Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 96: TG4_(19)



Edit: Mei A Mei

"...Chester."

Trần Nhữ Tâm rờ tay bên hông đối phương. Cơ thể dần dần mềm nhũn dựa trước người anh.

Chester ngừng dùng bữa. Đầu lưỡi lành lạnh liếʍ ɭáρ gáy cô, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại. Vừa tách ra đã thấy sắc môi nhợt nhạt của cô.

Ngón tay lạnh lẽo mân mê bờ môi hơi nhếch kia. Trần Nhữ Tâm ngồi trên ghế, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Nửa bên mặt hỏng của Chester khuất trong bóng tối, trông có phần dữ tợn. Cặp mắt đỏ tươi phản chiếu hình bóng cô. Không biết vết thương trên mặt anh đã hồi phục như thế nào nhỉ? Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm khép môi, nhưng đồng thời cô cũng ngậm lấy ngón tay anh.

Khoảnh khắc ấy, Chester như bị cái gì đó chạm phải vậy. Anh ngây người tại chỗ mà không hề rút ngón tay ra khỏi môi cô.

"Người em ấm thật." Anh đột nhiên nói.


Bởi vì trên người ngài không có hơi ấm.

Trần Nhữ Tâm cảm giác tim mình đập nhanh dần, hơi thở cũng gấp gáp, hơi giống tình trạng tụt huyệt áp.

Dường như phát hiện cô có gì đó bất ổn, trán toát đầy mồ hôi, anh không khỏi nhíu mày: "Em sao thế?"

"...Em muốn...nghỉ ngơi một chút." Trần Nhữ Tâm nhắm mắt. Giọng nói khá yếu ớt. Tức thì, hai cánh tay mạnh mẽ ôm ngang cơ thể cô lên, sau đó đặt nằm trên chiếc giường mềm mại.

Trần Nhữ Tâm gắng gượng mở mắt. Thấy Chester ôm mình, cô nói mớ: "Ngài đừng bỏ đi..."

Nói xong thì ngủ luôn.

Chester nhìn cô ngủ. Anh áp lòng bàn tay lên trán cô, một lớp ướt nhẹp.

Chỉ khi bị bệnh con người mới có thể như vậy...

Nhoáng cái, mi tâm Chester cau lại. Chẳng biết vừa nhớ ra cái gì, anh không khỏi liếc qua cửa sổ.

Lúc bóng đêm âm thầm ập tới, Chester đã biến mất ngay tại chỗ.


Ngay khi anh rời đi, bên ngoài vọng đến tiếng đập cửa.

Trần Nhữ Tâm ngủ không sâu. Cô mơ màng mở mắt, bắt đầu tìm con dơi nhỏ trong vô thức.

"...Chester?" Giọng nói khàn khàn có phần yếu ớt, nhưng tốt hơn trước rất nhiều.

"A Thấm, cô đâu rồi?"

Giọng nói ngoài cửa, là Melia...

Trần Nhữ Tâm gắng gượng đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra một chút rồi chỉnh trang bộ đồ trên người, lúc này mới đi mở cửa.

Cửa mở, quả nhiên cô thấy Melia tinh thần phấn chấn.

Cô ấy cầm một quyển giáo điển thật dày, "Cô sao vậy? Hình như sắc mặt không được ổn..."

"...Chắc vì...chưa ăn uống gì." Trần Nhữ Tâm đáp, nhưng chưa có ý mời cô ấy vào.

Melia nhìn bộ dạng uể oải của cô, chợt nhớ cô vừa mới tới giáo hội, cấm thực không phải thói quen; nên lôi một quả màu xanh từ trong túi mình ra.

"Cho cô này. Mặc dù trong lúc cấm thực không thể ăn gì, nhưng trái cây thì được nhé."


Nhìn thấy Melia có ý tốt, Trần Nhữ Tâm nhận lấy quả màu xanh trông giống hệt trái cây. Cô nhẹ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn cô, Melia."

"Đừng khách sáo." Melia cười nói: "Khi đói bụng có thể tu luyện pháp điển của thánh nữ. Làm thế nhằm để chúng ta quên đi cảm giác đói bụng."

"Pháp điển của thánh nữ?"

Melia hơi kinh ngạc: "Cô không biết sao?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu, chưa từng nghe qua luôn.

"Nhưng quả thật trong cơ thể cô có linh lực nha. Nói chưa tu luyện pháp điển của thánh nữ là điều không thể đấy."

Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, đáp: "Trước kia trong giáo hội có một nữ tu sĩ đã dạy tôi cách điều khiển nguồn năng lượng này."

