Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu
Chương 17
Tống Đình Thâm ôm lấy cậu, có thể là do ảnh hưởng tâm lí, anh cảm thấy đứa trẻ này đã gầy đi một chút rồi: “Ừ, tan tầm nên về rồi. Hôm nay đã thấy đỡ hơn chưa?”
Vượng Tử gật đầu: “Mẹ vẫn luôn ở đây chơi với con, con không khó chịu chút nào hết.”
“Vậy thì tốt.”
Nguyễn Hạ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi khó che giấu của Tống Đình Thâm, bởi vì anh ta quá mệt mỏi bèn nói: “Vương Tử lại đây nào, để ba ba về phòng nghỉ ngơi một lúc, ba chăm sóc con cả buổi đêm hôm qua, hiện tại chắc mệt muốn chết rồi.”
Cho dù là người sắt cũng không thể chịu nổi thân thể bị gây sức ép như vậy.
Đứa trẻ mập mạp Vượng Tự này hiện tại rất nghe lời Nguyễn Hạ, vội vàng nói với Tống Đình Thâm: “Ba ba, ba đi ngủ đi, con chơi với mẹ là được rồi.”
Thật sự mà nói, hiện tại Tống Đình Thâm thật sự rất mệt mỏi, lúc ở trên xe lửa anh không ngủ ngon được, đêm qua lại tiếp tục một đêm không ngủ, hiện tại đầu cũng rất đau. Nếu như là trước kia, chắc chắn anh sẽ lo lắng khi giao con trai đang ốm cho Nguyễn Hạ nhưng qua hai ngày này ở chung với nhau, anh cũng hi vọng cô có thể gần gũi đứa trẻ hơn một chút, bèn thả đửa trẻ mập mạp trong lòng xuống: “Được rồi, hiện tại ba phải đi ngủ đây.”
Tống Đình Thâm lại nhìn về phía Nguyễn Hạ: “Hôm nay đành phải vất vả cho cô rồi.”
Nguyễn Hạ cười xì một tiếng, thật sự mới lạ mà, cô chơi với “Con trai của mình” suốt một ngày, đã vậy “Chồng của mình” lại còn nói lời cảm ơn khách khí nữa, thật sự rất thú vị.
Tống Đình Thâm không nói gì nữa, lên lầu chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Nguyễn Hạ nhớ đến tin tức ban nãy, cho rằng bản thân còn có thể châm chọc anh thêm lần nữa, liền nói: “Anh có thấy tin tức kia không? Cẩn thận nghĩ lại xem, nếu tôi và Vượng Tử không đi tìm anh, các anh chuẩn bị đi máy bay trở về lúc sáng sớm nay nhưng Vượng Tử sinh bệnh, theo tính cách của anh chắc chắn sẽ thay đổi ngày về…”
Câu tiếp theo cô không nói tiếp nữa, cô tin rằng Tống Đình Thâm cũng có thể hiểu được.
Tống Đình Thâm cảm thấy những lời này của cô quả thực không đáng tin tưởng.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật, giờ phút này lại không tìm ra lời lẽ nào để nói lại.
Cuối cùng anh chỉ có thể không nói tiếng nào mà đi lên lầu.
Nguyễn Hạ đạt được mục đích rồi, Tống Đình Thâm không xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn chú ý đến tình hình của những người gặp sự cố này. Nói thế nào đây, cho dù vụ tai nạn xe cộ này hiển nhiên không phải do cô gây ra nhưng lại bởi vì cô mà diễn ra thay đổi, cô âm thần cầu nguyện cho những người này có thể thoát khỏi nguy kịch.
Tống Đình Thâm đã quá mệt mỏi, tắm rửa xong rồi lên giường nằm, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ về những lời nói của Nguyễn Hạ. Quả thật, những chuyện này cũng không dễ nói, nếu như Vượng Tử sinh bệnh, anh nhất định sẽ thay đổi chuyến bay đề trở về sớm.
Nghĩ rồi lại nghĩ, anh phát hiện bản thân cũng bị Nguyễn Hạ cuốn vào rồi.
Cuối cùng chỉ đành buộc suy nghĩ trong đầu mình chuyển sang chi tiết trong hợp đồng. Tiếp tục nghĩ nghĩ, không quá mười phút sau anh liền tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến lúc anh tỉnh lại cũng đã là hoàng hôn.
Tống Đình Thâm không nghĩ rằng thời gian ngủ của anh lại dài như vậy nhưng đây thật sự là lần ngủ ngon nhất của anh trong khoảng thời gian này.
Anh mặc quần áo ở nhà xuống lầu, Nguyễn Hạ đang cùng Vượng Tử ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình. Ở trong phòng bếp, dì giúp việc còn đang bận làm việc, truyền ra mùi hương rau xào.
Lúc anh xuống lầu, đúng lúc Nguyễn Hạ cũng xoay người nhìn lại.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt sàn sáng loáng, Tống Đình Thâm mặc quần áo ở nhà sạch sẽ thoải mãi, vịn cầu thang xuống.
Anh có khí chất và mị lực mà đám con trai trẻ tuổi không có được.
