Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 50
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Thái Hoa Sơn đứng sừng sững trên đại lục Huyền Thiên mấy vạn năm, rất nhiều chuyện cơ mật bị năm tháng chôn vùi.
Từng là tu sĩ thiên tài vang danh cả đại lục, khiến hàng vạn hàng nghìn tu sĩ kính ngưỡng, nhưng hiện giờ ngay cả một cái tên cũng không lưu lại. Một tu sĩ kinh diễm tuyệt thế như vậy, sao có thể bị chôn vùi trong biển cả bao la, trở thành muối bỏ biển.
Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh tiếp tục hỏi Thanh Quân thì đối phương lại không cho ra đáp án.
Vì sao Cửu Liên tôn giả ngoại trừ mấy người ít ỏi trong Thái Hoa Sơn ra thì không ai biết đến?
Vì sao dòng chính Mặc gia xưng bá đại lục hiện giờ lại bị đày đến Hàn Băng Hoang Nguyên, chịu mọi đau khổ?
Rốt cuộc trong mấy trăm năm kia đã xảy ra chuyện gì. Hai cường giả đứng đầu lần lượt biến mất, một người thì đã bỏ mình, một người tuy nói bản mệnh đăng vẫn chưa tắt hoàn toàn nhưng cũng biến mất khỏi đại lục, không ai tìm thấy.
Thanh Quân lại bế quan, không nhiều lời với Lạc Tiệm Thanh nữa. Trước khi bế quan, y chỉ để lại một câu, hi vọng Lạc Tiệm Thanh có thể dẫn y tới Hàn Băng Hoang Nguyên, gặp mạch Mặc gia ở đó. Y chỉ muốn nhìn xem hậu nhân của người kia trông thế nào, cuộc sống hiện tại ra sao.
Chuyện này không cần Thanh Quân nói Lạc Tiệm Thanh cũng sẽ làm. Y vốn tưởng rằng mạch ở Hàn Băng Hoang Nguyên của Mặc gia là bị trục xuất chứ không phải do hãm hại, nhưng ai ngờ mạch Mặc gia kia mới là dòng chính.
Dòng thứ thượng vị, tu hú chiếm tổ chim khách.
Chuyện này nếu đặt ở đại lục Huyền Thiên lễ pháp nghiêm ngặt thì vốn phải bị phỉ nhổ, nhưng lại không ai nhắc tới. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết mạch Mặc gia của Mặc Thu đã trải qua những ngày gian khổ thế nào.
Đời trước Lạc Tiệm Thanh nhận ơn tổ tiên Mặc gia, lúc này cũng đã lúc nên báo ân, mặc dù không thể giúp tộc nhân mạch này xoay chuyển nhưng giúp bọn họ sống tốt hơn thì Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể làm được.
Lần này Lạc Tiệm Thanh biết được rất nhiều bí mật, cũng định khi trở về sẽ hỏi Huyền Linh Tử một vài chuyện, xem hắn có biết không.
Đám người chính đạo nghỉ ngơi chỉnh đốn mười ngày ở Ung châu rốt cục xuất phát.
Mở đường chính là trưởng lão của Đoạn Hồn tông và Bạch gia, hai người này muốn làm đầu lĩnh. Theo lý thuyết thì lần này hẳn là do người của Thái Hoa Sơn dẫn đầu, nhưng Ngọc Thanh Tử tôn giả không muốn tranh luận mấy vấn đề này với bọn họ, nên cứ việc đi theo, cũng nhàn hơn nhiều.
Ngồi trên bảo tháp phi hành của Ngọc Thanh Tử tôn giả, đội ngũ Thái Hoa Sơn đi ở giữa, nhanh chóng khởi hành. Bọn họ đại biểu cho lực lượng thượng tầng của đại lục Huyền Thiên, một ngày ngàn dặm đi tới Ma Vực, mấy ngày sau đã đi qua Vân Châu, đi tới biên giới giữa ba mươi sáu châu và Ma Vực.
Đến đây, tất cả mọi người thu pháp bảo của mình lại.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông nói: “Vào Ma Vực thì không thể dùng pháp bảo phi hành, đây là quy củ từ trước đến nay mà Ma Đạo cung đưa ra. Ngoài ra, lần này chúng ta tới vẫn chưa liên hệ với người Ma Đạo cung, ma tu bọn họ từ trước đến nay hành tung kì quái, Ma Đạo cung lại càng không tiếp xúc với người bên ngoài, vậy nên dọc theo đường đi bản tôn không ngừng liên hệ với người của Ma Đạo cung, nhưng càng phải cẩn thận ma tu gặp trên đường đi.”
Đại sư Quy Nguyên Tông chắp tay nói: “A di đà Phật, tuy nói ma tu đều đáng chết nhưng chúng ta đã từng có hiệp định với Ma Tôn kia, ở bên trong Ma Vực không thể tùy tiện chém giết ma tu. Vậy nên trừ khi là ma tu chủ động gây sự, các vị đừng tùy tiện giết hại ma tu.”
Mọi người lập tức đồng ý.
Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm đứng một bên nhìn, Lạc Tiệm Thanh bước đến cạnh Ngọc Thanh Tử hỏi: “Sư bá, người Ma Đạo cung thật sự khó tìm như vậy? Các vị tôn giả liên hệ lâu như vậy mà vẫn chưa liên hệ được với ai?”
Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không giảm âm lượng: “Không sai, ma tu từ trước đến nay độc lai độc vãng, không thích tiếp xúc với người ngoài.”
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn Phật Tử theo bản năng, chỉ thấy Phật Tử cúi đầu không ngừng gảy Phật châu trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Mọi người nhanh chóng bước vào Ma Vực.
Ma Vực được ngăn cách với Vân Châu bởi một con sông, qua sông là có thể nhìn thấy mảnh đất màu nâu đỏ. Bước chân trên mảnh đất này, mọi người đều cảm thấy áp lực trong lòng, Vệ Quỳnh Âm tu vi khá thấp thì sắc mặt lại càng trầm trọng hơn, thời thời khắc khắc ôm kiếm của mình.
Lạc Tiệm Thanh tìm một cơ hội đi đến bên cạnh Phật Tử hỏi: “Phật Tử, chẳng lẽ ngươi có thể liên lạc với người Ma Đạo cung?”
Phật Tử sửng sốt, hắn nhỏ giọng nói “A di đà Phật” sau đó kéo Lạc Tiệm Thanh qua một góc, cẩn thận truyền âm: “Không sai, tiểu tăng… có thể liên lạc với người Ma Đạo cung. Lần trước sau khi từ biệt Vân Hương thí chủ, trên đường trở lại Quy Nguyên Tông, đột nhiên nàng xuất hiện, còn đưa cho tiểu tăng một cái lục lạc. Vân Hương thí chủ nói, nếu có chuyện gì, chỉ cần đi tới chỗ con sông lớn vừa rồi, lắc chuông thật mạnh thì nàng sẽ nghe thấy.”
Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh giật giật: “…”
Một lúc lâu sau Lạc Tiệm Thanh mới nói: “Vân Hương đưa chuông này cho ngươi làm gì?”
Trên mặt Phật Tử hiện vẻ mờ mịt, hắn lắc đầu: “A di đà Phật, tiểu tăng cũng không biết.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Tuy nói Phật Tử có chuông có thể liên hệ với Vân Hương, nhưng hắn không thể lấy ra.
Phải biết rằng, ngàn năm trước Quy Nguyên Tông di chuyển tới Sầm Châu là vì ngăn cản ma tu. Quy Nguyên Tông lấy phổ độ muôn dân làm nhiệm vụ, có thể nói là tông môn vô cùng căm hận ma tu, nếu để người ta biết Phật Tử của Quy Nguyên Tông lại có thể liên hệ với ma nữ thì đúng là rắc rối to.
Cho nên nếu không tới lúc nguy cấp thì không nên để bại lộ.
Phạm vi Ma Vực rất lớn, lớn hơn Vân Châu mấy lần. Đất đai ở Ma Vực hết sức kỳ quái, mềm xốp, không khí thì đặc quánh, phảng phất như sũng máu, nặng nề mà áp lực. Bầu trời luôn âm u, mây đen bao phủ, chỉ cần bước qua sông là không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Càng kỳ quái là Lạc Tiệm Thanh cảm thấy linh lực trong cơ thể mình có hơi trì trệ.
Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục” tới tầng thứ tư đoạt nhân quả, y có lý giải không tầm thường đối với bộ công pháp cao thâm này, bình thường đều âm thầm vận chuyển công pháp trong cơ thể để cảm ứng quy tắc trong thiên địa. Nhưng khi vào Ma Vực, tốc độ vận chuyển linh lực rõ ràng chậm đi không ít.
Sau khi Lạc Tiệm Thanh nói ra nghi vấn của mình, đám người Vệ Quỳnh Âm và Phật Tử cũng chứng thực chuyện này. Ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng gật đầu nói: “Ma Vực trải qua ngàn năm cải tạo, đã trở nên thích hợp cho ma tu sinh tồn. Chúng ta ở đây thực lực sẽ giảm xuống, vận chuyển linh lực cũng sẽ chậm đi không ít.”
Đó cũng không phải là một tin tốt lành gì, nhưng không ai lo lắng tới vấn đề thực lực bị giảm xuống này.