"Ra là vậy. Chỉ phân loại phần ngoài, không hoàn chỉnh." Dường như Melia đã hiểu, rồi đưa cuốn sách giáo điển trong tay mình cho cô, "Đây là pháp điển tôi dùng để tu luyện. Ba ngày sau là nghi thức thánh tuyển. Thời gian của cô không nhiều nữa đâu."
Trần Nhữ Tâm không tiếp lời mà hỏi: "Còn cô?"

"Tôi đã nhớ hết quyển pháp điển này rồi." Melia cười đáp: "Tôi hiểu thánh tuyển lắm đấy."

"Cảm ơn." Trần Nhữ Tâm nhận lấy quyển pháp điển dày cộp.

"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, A Thấm."

"Ừm." Dõi mắt nhìn nữ tu sĩ Melia rời đi, cô chợt quên hỏi cô ấy tìm mình có chuyện gì, nghĩ vu vơ đành thôi. Bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới xoay người vào phòng, khép cửa lại.

Nhìn pháp điển trong tay mình, ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên bức hoạ thϊếp vàng của bìa sách, đúng là bức hoạ Alice rồi.

Mở pháp điển ra, Trần Nhữ Tâm bắt đầu xem.

Rất cặn kẽ. Tấn công, phòng ngự, trị liệu; mỗi một chương đều được đề cập đặc biệt rõ ràng.

Trần Nhữ Tâm ngẫm nghĩ rồi xem ngay chương 1 của trị liệu.

Chester vừa trở lại đã trông thấy Trần Nhữ Tâm ngồi ghế, đầu gối kê một quyển pháp điển dày cộp, nghiêm túc lật xem dưới ánh nến lập loè.
Hình ảnh đẹp này lập tức khiến anh không muốn phá hỏng.

Có gió thổi qua. Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu, bắt gặp Chester đang đứng trước cửa sổ và nhìn mình bằng cặp mắt đỏ tươi.

Trần Nhữ Tâm khép lại pháp điển trên đầu gối, đứng dậy: "Ngài đi đâu vậy?"

Thấy sắc mặt Trần Nhữ Tâm đã khá hơn nhiều, tay Chester khẽ nhúc nhích, nhưng anh không nói gì.

"Di chuyển trong thánh địa rất bất lợi với ngài. Có chuyện gì thì cứ để em làm." Trần Nhữ Tâm bước đến trước mặt anh, chậm rãi nói: "Ba ngày sau, mọi thứ sẽ kết thúc. Ngài chỉ cần chờ một chút nữa thôi..."

Chester lạnh lùng nhìn cô. Đối diện với ánh mắt như vậy, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng sợ sệt. Cô tiếp: "Em đã đồng ý trở thành công cụ báo thù của ngài, em nhất định sẽ loại trừ được nguyên nhân khiến ngài đau khổ." Chỉ cần loại trừ nguyên nhân khiến anh đau khổ thì sẽ không có Chester hắc hoá của một ngàn năm sau, và thế...nhiệm vụ của cô, cũng hoàn thành.
Đập vào mắt là ánh nhìn dịu dàng kiên định làm Chester nhất thời ngẩn ngơ.

Anh rất cao. Trần Nhữ Tâm chắc chắn phải ngước đầu nói chuyện với anh.

Nhìn cần cổ mảnh mai yếu đuối của cô lộ rõ trước mặt mình mà không hề đề phòng, ý nghĩ khát máu trong đầu lại khiến răng nanh của anh rục rịch một lần nữa.

Dáng vẻ mặt mày tái nhợt như tờ giấy chợt thoáng qua trong đầu làm anh đành phải dằn ý nghĩ rục rịch kia xuống.

Lúc này Chester chẳng còn lòng dạ nào nghe cô nói, và cũng không hề để ý, anh chỉ thờ ơ đáp một tiếng: "Ừ."

Dù Trần Nhữ Tâm vô cảm, nhưng nét mặt vẫn rất dịu dàng: "Đưa tay cho em."

Tay? Chester ngây ra, nhưng vẫn đưa tay phải cho cô.

Trần Nhữ Tâm nắm tay anh, vẽ một ấn kí kì lạ màu trắng bạc bằng linh lực y như chỗ ấn kí của mình.

"Cái gì đây?" Chester nhìn cô cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Vẻ mặt nghiêm túc lúc này của Trần Nhữ Tâm cực kì cần mẫn. Cô không đáp lời anh. Vẽ xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói với anh: "Ổn lắm."

Ấn kí đó chỉ hiển hiện một chốc rồi biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng Chester lại cảm nhận rõ được nguồn năng lượng kia. Nguồn năng lượng mạnh mẽ khác trước, mang khí thế sát phạt, nhưng lại không hề làm tổn thương anh.

Dù rằng, anh vẫn bài xích nguồn năng lượng này.