Bất luận là trên gương mặt hay trong ánh mắt, đều có sự lắng đọng của mười mấy năm qua dốc sức trên thương trường.
Vượng Tử gật đầu: “Mẹ vẫn luôn ở đây chơi với con, con không khó chịu chút nào hết.”
“Vậy thì tốt.”
Nguyễn Hạ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi khó che giấu của Tống Đình Thâm, bởi vì anh ta quá mệt mỏi bèn nói: “Vương Tử lại đây nào, để ba ba về phòng nghỉ ngơi một lúc, ba chăm sóc con cả buổi đêm hôm qua, hiện tại chắc mệt muốn chết rồi.”
Cho dù là người sắt cũng không thể chịu nổi thân thể bị gây sức ép như vậy.
Đứa trẻ mập mạp Vượng Tự này hiện tại rất nghe lời Nguyễn Hạ, vội vàng nói với Tống Đình Thâm: “Ba ba, ba đi ngủ đi, con chơi với mẹ là được rồi.”
Thật sự mà nói, hiện tại Tống Đình Thâm thật sự rất mệt mỏi, lúc ở trên xe lửa anh không ngủ ngon được, đêm qua lại tiếp tục một đêm không ngủ, hiện tại đầu cũng rất đau. Nếu như là trước kia, chắc chắn anh sẽ lo lắng khi giao con trai đang ốm cho Nguyễn Hạ nhưng qua hai ngày này ở chung với nhau, anh cũng hi vọng cô có thể gần gũi đứa trẻ hơn một chút, bèn thả đửa trẻ mập mạp trong lòng xuống: “Được rồi, hiện tại ba phải đi ngủ đây.”
Tống Đình Thâm lại nhìn về phía Nguyễn Hạ: “Hôm nay đành phải vất vả cho cô rồi.”
Nguyễn Hạ cười xì một tiếng, thật sự mới lạ mà, cô chơi với “Con trai của mình” suốt một ngày, đã vậy “Chồng của mình” lại còn nói lời cảm ơn khách khí nữa, thật sự rất thú vị.
Tống Đình Thâm không nói gì nữa, lên lầu chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Nguyễn Hạ nhớ đến tin tức ban nãy, cho rằng bản thân còn có thể châm chọc anh thêm lần nữa, liền nói: “Anh có thấy tin tức kia không? Cẩn thận nghĩ lại xem, nếu tôi và Vượng Tử không đi tìm anh, các anh chuẩn bị đi máy bay trở về lúc sáng sớm nay nhưng Vượng Tử sinh bệnh, theo tính cách của anh chắc chắn sẽ thay đổi ngày về…”
Câu tiếp theo cô không nói tiếp nữa, cô tin rằng Tống Đình Thâm cũng có thể hiểu được.
Tống Đình Thâm cảm thấy những lời này của cô quả thực không đáng tin tưởng.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật, giờ phút này lại không tìm ra lời lẽ nào để nói lại.
Cuối cùng anh chỉ có thể không nói tiếng nào mà đi lên lầu.
Nguyễn Hạ đạt được mục đích rồi, Tống Đình Thâm không xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn chú ý đến tình hình của những người gặp sự cố này. Nói thế nào đây, cho dù vụ tai nạn xe cộ này hiển nhiên không phải do cô gây ra nhưng lại bởi vì cô mà diễn ra thay đổi, cô âm thần cầu nguyện cho những người này có thể thoát khỏi nguy kịch.
Tống Đình Thâm đã quá mệt mỏi, tắm rửa xong rồi lên giường nằm, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ về những lời nói của Nguyễn Hạ. Quả thật, những chuyện này cũng không dễ nói, nếu như Vượng Tử sinh bệnh, anh nhất định sẽ thay đổi chuyến bay đề trở về sớm.
Nghĩ rồi lại nghĩ, anh phát hiện bản thân cũng bị Nguyễn Hạ cuốn vào rồi.
Cuối cùng chỉ đành buộc suy nghĩ trong đầu mình chuyển sang chi tiết trong hợp đồng. Tiếp tục nghĩ nghĩ, không quá mười phút sau anh liền tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến lúc anh tỉnh lại cũng đã là hoàng hôn.
Tống Đình Thâm không nghĩ rằng thời gian ngủ của anh lại dài như vậy nhưng đây thật sự là lần ngủ ngon nhất của anh trong khoảng thời gian này.
Anh mặc quần áo ở nhà xuống lầu, Nguyễn Hạ đang cùng Vượng Tử ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình. Ở trong phòng bếp, dì giúp việc còn đang bận làm việc, truyền ra mùi hương rau xào.
Lúc anh xuống lầu, đúng lúc Nguyễn Hạ cũng xoay người nhìn lại.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt sàn sáng loáng, Tống Đình Thâm mặc quần áo ở nhà sạch sẽ thoải mãi, vịn cầu thang xuống.
Anh có khí chất và mị lực mà đám con trai trẻ tuổi không có được.
Bất luận là trên gương mặt hay trong ánh mắt, đều có sự lắng đọng của mười mấy năm qua dốc sức trên thương trường.
Bình luận truyện