Cho dù thực lực giảm xuống thì trong đội ngũ này vẫn có bốn vị đại năng Đại Thừa kỳ, gần mười vị đại năng Độ Kiếp kỳ. Trừ phi Ma Đạo cung muốn trở mặt, nếu không thì không ai có thể hãm hại bọn họ.
Dọc theo đường đi, vì Vệ Quỳnh Âm không thích nói chuyện, Lạc Tiệm Thanh bay đến bên cạnh Phật Tử nói chuyện phiếm với hắn, nghiên cứu thảo luận pháp nghĩa.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, dẫn tới rất nhiều trưởng lão tôn giả liếc nhìn, sau đó cảm khái một câu: “Quả nhiên là tuấn kiệt thiên hạ, thiên tài tuyệt thế!”
Một người hơn bảy mươi tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn, một người thì chưa tới năm mươi đã nửa bước Xuất Khiếu!
Thành tựu như vậy khiến nhóm tôn giả liên tục tán thưởng.
Đám tiểu bối dễ nói chuyện với nhau, chỉ một lát sau, đại đệ tử truyền thừa của Thần Kiếm tông cũng gia nhập nhóm Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử, Tam công tử của Thương gia, Tam tiểu thư của Ngu gia cũng gia nhập. Còn có một nhóm thế hệ trẻ khác, lấy Tứ công tử Bạch gia cầm đầu.
Một thân trường bào trắng tuyết bay lượn trong gió, Tứ công tử của Bạch gia – Bạch Cực có dung mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, mũi như đao khắc. Bên hông treo một ngọc bội trắng muốt, nhẹ nhàng đong đưa theo từng chuyển động của hắn.
Bạch Cực này hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất trong Bạch gia hiện tại, cũng là một người thuộc “Huyền Thiên Tứ Kiệt”.
Tạm thời không tính đến Diêm Túc chưa rõ đã dứt bỏ ma khí hiện tại đang bị nhốt trong Đoạn Hồn tông, trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, Phật Tử hiển nhiên trở thành người đứng đầu. Nhưng nghe nói Bạch Cực của của Bạch gia năm trước vừa đột phá, hiện tại đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Cũng có tin đồn, một năm trước, Đại công tử Vân Vinh của Vân gia cũng trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt” đã ước chiến với Bạch Cực, Bạch Cực đã đột phá ảo cảnh của Vân Vinh chỉ trong nháy mắt, ba chiêu đã đánh bại Vân Vinh.
Từ đó, Bạch Cực trở thành thiên tài trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, chỉ đứng sau Phật Tử.
Nhưng mà hiện giờ “Huyền Thiên Tứ Kiệt” không còn như trước nữa. “Lạc Thủy Thiên Thu” ngang trời xuất thế, hai người đều dùng thiên phú đáng sợ áp chế “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, khiến Bạch Cực không còn huy hoàng như trước.
Nhưng thực lực của Bạch Cực tuyệt đối không thể khinh thường, Phật Tử rất cảnh giác với hắn: “Cây thương của Bạch thí chủ có lệ khí nặng nhất mà tiểu tăng từng gặp, so với Diêm thí chủ còn nặng hơn mấy phần.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh hơi sững sờ, nâng mắt nhìn về phía Bạch Cực cách đó không xa, Bạch Cực cũng lập tức cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh.
Trên khuôn mặt anh tuấn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, Bạch Cực nhìn một lúc rồi hơi gật đầu với Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh cũng cười đáp trả.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Lệ khí nặng bao nhiêu?”
Phật Tử nói: “Lệ khí tận trời, có thể đạt tới mười trượng.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng không nói, lại nhìn Bạch Cực một lúc, lúc này mới rời tầm mắt.
Không ai có thể nghĩ đến, tu sĩ trường bào trắng phong thần tuấn lãng như vậy lại có lệ khí nặng như vậy. Lệ khí nặng thật ra cũng không phải chuyện xấu, chỉ có thể nói Bạch Cực này có tính hơn thua cao, làm cho trường thương trên tay đằng đằng sát khí, nhưng không có nghĩa hắn là người xấu.
Đi tiếp một ngày mọi người mới tới một thành nhỏ trong Ma Vực, tên là Sanh Đô.
Ma Vực mênh mông, đi mấy ngày không thấy một ma tu, lúc này tiến vào Sanh Đô mọi người mới thấy hơn mười ma tu. Khi đoàn người Lạc Tiệm Thanh tiến vào Sanh Đô, ma tu trong thành đều khựng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, có ma tu trực tiếp lấy ra pháp bảo, có ma tu còn ngưng tụ ra ma khí đen ngòm.
Thấy thế, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông hừ lạnh một tiếng, chân vừa dậm một cái, tiếng đã vang trời: “Mời thành chủ nơi này đi ra, có việc thương lượng!”
Uy áp của tu sĩ Đại Thừa trung kỳ như núi lớn đè nặng cả Sanh Đô. Trong phút chốc, toàn bộ ma tu ở Sanh Đô đều kinh hãi chạy tán loạn, không còn ý tứ chiến đấu. Chỉ một giây sau, một nam tu trung niên mặc đồ đen hồng hộc bay tới, nhìn thấy đoàn người liền hoảng sợ.
Bốn Đại Thừa kỳ, chín Độ Kiếp Kỳ, còn có vài chục tu sĩ Hợp Thể kỳ và Xuất Khiếu kỳ!
Lực lượng này quá mạnh, nhìn khắp cả Ma Vực, chỉ có Ma Đạo cung có thể ngăn cản!
Nam tu kia vốn còn định làm cho ra lẽ, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ kia thì lập tức muốn bỏ chạy, nhưng vừa xoay người đã bị Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông dùng Quỷ Trảo bắt về.
Người nọ nhanh chóng quỳ trên mặt đất lấy lòng: “Các vị tiền bối, các vị tiền bối, tiểu nhân là Trần Điền, thành chủ Sanh Đô, tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ. Sanh Đô này là thành nhỏ ở gần ranh giới Ma Vực, cũng không có bảo vật đặc biệt gì phụng dưỡng các vị tiền bối, các vị tiền bối nếu có việc thì tiểu nhân nguyện làm chó ngựa!”
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông không nghĩ tới thành chủ này lại hiểu chuyện như vậy, lão khoát tay: “Bản tôn gọi ngươi ra là có chuyện thương lượng với ngươi. Ngươi đứng lên trước đã.”
Thành chủ Trần Điền nghe vậy sửng sốt, gã cẩn thận quan sát cả đội ngũ, Nhị trưởng lão bất mãn hừ một tiếng gã mới đứng lên hỏi: “Xin hỏi tiền bối có chuyện gì cần phân phó tiểu nhân?”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh bật cười.
Thành chủ này đúng là người tâm tư lanh lợi, gã nói “phân phó” chứ không phải “thương lượng”, thật sự là biết giữ mặt mũi cho người khác. Tục ngữ nói, vươn tay không đánh kẻ mặt cười, cho dù thành chủ này từng giết vô số người thì hiện tại bọn họ cũng không thể giết gã.
Nhị trưởng lão nói: “Ngươi là người Ma Đạo cung?”
Trần Điền lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Tiểu nhân không tính là người Ma Đạo cung. Quy củ trong Ma Đạo cung rất nhiều, tiểu nhân không muốn mất tự do nên không gia nhập. Nhưng tiểu nhân có người bạn tốt là Đường chủ trong Ma Đạo cung, gã kiếm được chức vị thành chủ này cho tiểu nhân, miễn cưỡng coi là dốc sức cho Ma Đạo cung.”
Nhị trưởng lão không có hứng thú tung hứng với người này, nói thẳng: “Vậy ngươi có thể liên hệ với Ma Đạo cung không?”
Trần Điền khó xử: “Ma Đạo cung hàng năm đều tới chỗ tiểu nhân thu thuế, tiểu nhân không có cách liên hệ với bọn họ. Ba tháng sau chính là thời gian bọn họ tới thu thuế, đến lúc đó có thể gặp sứ giả của Ma Đạo cung.”
Đáp án này hiển nhiên là Nhị trưởng lão không hài lòng, nhíu mày lại. Trần Điền kia biết quan sát nét mặt, lập tức bổ sung: “Nhưng tiểu nhân biết Dục Đô cách đây hơn ngàn dặm về phía Tây là một trong chín đại đô trong là Ma Vực, Sanh Đô còn kém xa Dục Đô. Thành chủ Dục Đô kia là người Ma Đạo cung, gã có thể là một trong chín Đại đường chủ của Ma Đạo cung!”
Nhị trưởng lão hài lòng hơn chút.
Trần Điền nói: “Nếu các vị tiền bối muốn tới Dục Đô, tiểu nhân có một người dẫn đường, một tiểu thiếp bất tài trong phủ, xuất thân Dục Đô. Các vị tiền bối không chê thì tiểu nhân tặng nàng cho các ngươi, từ nay về sau nàng thuộc về các ngươi! Ngươi còn dám khóc? Mau cười!”
Ma tu hồng y kia rất sợ Trần Điền, chỉ có thể miễn cưỡng cười một tiếng.