Thấy cô phí quá nhiều tâm tư, Chester thu tay về, lạnh nhạt hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Đây là phương án dự phòng." Hình như Trần Nhữ Tâm hơi mệt mỏi. Cô quay lại ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua ánh trăng ảm đạm bên ngoài, nói: "Nếu có thể, em cũng không muốn dùng cách này."

Chester không hiểu ý cô và cũng tảng lờ đi.

Ban đêm là thế giới của ma cà rồng. Nhưng bầu không khí ở thánh địa lại khiến anh cảm thấy khó chịu. Chẳng biết có phải do ấn kí trên cổ tay hay không, dường như cảm giác khó chịu đã giảm khá nhiều.
...Còn ba ngày nữa thôi.

Anh nhất định phải gϊếŧ con quái vật kia, báo thù cho cái chết của cha mẹ và anh trai anh.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi lên người Chester, làm gương mặt bị huỷ càng đáng sợ hơn...

Tinh thần đã ổn một chút. Trần Nhữ Tâm đương định đứng dậy chuẩn bị đi tắm thì một con dơi nhỏ đậu trên đầu gối cô. Nhìn nó hơi mệt mỏi.

Trần Nhữ Tâm dịu dàng nâng cơ thể lông xù của nó, đặt nó bên gối.

"Đợi em tắm tí nha. Ngài ngủ trước đi."

Con dơi không phản ứng gì mà nhắm nghiền mắt bên gối cô.

Trần Nhữ Tâm vẫn chưa rời đi. Cô tiếp tục xem quyển pháp điển, khoảng nửa tiếng sau mới buông xuống rồi tới hồ tắm.

Lúc Trần Nhữ Tâm trở lại, người đầy hơi nước ấm áp; cô hơi hoảng hốt khi giương mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mình.
Đuôi tóc ẩm ướt còn nhỏ nước. Phải mất hồi lâu Trần Nhữ Tâm mới lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế.

Cô tiếp tục xem quyển pháp điển. Chẳng biết đã qua bao lâu, đợi tóc khô xong, bấy giờ cô mới khép quyển pháp điển, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhìn người đàn ông trên giường, Trần Nhữ Tâm hơi suy tư rồi chuẩn bị lên giường.

Giường còn chừa lại một chỗ nhỏ. Trần Nhữ Tâm co mình nằm xuống, cố không đánh thức đối phương.

Thế nhưng, ngay sau khi Trần Nhữ Tâm nằm xuống, con mắt đỏ tươi của Chester mở ra.

"...Làm ồn đến ngài à?"

Không ồn, vì anh vốn chưa ngủ.

Chester nhìn cô đang nằm bên cạnh mình. Gương mặt gần ngay trước mắt ấy khiến anh cảm thấy an tâm.

Hương thơm thoang thoảng trên người cô làm anh nhíu mày.

Hình như thấy anh không vui, Trần Nhữ Tâm mở miệng nói: "Em ra ghế nghỉ ngơi đây...Híc!"
Vừa hồi thần, Trần Nhữ Tâm đã bị cánh tay rắn chắc ôm lấy eo. Chóp mũi vô tình đâm vào lồng ngực anh. Giây phút đó cảm giác đau đớn làm khoé mắt cô ngấn lệ: "...Chester?"

Thấy cô khóc, Chester thoáng buông lỏng một chút, lạnh nhạt nói: "Đừng khóc."

"...Em có khóc đâu." Trần Nhữ Tâm vô thức đáp lại anh. Giọt lệ lưng tròng cuối cùng cũng rớt xuống.

Trần Nhữ Tâm: "..."

Tức thì, ngón tay lạnh lẽo lau đi khoé mắt ướt của cô.

"Em không khóc mà."

Cảm giác được sự ẩm ướt trên ngón tay mình, Chester thờ ơ đáp: "Ừ."

Trần Nhữ Tâm: "..."

"Ngủ đi."

Chester vừa nói xong câu này, ngọn nến lập loè trong phòng tắt ngấm.

Ánh trăng ảm đạm bên ngoài hắt vào. Vì quá cần mẫn đọc phương pháp tu luyện từ pháp điển nên lúc này Trần Nhữ Tâm đã mệt lử.

Nhiệt độ trong lòng anh rất thấp, nhưng lại vô cùng thoải mái giữa cái tiết hè nóng ran này.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, Trần Nhữ Tâm rúc vào lòng anh, dán chặt lấy anh, và vô tình cọ phải nơi mẫn cảm của đàn ông.

Lập tức, cơ thể người đàn ông cứng đờ.

Chester mở bừng mắt nhìn đứa con gái đang ngủ trong lòng mình. Mặt thoáng nhẫn nhịn. Cặp mắt đỏ lạnh lùng tàn nhẫn kia dần dần nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ cực kì hiếm thấy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện