thì anh cũng có thể lợi dụng khế ước để gϊếŧ cô bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên Trần Nhữ Tâm vẫn không biết gì cả.
Anh nhất định phải đột nhập vào thánh địa, đích thân lấy mạng con quái vật kia, con quái vật đã gián tiếp gây ra cái chết thảm khốc của ba mẹ anh. Vừa lúc cô lại xuất hiện ngay khi anh không thể đột nhập vào thánh địa nên vấn đề mới được giải quyết dễ dàng.
Mọi chuyện tiến hành theo đúng như kế hoạch của anh, không sai chút nào.
Phá hỏng thánh vật hồi sinh vẫn chưa đủ.
Chắc chắn anh phải gϊếŧ tiềm thức của ả mới được, bằng không ma cà rồng sẽ trở thành quân cờ để ả ta sống lại.
Công chúa ma cà rồng Alice đã chết mấy nghìn năm trong truyền thuyết.
Đồng thời từng đảm nhiệm chức thánh nữ đầu tiên của giáo hội.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng ảm đạm hẳn đi.
Và ánh nắng ló dạng.
Cùng lúc đó, trong một toà giáo đường hình tháp nằm biệt lập, một gã đàn ông trẻ tuổi khoác áo bào trắng thêu mây vàng nhìn vào hư vô, rầu rĩ nói: "Là hơi thở...của ma cà rồng ư?"
Như ẩn như hiện, mình bị ảo giác chăng?
"Chester, trời sắp sáng rồi." Cơ thể Trần Nhữ Tâm khá dần. Cô chống tay đứng dậy, "Giờ ngài muốn sao?"
Chester liếc cô một cái. Trước lúc ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sặc sỡ, anh đã hoá thành một con dơi nhỏ.
Trần Nhữ Tâm vô thức duỗi tay ra. Con dơi nhỏ đậu trên lòng bàn tay cô.
Cô nhìn con dơi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình, xem ra khi đó không phải là ảo giác của cô.
Con dơi nhỏ sinh ra từ máu Chester, dĩ nhiên sẽ mang hơi thở trên người Chester. Nhưng ý thức của nó cũng khiến người ta thấy lạ...Trần Nhữ Tâm đặt nó ở nơi mặt trời không chiếu tới rồi đứng dậy thay bộ đồ mà hôm qua Melia đã sai người mang đến đây.
Trên người Trần Nhữ Tâm vẫn mặc quần áo rất mỏng nên cô không tránh mà thay luôn.
Thay xong, con rơi nhỏ chủ động bay tới bên cạnh cô. Trần Nhữ Tâm duỗi tay, nó sà xuống lòng bàn tay cô, sau đó cắn đứt ngón trỏ.
Đợi nó ăn xong, Trần Nhữ Tâm mới để nó núp yên trong cổ áo mình.
Chẳng hiểu tại sao, chắc vì biết bản thể của nó là Chester nên khi thân thể lạnh buốt đó chạm vào làn da, cô có cảm giác khác thường.
Rửa mặt sơ qua xong, Trần Nhữ Tâm búi mái tóc đen dài lên, ngắm mình trong gương, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu thì vẫn có thể gặp người.
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại hít một hơi. Sau khi dám chắc không cảm nhận được hơi thở ma cà rồng trên người, lúc này cô mới mở cửa.
Đang đi qua hành lang, "Cô chính là nữ tu sĩ A Thấm vừa tới hôm qua hả?"
Một người đàn ông trẻ tóc vàng mắt xanh đứng đằng trước. Anh ta nở nụ cười dịu dàng. Lúc vô tình đã khiến người ta bỏ hết sự đề phòng. Trần Nhữ Tâm đáp: "Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"
"Angelo Landon."
Trần Nhữ Tâm hồi thần, khẽ hành lễ, "Ngài thánh tử bình an."
"A, không cần phải thế." Angelo mỉm cười tiến lên đỡ cô đứng dậy, tay anh ta chạm phải cổ tay cô, "Muốn tìm nữ tu sĩ Melia sao? Đúng lúc thuận đường, ta dẫn cô đi."
Đối diện với màu mắt xanh ôn hoà như nước của anh ta, chẳng biết sao Trần Nhữ Tâm lại bất giác muốn từ chối. Hơi thở khó hiểu trên người anh ta khiến cô cảm thấy khó chịu và quen thuộc.
Nhưng, cô không định khước từ.
"Đa tạ ngài thánh tử."
Trần Nhữ Tâm vừa dứt lời thì một trận đau điếng truyền tới từ dưới cổ áo.
"A thấm, sao vậy?" Angelo ngoảnh đầu. Đôi mắt xanh thẳm trong veo nhìn cô đầy lo lắng.
"Không, không sao." Trần Nhữ Tâm thầm thở dài một hơi, nói: "Chúng ta đi thôi."
Lần này, Trần Nhữ Tâm đi trước. Angelo ngừng bước, nhìn bóng lưng cô, khẽ cong môi: "Xem ra lỗi không phải do cảm giác của ta, mà là cố nhân đến ha..."
Trần Nhữ Tâm vừa đi vừa nghĩ, mình có cảm giác được hơi thở bên trong đâu?
Từ khi xuyên qua đây, cô cũng chưa từng gặp Angelo. Vậy nên Edwin đã nói cho cô biết cái tên này, mà bình thường thánh tử sẽ không rời khỏi thánh địa.
Nhưng anh ta từng tiếp xúc với hơi thở này ở đâu kia chứ?
Vừa rồi, rõ ràng cô cảm nhận được Chester không hề thích anh ta, thậm chí là ghét cay ghét đắng.
Trong thoáng chốc, Trần Nhữ Tâm bỗng nhớ lại hình ảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Chester, chiếc đinh thuỷ ngân đính trên người Chester...có hơi thở của Angelo.
Bình luận truyện