Nhìn thấy một màn này, Lạc Tiệm Thanh nhíu lông mày lại, Phật Tử bên cạnh thì xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn thêm.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông không tỏ thái độ gì về việc này, xoay người dẫn mọi người rời đi. Nữ ma tu kia nhanh chóng đi theo, Trần Điền tiễn nhóm người tới cửa thành Sanh Đô. Trước khi rời đi, nữ ma tu kia vẫn không nén được mà quay đầu lại, nhìn thật lâu hai chữ “Sanh Đô” màu đỏ rực trên cổng thành.
Lạc Tiệm Thanh thở dài bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ nhiều, bỗng nghe được phía sau truyền đến tiếng Vệ Quỳnh Âm tức giận mắng: “Ngươi dám khinh bạc ta! Ta lấy mạng chó của ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vải chỗ vai phải Vệ Quỳnh Âm bị kéo rách, lộ ra đầu vai trắng nõn. Nàng phẫn nộ rút kiếm nhằm phía thành chủ Trần Điền kia, Trần Điền lập tức cản lại.
Vệ Quỳnh Âm chỉ có Kim Đan trung kỳ, Trần Điền đã Xuất Khiếu kỳ, chênh lệch hai người quá lớn. Mắt thấy ma khí đen ngòm ma khí đen ngòm sắp đánh lên người Vệ Quỳnh Âm thì Ngọc Thanh Tử tôn giả hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Trần Điền bay rớt ra ngoài, va lên cổng thành Sanh Đô, phun ra ngụm máu lớn. Gã không dám tin nhìn đám người chính đạo, đứt quãng nói: “Sao… tại sao? Bên trong Ma Vực, tu sĩ chính đạo không thể tùy tiện chém giết ma tu, vì sao phải các ngươi lại giết ta…”
Vệ Quỳnh Âm lạnh lùng nói: “Ngươi khinh bạc ta, còn nói?”
Vừa dứt lời thì Trần Điền cũng ngừng thở.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông và trưởng lão Bạch gia đều bất mãn nhìn về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả: “Người Thái Hoa Sơn có phải quá mức làm càn không? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Ma Tôn, chém giết ma tu là trái với hiệp ước lúc trước.”
Ngọc Thanh Tử tôn giả lại nhướn mi: “Bản tôn nhớ rõ, hơn một nghìn năm trước là Thái Hoa Sơn ta dùng vũ lực áp chế ma tu, buộc y phải tới Ma Vực này, còn định ra hiệp ước nha.”
“Ngươi!”
Ngọc Thanh Tử vung tay áo: “Giết ma tu còn cần lý do? Bản tôn ngứa mắt, đó chính là lý do!” Vừa dứt lời, Ngọc Thanh Tử bất mãn nhìn về phía Vệ Quỳnh Âm: “Chỉ là giết tên ma tu này, ngươi cần gì phải tìm lý do. Nữ tu Thái Hoa Sơn chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, biết không!”
Vệ Quỳnh Âm cúi đầu nhẹ nhàng đáp lời.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, Phật Tử truyền âm cho Lạc Tiệm Thanh: “A di đà Phật, Ngọc Thanh Tử tôn giả có tình có nghĩa, Phật duyên thâm sâu, Phật duyên thâm sâu!”
Lạc Tiệm Thanh đúng là bó tay rồi: “Phật Tử, đối với ngươi thì thế nào là Phật duyên thâm sâu? Ngươi mới gặp được mấy người của Thái Hoa Sơn ta, mà nói câu này mấy lần rồi. Ngươi từng nói ta Phật duyên thâm sâu, còn nói Tam sư muội ta Phật duyên thâm sâu, bây giờ lại ngay cả sư bá của ta cũng là Phật duyên thâm sâu.”
Phật Tử mỉm cười gảy Phật châu: “Tiểu tăng vừa mắt người nào đều là Phật duyên thâm sâu.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Màn giết Trần Điền của Ngọc Thanh Tử khiến nữ ma tu hồng y choáng váng, dọc theo đường đi, nàng không dám nhiều lời, người khác hỏi nàng cái gì thì trả lời cái đó, mải miết chỉ đường. Đi đường cũng đũng phải một vài tán tu ma đạo, bọn họ từ xa đã nhìn thấy đội ngũ này, vốn định lao tới chặn đường, nhưng khi nhận thấy tu vi của đối phương thì nhanh chóng né tránh.
Từ Sanh Đô đến Dục Đô mất tròn bốn ngày.
Cách xa ba dặm đã có thể nghe thấy tiếng ca múa mua vui ở Dục Đô truyền tới, đèn đuốc sáng rực cả bầu trời, mùi thơm nồng nặc chui vào mũi đám người Lạc Tiệm Thanh khiến bọn họ khó chịu nhăn mày lại.
Chỉ nghe cô gái ma tu kia nói: “Phía trước chính là Dục Đô. Thành chủ có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, còn có hai người cung phụng Hợp Thể trung kỳ và Hợp Thể sơ kỳ. Dục Đô là nơi nổi tiếng về thanh sắc* trong Ma Vực, ta… ta không dám vào. Tiền bối, vãn bối dẫn các ngươi tới cửa thành, cầu các tiền bối thả cho vãn bối một con đường sống.”
*múa hát và sắc đẹp
Nghe vậy, một vị trưởng lão hỏi: “Không phải ngươi xuất thân Dục Đô sao, sao không dám đi vào?”
Hai mắt nữ ma tu đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Vãn bối chỉ có tu vi Trúc Cơ, ở Dục Đô, nữ tu dưới Kim Đan kỳ đều sẽ bị coi như lô đỉnh. Thậm chí nam tu bề ngoài đẹp một chút cũng không chạy thoát khỏi ma trảo của kẻ mạnh. Tiến vào Dục Đô nghĩa là tự nguyện, ở trong này có thể đánh bạc quyết đấu, có thể ăn chơi đàng điếm, chỉ cần thực lực mạnh là có thể đạt được cuộc sống như trên Thiên đường, nhưng nếu thực lực yếu…”
Có người kinh ngạc nói: “Ngay cả nam tu cũng không buông tha?”
Nữ ma tu kia gật gật đầu: “Phải, chỉ cần bộ dạng đẹp một chút đều sẽ bị để ý. Trước khi vãn bối rời khỏi Dục Đô từng nghe được một chuyện. Nhiều năm trước, có một nam tu hồng y Trúc Cơ hậu kỳ bộ dạng rất đẹp, y không biết quy củ của Dục Đô, cứ thế mà tiến vào. Buổi tối hôm đó, y bị mấy ma tu cấp cao kéo vào trong hẻm nhỏ, trực tiếp… trực tiếp lăng nhục. Nam tu kia vùng vẫy trong Dục Đô mấy tháng cuối cùng cũng rời đi được. Nghe đồn y xinh đẹp như nữ tử, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không nhịn được mà xuống tay với y. Lúc rời đi, y cũng hấp thu không ít tinh khí nam nhân, nghe nói tuổi còn trẻ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ.”
Mọi người hít sâu một hơi, không ít nam tu lạnh toát cả người.
Mấy tháng chỉ bằng hấp thu tinh khí mà bước thẳng lên Kim Đan trung kỳ! Rốt cuộc đã trải qua lăng nhục đáng sợ cỡ nào! Người bình thường e là đã tự kết liễu rồi, ma tu kia coi như tâm tư kiên định.
Lạc Tiệm Thanh không nghĩ nhiều lắm, chính cảm thấy Dục Đô đúng là đáng sợ, ma tu cũng quá phóng túng không biết lễ pháp.
Nhưng Phật Tử thì mặt đổi sắc, lúc trắng lúc xanh, hắn do dự hồi lâu mới nhỏ giọng truyền âm qua: “Lạc đạo hữu, ma tu hồng y, bộ dáng xinh đẹp, còn trẻ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ…”
Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, theo bản năng muốn dùng vỏ kiếm đánh lên mặt Phật Tử.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành tha thiết của Phật Tử thì Lạc Tiệm Thanh vẫn là từ bỏ, chỉ thở dài một hơi, truyền âm qua: “Phật Tử, ta thấy… ngươi chính trực, không giống người có thể liên tưởng đến loại chuyện này, ngay cả ma nữ đều không dám làm trái y, mặc y mắng, ngươi nói xem, nếu ma tu hồng y kia thật sự là y thì y sẽ bỏ qua Dục Đô sao? Buông tha cho người đã từng bắt nạt y?”
Phật Tử lúc này mới thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nữ ma tu kia, hắn vẫn không nhịn được đồng tình nói: “Ma tu thật đáng sợ…”
Tuy nói ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, những khi bước tới cửa thành Dục Đô, mọi người vẫn là được mở rộng tầm mắt.
Còn chưa vào thành đã nghe thấy các loại rên rỉ ám muội kiều diễm. Trong đống thanh âm hỗn tạp nam có nữ có, toàn những lời thô tục không chịu nổi, ngay cả nam cũng kêu rất lớn tiếng. Lạc Tiệm Thanh nuốt nước miếng một cái, sợ đến mức không muốn vào thành.
Rất rõ ràng là tu sĩ có đồng ý tưởng với y không ít.
Ngay cả Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông cũng dừng trước cửa thành, không để ý tới câu hỏi của ma tu thủ thành, dậm chân xuống đất quát lớn: “Thành chủ Dục Đô đi ra cho bản tôn!”
Lúc này thì không còn kiên nhẫn để mà nói uyển chuyển.
Bởi vì dù trưởng lão Đoạn Hồn tông đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi lại có cả đám người trực tiếp làm trên đường thế này! Thậm chí còn có một nam ma tu đang hành sự, thấy đoàn người Lạc Tiệm Thanh thì vừa nói mấy lời tục tĩu vừa liếc mắt đưa tình với bọn họ.
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh tối sầm, vươn tay che mắt Tam sư muội.
Còn chưa kịp bảo Vệ Quỳnh Âm đừng nhìn thì trước mắt Lạc Tiệm Thanh cũng xuất hiện một bàn tay, y quay đầu sang, chỉ thấy Ngọc Thanh Tử tôn giả phẫn nộ nói: “Loại chuyện này Tiệm Thanh ngươi cũng không thể nhìn! Nếu để cho sư phụ ngươi biết ngươi nhìn thấy mấy thứ này, hắn sẽ san bằng Dục Đô mất.” Dừng một chút, Ngọc Thanh Tử lại bổ sung: “May mắn lần này Thiên Tâm không tới, nếu như Thiên Tâm thấy được, bản tôn cũng muốn san bằng Dục Đô!”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Đại khái là không chịu nổi khung cảnh trước mắt, nữ tu bên Phi Hoa tông xoay người không nhìn vào trong thành nữa. Trưởng lão Phi Hoa tông thấy thế lại càng tức giận, phất tay áo đánh bay đám người dã hợp xung quanh.
Rốt cục mọi người cũng dễ chịu hơn.
Tuy rằng được Ngọc Thanh Tử tôn giả che mắt nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể nghe được âm thanh. Y không thể ngờ được lúc làm loại chuyện này có thể nói nhiều… lời nói đáng sợ như vậy! Lúc y và Huyền Linh Tử làm loại chuyện đó thì chỉ thở dốc mà thôi, Lạc Tiệm Thanh còn cắn tay mình để không phát ra âm thanh.
Lúc này quả nhiên là được mở rộng tầm mắt…
Chỉ một lát sau, một ma tu Hợp Thể hậu kỳ vội vàng chạy tới cửa thành. Y phục của gã còn chưa mặc xong, trên cổ đều là dấu hôn màu đỏ, rất rõ ràng là vừa từ trên giường xuống. Gã vừa nhìn đã biết không đánh lại được nhóm người trước mắt, vì thế cung kính nói: “Các vị tiền bối không biết đến từ nơi nào, tại hạ là Hạ Tiếu, đứng hàng thứ tám trong chín Đại đường chủ ở Ma Đạo cung, cũng là thành chủ Dục Đô. Nếu có việc tại hạ có thể cống hiến sức lực thì tại hạ nguyện vượt lửa qua sông cũng không dám chối từ.”
Loại thái độ tôn kính khiêm tốn này cũng khiến mọi người thoải mái hơn chút, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông nói: “Ngươi không cần khách khí như vậy, chúng ta là các đại tông môn và tu sĩ thế gia của ba mươi sáu châu, lần này mang theo Thái Hoa lệnh của Thái Hoa Sơn có việc thương lượng với Ma Tôn, nhưng mà hiện tại vẫn chưa liên lạc được với Ma Đạo cung. Ngươi là Đường chủ của Ma Đạo cung, vậy thì dẫn đường cho chúng ta đi.”
Nghe vậy, Hạ Tiếu kia mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu gã đã nhìn thấy nhóm Lạc Tiệm Thanh và Bạch Cực đứng ở trong đám người. Hai mắt Hạ Tiếu tỏa sáng, ánh mắt dừng trên người Lạc Tiệm Thanh, tuy rời đi rất nhanh nhưng thèm muốn và tình sắc trong đó làm cho Lạc Tiệm Thanh nhíu chặt mày, Bạch Cực bên cạnh cũng đen cả mặt.
Không sai, Hạ Tiếu này thích nam sắc.
Trưởng lão Bạch gia thấy thế, tuy rất tức giận nhưng không lên tiếng. Dù sao cũng chỉ nhìn lướt qua, không có hành động gì khác, chưa kể vẫn là nhìn Lạc Tiệm Thanh nhiều hơn. Nghĩ vậy, tầm mắt trưởng lão Bạch gia nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh mang theo châm chọc.
Thái Hoa Sơn suốt ngày chỉ biết khoe mẽ Lạc Tiệm Thanh kinh tài tuyệt diễm, cái gì mà thiên phú cao, cái gì mà bộ dạng tuấn tú. A, không biết Lạc Tiệm Thanh đi tới Dục Đô này khi là Kim Đan kỳ thì sẽ có chuyện gì, không chừng… còn thảm hơn cả nam ma tu hồng y bị lăng nhục mấy tháng kia.
Nhưng mà không để bọn họ “đồng tình” Lạc Tiệm Thanh được bao lâu, Ngọc Thanh Tử tôn giả bỗng lấy ra phất trần, trực tiếp đánh Hạ Tiếu kia.
Chênh lệch một đại cảnh giới khiến Hạ Tiếu phun máu tươi, ngực bị xé rách. Gã còn chưa kịp lên tiếng trách móc đã nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả phẫn nộ nói: “Ai cho phép ngươi nhìn đệ tử Thái Hoa Sơn ta? Chịu móc mắt ngươi ra thì bản tôn sẽ không ý kiến lên với Ma Tôn kia!”
Hạ Tiếu không nghĩ tới sẽ có tu sĩ chính đạo không nói lý lẽ hơn cả ma tu bọn họ, gã hoảng sợ nói: “Rõ ràng là ngươi đánh ta trước! Tiền bối, ngươi… sao ngươi có thể ngậm máu phun người!”
Ngọc Thanh Tử tôn giả cười lạnh: “Huyền Linh Tử sư đệ của Thái Hoa Sơn ta đã từng cứu Ma Tôn các ngươi một mạng, không bằng ngươi đi hỏi Ma Tôn xem, là đệ tử quan môn của sư đệ ta quan trọng hơn hay là ma tu Hợp Thể hậu kỳ nho nhỏ ngươi quan trọng hơn?”
Hạ Tiếu á khẩu không trả lời được.
Ngọc Thanh Tử tôn giả hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị giáo huấn tên Hạ Tiếu háo sắc này tiếp, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại chắn trước mặt nàng, cười nói: “Sư bá, tuy là đệ tử không để tên ma tu vô sỉ này vào trong mắt, nhưng ngài đã ra mặt vì đệ tử thì đệ tử không thể nhắm mắt làm ngơ. Nếu ma tu này dám bất kính với Thái Hoa Sơn ta, đệ tử nguyện ý quyết đấu với gã. Đến Ma Đạo cung, đệ tử sẽ mời Ma Tôn chứng kiến, áp chế tu vi ma tu này xuống bằng đệ tử, đệ tử quyết đấu công bằng với gã!”
Lời nói dõng dạc hào hùng khiến mọi người đều phải giật mình.
Phật Tử nhíu mày, Vệ Quỳnh Âm lo lắng nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, Bạch Cực khẽ liếc nhìn Lạc Tiệm Thanh một cái, trưởng lão Đoạn Hồn tông thì mừng thầm.
Hạ Tiếu thì sửng sốt, sau đó hết sức vui mừng.
Tiểu tử này thiên phú cao như vậy không ngờ là một kẻ ngu xuẩn. Y tưởng chỉ cần tu vi bằng nhau là có thể so đấu với mình sao? Mình đã tu luyện mấy trăm năm, cảnh giới cùng hiểu được sâu hơn tiểu tử này, đừng nói là áp chế tu vi ngang nhau, cho dù là áp chế đến Nguyên Anh trung kỳ gã cũng có thể đánh bại tiểu tử này.
Có điều… bộ dạng tiểu tử này thật đúng là đẹp thật, không âm nhu như nam ma tu hồng y một trăm năm trước, nhưng lại có khí chất thoát tục tuyệt thế, đẹp hơn không chỉ một bậc. Nếu trong lúc so đấu có thể sờ sờ tay, rồi sờ sờ…
“A!”
Ngọc Thanh Tử tôn giả đạp bay Hạ Tiếu, nói: “Có nghe thấy không, đệ tử Thái Hoa Sơn ta muốn quyết đấu với ngươi. Giờ ngươi dẫn chúng ta tới Ma Đạo cung, đến lúc gặp được Ma Tôn, bản tôn cho phép ngươi quyết đấu sinh tử cùng thủ đồ Thái Hoa Sơn ta!”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả, truyền âm qua: “Sư bá, ngài nói quyết đấu sinh tử?”
Ngọc Thanh Tử tôn giả gật đầu hỏi: “Ngươi không dám?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó mỉm cười. Khuôn mặt như mực họa hơi hơi giãn ra, y nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn ma tu đang hộc máu kia, lần này không cần truyền âm, chỉ hờ hững nói: “Chỉ là giết một tên vô sỉ, có gì khó! Đến Ma Đạo cung, mời Ma Tôn kia chứng kiến, Lạc Tiệm Thanh ta nhất định sẽ giết tên ma tu đê tiện này!”
_______________
Thành chủ Dục Đô: Ma Tôn đương nhiên sẽ giúp ta, ta là ma tu kia mà!
Ma Tôn cười ha ha.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Thái Hoa Sơn đứng sừng sững trên đại lục Huyền Thiên mấy vạn năm, rất nhiều chuyện cơ mật bị năm tháng chôn vùi.
Từng là tu sĩ thiên tài vang danh cả đại lục, khiến hàng vạn hàng nghìn tu sĩ kính ngưỡng, nhưng hiện giờ ngay cả một cái tên cũng không lưu lại. Một tu sĩ kinh diễm tuyệt thế như vậy, sao có thể bị chôn vùi trong biển cả bao la, trở thành muối bỏ biển.
Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh tiếp tục hỏi Thanh Quân thì đối phương lại không cho ra đáp án.
Vì sao Cửu Liên tôn giả ngoại trừ mấy người ít ỏi trong Thái Hoa Sơn ra thì không ai biết đến?
Vì sao dòng chính Mặc gia xưng bá đại lục hiện giờ lại bị đày đến Hàn Băng Hoang Nguyên, chịu mọi đau khổ?
Rốt cuộc trong mấy trăm năm kia đã xảy ra chuyện gì. Hai cường giả đứng đầu lần lượt biến mất, một người thì đã bỏ mình, một người tuy nói bản mệnh đăng vẫn chưa tắt hoàn toàn nhưng cũng biến mất khỏi đại lục, không ai tìm thấy.
Thanh Quân lại bế quan, không nhiều lời với Lạc Tiệm Thanh nữa. Trước khi bế quan, y chỉ để lại một câu, hi vọng Lạc Tiệm Thanh có thể dẫn y tới Hàn Băng Hoang Nguyên, gặp mạch Mặc gia ở đó. Y chỉ muốn nhìn xem hậu nhân của người kia trông thế nào, cuộc sống hiện tại ra sao.
Chuyện này không cần Thanh Quân nói Lạc Tiệm Thanh cũng sẽ làm. Y vốn tưởng rằng mạch ở Hàn Băng Hoang Nguyên của Mặc gia là bị trục xuất chứ không phải do hãm hại, nhưng ai ngờ mạch Mặc gia kia mới là dòng chính.
Dòng thứ thượng vị, tu hú chiếm tổ chim khách.
Chuyện này nếu đặt ở đại lục Huyền Thiên lễ pháp nghiêm ngặt thì vốn phải bị phỉ nhổ, nhưng lại không ai nhắc tới. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết mạch Mặc gia của Mặc Thu đã trải qua những ngày gian khổ thế nào.
Đời trước Lạc Tiệm Thanh nhận ơn tổ tiên Mặc gia, lúc này cũng đã lúc nên báo ân, mặc dù không thể giúp tộc nhân mạch này xoay chuyển nhưng giúp bọn họ sống tốt hơn thì Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể làm được.
Lần này Lạc Tiệm Thanh biết được rất nhiều bí mật, cũng định khi trở về sẽ hỏi Huyền Linh Tử một vài chuyện, xem hắn có biết không.
Đám người chính đạo nghỉ ngơi chỉnh đốn mười ngày ở Ung châu rốt cục xuất phát.
Mở đường chính là trưởng lão của Đoạn Hồn tông và Bạch gia, hai người này muốn làm đầu lĩnh. Theo lý thuyết thì lần này hẳn là do người của Thái Hoa Sơn dẫn đầu, nhưng Ngọc Thanh Tử tôn giả không muốn tranh luận mấy vấn đề này với bọn họ, nên cứ việc đi theo, cũng nhàn hơn nhiều.
Ngồi trên bảo tháp phi hành của Ngọc Thanh Tử tôn giả, đội ngũ Thái Hoa Sơn đi ở giữa, nhanh chóng khởi hành. Bọn họ đại biểu cho lực lượng thượng tầng của đại lục Huyền Thiên, một ngày ngàn dặm đi tới Ma Vực, mấy ngày sau đã đi qua Vân Châu, đi tới biên giới giữa ba mươi sáu châu và Ma Vực.
Đến đây, tất cả mọi người thu pháp bảo của mình lại.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông nói: “Vào Ma Vực thì không thể dùng pháp bảo phi hành, đây là quy củ từ trước đến nay mà Ma Đạo cung đưa ra. Ngoài ra, lần này chúng ta tới vẫn chưa liên hệ với người Ma Đạo cung, ma tu bọn họ từ trước đến nay hành tung kì quái, Ma Đạo cung lại càng không tiếp xúc với người bên ngoài, vậy nên dọc theo đường đi bản tôn không ngừng liên hệ với người của Ma Đạo cung, nhưng càng phải cẩn thận ma tu gặp trên đường đi.”
Đại sư Quy Nguyên Tông chắp tay nói: “A di đà Phật, tuy nói ma tu đều đáng chết nhưng chúng ta đã từng có hiệp định với Ma Tôn kia, ở bên trong Ma Vực không thể tùy tiện chém giết ma tu. Vậy nên trừ khi là ma tu chủ động gây sự, các vị đừng tùy tiện giết hại ma tu.”
Mọi người lập tức đồng ý.
Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm đứng một bên nhìn, Lạc Tiệm Thanh bước đến cạnh Ngọc Thanh Tử hỏi: “Sư bá, người Ma Đạo cung thật sự khó tìm như vậy? Các vị tôn giả liên hệ lâu như vậy mà vẫn chưa liên hệ được với ai?”
Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không giảm âm lượng: “Không sai, ma tu từ trước đến nay độc lai độc vãng, không thích tiếp xúc với người ngoài.”
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn Phật Tử theo bản năng, chỉ thấy Phật Tử cúi đầu không ngừng gảy Phật châu trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Mọi người nhanh chóng bước vào Ma Vực.
Ma Vực được ngăn cách với Vân Châu bởi một con sông, qua sông là có thể nhìn thấy mảnh đất màu nâu đỏ. Bước chân trên mảnh đất này, mọi người đều cảm thấy áp lực trong lòng, Vệ Quỳnh Âm tu vi khá thấp thì sắc mặt lại càng trầm trọng hơn, thời thời khắc khắc ôm kiếm của mình.
Lạc Tiệm Thanh tìm một cơ hội đi đến bên cạnh Phật Tử hỏi: “Phật Tử, chẳng lẽ ngươi có thể liên lạc với người Ma Đạo cung?”
Phật Tử sửng sốt, hắn nhỏ giọng nói “A di đà Phật” sau đó kéo Lạc Tiệm Thanh qua một góc, cẩn thận truyền âm: “Không sai, tiểu tăng… có thể liên lạc với người Ma Đạo cung. Lần trước sau khi từ biệt Vân Hương thí chủ, trên đường trở lại Quy Nguyên Tông, đột nhiên nàng xuất hiện, còn đưa cho tiểu tăng một cái lục lạc. Vân Hương thí chủ nói, nếu có chuyện gì, chỉ cần đi tới chỗ con sông lớn vừa rồi, lắc chuông thật mạnh thì nàng sẽ nghe thấy.”
Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh giật giật: “…”
Một lúc lâu sau Lạc Tiệm Thanh mới nói: “Vân Hương đưa chuông này cho ngươi làm gì?”
Trên mặt Phật Tử hiện vẻ mờ mịt, hắn lắc đầu: “A di đà Phật, tiểu tăng cũng không biết.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Tuy nói Phật Tử có chuông có thể liên hệ với Vân Hương, nhưng hắn không thể lấy ra.
Phải biết rằng, ngàn năm trước Quy Nguyên Tông di chuyển tới Sầm Châu là vì ngăn cản ma tu. Quy Nguyên Tông lấy phổ độ muôn dân làm nhiệm vụ, có thể nói là tông môn vô cùng căm hận ma tu, nếu để người ta biết Phật Tử của Quy Nguyên Tông lại có thể liên hệ với ma nữ thì đúng là rắc rối to.
Cho nên nếu không tới lúc nguy cấp thì không nên để bại lộ.
Phạm vi Ma Vực rất lớn, lớn hơn Vân Châu mấy lần. Đất đai ở Ma Vực hết sức kỳ quái, mềm xốp, không khí thì đặc quánh, phảng phất như sũng máu, nặng nề mà áp lực. Bầu trời luôn âm u, mây đen bao phủ, chỉ cần bước qua sông là không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Càng kỳ quái là Lạc Tiệm Thanh cảm thấy linh lực trong cơ thể mình có hơi trì trệ.
Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục” tới tầng thứ tư đoạt nhân quả, y có lý giải không tầm thường đối với bộ công pháp cao thâm này, bình thường đều âm thầm vận chuyển công pháp trong cơ thể để cảm ứng quy tắc trong thiên địa. Nhưng khi vào Ma Vực, tốc độ vận chuyển linh lực rõ ràng chậm đi không ít.
Sau khi Lạc Tiệm Thanh nói ra nghi vấn của mình, đám người Vệ Quỳnh Âm và Phật Tử cũng chứng thực chuyện này. Ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng gật đầu nói: “Ma Vực trải qua ngàn năm cải tạo, đã trở nên thích hợp cho ma tu sinh tồn. Chúng ta ở đây thực lực sẽ giảm xuống, vận chuyển linh lực cũng sẽ chậm đi không ít.”
Đó cũng không phải là một tin tốt lành gì, nhưng không ai lo lắng tới vấn đề thực lực bị giảm xuống này.
Cho dù thực lực giảm xuống thì trong đội ngũ này vẫn có bốn vị đại năng Đại Thừa kỳ, gần mười vị đại năng Độ Kiếp kỳ. Trừ phi Ma Đạo cung muốn trở mặt, nếu không thì không ai có thể hãm hại bọn họ.
Dọc theo đường đi, vì Vệ Quỳnh Âm không thích nói chuyện, Lạc Tiệm Thanh bay đến bên cạnh Phật Tử nói chuyện phiếm với hắn, nghiên cứu thảo luận pháp nghĩa.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, dẫn tới rất nhiều trưởng lão tôn giả liếc nhìn, sau đó cảm khái một câu: “Quả nhiên là tuấn kiệt thiên hạ, thiên tài tuyệt thế!”
Một người hơn bảy mươi tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn, một người thì chưa tới năm mươi đã nửa bước Xuất Khiếu!
Thành tựu như vậy khiến nhóm tôn giả liên tục tán thưởng.
Đám tiểu bối dễ nói chuyện với nhau, chỉ một lát sau, đại đệ tử truyền thừa của Thần Kiếm tông cũng gia nhập nhóm Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử, Tam công tử của Thương gia, Tam tiểu thư của Ngu gia cũng gia nhập. Còn có một nhóm thế hệ trẻ khác, lấy Tứ công tử Bạch gia cầm đầu.
Một thân trường bào trắng tuyết bay lượn trong gió, Tứ công tử của Bạch gia – Bạch Cực có dung mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, mũi như đao khắc. Bên hông treo một ngọc bội trắng muốt, nhẹ nhàng đong đưa theo từng chuyển động của hắn.
Bạch Cực này hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất trong Bạch gia hiện tại, cũng là một người thuộc “Huyền Thiên Tứ Kiệt”.
Tạm thời không tính đến Diêm Túc chưa rõ đã dứt bỏ ma khí hiện tại đang bị nhốt trong Đoạn Hồn tông, trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, Phật Tử hiển nhiên trở thành người đứng đầu. Nhưng nghe nói Bạch Cực của của Bạch gia năm trước vừa đột phá, hiện tại đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Cũng có tin đồn, một năm trước, Đại công tử Vân Vinh của Vân gia cũng trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt” đã ước chiến với Bạch Cực, Bạch Cực đã đột phá ảo cảnh của Vân Vinh chỉ trong nháy mắt, ba chiêu đã đánh bại Vân Vinh.
Từ đó, Bạch Cực trở thành thiên tài trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, chỉ đứng sau Phật Tử.
Nhưng mà hiện giờ “Huyền Thiên Tứ Kiệt” không còn như trước nữa. “Lạc Thủy Thiên Thu” ngang trời xuất thế, hai người đều dùng thiên phú đáng sợ áp chế “Huyền Thiên Tứ Kiệt”, khiến Bạch Cực không còn huy hoàng như trước.
Nhưng thực lực của Bạch Cực tuyệt đối không thể khinh thường, Phật Tử rất cảnh giác với hắn: “Cây thương của Bạch thí chủ có lệ khí nặng nhất mà tiểu tăng từng gặp, so với Diêm thí chủ còn nặng hơn mấy phần.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh hơi sững sờ, nâng mắt nhìn về phía Bạch Cực cách đó không xa, Bạch Cực cũng lập tức cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh.
Trên khuôn mặt anh tuấn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, Bạch Cực nhìn một lúc rồi hơi gật đầu với Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh cũng cười đáp trả.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Lệ khí nặng bao nhiêu?”
Phật Tử nói: “Lệ khí tận trời, có thể đạt tới mười trượng.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng không nói, lại nhìn Bạch Cực một lúc, lúc này mới rời tầm mắt.
Không ai có thể nghĩ đến, tu sĩ trường bào trắng phong thần tuấn lãng như vậy lại có lệ khí nặng như vậy. Lệ khí nặng thật ra cũng không phải chuyện xấu, chỉ có thể nói Bạch Cực này có tính hơn thua cao, làm cho trường thương trên tay đằng đằng sát khí, nhưng không có nghĩa hắn là người xấu.
Đi tiếp một ngày mọi người mới tới một thành nhỏ trong Ma Vực, tên là Sanh Đô.
Ma Vực mênh mông, đi mấy ngày không thấy một ma tu, lúc này tiến vào Sanh Đô mọi người mới thấy hơn mười ma tu. Khi đoàn người Lạc Tiệm Thanh tiến vào Sanh Đô, ma tu trong thành đều khựng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, có ma tu trực tiếp lấy ra pháp bảo, có ma tu còn ngưng tụ ra ma khí đen ngòm.
Thấy thế, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông hừ lạnh một tiếng, chân vừa dậm một cái, tiếng đã vang trời: “Mời thành chủ nơi này đi ra, có việc thương lượng!”
Uy áp của tu sĩ Đại Thừa trung kỳ như núi lớn đè nặng cả Sanh Đô. Trong phút chốc, toàn bộ ma tu ở Sanh Đô đều kinh hãi chạy tán loạn, không còn ý tứ chiến đấu. Chỉ một giây sau, một nam tu trung niên mặc đồ đen hồng hộc bay tới, nhìn thấy đoàn người liền hoảng sợ.
Bốn Đại Thừa kỳ, chín Độ Kiếp Kỳ, còn có vài chục tu sĩ Hợp Thể kỳ và Xuất Khiếu kỳ!
Lực lượng này quá mạnh, nhìn khắp cả Ma Vực, chỉ có Ma Đạo cung có thể ngăn cản!
Nam tu kia vốn còn định làm cho ra lẽ, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ kia thì lập tức muốn bỏ chạy, nhưng vừa xoay người đã bị Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông dùng Quỷ Trảo bắt về.
Người nọ nhanh chóng quỳ trên mặt đất lấy lòng: “Các vị tiền bối, các vị tiền bối, tiểu nhân là Trần Điền, thành chủ Sanh Đô, tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ. Sanh Đô này là thành nhỏ ở gần ranh giới Ma Vực, cũng không có bảo vật đặc biệt gì phụng dưỡng các vị tiền bối, các vị tiền bối nếu có việc thì tiểu nhân nguyện làm chó ngựa!”
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông không nghĩ tới thành chủ này lại hiểu chuyện như vậy, lão khoát tay: “Bản tôn gọi ngươi ra là có chuyện thương lượng với ngươi. Ngươi đứng lên trước đã.”
Thành chủ Trần Điền nghe vậy sửng sốt, gã cẩn thận quan sát cả đội ngũ, Nhị trưởng lão bất mãn hừ một tiếng gã mới đứng lên hỏi: “Xin hỏi tiền bối có chuyện gì cần phân phó tiểu nhân?”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh bật cười.
Thành chủ này đúng là người tâm tư lanh lợi, gã nói “phân phó” chứ không phải “thương lượng”, thật sự là biết giữ mặt mũi cho người khác. Tục ngữ nói, vươn tay không đánh kẻ mặt cười, cho dù thành chủ này từng giết vô số người thì hiện tại bọn họ cũng không thể giết gã.
Nhị trưởng lão nói: “Ngươi là người Ma Đạo cung?”
Trần Điền lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Tiểu nhân không tính là người Ma Đạo cung. Quy củ trong Ma Đạo cung rất nhiều, tiểu nhân không muốn mất tự do nên không gia nhập. Nhưng tiểu nhân có người bạn tốt là Đường chủ trong Ma Đạo cung, gã kiếm được chức vị thành chủ này cho tiểu nhân, miễn cưỡng coi là dốc sức cho Ma Đạo cung.”
Nhị trưởng lão không có hứng thú tung hứng với người này, nói thẳng: “Vậy ngươi có thể liên hệ với Ma Đạo cung không?”
Trần Điền khó xử: “Ma Đạo cung hàng năm đều tới chỗ tiểu nhân thu thuế, tiểu nhân không có cách liên hệ với bọn họ. Ba tháng sau chính là thời gian bọn họ tới thu thuế, đến lúc đó có thể gặp sứ giả của Ma Đạo cung.”
Đáp án này hiển nhiên là Nhị trưởng lão không hài lòng, nhíu mày lại. Trần Điền kia biết quan sát nét mặt, lập tức bổ sung: “Nhưng tiểu nhân biết Dục Đô cách đây hơn ngàn dặm về phía Tây là một trong chín đại đô trong là Ma Vực, Sanh Đô còn kém xa Dục Đô. Thành chủ Dục Đô kia là người Ma Đạo cung, gã có thể là một trong chín Đại đường chủ của Ma Đạo cung!”
Nhị trưởng lão hài lòng hơn chút.
Trần Điền nói: “Nếu các vị tiền bối muốn tới Dục Đô, tiểu nhân có một người dẫn đường, một tiểu thiếp bất tài trong phủ, xuất thân Dục Đô. Các vị tiền bối không chê thì tiểu nhân tặng nàng cho các ngươi, từ nay về sau nàng thuộc về các ngươi! Ngươi còn dám khóc? Mau cười!”
Ma tu hồng y kia rất sợ Trần Điền, chỉ có thể miễn cưỡng cười một tiếng.
Nhìn thấy một màn này, Lạc Tiệm Thanh nhíu lông mày lại, Phật Tử bên cạnh thì xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn thêm.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông không tỏ thái độ gì về việc này, xoay người dẫn mọi người rời đi. Nữ ma tu kia nhanh chóng đi theo, Trần Điền tiễn nhóm người tới cửa thành Sanh Đô. Trước khi rời đi, nữ ma tu kia vẫn không nén được mà quay đầu lại, nhìn thật lâu hai chữ “Sanh Đô” màu đỏ rực trên cổng thành.
Lạc Tiệm Thanh thở dài bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ nhiều, bỗng nghe được phía sau truyền đến tiếng Vệ Quỳnh Âm tức giận mắng: “Ngươi dám khinh bạc ta! Ta lấy mạng chó của ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vải chỗ vai phải Vệ Quỳnh Âm bị kéo rách, lộ ra đầu vai trắng nõn. Nàng phẫn nộ rút kiếm nhằm phía thành chủ Trần Điền kia, Trần Điền lập tức cản lại.
Vệ Quỳnh Âm chỉ có Kim Đan trung kỳ, Trần Điền đã Xuất Khiếu kỳ, chênh lệch hai người quá lớn. Mắt thấy ma khí đen ngòm ma khí đen ngòm sắp đánh lên người Vệ Quỳnh Âm thì Ngọc Thanh Tử tôn giả hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Trần Điền bay rớt ra ngoài, va lên cổng thành Sanh Đô, phun ra ngụm máu lớn. Gã không dám tin nhìn đám người chính đạo, đứt quãng nói: “Sao… tại sao? Bên trong Ma Vực, tu sĩ chính đạo không thể tùy tiện chém giết ma tu, vì sao phải các ngươi lại giết ta…”
Vệ Quỳnh Âm lạnh lùng nói: “Ngươi khinh bạc ta, còn nói?”
Vừa dứt lời thì Trần Điền cũng ngừng thở.
Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông và trưởng lão Bạch gia đều bất mãn nhìn về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả: “Người Thái Hoa Sơn có phải quá mức làm càn không? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Ma Tôn, chém giết ma tu là trái với hiệp ước lúc trước.”
Ngọc Thanh Tử tôn giả lại nhướn mi: “Bản tôn nhớ rõ, hơn một nghìn năm trước là Thái Hoa Sơn ta dùng vũ lực áp chế ma tu, buộc y phải tới Ma Vực này, còn định ra hiệp ước nha.”
“Ngươi!”
Ngọc Thanh Tử vung tay áo: “Giết ma tu còn cần lý do? Bản tôn ngứa mắt, đó chính là lý do!” Vừa dứt lời, Ngọc Thanh Tử bất mãn nhìn về phía Vệ Quỳnh Âm: “Chỉ là giết tên ma tu này, ngươi cần gì phải tìm lý do. Nữ tu Thái Hoa Sơn chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, biết không!”
Vệ Quỳnh Âm cúi đầu nhẹ nhàng đáp lời.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, Phật Tử truyền âm cho Lạc Tiệm Thanh: “A di đà Phật, Ngọc Thanh Tử tôn giả có tình có nghĩa, Phật duyên thâm sâu, Phật duyên thâm sâu!”
Lạc Tiệm Thanh đúng là bó tay rồi: “Phật Tử, đối với ngươi thì thế nào là Phật duyên thâm sâu? Ngươi mới gặp được mấy người của Thái Hoa Sơn ta, mà nói câu này mấy lần rồi. Ngươi từng nói ta Phật duyên thâm sâu, còn nói Tam sư muội ta Phật duyên thâm sâu, bây giờ lại ngay cả sư bá của ta cũng là Phật duyên thâm sâu.”
Phật Tử mỉm cười gảy Phật châu: “Tiểu tăng vừa mắt người nào đều là Phật duyên thâm sâu.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Màn giết Trần Điền của Ngọc Thanh Tử khiến nữ ma tu hồng y choáng váng, dọc theo đường đi, nàng không dám nhiều lời, người khác hỏi nàng cái gì thì trả lời cái đó, mải miết chỉ đường. Đi đường cũng đũng phải một vài tán tu ma đạo, bọn họ từ xa đã nhìn thấy đội ngũ này, vốn định lao tới chặn đường, nhưng khi nhận thấy tu vi của đối phương thì nhanh chóng né tránh.
Từ Sanh Đô đến Dục Đô mất tròn bốn ngày.
Cách xa ba dặm đã có thể nghe thấy tiếng ca múa mua vui ở Dục Đô truyền tới, đèn đuốc sáng rực cả bầu trời, mùi thơm nồng nặc chui vào mũi đám người Lạc Tiệm Thanh khiến bọn họ khó chịu nhăn mày lại.
Chỉ nghe cô gái ma tu kia nói: “Phía trước chính là Dục Đô. Thành chủ có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, còn có hai người cung phụng Hợp Thể trung kỳ và Hợp Thể sơ kỳ. Dục Đô là nơi nổi tiếng về thanh sắc* trong Ma Vực, ta… ta không dám vào. Tiền bối, vãn bối dẫn các ngươi tới cửa thành, cầu các tiền bối thả cho vãn bối một con đường sống.”
*múa hát và sắc đẹp
Nghe vậy, một vị trưởng lão hỏi: “Không phải ngươi xuất thân Dục Đô sao, sao không dám đi vào?”
Hai mắt nữ ma tu đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Vãn bối chỉ có tu vi Trúc Cơ, ở Dục Đô, nữ tu dưới Kim Đan kỳ đều sẽ bị coi như lô đỉnh. Thậm chí nam tu bề ngoài đẹp một chút cũng không chạy thoát khỏi ma trảo của kẻ mạnh. Tiến vào Dục Đô nghĩa là tự nguyện, ở trong này có thể đánh bạc quyết đấu, có thể ăn chơi đàng điếm, chỉ cần thực lực mạnh là có thể đạt được cuộc sống như trên Thiên đường, nhưng nếu thực lực yếu…”
Có người kinh ngạc nói: “Ngay cả nam tu cũng không buông tha?”
Nữ ma tu kia gật gật đầu: “Phải, chỉ cần bộ dạng đẹp một chút đều sẽ bị để ý. Trước khi vãn bối rời khỏi Dục Đô từng nghe được một chuyện. Nhiều năm trước, có một nam tu hồng y Trúc Cơ hậu kỳ bộ dạng rất đẹp, y không biết quy củ của Dục Đô, cứ thế mà tiến vào. Buổi tối hôm đó, y bị mấy ma tu cấp cao kéo vào trong hẻm nhỏ, trực tiếp… trực tiếp lăng nhục. Nam tu kia vùng vẫy trong Dục Đô mấy tháng cuối cùng cũng rời đi được. Nghe đồn y xinh đẹp như nữ tử, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không nhịn được mà xuống tay với y. Lúc rời đi, y cũng hấp thu không ít tinh khí nam nhân, nghe nói tuổi còn trẻ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ.”
Mọi người hít sâu một hơi, không ít nam tu lạnh toát cả người.
Mấy tháng chỉ bằng hấp thu tinh khí mà bước thẳng lên Kim Đan trung kỳ! Rốt cuộc đã trải qua lăng nhục đáng sợ cỡ nào! Người bình thường e là đã tự kết liễu rồi, ma tu kia coi như tâm tư kiên định.
Lạc Tiệm Thanh không nghĩ nhiều lắm, chính cảm thấy Dục Đô đúng là đáng sợ, ma tu cũng quá phóng túng không biết lễ pháp.
Nhưng Phật Tử thì mặt đổi sắc, lúc trắng lúc xanh, hắn do dự hồi lâu mới nhỏ giọng truyền âm qua: “Lạc đạo hữu, ma tu hồng y, bộ dáng xinh đẹp, còn trẻ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ…”
Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, theo bản năng muốn dùng vỏ kiếm đánh lên mặt Phật Tử.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành tha thiết của Phật Tử thì Lạc Tiệm Thanh vẫn là từ bỏ, chỉ thở dài một hơi, truyền âm qua: “Phật Tử, ta thấy… ngươi chính trực, không giống người có thể liên tưởng đến loại chuyện này, ngay cả ma nữ đều không dám làm trái y, mặc y mắng, ngươi nói xem, nếu ma tu hồng y kia thật sự là y thì y sẽ bỏ qua Dục Đô sao? Buông tha cho người đã từng bắt nạt y?”
Phật Tử lúc này mới thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nữ ma tu kia, hắn vẫn không nhịn được đồng tình nói: “Ma tu thật đáng sợ…”
Tuy nói ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, những khi bước tới cửa thành Dục Đô, mọi người vẫn là được mở rộng tầm mắt.
Còn chưa vào thành đã nghe thấy các loại rên rỉ ám muội kiều diễm. Trong đống thanh âm hỗn tạp nam có nữ có, toàn những lời thô tục không chịu nổi, ngay cả nam cũng kêu rất lớn tiếng. Lạc Tiệm Thanh nuốt nước miếng một cái, sợ đến mức không muốn vào thành.
Rất rõ ràng là tu sĩ có đồng ý tưởng với y không ít.
Ngay cả Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông cũng dừng trước cửa thành, không để ý tới câu hỏi của ma tu thủ thành, dậm chân xuống đất quát lớn: “Thành chủ Dục Đô đi ra cho bản tôn!”
Lúc này thì không còn kiên nhẫn để mà nói uyển chuyển.
Bởi vì dù trưởng lão Đoạn Hồn tông đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi lại có cả đám người trực tiếp làm trên đường thế này! Thậm chí còn có một nam ma tu đang hành sự, thấy đoàn người Lạc Tiệm Thanh thì vừa nói mấy lời tục tĩu vừa liếc mắt đưa tình với bọn họ.
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh tối sầm, vươn tay che mắt Tam sư muội.
Còn chưa kịp bảo Vệ Quỳnh Âm đừng nhìn thì trước mắt Lạc Tiệm Thanh cũng xuất hiện một bàn tay, y quay đầu sang, chỉ thấy Ngọc Thanh Tử tôn giả phẫn nộ nói: “Loại chuyện này Tiệm Thanh ngươi cũng không thể nhìn! Nếu để cho sư phụ ngươi biết ngươi nhìn thấy mấy thứ này, hắn sẽ san bằng Dục Đô mất.” Dừng một chút, Ngọc Thanh Tử lại bổ sung: “May mắn lần này Thiên Tâm không tới, nếu như Thiên Tâm thấy được, bản tôn cũng muốn san bằng Dục Đô!”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Đại khái là không chịu nổi khung cảnh trước mắt, nữ tu bên Phi Hoa tông xoay người không nhìn vào trong thành nữa. Trưởng lão Phi Hoa tông thấy thế lại càng tức giận, phất tay áo đánh bay đám người dã hợp xung quanh.
Rốt cục mọi người cũng dễ chịu hơn.
Tuy rằng được Ngọc Thanh Tử tôn giả che mắt nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể nghe được âm thanh. Y không thể ngờ được lúc làm loại chuyện này có thể nói nhiều… lời nói đáng sợ như vậy! Lúc y và Huyền Linh Tử làm loại chuyện đó thì chỉ thở dốc mà thôi, Lạc Tiệm Thanh còn cắn tay mình để không phát ra âm thanh.
Lúc này quả nhiên là được mở rộng tầm mắt…
Chỉ một lát sau, một ma tu Hợp Thể hậu kỳ vội vàng chạy tới cửa thành. Y phục của gã còn chưa mặc xong, trên cổ đều là dấu hôn màu đỏ, rất rõ ràng là vừa từ trên giường xuống. Gã vừa nhìn đã biết không đánh lại được nhóm người trước mắt, vì thế cung kính nói: “Các vị tiền bối không biết đến từ nơi nào, tại hạ là Hạ Tiếu, đứng hàng thứ tám trong chín Đại đường chủ ở Ma Đạo cung, cũng là thành chủ Dục Đô. Nếu có việc tại hạ có thể cống hiến sức lực thì tại hạ nguyện vượt lửa qua sông cũng không dám chối từ.”
Loại thái độ tôn kính khiêm tốn này cũng khiến mọi người thoải mái hơn chút, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông nói: “Ngươi không cần khách khí như vậy, chúng ta là các đại tông môn và tu sĩ thế gia của ba mươi sáu châu, lần này mang theo Thái Hoa lệnh của Thái Hoa Sơn có việc thương lượng với Ma Tôn, nhưng mà hiện tại vẫn chưa liên lạc được với Ma Đạo cung. Ngươi là Đường chủ của Ma Đạo cung, vậy thì dẫn đường cho chúng ta đi.”
Nghe vậy, Hạ Tiếu kia mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu gã đã nhìn thấy nhóm Lạc Tiệm Thanh và Bạch Cực đứng ở trong đám người. Hai mắt Hạ Tiếu tỏa sáng, ánh mắt dừng trên người Lạc Tiệm Thanh, tuy rời đi rất nhanh nhưng thèm muốn và tình sắc trong đó làm cho Lạc Tiệm Thanh nhíu chặt mày, Bạch Cực bên cạnh cũng đen cả mặt.
Không sai, Hạ Tiếu này thích nam sắc.
Trưởng lão Bạch gia thấy thế, tuy rất tức giận nhưng không lên tiếng. Dù sao cũng chỉ nhìn lướt qua, không có hành động gì khác, chưa kể vẫn là nhìn Lạc Tiệm Thanh nhiều hơn. Nghĩ vậy, tầm mắt trưởng lão Bạch gia nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh mang theo châm chọc.
Thái Hoa Sơn suốt ngày chỉ biết khoe mẽ Lạc Tiệm Thanh kinh tài tuyệt diễm, cái gì mà thiên phú cao, cái gì mà bộ dạng tuấn tú. A, không biết Lạc Tiệm Thanh đi tới Dục Đô này khi là Kim Đan kỳ thì sẽ có chuyện gì, không chừng… còn thảm hơn cả nam ma tu hồng y bị lăng nhục mấy tháng kia.
Nhưng mà không để bọn họ “đồng tình” Lạc Tiệm Thanh được bao lâu, Ngọc Thanh Tử tôn giả bỗng lấy ra phất trần, trực tiếp đánh Hạ Tiếu kia.
Chênh lệch một đại cảnh giới khiến Hạ Tiếu phun máu tươi, ngực bị xé rách. Gã còn chưa kịp lên tiếng trách móc đã nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả phẫn nộ nói: “Ai cho phép ngươi nhìn đệ tử Thái Hoa Sơn ta? Chịu móc mắt ngươi ra thì bản tôn sẽ không ý kiến lên với Ma Tôn kia!”
Hạ Tiếu không nghĩ tới sẽ có tu sĩ chính đạo không nói lý lẽ hơn cả ma tu bọn họ, gã hoảng sợ nói: “Rõ ràng là ngươi đánh ta trước! Tiền bối, ngươi… sao ngươi có thể ngậm máu phun người!”
Ngọc Thanh Tử tôn giả cười lạnh: “Huyền Linh Tử sư đệ của Thái Hoa Sơn ta đã từng cứu Ma Tôn các ngươi một mạng, không bằng ngươi đi hỏi Ma Tôn xem, là đệ tử quan môn của sư đệ ta quan trọng hơn hay là ma tu Hợp Thể hậu kỳ nho nhỏ ngươi quan trọng hơn?”
Hạ Tiếu á khẩu không trả lời được.
Ngọc Thanh Tử tôn giả hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị giáo huấn tên Hạ Tiếu háo sắc này tiếp, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại chắn trước mặt nàng, cười nói: “Sư bá, tuy là đệ tử không để tên ma tu vô sỉ này vào trong mắt, nhưng ngài đã ra mặt vì đệ tử thì đệ tử không thể nhắm mắt làm ngơ. Nếu ma tu này dám bất kính với Thái Hoa Sơn ta, đệ tử nguyện ý quyết đấu với gã. Đến Ma Đạo cung, đệ tử sẽ mời Ma Tôn chứng kiến, áp chế tu vi ma tu này xuống bằng đệ tử, đệ tử quyết đấu công bằng với gã!”
Lời nói dõng dạc hào hùng khiến mọi người đều phải giật mình.
Phật Tử nhíu mày, Vệ Quỳnh Âm lo lắng nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, Bạch Cực khẽ liếc nhìn Lạc Tiệm Thanh một cái, trưởng lão Đoạn Hồn tông thì mừng thầm.
Hạ Tiếu thì sửng sốt, sau đó hết sức vui mừng.
Tiểu tử này thiên phú cao như vậy không ngờ là một kẻ ngu xuẩn. Y tưởng chỉ cần tu vi bằng nhau là có thể so đấu với mình sao? Mình đã tu luyện mấy trăm năm, cảnh giới cùng hiểu được sâu hơn tiểu tử này, đừng nói là áp chế tu vi ngang nhau, cho dù là áp chế đến Nguyên Anh trung kỳ gã cũng có thể đánh bại tiểu tử này.
Có điều… bộ dạng tiểu tử này thật đúng là đẹp thật, không âm nhu như nam ma tu hồng y một trăm năm trước, nhưng lại có khí chất thoát tục tuyệt thế, đẹp hơn không chỉ một bậc. Nếu trong lúc so đấu có thể sờ sờ tay, rồi sờ sờ…
“A!”
Ngọc Thanh Tử tôn giả đạp bay Hạ Tiếu, nói: “Có nghe thấy không, đệ tử Thái Hoa Sơn ta muốn quyết đấu với ngươi. Giờ ngươi dẫn chúng ta tới Ma Đạo cung, đến lúc gặp được Ma Tôn, bản tôn cho phép ngươi quyết đấu sinh tử cùng thủ đồ Thái Hoa Sơn ta!”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả, truyền âm qua: “Sư bá, ngài nói quyết đấu sinh tử?”
Ngọc Thanh Tử tôn giả gật đầu hỏi: “Ngươi không dám?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó mỉm cười. Khuôn mặt như mực họa hơi hơi giãn ra, y nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn ma tu đang hộc máu kia, lần này không cần truyền âm, chỉ hờ hững nói: “Chỉ là giết một tên vô sỉ, có gì khó! Đến Ma Đạo cung, mời Ma Tôn kia chứng kiến, Lạc Tiệm Thanh ta nhất định sẽ giết tên ma tu đê tiện này!”
_______________
Thành chủ Dục Đô: Ma Tôn đương nhiên sẽ giúp ta, ta là ma tu kia mà!
Ma Tôn cười ha ha.
Bình luận truyện